Thiên Lục Vũ Trụ
Chương 239: C239: Ngươi không sao chứ
“Ta còn chờ mong tương lai sẽ nhìn thấy cảnh tượng hẳn thắp sáng khu vực cao hơn của bia Thiên Phú kìa, đáng tiếc là không nhìn thấy được."
Nhìn thấy Lý Phong đi tới, một ít đệ tử phủ Thần Văn nhìn thấy hẳn, nhất thời nhịn không được bàn tán, trên mặt hiện rõ vẻ phức tạp.
Chỉ trong thời gian ngắn, Lý Phong liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hiện tại trong phủ đều nói Lý Phong không thể khôi phục, hơn nữa cũng không sống được bao lâu.
"Lý Phong"
Bỗng nhiên, một giọng nói thanh thúy vang lên, ở phía xa có một cô gái mặc quần áo màu đỏ nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới, xem gương mặt chính là Linh Hân.
Lúc này Linh Hân nhìn về phía Lý Phong, trong mắt rõ ràng có một tia lo lắng: "Ngươi... Không sao chứ?"
Cô ta biết chuyện xảy ra trên người Lý Phong.
“Không sao” Lý Phong mỉm cười nói.
Linh Hân nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Phong, nhưng trong lòng lại không thoải mái, hiển nhiên cô ta cho rằng Lý Phong đang miễn cưỡng cười vui.
Cô ta nằm chặt tay phải, trong tay lập tức xuất hiện một tấm ngọc bài Thần Văn màu trắng.
"Lý Phong, đây là Ngọc bài Thăn văn Bạch Tâm, có thể có chút tác dụng với vết thương của ngươi, cho ngươi." Cô ta trực tiếp đưa ngọc bài tới.
"Ngọc bài Thần văn Bạch Tâm?" Nhìn thấy ngọc bài này, Lý Phong liền sửng sốt.
Ngọc bài Thần văn Bạch Tâm là ngọc bài Thần 'Văn tam phẩm cao cấp, có thể chữa trị vết thương, tuy rằng không cách nào so với linh dược chữa thương thất phẩm, bát phẩm mà lúc trước Đại trưởng lão, Tam trưởng lão lấy ra, nhưng mà đối với Linh Hân mà nói, đối là bảo vật cực kỳ quý giá.
Trầm mặc một chút, Lý Phong tiếp nhận ngọc bài này, trịnh trọng nói: "Cám ơn."
"Trong lòng hắn có một chút cảm động, tình huống hiện tại đoán chừng mọi người tránh xa hắn còn không kịp, sao có thể đưa bảo vật trị liệu cho hắn.
Không cần khách khí, Lý Phong, ta tin ngươi nhất định có thể khá hơn." Linh Hân nhìn Lý Phong, nằm nắm tay nhỏ cổ vũ.
"Cảm ơn những lời tốt lành của cô” Lý Phong quơ quơ Ngọc bài Thần văn Bạch Tâm, mỉm cười nói.
"Tiểu Hân, ngươi ngốc à, Ngọc bài Thần văn Bạch Tâm này là bảo vật chữa thương quý giá nhất trên người ngươi, ngươi đưa cho Lý Phong làm gì?" Lúc này Hồng Anh ở bên cạnh Linh Hân nhịn không được truyền âm nói.
"Ta nghe người khác nói Lý Phong sống không được bao lâu.”
"Hồng Anh, đừng nói lung tung” Nghe vậy, Linh Hân lập tức truyền âm trách mảng.
Phong sư huynh.” Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, cách đó không xa có một vị thanh niên vạm vỡ đi tới, xem gương mặt người này chính là Vương Nguyên.
"Ta nghe nói Lý Phong ngươi bị trọng thương, hiện tại không còn sống được bao lâu phải không? Sao lại như vậy chứ?” Vương Nguyên nhìn về phía Lý Phong, đi tới trước mặt hẳn, vẻ mặt giống như thân thiết hỏi.
Tuy rằng như thế, nhưng mà trong mắt anh ta lại không che giấu được một tia hưng phấn.
Lúc này Vương Nguyên thật ước gì có thể ngửa mặt lên trời cười to.
Lúc trước anh ta vẫn muốn đối phó Lý Phong, chẳng qua vẫn luôn chịu thiệt, lại bị Lý Phong trực tiếp đánh trọng thương ở trên quảng trường bia Thiên Phú, cuối cùng thậm chí ca ca Vương Tuấn còn ra lệnh anh ta xin lỗi Lý Phong, uất ức cỡ nào?
Nhưng mà Lý Phong đã trở nên nổi tiếng ở phủ Thần Văn, các trưởng lão đều coi trọng hẳn, cho dù là ca ca anh ta Vương Tuấn cũng kém hơn, sao anh ta có thể lại đi trêu chọc nữa? Chỉ có thể chịu đựng.
Anh ta cho là mình phải chịu đựng cả đời, không nghĩ tới Lý Phong giống như mặt trời ban trưa ở phủ Thần Văn thế mà lại bỗng nhiên bị phế, hơn nữa sống không được bao lâu, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ của Lý Phong, trong lòng vô cùng thích ý.
Nhìn thấy Vương Nguyên, Lý Phong khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Tránh ra.”
"Lý Phong, ta đến quan tâm ngươi một chút, thái độ ngươi như vậy là sao?" Vương Nguyên dường như có chút bất mãn, lạnh nhạt nói, không có chút ý muốn tránh ra.
“Vương Nguyên lại tìm Lý Phong gây sự”
"Vương Nguyên lòng dạ rất hẹp hòi, từ sau khi Lý Phong trở thành đệ tử nòng cốt thì không đến tìm hắn tính sổ, hiện tại bị phế, anh ta lại trực tiếp đến gây phiền phức.
Nhìn thấy Vương Nguyên, sâu trong đáy mắt của các đệ tử khác trong phủ Thần Văn đều lộ rõ một tỉa chán ghét.
Hiển nhiên, hiện tại bọn họ đều không quen nhìn tác phong của Vương Nguyên.
Nhưng mà, bọn họ cũng không thể đi lên giúp Lý Phong, đắc tội Vương Nguyên.
Vút!.
Vương Nguyên vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng phá gió truyền đến, sau đó một cục đá nháy mắt đi tới trước người Vương Nguyên.
Cục đá này có tốc độ cực nhanh, mặc dù nhỏ, nhưng lại ẩn chứa khí thế như sấm chớp, nện mạnh lên người Vương Nguyên.
"Phụt!"
Thừa nhận đòn công kích này, Vương Nguyên kêu thảm một tiếng, trong miệng phun ra máu tươi, cả người rơi xuống mặt đất giống như một con diều đứt dây, thậm chí bay ra ngoài mấy chục mét, mài ra một vết máu trên mặt đất.
“Là ai?"
Vương Nguyên kêu thảm, anh ta lau máu tươi bên miệng một chút, giận dữ hét.
Lúc này một cô gái áo xanh xuất hiện ở trước người Lý Phong.
“Là Tân Chỉ Lan sư tỷ!"
"Quả nhiên quan hệ giữa Tân Chỉ Lan sư tỷ và Lý Phong không tâm thường, hiện tại gặp tình huống này, Tần Chỉ Lan sư tỷ thế mà trực tiếp ra tay với Vương Nguyên."
Nhìn thấy cô gái xuất hiện bên cạnh Lý Phong, trên mặt mọi người lập tức lô ra vẻ khiếp sợ.