Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ - Trang 3
Chương 87: Ngạc nhiên chưa? Vui vẻ chưa?
Ánh sáng ngân hà nghiệp chướng cuối cùng cũng sắp chảy hết, khuôn mặt từ bi trên bầu trời dần mờ đi. Lúc không nhìn thấy rõ mặt mũi, gương mặt lại càng tỏ ra thần thánh. Đỗ Thánh Lan muốn hạ xuống nhưng luôn có một sức mạnh vô hình kéo hắn lại.
Mệt quá, thôi cứ vậy đi.
Đỗ Thánh Lan cam chịu chỉ có thể đứng im giữa không trung, duy trì trạng thái phổ độ chúng sinh.
Cứ như đã trải qua một kỷ nguyên dài đằng đẵng, ánh sao biến mất, thế giới khôi phục hình dáng ban đầu. Ngân long bay lên đánh tan mây mù, hình như muốn cho Đỗ Thánh Lan thời gian điều chỉnh tâm trạng nên lúc từ độ cao vạn trượng bay xuống thì cố ý giảm tốc độ.
“Đừng sợ.” Cố Nhai Mộc an ủi.
Sắc mặt Đỗ Thánh Lan hết sức phức tạp, do dự một lát mới hỏi: “Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Làm cho người trong đại lục Cửu Xuyên quỳ gối là cái gì?
“Không quan trọng, đừng sợ.” Đuôi rồng cuộn lại tạo ra tiếng gió thổi át đi tiếng nói: “Bây giờ bọn họ sợ nhìn thấy ngươi hơn.”
Ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi là được.
Ngay khi vừa hạ xuống đất, người đầu tiên Đỗ Thánh Lan nhìn thấy chính là hoà thượng Giới Si, Đỗ Thánh Lan lại hỏi vấn đề lúc trước một lần nữa.
“Ngươi không nhớ?” Giới Si luôn bình tĩnh đột nhiên cao giọng, đôi mắt tu luyện đạt được Chân Tri Chi Nhãn loé lên lửa giận: “Sao ngươi có thể không nhớ!”
“Thật mà, bây giờ ta vẫn còn đau đầu.”
Bởi vì trước đó chân khí bị hao tổn quá nhiều, Đỗ Thánh Lan chưa kịp hồi phục.
Ánh mắt Giới Si nhìn hắn rất phức tạp, không muốn nói nhiều, xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Đỗ Thánh Lan vô thức nhìn về phía hoà thượng Ngũ Uẩn: “Đại sư, ngài…” Bột phấn bay trong không khí, Đỗ Thánh Lan sửng sốt: “Sao phật châu của đại sư vỡ vụn rồi thế?”
Hoà thượng Ngũ Uẩn từ từ nhắm mắt, ý tứ sâu xa: “Đỗ thí chủ, chạy mau đi!”
Ông ta khuyên nhủ rất thật lòng, trong dị tượng lúc trước có phản chiếu hình ảnh cổ tháp của chùa Kim Thiền. Nếu không chạy, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ có người đến đây đánh tên đầu sỏ gây tội.
Đỗ Thánh Lan mím môi nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy mục đồng và con bò già.
Bên cạnh đại đỉnh dâng hương có đặt một quyển sách và một lá thư, dùng một cục đá đè lên trên.
Đỗ Thánh Lan mở lá thư, nét chữ viết ẩu: Có cảm giác linh hồn đã dần suy yếu, thời gian nghênh đón giải thoát cũng không còn xa, quyển bút kí này chính là quà tạ lỗi.
Đỗ Thánh Lan mở bút ký ra xem, bên trong là cảm ngộ về trận pháp và một số trận đồ mới mẻ, độc đáo. Trong khoảng thời gian cuối đời, mục đồng lựa chọn cùng con bò già đi du ngoạn, nhìn ngắm non sông một lần nữa.
Đỗ Thánh Lan nhìn bóng đêm buông xuống, thở dài khe khẽ rồi cất quyển bút ký, quay lại nhìn về phía sau.
Ngân long tạm thời chưa hoá thành người, từ tốn nói: “Đi.”
Đỗ Thánh Lan gật đầu, bên ngoài chùa Kim Thiền xẹt qua một vệt sáng. Không ít đệ tử ngẩng đầu nhìn đầu sỏ tạo ra sự hỗn loạn ngày hôm nay, có người chắp tay mặc niệm: “Phật tổ phù hộ, đừng để bọn họ quay lại nữa.”
Lúc bay qua vùng biển Vô Tận thì Đỗ Thánh Lan trông thấy yêu thú đang điên cuồng muốn lên bờ, bọn chúng còn giơ biểu ngữ viết nguệch ngoạc mấy chữ ‘Giết chết Đỗ Thánh Lan’. Đỗ Thánh Lan động động cổ họng, cũng may tốc độ của ngân long rất nhanh, cho dù bay trong không gian loạn lưu cũng rất thành thạo.
Cuối cùng Cố Nhai Mộc cũng kể cho Đỗ Thánh Lan nghe tiền căn hậu quả: “Dị tượng hoá thành ngân hà có thể chữa thương, tu sĩ ở thế giới này đều nhận được lợi ích.”
“Vậy bọn họ phải cám ơn ta mới đúng chứ?”
Cố Nhai Mộc nói: “Tất cả tu sĩ đều được chữa trị nội thương rất nhỏ, nói theo một góc độ khác là thực lực của họ ở đại lục này không bị ảnh hưởng.”
Đỗ Thánh Lan giật giật cánh môi, đổi một góc độ khác gian xảo quá chừng. Rõ ràng là trình độ của tu sĩ đại lục Cửu Xuyên đã tăng lên rồi.
Dọc đường đi hầu như đều không nhìn thấy tu sĩ nào khiến Đỗ Thánh Lan luôn lo lắng bị đuổi giết thả lỏng tinh thần: “Hôm nay không có bao nhiêu người ra ngoài nhỉ.”
Thành trì lớn hơn một chút cũng không thấy thắp đèn, trên phố vắng tanh, cửa nhà đóng chặt.
Cố Nhai Mộc không cảm thấy bất ngờ: “Có lẽ là không còn mặt mũi gặp người khác.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Ta tiêu rồi.
Cả thế gian đều là địch, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cố Nhai Mộc có thể cảm nhận được Đỗ Thánh Lan cứng người, đang định trêu chọc vài câu thì thân thể cường tráng đột nhiên quay phắt lại, một ngụm lửa hoà tan mây mù, ánh lửa cuồn cuộn bay đến xa xa.
Đại đỉnh màu đen há miệng về phía bọn họ chế ngự ngọn lửa, nhiệt độ này với nó mà nói hơi quá sức, đau đến mức lăn lộn giữa không trung.
Người đến là Thực Hồn đạo quân.
Đỗ Thánh Lan nhìn đại đỉnh đầu tiên, giọng điệu châm biếm: “Xem ra lần trước ngươi ăn đắng vẫn chưa đủ.”
Thân hình tròn trịa của Tầm Trân Đỉnh run run, nhớ lại quá khứ bị mị thuật dụ dỗ chi phối mà thấy sợ hãi.
Hôm nay Thực Hồn đạo quân dùng kích, chiêu thức quyết liệt, vô cùng uy mãnh.
“Giết người phải có lý do.” Đỗ Thánh Lan ngồi trên người ngân long, tiết kiệm thời gian tránh né, nhìn Thực Hồn đạo quân mà hỏi.
“Sư mệnh.” Đối phương trả lời rất ngắn gọn.
Đều là tiên, sau khi Thực Hồn đạo quân hiến tế pháp thân hạ giới thì năng lực sẽ bị hạn chế. Khi giới bích bị phá, Thực Hồn đạo quân có thể vận dụng nhiều sức mạnh hơn một chút. Cùng là sư huynh đệ, so với Thực Hồn thì Ngọc Diện Đao chỉ là một con cọp giấy.
Hai cổ sức mạnh bùng nổ giữa không trung, hơi thở kinh người dẫn tới không ít tu sĩ trốn trong phủ ra ngoài quan sát, ngẩng đầu nhìn thấy ánh lửa ngập trời, một cái thần kích đang hất tung sóng lửa.
Chiến đấu cấp bậc tiên nhân, Đỗ Thánh Lan không ngừng thi triển tấm chắn nhưng vẫn bị chấn động một chút.
Đỗ Thánh Lan cố nhịn mùi tanh trong cổ họng, mỉm cười nói: “Ở thời điểm Ngọc Diện Đao không biết gì, Phạn Hải tôn giả khiến hắn lập lời thề nào đó dẫn đến Ngọc Diện Đao bị thương linh hồn lúc giao chiến rơi vào thế yếu. À đúng rồi, cuối cùng hắn biến thành một con chó của Minh Đô.”
Thực Hồn đạo quân hơi biến sắc, chính là bởi vì phát hiện thủ đoạn của Phạn Hải tôn giả mới khiến sư đồ lục đục. Trong bí cảnh, thần hồn của Ngọc Diện Đao xảy ra vấn đề, Thực Hồn cho rằng tiểu sư đệ không thân thiết với hắn đã chết, không ngờ lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Hôm nay hắn đến là vì đã đáp ứng yêu cầu của Phạn Hải tôn giả. Hai sư đồ nói chuyện thẳng thắn một lúc, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Phạn Hải tôn giả nhờ Thực Hồn đạo quân hỗ trợ.
Thừa dịp Thực Hồn đạo quân phân tâm, Đỗ Thánh Lan bày binh bố trận trên không trung, nắm chuẩn thời cơ phát nổ trận pháp.
Sóng xung kích vọt tới, Thực Hồn đạo quân chỉ lui lại hai bước, không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đỗ Thánh Lan nheo mắt, lúc nãy Cố Nhai Mộc giao thủ với Thực Hồn đạo quân thì Đỗ Thánh Lan đã cảm thấy bất thường, giống như lúc đối phó với Ngọc Diện Đao ở Ma Uyên, công kích nhằm vào Thực Hồn đạo quân luôn suy yếu với đủ loại nguyên nhân.
“Là tiên vận.” Cố Nhai Mộc nói.
Trong mắt Thực Hồn đạo quân loé lên một tia khen ngợi: “Sức quan sát của ngươi rất nhạy bén.”
Đều là tiên quân nhưng đẳng cấp giữa các tiên nhân rất khác nhau, độ mạnh yếu của tiên vận cũng khác biệt. Tiên nhân cấp thấp tấn công tiên nhân cấp cao giống như người phàm có ý đồ giết tiên nhân, đối mặt với tiên vận hộ thể, cho dù thực lực có mạnh đi chăng nữa cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Hai bên không ngừng tung chiêu, tiếng nổ ầm ầm làm cho ngọn núi phía dưới cũng run lên. Tầm Trân Đỉnh đã tiêu hoá xong ngọn lửa, xông tới giúp đỡ chủ nhân. Bị tấn công hai phía, ngân long dù có tốc độ nhanh đi chăng nữa cũng rất bị động.
Nhìn đại đỉnh ba lần bốn lượt tấn công, ánh mắt Đỗ Thánh Lan tối sầm. Đại đỉnh không giống lần trước, hơi thở càng ngày càng mạnh. Thực Hồn đạo quân là người kín đáo, sẽ không bị ngã ở cùng một nơi, nếu bây giờ dùng công pháp Hợp Hoan dụ dỗ đại đỉnh có lẽ rất khó thành công.
Đỗ Thánh Lan hạ giọng: “Nghĩ cách tới gần một chút.”
Cố Nhai Mộc luôn luôn tin tưởng Đỗ Thánh Lan, cho dù bây giờ tới gần sẽ bất lợi cho y, y cũng sẽ không chút do dự chủ động tới gần Thực Hồn đạo quân.
Ngón tay mềm mại như không xương được giấu trong tay áo Đỗ Thánh Lan nhẹ nhàng chuyển động, trong không khí dập dìu nhịp điệu kỳ diệu.
Trực giác nói cho Thực Hồn đạo quân biết có điểm bất thường, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt thần thánh của đối phương, đối phương giơ tay lên lập tức có ánh sáng nhu hoà ập xuống.
“Có bệnh, phải trị…”
Bốn chữ vừa vang lên, ngân long cứng người.
Đỗ Thánh Lan cũng không biết vì sao lại thốt lên như vậy nữa, bốn chữ này như khắc sâu trong linh hồn. Ban đầu hắn chỉ định thi triển Tôi Thể Pháp, nhưng vừa vận chuyển công pháp đã lập tức bước vào cảnh giới thiên lôi hợp nhất.
Ánh sáng nhu hoà bay về phía Thực Hồn đạo quân, lúc này không còn tiên vận hộ thể nữa.
Bản chất của Tôi Thể Pháp là trị liệu, hắn đang làm việc tốt, tiên vận không có lý gì lại ngăn cản.
Ánh sáng không thể tránh né bởi vì diện tích dàn trải của nó quá lớn, Thực Hồn đạo quân bị bao phủ trong ánh hào quang, sự tê dại từ ngực chạy lên đại não, bàn tay cầm kích hơi run.
Sau khi hiển thánh trước mặt người khác, thời điểm Đỗ Thánh Lan tiếp tục thi triển Thiên Lôi tôi thể thì mơ hồ mang theo một tia sức mạnh Thiên Đạo.
Trong cơ thể tu sĩ không thể không có nội thương. Với cảnh giới hiện tại của Thực Hồn đạo quân, hiệu quả trị liệu rất thấp nhưng dòng điện chạy trong cơ thể tê dại lại cực kỳ khủng bố.
Tầm Trân Đỉnh cũng không thể chạy thoát công kích của lưới ánh sáng trên trời, tiếng ong ong run rẩy khác thường. Cố Nhai Mộc nhân cơ hội đó phóng ra một ngọn lửa như cơn lốc càn quét dữ dội. Trước ngực Thực Hồn đạo quân bốc khói, chẳng những là áo giáp mà một vùng da cũng bị tổn thương.
“Có bệnh, phải trị…”
Đỗ Thánh Lan tiếp tục thi triển Tôi Thể Pháp. Lúc này, ánh sáng nhu hoà hoá thành một con dao găm bay về phía tứ chi đối phương, tránh những nơi bị thương.
Thực Hồn đạo quân đã gặp đủ loại kiểu giết người cả ngàn năm qua, trong đó không thiếu tà ma ngoại đạo, nhưng so với người trước mặt này thì bọn họ không đáng để nhắc tới. Nhìn khắp thế gian, có lẽ không thể tìm được ai biến y thuật thành tà thuật giật điện như vậy.
Lúc này công thủ đổi bên, Cố Nhai Mộc thành phe chiếm thế chủ động.
Tầm Trân Đỉnh bị điện giật, đáy đỉnh cũng bắt đầu hơi méo méo, Thực Hồn đạo quân nắm đại đỉnh quyết định bỏ chạy. Về mặt tốc độ, hắn không bằng Ngọc Diện Đao, chạy chưa được hai bước đã bị bắt lại.
Thực Hồn đạo quân lạnh lùng nói: “Cứ dây dưa như thế này, ngươi cũng không có lợi gì.”
Cố Nhai Mộc không có bất kỳ dao động nào, mỗi một lần công kích đều không nương tay chút nào.
Bảo vật siêu nghịch thiên không dùng được dưới hạ giới, tiên vận của Thực Hồn đạo quân có hạn, vì để Tầm Trân Đỉnh hạ giới mà đối phương đã tốn không ít tiên vận, sau khi giới bích được mở mới khôi phục một chút. Nếu hắn liều mạng, có lẽ vẫn có phần thắng.
Về mặt chiến đấu, Thực Hồn đạo quân chưa hề sợ hãi. Hắn hưởng thụ chém giết sinh tử, nhưng khi hai chữ ‘có bệnh’ vang lên bên tai, sự sung sướng lại khiến cho mí mắt giật liên hồi.
Đúng lúc này, Tầm Trân Đỉnh bị vuốt rồng sắc bén cào một cái, xuất hiện một vết nứt.
Nhìn thấy vuốt rồng sắp cào lên đại đỉnh, Thực Hồn đạo quân chủ động thu hồi vũ khí rồi nhìn Đỗ Thánh Lan: “Ta biết được một chuyện về mẹ ngươi.”
Đỗ Thánh Lan nheo mắt.
Ngân long tạm thời ngừng đánh.
Là đối tượng được thượng giới quan tâm, từng biến động nhỏ về Đỗ Thánh Lan đều sẽ được chú ý. Từ sau khi Bùi Lưu Diễm thừa nhận quan hệ mẹ con, Thực Hồn đạo quân cũng chú ý đến Bùi Lưu Diễm.
“Đoạn thời gian trước, Bùi Lưu Diễm khá thân thiết với một tên tinh quân hạ giới. Đối phương am hiểu chú thuật.”
Sức hấp dẫn của mị cốt trời sinh, ngay cả Ngọc Diện Đao mới gặp Bùi Lưu Diễm cũng từng bị rung động.
“Chú thuật.” Đỗ Thánh Lan có một dự cảm xấu, vô thức nói ra một từ: “Chú sát.”
Sinh linh Minh Đô cũng có năng lực nguyền rủa nhưng chỉ sử dụng khi giáp mặt đánh nhau, còn nguyền rủa giết người ở không gian khác nhau thì độ khó rất lớn.
Cửu Nô và Bùi Lưu Diễm có quan hệ đặc biệt. Nếu trước kia Cửu Nô bị tách rời, bản thân sẽ trở thành một phần của Bùi Lưu Diễm, có lẽ Bùi Lưu Diễm đã lợi dụng chuyện này.
Cố Nhai Mộc nói: “Nếu là như thế, Bùi Lưu Diễm không cần phải đổi tiên cốt.”
Lợi dụng mị cốt mới có thể dụ dỗ người khác làm việc.
Đỗ Thánh Lan nhìn về phía Thực Hồn đạo quân, trước khi mở miệng thì đối phương đã biết rõ hắn muốn hỏi gì. Thực Hồn đạo quân nói: “Tiên quân kia thực lực không mạnh nhưng người đó dùng loại thủ đoạn này thành tiên thì chắc hẳn về lĩnh vực này không thể khinh thường.”
Đỗ Thánh Lan chỉ tin bảy phần, đối với Thực Hồn đạo quân vẫn giữ đủ cảnh giác.
Đương nhiên Thực Hồn đạo quân cũng không thèm quan tâm Đỗ Thánh Lan có tin hay không. Thực Hồn đáp ứng Phạn Hải tôn giả tới giết Đỗ Thánh Lan, hắn đã thực hiện lời hứa, không thành công là do ý trời.
Thực Hồn đạo quân mang Tầm Trân Đỉnh đi, ngân long lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn trước khi biến mất, hai mắt nheo lại: “Xem ra bọn họ đã cạch mặt nhau thật rồi.”
Phạn Môn dùng đao, Thực Hồn đạo quân từ nãy đến giờ đã bỏ qua thế mạnh dùng đao, đổi sang kích.
Đỗ Thánh Lan cảm thấy hứng thú với chuyện Phạn Hải tôn giả phái đại đệ tử tới giết mình hơn: “Vì muốn lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo, Phạn Hải giao dịch với Yểm, nhất định là có điều kiện giết ta và Đỗ Thanh Quang, chỉ là không biết thời hạn bao lâu.”
Trong thời gian quy định, hắn và Đỗ Thanh Quang bất tử thì Phạn Hải tôn giả sẽ bị lời thề phản phệ.
Cố Nhai Mộc nhắc nhở: “Gần đây phải cẩn thận.”
Phản công lúc sắp chết luôn là điên cuồng nhất.
Đỗ Thánh Lan gật đầu, tỏ vẻ mình đã nắm chắc.
Thay đổi chủ ý không trở về Minh Đô, Đỗ Thánh Lan đến Thiên Cơ Lâu một chuyến. Thiên Cơ Lâu luôn đông khách hôm nay lại hiếm khi vắng vẻ, tổng quản sự đích thân tiếp đãi bọn họ, ánh mắt ai oán khiến Đỗ Thánh Lan buốt cả da đầu.
Không biết có phải bị lây nhiễm cảm xúc của chủ nhà hay không mà lúc uống trà cũng có cảm giác cay đắng nơi đầu lưỡi.
Đỗ Thánh Lan ho khan một tiếng rồi nói: “Ta muốn mua tin của Bùi Lưu Diễm.”
Tổng quản sự: “Tình báo loại mấy?”
“Nửa tháng gần đây, tất cả.”
Tổng quản sự biến mất một lúc, lúc quay lại thì bưng một khay đặt 4, 5 cái quyển trục.
Đỗ Thánh Lan trả tiền rồi mở ra ngay tại chỗ, đa số đều giống với tin tức của Nhân Nghĩa Đường. Trong tình báo loại Giáp có hai tin: Bốn ngày trước, hình như Bùi Lưu Diễm cùng một nam tử xuất hiện ở gần Thanh Đài Sơn; chùa Kim Thiền bị trộm, nghi ngờ có liên quan đến Bùi Lưu Diễm.
Sau khi được hoà thượng Ngũ Uẩn chứng thực, xem như chứng minh những lời ngày đó của Thực Hồn đạo quân là đúng.
Đỗ Thánh Lan đặt quyển trục xuống, trong tin tức không có đề cập đến hiện nay Bùi Lưu Diễm đang ở đâu chứng tỏ Thiên Cơ Lâu cũng không biết.
Ai ngờ tổng quản sự lại lấy ra một cái ống trúc nhỏ, đây là thông tin mới nhận được, chưa kịp chỉnh sửa.
Đỗ Thánh Lan nhìn lướt qua: “Bùi gia à?”
“Ngươi hiển thánh trước mặt mọi người, một số tiên nhân hạ giới muốn nhân cơ hội giết tu sĩ đại lục, kết quả là bị ánh sáng làm bị thương. Bọn họ vừa ra tay đã bại lộ tung tích.”
Đại trưởng lão Bùi gia vẫn chưa công khai thu hồi chức vị gia chủ của Cố Nhai Mộc, cộng thêm sự kiện lừa gạt lúc trước, đại trưởng lão nghiễm nhiên trở thành chướng ngại vật để Bùi Lưu Diễm hoàn toàn khống chế Bùi gia. Ngày xưa còn có điều cố kỵ, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn với mấy lão cậy già lên mặt.
Hôm qua nàng ta định phái tiên nhân thừa cơ hội giải quyết đại trưởng lão.
Tổng quản sự bất chợt mỉm cười: “Tiên nhân kia chỉ ra tay thăm dò nhưng đã khiến người khác hoài nghi, đối với hai vị đây là chuyện tốt.”
Trải qua chuyện này, các trưởng lão bắt đầu đề phòng Bùi Lưu Diễm. Cố Nhai Mộc gần như đã mất hết quyền lực gia chủ một lần nữa quay về phạm vi trong tầm mắt của bọn họ. Con rồng này rất thân với Đỗ Thánh Lan… ít nhất… Đỗ Thánh Lan là người có tình có nghĩa, hơn nữa nghe đồn đã thành tiên. Sau này, Bùi gia sẽ có hai vị tiên nhân làm chỗ dựa.
Sau khi rời khỏi Thiên Cơ Lâu, Đỗ Thánh Lan nhìn con phố trống rỗng phì cười: “Bùi gia nhốt Bùi Lưu Diễm hai mươi năm, trong lòng nàng ta sao có thể không có khúc mắc.”
Giống như hoà thượng Ngũ Uẩn từng nói, có nhân mới có quả.
Bây giờ bọn họ có thể thoải mái lợi dụng sự nhân quả này.
Tổng bộ của Thiên Cơ Lâu và Bùi gia đều nằm trong cùng một thành thị, ở giữa cách một cái Nhân Nghĩa Đường.
Lúc Đỗ Thánh Lan đi ngang qua thì nhìn thấy bảng hiệu vàng chói lọi Nhân Nghĩa Đường, bước đi chậm rãi nhưng không ngừng lại, đi một mạch về phía trước.
Thị vệ tuần tra cách Bùi gia 500 mét chứng tỏ việc đánh bất ngờ Mặc gia đã khiến các thế lực lớn lo âu nhiều như thế nào. Đêm khuya, hai người được xem như khách không mời mà đến, sau khi hiện thân không lâu thì các vị trưởng lão mặt mày âm trầm xuất hiện.
Đối với Cố Nhai Mộc đã chứng đạo thành tiên, những trưởng lão này thận trọng hơn nhiều.
“Bùi Lưu Diễm ở đâu?” Cố Nhai Mộc hỏi thẳng.
Đại trưởng lão nhìn nhị trưởng lão, sau đó lạnh nhạt nói: “Hai người tới trễ rồi, người đã đi được hai canh giờ.”
Đỗ Thánh Lan rũ mắt, phán đoán những lời này là thật. Lúc hắn và Cố Nhai Mộc chuẩn bị rời đi, đại trưởng lão bất chợt lên tiếng: “Nhưng Triệu Trường Ninh đã bị chúng ta bắt lại.”
Trong mắt Đỗ Thánh Lan loé lên dao động.
Tại địa lao Bùi gia.
Chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Đỗ Thánh Lan lần đầu tiên đến nơi như thế này, âm u ẩm ướt, trong phòng giam còn cố ý nuôi chuột gặm cắn vật sống.
Ở cuối con đường, Triệu Trường Ninh bị xích sắt trói quanh người, trên người vết máu loang lổ, vừa nhìn đã biết bị dùng hình.
Đại trưởng lão nói: “Lúc con nhóc Lưu Diễm rời đi, bọn ta đã yêu cầu để lại Triệu Trường Ninh.”
Đó là một đòn ra oai phủ đầu và muốn cạy miệng Triệu Trường Ninh, tra hỏi rốt cuộc Bùi Lưu Diễm muốn làm cái gì.
Cố Nhai Mộc nhìn Triệu Trường Ninh như đang nhìn người chết. Trước kia người này giả vờ bị Đỗ gia xử tử, muốn dụ dỗ Đỗ Thánh Lan xuất hiện cứu người, y vẫn cho rằng tên này đã chết trong trận chiến tranh giành Tháp Lâu, nếu không đã sớm đích thân đi diệt khẩu.
“Vì sao không sưu hồn?”
“Xem ra các ngươi không hiểu mị cốt trời sinh.” Đại trưởng lão nói: “Tu luyện mị cốt đến cực hạn, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho người có tinh thần lực yếu mê muội.”
Tinh thần lực của Bùi Lưu Diễm rất cao, có thể dần dần khống chế người khác. Triệu Trường Ninh đã chìm đắm từ lâu, căn bản không chịu nổi sưu hồn.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Tà môn vậy à?”
Đại trưởng lão cười khẩy: “Nói khó nghe thì giống mấy con chó nàng ta nuôi.”
Người bị khống chế sẽ hình thành quan hệ chủ tớ với Bùi Lưu Diễm, ví dụ như Triệu Trường Ninh đã sớm xem Bùi Lưu Diễm là chủ nhân.
Đỗ Thánh Lan đi đến trước mặt Triệu Trường Ninh: “Trường Ninh thúc, thúc đã bị vứt bỏ mà còn muốn giúp Bùi Lưu Diễm giấu diếm à?”
Triệu Trường Ninh phun một bãi nước bọt: “Thằng nhãi miệng còn hôi sữa.”
Đỗ Thánh Lan không giận, chút tình cảm giữa bọn họ đã cùng chuyện thăm dò ở sườn núi Hung Nha tan thành mây khói: “Ta hỏi một lần cuối cùng, Bùi Lưu Diễm có kế hoạch gì?”
Bùi Lưu Diễm muốn chú sát Cửu Nô, chắc hẳn phải thoả mãn rất nhiều điều kiện.
Triệu Trường Ninh lạnh nhạt không nói gì, Bùi Lưu Diễm không muốn tạo xung đột để hắn lại ở đây, chứng tỏ nàng ta rất chắc chắn người khác thẩm vấn không được cái gì.
Nếu là kẻ địch thì không có đạo lý nhân từ nương tay. Đỗ Thánh Lan đứng thẳng người nhìn đại trưởng lão: “Trong gia tộc có ai bị nội thương thì đưa qua đây, ngoại trừ Bùi Cửu Tinh, tiện thể mang cho ta một cái ghế.”
Đại trưởng lão liếc ám vệ: “Cứ làm theo ý cậu ta.”
Rất nhanh sau đó, một người trẻ tuổi lê cái thân đau yếu bệnh tật đi tới.
Tự nhiên bị đưa đến địa lao, gã vừa sợ vừa khó hiểu.
Không có bất kỳ lời thừa thãi nào, Đỗ Thánh Lan vươn tay phải cào một cái lên không trung, người trẻ tuổi lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, đang định phải kháng thì cơ thể vừa ngứa vừa sướng, cứ như là rút được dằm trong thịt.
“Di hoa…” Đỗ Thánh Lan đan hai tay, bàn tay bên phải khẽ gẩy về phía Triệu Trường Ninh, giọng khe khẽ: “Tiếp mộc.”
Di hoa tiếp mộc của Kỳ Tử Kỳ có thể ném chân khí của người này sang cho người khác, tạo thành vụ nổ chân khí.
Trước kia Đỗ Thánh Lan chỉ sử dụng chiêu này trong tình huống đặc biệt, bây giờ có sáng kiến mới, chân khí có thể hút ra, thần niệm có thể ngưng tụ, vậy thì có phải nội thương cũng có thể chiết ra hay không?
“A…”
Bây giờ Triệu Trường Ninh giống như một tảng đá cứng, những ngoại thương này là nước mưa. Triệu Trường Ninh chỉ cảm thấy thời gian như ngừng lại, quá trình nước chảy đá mòn mang đến sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Các loại cảm xúc đan xen, cuối cùng hoá thành một tiếng thét đau đớn.
Đỗ Thánh Lan kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt thần thánh không thể xâm phạm: “Có bệnh, phải trị.”
“A!” Ngữ điệu đột nhiên cất cao, đau đớn biến thành tê dại như thuỷ triều.
“Di hoa tiếp mộc.” Đỗ Thánh Lan lặp lại quy trình lúc trước.
“A! A! A!”
Mặc dù không biết Di Hoa Tiếp Mộc là cái gì nhưng bọn họ đều từng trải qua có bệnh phải trị, các vị trưởng lão đồng loạt lui về sau một bước.
Trong địa lao vang lên tiếng hét bi thảm nhất thế gian, các thị vệ canh giữ bên ngoài đều tỏ ra kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộc là loại cực hình nào có thể tra tấn người ta thành như vậy.
Lúc ánh sáng hiện lên từ đường chân trời, Đỗ Thánh Lan mới rời khỏi địa lao. Quần áo sạch sẽ, trên tay không dính một giọt máu chứng minh hắn không đích thân tra tấn. Thị vệ thấy thế càng tò mò hơn, không hề dùng hình mà sao lại tru tréo thảm thiết như vậy.
Phớt lờ nghi ngờ của các thị vệ, Đỗ Thánh Lan nghĩ đến thông tin lấy được từ Triệu Trường Ninh, mặt mày âm trầm, sau đó trầm giọng nói: “Về Minh Đô!”
Đỗ Thánh Lan ngẩng lên thì đúng lúc nhìn thấy sắc mặt Cố Nhai Mộc không được ổn lắm, hắn càng lo lắng hơn, quan tâm hỏi Cố Nhai Mộc: “Không được khoẻ sao?”
Cố Nhai Mộc: “Tâm ma.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Nó dám quấy phá hả?”
Nghe giọng điệu cứ như sắp thủ tiêu ngay tại chỗ.
“Từ lúc bắt đầu nó luôn run rẩy, chắc là bị doạ.”
Thủ đoạn thẩm vấn của Đỗ Thánh Lan làm cho tâm ma còn nhỏ bị bóng ma tâm lý.
“…..”
Ngân long một lần nữa đạp không phi hành.
Gió mát sáng sớm phả mặt, Đỗ Thánh Lan suy nghĩ quay về Minh Đô có được chào đón hay không, dù sao thì ngày hôm qua hiển thánh đã ảnh hưởng cả đại lục Cửu Xuyên rồi.
Nửa canh giờ sau, khi hắn đang định nói những lo âu của mình…
“Đến rồi.”
Đỗ Thánh Lan lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn xa xa thì ánh mắt như đông cứng.
Ngoài cửa thành Minh Đô, cành cây khô héo bắt đầu mọc ra nhánh khác màu xanh nhạt như cây cối bình thường, sương máu trên bầu trời Minh Đô tản ra. Ngân long bay thấp, Đỗ Thánh Lan trực tiếp nhảy xuống đất.
Đất đai màu đỏ ẩm ướt dinh dính, đạp lên có cảm giác như cát. Đẩy cửa thành đang khép hờ đi vào, một gã quỷ tu đang cứng đờ nhìn một con chim sẻ. Con sẻ nhỏ nhảy về phía trước kiếm ăn lại khiến quỷ tu sợ hãi liên tục lui về phía sau.
Loại địa phương như Minh Đô, sao lại có sinh vật sống chịu đi vào?
Yêu thú nhầm đường thì thôi đi, đây chỉ là một con chim sẻ bình thường.
Không còn sương mù che chắn, Đỗ Thánh Lan lần đầu tiên nhìn thấy rõ diện mạo thật của Minh Đô: Không có đường chính, tất cả đều là đường nhỏ giăng khắp nơi, nhìn toàn thể giống như một con nhện đang giương nanh múa vuốt. Xung quanh đều là ngõ tối, nhà tranh và nhà đá được xây dựng không theo kết cấu nào cả, trên mặt đất ngoại trừ đá vụn thì không có bất kỳ một bông hoa ngọn cỏ nào.
Sư tử Tuyết Hoa dựa vào tán cây mặt người, đôi mắt to hơi dại ra.
Đỗ Thánh Lan đi đến gọi hai tiếng, nó mới hoàn hồn.
Đỗ Thánh Lan giang tay, sư tử Tuyết Hoa thu nhỏ nhảy vào lòng hắn.
Cố Nhai Mộc nhìn một vòng, lời thật ý thật: “Ngoại trừ mặt đất thì cả cái Minh Đô này còn không giá trị bằng cái xe thú.”
Sư tử Tuyết Hoa nhìn cái xe thú, bọn họ mua nó trong thương hội Hắc Thuỷ với giá khá đắt, vật liệu rất cao cấp, bánh xe được dát vàng. Nhìn sang những con quỷ tu và âm vật này, bình thường ở trong sương máu có vẻ âm u đáng sợ nhưng khi bị bại lộ dưới ánh sáng ban ngày, bọn chúng bẩn thỉu, quần áo tả tơi, có đứa bị vết thương, có đứa đang cầm chén mẻ. Nếu kéo cái đám này vào thành thị làm ăn mày cũng không có gì không hợp.
Cho rằng sương mù chỉ tan đi một lúc, vất vả chờ đến hừng đông, càng ngày càng có nhiều âm vật ngủ say bị đánh thức, tính xem thử sương máu đã trở lại hay chưa.
Một bóng đen từ tấm bia đá màu máu tràn tới trước mặt Đỗ Thánh Lan, cuối cùng hoá thành Âm Khuyển.
Đỗ Thánh Lan vội hỏi: “Sao lại biến thành như vậy?”
Âm Khuyển không trả lời, Đỗ Thánh Lan nhìn theo tầm mắt của đối phương thì thấy Âm Khuyển Mắt Xanh đang ngơ ngác đứng ở cửa thành.
Đêm qua trong đầu tự nhiên hiện lên hai chữ ‘trật tự’, Yểm dự cảm Minh Đô đã xảy ra chuyện, không ngại nguy hiểm muốn lén trở về xem thử, kết quả là kinh sợ quá lớn, ngay cả ẩn thân cũng quên luôn.
Đây là đâu?
Nó cúi đầu, dưới chân là gạch xanh vỡ vụn, ngẩng đầu thì nhìn thấy âm vật đã thức tỉnh đi ra từ trong nhà đất ở ngõ tối, có hai con bò ra ngoài kênh đá, trong cống cũng có con tò mò ló đầu ra.
Âm vật mặc đồ rách rưới, chân mang giày rơm, có nhiều con ngay cả giày cũng không có. Bên cạnh có một con quái vật hai đầu, mỗi cái đầu lông dính đầy mỡ đến mức không thể nhìn thẳng.
Mặt trời mọc, Minh Đô bại lộ dưới ánh mặt trời thể hiện trạng thái chân thật nhất.
Dơ bẩn, hỗn loạn, yếu kém.
Mặt đất chưa bao giờ được quét sạch, chẳng những có hài cốt mà còn có đủ loại rác rưởi. Thôn xóm lâu đời nhất trong thị trấn ở biên giới của nhân loại còn khang trang hơn nơi này.
“Điện hạ?” Vài con quỷ tu trung thành với Yểm nhìn thấy nó, kìm lòng không đặng kêu một tiếng.
Con ngươi màu xanh ngừng đảo, bình thường có không ít quỷ tu đi theo nó nhưng chưa bao giờ tạo ra đả kích lớn như vậy.
Bầu không khí tĩnh lặng lạ thường.
Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Thời điểm hàng hoá được đặt lên kệ trong cửa hàng thường sẽ có cảm nhận khác nhau. Huống chi quỷ tu bẩm sinh đã có hình dáng kỳ quái, lôi thôi lếch thếch, bây giờ trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, đương nhiên là xấu ma chê quỷ hờn.
“Nơi này là Minh Đô.” Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Âm Khuyển, Đỗ Thánh Lan đánh vỡ sự tĩnh mịch này: “Không sai, chính là nơi ngươi luôn muốn thừa kế.”
Yểm như bị sét đánh giữa trời quang.
Mệt quá, thôi cứ vậy đi.
Đỗ Thánh Lan cam chịu chỉ có thể đứng im giữa không trung, duy trì trạng thái phổ độ chúng sinh.
Cứ như đã trải qua một kỷ nguyên dài đằng đẵng, ánh sao biến mất, thế giới khôi phục hình dáng ban đầu. Ngân long bay lên đánh tan mây mù, hình như muốn cho Đỗ Thánh Lan thời gian điều chỉnh tâm trạng nên lúc từ độ cao vạn trượng bay xuống thì cố ý giảm tốc độ.
“Đừng sợ.” Cố Nhai Mộc an ủi.
Sắc mặt Đỗ Thánh Lan hết sức phức tạp, do dự một lát mới hỏi: “Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Làm cho người trong đại lục Cửu Xuyên quỳ gối là cái gì?
“Không quan trọng, đừng sợ.” Đuôi rồng cuộn lại tạo ra tiếng gió thổi át đi tiếng nói: “Bây giờ bọn họ sợ nhìn thấy ngươi hơn.”
Ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi là được.
Ngay khi vừa hạ xuống đất, người đầu tiên Đỗ Thánh Lan nhìn thấy chính là hoà thượng Giới Si, Đỗ Thánh Lan lại hỏi vấn đề lúc trước một lần nữa.
“Ngươi không nhớ?” Giới Si luôn bình tĩnh đột nhiên cao giọng, đôi mắt tu luyện đạt được Chân Tri Chi Nhãn loé lên lửa giận: “Sao ngươi có thể không nhớ!”
“Thật mà, bây giờ ta vẫn còn đau đầu.”
Bởi vì trước đó chân khí bị hao tổn quá nhiều, Đỗ Thánh Lan chưa kịp hồi phục.
Ánh mắt Giới Si nhìn hắn rất phức tạp, không muốn nói nhiều, xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Đỗ Thánh Lan vô thức nhìn về phía hoà thượng Ngũ Uẩn: “Đại sư, ngài…” Bột phấn bay trong không khí, Đỗ Thánh Lan sửng sốt: “Sao phật châu của đại sư vỡ vụn rồi thế?”
Hoà thượng Ngũ Uẩn từ từ nhắm mắt, ý tứ sâu xa: “Đỗ thí chủ, chạy mau đi!”
Ông ta khuyên nhủ rất thật lòng, trong dị tượng lúc trước có phản chiếu hình ảnh cổ tháp của chùa Kim Thiền. Nếu không chạy, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ có người đến đây đánh tên đầu sỏ gây tội.
Đỗ Thánh Lan mím môi nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy mục đồng và con bò già.
Bên cạnh đại đỉnh dâng hương có đặt một quyển sách và một lá thư, dùng một cục đá đè lên trên.
Đỗ Thánh Lan mở lá thư, nét chữ viết ẩu: Có cảm giác linh hồn đã dần suy yếu, thời gian nghênh đón giải thoát cũng không còn xa, quyển bút kí này chính là quà tạ lỗi.
Đỗ Thánh Lan mở bút ký ra xem, bên trong là cảm ngộ về trận pháp và một số trận đồ mới mẻ, độc đáo. Trong khoảng thời gian cuối đời, mục đồng lựa chọn cùng con bò già đi du ngoạn, nhìn ngắm non sông một lần nữa.
Đỗ Thánh Lan nhìn bóng đêm buông xuống, thở dài khe khẽ rồi cất quyển bút ký, quay lại nhìn về phía sau.
Ngân long tạm thời chưa hoá thành người, từ tốn nói: “Đi.”
Đỗ Thánh Lan gật đầu, bên ngoài chùa Kim Thiền xẹt qua một vệt sáng. Không ít đệ tử ngẩng đầu nhìn đầu sỏ tạo ra sự hỗn loạn ngày hôm nay, có người chắp tay mặc niệm: “Phật tổ phù hộ, đừng để bọn họ quay lại nữa.”
Lúc bay qua vùng biển Vô Tận thì Đỗ Thánh Lan trông thấy yêu thú đang điên cuồng muốn lên bờ, bọn chúng còn giơ biểu ngữ viết nguệch ngoạc mấy chữ ‘Giết chết Đỗ Thánh Lan’. Đỗ Thánh Lan động động cổ họng, cũng may tốc độ của ngân long rất nhanh, cho dù bay trong không gian loạn lưu cũng rất thành thạo.
Cuối cùng Cố Nhai Mộc cũng kể cho Đỗ Thánh Lan nghe tiền căn hậu quả: “Dị tượng hoá thành ngân hà có thể chữa thương, tu sĩ ở thế giới này đều nhận được lợi ích.”
“Vậy bọn họ phải cám ơn ta mới đúng chứ?”
Cố Nhai Mộc nói: “Tất cả tu sĩ đều được chữa trị nội thương rất nhỏ, nói theo một góc độ khác là thực lực của họ ở đại lục này không bị ảnh hưởng.”
Đỗ Thánh Lan giật giật cánh môi, đổi một góc độ khác gian xảo quá chừng. Rõ ràng là trình độ của tu sĩ đại lục Cửu Xuyên đã tăng lên rồi.
Dọc đường đi hầu như đều không nhìn thấy tu sĩ nào khiến Đỗ Thánh Lan luôn lo lắng bị đuổi giết thả lỏng tinh thần: “Hôm nay không có bao nhiêu người ra ngoài nhỉ.”
Thành trì lớn hơn một chút cũng không thấy thắp đèn, trên phố vắng tanh, cửa nhà đóng chặt.
Cố Nhai Mộc không cảm thấy bất ngờ: “Có lẽ là không còn mặt mũi gặp người khác.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Ta tiêu rồi.
Cả thế gian đều là địch, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cố Nhai Mộc có thể cảm nhận được Đỗ Thánh Lan cứng người, đang định trêu chọc vài câu thì thân thể cường tráng đột nhiên quay phắt lại, một ngụm lửa hoà tan mây mù, ánh lửa cuồn cuộn bay đến xa xa.
Đại đỉnh màu đen há miệng về phía bọn họ chế ngự ngọn lửa, nhiệt độ này với nó mà nói hơi quá sức, đau đến mức lăn lộn giữa không trung.
Người đến là Thực Hồn đạo quân.
Đỗ Thánh Lan nhìn đại đỉnh đầu tiên, giọng điệu châm biếm: “Xem ra lần trước ngươi ăn đắng vẫn chưa đủ.”
Thân hình tròn trịa của Tầm Trân Đỉnh run run, nhớ lại quá khứ bị mị thuật dụ dỗ chi phối mà thấy sợ hãi.
Hôm nay Thực Hồn đạo quân dùng kích, chiêu thức quyết liệt, vô cùng uy mãnh.
“Giết người phải có lý do.” Đỗ Thánh Lan ngồi trên người ngân long, tiết kiệm thời gian tránh né, nhìn Thực Hồn đạo quân mà hỏi.
“Sư mệnh.” Đối phương trả lời rất ngắn gọn.
Đều là tiên, sau khi Thực Hồn đạo quân hiến tế pháp thân hạ giới thì năng lực sẽ bị hạn chế. Khi giới bích bị phá, Thực Hồn đạo quân có thể vận dụng nhiều sức mạnh hơn một chút. Cùng là sư huynh đệ, so với Thực Hồn thì Ngọc Diện Đao chỉ là một con cọp giấy.
Hai cổ sức mạnh bùng nổ giữa không trung, hơi thở kinh người dẫn tới không ít tu sĩ trốn trong phủ ra ngoài quan sát, ngẩng đầu nhìn thấy ánh lửa ngập trời, một cái thần kích đang hất tung sóng lửa.
Chiến đấu cấp bậc tiên nhân, Đỗ Thánh Lan không ngừng thi triển tấm chắn nhưng vẫn bị chấn động một chút.
Đỗ Thánh Lan cố nhịn mùi tanh trong cổ họng, mỉm cười nói: “Ở thời điểm Ngọc Diện Đao không biết gì, Phạn Hải tôn giả khiến hắn lập lời thề nào đó dẫn đến Ngọc Diện Đao bị thương linh hồn lúc giao chiến rơi vào thế yếu. À đúng rồi, cuối cùng hắn biến thành một con chó của Minh Đô.”
Thực Hồn đạo quân hơi biến sắc, chính là bởi vì phát hiện thủ đoạn của Phạn Hải tôn giả mới khiến sư đồ lục đục. Trong bí cảnh, thần hồn của Ngọc Diện Đao xảy ra vấn đề, Thực Hồn cho rằng tiểu sư đệ không thân thiết với hắn đã chết, không ngờ lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Hôm nay hắn đến là vì đã đáp ứng yêu cầu của Phạn Hải tôn giả. Hai sư đồ nói chuyện thẳng thắn một lúc, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Phạn Hải tôn giả nhờ Thực Hồn đạo quân hỗ trợ.
Thừa dịp Thực Hồn đạo quân phân tâm, Đỗ Thánh Lan bày binh bố trận trên không trung, nắm chuẩn thời cơ phát nổ trận pháp.
Sóng xung kích vọt tới, Thực Hồn đạo quân chỉ lui lại hai bước, không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đỗ Thánh Lan nheo mắt, lúc nãy Cố Nhai Mộc giao thủ với Thực Hồn đạo quân thì Đỗ Thánh Lan đã cảm thấy bất thường, giống như lúc đối phó với Ngọc Diện Đao ở Ma Uyên, công kích nhằm vào Thực Hồn đạo quân luôn suy yếu với đủ loại nguyên nhân.
“Là tiên vận.” Cố Nhai Mộc nói.
Trong mắt Thực Hồn đạo quân loé lên một tia khen ngợi: “Sức quan sát của ngươi rất nhạy bén.”
Đều là tiên quân nhưng đẳng cấp giữa các tiên nhân rất khác nhau, độ mạnh yếu của tiên vận cũng khác biệt. Tiên nhân cấp thấp tấn công tiên nhân cấp cao giống như người phàm có ý đồ giết tiên nhân, đối mặt với tiên vận hộ thể, cho dù thực lực có mạnh đi chăng nữa cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Hai bên không ngừng tung chiêu, tiếng nổ ầm ầm làm cho ngọn núi phía dưới cũng run lên. Tầm Trân Đỉnh đã tiêu hoá xong ngọn lửa, xông tới giúp đỡ chủ nhân. Bị tấn công hai phía, ngân long dù có tốc độ nhanh đi chăng nữa cũng rất bị động.
Nhìn đại đỉnh ba lần bốn lượt tấn công, ánh mắt Đỗ Thánh Lan tối sầm. Đại đỉnh không giống lần trước, hơi thở càng ngày càng mạnh. Thực Hồn đạo quân là người kín đáo, sẽ không bị ngã ở cùng một nơi, nếu bây giờ dùng công pháp Hợp Hoan dụ dỗ đại đỉnh có lẽ rất khó thành công.
Đỗ Thánh Lan hạ giọng: “Nghĩ cách tới gần một chút.”
Cố Nhai Mộc luôn luôn tin tưởng Đỗ Thánh Lan, cho dù bây giờ tới gần sẽ bất lợi cho y, y cũng sẽ không chút do dự chủ động tới gần Thực Hồn đạo quân.
Ngón tay mềm mại như không xương được giấu trong tay áo Đỗ Thánh Lan nhẹ nhàng chuyển động, trong không khí dập dìu nhịp điệu kỳ diệu.
Trực giác nói cho Thực Hồn đạo quân biết có điểm bất thường, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt thần thánh của đối phương, đối phương giơ tay lên lập tức có ánh sáng nhu hoà ập xuống.
“Có bệnh, phải trị…”
Bốn chữ vừa vang lên, ngân long cứng người.
Đỗ Thánh Lan cũng không biết vì sao lại thốt lên như vậy nữa, bốn chữ này như khắc sâu trong linh hồn. Ban đầu hắn chỉ định thi triển Tôi Thể Pháp, nhưng vừa vận chuyển công pháp đã lập tức bước vào cảnh giới thiên lôi hợp nhất.
Ánh sáng nhu hoà bay về phía Thực Hồn đạo quân, lúc này không còn tiên vận hộ thể nữa.
Bản chất của Tôi Thể Pháp là trị liệu, hắn đang làm việc tốt, tiên vận không có lý gì lại ngăn cản.
Ánh sáng không thể tránh né bởi vì diện tích dàn trải của nó quá lớn, Thực Hồn đạo quân bị bao phủ trong ánh hào quang, sự tê dại từ ngực chạy lên đại não, bàn tay cầm kích hơi run.
Sau khi hiển thánh trước mặt người khác, thời điểm Đỗ Thánh Lan tiếp tục thi triển Thiên Lôi tôi thể thì mơ hồ mang theo một tia sức mạnh Thiên Đạo.
Trong cơ thể tu sĩ không thể không có nội thương. Với cảnh giới hiện tại của Thực Hồn đạo quân, hiệu quả trị liệu rất thấp nhưng dòng điện chạy trong cơ thể tê dại lại cực kỳ khủng bố.
Tầm Trân Đỉnh cũng không thể chạy thoát công kích của lưới ánh sáng trên trời, tiếng ong ong run rẩy khác thường. Cố Nhai Mộc nhân cơ hội đó phóng ra một ngọn lửa như cơn lốc càn quét dữ dội. Trước ngực Thực Hồn đạo quân bốc khói, chẳng những là áo giáp mà một vùng da cũng bị tổn thương.
“Có bệnh, phải trị…”
Đỗ Thánh Lan tiếp tục thi triển Tôi Thể Pháp. Lúc này, ánh sáng nhu hoà hoá thành một con dao găm bay về phía tứ chi đối phương, tránh những nơi bị thương.
Thực Hồn đạo quân đã gặp đủ loại kiểu giết người cả ngàn năm qua, trong đó không thiếu tà ma ngoại đạo, nhưng so với người trước mặt này thì bọn họ không đáng để nhắc tới. Nhìn khắp thế gian, có lẽ không thể tìm được ai biến y thuật thành tà thuật giật điện như vậy.
Lúc này công thủ đổi bên, Cố Nhai Mộc thành phe chiếm thế chủ động.
Tầm Trân Đỉnh bị điện giật, đáy đỉnh cũng bắt đầu hơi méo méo, Thực Hồn đạo quân nắm đại đỉnh quyết định bỏ chạy. Về mặt tốc độ, hắn không bằng Ngọc Diện Đao, chạy chưa được hai bước đã bị bắt lại.
Thực Hồn đạo quân lạnh lùng nói: “Cứ dây dưa như thế này, ngươi cũng không có lợi gì.”
Cố Nhai Mộc không có bất kỳ dao động nào, mỗi một lần công kích đều không nương tay chút nào.
Bảo vật siêu nghịch thiên không dùng được dưới hạ giới, tiên vận của Thực Hồn đạo quân có hạn, vì để Tầm Trân Đỉnh hạ giới mà đối phương đã tốn không ít tiên vận, sau khi giới bích được mở mới khôi phục một chút. Nếu hắn liều mạng, có lẽ vẫn có phần thắng.
Về mặt chiến đấu, Thực Hồn đạo quân chưa hề sợ hãi. Hắn hưởng thụ chém giết sinh tử, nhưng khi hai chữ ‘có bệnh’ vang lên bên tai, sự sung sướng lại khiến cho mí mắt giật liên hồi.
Đúng lúc này, Tầm Trân Đỉnh bị vuốt rồng sắc bén cào một cái, xuất hiện một vết nứt.
Nhìn thấy vuốt rồng sắp cào lên đại đỉnh, Thực Hồn đạo quân chủ động thu hồi vũ khí rồi nhìn Đỗ Thánh Lan: “Ta biết được một chuyện về mẹ ngươi.”
Đỗ Thánh Lan nheo mắt.
Ngân long tạm thời ngừng đánh.
Là đối tượng được thượng giới quan tâm, từng biến động nhỏ về Đỗ Thánh Lan đều sẽ được chú ý. Từ sau khi Bùi Lưu Diễm thừa nhận quan hệ mẹ con, Thực Hồn đạo quân cũng chú ý đến Bùi Lưu Diễm.
“Đoạn thời gian trước, Bùi Lưu Diễm khá thân thiết với một tên tinh quân hạ giới. Đối phương am hiểu chú thuật.”
Sức hấp dẫn của mị cốt trời sinh, ngay cả Ngọc Diện Đao mới gặp Bùi Lưu Diễm cũng từng bị rung động.
“Chú thuật.” Đỗ Thánh Lan có một dự cảm xấu, vô thức nói ra một từ: “Chú sát.”
Sinh linh Minh Đô cũng có năng lực nguyền rủa nhưng chỉ sử dụng khi giáp mặt đánh nhau, còn nguyền rủa giết người ở không gian khác nhau thì độ khó rất lớn.
Cửu Nô và Bùi Lưu Diễm có quan hệ đặc biệt. Nếu trước kia Cửu Nô bị tách rời, bản thân sẽ trở thành một phần của Bùi Lưu Diễm, có lẽ Bùi Lưu Diễm đã lợi dụng chuyện này.
Cố Nhai Mộc nói: “Nếu là như thế, Bùi Lưu Diễm không cần phải đổi tiên cốt.”
Lợi dụng mị cốt mới có thể dụ dỗ người khác làm việc.
Đỗ Thánh Lan nhìn về phía Thực Hồn đạo quân, trước khi mở miệng thì đối phương đã biết rõ hắn muốn hỏi gì. Thực Hồn đạo quân nói: “Tiên quân kia thực lực không mạnh nhưng người đó dùng loại thủ đoạn này thành tiên thì chắc hẳn về lĩnh vực này không thể khinh thường.”
Đỗ Thánh Lan chỉ tin bảy phần, đối với Thực Hồn đạo quân vẫn giữ đủ cảnh giác.
Đương nhiên Thực Hồn đạo quân cũng không thèm quan tâm Đỗ Thánh Lan có tin hay không. Thực Hồn đáp ứng Phạn Hải tôn giả tới giết Đỗ Thánh Lan, hắn đã thực hiện lời hứa, không thành công là do ý trời.
Thực Hồn đạo quân mang Tầm Trân Đỉnh đi, ngân long lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn trước khi biến mất, hai mắt nheo lại: “Xem ra bọn họ đã cạch mặt nhau thật rồi.”
Phạn Môn dùng đao, Thực Hồn đạo quân từ nãy đến giờ đã bỏ qua thế mạnh dùng đao, đổi sang kích.
Đỗ Thánh Lan cảm thấy hứng thú với chuyện Phạn Hải tôn giả phái đại đệ tử tới giết mình hơn: “Vì muốn lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo, Phạn Hải giao dịch với Yểm, nhất định là có điều kiện giết ta và Đỗ Thanh Quang, chỉ là không biết thời hạn bao lâu.”
Trong thời gian quy định, hắn và Đỗ Thanh Quang bất tử thì Phạn Hải tôn giả sẽ bị lời thề phản phệ.
Cố Nhai Mộc nhắc nhở: “Gần đây phải cẩn thận.”
Phản công lúc sắp chết luôn là điên cuồng nhất.
Đỗ Thánh Lan gật đầu, tỏ vẻ mình đã nắm chắc.
Thay đổi chủ ý không trở về Minh Đô, Đỗ Thánh Lan đến Thiên Cơ Lâu một chuyến. Thiên Cơ Lâu luôn đông khách hôm nay lại hiếm khi vắng vẻ, tổng quản sự đích thân tiếp đãi bọn họ, ánh mắt ai oán khiến Đỗ Thánh Lan buốt cả da đầu.
Không biết có phải bị lây nhiễm cảm xúc của chủ nhà hay không mà lúc uống trà cũng có cảm giác cay đắng nơi đầu lưỡi.
Đỗ Thánh Lan ho khan một tiếng rồi nói: “Ta muốn mua tin của Bùi Lưu Diễm.”
Tổng quản sự: “Tình báo loại mấy?”
“Nửa tháng gần đây, tất cả.”
Tổng quản sự biến mất một lúc, lúc quay lại thì bưng một khay đặt 4, 5 cái quyển trục.
Đỗ Thánh Lan trả tiền rồi mở ra ngay tại chỗ, đa số đều giống với tin tức của Nhân Nghĩa Đường. Trong tình báo loại Giáp có hai tin: Bốn ngày trước, hình như Bùi Lưu Diễm cùng một nam tử xuất hiện ở gần Thanh Đài Sơn; chùa Kim Thiền bị trộm, nghi ngờ có liên quan đến Bùi Lưu Diễm.
Sau khi được hoà thượng Ngũ Uẩn chứng thực, xem như chứng minh những lời ngày đó của Thực Hồn đạo quân là đúng.
Đỗ Thánh Lan đặt quyển trục xuống, trong tin tức không có đề cập đến hiện nay Bùi Lưu Diễm đang ở đâu chứng tỏ Thiên Cơ Lâu cũng không biết.
Ai ngờ tổng quản sự lại lấy ra một cái ống trúc nhỏ, đây là thông tin mới nhận được, chưa kịp chỉnh sửa.
Đỗ Thánh Lan nhìn lướt qua: “Bùi gia à?”
“Ngươi hiển thánh trước mặt mọi người, một số tiên nhân hạ giới muốn nhân cơ hội giết tu sĩ đại lục, kết quả là bị ánh sáng làm bị thương. Bọn họ vừa ra tay đã bại lộ tung tích.”
Đại trưởng lão Bùi gia vẫn chưa công khai thu hồi chức vị gia chủ của Cố Nhai Mộc, cộng thêm sự kiện lừa gạt lúc trước, đại trưởng lão nghiễm nhiên trở thành chướng ngại vật để Bùi Lưu Diễm hoàn toàn khống chế Bùi gia. Ngày xưa còn có điều cố kỵ, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn với mấy lão cậy già lên mặt.
Hôm qua nàng ta định phái tiên nhân thừa cơ hội giải quyết đại trưởng lão.
Tổng quản sự bất chợt mỉm cười: “Tiên nhân kia chỉ ra tay thăm dò nhưng đã khiến người khác hoài nghi, đối với hai vị đây là chuyện tốt.”
Trải qua chuyện này, các trưởng lão bắt đầu đề phòng Bùi Lưu Diễm. Cố Nhai Mộc gần như đã mất hết quyền lực gia chủ một lần nữa quay về phạm vi trong tầm mắt của bọn họ. Con rồng này rất thân với Đỗ Thánh Lan… ít nhất… Đỗ Thánh Lan là người có tình có nghĩa, hơn nữa nghe đồn đã thành tiên. Sau này, Bùi gia sẽ có hai vị tiên nhân làm chỗ dựa.
Sau khi rời khỏi Thiên Cơ Lâu, Đỗ Thánh Lan nhìn con phố trống rỗng phì cười: “Bùi gia nhốt Bùi Lưu Diễm hai mươi năm, trong lòng nàng ta sao có thể không có khúc mắc.”
Giống như hoà thượng Ngũ Uẩn từng nói, có nhân mới có quả.
Bây giờ bọn họ có thể thoải mái lợi dụng sự nhân quả này.
Tổng bộ của Thiên Cơ Lâu và Bùi gia đều nằm trong cùng một thành thị, ở giữa cách một cái Nhân Nghĩa Đường.
Lúc Đỗ Thánh Lan đi ngang qua thì nhìn thấy bảng hiệu vàng chói lọi Nhân Nghĩa Đường, bước đi chậm rãi nhưng không ngừng lại, đi một mạch về phía trước.
Thị vệ tuần tra cách Bùi gia 500 mét chứng tỏ việc đánh bất ngờ Mặc gia đã khiến các thế lực lớn lo âu nhiều như thế nào. Đêm khuya, hai người được xem như khách không mời mà đến, sau khi hiện thân không lâu thì các vị trưởng lão mặt mày âm trầm xuất hiện.
Đối với Cố Nhai Mộc đã chứng đạo thành tiên, những trưởng lão này thận trọng hơn nhiều.
“Bùi Lưu Diễm ở đâu?” Cố Nhai Mộc hỏi thẳng.
Đại trưởng lão nhìn nhị trưởng lão, sau đó lạnh nhạt nói: “Hai người tới trễ rồi, người đã đi được hai canh giờ.”
Đỗ Thánh Lan rũ mắt, phán đoán những lời này là thật. Lúc hắn và Cố Nhai Mộc chuẩn bị rời đi, đại trưởng lão bất chợt lên tiếng: “Nhưng Triệu Trường Ninh đã bị chúng ta bắt lại.”
Trong mắt Đỗ Thánh Lan loé lên dao động.
Tại địa lao Bùi gia.
Chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Đỗ Thánh Lan lần đầu tiên đến nơi như thế này, âm u ẩm ướt, trong phòng giam còn cố ý nuôi chuột gặm cắn vật sống.
Ở cuối con đường, Triệu Trường Ninh bị xích sắt trói quanh người, trên người vết máu loang lổ, vừa nhìn đã biết bị dùng hình.
Đại trưởng lão nói: “Lúc con nhóc Lưu Diễm rời đi, bọn ta đã yêu cầu để lại Triệu Trường Ninh.”
Đó là một đòn ra oai phủ đầu và muốn cạy miệng Triệu Trường Ninh, tra hỏi rốt cuộc Bùi Lưu Diễm muốn làm cái gì.
Cố Nhai Mộc nhìn Triệu Trường Ninh như đang nhìn người chết. Trước kia người này giả vờ bị Đỗ gia xử tử, muốn dụ dỗ Đỗ Thánh Lan xuất hiện cứu người, y vẫn cho rằng tên này đã chết trong trận chiến tranh giành Tháp Lâu, nếu không đã sớm đích thân đi diệt khẩu.
“Vì sao không sưu hồn?”
“Xem ra các ngươi không hiểu mị cốt trời sinh.” Đại trưởng lão nói: “Tu luyện mị cốt đến cực hạn, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho người có tinh thần lực yếu mê muội.”
Tinh thần lực của Bùi Lưu Diễm rất cao, có thể dần dần khống chế người khác. Triệu Trường Ninh đã chìm đắm từ lâu, căn bản không chịu nổi sưu hồn.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Tà môn vậy à?”
Đại trưởng lão cười khẩy: “Nói khó nghe thì giống mấy con chó nàng ta nuôi.”
Người bị khống chế sẽ hình thành quan hệ chủ tớ với Bùi Lưu Diễm, ví dụ như Triệu Trường Ninh đã sớm xem Bùi Lưu Diễm là chủ nhân.
Đỗ Thánh Lan đi đến trước mặt Triệu Trường Ninh: “Trường Ninh thúc, thúc đã bị vứt bỏ mà còn muốn giúp Bùi Lưu Diễm giấu diếm à?”
Triệu Trường Ninh phun một bãi nước bọt: “Thằng nhãi miệng còn hôi sữa.”
Đỗ Thánh Lan không giận, chút tình cảm giữa bọn họ đã cùng chuyện thăm dò ở sườn núi Hung Nha tan thành mây khói: “Ta hỏi một lần cuối cùng, Bùi Lưu Diễm có kế hoạch gì?”
Bùi Lưu Diễm muốn chú sát Cửu Nô, chắc hẳn phải thoả mãn rất nhiều điều kiện.
Triệu Trường Ninh lạnh nhạt không nói gì, Bùi Lưu Diễm không muốn tạo xung đột để hắn lại ở đây, chứng tỏ nàng ta rất chắc chắn người khác thẩm vấn không được cái gì.
Nếu là kẻ địch thì không có đạo lý nhân từ nương tay. Đỗ Thánh Lan đứng thẳng người nhìn đại trưởng lão: “Trong gia tộc có ai bị nội thương thì đưa qua đây, ngoại trừ Bùi Cửu Tinh, tiện thể mang cho ta một cái ghế.”
Đại trưởng lão liếc ám vệ: “Cứ làm theo ý cậu ta.”
Rất nhanh sau đó, một người trẻ tuổi lê cái thân đau yếu bệnh tật đi tới.
Tự nhiên bị đưa đến địa lao, gã vừa sợ vừa khó hiểu.
Không có bất kỳ lời thừa thãi nào, Đỗ Thánh Lan vươn tay phải cào một cái lên không trung, người trẻ tuổi lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, đang định phải kháng thì cơ thể vừa ngứa vừa sướng, cứ như là rút được dằm trong thịt.
“Di hoa…” Đỗ Thánh Lan đan hai tay, bàn tay bên phải khẽ gẩy về phía Triệu Trường Ninh, giọng khe khẽ: “Tiếp mộc.”
Di hoa tiếp mộc của Kỳ Tử Kỳ có thể ném chân khí của người này sang cho người khác, tạo thành vụ nổ chân khí.
Trước kia Đỗ Thánh Lan chỉ sử dụng chiêu này trong tình huống đặc biệt, bây giờ có sáng kiến mới, chân khí có thể hút ra, thần niệm có thể ngưng tụ, vậy thì có phải nội thương cũng có thể chiết ra hay không?
“A…”
Bây giờ Triệu Trường Ninh giống như một tảng đá cứng, những ngoại thương này là nước mưa. Triệu Trường Ninh chỉ cảm thấy thời gian như ngừng lại, quá trình nước chảy đá mòn mang đến sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Các loại cảm xúc đan xen, cuối cùng hoá thành một tiếng thét đau đớn.
Đỗ Thánh Lan kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt thần thánh không thể xâm phạm: “Có bệnh, phải trị.”
“A!” Ngữ điệu đột nhiên cất cao, đau đớn biến thành tê dại như thuỷ triều.
“Di hoa tiếp mộc.” Đỗ Thánh Lan lặp lại quy trình lúc trước.
“A! A! A!”
Mặc dù không biết Di Hoa Tiếp Mộc là cái gì nhưng bọn họ đều từng trải qua có bệnh phải trị, các vị trưởng lão đồng loạt lui về sau một bước.
Trong địa lao vang lên tiếng hét bi thảm nhất thế gian, các thị vệ canh giữ bên ngoài đều tỏ ra kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộc là loại cực hình nào có thể tra tấn người ta thành như vậy.
Lúc ánh sáng hiện lên từ đường chân trời, Đỗ Thánh Lan mới rời khỏi địa lao. Quần áo sạch sẽ, trên tay không dính một giọt máu chứng minh hắn không đích thân tra tấn. Thị vệ thấy thế càng tò mò hơn, không hề dùng hình mà sao lại tru tréo thảm thiết như vậy.
Phớt lờ nghi ngờ của các thị vệ, Đỗ Thánh Lan nghĩ đến thông tin lấy được từ Triệu Trường Ninh, mặt mày âm trầm, sau đó trầm giọng nói: “Về Minh Đô!”
Đỗ Thánh Lan ngẩng lên thì đúng lúc nhìn thấy sắc mặt Cố Nhai Mộc không được ổn lắm, hắn càng lo lắng hơn, quan tâm hỏi Cố Nhai Mộc: “Không được khoẻ sao?”
Cố Nhai Mộc: “Tâm ma.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Nó dám quấy phá hả?”
Nghe giọng điệu cứ như sắp thủ tiêu ngay tại chỗ.
“Từ lúc bắt đầu nó luôn run rẩy, chắc là bị doạ.”
Thủ đoạn thẩm vấn của Đỗ Thánh Lan làm cho tâm ma còn nhỏ bị bóng ma tâm lý.
“…..”
Ngân long một lần nữa đạp không phi hành.
Gió mát sáng sớm phả mặt, Đỗ Thánh Lan suy nghĩ quay về Minh Đô có được chào đón hay không, dù sao thì ngày hôm qua hiển thánh đã ảnh hưởng cả đại lục Cửu Xuyên rồi.
Nửa canh giờ sau, khi hắn đang định nói những lo âu của mình…
“Đến rồi.”
Đỗ Thánh Lan lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn xa xa thì ánh mắt như đông cứng.
Ngoài cửa thành Minh Đô, cành cây khô héo bắt đầu mọc ra nhánh khác màu xanh nhạt như cây cối bình thường, sương máu trên bầu trời Minh Đô tản ra. Ngân long bay thấp, Đỗ Thánh Lan trực tiếp nhảy xuống đất.
Đất đai màu đỏ ẩm ướt dinh dính, đạp lên có cảm giác như cát. Đẩy cửa thành đang khép hờ đi vào, một gã quỷ tu đang cứng đờ nhìn một con chim sẻ. Con sẻ nhỏ nhảy về phía trước kiếm ăn lại khiến quỷ tu sợ hãi liên tục lui về phía sau.
Loại địa phương như Minh Đô, sao lại có sinh vật sống chịu đi vào?
Yêu thú nhầm đường thì thôi đi, đây chỉ là một con chim sẻ bình thường.
Không còn sương mù che chắn, Đỗ Thánh Lan lần đầu tiên nhìn thấy rõ diện mạo thật của Minh Đô: Không có đường chính, tất cả đều là đường nhỏ giăng khắp nơi, nhìn toàn thể giống như một con nhện đang giương nanh múa vuốt. Xung quanh đều là ngõ tối, nhà tranh và nhà đá được xây dựng không theo kết cấu nào cả, trên mặt đất ngoại trừ đá vụn thì không có bất kỳ một bông hoa ngọn cỏ nào.
Sư tử Tuyết Hoa dựa vào tán cây mặt người, đôi mắt to hơi dại ra.
Đỗ Thánh Lan đi đến gọi hai tiếng, nó mới hoàn hồn.
Đỗ Thánh Lan giang tay, sư tử Tuyết Hoa thu nhỏ nhảy vào lòng hắn.
Cố Nhai Mộc nhìn một vòng, lời thật ý thật: “Ngoại trừ mặt đất thì cả cái Minh Đô này còn không giá trị bằng cái xe thú.”
Sư tử Tuyết Hoa nhìn cái xe thú, bọn họ mua nó trong thương hội Hắc Thuỷ với giá khá đắt, vật liệu rất cao cấp, bánh xe được dát vàng. Nhìn sang những con quỷ tu và âm vật này, bình thường ở trong sương máu có vẻ âm u đáng sợ nhưng khi bị bại lộ dưới ánh sáng ban ngày, bọn chúng bẩn thỉu, quần áo tả tơi, có đứa bị vết thương, có đứa đang cầm chén mẻ. Nếu kéo cái đám này vào thành thị làm ăn mày cũng không có gì không hợp.
Cho rằng sương mù chỉ tan đi một lúc, vất vả chờ đến hừng đông, càng ngày càng có nhiều âm vật ngủ say bị đánh thức, tính xem thử sương máu đã trở lại hay chưa.
Một bóng đen từ tấm bia đá màu máu tràn tới trước mặt Đỗ Thánh Lan, cuối cùng hoá thành Âm Khuyển.
Đỗ Thánh Lan vội hỏi: “Sao lại biến thành như vậy?”
Âm Khuyển không trả lời, Đỗ Thánh Lan nhìn theo tầm mắt của đối phương thì thấy Âm Khuyển Mắt Xanh đang ngơ ngác đứng ở cửa thành.
Đêm qua trong đầu tự nhiên hiện lên hai chữ ‘trật tự’, Yểm dự cảm Minh Đô đã xảy ra chuyện, không ngại nguy hiểm muốn lén trở về xem thử, kết quả là kinh sợ quá lớn, ngay cả ẩn thân cũng quên luôn.
Đây là đâu?
Nó cúi đầu, dưới chân là gạch xanh vỡ vụn, ngẩng đầu thì nhìn thấy âm vật đã thức tỉnh đi ra từ trong nhà đất ở ngõ tối, có hai con bò ra ngoài kênh đá, trong cống cũng có con tò mò ló đầu ra.
Âm vật mặc đồ rách rưới, chân mang giày rơm, có nhiều con ngay cả giày cũng không có. Bên cạnh có một con quái vật hai đầu, mỗi cái đầu lông dính đầy mỡ đến mức không thể nhìn thẳng.
Mặt trời mọc, Minh Đô bại lộ dưới ánh mặt trời thể hiện trạng thái chân thật nhất.
Dơ bẩn, hỗn loạn, yếu kém.
Mặt đất chưa bao giờ được quét sạch, chẳng những có hài cốt mà còn có đủ loại rác rưởi. Thôn xóm lâu đời nhất trong thị trấn ở biên giới của nhân loại còn khang trang hơn nơi này.
“Điện hạ?” Vài con quỷ tu trung thành với Yểm nhìn thấy nó, kìm lòng không đặng kêu một tiếng.
Con ngươi màu xanh ngừng đảo, bình thường có không ít quỷ tu đi theo nó nhưng chưa bao giờ tạo ra đả kích lớn như vậy.
Bầu không khí tĩnh lặng lạ thường.
Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Thời điểm hàng hoá được đặt lên kệ trong cửa hàng thường sẽ có cảm nhận khác nhau. Huống chi quỷ tu bẩm sinh đã có hình dáng kỳ quái, lôi thôi lếch thếch, bây giờ trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, đương nhiên là xấu ma chê quỷ hờn.
“Nơi này là Minh Đô.” Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Âm Khuyển, Đỗ Thánh Lan đánh vỡ sự tĩnh mịch này: “Không sai, chính là nơi ngươi luôn muốn thừa kế.”
Yểm như bị sét đánh giữa trời quang.