Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau
Chương 51
Trước mặt Tần Miên Miên, Giản Ánh An đã đào xong góc tường của nhà họ Tần.
Hai người đã tham quan phòng tranh xong, trước đó còn mua được hai bức tranh, lúc hai người rời đi thì lại có thêm một người khác cũng nhận ra Giản Ánh An nên tiến đến nói chuyện với cô.
Tần Miên Miên chống cằm, nhìn Giản Ánh An ứng phó với một nhóm người tìm đến cô.
Trong lòng nàng chua lòm, nghĩ thầm chị nổi tiếng thật đó, trong trường đã có rất nhiều người thích chị ấy rồi, đến lúc đi hẹn hò cũng xuất hiện thêm một đống người thích chị ấy.
Khắp nơi đều có người biết và yêu thích chị ấy.
Giản Ánh An vừa đi tới liền nghe thấy Tần Miên Miên nói: "Chị bận xong rồi ạ?"
Cô thả lỏng mày, biết bé con đây là không vui rồi, cô mỉm cười sờ đầu nàng thật nhẹ, giống như sờ một đám mây mềm mại khiến cho Tần Miên Miên thích thú nheo mắt lại.
Tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi tham quan phòng tranh thì cả hai đi uống trà chiều. Nhưng mà dựa theo độ nổi tiếng hiện tại của Giản Ánh An, vừa đi ra ngoài không bao lâu đã bị nhận ra.
Tần Miên Miên kiễng chân lên, nghĩ thầm tỷ lệ cơ thể của mình và chị cũng không khác là bao.
Đúng, không khác là bao.
Tần Miên Miên chỉ vào nhà vệ sinh: "Chị ơi, hay là chúng ta đi thay quần áo đi."
Giản Ánh An cúi đầu nhìn chiếc váy nhỏ nhắn đáng yêu của Tần Miên Miên, cô hiểu dụng ý của nàng nhưng phải do dự hai giây mới đồng ý thay quần áo, cô cũng không muốn bị quấy rầy nữa.
Hai người có tỷ lệ cơ thể khá giống nhau, nhưng Giản Ánh An cao hơn một chút còn Tần Miên Miên thì tương đối nhỏ nhắn.
Quần áo giống nhau, nhưng mặc ở trên người hai người thì lại có phong cách hoàn toàn tương phản, nếu không nhìn kỹ thì đúng thật là không nhận ra.
Bình thường Giản Ánh An có gu ăn mặc khá ngầu, thế nên quần áo của cô khi được Tần Miên Miên mặc lên cũng khiến cho cô nàng ngầu hơn mấy phần.
Tần Miên Miên tạo dáng, thưởng thức tới lui một phen mới đắc ý nói: "Bây giờ sẽ không ai có thể nhận ra chị nữa rồi."
Ai mà ngờ được sao nữ đang hot hiện nay lúc rảnh rỗi lại ăn mặc theo phong cách học sinh đáng yêu như vậy.
Cứ như thế này thì chắc chắn sẽ không bị làm phiền nữa!
Tần Miên Miên kéo Giản Ánh An về phía trước, chuẩn bị tìm một quán cà phê để mua đồ uống có đá, nhưng khi nhìn thấy một hàng người thật dài, nàng dừng lại, quay sang nhìn Giản Ánh An.
Hehehe~
Giản Ánh An mua hai loại đồ uống, một ly không đường, một ly thêm thật nhiều đường, Tần Miên Miên thích đồ ngọt, đương nhiên sẽ không thích vị đắng.
Cô đưa đồ uống cho Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên ngồi tại chỗ bắt đầu uống, Giản Ánh An đứng ở một bên, trên mặt đeo thêm kính râm quan sát bốn phía xung quanh.
Cách đó không xa có một cậu thiếu niên.
Thiếu niên kia đang đi cùng với một nhóm bạn đồng trang lứa, vẻ mặt trông cực kỳ thiếu kiên nhẫn, tuy vậy mặt mũi cậu lại đẹp trai sáng láng nên đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Hơn nữa quần áo trên người cậu đều là hàng xa xỉ nên có rất nhiều người thích thú, chủ động tiến đến gần làm quen.
Đối mặt với người hỏi thông tin liên lạc của mình, cậu cau mày, chưa kịp nói gì thì đám người đi theo đã bắt đầu ríu rít, ầm ĩ cả lên.
Cô gái bước tới đưa điện thoại di động mặt đỏ bừng, giậm chân rồi quay người bỏ đi.
Không cho thì không cho, cần gì phải nhục nhã như vậy?
Giản Ánh An cúi đầu nhìn Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên bưng ly cà phê, tuy đã cho thêm rất nhiều đường rồi nhưng nàng vẫn chỉ dám nhấp một ngụm.
Nàng còn chưa kịp để ý tới cậu thiếu niên, đúng vào lúc Giản Ánh An đang định tìm cớ dẫn Tần Miên Miên đi thì ánh mắt của cậu thiếu niên kia sáng lên, lao tới đây.
Cậu thay đổi vẻ nóng nảy trước đó, nhẹ giọng gọi: "Chị hai~"
Tần Hành bỏ rơi đám bạn chạy đến chỗ Giản Ánh An, giọng điệu lại không chắc chắn lắm: "Chị hai?"
Quần áo trên người Tần Miên Miên không có khả năng đụng hàng nên Tần Hành vừa nhìn thấy đã chạy tới.
Lúc đến gần hơn rồi mới nhận ra, đây không phải chị hai của mình.
Chị hai làm sao mà cao được như vậy.
Giản Ánh An bình tĩnh uống cà phê, Tần Hành gọi cô là chị hai cũng đúng nên cô gật đầu ưng thuận.
Tần Hành giờ mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi: "Giản! Ánh! An!"
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng Giản Ánh An sẽ mặc quần áo của Tần Miên Miên cho nên mới nhận lầm người, cậu vô thức nói.
"Chị dám trộm quần áo của chị hai tôi!"
Âm lượng phát ra rất lớn khiến cho người qua đường đồng loạt chú ý, nghĩ thầm cô gái có khí chất xuất chúng, vừa nhìn đã biết là người có tiền có quyền này, vậy mà lại đi trộm quần áo sao?
Có thể không?
Hai người này có ân oán gì chăng?
Vì hiếu kỳ nên mấy người qua đường bèn đi chậm lại, muốn tìm hiểu rõ ràng rành mạch xem thế nào.
Đám bạn xấu của Tần Hành chạy theo đến đây, vừa nghe xong liền dùng lại câu vừa nãy chế nhạo cô gái kia: "Muốn thu hút sự chú ý của Tần thiếu gia sao? Không nhìn lại bản thân xem có đủ tư cách hay không!"
Đám bạn này chỉ là phản xạ có điều kiện, nói xong mới nhận ra, hình như là đủ tư cách nha.
Vì vậy họ lắc đầu: "Chị gái này, chị nhìn chúng tôi thử xem?"
Giản Ánh An bình tĩnh lại, trịch thượng mà nhìn bọn họ, cô sợ mình đeo kính râm sẽ khiến bọn họ không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mình, cho nên cô tháo kính râm xuống.
Một đám đông người đứng đó khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, không thể nhìn thấy Giản Ánh An từ bên ngoài đám đông.
Nhưng đám bạn của Tần Hành thì lại thấy rất rõ.
Giản Ánh An, người được bao nhiêu thương hiệu cao cấp đến mời đóng quảng cáo, thậm chí còn dứt khoát chấm dứt hợp đồng khi bị một thương hiệu cao cấp gây khó dễ.
Người như vậy mà đi trộm quần áo của người khác sao?
Đừng đùa chứ...
Bọn họ nhìn về phía Tần Hành, dù sao đây cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Tần: "Có phải có hiểu lầm gì không?"
Tần Hành còn đang tức giận, sao Giản Ánh An lại mặc quần áo của chị hai chứ!
Chị ta ảo tưởng muốn thay thế chị hai sao!
Tần Hành tức giận đến ngực phập phồng mà không biết tại sao: "Thẩm Cẩn Vu trở lại rồi! Cho dù chị hai có ghét anh ta thì cũng sẽ không thích chị đâu!"
Giản Ánh An nắm chặt lấy ly cà phê, cười như không cười.
Đám bạn của cậu ta nói với giọng tiếc nuối: "A, chị gái kia thích con gái sao."
Thảo nào Tần Hành không thích chị ấy, người ta muốn theo đuổi chị hai của Tần Hành thì dĩ nhiên là kẻ địch rồi.
Bọn họ đều bỏ qua Tần Miên Miên đang ngồi trên ghế, Tần Miên Miên nghe được Tần Hành nói lập tức đứng dậy: "Nói bậy, chị thích chị ấy (tỷ tỷ) nhất!"
Tần Hành mím môi: "Chị hai..."
Chị của chị hai...
Giản Ánh An là chị của Tần Miên Miên, Tần Miên Miên là chị của Tần Hành, mối quan hệ gì mà lung tung rối loạn thế nhỉ?
Tần Miên Miên: "Quần áo là chị đưa cho chị ấy mặc, Thẩm Cẩn Vu có trở về hay không thì chị cũng thích chị ấy nhất, lần sau em đừng có nói mấy lời như thế nữa!"
Tần Hành: "Chị hai, em không phải có ý đó!"
Mắt thấy đám đông tụ tập ngày càng nhiều, Giản Ánh An cau mày: "Được rồi, về nhà rồi nói tiếp!"
Đám bạn của Tần Hành: "Mấy chị gái về nhà chung sao?"
Giản Ánh An cười lạnh nói: "Cậu có tư cách biết à?"
Đám bạn rụt cổ lại quay về phía Tần Hành, ai ngờ được Tần Hành kiêu ngạo và độc đoán trước mặt họ lại đối xử cực kỳ tốt với Tần Miên Miên.
Tần Hành ngoan ngoãn nghe lời Tần Miên Miên, còn Tần Miên Miên thì lại ngoan ngoãn nghe lời Giản Ánh An, Giản Ánh An dẫn đầu rời khỏi nơi này, bọn họ liền đi theo.
Trông thì giống như đi theo một đường thẳng, nhưng thực chất Tần Miên Miên và Giản Ánh An nắm tay nhau thân mật đi về phía trước, theo sau là Tần Hành như một con cún bị lạc đàn.
Đến đây mọi người đã hiểu...
Ồ, hóa ra chị gái của cậu trai đó hẹn hò với cô gái kia cho nên mọi chuyện mới phức tạp như vậy, sau khi biết chuyện rồi thì vừa nhìn đã hiểu.
Tần Hành ngồi trên xe: "Chị hai, cha mẹ gọi chị về đấy ạ."
Giản Ánh An bực mình, càng nhìn Tần Hành càng tức giận: "Về sao? Về gặp Thẩm Cẩn Vu à?"
Giản Ánh An lạnh lùng quay đầu lại.
Một buổi hẹn hò đang êm đẹp thì tan tành, nghĩ tới Tần Miên Miên phải quay về gặp Thẩm Cẩn Vu khiến cho tâm tình vui vẻ của cô bay biến đi đâu mất. Cô nhìn đèn giao thông trước mặt như đang suy nghĩ gì đó, chuẩn bị về cùng với họ.
Tần Miên Miên ngồi ở ghế phụ: "Chị ơi, cũng không nhất định là hôm nay phải về đâu ạ."
Nàng cũng không vui.
"Tìm bừa một chỗ ném Tần Hành xuống thôi."
Tần Hành: "..."
Cậu còn muốn nói, không ngờ sự tồn tại của mình lại khiến cho Giản Ánh An khó chịu đến vậy.
Giản Ánh An nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cậu ta đang muốn mở miệng liền mắng: "Im đi."
"Chị." Tần Miên Miên đặt tay mình lên tay Giản Ánh An, thấy đèn sắp chuyển xanh liền kịp thời buông ra, nhưng cũng đủ để trấn an cô rồi.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."
"Em biết chỉ cần là chuyện của em thì chị sẽ sốt ruột mà."
"Đừng lo, em có thể tự xử lý được."
"Em cũng biết, chị của em là lợi hại nhất."
Tần Miên Miên cong mắt, nàng rất thích nhìn mọi sự lạnh lùng của Giản Ánh An đều tan rã trước mặt nàng.
Tuy rằng vì chuyện của nhà họ Tần và Thẩm Cẩn Vu khiến cho nàng thấy cực kỳ không vui, nàng cũng không muốn bị quấy rầy trong lúc hẹn hò chút nào, nhưng mà nàng thật sự, thật sự thích chị nhất.
Tần Miên Miên dùng ngón tay vuốt nhẹ đai an toàn: "Hôm nay chúng ta không muốn về thì không về, không có gì to tát cả."
Chỉ cần lái xe đưa Tần Hành trở về nơi sản xuất là được.
Là một em trai ngoan, Tần Hành vẫn luôn nghe theo lời của Tần Miên Miên.
Giản Ánh An thả lỏng vai, khi nhìn thấy đèn xanh bèn lái chiếc xe hơi màu đen kín đáo chạy về phía trước: "Chúng ta quay về thôi."
Bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ gặp Thẩm Cẩn Vu, trì hoãn cũng chẳng ích gì.
Tần Miên Miên cười với Giản Ánh An: "Được."
Giản Ánh An nhấn chân ga, vừa chạy vừa thất thần. Cô không ngờ Thẩm Cẩm Vu vẫn còn thích Tần Miên Miên như vậy, nhưng thực ra thì cũng không có gì phải lo lắng cả.
Chỉ là cô không muốn, không muốn mất đi Tần Miên Miên một lần nữa...về mọi mặt.
Cô không muốn thấy Tần Miên Miên kết hôn với người khác, chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã khiến cô tức giận đến mất hết bình tĩnh, nghĩ lại còn cảm thấy có chút xấu hổ.
Giản Ánh An mỉm cười tự giễu.
Cũng may Tần Miên Miên luôn thân mật mà nói thích cô.
Giản Ánh An mím môi, ngón tay gõ nhịp lên vô lăng, thêm một khúc cua nữa là gần đến nhà họ Tần.
Cô muốn ở bên Tần Miên Miên mãi mãi.
Ở đời trước, Tần Miên Miên là người duy nhất nói với cô rằng em ấy thích cô.
Sau khi sống lại, cô đã đối xử vô cùng tốt với Tần Miên Miên, tốt đến mức cô cảm thấy đây chính là sứ mệnh của mình, không liên quan gì đến tình yêu.
Không, cô chính là thích Tần Miên Miên, nhưng cũng không phải muốn độc chiếm phần tình cảm đơn thuần này, cô chỉ là không nhịn được thích em ấy mà thôi.
Đời này Giản Ánh An đứng ở trong ánh hào quang, có vô số người hâm mộ, có rất nhiều người thích cô, nhưng cô chỉ nhìn thấy mỗi một mình Tần Miên Miên.
Tô Nam đã từng hỏi cô: "Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện thích người khác chưa?"
Giản Ánh An trả lời: "Chưa từng cân nhắc qua."
Cô trói chặt mình ngay tại thân cây này. Cũng may là cây sẽ nở hoa, phong cảnh đẹp vô ngần.
Nhưng mà mãi vẫn chưa kết quả.
Tần Miên Miên luôn nói thích cô, cái "thích" này của em ấy liệu có giống với đời trước không? Cô nên đáp lại như thế nào đây?
Giản Ánh An trong lúc vô tình đã ném chuyện của Thẩm Cẩn Vu ra sau đầu, cô lái xe vào bên trong Tần gia, nhìn Tần Miên Miên và Tần Hành xuống xe rồi mới chậm rãi đi theo sau.
Tần Hành vẫn luôn cảm thấy Giản Ánh An muốn gây sự: "Hôn ước đã được định ra từ lâu rồi, chị không thuyết phục được đâu!"
Giản Ánh An nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc: "Ai nói tôi muốn đi thuyết phục?"
Tần Hành: "Không phải sao?"
"Là ý gì?"
"Chẳng phải chị thích chị hai tôi à?"
"Đúng vậy."
"Thế chị không định hủy hôn ước ư?"
Giản Ánh An nghĩ thầm, tại sao mình lại có một thằng em chung huyết thống như thế này nhỉ.
Chưa nói tới chuyện luôn muốn tranh Tần Miên Miên với cô, thỉnh thoảng thằng nhóc này luôn ra ngoài gây sự để cô phải chú ý tới nó, thật muốn lấy một ngón tay đè chết nó cho rồi.
Giản Ánh An nhíu mày lại, toàn thân toát ra khí chất khó chịu, chỉ thiếu nước nói thẳng: Đừng chạm vào tôi.
Tần Hành không giải thích được tại sao chị ta lại không vui, cậu chỉ nghĩ đến một chuyện, cho dù Giản Ánh An có muốn cướp đi chị hai thì chung quy chị ta vẫn là người của nhà họ Tần, thường xuyên sống ở nhà họ Tần nên cậu sẽ có nhiều thời gian ở cùng với chị hai hơn.
Nếu chị hai thực sự kết hôn với Thẩm Cẩn Vu thì cơ hội được gặp chị ấy sẽ rất ít.
Trong hai lựa chọn, cậu chọn hợp tác với Giản Ánh An. Nếu chị ta có thể hủy hôn ước kia thì cậu cũng không ngại giúp đỡ chị ta.
Giản Ánh An dừng lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Ngu ngốc."