Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ - Trang 3
Chương 56: Kinh Cung Chi Điểu
Sau khi hô khẩu hiệu, quỷ tu lấy ra một tấm vải dài đẫm máu, bên trên viết rất nhiều quy định như không được sát hại sinh linh vô tội, hăng say tu luyện, vân vân…
“Sau này chúng ta sẽ nghiêm túc chấp hành theo quy định này.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày nhìn quy định trên tấm vải, chẳng phải đây là trật tự mà Âm Khuyển nhiều lần nhắc đến?
Đối với quỷ tu mà nói, lời thề Thiên Đạo không có tác dụng ràng buộc nào, Đỗ Thánh Lan cũng không lo lắng, thu hồi huyết thư chuẩn bị quay về giao cho Âm Khuyển. Nếu có quỷ tu tái phạm thì có thể có cái cớ hành quyết.
Sau khi thu huyết thư, hắn khoát tay cho có lệ, ý bảo bọn họ có thể lui xuống.
Quỷ tu như được đại xá, không lập tức chạy đi mà ra vẻ như dâng hương, dập đầu ba cái với pho tượng.
Đỗ Thánh Lan thầm thì: “Thường thì chỉ có người chết mới có đãi ngộ này.”
Hắn cảm thấy mấy con quỷ tu này đang thờ cúng một cái bài vị.”
“Mà thôi.” Đỗ Thánh Lan nhìn ra xa xa: “Ta đi tìm mẹ nuôi.”
Cố Nhai Mộc nhìn hắn đầy ẩn ý, hai tiếng mẹ nuôi càng ngày càng lưu loát.
Lúc trước nữ tử nhấn mạnh chỉ cho Đỗ Thánh Lan đi một mình, xem như là thử thách. Bây giờ con đường này đã được xử lý sạch sẽ, Cố Nhai Mộc có đi theo hay không cũng không sao, hai người cùng đến nhà của nữ tử đó.
Trên đường đi, Đỗ Thánh Lan hỏi Cố Nhai Mộc cách nhìn đối với mẹ nuôi.
Cố Nhai Mộc phán đoán y hệt mục đồng: “Trong mười hai người, nàng ta mạnh nhất.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến đầu ngõ nhà nàng ta, ở xa đã nghe thấy tiếng ho khan dữ dội như muốn ho văng phổi ra ngoài. Cửa không đóng, khi bọn họ đến cửa thì nữ tử chậm rãi mở mắt.
“Xem ra con đã có quyết định.” Lúc trước nàng đã nói đến lợi ích của công pháp, chỉ còn chưa thực hành công pháp nữa thôi. Nữ tử nhấn mạnh lần cuối: “Tu luyện bí pháp của ta, cửu tử nhất sinh.”
Sau khi nói xong, nữ tử nhìn sang Cố Nhai Mộc. Cố Nhai Mộc cau mày, ánh mắt bình tĩnh rét lạnh.
Đỗ Thánh Lan không phải người kiêu căng, thử dò hỏi: “Là vì công pháp này dễ tẩu hoả nhập ma?”
“Công pháp ta muốn dạy con tên là Kinh Cung Chi Điểu.” Nữ tử nói: “Cái khó nhất của môn công pháp này chính là nắm giữ pháp tắc hư thực, người bình thường cả đời cũng không với tới. Con có thiên phú rất cao, tu luyện nửa đời là có thể cảm nhận được.”
Đây đã là lời khen rất cao rồi, phải biết rằng Đỗ Thánh Lan nắm giữ pháp tắc huỷ diệt là vì đoạt xá thiên lôi, nếu người thường muốn cảm nhận pháp tắc thì chính là chuyện khó như lên trời.
Đỗ Thánh Lan suy đoán: “Có lối tắt?”
Sợ rằng nguy hiểm chính là trong cái lối tắt này.
Nữ tử cười tít mắt: “Không hổ là con trai ngoan của ta, thông minh, thông minh quá chừng!”
Nàng vỗ tay một cái, một đám minh điểu bay đến.
“Người sống không chạm được minh điểu.” Nữ tử cố ý nhấn mạnh chữ ‘người’: “Minh điểu là oán niệm của con người lúc sinh thời, hơn nữa còn là oán niệm khi bị phản bội, cho nên chúng nó sợ con người, ghét con người, hình thành một loại sinh mạng đặc biệt.”
Một con minh điểu đậu trên vai nữ tử, Đỗ Thánh Lan chớp mắt nhìn nó.
“Ba cửa ải của minh điểu, thông qua ba cửa ải này, con sẽ nhận được minh điểu ban ân.”
Không cần nàng nói nhiều, Đỗ Thánh Lan biết sự ban ân này có thể giúp hắn cảm nhận được pháp tắc hư thực.
Nữ tử mỉm cười: “Thử không?”
Đỗ Thánh Lan không trả lời ngay, lúc phách lối hắn đầy kiêu ngạo nhưng lúc cẩn thận hắn cũng không dám qua loa. Nữ tử không muốn tiết lộ nhiều nội dung vượt qua cửa ải nên hắn chỉ có thể suy đoán.
Lúc ngồi trên tán cây mặt người ngắm sao thì hình như minh điểu bị vuốt rồng của Cố Nhai Mộc hù doạ, điều này chứng tỏ thực lực của minh điểu không mạnh, loại sinh vật như vậy khó có khả năng thi đấu sức mạnh.
“Pháp tắc hư thực…” Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn lướt minh điểu, khả năng cao nhất là ba cửa ải của chúng nó có liên quan đến huyễn cảnh.
Thi đấu huyễn cảnh là tinh thần lực và ý chí lực, lúc đoạt xá đại não của Đỗ Thánh Lan không bị lôi kiếp huỷ diệt, về mặt tinh thần lực thì hắn mạnh ngang phù sư lợi hại nhất đại lục Cửu Xuyên.
Nữ tử nhíu mày, kéo cao áo choàng đang đắp trên người: “Ngươi không cản nó?”
Cố Nhai Mộc liếc minh điểu: “Ta tin Đỗ Thánh Lan có thể thể làm được Kinh Cung Chi Điểu chân chính.”
Nữ tử ngồi dậy, bật cười cong lưng, cười mệt rồi mới nằm xuống, chỉ cái giếng bên cạnh rồi nói với Đỗ Thánh Lan: “Nhảy xuống.”
Đỗ Thánh Lan hoài nghi đối phương muốn lừa mình đi chết.
Hắn đi tới bên miệng giếng, nhìn xuống phía dưới, sâu không thấy đáy.
Cố Nhai Mộc truyền âm: “Mang theo vảy rồng ta cho ngươi, gặp phải nguy hiểm thì nhỏ máu lên trên.”
Có một sự bảo đảm an toàn tính mạng, Đỗ Thánh Lan không chần chừ nữa, hắn nhún người, nhảy xuống giếng với một tư thế hoàn hảo nhất. Cùng lúc đó, miệng giếng cử động, hơn ngàn đôi mắt mở ra, đây là mắt của minh điểu.
Không phải là nơi u tối như trong tưởng tượng, hắn nhảy vào một chốn đào nguyên.
Đỗ Thánh Lan nghĩ đến cuộc đời mình trước tiên, kinh ngạc phát hiện không bị mất trí nhớ, theo như bình thường thì huyễn cảnh sẽ thay đổi một chút ký ức. Xung quanh đều là chim, minh điểu dùng máu thịt làm thức ăn, nhưng trong huyễn cảnh thì chúng vô cùng xinh đẹp.
Một con minh điểu mắt như lưu ly nghiêng đầu nhìn sang, Đỗ Thánh Lan không nhịn được nhìn thêm vài lần, trong lòng như có một sợi dây buông lỏng. Hắn cố gắng dời mắt đi, nhưng cảm nhận trong thâm tâm vẫn còn.
Thân thể nhẹ bẫng, trong không khí đều là hương vị tự do, hắn như biến thành một đám mây bồng bềnh, bước đi như đang bay.
Tự do, tự do mà trước nay chưa từng có.
Đỗ Thánh Lan bị kiềm nén đã lâu, hắn nhìn thấy mặt đất có một mầm non đang cố chui lên, mỗi bước đi về phía trước, mầm non sẽ nhú ra một chút, trong lòng hắn tự nhiên có cảm giác vui sướng.
“Làm người mệt mỏi quá, đi cùng chúng ta đi!” Tiểu minh điểu mắt lưu ly không biết đã nhảy lên vai hắn từ khi nào: “Làm chim rất tốt, có thể tự do bay lượn trên bầu trời, lúc nào chán thì bay đi, sảng khoái vô địch!”
Đỗ Thánh Lan ánh mắt mơ màng, trong lòng giật nảy.
Nói là làm ngay.
Lời nói minh điểu có thể dụ hàng ý chí con người.
Lúc Đỗ Thánh Lan đoạt xá thiên lôi có mấy lần đau đầu muốn nổ não, minh điểu thốt ra những lời đầu độc hắn chỉ có một nửa tác dụng.
Ánh mắt minh điểu thay đổi, móng vuốt bấu trên vai Đỗ Thánh Lan trở nên sắc bén như muốn đâm vào trong thịt: “Ngươi không thích sao? Vì sao ngươi không thích?”
“Bởi vì ta không làm chim cũng bay được.”
Vừa dứt lời, Đỗ Thánh Lan biến thành lôi, bay cái vèo lên không trung.
Tiểu minh điểu hoảng sợ, móng của nó vẫn còn lún trong sấm sét, bị tia lửa điện quấn xung quanh không rút ra được.
“Cao không? Thích không?” Đỗ Thánh Lan vọt lên ba ngàn trượng: “Ta có thể bay cao hơn nữa.”
Ở trên cổ thụ xum xuê, minh điểu ở xung quanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Lúc gặp nguy hiểm thì minh điểu luôn là đối tượng chạy nhanh nhất, lúc cái tên cầm móc sắt đi ra ngoài ngõ thì toàn bộ minh điểu đều trốn trong giếng tị nạn, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nổ kh.ủng bố, không nhìn thấy điện quang loá mắt.
Cái giếng là huyễn thuật tạo ra một tiểu thế giới, bầu trời trong tiểu thế giới này đến mức không có giới hạn, diện tích rộng không có giới hạn, Đỗ Thánh Lan vẫn đang không ngừng bay lên cao, cuối cùng tiểu minh điểu chịu không nổi: “Cao rồi! Xuống dưới, mau xuống dưới!”
Qua một lúc sau, Đỗ Thánh Lan tỏ vẻ như đã nghe tiếng tiểu minh điểu gào thét, tiếc nuối hạ xuống đất.
Tiểu minh điểu nghiêm khắc mổ ngực hắn, kết quả chạm vào vạt cong vảy rồng, Đỗ Thánh Lan quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“…..”
Nó được xem như kiên cường lắm rồi, kiên trì bay lên trên cây mới khóc hụ hụ.
Mấy trăm con mắt hung dữ nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, hắn nhún vai chờ thử thách tiếp theo.
Bầy chim bay từ trên cây xuống, một mảnh đen nghịt. Đỗ Thánh Lan cho rằng chúng nó sắp công kích nên chuẩn bị nghênh chiến, kết quả là bầy chim chỉ bay về phía trước, Đỗ Thánh Lan giữ một khoảnh cách đi theo sau.
Minh điểu dẫn đầu cao khoảng một thước, hạ xuống cạnh hồ nói tiếng người: “Đây là Kính Hồ, cây cầu ở giữa được gọi là cầu Bỉ Ngạn. Nó có thể tái hiện gấp trăm lần chuyện ngươi không muốn nhớ nhất.”
Con minh điểu này không có thái độ thù địch với Đỗ Thánh Lan, giọng khàn khàn đầy già nua: “Chỉ cần ngươi có thể đi qua bên kia cầu, cửa ải này coi như qua.”
Đỗ Thánh Lan nheo mắt, cửa ải này hoàn toàn không cho người ta con đường sống. Nếu hắn không muốn đối mặt với đau đớn khi đoạt xá lôi kiếp thì mỗi bước đi đều phải phóng đại gấp trăm lần cảm xúc đau đớn này, có lẽ thần trí sẽ tan vỡ ngay lập tức.
Minh điểu: “Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp.”
Đỗ Thánh Lan bắt đầu suy nghĩ chuyện mình không muốn nhớ lại nhất là chuyện gì, đoạt xá? Hình như là không, đoạt xá lôi kiếp là cơ hội tìm được đường sống trong cõi chết, lúc đó hắn còn có chút mong đợi.
Vậy thì là chuyện gì?
Bị Hà Bất Minh phản bội… Hình như việc này cũng không đến mức đó, hắn bị phản bội nhiều rồi.
Đỗ Thánh Lan nhớ lại quá khứ, phát hiện có rất nhiều việc phù hợp với yêu cầu, ai biết là chuyện nào. Đỗ Thánh Lan nghĩ không ra nên không do dự mà bước một chân lên cầu. Trong chớp mắt, hình như thế giới trước mắt lắc lư kịch liệt, đến khi hai chân đều giẫm lên cầu, Đỗ Thánh Lan mới phát hiện mình bị chóng mặt tạo ra sai lệch thị giác.
Mặt hồ soi bóng Đỗ Thánh Lan, hắn vịn tay đứng vững, có một cảm giác bị nhìn xuyên thấu.
Kính Hồ xuất hiện bóng dáng Trúc Mặc rồi lướt qua, sau đó là ảo ảnh lôi quang nhưng cũng tan biến rất nhanh… như kính vạn hoa xoay chuyển. Đỗ Thánh Lan nhìn hoa cả mắt, cuối cùng quyết định nhắm mắt dưỡng thần như tử tội đợi phán quyết cuối cùng.
Cây cầu đột nhiên run lên, lần này không phải là chóng mặt, Đỗ Thánh Lan có thể cảm nhận được mặt cầu rung lên.
Người, rất nhiều người.
Có cả nam nữ, già trẻ, trên bầu trời rơi xuống rất nhiều bảo bối, Đỗ Thánh Lan cố gắng dùng chân khí đánh người xung quanh nhưng trên cầu Bỉ Ngạn, tu vi của hắn như bị khoá lại, không dùng được.
“Thánh nhân, quận Tây Hà ta có nữ nhi mười sáu xuân xanh.”
“Thánh nhân, thiên chi kiều nữ phủ Quảng Hà ta tuy đã 78 tuổi nhưng có thuật trú nhan.”
“Mộc đạo hữu, ngươi có thể cân nhắc lão tổ nhà ta.”
Đỗ Thánh Lan nhớ đến lúc hắn vừa để lộ mình có mị cốt trời sinh thì có không ít thế lực nhỏ, trung, thậm chí là đại gia tộc đều muốn chiêu mộ hắn đi thành thân, sinh con, còn có thương hội Hắc Thuỷ định bán đấu giá đêm đầu tiên của hắn.
“Thánh nhân!”
Dưới tác dụng phóng đại trăm lần của cầu Bỉ Ngạn, người trên cầu càng ngày càng nhiều, có mập có ốm, thậm chí có người còn đứng trên rương bảo vật la hét. Cùng lúc đó, trên bầu trời không ngừng có người hạ xuống như sủi cảo.
Mặt cầu vang lên một tiếng rắc, hình như là một mảnh gỗ không chịu được trọng lượng.
Đỗ Thánh Lan cố gắng vươn tay ra: “Cầu, cầu sắp sập…”
Không cần hắn nói, ai có mắt cũng nhìn thấy.
Đỗ Thánh Lan nghĩ chất lượng cầu Bỉ Ngạn tệ quá, chỉ bao nhiêu đây người đã không chịu được, nhỡ đâu bóng ma của hắn là sét thì cây cầu sẽ hỏng ngay tức khắc luôn sao.
Thân cầu đã đến cực hạn, người trên cầu vẫn rất đông, có người bị ép xuống lại bay lên, tu vi bị hạn chế không có tác dụng với những người do ảo giác tạo ra. Cuối cùng, cầu Bỉ Ngạn bị búng về phía trước, Đỗ Thánh Lan thì bị ném lên bờ hồ, quan trọng vẫn là phương hướng lúc ở trên cầu. Hắn chật vật đứng dậy hỏi minh điểu: “Ta cần làm lại không?”
Hơn trăm con minh điểu đứng xung quanh đồng loạt phun một cái, mỗi con chim một chút nước bọt, Đỗ Thánh Lan vội vã lui lại, suýt chút nữa rơi xuống hồ.
Mũi cánh minh điểu hướng về phía hắn, đôi cánh dày thịt run rẩy, chỉ còn thiếu mổ ba chữ không đứng đắn lên người hắn thôi.
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh phủi cỏ dại trên tay áo, xem đối phương im lặng là đồng ý: “Nếu không cần đi lại thì cửa ải cuối cùng là gì?”
Minh điểu im lặng hồi lâu, cho hắn một cọng lông chim.
Lông vũ rơi vào lòng bàn tay, như ẩn như hiện, một chút sức nặng cũng không có.
“Mang theo nó, cọng lông chim này có thể giúp ngươi kích phát pháp tắc hư thực.”
Thì ra là phải mượn ngoại vật… Đỗ Thánh Lan nắm chặt bàn tay, cảm thấy cũng hợp lý, cho dù là pháp bảo nghịch thiên cũng không thể giúp hắn lĩnh hội pháp tắc trong nháy mắt: “Cửa ải cuối cùng…”
“Minh điểu được tạo ra từ oán hận phản bội, thử thách có liên quan đến oán hận, ngươi không cần làm.”
Không bột đố gột nên hồ, chúng nó xây dựng hoàn cảnh cần dùng cảm xúc con người làm tư liệu, Đỗ Thánh Lan có thất tình lục dục nhưng lại không có oán hận phản bội.
Đỗ Thánh Lan cảnh giác hỏi: “Ta rời khỏi đây như thế nào?”
Minh điểu không thèm nói nữa.
Đỗ Thánh Lan vẫn muốn tiếp tục hỏi thì đột nhiên cảm thấy mình đang bị không gian này bài xích, căn bản không cần hắn làm gì, thân thể dần dần bị tách khỏi thế giới. Phong cảnh xung quanh càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng vang lên giọng nói hơi nghi ngờ của minh điểu: “Bị người khác phản bội, ngươi không hận sao?”
Đỗ Thánh Lan bình thản, nhìn có vẻ rất thánh thiện: “Lòng ta như hoa sen, hận là bát khổ*, thà rằng buông bỏ.”
Hắn có gì mà giận, Hà Bất Minh bị phế nửa người dưới còn phải đưa tiền cho kẻ đầu sỏ, vị trí gia chủ của Bùi Cửu Tinh đã thành vật trong tay Cố Nhai Mộc, Đỗ gia cũng bị hắn giải quyết vài tên, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo.
Mãi cho đến khi Đỗ Thánh Lan rời đi, những ánh mắt bên mép giếng nhìn hắn đều nhân tính hoá khó hiểu.
Đối với minh điểu được tạo ra từ oán niệm, chúng nó hoàn toàn không hiểu được sự khoan dung này.
Đỗ Thánh Lan mở mắt ra, nhìn thấy trăng sáng trên đầu ngọn cây, thời gian trôi qua trong huyễn cảnh chậm hơn thực tế, hắn cảm thấy chỉ trong chốc lát nhưng ngoài đời đã trôi qua hơn nửa ngày. Canh ba ánh sao rất sáng, nữ tử nhìn Đỗ Thánh Lan bước ra không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, dường như từ ban đầu nàng đã biết là sẽ như thế.
Nữ tử chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan cho rằng nàng muốn dạy mình công pháp nên đưa hai tay ra đón nhận.
Ai ngờ nữ tử lại giơ tay lên: “Con ngồi xuống.”
Xung quanh chỉ có một cái ghế nằm của nữ tử, Đỗ Thánh Lan không tiện nằm xuống nên chỉ vén áo choàng ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Nàng đứng trước mặt hắn, khoan thai nói: “Ta không có kiên nhẫn, cũng không biết dạy…”
Lời còn chưa dứt, Đỗ Thánh Lan còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã thô lỗ truyền công.
Sức mạnh bàng bạc từ đỉnh đầu truyền vào, đồng tử Đỗ Thánh Lan phóng đại, đề hồ truyền công?
Cố Nhai Mộc đứng ở bên cạnh, nheo mắt cẩn thận quan sát hành động của nữ tử, sau khi xác định đối phương không có hành vi khác thường thì hơi nhíu mày, tu chân giới cá lớn nuốt cá bé nhưng từ trước đến nay chưa từng có trường hợp cho đi mà không cần báo đáp.
Ngôi sao biến mất, ánh trăng xuất hiện, chẳng mấy chốc đã đến canh tư.
Nữ tử kết thúc truyền công, Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh thấy có rất nhiều bóng người giống hắn. Những bóng người này dần ngưng thành thực thể, hoàn toàn không phân biệt được thật giả.
“Thuật phân thân của Hàn Nguyệt tôn giả có thể khiến cho chủ thể bỏ mình, phân thân bất diệt. Công pháp của ta không đạt được cảnh giới đó nhưng lại có diệu dụng khác.”
Có diệu dụng gì?
Đỗ Thánh Lan nhìn ‘người’ cũng đang nhìn mình, đứng lên nhìn từng người thì phát hiện không tìm ra chút sơ hở nào.
Hắn nhắm mắt, ngừng mượn sức mạnh của lông chim minh điểu, phân thân lập tức biến mất.
Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt.
Chiêu thức này rất thích hợp khi bị người khác đuổi giết, đồng thời khi sử dụng chiêu này thì cơ thể Đỗ Thánh Lan nhẹ bỗng như quay về đáy giếng, tốc độ được tăng cao. Thậm chí hắn có cảm giác một khi bước vào hợp thể kỳ, hắn có thể chạy thoát khỏi tay Đỗ Thanh Quang.
Nữ tử căn dặn: “Vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, môn công pháp này cũng có khắc tinh, lúc con gặp được người có Chân Tri Chi Nhãn thì phải cẩn thận.”
Trước đó không lâu, đệ tử thân truyền của hoà thượng Ngũ Uẩn là Giới Si đã tu thành Chân Tri Chi Nhãn. Bây giờ trong đại lục Cửu Xuyên, người có Chân Tri Chi Nhãn chỉ có hoà thượng Ngũ Uẩn và Giới Si, Đỗ Thánh Lan cảm thấy may mắn vì đã kết thiện duyên với chùa Kim Thiền.
Nữ tử đi vào phòng, bày ra thái độ tiễn khách.
Mãi cho đến khi bước ra ngoài, thái độ của Đỗ Thánh Lan vẫn không thoải mái cho lắm. Đối phương vô duyên vô cớ cho hắn lợi ích khiến hắn hơi bất an.
Cửa trạch viện tự động khép lại, không lâu sau bên trong truyền ra tiếng đàn. Tiếng đàn cao vút, sục sôi đầy hào hùng, hoàn toàn tương phải với nữ tử thường xuyên đau ốm.
Đi tới đầu ngõ, Đỗ Thánh Lan bước lúc nhanh lúc chậm như tâm trạng hiện giờ của hắn. Hắn đã từng nhiều lần suy nghĩ nữ tử này có phải là Bùi Lưu Diễm hay không, nhưng sau đó lại không ngừng phủ nhận, từ mấy chục năm trước nữ tử đã là người nửa sống nửa chết. Thiên Cơ đạo nhân cũng từng ám chỉ rằng Bùi Lưu Diễm sẽ hại hắn chứ không phải là giúp đỡ.
Ở xa xa, mặt người giấy yên lặng đứng ở đầu ngõ thì chợt ngẩng đầu, Đỗ Thánh Lan như nhìn thấy một gương mặt của thây ma.
“Vương muốn gặp ngươi.”
Mặt người giấy đi tuốt đằng trước, cả hành trình lặng lẽ không một tiếng động, lúc đi ngang qua pho tượng khổng lồ thì tuy mặt người giấy luôn nhìn thẳng không chớp mắt nhưng cặp mắt lớn cỡ hạt đậu có liếc một cái.
Bên cạnh pho tượng còn cúng hoa quả, Đỗ Thánh Lan run run môi bước nhanh qua.
Vốn tưởng rằng sẽ gặp mặt ở nơi như cung điện, kết quả là bước chưa được mấy bước đã nhìn thấy Âm Khuyển phía dưới tấm bia đá màu máu. Dường như đối phương rất thích đứng ở đây nhìn về phương xa.
Đỗ Thánh Lan đứng sau lưng nó.
Hai bên đều không nói chuyện, cuối cùng Đỗ Thánh Lan tiên phong đánh vỡ bầu không khí tịch mịch này, hắn lấy huyết thư do quỷ tu viết ra: “Trật tự ngươi cần.”
“…..”
Cuối cùng Âm Khuyển cũng chịu xoay lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn Đỗ Thánh Lan một lúc, chậm rãi phun ra hai chữ: “Rời đi.”
Đỗ Thánh Lan ở Minh Đô chiếm được không ít lợi ích, đồng thời cũng gây sự đến gà bay chó sủa. Âm Khuyển không bảo hắn cút đã là lịch sự lắm rồi, hắn rất thức thời nói: “Có duyên sẽ gặp lại.”
Lần sau độ kiếp ta sẽ đến.
Đương nhiên những lời này hắn chỉ nói thầm trong bụng.
Đỗ Thánh Lan đi rất dứt khoát, ở ngoài cửa thành, sư tử Tuyết Hoa đang gánh hành lý chờ hắn.
Đỗ Thánh Lan nhìn thấy nó thì hơi sửng sốt: “Cha ngươi đồng ý cho chúng ta đi cùng nhau?”
Sư tử Tuyết Hoa gật đầu.
Đỗ Thánh Lan có hơi không tin: “Không có làm khó dễ ngươi?”
Đầu sư tử lắc lắc: “Nói, nói là trong vòng một năm ta giết được chú thì có thể tiếp tục ở lại.”
Nếu không thì sang năm phải trở về thừa kế vương vị Minh Đô.
“…..”
Đỗ Thánh Lan cười gượng gạo, hay cho một câu không làm khó dễ, nữ tử từng nói phải giết Yểm vài trăm lần mới chết được. Hắn còn chưa kịp nhấn mạnh độ khó của nhiệm vụ thì mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.
“Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Minh Đô động đất mấy lần.” Cố Nhai Mộc nheo mắt nhìn đô thành trong sương mù: “Có lẽ sắp xảy ra chuyện gì rồi.”
Đỗ Thánh Lan cũng đoán giống vậy, nếu không Âm Khuyển sẽ không dễ dàng đồng ý cho Tiểu Âm Khuyển tiếp tục ở lại bên cạnh hắn.
Động đất rất mạnh, sư tử Tuyết Hoa không kéo được xe, Cố Nhai Mộc hoá thành nguyên hình. Vừa bay lên trời, Đỗ Thánh Lan giật giật lỗ tai, dường như nghe được tiếng pháo. Hắn búng ra một tia lôi quang đánh tan sương mù dày đặc, nhìn thấy quỷ tu đang nhảy múa đốt pháo dưới pho tượng của mình, động đất cũng không cản được nhiệt tình của bọn chúng.
Sư tử Tuyết Hoa đổi màu, chui ra tay áo nhìn về một phía.
Nói đến nơi sinh, Minh Đô được xem như là quê hương của nó. Sư tử Tuyết Hoa quay đầu lại, tự nhiên cảm thấy hơi buồn.
Đỗ Thánh Lan xoa đầu nó, cam đoan: “Sẽ trở về.”
Tạm thời không nói đến độ kiếp, hắn suýt chút nữa nộp mạng trước cửa nhà người đàn ông cầm móc sắt, sớm muộn gì hắn cũng phải tìm mục đồng đòi lại món nợ này.
“Sau này Minh Đô cũng sẽ là quê hương thứ hai của ta.” Đỗ Thánh Lan dịu dàng nói: “Rảnh rỗi thì về độ kiếp, thăm mẹ nuôi.”
Đỗ Thánh Lan ôm sư tử Tuyết Hoa, ngồi trên mình rồng trong gió đêm, một người một thú cùng nhìn về quê hương xa xa.
…
Đại lục Cửu Xuyên không có ai dám độ kiếp, gần đây Đỗ gia và Mặc gia có hai người đột phá thành công, đây là một khởi đầu tốt nhưng vẫn không xuất hiện làn sóng độ kiếp quy mô lớn. Bây giờ vấn đề không chỉ là thiên lôi mà có không ít tu sĩ sợ hãi độ kiếp.
Trong lòng bọn họ đều biết, nếu không luyện tâm trí vững vàng thì cho dù lôi kiếp không có bất thường, cuối cùng cũng chưa chắc có thể thành công.
Bên ngoài Nhân Nghĩa Đường vắng tanh.
Tấm biển tạm ngưng chữa bệnh đã được treo một thời gian, hoà thượng Ngũ Uẩn đóng vai thánh nhân trời sinh cố ý tham dự một buổi đấu giá của thương hội Hắc Thuỷ, sau khi lộ diện một lần trước mặt người khác thì ông ta chỉ ở trong Nhân Nghĩa Đường tu luyện.
Bùi Huỳnh vội vàng đi vào trong viện, phát hiện cả thế giới biến thành một biển lửa. Trước khi liệt hoả đốt người, có người gọi tên của nàng, lúc này Bùi Huỳnh mới tỉnh táo, cuống quýt xin lỗi: “Ta không nên xông vào lúc ngài đang tu luyện.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn lắc đầu, tỏ vẻ không cần để ý.
Bùi Huỳnh khôi phục bình tĩnh nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Lúc trước nàng chỉ vô tình đối mắt với hoà thượng đã suýt chút nữa tan vỡ tinh thần, hoá ra thế gian thật sự có đồng thuật lợi hại như vậy. Nàng ngừng vài giây rồi nói đến chính sự: “Bọn họ đã trở về.”
‘Bọn họ’ là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Vốn Đỗ Thánh Lan còn có thể trở về sớm hơn.
Lúc chỉ còn một phần ba lộ trình nữa là về đến nhà thì trên đường xuất hiện rất nhiều tu sĩ, Cố Nhai Mộc không thể dùng hình rồng nên đành đi mua một chiếc xe. Ông chủ cảm thấy rất mới lạ, người khác mướn hoặc bán xe, vị khách này lại không cần yêu thú, chỉ cần xe.
Ông chủ chưa kịp hỏi thì tận mắt nhìn thấy một con sư tử Tuyết Hoa nhẹ nhàng dùng cái mông ủi Thiên Lý Câu**, thay thế vị trí kia, kéo xe chạy vèo vèo.
Bảng hiệu của Nhân Nghĩa Đường được lau chùi thường xuyên, sáng bóng như ban đầu.
Đỗ Thánh Lan đầy phong trần mở cửa: “Đại sư vất vả.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn hơi nheo mắt, phía trước sóng vàng cuồn cuộn như nhìn trực tiếp nắng chiều hoàng hôn, ngọn lửa vàng óng đang điên cuồng thiêu đốt, hay cho một cục màu vàng khổng lồ nóng phừng phừng… Công đức trên người Đỗ Thánh Lan chói loà khiến hoà thượng Ngũ Uẩn không thể mở mắt.
Đối mặt với vầng thái dương từ trên trời lăn xuống, nếu không có chân khí hộ thể, Chân Tri Chi Nhãn của ông ta suýt thì bị tổn thương.
Hoà thượng Ngũ Uẩn nhắm mắt, cố gắng không nhìn Đỗ Thánh Lan: “Thí chủ đi Minh Đô trở về sớm hơn ta nghĩ.”
Rốt cuộc đối phương đã làm gì mà có thể nhận được công đức nghịch thiên như vậy?
Bùi Huỳnh lặng lẽ để lại một bình trà, không quấy rầy bọn họ nói chuyện phiếm.
Đỗ Thánh Lan rót một ly trà nóng thấm giọng. Sau đó hắn thuật lại ‘người tốt chuyện tốt’ mà hắn đã làm ở Minh Đô, từ người đàn ông cầm móc sắt đến quái vật hai đầu: “Bọn chúng nghiệp chướng hại vô số người, không siêu độ cho chúng, lòng ta không yên.”
Hắn không nói rõ mình dùng công đức tu luyện, giữa những hàng chữ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.
Đỗ Thánh Lan tiếp tục kể chuyện mình vô tình học được một môn thuật phân thân.
Thỉnh thoảng tiết lộ một chút tin tức cá nhân có thể giúp đôi bên tin tưởng nhau hơn. Hơn nữa môn công pháp này không thể thoát khỏi Chân Tri Chi Nhãn của hoà thượng Ngũ Uẩn, không cần phải giấu diếm làm gì. Đỗ Thánh Lan nói xong thì than thở: “Vạn vật tương sinh tương khắc, Chân Tri Chi Nhãn khắc thuật phân thân, ta và đại sư xem như có duyên phận.”
“Đại sư, vì sao từ lúc ta vào đây, đại sư đều không nhìn ta?”
***
Chú thích:
(*Bát khổ là tám loại khổ não mà chúng sanh luân hồi sanh tử trong Lục đạo luôn gánh chịu. Bát khổ bao gồm: sanh khổ (sinh), lão khổ (lão), bệnh khổ (bệnh), tử khổ (tử), ái biệt ly khổ (sinh ly – tử biệt), oán tắng hội khổ (oan gia hội ngộ), cầu bất đắc khổ (mong muốn không thành), ngũ ấm thạnh khổ (sự khổ về thân và tâm. Ngũ ấm thạnh khổ này bao quát bảy loại khổ trước: THÂN thì sanh, già, bịnh, chết, đói, khát, nóng, lạnh, vất vả nhọc nhằn; TÂM thì buồn, giận, lo, thương, trăm điều phiền lụy.)
(**Câu: ngựa hai tuổi còn non còn khoẻ).
“Sau này chúng ta sẽ nghiêm túc chấp hành theo quy định này.”
Đỗ Thánh Lan nhướn mày nhìn quy định trên tấm vải, chẳng phải đây là trật tự mà Âm Khuyển nhiều lần nhắc đến?
Đối với quỷ tu mà nói, lời thề Thiên Đạo không có tác dụng ràng buộc nào, Đỗ Thánh Lan cũng không lo lắng, thu hồi huyết thư chuẩn bị quay về giao cho Âm Khuyển. Nếu có quỷ tu tái phạm thì có thể có cái cớ hành quyết.
Sau khi thu huyết thư, hắn khoát tay cho có lệ, ý bảo bọn họ có thể lui xuống.
Quỷ tu như được đại xá, không lập tức chạy đi mà ra vẻ như dâng hương, dập đầu ba cái với pho tượng.
Đỗ Thánh Lan thầm thì: “Thường thì chỉ có người chết mới có đãi ngộ này.”
Hắn cảm thấy mấy con quỷ tu này đang thờ cúng một cái bài vị.”
“Mà thôi.” Đỗ Thánh Lan nhìn ra xa xa: “Ta đi tìm mẹ nuôi.”
Cố Nhai Mộc nhìn hắn đầy ẩn ý, hai tiếng mẹ nuôi càng ngày càng lưu loát.
Lúc trước nữ tử nhấn mạnh chỉ cho Đỗ Thánh Lan đi một mình, xem như là thử thách. Bây giờ con đường này đã được xử lý sạch sẽ, Cố Nhai Mộc có đi theo hay không cũng không sao, hai người cùng đến nhà của nữ tử đó.
Trên đường đi, Đỗ Thánh Lan hỏi Cố Nhai Mộc cách nhìn đối với mẹ nuôi.
Cố Nhai Mộc phán đoán y hệt mục đồng: “Trong mười hai người, nàng ta mạnh nhất.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến đầu ngõ nhà nàng ta, ở xa đã nghe thấy tiếng ho khan dữ dội như muốn ho văng phổi ra ngoài. Cửa không đóng, khi bọn họ đến cửa thì nữ tử chậm rãi mở mắt.
“Xem ra con đã có quyết định.” Lúc trước nàng đã nói đến lợi ích của công pháp, chỉ còn chưa thực hành công pháp nữa thôi. Nữ tử nhấn mạnh lần cuối: “Tu luyện bí pháp của ta, cửu tử nhất sinh.”
Sau khi nói xong, nữ tử nhìn sang Cố Nhai Mộc. Cố Nhai Mộc cau mày, ánh mắt bình tĩnh rét lạnh.
Đỗ Thánh Lan không phải người kiêu căng, thử dò hỏi: “Là vì công pháp này dễ tẩu hoả nhập ma?”
“Công pháp ta muốn dạy con tên là Kinh Cung Chi Điểu.” Nữ tử nói: “Cái khó nhất của môn công pháp này chính là nắm giữ pháp tắc hư thực, người bình thường cả đời cũng không với tới. Con có thiên phú rất cao, tu luyện nửa đời là có thể cảm nhận được.”
Đây đã là lời khen rất cao rồi, phải biết rằng Đỗ Thánh Lan nắm giữ pháp tắc huỷ diệt là vì đoạt xá thiên lôi, nếu người thường muốn cảm nhận pháp tắc thì chính là chuyện khó như lên trời.
Đỗ Thánh Lan suy đoán: “Có lối tắt?”
Sợ rằng nguy hiểm chính là trong cái lối tắt này.
Nữ tử cười tít mắt: “Không hổ là con trai ngoan của ta, thông minh, thông minh quá chừng!”
Nàng vỗ tay một cái, một đám minh điểu bay đến.
“Người sống không chạm được minh điểu.” Nữ tử cố ý nhấn mạnh chữ ‘người’: “Minh điểu là oán niệm của con người lúc sinh thời, hơn nữa còn là oán niệm khi bị phản bội, cho nên chúng nó sợ con người, ghét con người, hình thành một loại sinh mạng đặc biệt.”
Một con minh điểu đậu trên vai nữ tử, Đỗ Thánh Lan chớp mắt nhìn nó.
“Ba cửa ải của minh điểu, thông qua ba cửa ải này, con sẽ nhận được minh điểu ban ân.”
Không cần nàng nói nhiều, Đỗ Thánh Lan biết sự ban ân này có thể giúp hắn cảm nhận được pháp tắc hư thực.
Nữ tử mỉm cười: “Thử không?”
Đỗ Thánh Lan không trả lời ngay, lúc phách lối hắn đầy kiêu ngạo nhưng lúc cẩn thận hắn cũng không dám qua loa. Nữ tử không muốn tiết lộ nhiều nội dung vượt qua cửa ải nên hắn chỉ có thể suy đoán.
Lúc ngồi trên tán cây mặt người ngắm sao thì hình như minh điểu bị vuốt rồng của Cố Nhai Mộc hù doạ, điều này chứng tỏ thực lực của minh điểu không mạnh, loại sinh vật như vậy khó có khả năng thi đấu sức mạnh.
“Pháp tắc hư thực…” Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn lướt minh điểu, khả năng cao nhất là ba cửa ải của chúng nó có liên quan đến huyễn cảnh.
Thi đấu huyễn cảnh là tinh thần lực và ý chí lực, lúc đoạt xá đại não của Đỗ Thánh Lan không bị lôi kiếp huỷ diệt, về mặt tinh thần lực thì hắn mạnh ngang phù sư lợi hại nhất đại lục Cửu Xuyên.
Nữ tử nhíu mày, kéo cao áo choàng đang đắp trên người: “Ngươi không cản nó?”
Cố Nhai Mộc liếc minh điểu: “Ta tin Đỗ Thánh Lan có thể thể làm được Kinh Cung Chi Điểu chân chính.”
Nữ tử ngồi dậy, bật cười cong lưng, cười mệt rồi mới nằm xuống, chỉ cái giếng bên cạnh rồi nói với Đỗ Thánh Lan: “Nhảy xuống.”
Đỗ Thánh Lan hoài nghi đối phương muốn lừa mình đi chết.
Hắn đi tới bên miệng giếng, nhìn xuống phía dưới, sâu không thấy đáy.
Cố Nhai Mộc truyền âm: “Mang theo vảy rồng ta cho ngươi, gặp phải nguy hiểm thì nhỏ máu lên trên.”
Có một sự bảo đảm an toàn tính mạng, Đỗ Thánh Lan không chần chừ nữa, hắn nhún người, nhảy xuống giếng với một tư thế hoàn hảo nhất. Cùng lúc đó, miệng giếng cử động, hơn ngàn đôi mắt mở ra, đây là mắt của minh điểu.
Không phải là nơi u tối như trong tưởng tượng, hắn nhảy vào một chốn đào nguyên.
Đỗ Thánh Lan nghĩ đến cuộc đời mình trước tiên, kinh ngạc phát hiện không bị mất trí nhớ, theo như bình thường thì huyễn cảnh sẽ thay đổi một chút ký ức. Xung quanh đều là chim, minh điểu dùng máu thịt làm thức ăn, nhưng trong huyễn cảnh thì chúng vô cùng xinh đẹp.
Một con minh điểu mắt như lưu ly nghiêng đầu nhìn sang, Đỗ Thánh Lan không nhịn được nhìn thêm vài lần, trong lòng như có một sợi dây buông lỏng. Hắn cố gắng dời mắt đi, nhưng cảm nhận trong thâm tâm vẫn còn.
Thân thể nhẹ bẫng, trong không khí đều là hương vị tự do, hắn như biến thành một đám mây bồng bềnh, bước đi như đang bay.
Tự do, tự do mà trước nay chưa từng có.
Đỗ Thánh Lan bị kiềm nén đã lâu, hắn nhìn thấy mặt đất có một mầm non đang cố chui lên, mỗi bước đi về phía trước, mầm non sẽ nhú ra một chút, trong lòng hắn tự nhiên có cảm giác vui sướng.
“Làm người mệt mỏi quá, đi cùng chúng ta đi!” Tiểu minh điểu mắt lưu ly không biết đã nhảy lên vai hắn từ khi nào: “Làm chim rất tốt, có thể tự do bay lượn trên bầu trời, lúc nào chán thì bay đi, sảng khoái vô địch!”
Đỗ Thánh Lan ánh mắt mơ màng, trong lòng giật nảy.
Nói là làm ngay.
Lời nói minh điểu có thể dụ hàng ý chí con người.
Lúc Đỗ Thánh Lan đoạt xá thiên lôi có mấy lần đau đầu muốn nổ não, minh điểu thốt ra những lời đầu độc hắn chỉ có một nửa tác dụng.
Ánh mắt minh điểu thay đổi, móng vuốt bấu trên vai Đỗ Thánh Lan trở nên sắc bén như muốn đâm vào trong thịt: “Ngươi không thích sao? Vì sao ngươi không thích?”
“Bởi vì ta không làm chim cũng bay được.”
Vừa dứt lời, Đỗ Thánh Lan biến thành lôi, bay cái vèo lên không trung.
Tiểu minh điểu hoảng sợ, móng của nó vẫn còn lún trong sấm sét, bị tia lửa điện quấn xung quanh không rút ra được.
“Cao không? Thích không?” Đỗ Thánh Lan vọt lên ba ngàn trượng: “Ta có thể bay cao hơn nữa.”
Ở trên cổ thụ xum xuê, minh điểu ở xung quanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Lúc gặp nguy hiểm thì minh điểu luôn là đối tượng chạy nhanh nhất, lúc cái tên cầm móc sắt đi ra ngoài ngõ thì toàn bộ minh điểu đều trốn trong giếng tị nạn, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nổ kh.ủng bố, không nhìn thấy điện quang loá mắt.
Cái giếng là huyễn thuật tạo ra một tiểu thế giới, bầu trời trong tiểu thế giới này đến mức không có giới hạn, diện tích rộng không có giới hạn, Đỗ Thánh Lan vẫn đang không ngừng bay lên cao, cuối cùng tiểu minh điểu chịu không nổi: “Cao rồi! Xuống dưới, mau xuống dưới!”
Qua một lúc sau, Đỗ Thánh Lan tỏ vẻ như đã nghe tiếng tiểu minh điểu gào thét, tiếc nuối hạ xuống đất.
Tiểu minh điểu nghiêm khắc mổ ngực hắn, kết quả chạm vào vạt cong vảy rồng, Đỗ Thánh Lan quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“…..”
Nó được xem như kiên cường lắm rồi, kiên trì bay lên trên cây mới khóc hụ hụ.
Mấy trăm con mắt hung dữ nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, hắn nhún vai chờ thử thách tiếp theo.
Bầy chim bay từ trên cây xuống, một mảnh đen nghịt. Đỗ Thánh Lan cho rằng chúng nó sắp công kích nên chuẩn bị nghênh chiến, kết quả là bầy chim chỉ bay về phía trước, Đỗ Thánh Lan giữ một khoảnh cách đi theo sau.
Minh điểu dẫn đầu cao khoảng một thước, hạ xuống cạnh hồ nói tiếng người: “Đây là Kính Hồ, cây cầu ở giữa được gọi là cầu Bỉ Ngạn. Nó có thể tái hiện gấp trăm lần chuyện ngươi không muốn nhớ nhất.”
Con minh điểu này không có thái độ thù địch với Đỗ Thánh Lan, giọng khàn khàn đầy già nua: “Chỉ cần ngươi có thể đi qua bên kia cầu, cửa ải này coi như qua.”
Đỗ Thánh Lan nheo mắt, cửa ải này hoàn toàn không cho người ta con đường sống. Nếu hắn không muốn đối mặt với đau đớn khi đoạt xá lôi kiếp thì mỗi bước đi đều phải phóng đại gấp trăm lần cảm xúc đau đớn này, có lẽ thần trí sẽ tan vỡ ngay lập tức.
Minh điểu: “Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp.”
Đỗ Thánh Lan bắt đầu suy nghĩ chuyện mình không muốn nhớ lại nhất là chuyện gì, đoạt xá? Hình như là không, đoạt xá lôi kiếp là cơ hội tìm được đường sống trong cõi chết, lúc đó hắn còn có chút mong đợi.
Vậy thì là chuyện gì?
Bị Hà Bất Minh phản bội… Hình như việc này cũng không đến mức đó, hắn bị phản bội nhiều rồi.
Đỗ Thánh Lan nhớ lại quá khứ, phát hiện có rất nhiều việc phù hợp với yêu cầu, ai biết là chuyện nào. Đỗ Thánh Lan nghĩ không ra nên không do dự mà bước một chân lên cầu. Trong chớp mắt, hình như thế giới trước mắt lắc lư kịch liệt, đến khi hai chân đều giẫm lên cầu, Đỗ Thánh Lan mới phát hiện mình bị chóng mặt tạo ra sai lệch thị giác.
Mặt hồ soi bóng Đỗ Thánh Lan, hắn vịn tay đứng vững, có một cảm giác bị nhìn xuyên thấu.
Kính Hồ xuất hiện bóng dáng Trúc Mặc rồi lướt qua, sau đó là ảo ảnh lôi quang nhưng cũng tan biến rất nhanh… như kính vạn hoa xoay chuyển. Đỗ Thánh Lan nhìn hoa cả mắt, cuối cùng quyết định nhắm mắt dưỡng thần như tử tội đợi phán quyết cuối cùng.
Cây cầu đột nhiên run lên, lần này không phải là chóng mặt, Đỗ Thánh Lan có thể cảm nhận được mặt cầu rung lên.
Người, rất nhiều người.
Có cả nam nữ, già trẻ, trên bầu trời rơi xuống rất nhiều bảo bối, Đỗ Thánh Lan cố gắng dùng chân khí đánh người xung quanh nhưng trên cầu Bỉ Ngạn, tu vi của hắn như bị khoá lại, không dùng được.
“Thánh nhân, quận Tây Hà ta có nữ nhi mười sáu xuân xanh.”
“Thánh nhân, thiên chi kiều nữ phủ Quảng Hà ta tuy đã 78 tuổi nhưng có thuật trú nhan.”
“Mộc đạo hữu, ngươi có thể cân nhắc lão tổ nhà ta.”
Đỗ Thánh Lan nhớ đến lúc hắn vừa để lộ mình có mị cốt trời sinh thì có không ít thế lực nhỏ, trung, thậm chí là đại gia tộc đều muốn chiêu mộ hắn đi thành thân, sinh con, còn có thương hội Hắc Thuỷ định bán đấu giá đêm đầu tiên của hắn.
“Thánh nhân!”
Dưới tác dụng phóng đại trăm lần của cầu Bỉ Ngạn, người trên cầu càng ngày càng nhiều, có mập có ốm, thậm chí có người còn đứng trên rương bảo vật la hét. Cùng lúc đó, trên bầu trời không ngừng có người hạ xuống như sủi cảo.
Mặt cầu vang lên một tiếng rắc, hình như là một mảnh gỗ không chịu được trọng lượng.
Đỗ Thánh Lan cố gắng vươn tay ra: “Cầu, cầu sắp sập…”
Không cần hắn nói, ai có mắt cũng nhìn thấy.
Đỗ Thánh Lan nghĩ chất lượng cầu Bỉ Ngạn tệ quá, chỉ bao nhiêu đây người đã không chịu được, nhỡ đâu bóng ma của hắn là sét thì cây cầu sẽ hỏng ngay tức khắc luôn sao.
Thân cầu đã đến cực hạn, người trên cầu vẫn rất đông, có người bị ép xuống lại bay lên, tu vi bị hạn chế không có tác dụng với những người do ảo giác tạo ra. Cuối cùng, cầu Bỉ Ngạn bị búng về phía trước, Đỗ Thánh Lan thì bị ném lên bờ hồ, quan trọng vẫn là phương hướng lúc ở trên cầu. Hắn chật vật đứng dậy hỏi minh điểu: “Ta cần làm lại không?”
Hơn trăm con minh điểu đứng xung quanh đồng loạt phun một cái, mỗi con chim một chút nước bọt, Đỗ Thánh Lan vội vã lui lại, suýt chút nữa rơi xuống hồ.
Mũi cánh minh điểu hướng về phía hắn, đôi cánh dày thịt run rẩy, chỉ còn thiếu mổ ba chữ không đứng đắn lên người hắn thôi.
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh phủi cỏ dại trên tay áo, xem đối phương im lặng là đồng ý: “Nếu không cần đi lại thì cửa ải cuối cùng là gì?”
Minh điểu im lặng hồi lâu, cho hắn một cọng lông chim.
Lông vũ rơi vào lòng bàn tay, như ẩn như hiện, một chút sức nặng cũng không có.
“Mang theo nó, cọng lông chim này có thể giúp ngươi kích phát pháp tắc hư thực.”
Thì ra là phải mượn ngoại vật… Đỗ Thánh Lan nắm chặt bàn tay, cảm thấy cũng hợp lý, cho dù là pháp bảo nghịch thiên cũng không thể giúp hắn lĩnh hội pháp tắc trong nháy mắt: “Cửa ải cuối cùng…”
“Minh điểu được tạo ra từ oán hận phản bội, thử thách có liên quan đến oán hận, ngươi không cần làm.”
Không bột đố gột nên hồ, chúng nó xây dựng hoàn cảnh cần dùng cảm xúc con người làm tư liệu, Đỗ Thánh Lan có thất tình lục dục nhưng lại không có oán hận phản bội.
Đỗ Thánh Lan cảnh giác hỏi: “Ta rời khỏi đây như thế nào?”
Minh điểu không thèm nói nữa.
Đỗ Thánh Lan vẫn muốn tiếp tục hỏi thì đột nhiên cảm thấy mình đang bị không gian này bài xích, căn bản không cần hắn làm gì, thân thể dần dần bị tách khỏi thế giới. Phong cảnh xung quanh càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng vang lên giọng nói hơi nghi ngờ của minh điểu: “Bị người khác phản bội, ngươi không hận sao?”
Đỗ Thánh Lan bình thản, nhìn có vẻ rất thánh thiện: “Lòng ta như hoa sen, hận là bát khổ*, thà rằng buông bỏ.”
Hắn có gì mà giận, Hà Bất Minh bị phế nửa người dưới còn phải đưa tiền cho kẻ đầu sỏ, vị trí gia chủ của Bùi Cửu Tinh đã thành vật trong tay Cố Nhai Mộc, Đỗ gia cũng bị hắn giải quyết vài tên, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo.
Mãi cho đến khi Đỗ Thánh Lan rời đi, những ánh mắt bên mép giếng nhìn hắn đều nhân tính hoá khó hiểu.
Đối với minh điểu được tạo ra từ oán niệm, chúng nó hoàn toàn không hiểu được sự khoan dung này.
Đỗ Thánh Lan mở mắt ra, nhìn thấy trăng sáng trên đầu ngọn cây, thời gian trôi qua trong huyễn cảnh chậm hơn thực tế, hắn cảm thấy chỉ trong chốc lát nhưng ngoài đời đã trôi qua hơn nửa ngày. Canh ba ánh sao rất sáng, nữ tử nhìn Đỗ Thánh Lan bước ra không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, dường như từ ban đầu nàng đã biết là sẽ như thế.
Nữ tử chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan cho rằng nàng muốn dạy mình công pháp nên đưa hai tay ra đón nhận.
Ai ngờ nữ tử lại giơ tay lên: “Con ngồi xuống.”
Xung quanh chỉ có một cái ghế nằm của nữ tử, Đỗ Thánh Lan không tiện nằm xuống nên chỉ vén áo choàng ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Nàng đứng trước mặt hắn, khoan thai nói: “Ta không có kiên nhẫn, cũng không biết dạy…”
Lời còn chưa dứt, Đỗ Thánh Lan còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã thô lỗ truyền công.
Sức mạnh bàng bạc từ đỉnh đầu truyền vào, đồng tử Đỗ Thánh Lan phóng đại, đề hồ truyền công?
Cố Nhai Mộc đứng ở bên cạnh, nheo mắt cẩn thận quan sát hành động của nữ tử, sau khi xác định đối phương không có hành vi khác thường thì hơi nhíu mày, tu chân giới cá lớn nuốt cá bé nhưng từ trước đến nay chưa từng có trường hợp cho đi mà không cần báo đáp.
Ngôi sao biến mất, ánh trăng xuất hiện, chẳng mấy chốc đã đến canh tư.
Nữ tử kết thúc truyền công, Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh thấy có rất nhiều bóng người giống hắn. Những bóng người này dần ngưng thành thực thể, hoàn toàn không phân biệt được thật giả.
“Thuật phân thân của Hàn Nguyệt tôn giả có thể khiến cho chủ thể bỏ mình, phân thân bất diệt. Công pháp của ta không đạt được cảnh giới đó nhưng lại có diệu dụng khác.”
Có diệu dụng gì?
Đỗ Thánh Lan nhìn ‘người’ cũng đang nhìn mình, đứng lên nhìn từng người thì phát hiện không tìm ra chút sơ hở nào.
Hắn nhắm mắt, ngừng mượn sức mạnh của lông chim minh điểu, phân thân lập tức biến mất.
Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt.
Chiêu thức này rất thích hợp khi bị người khác đuổi giết, đồng thời khi sử dụng chiêu này thì cơ thể Đỗ Thánh Lan nhẹ bỗng như quay về đáy giếng, tốc độ được tăng cao. Thậm chí hắn có cảm giác một khi bước vào hợp thể kỳ, hắn có thể chạy thoát khỏi tay Đỗ Thanh Quang.
Nữ tử căn dặn: “Vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, môn công pháp này cũng có khắc tinh, lúc con gặp được người có Chân Tri Chi Nhãn thì phải cẩn thận.”
Trước đó không lâu, đệ tử thân truyền của hoà thượng Ngũ Uẩn là Giới Si đã tu thành Chân Tri Chi Nhãn. Bây giờ trong đại lục Cửu Xuyên, người có Chân Tri Chi Nhãn chỉ có hoà thượng Ngũ Uẩn và Giới Si, Đỗ Thánh Lan cảm thấy may mắn vì đã kết thiện duyên với chùa Kim Thiền.
Nữ tử đi vào phòng, bày ra thái độ tiễn khách.
Mãi cho đến khi bước ra ngoài, thái độ của Đỗ Thánh Lan vẫn không thoải mái cho lắm. Đối phương vô duyên vô cớ cho hắn lợi ích khiến hắn hơi bất an.
Cửa trạch viện tự động khép lại, không lâu sau bên trong truyền ra tiếng đàn. Tiếng đàn cao vút, sục sôi đầy hào hùng, hoàn toàn tương phải với nữ tử thường xuyên đau ốm.
Đi tới đầu ngõ, Đỗ Thánh Lan bước lúc nhanh lúc chậm như tâm trạng hiện giờ của hắn. Hắn đã từng nhiều lần suy nghĩ nữ tử này có phải là Bùi Lưu Diễm hay không, nhưng sau đó lại không ngừng phủ nhận, từ mấy chục năm trước nữ tử đã là người nửa sống nửa chết. Thiên Cơ đạo nhân cũng từng ám chỉ rằng Bùi Lưu Diễm sẽ hại hắn chứ không phải là giúp đỡ.
Ở xa xa, mặt người giấy yên lặng đứng ở đầu ngõ thì chợt ngẩng đầu, Đỗ Thánh Lan như nhìn thấy một gương mặt của thây ma.
“Vương muốn gặp ngươi.”
Mặt người giấy đi tuốt đằng trước, cả hành trình lặng lẽ không một tiếng động, lúc đi ngang qua pho tượng khổng lồ thì tuy mặt người giấy luôn nhìn thẳng không chớp mắt nhưng cặp mắt lớn cỡ hạt đậu có liếc một cái.
Bên cạnh pho tượng còn cúng hoa quả, Đỗ Thánh Lan run run môi bước nhanh qua.
Vốn tưởng rằng sẽ gặp mặt ở nơi như cung điện, kết quả là bước chưa được mấy bước đã nhìn thấy Âm Khuyển phía dưới tấm bia đá màu máu. Dường như đối phương rất thích đứng ở đây nhìn về phương xa.
Đỗ Thánh Lan đứng sau lưng nó.
Hai bên đều không nói chuyện, cuối cùng Đỗ Thánh Lan tiên phong đánh vỡ bầu không khí tịch mịch này, hắn lấy huyết thư do quỷ tu viết ra: “Trật tự ngươi cần.”
“…..”
Cuối cùng Âm Khuyển cũng chịu xoay lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn Đỗ Thánh Lan một lúc, chậm rãi phun ra hai chữ: “Rời đi.”
Đỗ Thánh Lan ở Minh Đô chiếm được không ít lợi ích, đồng thời cũng gây sự đến gà bay chó sủa. Âm Khuyển không bảo hắn cút đã là lịch sự lắm rồi, hắn rất thức thời nói: “Có duyên sẽ gặp lại.”
Lần sau độ kiếp ta sẽ đến.
Đương nhiên những lời này hắn chỉ nói thầm trong bụng.
Đỗ Thánh Lan đi rất dứt khoát, ở ngoài cửa thành, sư tử Tuyết Hoa đang gánh hành lý chờ hắn.
Đỗ Thánh Lan nhìn thấy nó thì hơi sửng sốt: “Cha ngươi đồng ý cho chúng ta đi cùng nhau?”
Sư tử Tuyết Hoa gật đầu.
Đỗ Thánh Lan có hơi không tin: “Không có làm khó dễ ngươi?”
Đầu sư tử lắc lắc: “Nói, nói là trong vòng một năm ta giết được chú thì có thể tiếp tục ở lại.”
Nếu không thì sang năm phải trở về thừa kế vương vị Minh Đô.
“…..”
Đỗ Thánh Lan cười gượng gạo, hay cho một câu không làm khó dễ, nữ tử từng nói phải giết Yểm vài trăm lần mới chết được. Hắn còn chưa kịp nhấn mạnh độ khó của nhiệm vụ thì mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.
“Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Minh Đô động đất mấy lần.” Cố Nhai Mộc nheo mắt nhìn đô thành trong sương mù: “Có lẽ sắp xảy ra chuyện gì rồi.”
Đỗ Thánh Lan cũng đoán giống vậy, nếu không Âm Khuyển sẽ không dễ dàng đồng ý cho Tiểu Âm Khuyển tiếp tục ở lại bên cạnh hắn.
Động đất rất mạnh, sư tử Tuyết Hoa không kéo được xe, Cố Nhai Mộc hoá thành nguyên hình. Vừa bay lên trời, Đỗ Thánh Lan giật giật lỗ tai, dường như nghe được tiếng pháo. Hắn búng ra một tia lôi quang đánh tan sương mù dày đặc, nhìn thấy quỷ tu đang nhảy múa đốt pháo dưới pho tượng của mình, động đất cũng không cản được nhiệt tình của bọn chúng.
Sư tử Tuyết Hoa đổi màu, chui ra tay áo nhìn về một phía.
Nói đến nơi sinh, Minh Đô được xem như là quê hương của nó. Sư tử Tuyết Hoa quay đầu lại, tự nhiên cảm thấy hơi buồn.
Đỗ Thánh Lan xoa đầu nó, cam đoan: “Sẽ trở về.”
Tạm thời không nói đến độ kiếp, hắn suýt chút nữa nộp mạng trước cửa nhà người đàn ông cầm móc sắt, sớm muộn gì hắn cũng phải tìm mục đồng đòi lại món nợ này.
“Sau này Minh Đô cũng sẽ là quê hương thứ hai của ta.” Đỗ Thánh Lan dịu dàng nói: “Rảnh rỗi thì về độ kiếp, thăm mẹ nuôi.”
Đỗ Thánh Lan ôm sư tử Tuyết Hoa, ngồi trên mình rồng trong gió đêm, một người một thú cùng nhìn về quê hương xa xa.
…
Đại lục Cửu Xuyên không có ai dám độ kiếp, gần đây Đỗ gia và Mặc gia có hai người đột phá thành công, đây là một khởi đầu tốt nhưng vẫn không xuất hiện làn sóng độ kiếp quy mô lớn. Bây giờ vấn đề không chỉ là thiên lôi mà có không ít tu sĩ sợ hãi độ kiếp.
Trong lòng bọn họ đều biết, nếu không luyện tâm trí vững vàng thì cho dù lôi kiếp không có bất thường, cuối cùng cũng chưa chắc có thể thành công.
Bên ngoài Nhân Nghĩa Đường vắng tanh.
Tấm biển tạm ngưng chữa bệnh đã được treo một thời gian, hoà thượng Ngũ Uẩn đóng vai thánh nhân trời sinh cố ý tham dự một buổi đấu giá của thương hội Hắc Thuỷ, sau khi lộ diện một lần trước mặt người khác thì ông ta chỉ ở trong Nhân Nghĩa Đường tu luyện.
Bùi Huỳnh vội vàng đi vào trong viện, phát hiện cả thế giới biến thành một biển lửa. Trước khi liệt hoả đốt người, có người gọi tên của nàng, lúc này Bùi Huỳnh mới tỉnh táo, cuống quýt xin lỗi: “Ta không nên xông vào lúc ngài đang tu luyện.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn lắc đầu, tỏ vẻ không cần để ý.
Bùi Huỳnh khôi phục bình tĩnh nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Lúc trước nàng chỉ vô tình đối mắt với hoà thượng đã suýt chút nữa tan vỡ tinh thần, hoá ra thế gian thật sự có đồng thuật lợi hại như vậy. Nàng ngừng vài giây rồi nói đến chính sự: “Bọn họ đã trở về.”
‘Bọn họ’ là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Vốn Đỗ Thánh Lan còn có thể trở về sớm hơn.
Lúc chỉ còn một phần ba lộ trình nữa là về đến nhà thì trên đường xuất hiện rất nhiều tu sĩ, Cố Nhai Mộc không thể dùng hình rồng nên đành đi mua một chiếc xe. Ông chủ cảm thấy rất mới lạ, người khác mướn hoặc bán xe, vị khách này lại không cần yêu thú, chỉ cần xe.
Ông chủ chưa kịp hỏi thì tận mắt nhìn thấy một con sư tử Tuyết Hoa nhẹ nhàng dùng cái mông ủi Thiên Lý Câu**, thay thế vị trí kia, kéo xe chạy vèo vèo.
Bảng hiệu của Nhân Nghĩa Đường được lau chùi thường xuyên, sáng bóng như ban đầu.
Đỗ Thánh Lan đầy phong trần mở cửa: “Đại sư vất vả.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn hơi nheo mắt, phía trước sóng vàng cuồn cuộn như nhìn trực tiếp nắng chiều hoàng hôn, ngọn lửa vàng óng đang điên cuồng thiêu đốt, hay cho một cục màu vàng khổng lồ nóng phừng phừng… Công đức trên người Đỗ Thánh Lan chói loà khiến hoà thượng Ngũ Uẩn không thể mở mắt.
Đối mặt với vầng thái dương từ trên trời lăn xuống, nếu không có chân khí hộ thể, Chân Tri Chi Nhãn của ông ta suýt thì bị tổn thương.
Hoà thượng Ngũ Uẩn nhắm mắt, cố gắng không nhìn Đỗ Thánh Lan: “Thí chủ đi Minh Đô trở về sớm hơn ta nghĩ.”
Rốt cuộc đối phương đã làm gì mà có thể nhận được công đức nghịch thiên như vậy?
Bùi Huỳnh lặng lẽ để lại một bình trà, không quấy rầy bọn họ nói chuyện phiếm.
Đỗ Thánh Lan rót một ly trà nóng thấm giọng. Sau đó hắn thuật lại ‘người tốt chuyện tốt’ mà hắn đã làm ở Minh Đô, từ người đàn ông cầm móc sắt đến quái vật hai đầu: “Bọn chúng nghiệp chướng hại vô số người, không siêu độ cho chúng, lòng ta không yên.”
Hắn không nói rõ mình dùng công đức tu luyện, giữa những hàng chữ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.
Đỗ Thánh Lan tiếp tục kể chuyện mình vô tình học được một môn thuật phân thân.
Thỉnh thoảng tiết lộ một chút tin tức cá nhân có thể giúp đôi bên tin tưởng nhau hơn. Hơn nữa môn công pháp này không thể thoát khỏi Chân Tri Chi Nhãn của hoà thượng Ngũ Uẩn, không cần phải giấu diếm làm gì. Đỗ Thánh Lan nói xong thì than thở: “Vạn vật tương sinh tương khắc, Chân Tri Chi Nhãn khắc thuật phân thân, ta và đại sư xem như có duyên phận.”
“Đại sư, vì sao từ lúc ta vào đây, đại sư đều không nhìn ta?”
***
Chú thích:
(*Bát khổ là tám loại khổ não mà chúng sanh luân hồi sanh tử trong Lục đạo luôn gánh chịu. Bát khổ bao gồm: sanh khổ (sinh), lão khổ (lão), bệnh khổ (bệnh), tử khổ (tử), ái biệt ly khổ (sinh ly – tử biệt), oán tắng hội khổ (oan gia hội ngộ), cầu bất đắc khổ (mong muốn không thành), ngũ ấm thạnh khổ (sự khổ về thân và tâm. Ngũ ấm thạnh khổ này bao quát bảy loại khổ trước: THÂN thì sanh, già, bịnh, chết, đói, khát, nóng, lạnh, vất vả nhọc nhằn; TÂM thì buồn, giận, lo, thương, trăm điều phiền lụy.)
(**Câu: ngựa hai tuổi còn non còn khoẻ).