Thiên Kim Bạc Tỉ mới cập nhật
Chương 4: Chống cự (18+)
Sau một lúc Đoàn Nam Phong thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút liền buông tha cho môi của cô. Chưa kịp để cô gái phản ứng, Đoàn Nam Phong liền nhấc bỗng cô gái lên hướng thẳng về phía giường “tân hôn”. Cô gái có vẻ hốt hoảng liền vùng chạy khỏi phòng ngủ. Đoàn Nam Phong liền đưa tay bắt lấy tay cô. Cô gái vùng vẫy chống cự, cắn vào tay anh rồi chạy ra hướng cửa chính. Cố hết sức mở cửa, đưa thẻ đa năng của nhân viên cao cấp vào quét khóa vẫn không mở ra được.
Đoàn Nam Phong tiến đến gần, bàn tay vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô gái. Trong mắt lúc này chỉ có dục vọng ngất trời. Anh khẽ nói vào tai cô gái: “Bày trò với tôi rồi, còn muốn dùng chiêu rượt đuổi để tăng kích thích sao? Vì để lên giường với tôi cô cũng dụng thật nhiều công.” Nhếch môi cười khẩy, anh liền đưa tay nắm chiếc áo sơ mi mỏng vứt ra xa. Những chiếc nút trên áo sơ mi rơi xuống sàn đá hoa cương trong phòng khách của phòng tân hôn kêu lên những tiếng lách tách. Áo lót trắng giữ lấy khuôn ngực căng tràn sức sống hoàn mĩ ngay tức khắc đập vào mắt Đoàn Nam Phong, đẹp đến mức khiến anh sững người bất động như không muốn giây phút chiêm ngưỡng bị ngắt quãng.
Theo bản năng cô gái hoảng hốt, chạy đến sàn lấy áo che thân. Đoàn Nam Phong không chịu thêm được nữa liền đi đến bàn làm việc mở ví lấy ra vật bảo vệ bỏ vào túi áo choàng tắm. Chầm chậm từng bước tiến về phía cô gái đang run rẩy. Cô gái sợ mất hồn, mặc vội áo nói một tràn tiếng Anh, tiếng Pháp và cả tiếng Bồ Đào Nha ra với nội dung van xin, khẩn cầu.
“Đừng mà! Xin anh, xin anh tha cho tôi. Đừng như vậy…”
Nhưng vô ích, tất cả đều vô ích, Đoàn Nam Phong đã không nghe bất cứ thứ gì, cũng không thể khống chế được bản thân. Ôm cô vào lòng, nhấc bổng cô lên và hướng về phía chiếc giường lớn xinh đẹp. Áo sơ mi một lần nữa bị vứt ra xa. Cô gái vẫn ra sức giẫy dụa, đấm liên tục vào bộ ngực rắn chắc của Đoàn Nam Phong, nhưng anh đã nhanh tay rút dây nối điện thoại của khách sạn ra và trói tay cô lại cố định phía đầu giường. Trong tiếng kêu bất lực, cô gái chỉ còn cách dùng chân giẫy dụa, Đoàn Nam Phong giữ chặt chân cô, chiếc váy ngắn màu đen cuối cùng cũng bị anh kéo ra vứt đi, lộ ra một đôi chân dài thon mượt mà. Không thể chờ đợi thêm, Đoàn Nam Phong đưa môi lướt qua cặp chân ngọc ngà của cô gái rồi từ từ tiến vào nơi tư mật nhạy cảm. Tham lam hít lấy mùi vị thuần khiết của nàng. Sau đó, chiếc áo choàng tắm trên người cũng rơi xuống, lộ ra một thân hình tiêu chuẩn đàn ông. Cô gái đang giẫy dụa cũng vì những va chạm vuốt ve mà phát ra những thanh âm không tự chủ. Sau khi nhìn thấy thân hình của Đoàn Nam Phong không còn gì che đậy, cô gái mới phát hoảng nhắm mắt lại né tránh, quay mặt liên tục lắc đầu.
Nhưng tất cả đều vô dụng, Đoàn Nam Phong đã tách hai chân cô ra và từ từ tiến vào. Nhưng được một chút hắn như phát hiện ra điều gì, sau đó dừng lại. Đi ra khỏi người cô. Một giây sau nhìn thấy hắn cởi bỏ vật bảo vệ, cô gái liền khựng lại, nghĩ hắn đã buông tha cho mình. Cô vội co chân lại, rút vào đầu giường. “ Xin anh, xin anh tha cho tôi. Tôi không biết gì cả.”
Nhưng hình như không phải như cô nghĩ, hắn một lần nữa kéo hai chân cô về phía hắn. Sau đó từ từ chậm rãi tiến vào. Cả người hắn áp lên người cô gái, khẽ thì thầm vào tai cô: “Em sạch sẽ như vậy, tôi cũng không ngại cho em nếm cảm giác tiếp xúc thật sự. Nhớ kỹ cảm giác này, đừng bỏ lỡ. Sẽ nuối tiếc đấy…”
Cô gái tròn mắt, dùng răng cắn vào vai hắn. Nhưng hình như tên đàn ông này không biết đau đớn. Máu chảy vẫn không ngăn lại được hành động của hắn. Cứ như vậy, hắn cư nhiên lấy đi cái quý giá nhất của cô. Một sự mất mát vô duyên vô cớ.
Đi kèm sự đau đớn là tiếng kêu: “Không!” kéo dài đứt quãng cho đến khi không còn chút sực lực mà ngất đi. Một làn nước mát mãn nguyện chảy vào lòng Đoàn Nam Phong, xoa dịu đi tác dụng của thuốc và cả những mất mát trong lòng hắn. Nhìn cô gái xinh đẹp nằm dưới thân, hắn bất giác mỉm cười hài lòng. Người con gái này, mắt, mũi, miệng đều không có gì quá đặc sắc nhưng tại sao khi tất cả những thứ này kết hợp với nhau nằm trên gương mặt của cô lại hài hòa hoàn mĩ và khó quên đến vậy. Sau từng hồi luận động, hắn thỏa mãn rút ra khỏi người nàng. Cảm giác này không chỉ hắn cho nàng nhớ suốt đời mà ngay cả hắn cũng đã không thể quên.
Mở dây trói tay của nàng, nhìn dấu vết trên tay nàng, hắn có chút không nỡ. Nếu không phải nàng chống cự kịch liệt thì hắn cũng không làm thế với nàng. Đoàn Nam Phong cầm tay nàng, ngắm một lúc rồi đặt môi hôn lên vết thương của nàng, lướt nhẹ qua ngón tay của nàng. Nằm cạnh nàng, ánh mắt cũng đã không thể dời đi. Hắn nhìn nàng say mê. Bất giác lại nổi lên một nghi vẫn: “Là nàng bỏ thuốc hại hắn sao? Là nàng đem cái ngàn vàng để đánh đổi sao?” Hắn lắc đầu không thể tin. Cơ mà, lòng người khó đoán, lòng đàn bà lại càng khó dò.
Chiếc điện thoại bị vứt trên ban công,vào giây phút hắn thấy nàng, giờ đây không ngừng sáng đèn, Đoàn Nam Phong bước đến nhận điện. Đầu bên kia, giọng của Trần Khải Nam đầy lo lắng nhưng vẫn không mất đi sự cung kính: “Thiếu gia, tôi và bác sĩ đã đứng bên ngoài cửa chờ rất lâu. Anh vẫn ổn chứ. Chúng tôi vào được không?”
Đoàn Nam Phong vừa nghe điện thoại vừa đi lại vị trí lúc nãy cô gái đứng nhìn xung quanh vô tình ánh mắt dừng lại ở chiếc áo khoát màu đen và bảng tên nhân viên được đặt ngay ngắn trên tay vịn ban công hướng ra biển. Nhẹ giọng nói: “Không cần nữa, cậu đưa bác sĩ ra về đi. Điều tra giúp tôi hai việc. Việc thứ nhất là ai dám giở trò với tôi. Việc thứ hai là tìm hiểu về một nhân viên khu nghỉ dưỡng này tên là Hoàng Tinh Vân.”
Đoàn Nam Phong tiến đến gần, bàn tay vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô gái. Trong mắt lúc này chỉ có dục vọng ngất trời. Anh khẽ nói vào tai cô gái: “Bày trò với tôi rồi, còn muốn dùng chiêu rượt đuổi để tăng kích thích sao? Vì để lên giường với tôi cô cũng dụng thật nhiều công.” Nhếch môi cười khẩy, anh liền đưa tay nắm chiếc áo sơ mi mỏng vứt ra xa. Những chiếc nút trên áo sơ mi rơi xuống sàn đá hoa cương trong phòng khách của phòng tân hôn kêu lên những tiếng lách tách. Áo lót trắng giữ lấy khuôn ngực căng tràn sức sống hoàn mĩ ngay tức khắc đập vào mắt Đoàn Nam Phong, đẹp đến mức khiến anh sững người bất động như không muốn giây phút chiêm ngưỡng bị ngắt quãng.
Theo bản năng cô gái hoảng hốt, chạy đến sàn lấy áo che thân. Đoàn Nam Phong không chịu thêm được nữa liền đi đến bàn làm việc mở ví lấy ra vật bảo vệ bỏ vào túi áo choàng tắm. Chầm chậm từng bước tiến về phía cô gái đang run rẩy. Cô gái sợ mất hồn, mặc vội áo nói một tràn tiếng Anh, tiếng Pháp và cả tiếng Bồ Đào Nha ra với nội dung van xin, khẩn cầu.
“Đừng mà! Xin anh, xin anh tha cho tôi. Đừng như vậy…”
Nhưng vô ích, tất cả đều vô ích, Đoàn Nam Phong đã không nghe bất cứ thứ gì, cũng không thể khống chế được bản thân. Ôm cô vào lòng, nhấc bổng cô lên và hướng về phía chiếc giường lớn xinh đẹp. Áo sơ mi một lần nữa bị vứt ra xa. Cô gái vẫn ra sức giẫy dụa, đấm liên tục vào bộ ngực rắn chắc của Đoàn Nam Phong, nhưng anh đã nhanh tay rút dây nối điện thoại của khách sạn ra và trói tay cô lại cố định phía đầu giường. Trong tiếng kêu bất lực, cô gái chỉ còn cách dùng chân giẫy dụa, Đoàn Nam Phong giữ chặt chân cô, chiếc váy ngắn màu đen cuối cùng cũng bị anh kéo ra vứt đi, lộ ra một đôi chân dài thon mượt mà. Không thể chờ đợi thêm, Đoàn Nam Phong đưa môi lướt qua cặp chân ngọc ngà của cô gái rồi từ từ tiến vào nơi tư mật nhạy cảm. Tham lam hít lấy mùi vị thuần khiết của nàng. Sau đó, chiếc áo choàng tắm trên người cũng rơi xuống, lộ ra một thân hình tiêu chuẩn đàn ông. Cô gái đang giẫy dụa cũng vì những va chạm vuốt ve mà phát ra những thanh âm không tự chủ. Sau khi nhìn thấy thân hình của Đoàn Nam Phong không còn gì che đậy, cô gái mới phát hoảng nhắm mắt lại né tránh, quay mặt liên tục lắc đầu.
Nhưng tất cả đều vô dụng, Đoàn Nam Phong đã tách hai chân cô ra và từ từ tiến vào. Nhưng được một chút hắn như phát hiện ra điều gì, sau đó dừng lại. Đi ra khỏi người cô. Một giây sau nhìn thấy hắn cởi bỏ vật bảo vệ, cô gái liền khựng lại, nghĩ hắn đã buông tha cho mình. Cô vội co chân lại, rút vào đầu giường. “ Xin anh, xin anh tha cho tôi. Tôi không biết gì cả.”
Nhưng hình như không phải như cô nghĩ, hắn một lần nữa kéo hai chân cô về phía hắn. Sau đó từ từ chậm rãi tiến vào. Cả người hắn áp lên người cô gái, khẽ thì thầm vào tai cô: “Em sạch sẽ như vậy, tôi cũng không ngại cho em nếm cảm giác tiếp xúc thật sự. Nhớ kỹ cảm giác này, đừng bỏ lỡ. Sẽ nuối tiếc đấy…”
Cô gái tròn mắt, dùng răng cắn vào vai hắn. Nhưng hình như tên đàn ông này không biết đau đớn. Máu chảy vẫn không ngăn lại được hành động của hắn. Cứ như vậy, hắn cư nhiên lấy đi cái quý giá nhất của cô. Một sự mất mát vô duyên vô cớ.
Đi kèm sự đau đớn là tiếng kêu: “Không!” kéo dài đứt quãng cho đến khi không còn chút sực lực mà ngất đi. Một làn nước mát mãn nguyện chảy vào lòng Đoàn Nam Phong, xoa dịu đi tác dụng của thuốc và cả những mất mát trong lòng hắn. Nhìn cô gái xinh đẹp nằm dưới thân, hắn bất giác mỉm cười hài lòng. Người con gái này, mắt, mũi, miệng đều không có gì quá đặc sắc nhưng tại sao khi tất cả những thứ này kết hợp với nhau nằm trên gương mặt của cô lại hài hòa hoàn mĩ và khó quên đến vậy. Sau từng hồi luận động, hắn thỏa mãn rút ra khỏi người nàng. Cảm giác này không chỉ hắn cho nàng nhớ suốt đời mà ngay cả hắn cũng đã không thể quên.
Mở dây trói tay của nàng, nhìn dấu vết trên tay nàng, hắn có chút không nỡ. Nếu không phải nàng chống cự kịch liệt thì hắn cũng không làm thế với nàng. Đoàn Nam Phong cầm tay nàng, ngắm một lúc rồi đặt môi hôn lên vết thương của nàng, lướt nhẹ qua ngón tay của nàng. Nằm cạnh nàng, ánh mắt cũng đã không thể dời đi. Hắn nhìn nàng say mê. Bất giác lại nổi lên một nghi vẫn: “Là nàng bỏ thuốc hại hắn sao? Là nàng đem cái ngàn vàng để đánh đổi sao?” Hắn lắc đầu không thể tin. Cơ mà, lòng người khó đoán, lòng đàn bà lại càng khó dò.
Chiếc điện thoại bị vứt trên ban công,vào giây phút hắn thấy nàng, giờ đây không ngừng sáng đèn, Đoàn Nam Phong bước đến nhận điện. Đầu bên kia, giọng của Trần Khải Nam đầy lo lắng nhưng vẫn không mất đi sự cung kính: “Thiếu gia, tôi và bác sĩ đã đứng bên ngoài cửa chờ rất lâu. Anh vẫn ổn chứ. Chúng tôi vào được không?”
Đoàn Nam Phong vừa nghe điện thoại vừa đi lại vị trí lúc nãy cô gái đứng nhìn xung quanh vô tình ánh mắt dừng lại ở chiếc áo khoát màu đen và bảng tên nhân viên được đặt ngay ngắn trên tay vịn ban công hướng ra biển. Nhẹ giọng nói: “Không cần nữa, cậu đưa bác sĩ ra về đi. Điều tra giúp tôi hai việc. Việc thứ nhất là ai dám giở trò với tôi. Việc thứ hai là tìm hiểu về một nhân viên khu nghỉ dưỡng này tên là Hoàng Tinh Vân.”