Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 57: "À. Tôi trúng số!"
Cô gái ấy đem đến cho Trần Khiêm ấn tượng cô là cô gái xinh đẹp, lại còn điềm tĩnh.
Nhìn một cái đã khiến tim Trần Khiêm đập nhanh.
Đáng tiếc, hôm nay cô ấy không đến.
Giang Vi Vi mắt trợn trừng trừng: "Cậu nói cái gì? Cậu nộp. học phí rồi? Bây giờ còn cầm trong tay mười nghìn tiền mặt. Há chẳng phải cậu ít nhất cậu phải có mấy chục nghìn tệ sao? Cậu...là sao vậy?"
"À. Tôi trúng số!"
Trần Khiêm hết kiên nhẫn, nếu không nói, cô gái này sẽ càm ràm không dứt. Thôi cứ nói dối bừa vậy cho xong chuyện.
"Trúng xổ số? Trúng bao nhiêu?"
Giang Vi Vi vội vàng hỏi tiếp.
Biểu hiện của Trần Khiêm hiện tại rất khác thường. Đầu tiên là tiêu tiền hào phóng.
Riêng bao ba căn phòng đã tốn mười nghìn tệ rồi. Là vẫn chưa tính đồ uống.
Nhà hàng chủ yếu bán cái gì? Không phải là bán rượu sao?
Nói như vậy, ba bàn này cũng phải tiêu tốn sáu mươi nghìn tệ rồi.
Cũng có thể nói, Trần Khiêm trúng không dưới một trăm nghìn tệ. Không! Phải trúng hơn hai trăm nghìn tệ cậu ta mới có thể huênh hoang như vậy.
"Ồ, không nhiều không nhiều. Có chừng đó thôi."
Trần Khiêm cười cười mấy tiếng rồi vác ba lô lên rời đi.
Tự nhiên sao phải nhiều lời với cái cô Giang Vi Vi này làm gì nhỉ? Cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cậu ta.
"Hừ! Chẳng qua chỉ là trúng số thôi mà. Gì căng? So với con nhà đại gia đích thực cậu chẳng là cái rắm gì cả!"
'Trông bộ dạng huênh hoang của Trần Khiêm, còn không thèm để ý đến mình, Giang Vi Vi vô cùng khó chịu.
“Haha, Vi Vi. Tức giận với loại người đó làm gì? Để đó tớ bảo tụi Hứa Nam về kí túc chỉnh cho tên nhãi đó một trận là được!"
'Vương Dương lạnh lùng nói.
"Đúng vậy. Không phải chỉ trúng có mấy chục nghìn tệ thôi sao, có gì để huênh hoang chứ? Ai mà thèm!"
Đám bạn của Giang Vi Vi cũng khinh thường nói.
Nhưng Giang Vi Vi chưa dừng lại ở đó, cô ta nhất định phải điều tra tới cùng, xem thử rốt cuộc tên Trần Khiêm đáng chết trúng bao nhiêu.
Sốt ruột chết mất.
Về phần Trần Khiêm, anh đã gọi xe về trường rồi.
Tiết học buổi chiều trôi qua rất vui vẻ, bởi vì thái độ khinh thường của người khác dành cho Trần Khiêm đã không còn nữa.
Nếu có, cũng chỉ là số ít những người đố kị.
"Trần Khiêm, đặt nhà hàng nào rồi vậy? Đừng nói nhà hàng bình dân nha?"
Tan học, Hứa Nam và Hoàng Mao ngoài cười trong không cười tiến lại hỏi.
Bạn cùng lớp cũng hiếu kì nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cười đáp: "Sao có thể, lần đầu mời bạn đi ăn, không thể sơ sài. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Bếp Gia Viên rồi."
"Gì? Gì? Bếp Gia Viên?"
Hứa Nam liền ngơ ra.
Bạn học trong lớp cũng ném cho Trần Khiêm ánh nhìn kinh ngạc.
"Trần Khiêm, Bếp Gia Viên ở phố thương mại Kim Lăng hả?"
Dương Hạ đi tới trước mặt Trân Khiêm, lạnh lùng hỏi. Bếp Gia Viên chính là nhà hàng năm sao đấy. Bình thường một bàn như thế cũng hết hai chục nghìn tệ, chưa tính
đồ uống.
Trần Khiêm trúng tổng cộng hai trăm nghìn tệ, vậy nếu để. mời bạn bè đi ăn thì chäc cũng phải bỏ ra gần một nửa.
Tuy đã chia tay Trân Khiêm, nhưng thấy anh bỏ ra chỗ tiền này, lòng Dương Hạ cũng thấy xót.
Không phải xót Trần Khiêm mà là xót khoản tiền kia. Cũng giống như lúc Trần Khiêm mua cái túi xách ba trăm sáu
mươi nghìn tệ, lòng cô ta cũng không thoải mái.
Trong mắt cô ta, số tiền này nói sao cũng phải tiêu cho cô ta mới đúng.
"Đúng vậy. Là chỗ đó đó."