Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ - Trang 3

Chương 78: Phú quý không thể cám dỗ



Trên cơ bản thì tứ đại gia tộc đều ở gần các thành trì.
Thành Nghĩa Độ tuy không thượng võ bằng thành An Vũ nơi Đỗ gia trú ngụ nhưng vẫn được xem là vùng đất linh thiêng được ba ngọn núi bao bọc xa xa. Cầm Tông ở phía nam là thế lực gần Mặc gia nhất, cách nhau mấy vạn dặm.
Địa thế này vốn có liên quan đến chuyện Mặc gia nuôi kiếm linh. Vì muốn che giấu tai mắt người khác, Mặc gia từng dời nhà một lần. Trong núi yêu thú chiếm đa số, không ít kiếm tu chọn nơi này để rèn luyện, bọn họ lúc nào cũng có thể bắt vài con đút cho kiếm linh.
Với Mặc gia, hôm nay chỉ là một buổi tối bình thường, gió mát sáng trăng, trong ngoài canh phòng cẩn mật.
Đừng nói là nhà chính, ngay cả khu vực gần lối vào núi đều có ba tua tuần tra mỗi đêm.
Phiến lá rơi xuống đỉnh đầu phát ra tiếng động, hộ vệ tuần tra cảnh giác nắm chặt vỏ đao, sau khi phát hiện chỉ là một con chim mới thở phào.
Thủ lĩnh đứng đằng trước phì cười: “Đừng khẩn trương, nhiệm vụ của chúng ta được xem là an toàn nhất.”
Hộ vệ bị hù doạ cũng cảm thấy mình chuyện bé xé to, bật cười lắc đầu. Không sai, tiểu thế lực bình thường mới sợ gặp trộm, Mặc gia là một trong tứ đại gia tộc, có ai dám tới mạo phạm chứ?
Không ai chú ý tới con chim bay đi lúc trước có một đôi mắt rất lạ, nó bay cực nhanh, cánh cũng cứng ngắc. Minh điểu lặng lẽ ẩn mình trong bóng đêm, hoà vào pháp tắc hư thực. Đừng nói hộ vệ bình thường, cho dù là đại thừa kỳ cũng không nhận ra.
Tại nhà chính, hai ngọn đèn sáng trưng trong phòng.
Mặc Thương ngồi im nhìn chằm chằm trọng kiếm được treo trên tường. Nói về kiếm, thế nhân chỉ nghĩ đến Đỗ Thanh Quang và Trúc Mặc nhưng rõ ràng Mặc gia hắn mới là thế gia ngàn năm kiếm đạo.
“Sau khi vây công Minh Đô lấy được kiếm chủ, kiếm pháp Mặc gia chắc chắn sẽ vang danh.”
Trong lúc tự lẩm bẩm, Mặc Thương đột nhiên quát lên: “Ai?”
Trước khi hắn dứt lời, kiếm trên tường tự động chém về nơi nào đó.
Minh điểu hoá thành một nữ tử yếu đuối không ngừng ho khan. Cửu Nô lạnh nhạt, một câu chào cũng không thèm nói, trọng kiếm chém tới ngay lập tức tan biến.
Mặc Thương nhíu mày, vừa rồi hắn rõ ràng cảm nhận được kiếm đã đâm nữ tử này. Người đến không có ý tốt, hắn định gọi người phong toả cửa ra vào, đánh hội đồng kẻ lẻn vào Mặc gia.
Mặc Thương đang định kêu người thì dưới ánh nến đong đưa, không khí như thể hữu hình, bên ngoài ngưng tụ tấm chắn bán trong suốt.
Cửu Nô mỉm cười nói: “Nếu không vì bố trí kết giới này, sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”
Ở góc nghiêng phía sau trong căn phòng, chẳng biết Vô Khả Vi đã xuất hiện từ khi nào, càng chói mắt hơn là phật quang màu vàng kim ở bên cạnh.
“Ngũ Uẩn.” Mặc Thương kinh ngạc, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Trước đó hắn đã cảm nhận được tử khí trên người Cửu Nô, tức giận nói: “Ngươi dám cấu kết với Minh Đô.”
Lần đầu tiên hoà thượng Ngũ Uẩn không di chuyển phật châu trong tay, nét mặt không nhìn ra thiện hay ác cũng không nhìn ra vui hay giận: “Khi Mặc gia chủ bắt đệ tử chùa Kim Thiền ta thì nên nghĩ có ngày hôm nay.”
Nếu Đỗ Thánh Lan gửi thư muốn đối phó học cung Thiên Thánh hoặc nhóm thế lực Bàn gia, hoà thượng Ngũ Uẩn sẽ không nhúng tay, nhưng Mặc gia là ngoại lệ. Ban đầu ở Thanh Đài Sơn, vì lấy đại cục làm trọng nên ông ta để Mặc Thương rời đi, bây giờ đến lúc tính món nợ này rồi.
Mặc gia là tường đồng vách sắt, đáng tiếc là không có tác dụng với độ kiếp kỳ. Mặc dù Vô Khả Vi không phải là tu sĩ độ kiếp nhưng khi nổi điên sẽ có khả năng được một lần phát huy đến cực hạn. Lúc này còn có một cái bóng trên mặt đất, ngân long đang lượn vòng trên xà ngang.
Mấy vị cường địch đến xâm phạm, Mặc Thương cầm kiếm gồng cứng cả tay.
Hắn đã hiểu những người này đến đây để làm gì, Mặc gia và học cung Thiên Thánh đã tỏ thái độ rõ ràng là muốn tấn công Minh Đô, mà Minh Đô thì không muốn đoán nơi bị tấn công trước là Hợp Hoan Tông hay là Minh Đô nên dùng trạng thái bị động đánh đòn phủ đầu.
Hai mắt Mặc Thương run lên, sau đó lúc giao chiến tạo ra dư âm đủ để chấn vỡ kết giới. Cho dù hôm nay không chỉ có một vị độ kiếp kỳ, tất cả trưởng lão khách khanh của gia tộc cùng xông lên cũng đủ để khiến bọn họ thê thảm.
Mặc Thương cầm kiếm xông lên, điên cuồng thúc giục chân khí trong cơ thể, hắn cần phải có hành động phá vỡ thế trận này.
Mấy đại cao thủ phóng chân khí đâm vào nhau, sức mạnh cuồng bạo xuyên qua kết giới khiến mái nhà chấn động ong ong. Một vị trưởng lão đang tu luyện trong vườn cảm nhận được khí lạnh, mí mắt run lên bần bật: “Có kẻ địch.”
Có vài bóng người cùng trưởng lão bay ra ngoài, bọn họ đều hướng về phía nhà chính.
Trong Mặc gia đèn đuốc sáng trưng, Đỗ Thánh Lan ẩn thân trong núi nhìn thấy ánh lửa thì siết chặt nắm tay. Bây giờ các tu sĩ tình nguyện ở lại Nhân Nghĩa Đường đang đồng loạt giương cung, ngay khi hắn xoè tay ra thì vạn kiếm cùng bay đến. Nỏ bắn tên chính là vũ khí địa cấp thượng phẩm, khi tấn công trong bóng tối thì uy lực đủ để giết chết một tên tu sĩ kim đan ngay lập tức.
Trong ngoài cùng loạn, trưởng lão Mặc gia vội vàng dùng bùa đưa tin liên lạc với các đệ tử trong và ngoài tộc về trợ giúp, đồng thời chia người thành ba nhóm. Một nhóm ở lại trong tộc, một nhóm đi chiến đấu với giặc bên ngoài, nhóm còn lại nhìn tình huống điều động linh hoạt.
Hai vị khách khanh đại thừa kỳ dẫn người đi ra, Đỗ Thánh Lan chờ đợi đã lâu, Hồng Mông Nguyên Bảo biến thành loan cung ngân sương đã lâu không nhìn thấy. Hắn giương cung, kéo dây, mũi tên bắn ra, ánh sáng mờ cắt ngang bóng đêm. Sau khi thăng cấp, Nguyên Bảo thừa kế năng lực che giấu của Cửu Nô, nó lặng lẽ gia tăng sức mạnh nguyền rủa, ngay cả tiếng vút xé gió cũng biến mất.
“Theo ta –“
Khách khanh dẫn đầu không có đề phòng, cái đầu bị điện ngưng tụ thành tên đâm xuyên vỡ vụn, lời nói trong cổ họng hoá thành tiếng ngã nặng nề.
Một mũi tên giết chết đại thừa kỳ.
Một mũi tên này cũng gần như rút cạn thể lực Đỗ Thánh Lan, hắn cắn răng lạnh lùng nói: “Giết.”
Đại thừa kỳ ngã xuống nâng cao sĩ khí, một tiếng ‘giết’ đinh tai nhức óc đã vén rèm mở màn cho một buổi tối đẫm máu.
Trên mặt đất toàn là xác chết không nguyên vẹn, âm thanh đao kiếm chém rách da thịt không ngừng vang lên bên tai. Đỗ Thánh Lan buồn nôn dữ dội, không phải là vì mùi tanh mà là ghê tởm không miêu tả được. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không chớp mắt cũng không lui bước, con cháu Mặc gia không ngừng gia nhập đội ngũ chém giết. Đỗ Thánh Lan lạnh lùng chiến đấu, vết thương sau lưng chưa kịp khép miệng lại nứt ra, toả ra mùi máu tươi nồng nặc.
Vị nam tử âm nhu ở Minh Đô thích nuôi rắn độc theo hắn ra ngoài chém giết, nhìn thấy Đỗ Thánh Lan đứng trong bóng đêm, trong mắt toàn là sự chán ghét thì cười toe toét: “Hôm nay không đánh thì chiến trường sẽ biến thành Minh Đô hoặc Hợp Hoan Tông. Khi đó vẫn là thi thể nát vụn đầy đất, chỉ đổi thành máu của chúng ta.”
Đỗ Thánh Lan đương nhiên biết điều này, bọn họ đánh bất ngờ, lấy được quyền chủ động nên nằm trong cục diện có lợi, một khi bị chuyển thành phòng thủ thì tình cảnh sẽ rất thê lương.
Đỗ Thánh Lan im lặng tham gia chém giết. Rõ ràng phải chờ tới khi nhóm người Cố Nhai Mộc lấy được cái đầu của Mặc Thương, trận chém giết này mới có thể tạm thời viết một dấu chấm hết.
Không biết đây là lần thứ mấy vung trường kiếm, bên trong truyền ra một tiếng kêu gào đau đớn —
“Gia chủ!”
Ở phía chân trời, ánh trăng phủ một lớp màu máu, Đỗ Thánh Lan lau vết máu bị văng lên mặt, một lần nữa nhìn thấy ánh trăng sáng ngời.
Cố Nhai Mộc không biết xuất hiện từ khi nào, đứng trước mặt Đỗ Thánh Lan: “Rút lui.”
Thế gia ngàn năm không thể tan rã chỉ trong một đêm. Hôm nay đến là vì muốn Mặc gia thiệt hại nghiêm trọng để bọn họ mất đi quyền lợi tham gia vây công Minh Đô, bên cạnh đó còn rung cây doạ khỉ để nhóm thế lực Bàn gia đang do dự phải cân nhắc lại.
Đỗ Thánh Lan lấy lại tinh thần: “Mặc Thương chết rồi hả?”
Cố Nhai Mộc gật đầu: “Chết rồi, hoà thượng giết.”
Mấy vị độ kiếp kỳ vây công, mục đích là ép kiếm tu rời khỏi nơi này. Thế lực xung quanh không thể tới kịp, Mặc Thương không chết mới là kỳ tích.
Đỗ Thánh Lan nhìn mảnh đất dưới chân, nơi này đã nhuốm đầy máu tươi của các đệ tử chùa Kim Thiền và kiếm tu vô tội, tối nay đổi thành chính máu của bọn họ.
Cửu Nô bị kiếm khí làm bị thương, lúc ra ngoài ho còn dữ hơn lúc trước. Nàng nói là muốn nghỉ dưỡng một thời gian, tay trái của hoà thượng Ngũ Uẩn đã bị gãy, suýt chút nữa thì đứt lìa.
Mọi người lui vào trong Thập Vạn đại sơn, một vị trưởng lão Mặc gia đuổi theo dùng chân khí không ngừng đánh vào núi đá. Nhóm của Đỗ Thánh Lan chỉ huy đột ngũ trật tự rút lui, trên đường đi còn nói nhỏ với Bùi Huỳnh: “Sau khi trở về kiểm tra thương vong, lúc trước hứa hẹn cái gì thì thực hiện cái đó, ai tử vong thì dựa theo danh sách lúc còn sống, bồi thường cho người ta.”
Bùi Huỳnh gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp ổn thoả.”
Đỗ Thánh Lan suy nghĩ thêm rồi nói: “Tạm thời đừng về Nhân Nghĩa Đường, đi về phía bắc gặp nhau ở Hợp Hoan Tông.”
Mặc gia đại loạn, bọn họ vẫn còn sức đuổi theo nhưng lại không dám bung hết sức truy đuổi, lo sợ thế lực khác thừa lúc xen vào, trưởng lão còn sống ưu tiên bảo vệ bảo khố trong tộc.
Lúc chân trời hiện lên vệt trắng bạc thì Đỗ Thánh Lan đã gần như đuối sức, hành động tối nay đã khiến hắn hiểu rõ chân khí của bản thân có thể phát huy đến mức độ nào. Cho dù bây giờ sử dụng Hồng Mông Nguyên Bảo đánh một cú toàn lực, hắn vẫn có thể cố gắng đánh thêm mấy hiệp.
Đội ngũ vẫn đang rút lui, gió mạnh trong núi gào thét mãnh liệt. Tin tức Mặc gia bị đánh bất ngờ cũng đã lan nhanh đến tai các thế lực.
Đúng như hắn suy đoán, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, thế lực đầu tiên nhận được tin tức chính là Thiên Cơ Lâu.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nghe xong làm rơi luôn quả quýt xuống đất, nhớ lại lúc mình đến Minh Đô còn chưa quá ba ngày. Buổi tối ba ngày trước, nàng vẫn đang kể cho Đỗ Thánh Lan Mặc gia muốn tới đánh ngươi, học cung Thiên Thánh muốn tới đánh ngươi, tất cả mọi người đều muốn tới đánh ngươi, không ngờ Đỗ Thánh Lan lại đánh trước.
Quản sự đứng một bên, đột nhiên cảm thấy đau đầu kinh khủng. Chuyện này càng ồn ào thì tin tức bọn họ cần nghe ngóng càng nhiều, mỗi lần Đỗ Thánh Lan có hành động thì Thiên Cơ Lâu đều phải làm việc suốt đêm.
“Tiếp theo chúng ta phải tra xét thế lực nào?”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nuốt quýt vào bụng: “Cứ chờ xem, xem ngày mai đám người thượng giới sẽ phản ứng như thế nào.”

Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, trước khi mặt trời mọc đã có vài nhóm thế lực lần lượt đến thành Nghĩa Độ tìm hiểu tình hình.
Sau khi xác định Mặc Thương thật sự đã chết, trong đó còn có bàn tay của hoà thượng Ngũ Uẩn thì không ít người cảm thấy rất khó hiểu. Đối với mọi chất vất, chùa Kim Thiền chỉ đáp lại hai chữ: Thù riêng.
Không chỉ có Thiên Cơ Lâu mà rất nhiều thế lực đều quan sát người thượng giới sẽ có phản ứng gì, nhất là đệ tử Phạn Môn. Là bọn họ thuyết phục Mặc gia đánh Minh Đô trước, bây giờ Mặc gia gặp chuyện không may, Phạn Môn quản hay không quản.
Người đầu tiên lên tiếng không phải là Phạn Môn mà là một tên tán tu. Tên tu sĩ này lấy được cơ duyên trong bí cảnh của Phạn Hải tôn giả, cách đại thừa chỉ một đường tơ, bởi vì nhớ ơn Phạn Hải tôn giả nên gửi thư khiêu chiến Đỗ Thánh Lan. Tên này còn phát ngôn bừa bãi là nếu Đỗ Thánh Lan không nhận thư thì sẽ đi khiêu chiến Hợp Hoan Tông.
Sau đó Thực Hồn đạo quân đích thân đến Minh Đô một chuyến, mục đích là chuyển lời cho Phạn Hải tôn giả. Phạn Hải tôn giả cho rằng trận chiến này có hơi không công bằng nên sẵn lòng mở một cái bí cảnh cho Đỗ Thánh Lan, chờ Đỗ Thánh Lan đột phá rồi mới đi khiêu chiến.
Thực Hồn đạo quân cũng nói rõ bí cảnh thật sự có cơ duyên bất phàm.
Đỗ Thánh Lan biết cơ duyên là thật, Phạn Hải tôn giả đang ném cành ô liu tạo danh tiếng yêu quý nhân tài. Chỉ cần Đỗ Thánh Lan chịu nhận, chuyện trước kia xem như xoá bỏ.
“Biến thái.”
Thực Hồn đạo quân hơi nhếch đuôi mày.
Đỗ Thánh Lan: “Ta không nói ngươi.”
Thực Hồn đạo quân: “Ta biết.”
Hắn chỉ không biết tại sao đối phương lại dùng cái từ này, ngữ điệu không có tức giận mà giống như đang nói lên sự thật.
Đỗ Thánh Lan cười khinh bỉ, Phạn Hải có thể nói là tâm lý siêu biến thái. Gã biết rõ hắn là truyền nhân của Kỳ Tử Kỳ mà còn cố tình cho hắn thêm một phần truyền thừa, dường như muốn thông qua hắn so kè với một linh hồn đã chết, thậm chí còn là một loại sỉ nhục với người đã khuất.
Truyền nhân mà ngươi chọn cuối cùng lại trở thành môn hạ của ta, loại kết quả này dường như có thể mang đến cho Phạn Hải tôn giả niềm vui biến thái nào đó.
“Quạ đen đúng là đen, vọng tưởng nhuộm đen phượng hoàng.” Đỗ Thánh Lan đột nhiên nhíu mày lẩm bẩm: “Sao ta lại sỉ nhục quạ đen nhỉ?”
Thực Hồn đạo quân chỉ đến chuyển lời chứ không có bất kỳ ý khuyên bảo nào cả, xong việc thì đi.
Cố Nhai Mộc nhìn thư khiêu chiến trong tay Đỗ Thánh Lan, chậm rãi nói: “Hợp thể hậu kỳ, suy cho cùng cũng không phải đại thừa, ngươi vẫn có phần thắng. Nhưng một khi đã chấp nhận khiêu chiến, sau này thư khiêu chiến sẽ đến ùn ùn như thác lũ.”
Có không ít tu sĩ lấy được chỗ tốt trong bí cảnh, sẵn lòng phục vụ Phạn Môn càng có lắm người hơn.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Ta thích giết một người làm gương trăm người.”
Giống như đêm hôm qua vậy.
Hắn đồng ý ước chiến, địa điểm là địa chỉ cũ của Hợp Hoan Tông trước khi bị ép dời tông.
Các đại thế lực của khu vực này vất vả lắm mới chiếm được nơi này, bây giờ lại giống như miếng ức gà, ăn thì không ngon bỏ thì tiếc. Tinh thể thần bí của ma khoáng đã bị nhóm người đầu tiên đi xuống hấp thu hết, sau này mấy đại thế lực luân phiên phái đệ tử đi qua âm thầm tu luyện nhưng không bao lâu sau Ma Uyên bị huỷ, ma khí theo mạch đất chảy qua pha loãng khiến tác dụng của ma khoáng ngày càng nhỏ.

Chuyện Đỗ Thánh Lan nhận thư khiêu chiến chưa đến nửa ngày đã được truyền đi khắp nơi. Từ sau khi tin tức bị tung ra, càng ngày càng có nhiều người đến địa chỉ cũ của Hợp Hoan Tông, trong đó còn bao gồm cả tiên nhân. Thời gian ước chiến là giờ Dậu nhưng từ giờ Thân, khu vực này đã bị bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài, ngay cả trên ngọn núi xa xa cũng tập trung đầy người.
Nhìn thấy mặt trời hơi chếch sang một chút mà Đỗ Thánh Lan còn chưa xuất hiện, có người thì thầm với người xung quanh: “Nhiều tiên nhân như vậy, đừng nói là không dám tới nha!?”
“Không thể nào, không thấy người Minh Đô đã đứng canh từ sớm à?”
Giữa các dạng suy đoán, không khí nghênh đón một cơn chấn động. Xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn về phía đó, không gian bị xé lủng một lỗ cực kỳ thô bạo, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc cùng đi ra từ đó.
Hôm nay tu sĩ khiêu chiến dùng đao luôn khoanh tay nhắm mắt chờ đợi, nghe thấy động tĩnh bèn mở mắt ra. Gã không làm theo ước chiến bình thường mà đầu tiên tự giới thiệu bản thân, câu nói đầu tiên chính là: “Thánh nhân trời sinh, đường chủ Nhân Nghĩa Đường, hai vị đúng là đùa giỡn tu chân giới xoay vòng vòng.”
Không ai muốn làm đồ ngu, càng không ai muốn bị xem là đồ ngu. Nhiều lần bị nắm mũi dắt đi, ở đây có không ít người sắc mặt dần trở nên khó coi.
Tu sĩ tiếp tục châm chọc: “Bởi vì ngươi xằng bậy lên thượng giới trộm sét mới tạo ra hỗn loạn lớn như bây giờ.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày, thế cục hỗn loạn chẳng lẽ không phải là vì giới bích bị phá à? Hắn nửa cười nửa không: “Các hạ muốn thay ‘trời’ hành đạo hả?”
Tu sĩ: “Ta lấy được lợi ích trong bí cảnh, được người ban ơn đương nhiên phải tri ấn báo đáp.”
Từ khi tin tức khiêu chiến Đỗ Thánh Lan bị truyền ra đã có không ít đệ tử Phạn Môn liên lạc với gã. Trên thực tế gã gửi thư khiêu chiến cũng chỉ vì danh lợi, không nghĩ rằng Đỗ Thánh Lan dám nhận.
Không ngờ Đỗ Thánh Lan tới thật.
Tu sĩ cười khẩy, gã làm tán tu nhiều năm, từ lâu đã hiểu một cái đạo lý là dựa lưng vào đại thụ tốt hơn hóng gió, bây giờ gã có đại thụ dựa vào, đối phương thì không. Cho dù hôm nay thắng hay thua thì Đỗ Thánh Lan đều sẽ rất thê thảm.
Dưới vô vàn ánh mắt săm soi, đao của gã rời vỏ.
Tu sĩ liên tục chạy đến đây, trận chiến này có rất nhiều thứ đáng xem.
Hợp thể sơ kỳ đánh với hợp thể hậu kỳ, cho dù Đỗ Thánh Lan là thiên tài cũng chưa chắc địch lại. Hơn nữa, cho dù đang đánh nhau cũng không chắc tiên nhân có bắt người hay không. Đỗ Thánh Lan dám đến chắc hẳn phải có đề phòng, không ai biết trận chiến này sẽ biến thành kiểu gì.
Tu sĩ quát lên: “Tung chiêu đi.”
Trước khi đến đây, Đỗ Thánh Lan đã chuẩn bị đầy đủ đường lui, lúc vô tình nhìn sang mấy tên đệ tử Phạn Môn đang mỉm cười đầy ẩn ý thì Đỗ Thánh Lan cười nhếch môi.
Ngọc Diện Đao và Thực Hồn đạo quân luôn mặc đồ thường, trái lại là mấy tên đệ tử bình thường không có thân phận này, từ lúc xuống hạ giới thì ngày nào cũng mặc đồng phục của Phạn Môn.
Trong đám đệ tử Phạn Môn, người có quyền phát biểu chính là người đứng ở trung tâm. Người bên cạnh hỏi: “Chúng ta không nhân cơ hội ra tay hả?”
Người nọ lắc đầu: “Ở đây có người của hắn, đánh đến cuối cùng chưa chắc có kết quả. Môn chủ muốn nhận được sức mạnh tín ngưỡng ở hạ giới, làm việc phải rộng rãi một chút.”
Đúng với suy đoán của Cố Nhai Mộc, càng nhiều người nhận được lợi ích trong bí cảnh thì người tới khiêu chiến cũng sẽ càng nhiều. Với kiểu ‘đánh luân phiên’ phiên bản khác này, chẳng những có thể kéo giãn tốc độ tu hành của hắn mà còn gây ra áp lực vô hình.
Đỗ Thánh Lan luôn treo nụ cười trên môi, cung thích hợp đánh lén, lát nữa dùng kiếm đè người, sau đó dùng búa là được. Trước đây hắn đập quỷ tu khóc hu hu như thế nào thì hôm nay hắn sẽ đập người khiêu chiến nhớ ơn Phạn Hải tôn giả như thế ấy.
Đối chiến hết sức căng thẳng, trong lúc mọi người nín thở thì ở chân trời đột nhiên bùng lên ánh sáng loá mắt. Ánh sáng biến mất, khoảng hai mươi vị tinh quân đột nhiên xuất hiện.
Khí thế ngập trời ùn ùn kéo đến, đây không nằm trong kế hoạch của Đỗ Thánh Lan cũng không thuộc dự liệu của Phạn Môn. Người đến chính là người mà Đỗ Thánh Lan đã từng gặp mặt không lâu trước đây, ở ngoài Vạn Thú Sơn cười tít mắt gọi hắn là cẩu đạo hữu.
Có thể tham dự đánh hội đồng Phạn Hải tôn giả, người này nhất định phải có thực lực cao siêu, không thể đi qua giới bích, cũng không đến mức vì hắn mà hiến tế pháp thân. Đỗ Thánh Lan còn đang suy đoán đối phương hạ giới như thế nào thì nam tử này đã đến trước mặt.
Người Phạn Môn nhìn thấy người này như gặp cường địch. Nam tử không làm khó ai cả, chỉ nhìn Đỗ Thánh Lan một lúc rồi nói với người khiêu chiến: “Ngươi chờ thêm một canh giờ.”
Đối phương đang định lên tiếng thì bị uy áp vô hình ép còng lưng, cuối cùng lựa chọn câm miệng.
Lúc nam tử nhìn Đỗ Thánh Lan thì Đỗ Thánh Lan cũng đang nhìn người này. Đỗ Thánh Lan như cảm nhận được hơi thở cùng một nguồn gốc trên người đối phương.
“Tiểu sư đệ.” Cuối cùng nam tử cũng lên tiếng.
Tiểu sư đệ.
Trong đầu Đỗ Thánh Lan có thứ gì đó nổ tung, đoá hoa không ngừng héo rũ rồi nở rộ lúc ở Vạn Thú Sơn nhìn núi ngộ đạo xuất hiện thêm một lần nữa, lúc đó ký ức hoàn toàn mơ hồ, bây giờ nghĩ lại hình như là hoa lan.
“U Lan…”
Nam tử vỗ tay một cái cắt lời Đỗ Thánh Lan, âm thanh trong trẻo truyền đến từng ngõ ngách: “Cơ duyên của La Sát Môn ta, không phải thứ rác rưởi nào cũng so sánh được.”
Không quan tâm đến phẫn nộ trong mắt các đệ tử Phạn Môn và tán tu, theo tay nam tử vung lên, mặt đất đột nhiên bộc phát ánh sáng màu xanh đậm, mới chỉ là đạo quang, còn chưa kịp nhìn thấy bên trong là thứ gì mà mọi người đã cảm thấy chấn động, sinh ra dự cảm mãnh liệt: Thứ này không tầm thường.
Một vị tiên nhân đứng xem bay tới cướp thì bị một cái quạt đánh bay. Quạt được khép lại đánh một cái, tiên nhân chảy máu thất khiếu. Có vết xe trước, cho dù ý tưởng cướp bảo vật mạnh mẽ tới đâu thì mọi người cũng chỉ có thể cố kiềm chế.
Ánh sáng tan đi, cuối cùng bảo vật cũng hiện ra trước mắt mọi người. Đây là một cái mai rùa lật ngược, vành mai lồi lõm, khe hở còn lớn hơn lúc không gian bị xé rách nhưng bên trong mai rùa lại chứa đầy nước, một giọt cũng không tràn ra ngoài. Mặt nước lăn tăn những con sóng đầy màu sắc, một nửa bầu trời đều là màu sắc rực rỡ.
Đỗ Thánh Lan cũng không nhịn được thở gấp, máu trong người đều đang sôi sục như thúc giục hắn nhảy vào. Đến hắn còn như vậy, những người tự chủ thấp càng mất khống chế đi tới, càng bước càng rời xa mai rùa, cái mai rùa này vừa như gần như trước mắt lại vừa như nằm ở không gian khác.
“Tiểu sư đệ vào đi.”
Đỗ Thánh Lan kinh ngạc, hắn có nhiều điều rất muốn hỏi nhưng nam tử chỉ lặp lại: “Vào đi.”
Cố Nhai Mộc nhìn thoáng qua suối nước nóng, gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề: “Trong nước có năng lượng kinh người, có lẽ ngươi sẽ bị chút đau đớn.”
Đỗ Thánh Lan cực kỳ thuận lợi đi tới bên cạnh mai rùa.
Trước công chúng, Đỗ Thánh Lan quần áo chỉnh tề bước vào. Còn chưa kịp vào, không khí ngập tràn hơi nước lập tức khiến cả người hắn co quắp. Lúc đoạt xá lôi kiếp cũng không đau đớn như vậy, chưa đến một hơi thở làn da đã nứt ra, kinh mạch nổ tung rồi được chữa trị, người ngoài đứng xem toàn bộ quá trình buốt hết cả da đầu.
Bên trong mai rùa chia ra hai dòng nước vọt thẳng lên trời, kéo hắn vào trong làn nước.
“Rốt cuộc đây là bảo vật gì?” Tu sĩ nhao nhao, người ở trên ngọn núi xa xa ước gì có thể bay đến quan sát.
“Bên trong nhìn giống nước Chân Linh nhưng năng lượng cuồng bạo hơn nhiều.”
Đâu chỉ là cuồng bạo.
Đỗ Thánh Lan mắt đỏ bừng cúi đầu, đau đến mức chỉ có thể phát ra mấy tiếng ê a, toàn thân chằng chịt vết thương chảy máu màu xanh bạc bị nước hoà tan, cuối cùng gần như là té xỉu.
Những tu sĩ lúc trước muốn cướp đoạt bảo vật rùng mình, cái bảo vật này không phải ai cũng hưởng thụ được.
Mùi máu tanh toả ra xa, nước trong mai rùa dần bốc hơi, Đỗ Thánh Lan mắt mờ không nhìn thấy gì, tóc dài dập dềnh trong nước, bởi vì năng lượng hỗn loạn phát nổ nên gần như biến thành màu của lôi điện.
Trong cơn đau đớn, Đỗ Thánh Lan như nhìn thấy mặt trời đang lặn về phía tây. Hắn cười gượng một tiếng, mặt trời vẫn chưa xuống núi chứng tỏ hắn ở bên trong mai rùa chưa được bao lâu.
Đến lúc cơ thể sắp tan vỡ thì giọt chất lỏng cuối cùng cũng được hấp thu.
Lực lượng vô tận tràn ngập trong cơ thể, bởi vì trước đó quá đau đớn nên tinh thần không được tỉnh táo cho lắm, Đỗ Thánh Lan không thu được chân khí tăng vọt.
Đỗ Thánh Lan vất vả bước ra mai rùa, phía trước đậu một chiếc xe được kéo bằng một con yêu thú chín đầu. Đỗ Thánh Lan rất cần được nghỉ ngơi, gần như hết sức ngồi xuống, xe kéo vọt lên bay thẳng đến thung lũng xa xa.
Ở phía sau hắn, mọi người trợn mắt há mồm hoàn hồn.
Trên bầu trời truyền đến tiếng nổ ầm ầm, mây đen từ bốn phương tám hướng tụ lại. Đây rõ ràng là dấu hiệu độ kiếp nhưng nhìn Đỗ Thánh Lan nửa sống nửa chết, đâu còn sức để độ kiếp nữa. Các tu sĩ vừa rồi còn ganh tỵ lập tức tỏ ra vui vẻ xem kịch hay, cái tên tán tu ước chiến càng nhìn đầy hả hê.
“Tiểu sư đệ, đứng dậy.” Nam tử cười tít mắt đứng trước mặt Đỗ Thánh Lan, sai bảo thuộc hạ qua đây.
Năm người đứng vòng quanh Đỗ Thánh Lan, động tác nhanh nhẹn như đã được huấn luyện, khuỷu tay, cổ tay, thắt lưng… Một bộ khôi giáp hoàng kim nhanh chóng được mặc vào người, cuối cùng còn được đội một cái mũ Phượng Sí Kim cùng loại.
Đỗ Thánh Lan giờ mới kịp phản ứng, hắn nhìn lôi điện nhấp nháy toé lửa trên không trung, thấy rõ hiện thực: Mình sắp độ kiếp.
Hắn rõ ràng mới qua hợp thể kiếp không bao lâu.
Lôi kiếp không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội do dự, mọi người vừa lui ra ngoài là sấm sét ập tới vừa nhanh vừa dữ dội như đại bàng sà xuống. Đỗ Thánh Lan lập tức tỉnh lại, bây giờ không phải là trạng thái tốt để độ kiếp nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể chuyên tâm cầm kiếm đối phó với lôi kiếp.
Nín thở hé mắt, giữa lúc Đỗ Thánh Lan định vung kiếm chém sét thì khôi giáp hoàng kim tự động thay đổi độ dày, trụ sét cường tráng bị khôi giáp phóng ra ánh sáng nổ tung. Hắn lẳng lặng đứng một chỗ, không hề có chút tổn thương nào.
“…..”
Xa xa vang lên một giọng nói: “Tiểu sư đệ, đệ mới hấp thu một nguồn năng lượng khổng lồ, cố gắng không dùng chân khí.”
Tia lôi kiếp thứ nhất biến mất, khôi giáp hoàng kim kiên cố xuất hiện một vết nứt. Đỗ Thánh Lan bị đánh đến hoa mắt, nam tử lại vỗ tay một cái lập tức có con rối thừa dịp lượt lôi kiếp thứ hai đang chuẩn bị, nhanh chóng vào trong khu vực lôi kiếp, quỳ một gối dâng một cái khay.
“Bích Ngẫu Châu.” Một vị tiên nhân nhìn đỏ cả mắt, đây là thứ vô giá mà lại cho một tu sĩ hạ giới dùng để độ kiếp. Phung phí của trời, đúng là phung phí của trời!
Tâm pháp U Lan cần rất nhiều thiên tài địa bảo, đồ vật có vấn đề hay không, Đỗ Thánh Lan chỉ cần liếc một cái là biết. Sau khi ăn linh quả, hắn như sống lại. Nam tử đứng ở xa xa nói: “Cho đệ ấy thêm một ngụm linh trà.”
Một con rối ngay lập tức đi tới dâng một tách trà.
Kinh mạch trong cơ thể dịu xuống, Đỗ Thánh Lan nắm tay lại, tinh thần phấn chấn, sức mạnh dư thừa trong cơ thể dần được phóng thích.
Hắn bắt đầu lượt thiên kiếp thứ hai.
Trên ngọn núi giữa không trung xa xa còn có nhiều tu sĩ ở gần Hợp Hoan Tông chạy đến xem, ai cũng nhìn cảnh này không chớp mắt. Cho dù là khôi giáp hay linh quả, bọn họ đều nhìn đỏ cả mắt. Thiên kiếp đại thừa kỳ khủng bố cỡ nào, bao nhiêu tu sĩ đã vùi thây trong đó. Đối mặt với hành động bảo vệ Đỗ Thánh Lan cực kỳ vô nhân tính, trong lòng lên án mạnh mẽ, gian lận, đây chính là gian lận trắng trợn.
Thiên lý ở đâu, trật tự bất công!
“Nếu ai cũng như vậy thì chẳng phải hạ giới ai cũng có thể phi thăng à?”
Mấy tên đệ tử Phạn Môn nghe mà mắt giật liên hồi, bọn họ cảm thấy đám tu sĩ hạ giới nghĩ nhiều quá rồi. Không nói đến những thứ khác, chỉ mỗi tách linh trà kia, bọn họ liều sống liều chết làm việc ở tông môn mấy chục năm cũng chưa chắc có cơ hội uống được.
Đỗ Thánh Lan đứng trên không trung rút kiếm nhìn xung quanh, vô cùng mờ mịt.
Nên chém nơi nào, nên đánh nơi nào, hình như hắn không có cơ hội ra tay.
Ở Minh Đô giết quỷ tu, nhập luyện hư suýt nữa mất cả mạng, sau đó độ kiếp hợp nhất chém giết hỗn loạn… Mỗi một lần độ kiếp đều có thể gọi là tắm máu trùng sinh. Bây giờ độ thiên kiếp đại thừa kỳ thoải mái kiêu ngạo như vậy, Đỗ Thánh Lan cũng thấy hơi mắc cỡ.
“Có hơi quá đáng.”
Đỗ Thánh Lan đang than thở thì phát hiện mũ giáp bị nứt, hắn hét lên: “Sư huynh, bị nứt rồi.”
Kiếp quang màu tím lập loè trong mây đen, ở bên ngoài con rối đang xếp hàng đợi bưng trà rót nước, một nhóm con rối khác thì phụ trách đổi trang bị.
“Dựa vào ngoại vật độ kiếp, tương lai hắn sẽ bị tâm ma hành hạ.”
“Không sai, cho dù thành công cũng chỉ là tên thấp kém nhất cùng cảnh giới, nói không chừng còn không mạnh bằng một tu sĩ hợp thể hậu kỳ.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng khi nhìn thấy con rối tháo khôi giáp hoàng kim trên người Đỗ Thánh Lan, sau đó đổi thành một cái Tử Kim Giáp thì ai cũng ghen tị đỏ mắt, ước gì có thể dùng ánh mắt chọc thủng bảo giáp vô cùng kiên cố.
Đối với những lời nói xấu xung quanh, nam tử không thèm quan tâm. Hắn nhìn Đỗ Thánh Lan đứng giữa không trung bắt đầu độ lượt thiên kiếp thứ ba, cười sang sảng: “Tiểu sư đệ đừng tiếc! Chúng ta đi chuyến này chuẩn bị tổng cộng mười cái áo giáp, ba trăm linh bảo, mười cân linh trà. Đệ cứ yên tâm hưởng thụ tài nguyên đi!”
Bọn họ đã thu thập tin tức về Đỗ Thánh Lan ở hạ giới từ lâu, đối với tâm tính, thực lực đều có phán đoán khá chuẩn xác.
Mạnh mẽ đập tài nguyên với tu sĩ khác là bùa đòi mạng nhưng đối với Đỗ Thánh Lan thì chính là một cái thang. Kinh nghiệm của hắn vượt xa người thường, hơn nữa từng có nhiều lần vào sinh ra tử, hắn sẽ không lệ thuộc vào mấy vật ngoài thân này.
Đỗ Thánh Lan quan sát đám con rối chờ ‘tặng quà’, rất là thấu hiểu tại sao đám tu sĩ kia điên cuồng như thế, nhìn cảnh tượng này ai mà không đỏ mắt?
Đỗ Thánh Lan vượt qua năm lượt thiên kiếp đầu tiên rất thuận lợi nhưng đến lượt thứ sáu thì hình như Thiên Đạo nổi giận, nửa bầu trời dày đặc kiếp quang, khí thế long trời lở đất. Đỗ Thánh Lan thử tính toán, nếu vẫn không ra tay thì sẽ rất khó khăn.
“Tiểu sư đệ, tin tưởng bảo vật.” Nam tử đã tính đâu ra đó: “Một lớp không đủ thì chúng ta mặc hai lớp.”
Lượt thiên kiếp thứ sáu như rung động cả trời cao, vô số tia lửa điện đang không ngừng tràn vào. Thời gian chuẩn bị càng dài, lôi kiếp sẽ càng khủng bố.
Đỗ Thánh Lan hấp thu linh dịch chưa kịp tiêu hoá hết, ra tay toàn lực có thể sẽ bị bạo thể mà chết. Vì lý do an toàn, tất nhiên là có thể bất động thì sẽ bất động.
Khi lôi kiếp ngưng tụ, con rối cũng không nhàn rỗi, từng lớp áo choàng chiến giáp được phủ lên. Dưới động tác nhanh nhẹn của đám con rối, Đỗ Thánh Lan bị quấn thành bánh chưng, chỉ để lộ hai con mắt.
Đỗ Thánh Lan vất vả mở to hai mắt, vô tình phát hiện trên sườn núi có người đang phất cờ hô hào cái gì đó, đó là tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các mà La Sát Môn đặc biệt mời đến đây, có hai người từng múa miễn phí trong yến tiệc của Phạn Hải tôn giả, biểu ngữ lấp lánh còn sáng hơn bảng hiệu của Nhân Nghĩa Đường.
“Thánh nhân trời sinh, kiêu ngạo ngập trời, lôi kiếp hèn mọn, bản lĩnh tới đâu?”
Vừa hô khẩu hiệu xong thì nữ tu đánh đàn, tạo ra dị tượng bách điểu triều phụng, nam tu thổi tiêu, tiếng tiêu xa xăm phóng khoáng vút lên, tiếng nổ đùng đùng dường như không còn đáng sợ nữa. Trong nhóm đó còn có hai người cầm chiêng trống, tạm thời không tham gia diễn tấu.
Lúc lôi kiếp đánh xuống, Đỗ Thánh Lan chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Mang theo đoàn ca múa nhạc làm gì?
La Sát Môn giống như một đàn thú dữ, thẩm mỹ dừng lại ở cấp độ thấp nhất: Xa xỉ, chói mắt, đập tiền.
Tia sét sáng rực vô cùng ngang ngược, không biết nó ở trên cao mấy vạn trượng đánh thẳng xuống, ngẩng đầu nhìn không thấy điểm cuối, tia chớp mang theo sức mạnh tinh không nổ ầm ầm ập đến.
Một cú đánh xuống, Đỗ Thánh Lan run lên, từng lớp khôi giáp hoa quỳnh nứt ra, cho đến khi chỉ còn lại hai lớp khôi giáp thì mới ngừng nổ.
Trên sườn núi vang lên tiếng hoan hô cứ như Đỗ Thánh Lan đã làm chuyện gì siêu phàm lắm.
“Thánh nhân trời sinh, kiêu ngạo ngập trời, lôi kiếp hèn mọn, bản lĩnh tới đâu?”
La Sát Môn trả rất nhiều tiền nhưng Quỳnh Ngọc Các chỉ đến không quá mười người, hiệu quả gì cũng tạo ra được ngoại trừ thiên quân vạn mã.
Đỗ Thánh Lan rất may mắn, mũ giáp che mặt, bây giờ hắn thật sự không muốn gặp người khác, nhất là khi phát hiện nhân viên tình báo của Thiên Cơ Lâu đang dùng lưu ảnh thạch quay lại cảnh này, có lẽ khi trở về bọn họ sẽ buôn bán công khai.
Khi con rối tới tiếp tế một lần giữa thì Đỗ Thánh Lan giật giật môi: “Làm ơn khiêm tốn chút đi.”
Lượt thiên kiếp thứ bảy tới rất mạnh, con rối dứt khoát chạy đi truyền đạt lại ý của Đỗ Thánh Lan. Nam tử nghe xong đang cười tủm tỉm bỗng nhiên cứng đờ, hình như tiểu sư đệ không có gu thẩm mỹ giống tông môn bọn họ.
Người này suy nghĩ một lát rồi bước đến bên cạnh Cố Nhai Mộc: “Chuẩn bị đi, đến lượt ngươi.”
Cố Nhai Mộc luôn trầm tĩnh lạnh lùng cuối cùng cũng có thay đổi, lặng lẽ tránh xa nam tử mấy bước.
Nam tử bám dai như đỉa: “Bọn ta đã điều tra chuyện của ngươi, ngươi chăm sóc tiểu đệ rất nhiều.”
Trước khi tới đây bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, quyết định dùng một món chí bảo giúp Cố Nhai Mộc luyện thể triệt để, chữa trị nội thương: “Kẻ thù của tiểu sư đệ lần lượt thành tiên, nếu ngươi không thăng thiên thì chờ tới khi nào?”

Vô vàn tia chớp cùng chấn động khiến bầu trời sắp nứt ra, không trung bị ánh sáng màu đỏ tím bao trùm, Đỗ Thánh Lan vừa điên cuồng nuốt linh quả vừa tự cảm thấy xấu hổ.
Vào thời khắc này, trong núi bắt đầu vọng lại tiếng hét chói tai: “Ngạo thế ngân long, trời xanh bá chủ, hộ đạo lôi đình, ai dám giao tranh!”
“Khụ khụ…” Linh quả kẹt trong cổ họng, Đỗ Thánh Lan cúi người không biết là bị sét đánh hay muốn dùng sức ho ra linh quả. Khó khăn lắm mới có thể ngẩng đầu, hắn đứng trong kiếp quang cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thung lũng này có lẽ đã bị sấm sét của đại thừa kỳ bao phủ, trong không khí có một loại uy áp còn kinh hãi hơn xâm nhập. Cho dù lượt thiên kiếp thứ tám đang chuẩn bị cũng không tạo ra áp lực vô hình khiến lòng người sợ hãi như vậy.
Mặt trời lặn về phía tây, cách một ngọn núi Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Cố Nhai Mộc.
Nhuyễn giáp che đi lớp vảy xinh đẹp của ngân long, cơ thể dài hơn cả núi sông bị khôi giáp bao trùm, sừng rồng được quấn tơ vàng, hai cái bánh chưng cách một ngọn núi cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương.
Lôi kiếp chấn động bầu trời đánh xuống, Đỗ Thánh Lan bị đánh đến hoa mắt, hắn giao tiếp bằng mắt – thứ duy nhất lộ ra ngoài – với Cố Nhai Mộc: Sao ngươi cũng bị bọc vậy?
Chưa kịp nhìn nhau bao lâu thì một bóng người tàn ác ngăn cản tầm mắt đôi bên, không gian nối liền hai ngọn núi bị dùng vũ lực kéo ra.
“Mau, khiêng đi.” Nam tử đứng ở khe hở không gian, quạt xếp chỉ vào Cố Nhai Mộc rồi ra lệnh cho con rối: “Đưa đến giới bích.”
Phi Thăng Kiếp không thể đánh vào đại lục, nhất định phải vào đường không gian bên ngoài giới bích. Dưới cái nhìn săm soi của các tiên nhân và tu sĩ hạ giới, ngân long bị quấn thành bánh chưng bị đưa đến khe không gian chuẩn bị thuấn di.
Trên sườn núi, những người biểu diễn của Quỳnh Ngọc Các mang theo nhạc cụ và băng biểu ngữ, gióng trống khua chiêng cùng vào khe không gian, khẩu hiệu vang dội mãi không biến mất —
“Ngạo thế ngân long, trời xanh bá chủ, hộ đạo lôi đình, ai dám giao tranh…!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...