Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế
Chương 25: C25: Chương 25
“Vì sao lại miễn phí?”
Ứng Tây: “Bởi vì là viện mình mở.”
Mục Tinh Thần: “…”
Mục Tinh Thần vừa nghe, ngay lập tức không còn bất kì ảo tưởng gì với nhà ăn nữa.
Ngự Kỳ Kỳ nhìn thời gian, “Gần giữa trưa rồi, qua đó luôn đi.”
Mục Tinh Thần đi theo mấy người ra ngoài, thấy bọn họ không đi về phía cửa, ngược lại mang theo Mục Tinh Thần đi về hướng ngược lại, đằng đó có một mảnh ruộng lúa mạch.
Mục Tinh Thần nhìn mảnh ruộng lúa mạch này với vẻ mới lạ, lúa mạch lớn lên cao thẳng, từng cây đều có hạt no đủ. Bên trái ruộng lúa mạch là ruộng nước, trồng lúa nước, bên dưới hình như còn có con gì đang bơi lội.
Mà bên phải là một mảnh vườn rau quả, mảnh ruộng cách gần nhất trồng dưa leo, bên phải nữa là cà chua, xa nữa thì Mục Tinh Thần không nhìn rõ.
Mục Tinh Thần nuốt nước miếng, vô cùng động lòng.
Ngự Kỳ Kỳ nhếch miệng cười cười, lộ ra một chiếc răng nanh nhòn nhọn, tùy tay bẻ một cây lúa, chà sạch vỏ thóc, nhặt ra mấy viên lúa mạch béo tròn ném vào trong miệng, “Ruộng lúa mạch của anh mọc không tệ đúng không, tươi tốt hơn ruộng của đại sư huynh em nhiều.”
Mục Tinh Thần ngạc nhiên, “Các anh trồng à?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Bài tập trong chương trình học, về sau em cũng phải trồng.”
Ứng Tây cũng nói: “Mảnh ruộng bên trái nhất kia về sau sẽ là của em.”
Mục Tinh Thần lại một lần rung động, nhưng cô có một thắc mắc.
Cô chỉ ra đồng ruộng, “Sau khi đất đai bị ô nhiễm, em tưởng chỉ có thể tiến hành nuôi trồng không đất thôi mà?”
Ứng Tây nói: “Cái em đang nhìn đến là đất nuôi trồng mà Viện Nông khoa sản xuất.”
Đất nuôi trồng? Tấc đất tấc vàng real trong truyền thuyết?
Ánh sáng lập lòe trong mắt Mục Tinh Thần biến thành hình tiền tài, đây mà là đất à, rõ ràng là cả một mảnh vàng mà!!!
Ngự Kỳ Kỳ thấy dáng vẻ không tiền đồ này của Mục Tinh Thần thì cười nhạt một tiếng, vung bàn tay lên, “Này chưa là gì, trước mắt em chứng kiến, phàm là đất đai màu đen đều là đất nuôi trồng.”
Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn được một mảnh đất đai màu đen nhìn không thấy cuối: “Khụ khụ khụ…”
Bị dọa rồi, thật sự cảm ơn.
Mục Tinh Thần cảm thấy là chính mình nông cạn, cô biết nhìn người không thể trông mặt mà bắt hình dong, lại không biết học viện cũng không thể.
Sao cô có thể cảm thấy học viện Nông nghiệp ở trong nhà tranh rách nát là bần cùng keo kiệt đâu? Đó là do trời sinh tính cách bọn họ chất phác, hướng tới cuộc sống mộc mạc bán mặt cho đất bán lưng cho trời thôi!
Về phần cái nhà gỗ rách nát, đó chỉ để giúp cho bọn họ tiếp cận gần hơn bầu không khí làm nông nguyên thủy thôi.
Cái này gọi là gì, là có tầm nhìn! Có cách cục!
Xuyên qua đồng ruộng là một mảnh rừng nhỏ, khu vực giao giữa đồng ruộng và rừng cây có đặt một chuồng chó to dựng bằng gỗ, bên trong có một con chó lớn màu trắng đang ngủ.
Con chó lớn nghe được động tĩnh, giật giật lỗ tai bên phải, lười biếng mở một con mắt nhìn qua.
Đôi mắt nó màu lam, như là viên đá xanh nước biển trong trẻo, cực kỳ xinh đẹp.
Có lẽ bởi vì thấy Mục Tinh Thần là người lạ, nó không ngủ tiếp mà mở mắt nghiêng đầu nhìn qua.
Ứng Tây đi về phía con chó lớn, xoay người vẫy Mục Tinh Thần, ý bảo cô cũng lại đây.
Ứng Tây ngồi xổm xuống trước mặt con chó lớn, nó lười biếng đi từ trong chuồng chó ra, thoải mái rũ lông rồi ngồi xổm xuống đối diện với Ứng Tây, đuôi to trắng như tuyết xoã tung, vung vẩy vung vẩy.
Ứng Tây xoa xoa đầu con chó lớn, “Xích Tuyết, đây là tiểu sư muội của chúng ta, em nhớ kỹ em ấy nhé.”
Xích Tuyết chính là tên con chó lớn này.
Xích Tuyết ghé sát vào người Mục Tinh Thần, nhẹ nhàng ngửi ngửi hương vị.
Ứng Tây nói với Mục Tinh Thần: “Em có thể sờ nó.”
Hình thể của Xích Tuyết vô cùng lớn, ngồi xổm xuống cũng phải cao đến gần 1 mét 5. Lông toàn thân trắng tinh không có một sợi màu khác, vô cùng đẹp. Thú thật, ngay khi Mục Tinh Thần vừa nhìn thấy nó đã bị ngoại hình đẹp trai kia chinh phục.
Mục Tinh Thần cẩn thận sờ phần lông mềm mại mượt mà nơi cổ Xích Tuyết.
Xích Tuyết nghiêng mặt cọ cọ vào bàn tay Mục Tinh Thần, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Ngao.”
Ứng Tây sờ sờ Xích Tuyết, “Xích Tuyết nhớ mùi em rồi đó.”
Ngự Kỳ Kỳ nhìn thời gian, “Đi thôi, đói rồi.”
Mục Tinh Thần lưu luyến mà đứng dậy, quay đầu lại nhìn Xích Tuyết một cái, thấy nó về lại ổ chó nằm ngủ rồi.
Ba người đi vào rừng cây nhỏ, Mục Tinh Thần: “Vì sao Xích Tuyết lại ở đó?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Bởi vì luôn có mấy tên đáng ghét lén băng qua rừng cây đến trộm đồ ăn, phiền cực.”
“Nếu bọn họ chỉ trộm một hai cái, ông đây cũng lười nói gì.” nói tới đây, Ngự Kỳ Kỳ có chút nghiến răng nghiến lợi, mặt mày đều là vẻ tức giận, “Bọn chó má, năm trước trộm đến mức anh trực tiếp trượt môn!”
Ứng Tây ho nhẹ một tiếng, “Năm ngoái nó trồng khoai lang đỏ, trong một đêm mất sạch, đến cả lá khoai cũng không để lại mảnh nào.”
Mục Tinh Thần cũng cảm thấy có chút quá đáng, “Ai làm?”
Ý cười bên khóe miệng Ứng Tây gần như không đ è xuống được, “Mùi khoai nướng bay từ hướng ký túc xá đơn binh 1 đến.”
Mục Tinh Thần: “Thế cứ bỏ qua vậy thôi à?”
Ngự Kỳ Kỳ cao giọng: “Không thể nào!”
“Hai ngày trước khi bọn họ thi thể năng, anh chôn vào trong đất một ít khoai lang tím bỏ thêm “gia vị”.” Ngự Kỳ Kỳ cười lạnh: “Bọn họ tiêu chảy nguyên một ngày, trượt sạch thể năng.”
Mục Tinh Thần chớp mắt, giơ ngón tay cái, “Làm tốt lắm.”
“Cho nên từ đó về sau, để bọn Xích Tuyết đến đây thay phiên trực ban, ai dám trộm đồ,” Ngự Kỳ Kỳ hung tợn nói: “Cắn nát mông bọn họ.”
Mục Tinh Thần ho nhẹ một cái, “Ngoài Xích Tuyết ra, học viện còn nuôi con chó nào khác nữa à?”
Ứng Tây: “Không chỉ là chó, chờ ngày mai em sẽ biết.”
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã l ra khỏi rừng cây nhỏ, lúc này mới phát hiện mặt sau rừng cây trường học chính là nhà ăn. Hơn nữa, hình như là để tiện cho khoa bọn họ, nơi này còn có một cánh cửa sau.
Nhà ăn trường học xa hoa ngoài dự kiến của Mục Tinh Thần, thậm chí còn đẹp đẽ khí phách hơn so với bất kì tòa nhà nào cô từng thấy dọc trên đường đi tới, tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.
Mục Tinh Thần nhìn quy mô nhà ăn này liền biết, nhất định là doanh thu của nhà ăn vô cùng vô cùng khả quan, lại nghĩ đến khu dạy học rách nát trong khoa, rơi vào im lặng.
Ứng Tây: “Có phải em tò mò lắm không, hẳn là nhà ăn thu được không ít, vì sao khoa mình còn nghèo như vậy?”
Mục Tinh Thần: “Là vì đất nuôi trồng sao?”
Ứng Tây lắc đầu, “Đất nuôi trồng là phát minh viện trưởng đã từng tham dự nghiên cứu, học viện chúng ta mua đất nuôi trồng chỉ cần thanh toán chi phí cơ bản nhất mà thôi.”
Mục Tinh Thần: “Vậy là vì sao?”
Ngự Kỳ Kỳ nhún vai: “Kinh phí một năm của các viện khác được cho mấy trăm triệu, viện chúng ta chỉ có không đến 50 vạn tinh tệ, hơn nữa còn phải nuôi một đám tổ tông, không rơi vào cảnh nợ nần đã là nhờ có thầy Giả tính toán tỉ mỉ.”
Mấy vị tổ tông này chắc chắn không phải chỉ người.
Nhưng thật ra Mục Tinh Thần cũng hiểu vì sao kinh phí sẽ chênh lệch nhiều như vậy. Bất kể là trường học gì, trước nay đều dành phần nhiều kinh phí cho các khoa viện mạnh mẽ đứng đầu. Mà viện Nông nghiệp của bọn họ, là viện Nông nghiệp trong một trường quân đội cao cấp nhất định là ít được quan tâm nhất trong những viện ít được quan tâm. Trường học không quan tâm, chắc chắn lượng kinh phí được duyệt cũng không bao nhiêu, có thể có một khu nhà ăn chống đỡ đã may lắm rồi.
Ba người vào nhà ăn từ cửa hông, giờ này nhà ăn đã có không ít người, có rất nhiều sinh viên cũ, cũng có rất nhiều sinh viên mới.
Bọn họ không trực tiếp đi vào tầng 1 mà là vào thang máy, Mục Tinh Thần thấy Ứng Tây quét chứng nhận trí não điện tử, ấn tầng 4.
Ứng Tây giới thiệu với Mục Tinh Thần: “Tầng một chuyên bán dịch dinh dưỡng, tầng hai là đồ ăn truyền thống bình thường, thêm mấy món canh và mười hai món tráng miệng ngọt, tầng ba là khu VIP và khu của giáo viên công nhân viên chức, nhiều món hơn, nhưng giá cũng siêu đắt, đương nhiên chúng ta vẫn được miễn phí.”
Mục Tinh Thần: “Tầng bốn thì sao?”
Mục Tinh Thần vừa dứt lời, thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra, rõ ràng tầng bốn không phải nhà ăn, nơi này không một sinh viên nào.
Ngự Kỳ Kỳ nói: “Nơi này là kho hàng.”
“Kho hàng này lúc đấy trang trí làm nhà ăn nhưng lại chưa dùng đến, đồ làm bếp cũng đầy đủ cả. Ăn chán ở dưới thì lên đây tự mình nấu cũng được, nguyên liệu nấu ăn tùy chọn.”
Ứng Tây: “Ăn lẩu hay nướng BBQ?”
Mục Tinh Thần nuốt nước miếng, tùy, tùy tiện chọn, “Lẩu đi.”
Ba người chọn một sọt nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, còn lấy một đ ĩa bánh ngọt từ nhà ăn VIP tầng 3 và ba đ ĩa thịt tẩm bột chiên giòn, mở nồi ăn nóng hôi hổi.
Mục Tinh Thần ăn đến no căng đau bụng cũng tiếc không muốn dừng, đây là bữa ngon nhất, no nhất cô từng được ăn kể từ khi đi vào tinh tế đến nay, mà cuộc sống như vậy về sau vẫn còn có thể trải nghiệm, Mục Tinh Thần đã tự lên sẵn thực đơn cho mình ở trong đầu.
Ăn uống no đủ, ba người nằm xoài trên sô pha nói chuyện phiếm, chủ yếu là Ứng Tây và Ngự Kỳ Kỳ nói cho Mục Tinh Thần về một ít tin tức trong trường.
Nói một hồi lại nói đến cái diễn đàn kia.
Mục Tinh Thần: “Em vào xem qua, hình như đó là diễn đàn chung của tất cả các trường quân đội à.”
Lúc này Ngự Kỳ Kỳ mới nhớ, “Em vào lại đi, sau khi hoàn thành đăng ký nhập học, dưới mục giao lưu sẽ có thêm một mục trường học, trong đó mới nhộn nhịp.”
Cái này Mục Tinh Thần đúng là không chú ý, click mở diễn đàn xem, quả nhiên thấy một mục tên là B612 xuất hiện bên dưới mục giao lưu. Mục Tinh Thần nhấn vào, phát hiện bên trong thật sự nhộn nhịp.
Là kiểu nhộn nhịp… không quá bình thường.
Trang đầu có rất nhiều bài đăng nổi bật thì chưa nói, còn không ngừng có bài đăng mới hiện lên.
Bài đăng nổi bật nhất đã có hơn hai nghìn bình luận, tiêu đề là:
# tôi vừa rồi nhìn thấy thiếu giáo Lăng mặt đen sì, đằng đằng sát khí đóng sầm cửa rời khỏi văn phòng thiếu giáo Tiêu, thiếu giáo Tiêu thì đang quỷ dị mà cười to, có ai biết là đã có chuyện gì xảy ra không?
Mục Tinh Thần có dự cảm không tốt lắm, cô nhấn vào, kéo bình luận đọc thử, không ai biết là vì sao mãi cho đến bình luận thứ 12 xuất hiện.
12L: Má ơi, hình như tôi biết vì sao rồi.
Thiếu giáo Lăng tuyển thẳng một sinh viên, vẫn luôn khoe với thiếu giáo Tiêu làm thầy ấy buồn bực mấy ngày nay, cái này mọi người đều biết đúng không? Ngày hôm qua, sinh viên tuyển thẳng này đến nhập học.
13L: Ồ, vậy thì sao, đừng úp úp mở mở?
14L: Nhập học có vấn đề gì à?
…..
21L: Sau đó, ha ha ha ha, tôi không nhịn được, để tôi cười một lúc đã, ha ha ha ha.
Sau đó bạn sinh viên này ha ha ha, người ta không đến hệ chỉ huy đơn binh của thiếu giáo Lăng, ha ha ha, người ta đăng ký vào khoa Chăn nuôi nuôi dưỡng ha ha ha ha!
Tôi không nhịn được, không chỉ là thiếu giáo Tiêu cười sắp phát điên rồi, tôi cũng cười đến sắp phát điên rồi ha ha ha ha.
22L:??? Sinh viên này dũng cảm thật đấy.
23L: Ha ha ha ha, trời ạ, chắc thiếu giáo Lăng sắp tức chết rồi.
24L: Trường chúng ta còn có khoa Chăn nuôi nuôi dưỡng à???
…….
78L: Báo cáo!!! Thiếu giáo Lăng đã giết đến phòng giáo vụ!!!
79L: Ha ha ha ha.
……
276L: Báo cáo!!! Thiếu giáo Lăng đã ra khỏi phòng giáo vụ!!!
277L: Ha ha ha ha, cô Tiểu Trần có khỏe không?
Sắc mặt của Mục Tinh Thần lúc xem diễn đàn không quá bình thường, Ứng Tây và Ngự Kỳ Kỳ nhận thấy có khả năng có cái gì không đúng, cũng nhấn vào xem, sau đó liền thấy bài đăng này.
Vẻ mặt Ứng Tây phức tạp mà nhìn sư muội nhà mình: “Em chính là sinh viên tuyển thẳng mà thiếu giáo Lăng đào về đấy à?”
Vẻ mặt Mục Tinh Thần cũng phức tạp: “Đúng vậy.”
Ngự Kỳ Kỳ không thể tưởng tượng, “Em thế mà lại từ bỏ hệ đơn binh của thiếu giáo Lăng để chạy đến học chăn nuôi nuôi dưỡng? Vì sao?”
Mục Tinh Thần: “Bởi vì thích chứ sao, chẳng lẽ các anh không đến đây vì thích à?”
Biểu cảm của hai sư huynh hơi hơi vặn vẹo, một lát sau Ngự Kỳ Kỳ mới nói: “Đại sư huynh của em là vì hệ thống bị bug lúc điền nguyện vọng nên mới đến đây.”
Mà sinh viên bình thường khi trúng tuyển sẽ không phải đến phòng giáo vụ xác nhận.
Mục Tinh Thần nhìn về phía đại sư huynh: “……”
Ứng Tây: “Nhị sư huynh của em thời niên thiếu phản nghịch, chỉ đơn thuần muốn làm ngược lại với mong muốn của người trong nhà.”
Mục Tinh Thần nhìn về phía nhị sư huynh: “…”
Cho nên chỉ có mỗi cô là thật lòng muốn học chăn nuôi nuôi dưỡng thôi à?
Đại sư huynh nhị sư huynh xấu hổ chuyển tầm mắt, giả bộ xem trí não.
Vì thế thấy được một thứ khó lường.
1788L: Báo cáo!!! Thiếu giáo Lăng giết đến hệ Chăn nuôi nuôi dưỡng đòi người!!!!
1789L: Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!
1790L: Đi đi đi, đi hóng hớt đi!
……
2122L: Báo cáo!!!!!!!!!!!! Thiếu giáo Lăng đánh nhau với thầy Giả rồi!!!!
Trong nháy mắt, động tác của ba người nhất trí, đứng dậy!
“Đánh nhau rồi??!”