Thiên Lục Vũ Trụ
Chương 46: 46: Lấy Lại Ngọc Bội
“Hừ!”
Phùng Y Y nghe thế thì càng tức giận hơn: “Lúc trước ngươi cướp linh dược nhất phẩm của đệ đệ ta, bây giờ lại đánh trọng thương đệ đệ ta, ngươi có biết nói đạo lý không hả?”
Trong tay cô ta lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm về phía Lý Phong.
Đệ đệ cô ta bị thương, cô ta không thể không ra tay.
“Muốn ra tay thì cứ nói thẳng, việc gì phải nói nhảm nhiều như thế?” Lý Phong cười nhạo một tiếng.
Bùm!
Dao động khí thế trên người hắn đột nhiên bùng nổ, khí thế nào không hề thua kém Phùng Y Y chút nào.
“Luyện thể cảnh tầng thứ bảy!”
Chu Dao cảm nhận được dao động khí thế của Lý Phong, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Sao có thể như thế được?”
Chỉ sau ba tháng ngắn ngủi, thực lực của Lý Phong từ Luyện thể cảnh tầng thứ ba tiến lên Luyện thể cảnh tầng thứ bảy?
Trong một khoảng thời gian ngắn, Chu Dao cảm thấy mình đang gặp phải ảo giác.
“Luyện thể cảnh tầng thứ bảy?”
Không chỉ có cô ta mà cả Phùng Y Y cũng biến sắc.
Nhưng trường kiếm của cô ta đã đâm ra thì không thu lại được.
“Muốn làm bị thương ta? Thực lực của ngươi chưa đủ đâu!” Lý Phong lạnh lùng nói.
Hắn nắm tay thành quyền, lập tức đánh về phía trường kiếm.
Nắm tay và trường kiếm nhanh chóng va chạm với nhau.
“Phụt!”
Phùng Y Y chỉ cảm thấy có một lực lượng dũng mãnh đánh thẳng vào trong cơ thể.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu, thân thể cũng bay ngược về phía sau.
“Kiếm pháp Thường Duyệt của ta bị chặn rồi?” Phùng Y Y kinh hãi nhìn Lý Phong.
Kiếm pháp của cô ta vô cùng sắc bén, những tu luyện giả Luyện thể cảnh tầng thứ bảy bình thường đều không phải đối thủ của cô ta, thế mà lại bị Lý Phong dễ dàng chặn lại!
Sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi, Phùng Y Y lập tức nhìn về phía Chu Dao: “Dao Dao, không phải muội nói ba tháng trước Lý Phong mới chỉ đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ ba sao?”
“Ta không biết...” Ánh mắt của Chu Dao lộ ra một tia mờ mịt.
Chỉ sau ba tháng ngắn ngủi mà thực lực của Lý Phong đã đạt tới bước này!
Cô ta ở trước mặt Lý Phong từ trước tới nay đều cao cao tại thượng, hoàn toàn không chú ý tới hắn một chút nào.
Thế nhưng một Lý Phong không chút thu hút lúc này đứng trước mặt cô ta lại chợt tản ra hào quang chói mắt.
“Ngươi dám đánh chúng ta bị thương? Đại ca của ta và cả nhà họ Phùng sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Bỗng nhiên, một tiếng gầm phẫn nộ truyền đến.
Phùng Nham Tuấn nhìn thấy tỷ tỷ mình cũng bị thương thì sắc mặt vô cùng dữ tợn.
“Ha ha, đánh ngươi thì tỷ tỷ ngươi ra tay, đánh tỷ tỷ ngươi thì ca ca ngươi ra tay, xem ra cuối cùng chắc hẳn phải là toàn bộ người của nhà họ Phùng các ngươi ra tay nhỉ?” Lý Phong cười nhạo.
Phùng Y Y nghe vậy thì sa sầm mặt mũi: “Mọi chuyện chẳng phải là do ngươi cướp đoạt linh dược trước sao?”
“Cướp đoạt linh dược?’
Lý Phong lộ ra một tia châm chọc: “Ngươi có thể hỏi người đệ đệ này của ngươi một chút, xem linh dược có phải ta cướp hay không.”
“Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?”
Phùng Y Y nghe Lý Phong nói thì lập tức liếc mắt nhìn đệ đệ của mình, lại thấy sắc mặt của anh ta hơi mất tự nhiên thì lập tức phản ứng lại được.
Phùng Y Y cũng không phải kẻ ngốc, nếu như thực lực của Lý Phong yếu ớt thì không chừng còn có khát vọng với linh dược nhất phẩm, nhưng thực lực của hắn còn mạnh hơn cả cô ta, thế thì làm gì đến mức phải đi cướp đoạt linh dược nhất phẩm nhỏ nhoi chứ?
Cô ta lại nhìn về phía hai người đàn ông trung niên phía sau: “Trương thúc, ở núi Thanh Lan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thúc mau nói rõ cho ta biết!”
“Nhị tiểu thư.”
Người đàn ông trung niên được gọi là Trương thúc im lặng một chút, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: “Linh dược kia là do Lý Phong hái được, vừa vặn bị Tam thiếu gia nhìn thấy.”
Ông ta nói đến đây thì dừng lại, nhưng những người ở đây đều là người thông minh, không cần nói cũng biết mọi chuyện sau đó như thế nào.
Phùng Y Y nghe xong thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta không ngờ sự thật lại chính là đệ đệ cô ta cướp đoạt linh dược của Lý Phong, cướp không được thì lại vu oan cho Lý Phong.
Mà bọn họ còn ở chỗ này động thủ đánh nhau.
“Không phải Lý Phong cướp?” Sắc mặt của Chu Dao cũng hơi biến hóa, không ngờ Lý Phong lại bị oan.
Xoạt!
Đúng lúc này, một dao động lóe lên.
Sau đó, một người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm xuất hiện ở nơi này.
“Cha.” Chu Dao nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì vội chào.
“Chu gia chủ.”
Phùng Y Y cũng nhìn về phía Chu Hải Đào, vội vàng nói.
“Dĩ hòa vi quý, sao lại động thủ với nhau làm gì?” Chu Hải Đào cười ha ha: “Nếu như mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì coi như mọi người nể mặt lão già này, chuyện đến đây là kết thúc, đừng ai ghi hận ai.”
Ông ta nhìn về phía Lý Phong, rồi lại nhìn về phía Phùng Y Y và Phùng Nham Tuấn.
Phùng Y Y nhìn em trai mình, sắc mặt thay đổi liên tục, nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, nhà họ Phùng nhất định không truy cứu.”
Lý Phong cũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhà họ Phùng có cường giả Đan Nguyên cảnh, mặc dù nhà họ Lý không sợ nhưng cũng có chút kiêng kỵ, không thể gây thù chuốc oán với gia tộc lớn như vậy được.
Nếu không vì nghĩ đến chuyện này thì Lý Phong cũng không giữ lại tính mạng cho Phùng Nham Tuấn.
“Cháu đi theo ta.”
Chu Hải Đào mỉm cười nhìn Lý Phong, nói thẳng.
Lý Phong gật đầu, đi theo Chu Hải Đào.
Chu Dao nhìn Chu Hải Đào và Lý Phong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô ta nói với Phùng Y Y mấy câu, sau đó vội vàng đi theo.
...
“Chu thúc.” Lý Phong nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mắt, lên tiếng.
Hắn biết Chu Hải Đào và cha hắn Lý Thiên Dương là huynh đệ vào sinh ra tử, nhưng đó cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi.
“Tiểu Phong, lần trước gặp mặt cháu mới có vài tuổi, giờ đã lớn như thế này rồi.” Chu Hải Đào nhìn Lý Phong, tươi cười nói: “Cháu và cha cháu rất giống nhau, nhìn cháu bây giờ giống như có thể thấy được dáng vẻ của cha cháu năm đó vậy.”
Chu Hải Đào vô thức nhớ lại trước đây, khi thực lực của mình còn nhỏ yếu, suốt ngày lang bạt rèn luyện.
“Cha cháu dạo này thế nào?” Ông ta hỏi hắn.
“Cha cháu vẫn khỏe.” Lý Phong nhìn Chu Hải Đào, cũng không nói những lời thừa thãi: “Lần này cháu đến đây là theo lời phân phó của cha cháu.”
“Ồ? Thiên Dương bảo cháu tới có chuyện gì thế?” Nghe Lý Phong nói là do Lý Thiên Dương phân phó, Chu Hải Đào lập tức nghiêm túc lắng nghe.
Lý Phong nắm tay lại, trong tay xuất hiện một miếng ngọc bội.
Nhìn thấy miếng ngọc bội này, Chu Hải Đào sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.
“Cha cháu nói giao miếng ngọc bội này cho Chu thúc.” Lý Phong nói thẳng.
“Ngọc bội?”
Lúc này Chu Dao cũng vừa đi tới, nhìn thấy miếng ngọc bội thì sửng sốt.
Lúc trước cô ta cứ tưởng Lý Phong đã đi gặp cha mình rồi, không ngờ hai người đến bây giờ mới gặp nhau.
Chu Hải Đào nhận lấy miếng ngọc bội, cười khổ: “Ngọc bội này lúc trước khi nói đến chuyện kết thông gia ta đã đưa cho cha cháu, nói là làm tín vật.”
Ông ta nhìn thoáng qua Chu Dao, rồi lại nhìn về phía Lý Phong, lắc đầu: “Nếu như duyên phận của hai đứa không thể nào đi đến cuối cùng thì đúng là cha cháu cũng không thích hợp giữ miếng ngọc bội này nữa.”
Ông ta thu ngọc bội lại, sau đó tay phải nắm chặt, trong tay lại xuất hiện một miếng ngọc bội khác.