Thiên Kiếp Mi - Trang 3
Chương 91: C91: Mưa phùn lất phất 01
Bích Lạc Cung.
Phóng Lan Cư.
Biết Phó Chủ Mai thích hoa lan, Uyển Úc Nguyệt Đán mời hắn ở lại một đình viện trồng đầy hoa lan. Võ công của Phó Chủ Mai cũng đến từ Hoán Công Đại Pháp, nhưng khác với dự liệu của mọi người, sau khi trúng độc hắn không có sức đề kháng cực mạnh đối với độc thương như Đường Lệ Từ. Dù Văn Nhân Hách đã dùng đến thuật ngân châm, thì hắn vẫn không ngừng sinh bệnh.
"Phó công tử, chớ rời khỏi giường, người cảm lạnh còn chưa khỏe lại..." Tỳ nữ Vận Thúy của Bích Lạc Cung bưng một bát canh cá, nhìn Phó Chủ Mai ngồi xổm dưới gậm bàn đóng thứ gì đó một cách bất đắc dĩ, "Công tử muốn làm gì thì bảo chúng tôi làm là được, mau đứng dậy đi."
"Khụ, khụ...." Phó Chủ Mai dường như đã quen với việc chịu lạnh sinh ốm vặt này rồi, "Chỉ bị cảm cúm... À, chỉ bị cảm lạnh xíu xiu thôi mà, mấy bữa là khỏi, không sao đâu. Ta xong ngay đây... Đừng nói với Tiểu Nguyệt, ta sợ hắn ném luôn cái bàn này đi. Hắn giống hệt A Lệ, tính tình hơi lãng phí... Đóng lại một chút là đẹp rồi."
Vận Thúy há mồm nghẹn họng nhìn hắn đóng đinh, mớihầu hạ Phó Chủ Mai mấy ngày thôi mà nàng đã thấy trời đất quay cuồng, cứ như một ngày trời sập xuống vài lần vậy. Vị Phó công tử này rất hay ngại, không muốn người ta hầu hạ, tắm nước nóng buổi tối cũng không bảo người hầu múc hộ, chẳng nói với ai mà tự mình xuống bếp lấy nước. Cuối thu mà hắn lại xách một thùng nước lạnh về tắm, đến hôm sau thì ốm luôn.
Nàng mang trà bánh đến cho hắn ăn sáng, để rồi nhận ra hắn đã dậy từ lâu, tưới hết một lượt hoa cỏ ở Phóng Lan Cư, quét dọn từ trong nhà ra ngoài ngõ. Bữa sáng hắn đã ăn chung với người hầu múc nước trong bếp, làm nàng không dám tin. Ngày hôm sau, sáng tinh mơ nàng đã xuống bếp lấy cháo trắng, chẳng ngờ đã bắt gặp Phó Chủ Mai đang nói chuyện phiếm với đầu bếp Trương, cùng canh nồi cháo trắng trên bếp, càng khiến nàng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Nàng hỏi hắn sao lại làm những việc này, Phó Chủ Mai vò đầu rất lâu, nói mình đã gây cho Tiểu Nguyệt rất nhiều phiền toái, chuyện gì làm được thì nên làm. Mà cũng chỉ là mấy việc vặt vãnh như nấu cháo trắng hay quét nhà thôi, ngày nào hắn chẳng làm. Vận Thúy nghe vậy mới biết thì ra hắn là đầu bếp, nhưng nếu đã là bạn của cung chủ, thân phận dù thấp kém đến dâu nàng cũng sẽ tận tâm chăm sóc. Buổi trưa nàng mang cơm nước đi còn lựa chọn thức ăn cẩn thận, nếu là đầu bếp thì chắc chắn sẽ rất kén chọn đồ ăn. Nhưng nàng cất công lựa chọn thức ăn cẩn thận mang đến, kết quả Phó Chủ Mai lại nhường ghế cho nàng ngồi, không để nàng phải phục vụ, vào bữa chỉ ăn hết một nửa, số còn lại thì cất gọn gàng, nói là cất đi để đến tối ăn. Vận Thúy thấy hắn dọn đồ ăn thừa vào, cảm thấy mình sắp phát điên luôn, nhịn hết nổi mới nói buổi tối sẽ có thức ăn mới, công tử không cần tiết kiệm như thế đâu. Phó Chủ Mai vò vò đầu, chẳng để lời nàng vào tai, nói hắn ăn đồ thừa là được rồi.
Vận Thúy chịu hết nổi rồi, thử trò chuyện với hắn mới biết hóa ra vị Phó công tử này xưa nay vốn không phải một công tử. Hồi nhỏ nhà hắn rất nghèo, lên bốn tuổi thì mẹ mất, năm mười bảy tuổi cha làm ăn thua lỗ, lao xuống sông tự tử. Hắn không được học hành nhiều, từ nhỏ đã đi làm công nhật để kiếm cơm, lúc nghèo khổ nhất mấy tháng trời không được ăn thịt. Có một lần đói không chịu nổi, hắn đành đi trộm bánh bao, đã nhảy vào tường nhà người ta rồi mà không dám trộm, kết quả vẫn bị họ coi là trộm, tóm cổ rồi ăn một trận đòn đau. Sau đó vất vả lắm mới tiết kiệm đủ tiền, muốn mua thịt ăn, nhưng thịt lại tăng giá nên vẫn không ăn nổi. Cứ sống vô tri như thế đến năm hai mươi tuổi, hắn vào quán rượu làm sai vặt, sau đó gặp được quý nhân, vị quý nhân kia cho hắn một cơ hội đổi đời. Hắn cố gắng vất vả nửa năm, mong cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, nhưng lại vì rất nhiều nguyên nhân mà mất đi cơ hội này.
Vận Thúy từ nhỏ đã lớn lên trong Bích Lạc Cung, chưa từng biết đến nỗi khổ ở nhân gian, nghe những chuyện vụn vặt hắn kể thì rất ngạc nhiên, hỏi hắn làm sao luyện được võ công? Phó Chủ Mai nhíu mày suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nói ra nguyên nhân, Vận Thúy nghe hắn giải thích lộn xộn một hồi, cố gắng lắm mới nghe ra nguồn gốc võ công của hắn có liên quan rất lớn đến Đường Lệ Từ. Mà luyện xong võ công dường như cũng chẳng mang lại điều gì khác biệt cho hắn, hắn vẫn là một nhân vật tầm thường nhỏ bé, dù đi đến đâu vẫn phải làm công nhật kiếm sống, làm nhiều nhất vẫn là sai vặt trong tửu lâu.
Có vài người trời sinh đã là cường giả, là kiêu hùng, là anh hùng, cũng có người trời sinh đã không phải. Uyển Úc Nguyệt Đán không biết võ công, Phó Chủ Mai lại có võ công cao cường, nhưng nhìn qua đã thấy ngay hai người này ai mạnh ai yếu.
Nhưng Vận Thúy không ghét bỏ Phó Chủ Mai, tuy tính hắn giản dị bình thường, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng bản thân nàng nào có hơn ai? Nàng chẳng qua là một nữ tỳ nhỏ bé của Bích Lạc Cung, ngoại trừ không phải lo cơm áo thì cũng chẳng khác Phó Chủ Mai là bao. Trên đời này người bình thường bao giờ cũng đông hơn cường giả, cứ thành thật nhận mình không khác gì số đông, cũng chẳng hề siêu phàm thoát tục, thật ra đâu có gì là không tốt?
"Được rồi..." Phó Chủ Mai đứng dậy, vui vẻ nhìn cái bàn hắn vừa sửa xong: "Cô xem đi xem đi, thế nào?"
Vận Thúy nghiêm túc ngồi xuống ngắm nhìn khe nứt kia: "Đẹp rồi..."
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng kẹt cửa, có người bước vào mỉm cười hỏi: "Đang làm gì thế?"
"Cung chủ!" Vận Thúy giật nảy mình, Uyển Úc Nguyệt Đán bước đi không gây tiếng động, nàng thật sự không nghe thấy gì: "Chúng tôi... chúng tôi đang xem... đang xem dưới gầm bàn.. có con côn trùng lạ lắm..." Phó Chủ Mai mặt mũi căng thẳng cứng đờ, thấy nàng không nói cho Uyển Úc Nguyệt Đán biết cái bàn này có tỳ vết, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Côn trùng?" Uyển Úc Nguyệt Đán cũng ngồi xổm xuống, tò mò ngắm chân bàn: "Côn trùng gì?"
Vận Thúy và Phó Chủ Mai đưa mắt nhìn nhau: "Con côn trùng ấy... có bốn cái cánh, tám cái chân, hai cái đầu..."
Uyển Úc Nguyệt Đán đưa tay vỗ nhẹ lên chân bàn: "Lần sau thấy con côn trùng nào kỳ lạ nhất định phải gọi ta đấy."
Vận Thúy liên tục dạ vâng. Uyển Úc Nguyệt Đán đứng dậy, lấy trong ngực áo ra một vật: "Tiểu Phó, ngươi đoán xem đây là gì?"
Phó Chủ Mai đã mấy ngày không gặp Uyển Úc Nguyệt Đán, chỉ nghe nói hắn ra ngoài rồi. Lúc này lại thấy nếp nhăn nơi khóe mắt hắn đã giãn ra trông thật ưa nhìn, đôi mắt trắng đen rõ ràng cũng mở to, vô cùng đẹp đẽ, Phó Chủ Mai cũng cảm nhận được hắn đang rất vui vẻ: "Không đoán được, là gì thế?"
Tâm tư những người như A Lệ và Tiểu Nguyệt, hắn vĩnh viễn không thể đoán ra.
Uyển Úc Nguyệt Đán xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một mảnh lụa mềm mại màu trắng. Mảnh lụa kia mở ra theo ngón tay hắn, để lộ một viên trân châu màu sắc nhu hòa, hơi thiên về xanh lục. Viên trân châu này to hơn đầu ngón tay một chút, trơn bóng nhẵn nhụi, hình dáng và chất liệu đều là hạng nhất, chẳng qua có vết xước mờ, còn bị cạo đi một lớp mỏng.
Vận Thúy không nhịn được mà thốt lên: "Lục Mị!" Thấy một viên trân châu như vậy, dẫu là người ngu dốt đến đâu cũng biết nó là trân bảo hiếm có trên đời, Lục Mị trên mũ miện hoàng đế!
Phó Chủ Mai nhìn viên trân châu trong tay Uyển Úc Nguyệt Đán không chớp mắt, khi Vận Thúy thốt ra hai chữ Lục Mị, hắn cũng buột miệng hỏi: "Còn A Lệ thì sao? Y thế nào rồi?"
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Biện Kinh xảy ra án mạng tày trời, năm người bỏ mạng chỉ trong một đêm.
Mà ly kỳ hơn nữa là, trong năm người chết có bốn người mang mặt nạ đầu heo kỳ quặc. Khi quân tuần tra nhận được tin báo đi nhặt xác, đã kéo mặt nạ của bốn người kia xuống, kết quả khiến người ta phải chấn động. Bốn người chết ăn mặc kỳ quặc đeo mặt nạ đầu heo này, chính là hai đôi hiệp lữ giang hồ đã mất tích mười mấy năm, xưa nay vẫn nổi danh nghĩa hiệp. Dư luận lập tức xôn xao, không biết rốt cuộc là ai độc ác đến thế, biến bốn người thành hình dáng này rồi hại chết họ. Mà người chết cuối cùng khơi lên sóng gió còn dữ dội hơn, vì hắn chính là "Cửu Môn Đạo" Vi Bi Ngâm.
Kẻ này giết người vô số, gây án mạng đếm không xuể, quân tuần tra cũng đã nghe đồn từ lâu, chẳng qua không làm gì được cao nhân giang hồ cỡ này thôi. Hắn bỗng dưng đột tử làm người ta vui mừng khôn xiết, nhưng người moi tim Vi Bi Ngâm bằng một đao rốt cuộc là ai? Bẻ cổ hai đôi hiệp lữ giang hồ kia lại là ai nữa?
Kẻ giết năm người này, rốt cuộc là chính hay tà? Kẻ đủ sức giết năm người này, chung quy là người hay quỷ? Quân tuần tra không ngừng điều tra mọi manh mối, mà sóng ngầm trong hoàng cung đại nội mãnh liệt thế nào hẳn không cần phải nói. Dương Quế Hoa cực kỳ để tâm đến vụ án giết người này, dốc hết tinh thần, tra xét đủ mọi chi tiết từ nhỏ đến lớn trong chuyện này, điều tra cả thôn dân sống rải rác dọc quan đạo.
Hoàng thượng nghe chuyện này thì nổi giận đùng đùng. Có kẻ dám công khai giết người trong tầm mắt của hoàng đế, thủ đoạn cực đoan tàn nhẫn, lại còn vứt xác trên quan đạo gây ảnh hưởng quá nhiều, vị trí cách cung thành không đến năm dặm. Nếu hung thủ không đền tội, triều đình biết giấu mặt vào đâu? Lập tức hạ ngay mấy đạo thánh chỉ, điều động hai quan viên của Hình Bộ và Đại Lý Tự phối hợp với Tiêu Sĩ Kiều chủ tra án này.
Chuyện này truyền đi rất nhanh, gây xôn xao từ trên xuống dưới, từ triều thần cho đến dân đen ai nấy đều bàn luận về kỳ án động trời này.
Trên quan đạo cách thành Lạc Dương hơn mười dặm.
Đêm khuya hôm qua đổ xuống một trận mưa bụi, hoa cỏ rừng cây hai bên quan đạo cũng ướt đầm đìa, người qua lại trên đường thưa thớt vì mấy hôm nay không phải ngày họp chợ. Tiết trời cuối thu, mưa gió qua đi để lại bầu không khí lạnh buốt, cỏ dại dưới đất héo úa tiêu điều, lá rụng lả tả, khắp nơi đều là khung cảnh tàn tạ thê lương.
Trong bụi rậm ẩm ướt ngổn ngang, có người ngồi dựa vào gốc cây, hai mắt khép hờ. Sắc mặt y trắng tái, bộ áo trắng trên người ngâm nước mưa và nằm xuống cỏ dại đã nhăn nhúm bẩn thỉu vô cùng, lại nhuốm máu một nửa, chính là Đường Lệ Từ đêm qua vừa giết năm người xong.
Sau khi giết người, y miễn cưỡng đi mấy chục dặm đường mà vẫn chưa thoát khỏi quan đạo này. Tuy muốn kịp thời trở về phủ quốc trượng, nhưng dù sao y cũng là người không phải thần, lần này lực bất tòng tâm. Dương Quế Hoa đã sai người tìm đi tìm lại trên con đường này mấy lần, nhưng dựa vào hạng tạp binh như cấm vệ quân thì làm sao tìm được hành tung của y? Kết quả là cả thành xôn xao truy tìm hung thủ giết người, thế mà Đường Lệ Từ vẫn ngồi trong một bụi cây cách chỗ y giết người mấy chục dặm, cả đêm hứng mưa phùn.
Đêm qua... Thật ra y không định giết người. Ra tay ngoài thành Biện Kinh, giết người trong tầm mắt hoàng thượng, vì năm mạng người chẳng hề dính dáng đến mình mà kéo bản thân và phủ quốc trượng vào nguy hiểm thì chẳng đáng chút nào. Nhưng Vi Bi Ngâm hùng hổ dọa người, Phong Lưu Điếm muốn cướp ngọc Lục Mị, dưới tình thế bắt buộc, y đành bất đắc dĩ giết một mạch năm người.
Giết người... cũng chẳng đáng là gì. Đường Lệ Từ ngồi dựa vào cây, hai mắt nhắm lại. Nơi này rất gần Bích Lạc Cung, đêm qua trước khi trời mưa y đã buộc Lục Mị vào người chim đưa thư để nó mang về Bích Lạc Cung, lúc này hẳn đã sớm đến tay Uyển Úc Nguyệt Đán. Viên ngọc này rơi vào tay Uyển Úc Nguyệt Đán sẽ phát huy công dụng cực lớn, không chỉ là cứu mạng ba người thôi đâu... Nhưng đương nhiên đối với Uyển Úc Nguyệt Đán, cứu người là mục đích của hắn, những cái khác chỉ là thứ yếu.
Hắn nhất định sẽ không chết.
Dẫu chỉ là một tên ngốc đầu óc vụng về, nhát gan lại vô dụng, dẫu y luôn muốn dùng năm ngón tay mình bóp ch,ết hắn từng phân từng tấc một, dẫu y chưa bao giờ hiểu một người ngốc nghếch tầm thường như thế sao vẫn còn sống đến tận bây giờ? Dẫu toàn thân mình nhuốm máu để cứu một người như vậy không đáng chút nào, nhưng... Dù sao vẫn phải cứu hắn.
Y sẽ không đánh mất người bạn nào nữa, còn những ai đã mất... Rồi sẽ có cách vãn hồi. Chỉ cần y liều mạng, chỉ cần y tin tưởng, chỉ cần y không buông tay.
Có lẽ mọi thứ đều có thể quay về.
"Tách" một tiếng, nước mưa lạnh buốt rỏ xuống từ lá cây, bắn lên quần áo y. Bộ áo trắng của y đã ướt đẫm từ lâu, thậm chí vết máu trên áo đã bị nước mưa rửa đi quá nửa. Cái lạnh của đêm thu ngấm qua quần áo, ngấm vào tận xương. Đường Lệ Từ ngồi yên không nhúc nhích, hơi lạnh thấm đẫm cốt tủy khiến người ta thấy mình đang hưởng thụ một cảm giác sảng khoái tràn trề.
Một tán ô màu tím nhạt chầm chậm lướt tới từ phương xa, người che ô thong thả đi dọc theo quan đạo. Nơi này cách Lạc Dương một quãng xa, gần đây cũng không có làng mạc. Đường Lệ Từ mở mắt ra, nhìn tán ô màu tím nhạt lắc lư trong mưa như một đóa hoa, rồi lại nhìn quanh quất như đang tìm kiếm thứ gì.
Tán ô màu tím kia đi rất lâu, chầm chậm đi đến bụi cây bên cạnh y. Người che ô đứng lại, tán ô kia chuyển qua đỉnh đầu y, dưới ô là một gương mặt hết sức quen thuộc, thanh tú mà không yêu mị, ánh mắt trong veo có phần mệt mỏi. Nàng nhìn Đường Lệ Từ, lặng thinh không nói, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
"Cô hãy về đi." Giọng y vô cùng bình tĩnh.
Cô gái che ô không đáp lại câu này mà nhu hòa nói, "Đêm qua quan binh đã lục soát một lượt từng nhà ở Biện Kinh và Lạc Dương, nói là muốn bắt hung thủ giết năm người trong đêm. Ta nghĩ một nhân vật như Vi Bi Ngâm sẽ không dễ dàng chết trong tay kẻ khác." Nàng khom lưng xuống nhìn y đăm đăm, "Dẫn người lục soát chính là Dương tiên sinh, ta nghĩ hung thủ giết người là ai thì trong lòng hắn và ta đều hiểu rõ... Nhưng nếu hắn đã lục soát khắp nơi, thì điều này cho thấy một là hắn không tìm được ngươi, hai là hắn cũng không muốn tìm được ngươi. Ta hỏi hắn tin tức về ngươi, hắn rất kinh ngạc vì chúng ta có quen biết, nói hôm qua hắn vẫn còn gặp ngươi trong cung, nói ngươi... Ra tay giết một con ếch, sau đó ai đi đường nấy." Nàng từ tốn nói, "Ta nghĩ chuyện ngươi giết con ếch đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu..."
Đường Lệ Từ hờ hững liếc nhìn nàng, dường như cảm thấy nói chuyện con ếch với nàng chỉ tổ phí nước bọt, "Cô về đi, mưa thu lạnh buốt, chốn rừng núi hoang vu chẳng có gì mà đợi."
Cô gái che ô lắc đầu, một lát sau nàng nói, "Ngươi giết nó, là vì ngươi thương xót nó."
Trong mắt Đường Lệ Từ xẹt qua một luồng sát khí dày đặc, y vẫn ngồi yên nhìn chằm chằm vào mắt cô gái che ô, chỉ thấy nàng cũng nhìn lại mình không chớp mắt, "Ta nói với Dương tiên sinh, chuyện này không chứng tỏ ngươi là một quái nhân ưa giết chóc thành tính. Đường công tử bước vào giang hồ, đối đầu với Phong Lưu Điếm, đả thương Dư Khấp Phượng, giết Vi Bi Ngâm, cứu rất nhiều người... Mai này sẽ cứu nhiều người hơn. Hắn nói ngươi giết con ếch, giết Trì Vân, hình như đối với ngươi thì cũng như nhau cả thôi... Ta nói, không phải ai cũng có dũng khí gánh vác và hy sinh. Ngươi gánh vác rất nhiều, lại mất đi rất nhiều. Mọi người không thể chỉ thấy ngươi giết người, mà không thấy ngươi mất mát... Ai làm được chứ? Ta không làm được, hắn không làm được, mọi người không ai làm được, nhưng ngươi lại làm được, không có nghĩa ngươi là một quái nhân..."
Đường Lệ Từ không đáp, ngoại trừ luồng sát khí vừa lướt qua đôi mắt, trông y vẫn luôn bình tĩnh vô cùng, "Cô về đi." Y vẫn lặp lại câu đó, thậm chí giọng nói còn hết sức dịu dàng, "Gió thu lạnh buốt, còn đứng đây nữa cô sẽ cảm lạnh đấy."
A Thùy chầm chậm đứng thẳng lưng lại, "Về với ta." Giọng nàng cũng rất bình tĩnh.
Đường Lệ Từ không đáp, gió thổi mưa rơi quanh người y. Trong cơn mưa gió, gương mặt y càng thêm lạnh lẽo cô quạnh.
"Đường Lệ Từ!" Nàng hạ giọng quát khẽ, "Trên đời lẽ nào chỉ có ngươi thi ân cho người ta, người ta buộc phải nhận, mà ngươi không thể nhận sự giúp đỡ từ ai khác sao? Nếu ngươi đã coi A Thùy là bạn, nếu ngươi đã ngồi đây không thể về phủ quốc trượng, nếu ta đã tìm được ngươi, thì ngươi đương nhiên phải đi cùng ta! Cứ ngồi mãi ở đó, chẳng lẽ ngươi trông chờ Dương Quế Hoa sẽ bỏ qua cho ngươi hết lần này đến lần khác sao? Hay là mong tất cả địch nhân đều mù lòa, không thấy tình cảnh của ngươi, đồng ý tha cho ngươi một con đường sống? Hay ngươi tưởng rằng ngồi đây trong cơn mưa gió, vết thương của ngươi sẽ nhanh chóng lành lại? Hay ngươi cảm thấy nhận ân huệ từ A Thùy là chuyện nhục nhã?" Nàng hạ giọng hỏi, "Ngươi coi thường ta, có đúng không?"
Lần này Đường Lệ Từ mỉm cười, ý nghĩa nụ cười này chính là thừa nhận.