Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 170: Anh nhìn gì?
Lâm Kiều thẳng tay đánh mạnh vào đầu Trần Khiêm mà bước qua.
Hết nói nổi, con nhóc này chán sống rồi! Trần Khiêm đứng bật dậy, trừng mắt với Lâm Kiều.
Xem kìa, không thèm kêu một tiếng lại còn dám lườm mình sao?
"Còn dám nhìn? Tên nhu nhược, vô dụng, cặn bã! Anh nhìn gì?"
Lâm Kiều khoanh tay, hiện tại cô ta đang vô cùng đắc ý. Trần Khiêm anh rất ngầu chứ gì?
Trước đây Trần Khiêm anh khiến chúng tôi mất hết mặt mũi trước mặt anh chứ gì?
Còn nữa còn nữa, ngày trước Lâm Kiều tôi thật sự còn cảm thấy anh ngầu lòi, nịnh bợ anh đủ kiểu, cuối cùng lại bị anh ngó lơ, anh chê tôi chứ gì?
Ha ha... Cũng chính vì lý do đó mà Lâm Kiều luôn cảm thấy tức giận.
Mãi cho đến thời gian trước, để trả thù Trần Khiêm, Lâm Kiều đặc biệt muốn thông đồng với đối thủ của Trần Khiêm, thế là tìm đến Hứa Nam.
Vả lại ngày hôm trước, cô ta phát hiện ra Trần Khiêm vốn không phải cậu ấm nhà giàu hay gì hết, mà anh chính là một tên trai bao, đáng khinh!
Hứa Nam đã trưng cầu ý kiến của hai người cũng đã nhìn thấu tình hình lúc đó là Vương Dương và Giang Vi Vi.
Hơn nữa còn phát hiện Trần Khiêm không chỉ là trai bao của Trịnh Duyệt, nhân viên tiếp tân của câu lạc bộ suối nước nóng, mà còn là trai bao của một cô chủ lớn!
Bây giờ có tiền sẽ điều khiển được đàn ông, nhiều phụ nữ có tiền thích những chàng trai diện mạo tuấn tú và thật thà
như Trần Khiêm cũng không phải là điều kì lạ.
Nhưng mà Trần Khiêm anh lấy những thứ đó để diễn ngầu thì không đúng rồi!
"Kiều Kiều, em làm cái gì vậy?”
Không chờ Từ Hà lên tiếng, Triệu Nhất Phàm đã hoang mang đứng lên.
"Kìa, chị Nhất Phàm, chị còn lên tiếng vì anh ta, lí do em đánh Trần Khiêm, không vì điều gì khác, mà chính là vì chị đó! Chị là người bị Trần Khiêm lừa gạt thảm nhất trước mặt mọi người!
Lâm Kiều tức tối dậm chân. "Em nói cái gì?”
"Trần Khiêm, anh ta, anh ta, không phải là cậu Trần như: chúng ta nghĩ, mà là một thăng trai bao, anh ta được đàn bà nuôi dưỡng, mà bọn đàn bà đó không chỉ đưa rước anh ta, còn cho anh ta tiền thỏa thích mua sắm!"
"Còn có một người, chính là tiếp tân của câu lạc bộ suối nước nóng, nếu không phải như vậy, sao anh ta có thể đưa chúng ta vào sơn trang suối nước nóng?"
Lâm Kiều nói liền một hơi những gì mình đã tận mắt chứng kiến, kết hợp với những gì bản thân suy đoán.
Mọi người nghe xong, tất thảy đều ngẩn ra, nhìn Trần Khiêm một cách khó tin.
"Tôi có thể làm chứng, tôi đã theo đuổi cô Trịnh Duyệt kia, cô ta quan hệ rất rộng ở Kim Lăng của chúng ta, quen biết rất nhiều ông chủ lớn. Tôi không sợ mọi người chê cười nên sẽ nói thẳng luôn, sở dĩ tôi gấp rút theo đuổi Trịnh Duyệt, là vì nhìn ra được giá trị của cô ta có thể giúp cho sự nghiệp của tôi thăng tiến!"
"Nhưng thật không ngờ, Trần Khiêm lại được Trịnh Duyệt bao nuôi, hơn nữa nghe Hứa Nam và phó chủ tịch hội sinh viên Vương Dương nói, những người bao nuôi Trần Khiêm, ngoài Trịnh Duyệt ra còn có một nữ chủ tịch trẻ tuổi của một chuỗi cửa hàng đã từng tặng rất nhiều đồ cho Trần Khiêm!"
Hứa Siêu cười khẩy, bấy giờ đang đứng lên trình bày.
"Chuyện này sao có thể? Sao có thể như vậy?"
Triệu Nhất Phàm không thể tin nổi.
Đám con gái cũng bàng hoàng, không biết phải làm sao.
Dù sao bọn họ cũng đều cho rắng Trần Khiêm là một cậu ấm bí ẩn, tuy biết răng bản thân không thể sánh ngang Triệu Nhất Phàm, nhưng mỗi người đều âm thầm đối chọi với nhau.
Rốt cuộc bây giờ sự thật mới vỡ lẽ, không khí bao trùm sự ngượng ngập khó tả.
"Chuyện mua quần áo ấy, tôi có thể làm chứng!"
Bỗng nhiên lúc này một cô gái đứng lên.