Thiên Kiếp Mi - Trang 3
Chương 84: C84: Sáng tựa ánh trăng 01
Tung Sơn, Ngũ Nhũ Phong.
Thiếu Lâm Tự xây vào năm Thái Hòa thứ mười chín thời Bắc Ngụy, khi ấy Hiếu Văn Đế xây ngôi chủa này để an trí cao tăng Ấn Độ là Bạt Đà. Năm Hiếu Xương thứ ba thời Bắc Ngụy, cao tăng Ấn Độ là Bồ Đề Đạt Ma đến Thiếu Lâm, quay mặt vào bức tường chắn trước cổng chùa trên Ngũ Nhũ Phong chín năm, là người đầu tiên truyền bá thiền tông. Tới thời Sơ Đường, trong trận Lý Thế Dân đánh Vương Thế Sung, Thiếu Lâm Tự ý chí kiên cường, Đàm Tông cùng mười ba tăng nhân lập được công lao hiển hách, từ đó thanh danh Thiếu Lâm Tự vang xa, võ công Thiếu Lâm nổi danh thiên hạ. Sau đó người đương thời lên Thiếu Lâm, không ai là không nhớ lại chuyện cũ, tự nhiên sinh lòng trang nghiêm kính nể.
(Thái Hòa là niên hiệu của Hiếu Văn Đế nhà Bắc Ngụy từ năm 477đến 499. Năm Thái Hòa thứ mười chín là năm 495. Hiếu Xương là niên hiệu của Hiếu Minh Đế nhà Bắc Ngụy từ năm 525 đến 527, năm Hiếu Xương thứ ba là năm 527.)
Ba người Liễu Nhãn đi đến chân Ngũ Nhũ Phong thì bỏ ngựa lại đi bộ, Liễu Nhãn vẫn dùng một mảnh vải đen che mặt. Phương Bình Trai và Ngọc Đoàn Nhi đều để mặt thật, mấy ngày nay Thiếu Lâm Tự đông người ra vào, trong đó có nhiều vị khách hình dạng cổ quái, thành ra cũng không ai để ý. Đông Phương Húc theo sau ba người, cả nhóm đều ăn mặc theo lối nhân sĩ võ lâm, bước qua ba cánh cửa của Thiếu Lâm Tự, tiểu sa di gác cửa không hề ngăn cản, đồng loạt chấp tay hành lễ. Xuyên qua ba lớp sân, Đông Phương Húc đi vượt lên trước, dẫn mọi người tiến vào Thiên Phật Điện, chính là Phật điện lớn nhất trong Thiếu Lâm Tự.
Trong Thiên Phật Điện thờ phật Tỳ Lô, những bức tường ở ba hướng Bắc, Đông, tây sau tượng phật Tỳ Lô cũng vẽ bích họa "Năm trăm La Hán hướng về Tỳ Lô", khí thế hùng vĩ, dáng vẻ trang nghiêm. Đây là Phật điện lớn nhất của Thiếu Lâm Tự, lúc này trong điện có một khoảng trống, một hòa thượng già mặc áo bào xám đi giày cỏ ngồi xếp bằng ở chính giữa, đang ung dung trò chuyện, "... Trong lòng lão nạp, lòng tin độ hóa được muôn sông, không phóng túng độ hóa được biển cả, cần cù có thể vượt qua khổ đau, trí tuệ giúp người ta có được thanh tịnh (*), tất cả những điều trên đều là tâm Phật."
(*) Trích.
Đông Phương Húc chen giữa đám đông, nhìn quanh bốn phía, "Đây là Đại Tuệ thiền sư, không biết ông ấy đang nói gì."
Ngọc Đoàn Nhi tò mò nhìn hòa thượng đầu trọc kia, "Vì sao bọn họ không mọc tóc?"
Phương Bình Trai cũng dáo dác nhìn quanh, thuận miệng đáp, "Hòa thượng rất bận rộn, có tóc rất phiền phức... Cô cảm thấy trong mấy người họ, ai có thể lên làm phương trượng?"
Hắn chỉ mấy người ngồi trước đám đông, chính là Đại Thức, Đại Thành, Đại Bảo, Phổ Châu và ba tiểu sa di. Ngọc Đoàn Nhi liếc nhìn, chỉ vào bóng lưng thượng sư Phổ Châu, "Hắn."
Phương Bình Trai bật cười ha hả, cây quạt đỏ phất phơ, "Tại sao?"
Ngọc Đoàn Nhi khẽ thì thào, "Bởi vì hắn có tóc."
Phương Bình Trai ho một cái, "Ta cũng có tóc."
Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày, "Ngươi đâu phải hòa thượng." Nàng kéo kéo tay áo Liễu Nhãn, chỉ Đại Tuệ thiền sư ngồi chính giữa, "Ông ấy đang nói gì?"
Liễu Nhãn lắc đầu, hắn không tin Phật, không biết Đại Tuệ đang nói gì. Phương Bình Trai vung cây quạt đỏ, "Ông ta đang kể một câu chuyện, trong kinh A Hàm có viết một đoạn đối thoại giữa Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni và Đế Thích Thiên, Đế Thích Thiên hỏi Phật: Vân hà độ chư lưu, vân hà độ đại hải? Vân hà năng xá khổ, vân hà đắc thanh tịnh? Sau đó Thích Ca Mâu Ni trả lời: Tín năng độ chư lưu, bất phóng dật độ hải. Tinh tiến năng độ khổ, trí tuệ đắc thanh tịnh..."
Ngọc Đoàn Nhi cắt ngang lời hắn, "Ngươi nói ta nghe cũng không hiểu."
Phương Bình Trai thở dài, "Ta cảm thấy, thật ra thì dù ta có giải thích rõ ràng hơn nữa, cô cũng không..."
Ngọc Đoàn Nhi trừng mắt, Phương Bình Trai sặc một ngụm khí, "À... Thật ra thì Đế Thích Thiên đang hỏi Phật Tổ: Làm sao độ hóa con sông? Làm sao độ hóa biển cả? Làm sao để hết khổ đau? Làm sao có được thanh tịnh? Sau đó Phật Tổ trả lời rằng, tin Phật có thể độ hóa con sông, không phóng túng có thể độ hóa biển cả, chăm chỉ không buông thả bản thân sẽ rời xa khổ đau, người trí tuệ sẽ có được thanh tịnh... Cô có cảm thấy rất nhàm chán rất vô nghĩa không? Đây chẳng phải là nói nếu thấy khổ chính là vì mình không đủ chăm, nếu lòng không thanh tịnh chính là vì thiếu đi trí tuệ sao... Lẽ nào người vô cùng chăm chỉ sẽ không cảm thấy đau khổ? Thật ra lòng người không thể thanh tịnh, phần lớn cũng vì người đó quá thông minh..."
Ngọc Đoàn Nhi rất sốt ruột nhìn hắn, "Dù sao lời ngươi nói ta cũng nghe không hiểu, ngươi đừng nói nữa."
Phương Bình Trai há mồm cứng lưỡi, nguyên một bản trường thiên đại luận trong lòng hắn mới nói xong đoạn mở đầu. Ngọc Đoàn Nhi quay đầu đi, không biết Liễu Nhãn hạ giọng nói gì mà nàng bỗng dưng tươi cười rạng rỡ. Phương Bình Trai lắc đầu quầy quậy, cây quạt đỏ gõ lên đầu. Đời người rơi vào cảnh có tài chẳng gặp thời, gặp phải người không quen, minh châu rơi vào góc tối, phỉ thúy bị coi như dưa hấu, vàng ròng bị coi như đồng nguyên chất, nước đá dội lên đầu giường có lò sưởi ấm chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi, ôi chao! Cũng đành chịu thôi! Quay đầu lại, không ngờ nhóm của Đông Phương Húc lại nhìn hắn bội vô cùng. Phương Bình Trai phất cây quạt đỏ, làm như không thấy, tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đại Tuệ thiền sư đã nói xong, lúc này đề tài thảo luận trong Thiên Phật Điện là "tâm Phật là gì", người cuối cùng đăng đàn thuyết pháp chính là thượng sư Phổ Châu. Lần so tài thuyết pháp này đã kéo dài ròng rã một tháng mười ba ngày, phần lớn tăng lữ trong Thiếu Lâm Tự đều tham gia. Đợi Phổ Châu nói xong lượt cuối cùng, các vị trưởng lão Thiếu Lâm Tự sẽ chọn ra bốn vị cao tăng đấu võ nghệ trong điện. Nếu tu vi Phật học đã vô cùng tinh diệu, thì Thiếu Lâm Tự nhờ võ học mà vang danh thiên hạ, trong bốn người sẽ chọn ra người võ công cao nhất để giữ chức phương trượng.
Thượng sư Phổ Châu tướng mạo tuấn tú, mái tóc đen dài, mặc một bộ tăng y màu đen, ngồi giữa những hòa thượng đầu trọc tựa như con hạc lạc giữa bầy gà. Hắn vừa đứng lên, Thiên Phật Điện lập tức yên lặng đi nhiều. Phổ Châu đi đến giữa khoảnh đất trống, ngồi xếp bằng xuống. Không giống những hòa thượng già hai mắt khép hờ thong thả nói chuyện kia, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào đám đông. Mọi người bị ánh mắt của hắn liếc qua, trong lòng đều chấn động không hẹn mà cùng ngậm miệng, không dám nói lung tung. Phổ Châu tuy thanh danh vang dội, nhưng không giữ ngũ giới, giết khá nhiều người, nếu hắn trở thành phương trượng Thiếu Lâm thì không tránh khỏi bị chỉ trích. Cho nên buổi thuyết pháp cuối cùng ngày hôm nay vô cùng quan trọng, là cơ hội để Phổ Châu giải thích cho hành vi không giữ giới luật của mình.
"A Di Đà Phật." Sau khi ngồi xuống, Phổ Châu nhàn nhạt buông một câu. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gì hết. Trong Thiên Phật Điện tức thì lặng ngắt, một đám hòa thượng già trẻ lặng im không nói, nhưng Ngọc Đoàn Nhi lại hỏi, " A Di Đà Phật là gì?"
Nàng vừa đưa ra câu hỏi, ánh mắt mọi người đổ dồn vào nàng. Trong lòng họ đều nghĩ không biết vị cô nương này là ai, lại dám nói rõ to trong đại hội phương trượng của Thiếu Lâm Tự, lá gan cũng không nhỏ đâu. Phương Bình Trai bật cười ha hả, cây quạt đỏ phất phơ, "Hắn nói tâm Phật của hắn là A Di Đà Phật, chính là một Phật hiệu. Phật ở trong lòng không cần giải thích, hắn chính là Phật, Phật chính là hắn. Tuy hắn sát sinh, nhưng đó là Phật giết, Phật giết không phải là giết người mà là trừ ma."
Đang lúc yên tĩnh, Phương Bình Trai cũng không cất cao giọng nhưng ai nấy đều nghe, nghe rồi thì âm thầm rùng mình ớn lạnh. Câu nói này tràn đầy khiêu khích, người này không có ý tốt. Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày liễu, đang định nói, lại nghe thượng sư Phổ Châu cất giọng lạnh lùng, "Sống cũng chưa từng sống, chết cũng chưa từng chết. Vạn sinh vạn vật đều là như vậy, người đời tự cho là sống, với vạn vật có thật sự là sống không? Người đời tự cho là chết, với vạn vật có thật sự là chết không? Sống không phải là sống, chẳng qua là thứ mà người ta gọi là sống; chết không phải là chết, chẳng qua là thứ mà người ta gọi là chết."
"A Di Đà Phật." Nghe thượng sư Phổ Châu nói ra câu "Sống không phải là sống, chẳng qua là thứ mà người ta gọi là sống; chết không phải là chết, chẳng qua là thứ mà người ta gọi là chết", hòa thượng lớn nhỏ ngồi xếp bằng trên đất đồng loạt chắp tay, miệng đọc Phật hiệu, cũng không biết họ tán thành hay phản đối. Phương Bình Trai lắc đầu quầy quậy, "Ăn nói nhảm nhí! Nếu sống không phải là sống, chết không phải là chết, sinh tử đối với vạn vật trên đời thật ra không khác gì nhau, vậy xin hỏi Phổ Châu hòa thượng, giết người có tội gì? Nếu lời lẽ hoang đường của ngươi có người tin phục, thì chẳng những hòa thượng giết người không có tội, mà ngàn vạn người trong thiên hạ giết người cũng không có tội sao? Nhảm nhí vô cùng! Ăn nói quàng xiên!"
Hắn luôn ăn nói dông dài, lần này không ngờ lại nói năng lý lẽ hùng hồn, mạnh mẽ khí phách, khiến người nghe không khỏi gật đầu khe khẽ. Tuy nhìn thấu sinh tử là do lòng dạ, nhưng nếu nói sinh tử không khác gì nhau nên giết người không có tội, thì khó làm người ta phục. Ngọc Đoàn Nhi nhìn Phương Bình Trai, khẽ mỉm cười, hiển nhiên những lời này của Phương Bình Trai đã nói hộ tiếng lòng nàng, khiến nàng cực kỳ vui vẻ.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
"A Di Đà Phật," Giọng Phổ Châu vẫn rất lạnh lùng, không hề lung lay, "Giết người chính là giết người, sinh tử chính là sinh tử."
Phương Bình Trai nghe xong suýt sặc, hòa thượng nói chuyện quả nhiên lòng vòng, người bình thường không sao nghe hiểu nổi, "Nếu..." Hắn còn chưa nói hết câu thì một lão tăng ngồi dưới đất bỗng mở miệng, "Giết người chính là giết người, sinh tử chính là sinh tử, vậy cớ sao phải giết người, cớ sao lại nói sinh tử không phải sinh tử?" Giọng ông ta vang như chuông, hỏi ra một câu khiến mọi người sinh lòng kính nể, hiểu rằng đã bàn đến thiền cơ.
Phổ Châu nhìn sang lão tăng kia, nhưng ông ta nhắm mắt, không nhìn vào mắt hắn. Phổ Châu lạnh lùng đáp, "Giết người chính là giết người, giết người là có tội, tiến một bước là giết người, lùi một bước là không giết người. Một kẻ sắp giết người, ta lùi một bước không giết kẻ ấy, thì người bị kẻ ấy giết có phải đã bị ta giết không? Hay không bị ta giết? Nếu ta tiến một bước giết kẻ ấy, thì tội giết người là tội của ta? Hay là tội của người khác? Sinh tử chính là sinh tử, sinh tử cũng không phải là sinh tử. Hắn sống hắn chết, ta sống ta chết, trời đất tuần hoàn, không cần quan tâm."
Lão tăng nói, "Giết người chính là giết người, sinh tử chính là sinh tử, ngươi giết người thì ngươi có tội, kẻ khác giết người thì kẻ khác có tội. Tội của ngươi và tội của kẻ khác, có gì khác nhau?"
Phổ Châu lạnh lùng đáp, "Chẳng khác gì nhau."
Lão tăng chắp tay, "A Di Đà Phật, là đại từ bi."
Các hòa thượng lại niệm Phật hiệu, mấy người như Đông Phương Húc nghe mà lơ mơ không hiểu, chỉ biết Phổ Châu nói một tràng giết người với không giết người gì đó, rồi các hòa thượng của Thiếu Lâm Tự hình như rất tán thưởng hắn. Phương Bình Trai vẫn lắc đầu quầy quậy, Ngọc Đoàn Nhi kéo ống tay áo Liễu Nhãn, khẽ hỏi, "Hòa thượng có tóc đang nói gì?"
Liễu Nhãn nhìn đăm đăm vào thượng sư Phổ Châu, một lúc lâu sau hắn mới hờ hững đáp, "Hắn nói hắn có thể giết người, có thể không giết người, nhưng người đời chung quy sẽ giết nhau, mà giết nhau thì có tội nghiệt. Hắn tình nguyện giết ác nhân để bớt đi những người vô tội phải chết, hắn nguyện ý thay ác nhân gánh tội giết người để diệt trừ tội ác, đây chính là tâm Phật của hắn, lòng từ bi của hắn."
Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày, "Hòa thượng này là người tốt, nhưng sao cứ mở miệng là đòi giết người? Ta ghét giết người."
Phương Bình Trai thở dài, "Giết người giết người, lẽ nào muốn trừ ác không còn cách nào khác ngoài giết người? Ngươi là hòa thượng, ngươi không thể độ hóa ác nhân sao? Ngươi không thể cảm hóa thế gian sao? Ngươi không thể khiến gian tà hướng thiện, trộm cướp rửa tay gác kiếm sao? Ngươi không thể khiến kẻ trộm con hát biến thành thiện nam tín nữ sao? Thiếu Lâm Tự thanh danh lẫy lừng, lẽ nào hòa thượng trong miếu chỉ biết giết người?"
Lời này vừa thốt ra, hòa thượng lớn bé trong Thiếu Lâm Tự đều mở mắt, đồng loạt nhìn về phía Phương Bình Trai, tuy không ai nói gì, nhưng cũng khiến người ta rùng mình sợ hãi. Nhưng Phương Bình Trai không hề run sợ, cây quạt đỏ phất nhẹ, áo vàng chói mắt, đứng giữa đám người vô cùng nổi bật. Liễu Nhãn bình thản liếc nhìn hắn, người này rốt cuộc là sinh ra đã thích tranh cãi dài dòng, hay là đến đây với mục đích riêng là làm khó Phổ Châu?
Phổ Châu cũng chuyển sang nhìn Phương Bình Trai, "A Di Đà Phật." Hắn vẫn bình thản nói câu này, trái lại một tiểu hòa thượng cấp ba đứng bên cạnh đã nổi giận, "Cả đời Đại Tuệ sư thúc độ hóa ba trăm ba mươi mốt tên ác nhân, Đại Bảo sư thúc vân du bốn phương, khuyên năm ngàn bốn trăm chín mươi chín người hướng thiện. Đại Thức sư thúc đi cùng bệnh nhân bị cùi, lấy lòng đại từ bi độ hóa hai mươi bốn người có được đại trí tuệ. Phổ Châu sư huynh đã vung kiếm giết bốn mươi chín người, không kẻ nào không mang tội ác tày trời. Thiếu Lâm Tự tuy thi thoảng có kẻ xấu xa, nhưng chưa bao giờ thẹn với danh tiếng lẫy lừng mấy trăm năm qua."
"Ồ... Mấy câu này của ngươi rất có vấn đề, tiểu hòa thượng nhà ngươi rõ ràng là mang lòng bất mãn với Đại Thành hòa thượng, bằng không tại sao ngươi ca ngợi hết một lượt Đại Tuệ, Đại Bảo, Đại Thức, Phổ Châu, lại chỉ bỏ qua Đại Thành. Đều là hòa thượng ăn chay niệm phật quét sân lau bàn đun nước đốn củi ăn không ngồi rồi trong Thiếu Lâm Tự, thế mà cũng minh tranh ám đấu hục hặc với nhau, thật là đáng sợ, đáng sợ ghê á!"
Phương Bình Trai phe phẩy quạt cười ha hả, tiểu sa di cấp ba kia năm nay mới mười bảy, nổi giận đùng đùng, bỗng đứng phắt dậy chỉ vào mũi Phương Bình Trai, "Ngươi... Ngươi năm lần bảy lượt khích bác ly gián, sỉ nhục Thiếu Lâm Tự của ta là có ý đồ gì?"
"Ta thích gì thì nói đó, con người ấy mà, cuộc đời ngắn ngủi mấy mươi năm, dù sao cũng nên sống thuận theo lòng mình, thèm cái gì thì ăn cái đó, muốn mắng người thì mắng người, muốn giết người thì giết người, muốn háo sắc thì háo sắc, muốn đánh rắm thì đánh rắm mới thú vị." Phương Bình Trai bước vào vòng tròn trống do mọi người chừa ra, thong thả bước đi, thần sắc tự nhiên như thường, "Người xuất gia trông chẳng có gì thú vị, tự cho là tuyệt dục vô tình, đầy bụng từ bi lại nổi giận, đây cũng là một tư vị khác lạ, ngươi thấy sao?"
"Một tên ngông cuồng ngạo mạn!" Trong đám đông vây xem có một đại hán áo xanh đứng lên, "Ngươi là ai? Lại dám nói nhảm trước mặt các vị cao tăng Thiếu Lâm Tự? Nơi này là đất Phật môn thanh tịnh, không phải chỗ cho ngươi nói chuyện. Mau đi ra ngoài, nếu không đao Thanh Long của ta tuyệt đổi không nể tình!"
Phương Bình Trai vung cây quạt đỏ, "Ngươi nói ngươi muốn giết ta?"
Đại hán áo xanh nổi giận, "Nếu ngươi còn không im, hừ!"
Phương Bình Trai quay lưng vào hắn lắc đầu, "Ngu muội, ngoan cố, ngu xuẩn, không hề có ngộ tính... Thượng sư Phổ Châu, hắn vừa nói muốn giết ta, dựa theo đoạn Phật luận ban nãy của ngươi, có phải ngươi nên ra tay giết hắn trước để thay hắn gánh vác tội nghiệt giết ta không nào?"
Đại hán áo xanh ngẩn ngơ, thượng sư Phổ Châu chầm chậm đứng lên, mái tóc đen bay phơ phất, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, "Thí chủ đến Thiếu Lâm, rốt cuộc có ý đồ gì?"
Phương Bình Trai phất tay áo vàng, "Ta đã nói ta đến đây là tùy tâm, nếu Thiếu Lâm Tự đã mở đại hội chọn phương trượng, lẽ nào chỉ có hòa thượng Thiếu Lâm Tự mới được đăng đàn thuyết pháp? Nếu là Phật pháp và võ công của ta đều thắng các vị đang ngồi đây..." Hắn bỗng xoay người lại, cây quạt đỏ khép vào, "Vậy Thiếu Lâm Tự có chịu cho ta làm phương trượng không?"
Lời vừa nói ra, trong Thiên Phật Điện dường như nổ tung. Không chỉ có người trong võ lâm đến xem, mà ngay cả hòa thượng ngồi trên ghế dưới đất cũng đổi sắc mặt, xì xào bàn tán. Thượng sư Phổ Châu không đổi sắc mặt, lạnh lùng đáp, "Thiếu Lâm Tự về Phật thì tôn vinh Đạt Ma Thiền tông, về võ thì dùng tuyệt nghệ Thiếu Lâm. Nếu Thiền tông tâm pháp và tuyệt nghệ Thiếu Lâm của thí chủ đều hơn Thiếu Lâm Tự ta, thì Thiếu Lâm Tự tuyệt đối không phân chia trong ngoài, cung nghênh thí chủ ngồi lên ghế khai đàn chỉ điểm."
Lời này nói ra, tiếng bàn tán xôn xao bốn bề cũng dần lắng xuống. Mọi người đều thầm nghĩ: Đấu Thiền tông Phật pháp, tên điên này dĩ nhiên thua xa. Lại so tuyệt nghệ Thiếu Lâm, đương nhiên càng không ai thắng nổi hòa thượng Thiếu Lâm Tự. Muốn làm phương trượng Thiếu Lâm, đương nhiên phải chọn người có Thiền tông Phật học và võ nghệ Thiếu Lâm cao nhất, dù sao cũng không thể nói mấy câu này của thượng sư Phổ Châu đã được lợi lại còn giữ thể diện.
Phương Bình Trai bật cười ha hả, đang định mở miệng đồng ý xuống sân tỷ thí thì ngoài Thiên Phật Điện bỗng có người lên tiếng, giọng nói nhu hòa, yếu ớt ôn nhu, không hề mang chân khí, "Nói vậy thì, nếu Thiền tông tâm pháp và võ nghệ Thiếu Lâm của ta thắng được các vị cao tăng Thiếu Lâm Tự và vị tiên sinh cầm cây quạt đỏ đây, thì ta cũng có thể lên làm phương trượng Thiếu Lâm chứ?"