Thiên Lục Vũ Trụ
Chương 121: C121: Lại còn già mồm
Lúc trước anh ta nhìn thấy Tử đan yêu thú, nhưng lại bị Lý Phong đoạt mất, mà anh ta thậm chí còn bị trọng thương.
Anh ta đã bị thương ở trong tay Lý Phong không biết bao nhiêu lần.
Phùng Nham Tuấn đối diện với ánh mắt của Lý Phong ở phía xa, đột nhiên theo bản năng cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được mà nhớ tới bộ dáng thê thảm của mình lúc trước.
Nhưng vừa nghĩ đến đại ca của mình thì anh ta lập tức tự tin trở lại.
“Lý Phong?”
Chu Dao cũng nhìn về phía thanh niên đơn độc đứng ở phía xa, hơi nhíu mày, không biết trong lòng- đang suy nghĩ cái gì.
Phùng Y Y cũng nhìn thấy, vừa rồi cô ta định lên tiếng ngăn cản Phùng Nham Tuấn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Kia là người nhà họ Phùng ở quận Thanh Vô, thanh niên mặc khải giáp màu đen kia là thiên tài Phùng Nguyên Kiệt của nhà họ Phùng, còn trẻ tuổi mà thực lực đã đạt tới Tiên Thiên cảnh trung kỳ.”
“Cô gái bên cạnh anh ta là thiên tài Chu Dao của nhà họ Chu quận Thanh Vô, mới 17 tuổi, nhìn dao động khí thế thì có vẻ như đã đột phá đến Tiên Thiên cảnh rồi."
“Thanh niên kia là ai thế? Trông còn trẻ tuổi như vậy, sao lại đặc tội với nhiều thế lực như thế? Nhìn giống như nhà họ Tiền, nhà họ Phùng, nhà họ Chu ở quận Thanh Vô đều có thù oán với hẳn?”
“Không biết nữa, nhìn lạ lâm, chắc không phải người có danh tiếng.”
Nhóm người xung quanh nghe thấy tiếng hét của Phùng Nham Tuấn thì lại tò mò nhìn về phía Lý Phong.
Gương mặt của Lý Phong đối với bọn họ mà nói đúng là rất xa lạ, thế nên chắc chắn thực lực không mạnh. Nhưng nếu thực lực yếu thì sao lại có thế chọc nhiều thế lực như vậy chứ?
“Phùng Nham Tuấn, lần trước ngươi bị đánh còn chưa đủ à? Lý Phong nhìn Phùng Nham Tuấn, hờ hững nói.
Nghe được lời nói của hắn, gương mặt Phùng Nguyên Kiệt vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt rõ ràng lạnh xuống.
“Nham Tuấn, đây là Lý Phong- người lúc trước đánh đệ bị trọng thương à?” Phùng Nguyên Kiệt nhìn em trai mình, dò hỏi.
“Đúng vậy, đại ca!”
Phùng Nham Tuấn vội vàng gật đầu: "Lúc trước. đệ và nhị tỷ tìm được một viên Tử đan yêu thú không hoàn chỉnh, nhưng lại bị Lý Phong cướp mất, hẳn thậm chí còn muốn giết đệ!"
Anh ta lại quay về phía Lý Phong: “Hừ! Lý Phong, ngươi ý mạnh cướp bảo vật của ta, bây giờ đại ca ta đến rồi, xem ngươi làm thế nào!"
Trong lòng Phùng Nham Tuấn vô cùng hưng phấn, đại ca anh ta là Tiên Thiên cảnh trung kỳ, lần này Lý Phong chắc chân yếu thế.
Phùng Nguyên Kiệt nghe xong thì gật đầu, lạnh lùng nhìn Lý Phong: “Lý Phong, ngươi cướp bảo vật của đệ đệ ta, đánh bị thương đệ đệ ta, có nên cho ta một lời giải thích không?”
Anh ta đứng trong hư không, nhìn xuống Lý Phong, ánh mắt mang theo hàn ý.
Không chỉ bởi vì chuyện của Phùng Nham Tuấn, mà còn là vì lúc trước anh ta có nghe Phùng Y Y nói mối quan hệ của Lý Phong và Chu Dao hình như không được bình thường.
“Ha ha, Lý Phong, ngươi đúng là chọc tới không ít người."
Triệu Võ nghe mấy người nhà họ Phùng nói chuyện thì tươi cười.
Nhà họ Phùng ở quận Thanh Vô cũng là một gia tộc Đan Nguyên cảnh, xem ra bây giờ nhà họ Phùng cũng có mâu thuẫn với nhà họ Lý rồi, điều này sẽ rất có lợi cho nhà họ Triệu anh ta.
Anh ta chỉ muốn nhà họ Lý có càng nhiều kẻ thù càng tốt.
Tiền Hàn cũng đang đứng xem kịch hay.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều nhìn về phía này.
Lý Phong hoàn toàn làm lơ lời nói của Phùng Nguyên Kiệt, nhìn về phía Lý Phong, nói: "Lại gọi người tới? Phùng Nham Tuấn, ngoài chuyện gọi người khác Tới giúp đỡ thì ngươi không còn kịch bản nào khác ả?”
Bên ngoài Lý Phong vô cùng hờ hững, nhưng trong lòng thì đang nghiêm túc phán đoán làm thế nào ra tay.
“Lại còn già mồm! Lý Phong, ngươi cướp đoạt Tử đan yêu thú của ta, bây giờ đại ca ta đến rồi, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn giao ra đây!” Phùng Nham Tuấn tức giận nói.
Anh ta còn chưa nói xong thì lại bị Phùng Nguyên Kiệt ngăn lại.
Trong mắt Phùng Nguyên Kiệt vô cùng âm trầm, rõ ràng là phẫn nộ vì Lý Phong dám lơ mình.
Anh ta từ phía trên nhìn xuống Lý Phong: “Lý
Phong, ta không phải kẻ ỷ thế hiếp người, nếu ngươi giao Tử đan yêu thú ra thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Anh ta nói xong thì những người xung quanh đều gật đầu.
“Mặc dù Phùng Nguyên Kiệt có thực lực mạnh, nhưng tâm tính lại không tồi, không làm chuyện ý lớn ức hiếp nhỏ”
“Cũng không hề kiêu ngạo, anh ta là thiên tài của nhà họ Phùng, sau này rất có khả năng sẽ trở thành vị cường giả Đan Nguyên cảnh thứ tư của nhà họ Phùng”
Nhóm người này không nhịn được bàn tán.
Lý Phong nghe thế thì cười lớn: "Phùng Nguyên Kiệt? Thiên tài của nhà họ Phùng? Nếu như là thiên tài thì bảo vật trên người ngươi chắc cũng nhiều lắm. Ta có hứng thú với bảo vật trong nhẫn không gian của ngươi đấy, hay là ngươi cũng giao ra đây?”
Phùng Nguyên Kiệt nghe Lý Phong nói thế thì vẻ mặt lập tức lạnh xuống.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không nắm bắt. Nếu đã như vậy thì cũng không được trách ta đâu” Trên người Phùng Nguyên Kiệt lập tức bùng nổ khí thế.
“Chờ đã” Bỗng nhiên,một âm thanh vang lên.
Phùng Nguyên Kiệt nghe thấy giọng nói này thì lập tức dừng công kích, quay sang nhìn về phía cô gái bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Chu Dao, sao thế?”
'Vừa rồi là Chu Dao ngăn anh ta lại.
“Phùng Nguyên Kiệt, ngươi để ta nói với Lý Phong mấy câu” Chu Dao bình tĩnh nói.
“Được” Phùng Nguyên Kiệt không chút do dự, gật đầu.