Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ - Trang 3
Chương 29: Cố Cẩu Cẩu
Nguyên hình tia chớp vốn thuộc về dòng điện cường độ cao, rất dễ bị phát hiện nên Đỗ Thánh Lan cố ý tản ra luồng điện, lúc này như bánh trứng bị cán phẳng, nằm úp sấp ở phía trên.
Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan có hơi xấu hổ.
Ngân long rút kết giới hóa thành hình người, cùng lúc đó Đỗ Thánh Lan cũng thu hồi điện, khôi phục dáng vẻ thánh nhân trời sinh nhân hậu.
Long tộc đều là luyện khí sư trời sinh, trước đây Đỗ Thánh Lan độ xong luyện hư kiếp từng mặt dày hỏi Cố Nhai Mộc có thể sửa kiếm không. Khi đó bọn họ có chung một sự phiền phức là Tuyệt Sát Điện, Cố Nhai Mộc không trả lời, bây giờ lại tự mình rèn kiếm.
“Bùi gia ngoài mặt không vây công Tuyệt Sát Điện, nhưng theo tin tức hiện có thì nửa tháng qua, Bùi gia có tổng cộng sáu người đột phá, tất cả đều đến từ chủ gia.”
Cố Nhai Mộc tiện tay ném trường kiếm vừa mới rèn xong cho Đỗ Thánh Lan như ném bánh bao.
“Một thanh lợi khí hài lòng có thể giúp ngươi bớt kéo chân sau.”
Hàn băng huyền thiết là tài liệu rèn kiếm thượng hạng, hơn nữa được hỏa diễm chân long rèn đúc, có thể nói đây là một thanh bảo kiếm tuyệt thế.
Đỗ Thánh Lan khẽ vuốt một cái lên mũi kiếm, trong nháy mắt đầu ngón tay chảy máu, thấy thế hắn lại mỉm cười: “Hàn khí đang ngăn cản ta hồi phục.”
Năng lực tự chữa lành của tu sĩ vượt xa người thường, kiếm này để lại tổn thương, không tiêu hao nguyên khí thì rất khó khép miệng vết thương trong thời gian ngắn.
Trong khi nhìn kiếm như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không biết Đỗ Thánh Lan nghĩ đến chuyện gì mà nụ cười nhạt đi một chút. Hắn triệu hồi Ẩm Tuyết Kiếm, trên thân kiếm có rất nhiều lỗ hổng, trận pháp bên trong cũng đã bị phá hư.
Rõ ràng chỉ có mấy tháng nhưng hắn lại cảm thấy mình sử dụng Ẩm Tuyết Kiếm đã là chuyện đời trước.
“Trận pháp trong thanh kiếm này từng do Trúc Mặc tự tay bố trí cho ta…”
Thất Sát Tụ Tuyết Trận, có thể đưa hàn khí vào thân kiếm, hiệu quả không khác hàn băng huyền thiết cho lắm. Cảnh còn người mất, tình sư đồ năm xưa đã như thanh kiếm này, từ không thể phá vỡ đến hỏng be hỏng bét.
Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, khẽ than thở một tiếng rồi nhìn về phía Cố Nhai Mộc.
Không cần phải nói nhiều, Cố Nhai Mộc giúp hắn nấu chảy Ẩm Tuyết Kiếm, đổ vào hoa văn trên kiếm mới, hoa văn trên thân kiếm trở nên trơn láng.
Dung hợp hai thanh kiếm một cũ một mới, trên thân kiếm không còn hoa văn nhưng chuôi kiếm và vỏ kiếm vẫn lưu lại hoa văn đặc biệt của ngân long.
Như sắt nóng chảy mài nhẵn hoa văn, Đỗ Thánh Lan bình tĩnh hỏi: “Nửa tháng sáu người đột phá?”
Cố Nhai Mộc lười nói chi tiết, chỉ tập trung trọng điểm: “Ba nguyên anh, hai hợp thể, một đại thừa. Thú vị là sáu người này đều đến từ chủ gia.”
“Ai đột phá đại thừa?”
“Bùi Vô Cữu.”
“Sao lại là gã?” Đỗ Thánh Lan kinh ngạc: “Sau một lần bị thương trong bí cảnh, tiềm lực của Bùi Vô Cữu đã hao hết.”
Rất lâu trước kia Đỗ Thánh Lan từng gặp qua người này, đầu tóc bạc trắng, khí huyết cả người suy bại, không thể giả được. Cảnh giới không bị thụt lùi đã tốt lắm rồi, làm sao có thể đột phá?
“Cho nên mới thú vị.” Cố Nhai Mộc: “Xem ra Bùi gia này thâm sâu khó lường.”
Trong tứ đại gia tộc, Đỗ gia là thế gia tu tiên nổi tiếng từ xưa, Bùi gia thì hơn một ngàn năm trước mới để lộ tài năng, sau đó thông qua liên hôn nhanh chóng đứng vững gót chân.
Đỗ Thánh Lan vạch trần dã tâm của Bùi Cửu Tinh: “Muốn diệt Tuyệt Sát Điện là giả, thu hồi bảo khố và mạng lưới tình báo của Tuyệt Sát Điện mới là thật.”
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan đang nhíu mày, lắc đầu: “Đừng chỉ nghĩ đến Bùi gia, ngươi đã hóa hình thành công, phải suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì.”
“Đánh người.”
“…..”
Giống như bị ánh trăng chảy trong người làm sặc, một câu nói không chút nghĩ ngợi của Đỗ Thánh Lan khiến Cố Nhai Mộc ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn hắn: “Phải nhìn xa một chút.”
Đỗ Thánh Lan: “Thiên Đạo không được đầy đủ, mấy lão già kia tạm thời không thể phi thăng, ta cũng không thể co đầu rụt cổ chờ bọn họ độ kiếp.”
Huống hồ hắn chưa từng được thấy lôi kiếp phi thăng, có thể bám vào hay không đều là ẩn số. Cho dù bám vào rồi, trả thù được một tên, những tên khác sẽ có cảnh giác.
“Cho nên ta không ngại làm đơn giản một chút.” Đỗ Thánh Lan bật cười: “Đánh lần lượt từng tên, bổ cho bọn họ đau đầu. Ta sống được ngày nào, bọn họ sẽ sợ hãi độ kiếp thêm ngày đó.”
Gia tộc không ổn định vẫn xem như là chuyện tốt, nhưng một khi đạo tâm của những người này xuất hiện vết nứt thì rất khó cứu chữa.
Cố Nhai Mộc: “Nghĩ kỹ chưa?”
Đỗ Thánh Lan biết rõ một khi bị bại lộ thân phận sẽ phải nghênh đón cái gì, mỉm cười gật đầu: “Ngươi nhớ ngày Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, ta từng nói gì không?”
Cố Nhai Mộc khẽ nhướn mày.
Đó là lúc không lâu sau khi xem Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, hai người sóng vai đi trên đường, Đỗ Thánh Lan tránh thoát tra xét của Trúc Mặc. Bầu trời đúng lúc đổ cơn mưa phùn, hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nói… Phong thủy luân chuyển.
“Phong thủy luân chuyển.” Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Nhai Mộc hồi thần, đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Ngươi nhìn xem, chẳng phải ngày này sắp đến rồi sao.”
…
Đỗ Thánh Lan mới có được một thanh bảo kiếm, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Đến nửa đêm, hắn chạy ra một khu rừng nhỏ, vội vàng bắt đầu luyện kiếm. Cố Nhai Mộc chỉ đứng bên cạnh nhìn một hồi, sau đó rời đi.
Kiếm quang cuồn cuộn thổi tung những chiếc lá còn sót lại trên mặt đất, bay lên xào xạc, khi sắp đâm xuyên mặt đất thì Đỗ Thánh Lan bất ngờ thu kiếm.
Mặt đất bị hàn quang đóng băng, yêu thú muốn đánh lén lăn một vòng trốn khỏi hiện trường. Đỗ Thánh Lan nhấc chân giẫm mạnh xuống đất, yêu thú bị chấn động bất tỉnh.
Không quan tâm con yêu thú không có mắt nhìn này, Đỗ Thánh Lan nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm.
“Hao tâm tổn sức như vậy…”
Như thế lại khiến hắn có hơi ái ngại.
Đỗ Thánh Lan rộng lượng với Cố Nhai Mộc là vì lợi dụng lẫn nhau. Tuy nói rằng Thiên Lôi Tôi Thể giúp đối phương trị thương nhưng bản thân hắn cũng là người được lợi.
Hoàn thiện pháp thuật tôi thể cần một quá trình khá dài, Đỗ Thánh Lan đột nhiên cảm thấy mình đang vẽ một cái bánh nướng to ơi là to cho Cố Nhai Mộc.
“Xem ra sau này phải đối xử với con rồng đó tốt hơn một chút.”
Kiếm quang lóe lên, Đỗ Thánh Lan tập trung sự chú ý tiếp tục luyện kiếm.
Thời gian ban đêm trôi qua rất nhanh, khi chân trời vừa ló dạng thì Cố Nhai Mộc lại xuất hiện, lúc xuất hiện còn mang theo mấy tờ giấy xếp chồng lên nhau một cách tùy tiện.
Đỗ Thánh Lan lau mồ hôi trên trán, nhận giấy trong tay Cố Nhai Mộc. Hắn vừa nhìn đã biết đây là một danh sách.
“Mấy tên kẻ thù trước kia, nghe nói có mấy người vẫn còn kéo dài hơi tàn, khi nào rảnh thì giúp ta đánh một cái.”
“…..”
“Lúc đánh nhớ gọi ta đi xem.”
Đỗ Thánh Lan lấy ra một quyển sách nhỏ trong nhẫn trữ vật, kẹp danh sách vào bên trong.
Cố Nhai Mộc nhướn mày: “Đây là cái gì?”
“Gia phả.”
“… Nhà ngươi?”
“Ừ.”
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan một lúc lâu, hắn định đánh theo thứ tự trong gia phả.
Đỗ Thánh Lan: “Chỉ là bản dập của chủ gia.”
Trước đây có khá nhiều người ức hiếp, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của hắn, khi còn bé không đủ năng lực không thể phản kháng, ghi chép từng người vào sổ thì phiền phức quá, đánh dấu trong gia phả thì tiện hơn nên mới làm ra một cái bản dập như vậy.
Đương nhiên đánh cũng phải có chú ý, ít nhất thì khi bắt đầu phải tìm vài cái tên không hợp nhau, lúc chúng độ kiếp thì đánh. Nếu không thì vì vài tên vô danh tiểu tốt mà sớm bại lộ thân phận thì không có lời.
Nói đến sở thích chung là đánh người, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất hài hòa, khi đang định bước vào cửa Tuyệt Sát Lâu thì dưới mặt đất đột nhiên truyền đến một tiếng động kinh hoàng. Chim trên cây hoảng sợ bay lên trời, tu sĩ cũng là những người đầu tiên ngự khí đứng giữa không trung.
Từ trên cao quan sát xuống dưới càng rõ ràng hơn, mặt đất của cả con phố như sóng biển ngoài khơi nhấp nhô, nó tỏa ra năng lượng mạnh hơn sóng biển gấp trăm ngàn lần.
Đá xanh nổ tung vỡ vụn, cửa hàng ở gần đó không những bị liên lụy mà chỉ cần phản ứng chậm thêm một chút thì sẽ bị đá vụn đâm thủng cơ thể.
“Oa –“
Cách đó không xa, một vị tu sĩ đang ôm con, đứa bé bị dọa khóc lóc không ngừng. Một đứa khóc, không ít đứa bé cùng khóc theo, giống như một khắc sau chính là tận thế.
“Mau nhìn trời!”
Cả một vùng trời tỏa ra màu tím kì diệu, mây không ngừng chồng lên nhau, bầu trời hạ thấp, mặt đất nổi lên, chèn ép không gian sinh tồn của tu sĩ.
Đỗ Thánh Lan híp mắt, kỳ quan dị tượng như thế này tuyệt đối không phải là động đất bình thường có thể sinh ra. Nếu như không phải có người đột phá thì chỉ có thể là chí bảo xuất thế. Nhưng nếu là chí bảo, vì sao bầu trời không xuất hiện tường vân mà lại là mây tía?
Động tĩnh khiến người ta rùng mình qua đi, thế giới lại khôi phục bình tĩnh.
Chim trên bầu trời dẫn đầu hạ xuống đầu cành cây, Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan: “Trước tiên cứ đứng yên, đừng nhúc nhích.”
Lúc y hạ xuống mặt đất, không có gì khác thường mới gật đầu.
Sau đó Đỗ Thánh Lan cũng hạ xuống mặt đất, ngồi xổm đặt tay xuống mặt đất. Hiện tại bản thể của hắn gần như là một phần của tự nhiên, đối với việc cảm nhận thế giới cực kỳ nhạy bén. Hắn có thể xác định dưới mặt đất không có hơi thở sinh mệnh.
Đột nhiên xảy ra động đất nên có rất nhiều người liên hệ với Thiên Cơ Lâu. Cố Nhai Mộc cũng như vậy, tiêu ít tiền là có thể mua được tin tức, không cần phải phí sức đi điều tra.
Thiên Cơ Lâu không hổ danh là tổ chức tình báo đệ nhất. Khi mọi người đều cho rằng phải mất vài ngày mới nhận được tin tức thì Thiên Cơ Lâu đã có thể cung cấp đáp án, hơn nữa Thiên Cơ Lâu còn không thu phí tình báo – một chuyện rất hiếm thấy trong lịch sử Thiên Cơ Lâu.
Quản sự đứng bên ngoài Thiên Cơ Lâu, nụ cười ẩn ý: “Chư vị, vùng biển Vô Tận sắp có Hồng Mông Nguyên Bảo hiện thế. Thiên Cơ Lâu ta sắp thành lập một đội ngũ, người tham gia đội ngũ có thể biết kỹ lưỡng hơn về manh mối.”
Hồng Mông Nguyên Bảo.
Lời nói không nặng không nhẹ như bọt sóng triều dâng, hết sóng này đến sóng khác chảy về bốn phương tám hướng.
Khi Đỗ Thánh Lan nghe thấy tin tức này thì không còn tâm trạng ăn sáng. Mặc dù cơ duyên của cấm địa U Lan rất hấp dẫn nhưng chỉ là truyền thuyết, còn Hồng Mông Nguyên Bảo lại là pháp khí chí tôn hàng thật giá thật.
Pháp khí thường được chia thành ba cấp: thiên, địa, nhân. Pháp khí cấp thiên đã đủ để người ta đỏ mắt động lòng, huống chi là pháp khí chí tôn ở trên cả cấp thiên.
Một chữ ‘nguyên’ đã giải thích rõ giá trị của món bảo vật này, không có hình mẫu. Pháp khí nguyên bảo có thể tự động biến ảo thành vũ khí thích hợp nhất cho chủ nhân sử dụng. Chủ nhân chết, bảo khí có qua tay người khác cũng không thể biến ảo lần thứ hai.
Cố Nhai Mộc nhíu mày: “Một ngàn năm này có hơi nhiều cơ duyên.”
Thú triều đến sớm trong cấm địa U Lan, thần niệm của cường giả mạnh nhất trong học cung Thiên Thánh tìm kiếm truyền nhân, cộng thêm hôm nay pháp khí nguyên bảo… Nghĩ đến đây, y ngước mắt nhìn Đỗ Thánh Lan đang ngồi đối diện.
Tu sĩ độ kiếp không cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay, sự tồn tại của Đỗ Thánh Lan đã vi phạm pháp tắc vận chuyển của Thiên Đạo. Nếu đặt ở bất kỳ kỷ nguyên nào, e rằng kiếp nạn sẽ đến liên tục, bị Thiên Đạo nhằm vào, thậm chí là ngã xuống.
Mà trong kỷ nguyên này, Thiên Đạo lại tặng cho một ưu đãi thánh nhân trời sinh.
Cố Nhai Mộc lặng lẽ nâng chung trà.
Thời đại hoàng kim thật sự sắp đến sao?
…
Khi Hồng Mông Nguyên Bảo hiện thế sẽ có khí của Hồng Mông lan tràn, cho dù Thiên Cơ Lâu cố giấu diếm cũng sẽ bị người khác chú ý, chẳng thà lợi dụng cơ hội bán một cái nhân tình, mời chào cường giả vào đội ngũ.
Bảo vật cấp chí tôn, lần xuất thế sau không biết đến năm nào tháng nào, đối với việc lần này các đại gia tộc đã bị ép vào tình thế bắt buộc.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ Thánh Lan đang chăm chỉ tu luyện, cố gắng sử dụng công pháp Liễm Tức đã tốt lại càng tốt hơn.
Từ khi tin tức Hồng Mông Nguyên Bảo bị tiết lộ, Cố Nhai Mộc đã đến vùng biển Vô Tận. Bảo khố của Tuyệt Sát Điện được đặt ở chỗ này, tuy vô cùng bí mật nhưng không thể loại trừ khả năng bị người khác phát hiện.
May mà y đi sớm, nếu trễ thêm nửa ngày sẽ không kịp, bên ngoài vùng biển đã dần xuất hiện rất nhiều tu sĩ tới dò xét.
Sau khi trở về, Cố Nhai Mộc đặt một số linh thực lên bàn.
“Loạn lưu ở vùng biển Vô Tận càng ngày càng mạnh, có lẽ bảo vật sẽ xuất thế ở đó mấy ngày.”
Đỗ Thánh Lan vừa cắn nuốt linh thực vừa nói: “Chúng ta xuất phát thôi,:
Linh khí khiến cái lu lớn trong cơ thể hắn được thỏa mãn. Hắn nhắc nhở: “Tốt nhất là ngươi rèn cho mình một cái pháp khí phòng sét.”
Cố Nhai Mộc nửa cười nửa không: “Sao, muốn đánh ta?”
Đỗ Thánh Lan lịch sự lau miệng: “Vùng biển Vô Tận toàn là nước.”
Sau đó ném cho một ánh mắt ‘ngươi biết mà’.
Nhỡ đâu hắn không nhịn nổi đánh người, có thể cuối cùng bị điện giật ngược.
“…..”
Vào ban đêm, sư tử Tuyết Hoa đang đi dạo lại thấy được ánh lửa quen thuộc ở nơi cũ.
Bên trong như phát ra âm thanh keng keng.
Nó mờ mịt đi tìm Đỗ Thánh Lan, chỉ về một hướng xa xa.
Đỗ Thánh Lan nhìn thoáng qua, hòa nhã nói: “Không sao, là Cố Nhai Mộc đang làm y phục.”
Sư tử Tuyết Hoa không hiểu vì sao đêm hôm khuya khoắt, một con rồng lại đi may vá, nghe tiếng kêu leng keng coong coong giống như đang gia công nguội.
Không chỉ có con người muốn lấy bảo vật mà yêu thú cũng muốn.
Tổng số yêu thú ở vùng biển Vô Tận còn nhiều hơn tu sĩ ở đại lục Cửu Xuyên. Chúng cảm nhận được hơi thở Hồng Mông, con nào cũng trở nên điên cuồng.
Điều đáng mừng chính là có rất nhiều yêu thú có chỉ số thông minh không cao, chúng đã quen tuân theo dã tính kích động nguyên thủy, chém giết lẫn nhau tranh giành địa bàn. Bằng không chúng nó kết thành một sợi dây thừng, người ngoài muốn vào vùng biển Vô Tận chắc chắn phải trả cái giá rất khốc liệt.
Số lượng người tụ tập bên ngoài vùng biển ít hơn lần vào cấm địa, nhưng thực lực mỗi người đều không tầm thường. Ngoại trừ Đỗ Thánh Lan, trên cơ bản không thấy nguyên anh kỳ, kém nhất đã ở hóa thần.
Hai người vừa đến lập tức trở thành trung tâm được chú ý.
Cố Nhai Mộc đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng, hiếm khi không mặc trường bào đỏ như máu.
Cố Nhai Mộc mặc một bộ hắc y có ám văn, nhìn như thêu nhưng thật ra là một loại vật chất kỳ diệu nào đó bắt đầu chuyển động, ngụy trang thành hoa văn.
Mọi người vừa nhìn đã biết đây là pháp khí hộ thể không bình thường, không khí khẩn trương lan tràn trong vô hình. Ngay cả điện chủ Tuyệt Sát Điện cũng cẩn thận như vậy, pháp bảo hộ thể đều đem ra dùng, có thể thấy vùng biển Vô Tận cực kỳ nguy hiểm.
Hôm nay người đến đây đều là cường giả, nói về thực lực thì điện chủ Tuyệt Sát Điện không phải là người lợi hại nhất, suy cho cùng y cũng chỉ là người được đồn đại đang ở cảnh giới độ kiếp. Đa số tầm mắt đều nhìn sang Đỗ Thánh Lan.
Bên dưới mặt nạ màu bạc là một đôi mắt biết cười tạo cảm giác nho nhã hiền hòa, gió biển thổi rất mạnh, rõ ràng hắn chỉ đứng yên tại chỗ, thân mình gầy yếu lại như bị gió thổi bay bay.
Trên người Đỗ Thánh Lan tỏa ra hơi thở trí thức làm cho Đỗ Thanh Quang đứng cách đó không xa khẽ nhíu mày.
Đỗ Thánh Lan không biết mình làm Đỗ Thanh Quang chú ý đến, ngay cả gương mặt dưới lớp mặt nạ cũng không phải là thật. Vốn đạo thể của hắn đã tan thành tro bụi trong thiên lôi, hơi thở cũng không giống trước kia.
Nhưng thứ vượt lên trên hình thể chính là trực giác chỉ có ở nhân loại.
Hôm nay Đỗ Thánh Lan hiện thân quả thật làm Đỗ Thanh Quang cảm thấy quen thuộc.
Một vị tu sĩ của Nhật Nguyệt Lâu lên tiếng trước: “Bây giờ cảnh giới của thánh nhân không cao, không nên vào vùng biển Vô Tận.”
“Đúng vậy, thánh nhân được Thiên Đạo ưu ái, không cần dùng mạng đánh cược.” Người nói chuyện thuộc Đan Tông, bọn họ đeo bên hông rất nhiều hồ lô, trên người có mùi thuốc.
“Ta tình nguyện bỏ qua cơ hội cướp đoạt pháp bảo, hộ tống thánh nhân về nhà.”
“Ta cũng tình nguyện.”
“Ta cũng vậy.”
Người của thế lực lớn nói chuyện còn khéo léo một chút nhưng 72 Trại là liên minh tốt xấu lẫn lộn, nói chuyện không hề cố kỵ điều gì.
Hôm nay người Hợp Hoan Tông cũng đến, trước đó mấy ngày viện phó học cung Thiên Thánh tự mình đến Tuyệt Sát Lâu không phải là chuyện bí mật, đủ để chứng minh Đỗ Thánh Lan chính là truyền nhân của đệ nhị tổ.
Hợp Hoan Tông bao che khuyết điểm, đương nhiên đứng về phía Đỗ Thánh Lan vô điều kiện. Nữ tu xinh đẹp dẫn đầu cười lạnh lùng, nói chuyện không khách sáo: “Cho các ngươi hộ tống, sợ rằng lúc trở về, con cái đã chạy đầy đường.”
Đỗ Thánh Lan: “…..”
Nữ tu xinh đẹp ném cho Đỗ Thánh Lan một cái vòng lục lạc.
“Vật này thay cho Kim Tương Linh, khi gặp nguy hiểm thúc giục chân khí rung nó, nếu ở gần có đệ tử trong cung ta, nghe được sẽ chạy đến cứu viện.”
Nàng làm việc vô cùng thẳng thắn, không ép Đỗ Thánh Lan gia nhập Hợp Hoan Tông.
Đỗ Thánh Lan nảy sinh thiện cảm với Hợp Hoan Tông, chắp tay: “Cám ơn.”
Nữ tu khoát tay, dẫn đoàn đi thăm dò ven biển.
Mọi người canh giữ một ngày một đêm, đến hoàng hôn ngày hôm sau, khi có không ít người đang ngồi thiền điều hòa hơi thở thì ở xa xa xuất hiện vạn trượng ánh sáng tím. Loạn lưu k.hủng bố ở vùng biển Vô Tận cuống quýt lẩn trốn.
“Phía tây, 300.000 dặm!”
“Hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo đường thủy an toàn.”
“Không phải, mây tía bắt đầu tràn về phía đông, mờ ảo, còn có linh trí.”
Việc này khiến bọn họ vừa mừng vừa lo. Mừng là nguyên bảo có linh trí giá trị không thể lường được, lo là độ khó tăng cao. Việc này không còn đơn thuần là tìm bảo vật, nghĩ cách mang đi nữa mà biến thành bắt lấy nó.
Đã có tu sĩ phi thân lao đi, có người đã tính toán xong xuôi, mạo hiểm tính mạng chuẩn bị qua sông, có người muốn đi đường vòng qua đường thủy an toàn, chạy theo sự ổn định.
Đỗ Thánh Lan: “Chúng ta đi bên kia?”
Đỗ Thánh Lan biết tự lượng sức mình, muốn cướp nguyên bảo trong tay một đám đại năng là điều không thể, nhưng ở lại Tuyệt Sát Lâu có lẽ sẽ bị người bắt đi ‘ăn’. Chuyến này Cố Nhai Mộc có thể đoạt được nguyên bảo là tốt nhất, không chiếm được thì bọn họ cũng phải nghĩ cách làm cho mấy đại thế lực có thù cũ phải thất bại.
“Đi theo Bùi Cửu Tinh.” Cố Nhai Mộc trả lời ngoài dự liệu.
Đỗ Thánh Lan: “Chắc chắn hả?”
Trong các tu sĩ độ kiếp kỳ đương thời, ngoại trừ Hà Bất Minh tu luyện xảy ra sai sót thì người yếu nhất chính là Bùi Cửu Tinh.
Cố Nhai Mộc: “Trong giai đoạn này Bùi gia có nhiều người đột phá chứng tỏ gần đây có chút khí vận.”
Nhận thấy có hơi thở đến gần, Bùi Cửu Tinh nhìn lại, chuẩn bị triệu hồi pháp khí.
Trưởng lão đi theo khuyên gã bình tĩnh chớ nóng: “Đoạt bảo quan trọng, giết Bùi Mộc Hàn lúc nào cũng được.”
Đánh nhau quá sớm sẽ tạo cơ hội cho người khác thừa lúc vắng mà vào.
Ban đầu vị trưởng lão này định ở lại bắt thánh nhân trời sinh, ai ngờ Đỗ Thánh Lan chọn đi theo điện chủ Tuyệt Sát Điện, phá hỏng kế hoạch ban đầu của bọn họ. Trưởng lão chỉ có thể đổi kế hoạch, đi cùng Bùi Cửu Tinh.
Cố Nhai Mộc bám theo không xa không gần, Đỗ Thánh Lan thầm than y đúng là kinh nghiệm đầy mình, quả nhiên đi theo không bị yêu thú tập kích quá nhiều.
Đáng tiếc, vận may của Bùi Cửu Tinh cũng có lúc dùng hết, ở phía trước bị một đám cá mập khổng lồ biến dị chặn đường.
Bùi Cửu Tinh sợ điện chủ Tuyệt Sát Điện nhân cơ hội hạ độc thủ hoặc là không ra tay, ở phía sau cọ đường. Lúc này gã chuẩn bị dẫn yêu thú ra phía sau, kết quả xoay người lại thì thấy một cái bóng đã chạy trốn xa mười ngàn thước.
Bùi Cửu Tinh nổi giận phun nước bọt, mắng: “Súc sinh.”
Cố Nhai Mộc không chạy quá xa, đứng ở khu vực tương đối an toàn.
Đỗ Thánh Lan: “Chờ Bùi Cửu Tinh đánh xong chúng ta lại đi theo?”
Cố Nhai Mộc suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Loại thủ đoạn này chỉ có thể dùng một lần, nếu chọc giận Bùi Cửu Tinh, đánh nhau thì thân phận của y sẽ bị bại lộ. Bọn họ đã vào vùng trung tâm bình an, đi theo Bùi Cửu Tinh cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Đỗ Thánh Lan đang định nói chuyện thì thấy trên trán Cố Nhai Mộc bắn ra hai cọng râu dài, ở hai bên của từng đốt bụng có một cặp chân linh hoạt, cột sống thẳng tắp bắt đầu cong lại, biến thành con tôm sống.
Lúc trước ở bên ngoài Tháp Lâu trong học cung Thiên Thánh, Cố Nhai Mộc cũng biến ra râu tôm tít, nhưng hình thể chưa thay đổi hoàn toàn.
“Ngươi đang làm huyễn thuật gì…”
Đỗ Thánh Lan nhìn chân trước sắc bén của Cố Nhai Mộc, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Ngay cả hơi thở cũng có thể biến hóa.”
“Bát Thần Yêu Thuật.”
Đỗ Thánh Lan chưa nghe bao giờ.
“Một loại cấm thuật đã sớm thất truyền.”
Cố Nhai Mộc bảo Đỗ Thánh Lan biến thành tia chớp mỏng như tờ giấy, đứng trên lưng quá lộ nên chỉ có thể dán lên bụng. Bụng của tôm tít vô cùng rắn chắc, dựa vào có thể cảm nhận được lớp xác ngoài rung động theo từng nhịp hô hấp.
Nửa phần trên của tia chớp rung rung đầy mờ ám, vô thức nuốt nước miếng.
Giật điện cháy sém rồi rắc thêm chút muối, tôm tít muối tiêu.
“Dám rò điện ta g.iết chết ngươi.” Tôm tít như biết hắn đang nghĩ gì, y cúi người, dùng thị lực nghịch thiên nhìn vật trang trí trên bụng.
“Yên tâm.” Tia chớp nhỏ giống như chột dạ, giọng nhỏ nhẹ truyền vào tai.
Đỗ Thánh Lan tự nhận sẽ không xảy ra chuyện này, hiện tại hắn đang ở cảnh giới nguyên anh, đã sớm thu phóng luồng điện tự nhiên.
Rồng là chủng tộc sống trong đại dương sớm nhất, không cần lấy hơi như các tu sĩ bình thường khác. Hiện tại Đỗ Thánh Lan là sét, càng không cần làm thế.
Trong vùng biển Vô Tận bao la thiếu hai tu sĩ, thêm một con tôm tít đang ngó dáo dác. Tôm tít bạo lực, không phát triển trí tuệ, đặc biệt là tôm búa biến dị, bình thường hay ẩu đả khắp đại dương. Khi tôm tít biến dị chết, chất nhầy sẽ phóng ra một mùi cá ươn tôm ươn, yêu thú bình thường nhìn thấy cũng lười ra tay.
Nước biển ngả màu đen sẫm, hơi ánh màu xanh lam, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy tia chớp nhỏ bám lên bụng tôm tít.
Cố Nhai Mộc đi về nơi mây tía Hồng Mông mãnh liệt, luôn duy trì tốc độ bình thường của tôm tít.
Bơi được nửa chặng đường thì một nửa đầu tôm ló lên mặt nước, Cố Nhai Mộc hạ giọng hỏi: “Trời tối rồi.”
Vùng biển Vô Tận chỉ có một nửa ban ngày, tiếp theo bọn họ phải đối mặt với đêm tối dài đằng đẵng.
Thị lực ban đêm của yêu thú vượt xa nhân loại, có tu sĩ sử dụng công cụ chiếu sáng, theo sát phía sau chính là yêu thú đuổi theo ánh lửa, điên cuồng nhào tới cắn xé. Ngoài tiếng đánh nhau và tiếng gào thét, Đỗ Thánh Lan còn nghe được tiếng kim loại va chạm, hiển nhiên có tu sĩ cầm vũ khí chém giết đồng tộc.
“Grào –“
Một con cá sấu khổng lồ dưới biển sâu đi ngang qua, cảm nhận được hơi thở sinh mệnh nên gầm lên đầy kh.ủng bố.
Cố Nhai Mộc bình tĩnh đấm cho hai cái.
Thấy đối tượng là tôm búa, cá sấu khổng lồ biển sâu mắng tiếng xui xẻo, dùng khí lưu đưa nó vọt đi xa.
Cố Nhai Mộc trôi theo dòng nước, đến khi dừng lại thì một lần nữa đứng thẳng người, dùng đuôi nhanh chóng vẩy nước, tiếp tục yên tĩnh tiến về phía trước.
Đỗ Thánh Lan: “…..”
Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan có hơi xấu hổ.
Ngân long rút kết giới hóa thành hình người, cùng lúc đó Đỗ Thánh Lan cũng thu hồi điện, khôi phục dáng vẻ thánh nhân trời sinh nhân hậu.
Long tộc đều là luyện khí sư trời sinh, trước đây Đỗ Thánh Lan độ xong luyện hư kiếp từng mặt dày hỏi Cố Nhai Mộc có thể sửa kiếm không. Khi đó bọn họ có chung một sự phiền phức là Tuyệt Sát Điện, Cố Nhai Mộc không trả lời, bây giờ lại tự mình rèn kiếm.
“Bùi gia ngoài mặt không vây công Tuyệt Sát Điện, nhưng theo tin tức hiện có thì nửa tháng qua, Bùi gia có tổng cộng sáu người đột phá, tất cả đều đến từ chủ gia.”
Cố Nhai Mộc tiện tay ném trường kiếm vừa mới rèn xong cho Đỗ Thánh Lan như ném bánh bao.
“Một thanh lợi khí hài lòng có thể giúp ngươi bớt kéo chân sau.”
Hàn băng huyền thiết là tài liệu rèn kiếm thượng hạng, hơn nữa được hỏa diễm chân long rèn đúc, có thể nói đây là một thanh bảo kiếm tuyệt thế.
Đỗ Thánh Lan khẽ vuốt một cái lên mũi kiếm, trong nháy mắt đầu ngón tay chảy máu, thấy thế hắn lại mỉm cười: “Hàn khí đang ngăn cản ta hồi phục.”
Năng lực tự chữa lành của tu sĩ vượt xa người thường, kiếm này để lại tổn thương, không tiêu hao nguyên khí thì rất khó khép miệng vết thương trong thời gian ngắn.
Trong khi nhìn kiếm như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không biết Đỗ Thánh Lan nghĩ đến chuyện gì mà nụ cười nhạt đi một chút. Hắn triệu hồi Ẩm Tuyết Kiếm, trên thân kiếm có rất nhiều lỗ hổng, trận pháp bên trong cũng đã bị phá hư.
Rõ ràng chỉ có mấy tháng nhưng hắn lại cảm thấy mình sử dụng Ẩm Tuyết Kiếm đã là chuyện đời trước.
“Trận pháp trong thanh kiếm này từng do Trúc Mặc tự tay bố trí cho ta…”
Thất Sát Tụ Tuyết Trận, có thể đưa hàn khí vào thân kiếm, hiệu quả không khác hàn băng huyền thiết cho lắm. Cảnh còn người mất, tình sư đồ năm xưa đã như thanh kiếm này, từ không thể phá vỡ đến hỏng be hỏng bét.
Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, khẽ than thở một tiếng rồi nhìn về phía Cố Nhai Mộc.
Không cần phải nói nhiều, Cố Nhai Mộc giúp hắn nấu chảy Ẩm Tuyết Kiếm, đổ vào hoa văn trên kiếm mới, hoa văn trên thân kiếm trở nên trơn láng.
Dung hợp hai thanh kiếm một cũ một mới, trên thân kiếm không còn hoa văn nhưng chuôi kiếm và vỏ kiếm vẫn lưu lại hoa văn đặc biệt của ngân long.
Như sắt nóng chảy mài nhẵn hoa văn, Đỗ Thánh Lan bình tĩnh hỏi: “Nửa tháng sáu người đột phá?”
Cố Nhai Mộc lười nói chi tiết, chỉ tập trung trọng điểm: “Ba nguyên anh, hai hợp thể, một đại thừa. Thú vị là sáu người này đều đến từ chủ gia.”
“Ai đột phá đại thừa?”
“Bùi Vô Cữu.”
“Sao lại là gã?” Đỗ Thánh Lan kinh ngạc: “Sau một lần bị thương trong bí cảnh, tiềm lực của Bùi Vô Cữu đã hao hết.”
Rất lâu trước kia Đỗ Thánh Lan từng gặp qua người này, đầu tóc bạc trắng, khí huyết cả người suy bại, không thể giả được. Cảnh giới không bị thụt lùi đã tốt lắm rồi, làm sao có thể đột phá?
“Cho nên mới thú vị.” Cố Nhai Mộc: “Xem ra Bùi gia này thâm sâu khó lường.”
Trong tứ đại gia tộc, Đỗ gia là thế gia tu tiên nổi tiếng từ xưa, Bùi gia thì hơn một ngàn năm trước mới để lộ tài năng, sau đó thông qua liên hôn nhanh chóng đứng vững gót chân.
Đỗ Thánh Lan vạch trần dã tâm của Bùi Cửu Tinh: “Muốn diệt Tuyệt Sát Điện là giả, thu hồi bảo khố và mạng lưới tình báo của Tuyệt Sát Điện mới là thật.”
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan đang nhíu mày, lắc đầu: “Đừng chỉ nghĩ đến Bùi gia, ngươi đã hóa hình thành công, phải suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì.”
“Đánh người.”
“…..”
Giống như bị ánh trăng chảy trong người làm sặc, một câu nói không chút nghĩ ngợi của Đỗ Thánh Lan khiến Cố Nhai Mộc ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn hắn: “Phải nhìn xa một chút.”
Đỗ Thánh Lan: “Thiên Đạo không được đầy đủ, mấy lão già kia tạm thời không thể phi thăng, ta cũng không thể co đầu rụt cổ chờ bọn họ độ kiếp.”
Huống hồ hắn chưa từng được thấy lôi kiếp phi thăng, có thể bám vào hay không đều là ẩn số. Cho dù bám vào rồi, trả thù được một tên, những tên khác sẽ có cảnh giác.
“Cho nên ta không ngại làm đơn giản một chút.” Đỗ Thánh Lan bật cười: “Đánh lần lượt từng tên, bổ cho bọn họ đau đầu. Ta sống được ngày nào, bọn họ sẽ sợ hãi độ kiếp thêm ngày đó.”
Gia tộc không ổn định vẫn xem như là chuyện tốt, nhưng một khi đạo tâm của những người này xuất hiện vết nứt thì rất khó cứu chữa.
Cố Nhai Mộc: “Nghĩ kỹ chưa?”
Đỗ Thánh Lan biết rõ một khi bị bại lộ thân phận sẽ phải nghênh đón cái gì, mỉm cười gật đầu: “Ngươi nhớ ngày Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, ta từng nói gì không?”
Cố Nhai Mộc khẽ nhướn mày.
Đó là lúc không lâu sau khi xem Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, hai người sóng vai đi trên đường, Đỗ Thánh Lan tránh thoát tra xét của Trúc Mặc. Bầu trời đúng lúc đổ cơn mưa phùn, hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nói… Phong thủy luân chuyển.
“Phong thủy luân chuyển.” Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Nhai Mộc hồi thần, đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Ngươi nhìn xem, chẳng phải ngày này sắp đến rồi sao.”
…
Đỗ Thánh Lan mới có được một thanh bảo kiếm, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Đến nửa đêm, hắn chạy ra một khu rừng nhỏ, vội vàng bắt đầu luyện kiếm. Cố Nhai Mộc chỉ đứng bên cạnh nhìn một hồi, sau đó rời đi.
Kiếm quang cuồn cuộn thổi tung những chiếc lá còn sót lại trên mặt đất, bay lên xào xạc, khi sắp đâm xuyên mặt đất thì Đỗ Thánh Lan bất ngờ thu kiếm.
Mặt đất bị hàn quang đóng băng, yêu thú muốn đánh lén lăn một vòng trốn khỏi hiện trường. Đỗ Thánh Lan nhấc chân giẫm mạnh xuống đất, yêu thú bị chấn động bất tỉnh.
Không quan tâm con yêu thú không có mắt nhìn này, Đỗ Thánh Lan nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm.
“Hao tâm tổn sức như vậy…”
Như thế lại khiến hắn có hơi ái ngại.
Đỗ Thánh Lan rộng lượng với Cố Nhai Mộc là vì lợi dụng lẫn nhau. Tuy nói rằng Thiên Lôi Tôi Thể giúp đối phương trị thương nhưng bản thân hắn cũng là người được lợi.
Hoàn thiện pháp thuật tôi thể cần một quá trình khá dài, Đỗ Thánh Lan đột nhiên cảm thấy mình đang vẽ một cái bánh nướng to ơi là to cho Cố Nhai Mộc.
“Xem ra sau này phải đối xử với con rồng đó tốt hơn một chút.”
Kiếm quang lóe lên, Đỗ Thánh Lan tập trung sự chú ý tiếp tục luyện kiếm.
Thời gian ban đêm trôi qua rất nhanh, khi chân trời vừa ló dạng thì Cố Nhai Mộc lại xuất hiện, lúc xuất hiện còn mang theo mấy tờ giấy xếp chồng lên nhau một cách tùy tiện.
Đỗ Thánh Lan lau mồ hôi trên trán, nhận giấy trong tay Cố Nhai Mộc. Hắn vừa nhìn đã biết đây là một danh sách.
“Mấy tên kẻ thù trước kia, nghe nói có mấy người vẫn còn kéo dài hơi tàn, khi nào rảnh thì giúp ta đánh một cái.”
“…..”
“Lúc đánh nhớ gọi ta đi xem.”
Đỗ Thánh Lan lấy ra một quyển sách nhỏ trong nhẫn trữ vật, kẹp danh sách vào bên trong.
Cố Nhai Mộc nhướn mày: “Đây là cái gì?”
“Gia phả.”
“… Nhà ngươi?”
“Ừ.”
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan một lúc lâu, hắn định đánh theo thứ tự trong gia phả.
Đỗ Thánh Lan: “Chỉ là bản dập của chủ gia.”
Trước đây có khá nhiều người ức hiếp, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của hắn, khi còn bé không đủ năng lực không thể phản kháng, ghi chép từng người vào sổ thì phiền phức quá, đánh dấu trong gia phả thì tiện hơn nên mới làm ra một cái bản dập như vậy.
Đương nhiên đánh cũng phải có chú ý, ít nhất thì khi bắt đầu phải tìm vài cái tên không hợp nhau, lúc chúng độ kiếp thì đánh. Nếu không thì vì vài tên vô danh tiểu tốt mà sớm bại lộ thân phận thì không có lời.
Nói đến sở thích chung là đánh người, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất hài hòa, khi đang định bước vào cửa Tuyệt Sát Lâu thì dưới mặt đất đột nhiên truyền đến một tiếng động kinh hoàng. Chim trên cây hoảng sợ bay lên trời, tu sĩ cũng là những người đầu tiên ngự khí đứng giữa không trung.
Từ trên cao quan sát xuống dưới càng rõ ràng hơn, mặt đất của cả con phố như sóng biển ngoài khơi nhấp nhô, nó tỏa ra năng lượng mạnh hơn sóng biển gấp trăm ngàn lần.
Đá xanh nổ tung vỡ vụn, cửa hàng ở gần đó không những bị liên lụy mà chỉ cần phản ứng chậm thêm một chút thì sẽ bị đá vụn đâm thủng cơ thể.
“Oa –“
Cách đó không xa, một vị tu sĩ đang ôm con, đứa bé bị dọa khóc lóc không ngừng. Một đứa khóc, không ít đứa bé cùng khóc theo, giống như một khắc sau chính là tận thế.
“Mau nhìn trời!”
Cả một vùng trời tỏa ra màu tím kì diệu, mây không ngừng chồng lên nhau, bầu trời hạ thấp, mặt đất nổi lên, chèn ép không gian sinh tồn của tu sĩ.
Đỗ Thánh Lan híp mắt, kỳ quan dị tượng như thế này tuyệt đối không phải là động đất bình thường có thể sinh ra. Nếu như không phải có người đột phá thì chỉ có thể là chí bảo xuất thế. Nhưng nếu là chí bảo, vì sao bầu trời không xuất hiện tường vân mà lại là mây tía?
Động tĩnh khiến người ta rùng mình qua đi, thế giới lại khôi phục bình tĩnh.
Chim trên bầu trời dẫn đầu hạ xuống đầu cành cây, Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan: “Trước tiên cứ đứng yên, đừng nhúc nhích.”
Lúc y hạ xuống mặt đất, không có gì khác thường mới gật đầu.
Sau đó Đỗ Thánh Lan cũng hạ xuống mặt đất, ngồi xổm đặt tay xuống mặt đất. Hiện tại bản thể của hắn gần như là một phần của tự nhiên, đối với việc cảm nhận thế giới cực kỳ nhạy bén. Hắn có thể xác định dưới mặt đất không có hơi thở sinh mệnh.
Đột nhiên xảy ra động đất nên có rất nhiều người liên hệ với Thiên Cơ Lâu. Cố Nhai Mộc cũng như vậy, tiêu ít tiền là có thể mua được tin tức, không cần phải phí sức đi điều tra.
Thiên Cơ Lâu không hổ danh là tổ chức tình báo đệ nhất. Khi mọi người đều cho rằng phải mất vài ngày mới nhận được tin tức thì Thiên Cơ Lâu đã có thể cung cấp đáp án, hơn nữa Thiên Cơ Lâu còn không thu phí tình báo – một chuyện rất hiếm thấy trong lịch sử Thiên Cơ Lâu.
Quản sự đứng bên ngoài Thiên Cơ Lâu, nụ cười ẩn ý: “Chư vị, vùng biển Vô Tận sắp có Hồng Mông Nguyên Bảo hiện thế. Thiên Cơ Lâu ta sắp thành lập một đội ngũ, người tham gia đội ngũ có thể biết kỹ lưỡng hơn về manh mối.”
Hồng Mông Nguyên Bảo.
Lời nói không nặng không nhẹ như bọt sóng triều dâng, hết sóng này đến sóng khác chảy về bốn phương tám hướng.
Khi Đỗ Thánh Lan nghe thấy tin tức này thì không còn tâm trạng ăn sáng. Mặc dù cơ duyên của cấm địa U Lan rất hấp dẫn nhưng chỉ là truyền thuyết, còn Hồng Mông Nguyên Bảo lại là pháp khí chí tôn hàng thật giá thật.
Pháp khí thường được chia thành ba cấp: thiên, địa, nhân. Pháp khí cấp thiên đã đủ để người ta đỏ mắt động lòng, huống chi là pháp khí chí tôn ở trên cả cấp thiên.
Một chữ ‘nguyên’ đã giải thích rõ giá trị của món bảo vật này, không có hình mẫu. Pháp khí nguyên bảo có thể tự động biến ảo thành vũ khí thích hợp nhất cho chủ nhân sử dụng. Chủ nhân chết, bảo khí có qua tay người khác cũng không thể biến ảo lần thứ hai.
Cố Nhai Mộc nhíu mày: “Một ngàn năm này có hơi nhiều cơ duyên.”
Thú triều đến sớm trong cấm địa U Lan, thần niệm của cường giả mạnh nhất trong học cung Thiên Thánh tìm kiếm truyền nhân, cộng thêm hôm nay pháp khí nguyên bảo… Nghĩ đến đây, y ngước mắt nhìn Đỗ Thánh Lan đang ngồi đối diện.
Tu sĩ độ kiếp không cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay, sự tồn tại của Đỗ Thánh Lan đã vi phạm pháp tắc vận chuyển của Thiên Đạo. Nếu đặt ở bất kỳ kỷ nguyên nào, e rằng kiếp nạn sẽ đến liên tục, bị Thiên Đạo nhằm vào, thậm chí là ngã xuống.
Mà trong kỷ nguyên này, Thiên Đạo lại tặng cho một ưu đãi thánh nhân trời sinh.
Cố Nhai Mộc lặng lẽ nâng chung trà.
Thời đại hoàng kim thật sự sắp đến sao?
…
Khi Hồng Mông Nguyên Bảo hiện thế sẽ có khí của Hồng Mông lan tràn, cho dù Thiên Cơ Lâu cố giấu diếm cũng sẽ bị người khác chú ý, chẳng thà lợi dụng cơ hội bán một cái nhân tình, mời chào cường giả vào đội ngũ.
Bảo vật cấp chí tôn, lần xuất thế sau không biết đến năm nào tháng nào, đối với việc lần này các đại gia tộc đã bị ép vào tình thế bắt buộc.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ Thánh Lan đang chăm chỉ tu luyện, cố gắng sử dụng công pháp Liễm Tức đã tốt lại càng tốt hơn.
Từ khi tin tức Hồng Mông Nguyên Bảo bị tiết lộ, Cố Nhai Mộc đã đến vùng biển Vô Tận. Bảo khố của Tuyệt Sát Điện được đặt ở chỗ này, tuy vô cùng bí mật nhưng không thể loại trừ khả năng bị người khác phát hiện.
May mà y đi sớm, nếu trễ thêm nửa ngày sẽ không kịp, bên ngoài vùng biển đã dần xuất hiện rất nhiều tu sĩ tới dò xét.
Sau khi trở về, Cố Nhai Mộc đặt một số linh thực lên bàn.
“Loạn lưu ở vùng biển Vô Tận càng ngày càng mạnh, có lẽ bảo vật sẽ xuất thế ở đó mấy ngày.”
Đỗ Thánh Lan vừa cắn nuốt linh thực vừa nói: “Chúng ta xuất phát thôi,:
Linh khí khiến cái lu lớn trong cơ thể hắn được thỏa mãn. Hắn nhắc nhở: “Tốt nhất là ngươi rèn cho mình một cái pháp khí phòng sét.”
Cố Nhai Mộc nửa cười nửa không: “Sao, muốn đánh ta?”
Đỗ Thánh Lan lịch sự lau miệng: “Vùng biển Vô Tận toàn là nước.”
Sau đó ném cho một ánh mắt ‘ngươi biết mà’.
Nhỡ đâu hắn không nhịn nổi đánh người, có thể cuối cùng bị điện giật ngược.
“…..”
Vào ban đêm, sư tử Tuyết Hoa đang đi dạo lại thấy được ánh lửa quen thuộc ở nơi cũ.
Bên trong như phát ra âm thanh keng keng.
Nó mờ mịt đi tìm Đỗ Thánh Lan, chỉ về một hướng xa xa.
Đỗ Thánh Lan nhìn thoáng qua, hòa nhã nói: “Không sao, là Cố Nhai Mộc đang làm y phục.”
Sư tử Tuyết Hoa không hiểu vì sao đêm hôm khuya khoắt, một con rồng lại đi may vá, nghe tiếng kêu leng keng coong coong giống như đang gia công nguội.
Không chỉ có con người muốn lấy bảo vật mà yêu thú cũng muốn.
Tổng số yêu thú ở vùng biển Vô Tận còn nhiều hơn tu sĩ ở đại lục Cửu Xuyên. Chúng cảm nhận được hơi thở Hồng Mông, con nào cũng trở nên điên cuồng.
Điều đáng mừng chính là có rất nhiều yêu thú có chỉ số thông minh không cao, chúng đã quen tuân theo dã tính kích động nguyên thủy, chém giết lẫn nhau tranh giành địa bàn. Bằng không chúng nó kết thành một sợi dây thừng, người ngoài muốn vào vùng biển Vô Tận chắc chắn phải trả cái giá rất khốc liệt.
Số lượng người tụ tập bên ngoài vùng biển ít hơn lần vào cấm địa, nhưng thực lực mỗi người đều không tầm thường. Ngoại trừ Đỗ Thánh Lan, trên cơ bản không thấy nguyên anh kỳ, kém nhất đã ở hóa thần.
Hai người vừa đến lập tức trở thành trung tâm được chú ý.
Cố Nhai Mộc đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng, hiếm khi không mặc trường bào đỏ như máu.
Cố Nhai Mộc mặc một bộ hắc y có ám văn, nhìn như thêu nhưng thật ra là một loại vật chất kỳ diệu nào đó bắt đầu chuyển động, ngụy trang thành hoa văn.
Mọi người vừa nhìn đã biết đây là pháp khí hộ thể không bình thường, không khí khẩn trương lan tràn trong vô hình. Ngay cả điện chủ Tuyệt Sát Điện cũng cẩn thận như vậy, pháp bảo hộ thể đều đem ra dùng, có thể thấy vùng biển Vô Tận cực kỳ nguy hiểm.
Hôm nay người đến đây đều là cường giả, nói về thực lực thì điện chủ Tuyệt Sát Điện không phải là người lợi hại nhất, suy cho cùng y cũng chỉ là người được đồn đại đang ở cảnh giới độ kiếp. Đa số tầm mắt đều nhìn sang Đỗ Thánh Lan.
Bên dưới mặt nạ màu bạc là một đôi mắt biết cười tạo cảm giác nho nhã hiền hòa, gió biển thổi rất mạnh, rõ ràng hắn chỉ đứng yên tại chỗ, thân mình gầy yếu lại như bị gió thổi bay bay.
Trên người Đỗ Thánh Lan tỏa ra hơi thở trí thức làm cho Đỗ Thanh Quang đứng cách đó không xa khẽ nhíu mày.
Đỗ Thánh Lan không biết mình làm Đỗ Thanh Quang chú ý đến, ngay cả gương mặt dưới lớp mặt nạ cũng không phải là thật. Vốn đạo thể của hắn đã tan thành tro bụi trong thiên lôi, hơi thở cũng không giống trước kia.
Nhưng thứ vượt lên trên hình thể chính là trực giác chỉ có ở nhân loại.
Hôm nay Đỗ Thánh Lan hiện thân quả thật làm Đỗ Thanh Quang cảm thấy quen thuộc.
Một vị tu sĩ của Nhật Nguyệt Lâu lên tiếng trước: “Bây giờ cảnh giới của thánh nhân không cao, không nên vào vùng biển Vô Tận.”
“Đúng vậy, thánh nhân được Thiên Đạo ưu ái, không cần dùng mạng đánh cược.” Người nói chuyện thuộc Đan Tông, bọn họ đeo bên hông rất nhiều hồ lô, trên người có mùi thuốc.
“Ta tình nguyện bỏ qua cơ hội cướp đoạt pháp bảo, hộ tống thánh nhân về nhà.”
“Ta cũng tình nguyện.”
“Ta cũng vậy.”
Người của thế lực lớn nói chuyện còn khéo léo một chút nhưng 72 Trại là liên minh tốt xấu lẫn lộn, nói chuyện không hề cố kỵ điều gì.
Hôm nay người Hợp Hoan Tông cũng đến, trước đó mấy ngày viện phó học cung Thiên Thánh tự mình đến Tuyệt Sát Lâu không phải là chuyện bí mật, đủ để chứng minh Đỗ Thánh Lan chính là truyền nhân của đệ nhị tổ.
Hợp Hoan Tông bao che khuyết điểm, đương nhiên đứng về phía Đỗ Thánh Lan vô điều kiện. Nữ tu xinh đẹp dẫn đầu cười lạnh lùng, nói chuyện không khách sáo: “Cho các ngươi hộ tống, sợ rằng lúc trở về, con cái đã chạy đầy đường.”
Đỗ Thánh Lan: “…..”
Nữ tu xinh đẹp ném cho Đỗ Thánh Lan một cái vòng lục lạc.
“Vật này thay cho Kim Tương Linh, khi gặp nguy hiểm thúc giục chân khí rung nó, nếu ở gần có đệ tử trong cung ta, nghe được sẽ chạy đến cứu viện.”
Nàng làm việc vô cùng thẳng thắn, không ép Đỗ Thánh Lan gia nhập Hợp Hoan Tông.
Đỗ Thánh Lan nảy sinh thiện cảm với Hợp Hoan Tông, chắp tay: “Cám ơn.”
Nữ tu khoát tay, dẫn đoàn đi thăm dò ven biển.
Mọi người canh giữ một ngày một đêm, đến hoàng hôn ngày hôm sau, khi có không ít người đang ngồi thiền điều hòa hơi thở thì ở xa xa xuất hiện vạn trượng ánh sáng tím. Loạn lưu k.hủng bố ở vùng biển Vô Tận cuống quýt lẩn trốn.
“Phía tây, 300.000 dặm!”
“Hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo đường thủy an toàn.”
“Không phải, mây tía bắt đầu tràn về phía đông, mờ ảo, còn có linh trí.”
Việc này khiến bọn họ vừa mừng vừa lo. Mừng là nguyên bảo có linh trí giá trị không thể lường được, lo là độ khó tăng cao. Việc này không còn đơn thuần là tìm bảo vật, nghĩ cách mang đi nữa mà biến thành bắt lấy nó.
Đã có tu sĩ phi thân lao đi, có người đã tính toán xong xuôi, mạo hiểm tính mạng chuẩn bị qua sông, có người muốn đi đường vòng qua đường thủy an toàn, chạy theo sự ổn định.
Đỗ Thánh Lan: “Chúng ta đi bên kia?”
Đỗ Thánh Lan biết tự lượng sức mình, muốn cướp nguyên bảo trong tay một đám đại năng là điều không thể, nhưng ở lại Tuyệt Sát Lâu có lẽ sẽ bị người bắt đi ‘ăn’. Chuyến này Cố Nhai Mộc có thể đoạt được nguyên bảo là tốt nhất, không chiếm được thì bọn họ cũng phải nghĩ cách làm cho mấy đại thế lực có thù cũ phải thất bại.
“Đi theo Bùi Cửu Tinh.” Cố Nhai Mộc trả lời ngoài dự liệu.
Đỗ Thánh Lan: “Chắc chắn hả?”
Trong các tu sĩ độ kiếp kỳ đương thời, ngoại trừ Hà Bất Minh tu luyện xảy ra sai sót thì người yếu nhất chính là Bùi Cửu Tinh.
Cố Nhai Mộc: “Trong giai đoạn này Bùi gia có nhiều người đột phá chứng tỏ gần đây có chút khí vận.”
Nhận thấy có hơi thở đến gần, Bùi Cửu Tinh nhìn lại, chuẩn bị triệu hồi pháp khí.
Trưởng lão đi theo khuyên gã bình tĩnh chớ nóng: “Đoạt bảo quan trọng, giết Bùi Mộc Hàn lúc nào cũng được.”
Đánh nhau quá sớm sẽ tạo cơ hội cho người khác thừa lúc vắng mà vào.
Ban đầu vị trưởng lão này định ở lại bắt thánh nhân trời sinh, ai ngờ Đỗ Thánh Lan chọn đi theo điện chủ Tuyệt Sát Điện, phá hỏng kế hoạch ban đầu của bọn họ. Trưởng lão chỉ có thể đổi kế hoạch, đi cùng Bùi Cửu Tinh.
Cố Nhai Mộc bám theo không xa không gần, Đỗ Thánh Lan thầm than y đúng là kinh nghiệm đầy mình, quả nhiên đi theo không bị yêu thú tập kích quá nhiều.
Đáng tiếc, vận may của Bùi Cửu Tinh cũng có lúc dùng hết, ở phía trước bị một đám cá mập khổng lồ biến dị chặn đường.
Bùi Cửu Tinh sợ điện chủ Tuyệt Sát Điện nhân cơ hội hạ độc thủ hoặc là không ra tay, ở phía sau cọ đường. Lúc này gã chuẩn bị dẫn yêu thú ra phía sau, kết quả xoay người lại thì thấy một cái bóng đã chạy trốn xa mười ngàn thước.
Bùi Cửu Tinh nổi giận phun nước bọt, mắng: “Súc sinh.”
Cố Nhai Mộc không chạy quá xa, đứng ở khu vực tương đối an toàn.
Đỗ Thánh Lan: “Chờ Bùi Cửu Tinh đánh xong chúng ta lại đi theo?”
Cố Nhai Mộc suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Loại thủ đoạn này chỉ có thể dùng một lần, nếu chọc giận Bùi Cửu Tinh, đánh nhau thì thân phận của y sẽ bị bại lộ. Bọn họ đã vào vùng trung tâm bình an, đi theo Bùi Cửu Tinh cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Đỗ Thánh Lan đang định nói chuyện thì thấy trên trán Cố Nhai Mộc bắn ra hai cọng râu dài, ở hai bên của từng đốt bụng có một cặp chân linh hoạt, cột sống thẳng tắp bắt đầu cong lại, biến thành con tôm sống.
Lúc trước ở bên ngoài Tháp Lâu trong học cung Thiên Thánh, Cố Nhai Mộc cũng biến ra râu tôm tít, nhưng hình thể chưa thay đổi hoàn toàn.
“Ngươi đang làm huyễn thuật gì…”
Đỗ Thánh Lan nhìn chân trước sắc bén của Cố Nhai Mộc, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Ngay cả hơi thở cũng có thể biến hóa.”
“Bát Thần Yêu Thuật.”
Đỗ Thánh Lan chưa nghe bao giờ.
“Một loại cấm thuật đã sớm thất truyền.”
Cố Nhai Mộc bảo Đỗ Thánh Lan biến thành tia chớp mỏng như tờ giấy, đứng trên lưng quá lộ nên chỉ có thể dán lên bụng. Bụng của tôm tít vô cùng rắn chắc, dựa vào có thể cảm nhận được lớp xác ngoài rung động theo từng nhịp hô hấp.
Nửa phần trên của tia chớp rung rung đầy mờ ám, vô thức nuốt nước miếng.
Giật điện cháy sém rồi rắc thêm chút muối, tôm tít muối tiêu.
“Dám rò điện ta g.iết chết ngươi.” Tôm tít như biết hắn đang nghĩ gì, y cúi người, dùng thị lực nghịch thiên nhìn vật trang trí trên bụng.
“Yên tâm.” Tia chớp nhỏ giống như chột dạ, giọng nhỏ nhẹ truyền vào tai.
Đỗ Thánh Lan tự nhận sẽ không xảy ra chuyện này, hiện tại hắn đang ở cảnh giới nguyên anh, đã sớm thu phóng luồng điện tự nhiên.
Rồng là chủng tộc sống trong đại dương sớm nhất, không cần lấy hơi như các tu sĩ bình thường khác. Hiện tại Đỗ Thánh Lan là sét, càng không cần làm thế.
Trong vùng biển Vô Tận bao la thiếu hai tu sĩ, thêm một con tôm tít đang ngó dáo dác. Tôm tít bạo lực, không phát triển trí tuệ, đặc biệt là tôm búa biến dị, bình thường hay ẩu đả khắp đại dương. Khi tôm tít biến dị chết, chất nhầy sẽ phóng ra một mùi cá ươn tôm ươn, yêu thú bình thường nhìn thấy cũng lười ra tay.
Nước biển ngả màu đen sẫm, hơi ánh màu xanh lam, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy tia chớp nhỏ bám lên bụng tôm tít.
Cố Nhai Mộc đi về nơi mây tía Hồng Mông mãnh liệt, luôn duy trì tốc độ bình thường của tôm tít.
Bơi được nửa chặng đường thì một nửa đầu tôm ló lên mặt nước, Cố Nhai Mộc hạ giọng hỏi: “Trời tối rồi.”
Vùng biển Vô Tận chỉ có một nửa ban ngày, tiếp theo bọn họ phải đối mặt với đêm tối dài đằng đẵng.
Thị lực ban đêm của yêu thú vượt xa nhân loại, có tu sĩ sử dụng công cụ chiếu sáng, theo sát phía sau chính là yêu thú đuổi theo ánh lửa, điên cuồng nhào tới cắn xé. Ngoài tiếng đánh nhau và tiếng gào thét, Đỗ Thánh Lan còn nghe được tiếng kim loại va chạm, hiển nhiên có tu sĩ cầm vũ khí chém giết đồng tộc.
“Grào –“
Một con cá sấu khổng lồ dưới biển sâu đi ngang qua, cảm nhận được hơi thở sinh mệnh nên gầm lên đầy kh.ủng bố.
Cố Nhai Mộc bình tĩnh đấm cho hai cái.
Thấy đối tượng là tôm búa, cá sấu khổng lồ biển sâu mắng tiếng xui xẻo, dùng khí lưu đưa nó vọt đi xa.
Cố Nhai Mộc trôi theo dòng nước, đến khi dừng lại thì một lần nữa đứng thẳng người, dùng đuôi nhanh chóng vẩy nước, tiếp tục yên tĩnh tiến về phía trước.
Đỗ Thánh Lan: “…..”