Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau
Chương 2
Giản Ánh An mở to mắt.
Cô ngồi bên trong xe, tài xế ở phía trước không nói lời nào, Giản Ánh An nhìn một vòng rồi hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Âm thanh phát ra là của trẻ nhỏ non nớt, giọng điệu lại là của người trưởng thành thành thục.
Đây là giọng của cô sao? Giản Ánh An đưa tay bụm miệng, trợn to mắt vì hoảng sợ.
Cô vội vàng nhìn mình qua kính chiếu hậu, phát hiện bản thân trong gương ước chừng chỉ có 6 tuổi, xanh xao vàng vọt, tóc như cỏ khô.
Đây là—
Cô lại hỏi tài xế: "Chúng ta đang đến nhà họ Tần sao?"
Tài xế thương hại nửa ngày mới nói cho cô: "Đúng vậy."
Giản Ánh An nghi ngờ chính mình đang nằm mơ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xác định chính mình đã trọng sinh trở về cái ngày bị nhận lại, cô có hơi sốt ruột, lúc này Tần Miên Miên vẫn còn sống phải không!
Thật tốt quá, thật tốt quá.
Cô cảm thấy thật may mắn, rồi sau đó—
"Dừng xe."
Giản Ánh An nói.
Cô sẽ không quay về Tần gia.
Cho dù lưu lạc nơi đầu đường xó chợ cũng không sao, chỉ cần cô không trở về Tần gia thì vợ chồng nhà họ Tần và Tần Hành sẽ đối xử với Tần Miên Miên thật tốt, nàng sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc mà không có Giản Ánh An.
Sẽ không gặp phải một ác quỷ có tên là Giản Ánh An, phá hủy mọi thứ của nàng.
Chuyện này cô tin Tần gia sẽ làm được, vì thế Giản Ánh An muốn xuống xe.
Xe không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Tài xế đau lòng mà nhìn cô bé có thân hình nhỏ gầy này.
Cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tần, vất vả lắm mới được nhận về, thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ trước đây, lại bị bảo mẫu làm cho không dám về nhà.
Bảo mẫu kia thế nhưng đã hủy hoại một cô bé vô tội.
Tài xế kiềm chế cơn tức nhưng trong ngực vẫn bừng bừng lửa giận, không ngờ trên đời lại có bảo mẫu vô trách nhiệm như vậy!
Ông nắm chặt tay lái, khuyên nhủ: "Nhà họ Tần sẽ đối xử tốt với cháu mà, dù gì cháu cũng là con gái ruột của họ."
Giản Ánh An cười lạnh một tiếng, nhưng rất nhanh phát hiện như vậy không ổn, một đứa trẻ 6 tuổi không nên cười như vậy.
Vì thế cô bình tĩnh lại, dò hỏi: "Chú biết gì về Tần gia không ạ?"
Cô đã sống ở nhà họ Tần mười mấy năm, từ lâu đã không còn ôm hy vọng với kẻ nào nữa.
Cũng chỉ có chú tài xế này mới mù quáng tin tưởng, không nghĩ tới Tần gia không phải gia đình bình thường, đáy mắt Giản Ánh An hiện lên một tia lạnh lẽo.
Đó là một gia tộc vô tình vô nghĩa, đối với họ lợi ích là trên hết, ích kỷ vụ lợi từ trong xương cốt.
Kể cả như thế, cho dù họ có thể hiện sự ích kỷ đó ra ngoài cũng không sao cả.
Giản Ánh An chịu đựng cơn giận, chỉ cần Tần Miên Miên hạnh phúc, thì nàng hãy cứ làm thiên kim Tần gia, vô tư mà trưởng thành.
Tài xế lại cho rằng trong lòng cô bé để ý đến Tần Miên Miên.
Nghe nói vợ chồng nhà họ Tần đối xử rất tốt với cô con gái này, chiều chuộng mọi lúc mọi nơi. Bữa tiệc sinh nhật năm nàng sáu tuổi, Tần gia còn mời rất nhiều gia tộc giàu có, quyền lực đến chỉ để chúc mừng sinh nhật nàng.
Cùng là thiên kim Tần gia, cuộc đời lại trái ngược hoàn toàn.
Nếu cô bé có khúc mắc thì cũng là chuyện bình thường, đừng nói một đứa trẻ sáu tuổi, kể cả là người trưởng thành cũng sẽ tức giận vì không được đối xử bình đẳng.
Tài xế khuyên nhủ: "Cháu yên tâm, em trai em gái cũng sẽ thích cháu thôi."
Thằng em trai ngốc kia sao có thể thích cô!
Cô vừa nghe tài xế nói đã biết ông không hiểu nội tình, lầm tưởng rằng Giản Ánh An chỉ đơn giản là thiên kim bị lưu lạc bên ngoài nay được nhận về.
Tần gia vì không muốn xúc phạm tới Tần Miên Miên, che giấu tin tức cũng thật tốt!
Nghĩ đến Miên Miên, trong lòng Giản Ánh An khẽ động.
Bên tai cô vang lên thanh âm mềm nhẹ của Miên Miên.
"Nhưng mà, em thích chị."
Tần Miên Miên sẽ thích cô sao.
Giản Ánh An che ngực, cảm xúc dâng lên như thủy triều. Giản Ánh An ngẩng đầu, bỗng nhiên cô nghĩ thông suốt.
Cô phải quay về Tần gia! Cô muốn chiều chuộng, sủng ái Tần Miên Miên tựa như em gái ruột của mình! Những chuyện khác cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm đến Tần Miên Miên.
Bởi vì, Giản Ánh An cũng sẽ thích Tần Miên Miên.
Dù cho đó là sự yêu thích muộn màng.
***
Sắc trời tối dần.
Tần gia cho rằng Giản Ánh An chỉ xứng tiến vào cửa nhà vào lúc này, như thể có tật giật mình, sợ bị người khác biết mình đã tìm về được con gái ruột.
Sắc mặt Giản Ánh An không tốt, đương nhiên không phải vì chuyện này.
Năm cô sáu tuổi, thân thể quá mức bạc nhược, yếu ớt, chỉ trong chốc lát đã cảm thấy mình không còn sức lực.
Bụng cô kêu một tiếng nhỏ, hình như cô đã không ăn cơm một ngày rồi.
Đương nhiên tài xế sẽ không chú ý chuyện này, Giản Ánh An nhớ không lầm là đời trước bản thân đói đến tận sáng hôm sau.
Nhớ đến chuyện trước đây, tâm trạng của Giản Ánh An càng không vui.
Không nghĩ tới tài xế lại đưa cho cô một ổ bánh mì nhỏ.
Giản Ánh An hơi sửng sốt.
Kiếp trước không xảy ra chuyện này, vì sao sau khi trọng sinh trở về tài xế lại cho cô bánh mì? Giản Ánh An không nhận lấy ngay mà đưa mắt nhìn qua tài xế lại nhìn về ổ bánh mì như đang đánh giá.
Tài xế cầm được một chút, bởi vì còn đang lái xe nên dứt khoát đặt ở chỗ Giản Ánh An lấy được: "Cháu còn chưa ăn cơm chiều, trước tiên ăn một chút lót bụng đã."
Đâu chỉ là cơm chiều, bảo mẫu thấy Giản Ánh An được nhận về nên trực tiếp bỏ đói cô.
Bà âm dương quái khí nói rằng cô được quay về sống cùng người thượng lưu rồi, chắc chắn sẽ coi thường cơm canh đạm bạc của bà, nếu không phải Tần gia vẫn xem Tần Miên Miên như con gái thì Giản Ánh An nghi ngờ bà sẽ còn làm thêm nhiều chuyện quá đáng hơn.
Giản Ánh An trầm mặc, cô nhìn ổ bánh mì kia.
Bánh mì không có bao bì mà được đựng trong bao nilon trong suốt cùng với tên sản phẩm được in lên đó, vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Cô cầm lấy, nói một câu cảm ơn, sau đó xé mở bao đóng gói ra.
Ăn một ngụm, hương vị không có gì đặc biệt, nhưng lúc này cô cũng không có lựa chọn khác.
Cô đã không còn là Giản Ánh An của mười mấy năm sau, tiếp quản hơn một nửa Tần gia, mỹ vị tinh xảo gì đó đã không còn liên quan đến cô. Hiện tại cô chỉ còn là một đứa trẻ đáng thương không ai cần vừa được nhận về.
Tài xế nhìn cô ăn xong hai ngụm, sau đó lại ngồi yên.
Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mới sáu tuổi thôi mà đã ra dáng người lớn như vậy, trước kia chắc đã chịu khổ không ít.
Từ giờ sẽ tốt hơn thôi, ở Tần gia ngay cả người hầu cũng được ăn ngon hơn người bình thường. Tài xế lại không nghĩ tới, nếu Tần gia thật sự nhìn trúng Giản Ánh An, sao có thể để một tài xế không có quan hệ gì với Tần gia đến đón.
Chiếc xe màu đen trầm tĩnh hướng về phía nhà họ Tần.
Tài xế không thể lái xe vào, trong bóng đêm, ông nhìn Giản Ánh An xuống xe, cả người cô bé nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn chằm chằm cổng sắt to lớn đang đóng chặt. Tài xế cụp mắt, cảm khái một tiếng, sau đó lái xe rời đi.
Xuyên qua khe hở cánh cổng sắt, Giản Ánh An nhìn thấy được nhân viên bảo vệ đang chểnh mảng bên trong.
Cảnh tượng quen thuộc lại diễn ra, mọi thứ đều khiến Giản Ánh An khó có thể quên.
Thế nên việc trước tiên cô làm sẽ là sử dụng thân phận đại tiểu thư của mình, đi giáo huấn đám hạ nhân tưởng mình đắc thế mà làm càn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa [1].
[1]: Câu đầy đủ là "Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa" ý chỉ những người nói thì rất mạnh mẽ, rất hay với biết bao hứa hẹn, nhưng khi thực hiện công việc thì lười nhác, bỏ dở không đến nơi đến chốn.
Trở lại thân phận một đứa trẻ nhỏ bé đáng thương, Giản Ánh An không còn lệ khí của kiếp trước nữa, hiện tại cô đã gấp không chờ nổi, nóng lòng muốn đi vào nhà họ Tần, gặp Tần Miên Miên một chút.
Tần Miên Miên mới sáu tuổi, có lẽ em ấy sẽ nở một nụ cười thật tươi, sẽ nói hoan nghênh cô đến đây.
Cô siết chặt lòng bàn tay để không trở nên thất thố, đợi một lúc sau, bảo vệ mới chậm rãi đến mở cửa.
Nhìn quần áo cũ nát trên người Giản Ánh An không tương xứng với ngôi nhà được trang hoàng xa hoa tráng lệ của Tần gia, bảo vệ bĩu môi.
Giản Ánh An nghe thấy hắn oán thầm: "Cũng không biết là con cái của gia đình tồi tàn nào, thế mà lại là tiểu thư Tần gia..."
Lời lẽ y hệt kiếp trước, không sai một chữ.
Giản Ánh An càng thêm tin tưởng chính mình đã trọng sinh trở lại.
Bảo vệ mở cửa xong liền ngáp một cái, tiếp tục đi câu cá, không có ai dẫn đường nên Giản Ánh An đành phải một mình đi bộ đến biệt thự song lập.
Trong biệt thự, sàn nhà được lát gạch bóng sáng loáng, trên trần treo một chiếc đèn chùm xa hoa kiểu châu Âu, cô không ngồi xuống sô pha mềm mại mà đứng ở sảnh lớn, mím môi, ánh mắt dừng ở lầu hai.
Cô bé mặc một chiếc váy xòe màu hồng nhạt, tóc được uốn xoăn nhẹ, trông rất giống búp bê Barbie. Nàng chạy qua hàng lang dài, sau đó dừng lại ở tay vịn cầu thang, tò mò nhìn Giản Ánh An.
Đôi mắt nai ướt át, đơn thuần mà trong suốt, nàng không biết Giản Ánh An trở về tượng trưng cho điều gì, chỉ cho rằng trong nhà có thêm một người bạn nhỏ.
Hai người một người đứng ở lầu hai, một người đứng ở dưới lầu, đôi bên nhìn nhau.
Các nàng đã sống chung ở nhà họ Tần một thời gian dài, là hai người vốn không nên gặp nhưng cuối cùng lại ở cùng nhau, tâm trạng của Giản Ánh An vô cùng tốt, rốt cuộc cô cũng được gặp lại Tần Miên Miên.
Cô cười âu yếm với Tần Miên Miên, đôi mắt của cô gái nhỏ trên lầu lập tức sáng lên, nụ cười của nàng còn rạng rỡ hơn cả Giản Ánh An.
Nhưng em ấy vẫn chưa đi xuống đây, Giản Ánh An nhíu mày, vén mái tóc xơ xác vàng úa của mình.
Thật ra đến tận bây giờ Giản Ánh An vẫn không hiểu nổi, với bộ dạng hiện tại của bản thân, sao cô công chúa nhỏ này có thể liếc mắt một cái đã thích ngay được? Nếu không phải xảy ra chuyện kia, đánh chết Giản Ánh An cũng không tin.
Tần Miên Miên thích cô.
Trên thế giới này, người duy nhất thích cô chỉ có Tần Miên Miên. Giản Ánh An thả tay ra, khó chịu thở hắt một hơi, tự nhủ chính mình đừng nên nghĩ nhiều.
Cô nhìn xung quanh, hơi cau mày.
Quản gia và vợ chồng nhà họ Tần vẫn chưa xuất hiện.
Mà Tần Miên Miên cũng không dám xuống lầu.
Giản Ánh An muốn đi lên, muốn giới thiệu lại bản thân với Tần Miên Miên, muốn chứng minh với em ấy rằng từ nay về sau, cô nhất định sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.
Nhưng cô biết, một khi cô cử động thì người hầu sẽ lập tức liên hệ với vợ chồng Tần gia, sau đó hai vợ chồng họ sẽ vì lo lắng cô làm gì đó với Tần Miên Miên mà đưa cô đi, phái vài người giám sát cho có lệ.
Đời trước chính là như vậy, phải mất một năm cô mới có thể quay lại nhà họ Tần.
Nếu thế sẽ không được gặp Tần Miên Miên nữa, Giản Ánh An nhắm mắt lại, suy nghĩ gì đó.
Cô quyết định rồi, bản thân có lẽ phải ngụy trang một thời gian, giả dạng thành một cô bé ngoan ngoãn vô hại.
Chỉ có như vậy cô mới có thể ở lại bên cạnh Tần Miên Miên. Giản Ánh An phải thu lại nanh vuốt sắc bén của mình, giả trang thành một con sơn dương vô tội.
Cô tỏ ra thận trọng, dè dặt nhìn về phía người phụ nữ trung niên trông như người hầu kia, hỏi: "Khi nào Tần tiên sinh bọn họ mới trở về vậy ạ?"
Cẩn thận kìm nén sự cứng rắn của mình, cô nói với ngữ khí vừa mềm vừa bất lực.
Giản Ánh An dùng đôi mắt đen nhánh, mê mang mà lại khủng hoảng nhìn người phụ nữ trung niên kia.
Quá đáng thương.
Người hầu làm bộ sửa sang lại đồ đạc, nghe thấy thanh âm mà Giản Ánh An cố tình làm cho yếu thế đi, động tác ngưng lại, không hiểu tại sao trong lòng có chút chua xót.
Bà cũng là người làm mẹ, nếu con gái ruột của mình bị lưu lạc ở bên ngoài bây giờ mới nhận lại, chắc chắn bà sẽ thương yêu chăm sóc con gái thật tốt.
Nhìn Giản Ánh An mà xem, không dám hy vọng xa vời được cha mẹ yêu thích, lại còn phải cẩn thận kêu ba mình một tiếng "Tần tiên sinh", đáng thương đến cỡ nào.
Trên thực tế, Giản Ánh An không cách nào cưỡng ép bản thân gọi ông ta là ba được.
Nhưng mà có thể lừa gạt người hầu này cũng tốt.
Người hầu ngừng tay, không thèm để ý đến lời dặn của quản gia nữa, cho đứa nhỏ thêm chút ấm áp cũng đâu có sao! Người hầu cười hòa ái với Giản Ánh An: "Phu nhân bọn họ bận công việc, đang trên đường trở về cháu ạ."
Đôi mắt trong trẻo của Giản Ánh An nhìn người hầu.
Khuôn mặt nhỏ xíu nhưng cố tình đôi mắt vừa đen lại vừa sáng, nhìn người hầu đến mức khiến bà mềm lòng, người hầu theo bản năng tìm xem trong túi tạp dề của mình có viên kẹo nào không.
Giản Ánh An chú ý động tác của người hầu, không hứng thú dời mắt.
Cô không có hứng thú với kẹo lắm, cũng không tin những lời lừa trẻ con của người hầu, chỉ đơn giản cúi đầu, không giả vờ nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Tần Miên Miên đã từ trên lầu chạy xuống dưới.
Giản Ánh An hơi giật mình, khóe môi cong cong, ý cười trong trẻo mà nhìn nàng chạy lại đây, hiểu sâu sắc một đạo lý.
Chỉ có nguy trang thành con mồi của thợ săn, mới dễ dàng đạt được mục đích của mình.
Tiểu bạch thỏ không biết lòng người hiểm ác, chỉ cảm thấy người hầu trong nhà đối tốt với Giản Ánh An như vậy nhất định chị ấy là đứa trẻ ngoan, có thể kết bạn với chị ấy.
Tần Miên Miên thấy dì Trương đang tìm kẹo, nàng lấy ra viên kẹo mình trân quý nhất từ trong túi nhỏ của mình.
Vỏ kẹo tinh xảo, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Trong lòng Tần Miên Miên tràn đầy vui vẻ: "Cho chị ăn kẹo nè."
Nàng nhìn Giản Ánh An thận trọng mà nhận lấy viên kẹo, tựa như đây không phải kẹo bình thường mà là một bảo vật quý giá có thể trấn áp cự long.
Giản Ánh An mở giấy gói kẹo ra, ăn trước mặt Tần Miên Miên, ăn xong viên kẹo này, cô hơi mỉm cười: "Cảm ơn, ăn ngon lắm."
Đã mười mấy năm rồi, rốt cuộc cô cũng nếm được vị ngọt của viên kẹo này, đôi mắt Giản Ánh An đau xót.
Cô vuốt phẳng giấy gói kẹo, tỉ mỉ cất giữ trong người.
Một màn này được dì Trương xem trong mắt, hốc mắt bà chua xót, cảm thấy khổ sở vì Giản Ánh An.
Chỉ là một viên kẹo nhỏ mà cô bé quý trọng đến như vậy, trước đó còn khổ sở hơn bao nhiêu đây!
Vậy mà quản gia còn bắt mọi người phải làm bộ như không nhìn thấy, làm lơ đứa bé đáng thương như thế.
Cô bé rõ ràng là con gái ruột của vợ chồng nhà họ Tần, làm cha mẹ thấy con mình chịu khổ vậy, sao còn có thể tàn nhẫn!
Sắc mặt dì Trương trở nên nghiêm trọng, lặng lẽ rời đi tìm quản gia.
Bà nhất định phải cầu tình với quản gia, xin bọn họ đối tốt với cô bé một chút...
Giản Ánh An phát hiện dì Trương đã đi, cô lãnh đạm liếc mắt một cái, thờ ơ, lại tiếp tục nhìn Tần Miên Miên.
Nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Ý nghĩa của việc cô trọng sinh chính là vì Tần Miên Miên.
Những người khác, không liên quan gì đến cô. Giản Ánh An chuẩn bị nói gì đó, mở đầu phải nói mấy câu tốt đẹp mới có thể trở thành bạn thân của Tần Miên Miên.
Nhưng mà trước lúc mở miệng, Giản Ánh An đã nghe thấy tiếng giày cao gót.