Thiên Kiếp Mi - Trang 3
Chương 108: C108: Chương 108
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngọc Đoàn Nhi chạy đuổi theo phía sau: "A Thùy tỷ tỷ, bao giờ Đường công tử mới đi cứu Thẩm đại ca?"
A Thùy lắc đầu bế Phụng Phụng, nàng rất muốn mỉm cười để tỏ ra mình không hề thất vọng, nhưng không sao cười nổi: "Ta không biết." Nàng khẽ nói: "Đường công tử nói sẽ lo liệu việc này, ta không rõ y có đi cứu người hay không."
Ngọc Đoàn Nhi ngạc nhiên hỏi: "Sao y không đi cứu Thẩm đại ca ngay? Thẩm đại ca đang gặp nguy hiểm rất lớn mà!"
A Thùy lại lắc đầu: "Đường công tử phải đưa mấy người chúng ta đến nơi an toàn rồi mới rảnh đi làm những việc khác, nên không thể đi cứu người ngay đâu."
Ngọc Đoàn Nhi kéo kéo tay nàng, thì thào: "Vậy chúng ta tự đi cứu người thôi!"
A Thùy vẫn lắc đầu. Dựa vào hai cô gái, muốn lần theo dấu vết Phong Lưu Điếm đã khó lắm rồi, nói gì đến cứu người. "Nếu chúng ta tự ý bỏ đi rồi rơi vào tay kẻ địch thì chỉ gây thêm phiền phức cho Đường công tử, ta nghĩ..." Nàng nhẹ nhàng nói, "Ta nghĩ chúng ta nên tin rằng y sẽ đi cứu người."
Ngọc Đoàn Nhi nhìn nàng kinh ngạc, sắc mặt A Thùy trông rất nhợt nhạt iều: "A Thùy tỷ tỷ, có phải Đường công tử làm tỷ thất vọng lắm không?"
A Thùy kinh ngạc nhìn nàng, không biết phải trả lời thế nào. Ngọc Đoàn Nhi lại hỏi: "Tỷ thích Đường công tử lắm à?"
A Thùy lắc đầu, khẽ nói: "Đường công tử... là ân nhân của ta."
Ngọc Đoàn Nhi hừ khẽ, nàng muốn nói tỷ tỷ lừa ta, nhưng thấy vành mắt A Thùy đỏ ửng, nàng nổi lòng hiếu kỳ, lại hỏi: "Trước đây y đối xử với tỷ tốt lắm à? Tại sao tỷ lại nhờ y đi cứu Thẩm đại ca?"
A Thùy mỉm cười: "Y vẫn luôn đối xử với ta rất tốt. Cô cũng thấy rồi đấy, võ công mưu trí của Đường công tử đều là hạng nhất, không nhờ y thì nhờ ai?"
Ngọc Đoàn Nhi lại hừ một tiếng: "Tỷ ngốc quá, y tốt với tỷ hồi nào? Sao cứ phải khen y tốt thế nọ thế kia? Rõ ràng tỷ thấy y chả tốt đẹp gì."
Môi A Thùy lại tái đi: "Ta..."
Ngọc Đoàn Nhi mặc kệ nàng, vẫy tay bảo Lâm Bô: "Nhanh cái chân lên, nhanh cái chân lên, cứ lề mề thế này lát nữa sẽ rớt lại đấy!"
"Ưm..." Phụng Phụng đưa tay ra tóm lấy mặt nàng, cọ cọ má lên người nàng: "Mạ mạ! A a..." A Thùy ôm chặt lấy Phụng Phụng, nếu không có hơi thở ấm áp trong vòng tay này, thì khi nghe mấy câu hỏi kia của Ngọc Đoàn Nhi, nàng sẽ đau lòng lắm... Nàng không thể thích Đường Lệ Từ, y luôn chơi một trò chơi khiến y vui vẻ, ban ân cho nàng, muốn nàng yêu mình đến chết đi sống lại, sống vì mình chết cũng vì mình. Nhưng thứ y thích đâu phải tình cảm của nàng, mà là niềm vui khi chiến thắng trong trò chơi, chứng minh được mình có thể làm mọi thứ.
Nàng không yêu loại đàn ông như Đường Lệ Từ, xưa nay đều không yêu. Nàng có thể cảm kích phần ân tình y ban cho nàng, có thể hiểu người anh hùng không có tri âm cần có cách riêng để lấy lòng. Nàng sẽ cố gắng thuyết phục bản thân không sợ hãi hay trốn tránh y, nhưng sẽ không yêu y.
Nhưng... điều khiến nàng phát run lại là... Vì sao nàng luôn cảm thấy thất vọng?
Đường Lệ Từ chính là người như vậy, y sẽ không thay đổi. Nàng đã hiểu rất rõ, nhưng lại sao cứ thất vọng hết lần này đến lần khác... Cảm giác này khiến nàng rùng mình, tựa như linh hồn đã có ý thức riêng không thuộc về mình nữa, lặng lẽ phản bội xa rời cơ thể, mà nàng lại không biết nó sắp trôi về phương nào.
Sắc trời dần hửng sáng, nhóm Kiếm hội Trung nguyên đã ra khỏi trấn Tiêu Ngọc đi đến Vượng Huyện. Mọi người nghỉ chân ở một nhà trọ trong Vượng Huyện, ba người A Thùy, Ngọc Đoàn Nhi, Lâm Bô ngồi một bàn, Đường Lệ Từ gọi đồ ăn cho tất cả các bàn như nhau, chỉ có bàn các nàng được thêm một đĩa vịt om gừng. Mùa đông phương Nam lạnh lẽo, vịt om gừng xua đi cái lạnh, tốt với người không biết võ công. A Thùy cầm đũa lên ăn từ từ, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, Ngọc Đoàn Nhi với Lâm Bô lại trò chuyện rôm rả.
Ăn uống no nê, Thành Ôn Bào và Đổng Hồ Bút cáo từ Đường Lệ Từ, họ phải đưa mọi người trở về núi Hảo Vân. Chẳng biết họ đã nói gì mà Đường Lệ Từ không đi, vẫn ngồi yên trên ghế, chống cằm nhìn đồ ăn, thần sắc giữ nguyên vẻ an tĩnh.
Ngọc Đoàn Nhi kéo kéo tay áo A Thùy: "Y đang làm gì vậy?"
A Thùy lắc đầu, Phụng Phụng chợt khóc òa lên: "Mạ mạ... Mạ mạ mạ... Bế bế bế..." Nó quay sang Đường Lệ Từ quơ tay múa chân, khuôn mặt nhỏ non mềm giàn giụa nước mắt. Dọc đường đi nó cứ ê a với bóng lưng của Đường Lệ Từ không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng được đáp lại lần nào. Trái tim non nớt kia hẳn là bất mãn lắm, không hiểu vì sao Đường Lệ Từ lại phớt lờ nó đi.
A Thùy khe khẽ dỗ dành, Phụng Phụng khóc nấc lên: "Khụ khụ..."
Đường Lệ Từ vẫn chống cằm nhìn bàn đồ ăn, ngồi yên không nhúc nhích. Phụng Phụng khóc lóc rồi vùi cả đầu vào ngực A Thùy không quay ra nữa. A Thùy ôm Phụng Phụng thật chặt, Ngọc Đoàn Nhi trợn mắt nhìn Đường Lệ Từ: "Này! Ngươi điếc à? Sao lại làm lơ người khác?"
Đường Lệ Từ ngước mắt lên nhìn nàng, mỉm cười: "Ba vị ăn no chưa?"
Ngọc Đoàn Nhi hừ khẽ: "Đừng tưởng ngươi mời khách một bữa là hay lắm, chúng ta cũng có bạc đấy. Đồ xấu xa, nghe thằng bé khóc như thế mà cũng giả điếc cho được, xấu tính! Quá là..." Nàng ngẫm nghĩ rồi gằn giọng nhấn mạnh: "Xấu tính quá chừng luôn!"
A Thùy không nói lời nào, Đường Lệ Từ sáng nắng chiều mưa, không thể nói y đối xử không tốt với người khác, nhưng... Nhưng cái tốt của y hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Phụng Phụng đòi y mà y cứ vờ như không thấy, nàng cũng chẳng lạ. Trong giây phút mơ màng, một suy nghĩ hoang đường lướt qua tâm trí nàng: Có lẽ Đường Lệ Từ phớt lờ ai không có nghĩa là y không quan tâm đến người đó, giống như y đối xử tốt với ai cũng chưa chắc cho thấy y để tâm đến người đó.
Đường Lệ Từ thích làm người cao thâm khó dò, y thích người ta đau lòng vì mình.
Đường Lệ Từ chính là người như vậy, không ai thay đổi được y, cũng chẳng đủ sức thay đổi y, bởi vì y quá mạnh mẽ.
"Lâm công tử," Đường Lệ Từ chẳng để tâm đến mấy câu xấu tính xấu tính mà Ngọc Đoàn Nhi vừa nói, y cất giọng ôn hòa: "Ngươi gặp người đàn ông xăm rắn đỏ trên mặt ở đâu?"
Lâm Bô đứng lên, bước đến ngồi cùng bàn Đường Lệ Từ: "Trong một cỗ xe ngựa màu trắng, cỗ xe ngựa ấy đặt một cái lồng sắt lớn."
Đôi mắt Đường Lệ Từ xoay chuyển: "Cỗ xe ngựa màu trắng có gì đặc biệt không?"
Lâm Bô trầm ngâm: "Xe ngựa treo rèm trắng, trong xe không có chỗ ngồi, chỉ có một cái lồng sắt lớn, bên trong giam một người đàn ông không mặc đồ. Ngoài cái lồng sắt ra, trong xe còn có một thứ mùi kỳ lạ, giống như từng nuôi động vật gì."
Đường Lệ Từ nói: "Đó là xe ngựa của Bạch Tố Xa, trong xe đã từng nuôi rất nhiều rắn độc để Bồ Quỳ Thánh sai khiến."
Hàng mi A Thùy khẽ mở, đột ngột ngẩng đầu lên: "Xe ngựa của Bạch cô nương do hai con tuấn mã kéo, chúng đều là giống ngựa nổi tiếng đến từ Tây Vực. Bạch cô nương yêu quý mấy con ngựa đó, vó sắt của chúng đều khắc ấn ký đặc thù, giẫm xuống đất hằn lên một hàng hoa văn nhỏ. Bây giờ trời vừa tạnh mưa, nếu lần theo dấu chân ngựa chắc sẽ tìm ra cỗ xe đó."
"Cô nương lúc nào cũng tinh tế." Đường Lệ Từ dịu dàng nói: "Nếu cỗ xe ngựa này từng đưa Lâm công tử vào khe núi dưới kia, vậy đêm qua khi hỏa hoạn bùng lên, nó hiển nhiên đã đi rồi. Chỉ cần đến hiện trường đám cháy hôm qua tìm dấu chân là có thể lần theo tung tích nó... Hự..." Y mới nói được nửa đã đưa tay lên bụm miệng, lông mày nhíu lại, nhẫn nhịn rất lâu: "Muốn ra khỏi khe núi kia của Hà Huyện, chỉ có một con đường..."
Ngọc Đoàn Nhi nhìn sắc mặt y, cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi bị thương à?"
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Ánh mắt của A Thùy cuối cùng cũng chuyển sang y. Sắc mặt Đường Lệ Từ vẫn còn tươi tắn, gò má vẫn ửng hồng, nhưng trong sắc hồng hôm nay dường như lại thấp thoáng sắc vàng: "Ngươi..." Cuối cùng nàng cũng nở được nụ cười: "Ngươi sao vậy?"
"Chỉ có một con đường ra Khaỏi Hà Huyện, hơn nữa rất ít người qua lại. Xe ngựa không thể vượt núi băng đèo, chúng ta chắc chắn đuổi kịp." Đường Lệ Từ cũng mỉm cười với nàng: "Đi thôi." Y đứng dậy khỏi ghế, tay trái chống mặt bàn, tay phải bụm miệng, khom người chịu đựng một lúc mới đứng thẳng lưng lên, nhẹ nhàng lướt ra ngoài.
Ngọc Đoàn Nhi chỉ vào bóng lưng y, há hốc miệng ngạc nhiên: "Này! Hay là ngươi đang ốm đấy? Ngươi mà ốm thì làm sao cứu được người? Này!" Nàng chạy theo kéo tay Đường Lệ Từ giật lại: "A Thùy tỷ tỷ rất quan tâm ngươi, ngươi bị bệnh sao không nói với người ta?"
Đường Lệ Từ cũng không tránh nàng, chỉ nhìn nàng một lượt từ đầu xuống hân, ánh mắt y rất hờ hững nhưng gương mặt lại mỉm cười ôn hòa: "Ta không bị bệnh."
Ngọc Đoàn Nhi không ngờ y sẽ tỏ thái độ ôn hòa, lại càng thêm kinh ngạc, buông tay y ra: "Vừa rồi có phải ngươi buồn nôn không?"
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Ừ..."
Ngọc Đoàn Nhi bật cười: "Ta nghe mẹ nói chỉ có phụ nữ mang thai mới buồn nôn suốt ngày... Ngươi lạ lắm, thật sự không ốm đau gì chứ?"
Đường Lệ Từ ho nhẹ: "Ta nghĩ mình chỉ hơi mệt thôi."
A Thùy nhìn không chớp mắt, Đường Lệ Từ đối xử với Ngọc Đoàn Nhi rất dịu dàng, cứ như đối xử với một con thỏ trắng ngây ngô. Nàng nhẹ nhàng thở dài, "Đường công tử, Đào cô nương đâu? Ngươi..." Nàng khựng lại giây lát, "Ngươi..."
Hai lần ngừng lại, nàng vẫn không nói nên lời.
Đường Lệ Từ lại bật cười, ngón trỏ phải thon dài khẽ lướt qua môi, dường như đang làm một động tác "suỵt", rồi nhẹ nhàng nói: "Đào cô nương cảm thấy không khỏe, đang đi nghỉ ngơi rồi."
A Thùy nhìn y: "Ta cảm thấy Đào cô nương..." Nàng nói rất khẽ, nói được phân nửa lại thôi. Nàng đã ở Phong Lưu Điếm được vài tháng, biết rõ Tây Phương Đào. Tây Phương Đào phản bội Phong Lưu Điếm, hôm nay lại trở thành một phần không thể thiếu của bạch đạo giang hồ, Người ta thấy Tây Phương Đào nhẫn nhục gánh vác trọng trách, thấu hiểu đại nghĩa, nhưng nàng biết Tây Phương Đào không phải người như vậy.
Khóe mắt Đường Lệ Từ nhếch lên, trong giây lát khóe mắt y cười đẹp tựa hoa đào nở rộ: "Cô cảm thấy Đào cô nương làm sao?"
A Thùy chần chờ thoáng chốc rồi chầm chậm nói: "Ta cảm thấy Đào cô nương... tâm kế đa đoan..."
Đường Lệ Từ dịu dàng hỏi: "Vậy cô cảm thấy ta thế nào?"
A Thùy thở dài xa xăm: "Ngươi còn tâm kế đa đoan hơn cả Đào cô nương."
Đường Lệ Từ cười ha hả, thần sắc tú nhã chỉ trong nháy mắt đã chuyển sang phóng túng điên cuồng, tiếng cười chấn động cả gian nhà, làm bụi bặm rơi xuống lả tả. Nhưng bụi bặm vừa rơi xuống, y đã đột ngột trở về với nụ cười nhu hòa tú nhã, cứ như người vừa cười như điên ban nãy chỉ là ảo giác trong lúc đầu óc người ta hỗn loạn, "Ả bị ta đánh ngã xuống vách đá, tiếc là không chết được."
A Thùy biến sắc: "Ngươi đánh Đào cô nương rơi xuống vách đá? Không lẽ nàng... nàng thật sự.. vẫn là người của Phong Lưu Điếm?"
Đường Lệ Từ nghiêm nghị nói: "Ả thao túng Liễu Nhãn chế thuốc độc, dùng độc Cổ Chu hại hết Trì Vân, bày trận ở Biện Kinh muốn giết ta. Nay Liễu Nhãn đã tàn phế, Trì Vân cũng chết rồi, lẽ nào ả không đáng chết?"
A Thùy chấn động cả người: "Nhưng bây giờ Đào cô nương là người của Kiếm hội trung nguyên, ngươi đánh nàng ta rơi xuống vực, lẽ nào không sợ người trong thiên hạ coi ngươi là kẻ thù? Có... có ai nhìn thấy không?"
Đường Lệ Từ nhìn nàng bằng ánh mắt sáng long lanh, sát khí và yêu khí trong đôi mắt kia làm nhật nguyệt thất sắc, đôi môi đỏ tươi mím lại, dịu dàng nói: "Xưa nay ta giết người, chưa từng quan tâm kẻ khác nói gì..."
"Ngươi... chẳng lẽ ngươi vừa về đến núi Hảo Vân đã đánh Tây Phương Đào rơi xuống vách đá? Ngươi chưa từng nghĩ đến hậu quả sao? Nàng... Nếu nàng khỏe lại, Kiếm hội sẽ chia thành hai phe vì các ngươi, sau đó tan rã..." A Thùy khẽ nói: "Đường công tử không sợ giang hồ thất thủ, độc lây tràn lan, ngàn vạn người chịu đau khổ..."
Đường Lệ Từ cười cười: "Ta không phải nữ nhi, không thích một điều nhịn là chín điều lành."
A Thùy im lặng, y không nghe lời khuyên của bất kỳ ai, xưa nay vẫn thế.
"Cái ả Đào cô nương kia xấu xa lắm." Ngọc Đoàn Nhi lại nói: "Người xấu thì chết là đúng rồi, ngươi làm sao đánh ả rơi xuống vách đá được vậy? Liệu ả có chết không?"
Đường Lệ Từ mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đêm hôm khuya khoắt, ả đang thay đồ thì ta xông vào phòng đánh một chưởng vào sau lưng. Ả vội vàng mặc quần áo, đầu óc bị phân tâm, mặc đồ xong thì ta đánh cho ả rơi xuống vách núi bên ngoài cửa sổ."
Ngọc Đoàn Nhi ngạc nhiên hỏi: "Ả vội mặc đồ nên không dốc hết sức lực?"
Đường Lệ Từ bật cười đáp: "Ừ."
"Sắp bị ngươi đánh chết đến nơi còn lo mặc quần áo nữa à? Với lại ả nhất định còn mặc trung y đi ngủ, chẳng lẽ khi ngủ ả không mặc đồ?" Ngọc Đoàn Nhi hỏi thẳng: "Làm gì có người phụ nữ nào kỳ lạ thế?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói: "Ả không sợ bị người ta nhìn thấy mình không mặc đồ, mà sợ người ta không thấy cái lẽ ra phải thấy thôi."
Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày: "Cái gì lẽ ra phải thấy?"
Đường Lệ Từ ho nhẹ một cái, thần thái dường như rất kín đáo: "Hắn không phải đàn bà, mà là đàn ông. Hắn không phải không mặc đồ, mà mặc đồ của đàn ông."
Ngọc Đoàn Nhi a lên một tiếng rồi bật cười: "Hắn không sợ bị người ta thấy mình không mặc đồ, hắn chỉ sợ bị người ta thấy không mặc váy áo phụ nữ. Cho nên hắn vội vàng mặc váy áo, thế là bị ngươi đánh rơi xuống vách núi."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Cô đúng là rất thông minh."
"Hóa ra Đào cô nương là đàn ông!" Ngọc Đoàn Nhi nhìn sang A Thùy, "A Thùy tỷ tỷ không biết hắn là đàn ông sao?"
A Thùy lắc đầu khẽ đáp: "Đào cô nương xinh đẹp tuyệt trần, không ai ngờ hắn lại là đàn ông."
Đường Lệ Từ khẽ cười, tay phải buông xuống, ống tay áo trắng tinh che đi mu bàn tay, "Bàn về xinh đẹp tuyệt trần, không ai sánh được với A Thùy tỷ tỷ của cô đâu."
Ngọc Đoàn Nhi lại nói: "Ta cảm thấy nếu ngươi giả làm phụ nữ, không chừng cũng đẹp lắm đấy."
"Đường công tử, ngươi đánh Đào cô nương rơi xuống vách núi, nàng sẽ không chịu để yên đâu." A Thùy không nghe họ bàn chuyện Tây Phương Đào mặc hay không mặc đồ, trầm ngâm một lúát rồi hỏi: "Đào cô nương sẽ không chết thật sao?"
Đường Lệ Từ lắc đầu: "Hắn uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, dù bị đánh rơi xuống vách núi nhưng bị thương sẽ không nặng,"
A Thùy khẽ nói: "Vậy Tây Phương Đào nhất định sẽ nói ngươi cố ý hãm hại, xúi giục những người tin tưởng mình đối địch với ngươi."
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đáp: "Nếu ta là hắn, thì nhất định phải tạo rắc rối giá họa cho ta."
A Thùy cau mày cắn môi không đáp, lại nghe Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói tiếp: "Nhưng trước khi rời khỏi núi Hảo Vân, ta cũng đã tạo chút rắc rối giá họa cho hắn rồi."
Đường Lệ Từ nói y giá họa cho ai thì nhất định khó lòng rửa sạch, A Thùy nghe y nói mà không biết nên vui vì Đường Lệ Từ tài trí xuất chúng, hay là nên sợ hãi đến lạnh lòng vì thủ đoạn mưu kế của y. Nàng chỉ thấy đất trời mờ mịt, đúng đúng sai sai thật thật giả giả không sao phân biệt rõ ràng. Đời người mơ màng, có lúc nàng không hiểu Đường Lệ Từ làm sao tìm được phương hướng. Có thể tiến về phía trước không chút hoài nghi, thậm chí không từ thủ đoạn, lòng tin và sức mạnh của y đến từ đâu? Chính bản thân y liệu có lạc lối giữa tà ác và âm mưu không?
Muốn giữ niềm tin kiên định không đổi rằng mình làm đúng, phải có trái tim hết sức kiên cường.
Đường công tử...
Nàng nhìn sang Đường Lệ Từ, ánh mắt y không biết đang nhìn vào đâu. Con người ta muốn giữ niềm tin kiên định không đổi rằng mình làm đúng, phải có trái tim hết sức kiên cường, nhưng... Nhưng Đường Lệ Từ có thể nói ra mấy chữ "vui hơi qua đường", có thể phớt lờ Phụng Phụng, có thể đánh Tây Phương Đào rơi xuống vách núi, đều vì... y không hề kiên cường.
Y nên bình tĩnh hơn, thâm trầm hơn, kiên nhẫn hơn, ác độc hơn, đáng sợ hơn, nhưng y không làm được...
"Ta bắt đầu hết ghét ngươi rồi." Ngọc Đoàn Nhi nói với Đường Lệ Từ, "Ngươi xấu tính lắm, nhưng không giống những kẻ xấu khác."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Sao lại không?"
Ngọc Đoàn Nhi đáp: "Bởi vì ngươi muốn đi cứu Thẩm đại ca."
Nàng không hề quên Đường Lệ Từ ở lại không đi chính là vì cứu Thẩm Lang Hồn.
Ngọc Đoàn Nhi chạy đuổi theo phía sau: "A Thùy tỷ tỷ, bao giờ Đường công tử mới đi cứu Thẩm đại ca?"
A Thùy lắc đầu bế Phụng Phụng, nàng rất muốn mỉm cười để tỏ ra mình không hề thất vọng, nhưng không sao cười nổi: "Ta không biết." Nàng khẽ nói: "Đường công tử nói sẽ lo liệu việc này, ta không rõ y có đi cứu người hay không."
Ngọc Đoàn Nhi ngạc nhiên hỏi: "Sao y không đi cứu Thẩm đại ca ngay? Thẩm đại ca đang gặp nguy hiểm rất lớn mà!"
A Thùy lại lắc đầu: "Đường công tử phải đưa mấy người chúng ta đến nơi an toàn rồi mới rảnh đi làm những việc khác, nên không thể đi cứu người ngay đâu."
Ngọc Đoàn Nhi kéo kéo tay nàng, thì thào: "Vậy chúng ta tự đi cứu người thôi!"
A Thùy vẫn lắc đầu. Dựa vào hai cô gái, muốn lần theo dấu vết Phong Lưu Điếm đã khó lắm rồi, nói gì đến cứu người. "Nếu chúng ta tự ý bỏ đi rồi rơi vào tay kẻ địch thì chỉ gây thêm phiền phức cho Đường công tử, ta nghĩ..." Nàng nhẹ nhàng nói, "Ta nghĩ chúng ta nên tin rằng y sẽ đi cứu người."
Ngọc Đoàn Nhi nhìn nàng kinh ngạc, sắc mặt A Thùy trông rất nhợt nhạt iều: "A Thùy tỷ tỷ, có phải Đường công tử làm tỷ thất vọng lắm không?"
A Thùy kinh ngạc nhìn nàng, không biết phải trả lời thế nào. Ngọc Đoàn Nhi lại hỏi: "Tỷ thích Đường công tử lắm à?"
A Thùy lắc đầu, khẽ nói: "Đường công tử... là ân nhân của ta."
Ngọc Đoàn Nhi hừ khẽ, nàng muốn nói tỷ tỷ lừa ta, nhưng thấy vành mắt A Thùy đỏ ửng, nàng nổi lòng hiếu kỳ, lại hỏi: "Trước đây y đối xử với tỷ tốt lắm à? Tại sao tỷ lại nhờ y đi cứu Thẩm đại ca?"
A Thùy mỉm cười: "Y vẫn luôn đối xử với ta rất tốt. Cô cũng thấy rồi đấy, võ công mưu trí của Đường công tử đều là hạng nhất, không nhờ y thì nhờ ai?"
Ngọc Đoàn Nhi lại hừ một tiếng: "Tỷ ngốc quá, y tốt với tỷ hồi nào? Sao cứ phải khen y tốt thế nọ thế kia? Rõ ràng tỷ thấy y chả tốt đẹp gì."
Môi A Thùy lại tái đi: "Ta..."
Ngọc Đoàn Nhi mặc kệ nàng, vẫy tay bảo Lâm Bô: "Nhanh cái chân lên, nhanh cái chân lên, cứ lề mề thế này lát nữa sẽ rớt lại đấy!"
"Ưm..." Phụng Phụng đưa tay ra tóm lấy mặt nàng, cọ cọ má lên người nàng: "Mạ mạ! A a..." A Thùy ôm chặt lấy Phụng Phụng, nếu không có hơi thở ấm áp trong vòng tay này, thì khi nghe mấy câu hỏi kia của Ngọc Đoàn Nhi, nàng sẽ đau lòng lắm... Nàng không thể thích Đường Lệ Từ, y luôn chơi một trò chơi khiến y vui vẻ, ban ân cho nàng, muốn nàng yêu mình đến chết đi sống lại, sống vì mình chết cũng vì mình. Nhưng thứ y thích đâu phải tình cảm của nàng, mà là niềm vui khi chiến thắng trong trò chơi, chứng minh được mình có thể làm mọi thứ.
Nàng không yêu loại đàn ông như Đường Lệ Từ, xưa nay đều không yêu. Nàng có thể cảm kích phần ân tình y ban cho nàng, có thể hiểu người anh hùng không có tri âm cần có cách riêng để lấy lòng. Nàng sẽ cố gắng thuyết phục bản thân không sợ hãi hay trốn tránh y, nhưng sẽ không yêu y.
Nhưng... điều khiến nàng phát run lại là... Vì sao nàng luôn cảm thấy thất vọng?
Đường Lệ Từ chính là người như vậy, y sẽ không thay đổi. Nàng đã hiểu rất rõ, nhưng lại sao cứ thất vọng hết lần này đến lần khác... Cảm giác này khiến nàng rùng mình, tựa như linh hồn đã có ý thức riêng không thuộc về mình nữa, lặng lẽ phản bội xa rời cơ thể, mà nàng lại không biết nó sắp trôi về phương nào.
Sắc trời dần hửng sáng, nhóm Kiếm hội Trung nguyên đã ra khỏi trấn Tiêu Ngọc đi đến Vượng Huyện. Mọi người nghỉ chân ở một nhà trọ trong Vượng Huyện, ba người A Thùy, Ngọc Đoàn Nhi, Lâm Bô ngồi một bàn, Đường Lệ Từ gọi đồ ăn cho tất cả các bàn như nhau, chỉ có bàn các nàng được thêm một đĩa vịt om gừng. Mùa đông phương Nam lạnh lẽo, vịt om gừng xua đi cái lạnh, tốt với người không biết võ công. A Thùy cầm đũa lên ăn từ từ, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, Ngọc Đoàn Nhi với Lâm Bô lại trò chuyện rôm rả.
Ăn uống no nê, Thành Ôn Bào và Đổng Hồ Bút cáo từ Đường Lệ Từ, họ phải đưa mọi người trở về núi Hảo Vân. Chẳng biết họ đã nói gì mà Đường Lệ Từ không đi, vẫn ngồi yên trên ghế, chống cằm nhìn đồ ăn, thần sắc giữ nguyên vẻ an tĩnh.
Ngọc Đoàn Nhi kéo kéo tay áo A Thùy: "Y đang làm gì vậy?"
A Thùy lắc đầu, Phụng Phụng chợt khóc òa lên: "Mạ mạ... Mạ mạ mạ... Bế bế bế..." Nó quay sang Đường Lệ Từ quơ tay múa chân, khuôn mặt nhỏ non mềm giàn giụa nước mắt. Dọc đường đi nó cứ ê a với bóng lưng của Đường Lệ Từ không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng được đáp lại lần nào. Trái tim non nớt kia hẳn là bất mãn lắm, không hiểu vì sao Đường Lệ Từ lại phớt lờ nó đi.
A Thùy khe khẽ dỗ dành, Phụng Phụng khóc nấc lên: "Khụ khụ..."
Đường Lệ Từ vẫn chống cằm nhìn bàn đồ ăn, ngồi yên không nhúc nhích. Phụng Phụng khóc lóc rồi vùi cả đầu vào ngực A Thùy không quay ra nữa. A Thùy ôm Phụng Phụng thật chặt, Ngọc Đoàn Nhi trợn mắt nhìn Đường Lệ Từ: "Này! Ngươi điếc à? Sao lại làm lơ người khác?"
Đường Lệ Từ ngước mắt lên nhìn nàng, mỉm cười: "Ba vị ăn no chưa?"
Ngọc Đoàn Nhi hừ khẽ: "Đừng tưởng ngươi mời khách một bữa là hay lắm, chúng ta cũng có bạc đấy. Đồ xấu xa, nghe thằng bé khóc như thế mà cũng giả điếc cho được, xấu tính! Quá là..." Nàng ngẫm nghĩ rồi gằn giọng nhấn mạnh: "Xấu tính quá chừng luôn!"
A Thùy không nói lời nào, Đường Lệ Từ sáng nắng chiều mưa, không thể nói y đối xử không tốt với người khác, nhưng... Nhưng cái tốt của y hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Phụng Phụng đòi y mà y cứ vờ như không thấy, nàng cũng chẳng lạ. Trong giây phút mơ màng, một suy nghĩ hoang đường lướt qua tâm trí nàng: Có lẽ Đường Lệ Từ phớt lờ ai không có nghĩa là y không quan tâm đến người đó, giống như y đối xử tốt với ai cũng chưa chắc cho thấy y để tâm đến người đó.
Đường Lệ Từ thích làm người cao thâm khó dò, y thích người ta đau lòng vì mình.
Đường Lệ Từ chính là người như vậy, không ai thay đổi được y, cũng chẳng đủ sức thay đổi y, bởi vì y quá mạnh mẽ.
"Lâm công tử," Đường Lệ Từ chẳng để tâm đến mấy câu xấu tính xấu tính mà Ngọc Đoàn Nhi vừa nói, y cất giọng ôn hòa: "Ngươi gặp người đàn ông xăm rắn đỏ trên mặt ở đâu?"
Lâm Bô đứng lên, bước đến ngồi cùng bàn Đường Lệ Từ: "Trong một cỗ xe ngựa màu trắng, cỗ xe ngựa ấy đặt một cái lồng sắt lớn."
Đôi mắt Đường Lệ Từ xoay chuyển: "Cỗ xe ngựa màu trắng có gì đặc biệt không?"
Lâm Bô trầm ngâm: "Xe ngựa treo rèm trắng, trong xe không có chỗ ngồi, chỉ có một cái lồng sắt lớn, bên trong giam một người đàn ông không mặc đồ. Ngoài cái lồng sắt ra, trong xe còn có một thứ mùi kỳ lạ, giống như từng nuôi động vật gì."
Đường Lệ Từ nói: "Đó là xe ngựa của Bạch Tố Xa, trong xe đã từng nuôi rất nhiều rắn độc để Bồ Quỳ Thánh sai khiến."
Hàng mi A Thùy khẽ mở, đột ngột ngẩng đầu lên: "Xe ngựa của Bạch cô nương do hai con tuấn mã kéo, chúng đều là giống ngựa nổi tiếng đến từ Tây Vực. Bạch cô nương yêu quý mấy con ngựa đó, vó sắt của chúng đều khắc ấn ký đặc thù, giẫm xuống đất hằn lên một hàng hoa văn nhỏ. Bây giờ trời vừa tạnh mưa, nếu lần theo dấu chân ngựa chắc sẽ tìm ra cỗ xe đó."
"Cô nương lúc nào cũng tinh tế." Đường Lệ Từ dịu dàng nói: "Nếu cỗ xe ngựa này từng đưa Lâm công tử vào khe núi dưới kia, vậy đêm qua khi hỏa hoạn bùng lên, nó hiển nhiên đã đi rồi. Chỉ cần đến hiện trường đám cháy hôm qua tìm dấu chân là có thể lần theo tung tích nó... Hự..." Y mới nói được nửa đã đưa tay lên bụm miệng, lông mày nhíu lại, nhẫn nhịn rất lâu: "Muốn ra khỏi khe núi kia của Hà Huyện, chỉ có một con đường..."
Ngọc Đoàn Nhi nhìn sắc mặt y, cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi bị thương à?"
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Ánh mắt của A Thùy cuối cùng cũng chuyển sang y. Sắc mặt Đường Lệ Từ vẫn còn tươi tắn, gò má vẫn ửng hồng, nhưng trong sắc hồng hôm nay dường như lại thấp thoáng sắc vàng: "Ngươi..." Cuối cùng nàng cũng nở được nụ cười: "Ngươi sao vậy?"
"Chỉ có một con đường ra Khaỏi Hà Huyện, hơn nữa rất ít người qua lại. Xe ngựa không thể vượt núi băng đèo, chúng ta chắc chắn đuổi kịp." Đường Lệ Từ cũng mỉm cười với nàng: "Đi thôi." Y đứng dậy khỏi ghế, tay trái chống mặt bàn, tay phải bụm miệng, khom người chịu đựng một lúc mới đứng thẳng lưng lên, nhẹ nhàng lướt ra ngoài.
Ngọc Đoàn Nhi chỉ vào bóng lưng y, há hốc miệng ngạc nhiên: "Này! Hay là ngươi đang ốm đấy? Ngươi mà ốm thì làm sao cứu được người? Này!" Nàng chạy theo kéo tay Đường Lệ Từ giật lại: "A Thùy tỷ tỷ rất quan tâm ngươi, ngươi bị bệnh sao không nói với người ta?"
Đường Lệ Từ cũng không tránh nàng, chỉ nhìn nàng một lượt từ đầu xuống hân, ánh mắt y rất hờ hững nhưng gương mặt lại mỉm cười ôn hòa: "Ta không bị bệnh."
Ngọc Đoàn Nhi không ngờ y sẽ tỏ thái độ ôn hòa, lại càng thêm kinh ngạc, buông tay y ra: "Vừa rồi có phải ngươi buồn nôn không?"
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Ừ..."
Ngọc Đoàn Nhi bật cười: "Ta nghe mẹ nói chỉ có phụ nữ mang thai mới buồn nôn suốt ngày... Ngươi lạ lắm, thật sự không ốm đau gì chứ?"
Đường Lệ Từ ho nhẹ: "Ta nghĩ mình chỉ hơi mệt thôi."
A Thùy nhìn không chớp mắt, Đường Lệ Từ đối xử với Ngọc Đoàn Nhi rất dịu dàng, cứ như đối xử với một con thỏ trắng ngây ngô. Nàng nhẹ nhàng thở dài, "Đường công tử, Đào cô nương đâu? Ngươi..." Nàng khựng lại giây lát, "Ngươi..."
Hai lần ngừng lại, nàng vẫn không nói nên lời.
Đường Lệ Từ lại bật cười, ngón trỏ phải thon dài khẽ lướt qua môi, dường như đang làm một động tác "suỵt", rồi nhẹ nhàng nói: "Đào cô nương cảm thấy không khỏe, đang đi nghỉ ngơi rồi."
A Thùy nhìn y: "Ta cảm thấy Đào cô nương..." Nàng nói rất khẽ, nói được phân nửa lại thôi. Nàng đã ở Phong Lưu Điếm được vài tháng, biết rõ Tây Phương Đào. Tây Phương Đào phản bội Phong Lưu Điếm, hôm nay lại trở thành một phần không thể thiếu của bạch đạo giang hồ, Người ta thấy Tây Phương Đào nhẫn nhục gánh vác trọng trách, thấu hiểu đại nghĩa, nhưng nàng biết Tây Phương Đào không phải người như vậy.
Khóe mắt Đường Lệ Từ nhếch lên, trong giây lát khóe mắt y cười đẹp tựa hoa đào nở rộ: "Cô cảm thấy Đào cô nương làm sao?"
A Thùy chần chờ thoáng chốc rồi chầm chậm nói: "Ta cảm thấy Đào cô nương... tâm kế đa đoan..."
Đường Lệ Từ dịu dàng hỏi: "Vậy cô cảm thấy ta thế nào?"
A Thùy thở dài xa xăm: "Ngươi còn tâm kế đa đoan hơn cả Đào cô nương."
Đường Lệ Từ cười ha hả, thần sắc tú nhã chỉ trong nháy mắt đã chuyển sang phóng túng điên cuồng, tiếng cười chấn động cả gian nhà, làm bụi bặm rơi xuống lả tả. Nhưng bụi bặm vừa rơi xuống, y đã đột ngột trở về với nụ cười nhu hòa tú nhã, cứ như người vừa cười như điên ban nãy chỉ là ảo giác trong lúc đầu óc người ta hỗn loạn, "Ả bị ta đánh ngã xuống vách đá, tiếc là không chết được."
A Thùy biến sắc: "Ngươi đánh Đào cô nương rơi xuống vách đá? Không lẽ nàng... nàng thật sự.. vẫn là người của Phong Lưu Điếm?"
Đường Lệ Từ nghiêm nghị nói: "Ả thao túng Liễu Nhãn chế thuốc độc, dùng độc Cổ Chu hại hết Trì Vân, bày trận ở Biện Kinh muốn giết ta. Nay Liễu Nhãn đã tàn phế, Trì Vân cũng chết rồi, lẽ nào ả không đáng chết?"
A Thùy chấn động cả người: "Nhưng bây giờ Đào cô nương là người của Kiếm hội trung nguyên, ngươi đánh nàng ta rơi xuống vực, lẽ nào không sợ người trong thiên hạ coi ngươi là kẻ thù? Có... có ai nhìn thấy không?"
Đường Lệ Từ nhìn nàng bằng ánh mắt sáng long lanh, sát khí và yêu khí trong đôi mắt kia làm nhật nguyệt thất sắc, đôi môi đỏ tươi mím lại, dịu dàng nói: "Xưa nay ta giết người, chưa từng quan tâm kẻ khác nói gì..."
"Ngươi... chẳng lẽ ngươi vừa về đến núi Hảo Vân đã đánh Tây Phương Đào rơi xuống vách đá? Ngươi chưa từng nghĩ đến hậu quả sao? Nàng... Nếu nàng khỏe lại, Kiếm hội sẽ chia thành hai phe vì các ngươi, sau đó tan rã..." A Thùy khẽ nói: "Đường công tử không sợ giang hồ thất thủ, độc lây tràn lan, ngàn vạn người chịu đau khổ..."
Đường Lệ Từ cười cười: "Ta không phải nữ nhi, không thích một điều nhịn là chín điều lành."
A Thùy im lặng, y không nghe lời khuyên của bất kỳ ai, xưa nay vẫn thế.
"Cái ả Đào cô nương kia xấu xa lắm." Ngọc Đoàn Nhi lại nói: "Người xấu thì chết là đúng rồi, ngươi làm sao đánh ả rơi xuống vách đá được vậy? Liệu ả có chết không?"
Đường Lệ Từ mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đêm hôm khuya khoắt, ả đang thay đồ thì ta xông vào phòng đánh một chưởng vào sau lưng. Ả vội vàng mặc quần áo, đầu óc bị phân tâm, mặc đồ xong thì ta đánh cho ả rơi xuống vách núi bên ngoài cửa sổ."
Ngọc Đoàn Nhi ngạc nhiên hỏi: "Ả vội mặc đồ nên không dốc hết sức lực?"
Đường Lệ Từ bật cười đáp: "Ừ."
"Sắp bị ngươi đánh chết đến nơi còn lo mặc quần áo nữa à? Với lại ả nhất định còn mặc trung y đi ngủ, chẳng lẽ khi ngủ ả không mặc đồ?" Ngọc Đoàn Nhi hỏi thẳng: "Làm gì có người phụ nữ nào kỳ lạ thế?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói: "Ả không sợ bị người ta nhìn thấy mình không mặc đồ, mà sợ người ta không thấy cái lẽ ra phải thấy thôi."
Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày: "Cái gì lẽ ra phải thấy?"
Đường Lệ Từ ho nhẹ một cái, thần thái dường như rất kín đáo: "Hắn không phải đàn bà, mà là đàn ông. Hắn không phải không mặc đồ, mà mặc đồ của đàn ông."
Ngọc Đoàn Nhi a lên một tiếng rồi bật cười: "Hắn không sợ bị người ta thấy mình không mặc đồ, hắn chỉ sợ bị người ta thấy không mặc váy áo phụ nữ. Cho nên hắn vội vàng mặc váy áo, thế là bị ngươi đánh rơi xuống vách núi."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Cô đúng là rất thông minh."
"Hóa ra Đào cô nương là đàn ông!" Ngọc Đoàn Nhi nhìn sang A Thùy, "A Thùy tỷ tỷ không biết hắn là đàn ông sao?"
A Thùy lắc đầu khẽ đáp: "Đào cô nương xinh đẹp tuyệt trần, không ai ngờ hắn lại là đàn ông."
Đường Lệ Từ khẽ cười, tay phải buông xuống, ống tay áo trắng tinh che đi mu bàn tay, "Bàn về xinh đẹp tuyệt trần, không ai sánh được với A Thùy tỷ tỷ của cô đâu."
Ngọc Đoàn Nhi lại nói: "Ta cảm thấy nếu ngươi giả làm phụ nữ, không chừng cũng đẹp lắm đấy."
"Đường công tử, ngươi đánh Đào cô nương rơi xuống vách núi, nàng sẽ không chịu để yên đâu." A Thùy không nghe họ bàn chuyện Tây Phương Đào mặc hay không mặc đồ, trầm ngâm một lúát rồi hỏi: "Đào cô nương sẽ không chết thật sao?"
Đường Lệ Từ lắc đầu: "Hắn uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, dù bị đánh rơi xuống vách núi nhưng bị thương sẽ không nặng,"
A Thùy khẽ nói: "Vậy Tây Phương Đào nhất định sẽ nói ngươi cố ý hãm hại, xúi giục những người tin tưởng mình đối địch với ngươi."
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đáp: "Nếu ta là hắn, thì nhất định phải tạo rắc rối giá họa cho ta."
A Thùy cau mày cắn môi không đáp, lại nghe Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói tiếp: "Nhưng trước khi rời khỏi núi Hảo Vân, ta cũng đã tạo chút rắc rối giá họa cho hắn rồi."
Đường Lệ Từ nói y giá họa cho ai thì nhất định khó lòng rửa sạch, A Thùy nghe y nói mà không biết nên vui vì Đường Lệ Từ tài trí xuất chúng, hay là nên sợ hãi đến lạnh lòng vì thủ đoạn mưu kế của y. Nàng chỉ thấy đất trời mờ mịt, đúng đúng sai sai thật thật giả giả không sao phân biệt rõ ràng. Đời người mơ màng, có lúc nàng không hiểu Đường Lệ Từ làm sao tìm được phương hướng. Có thể tiến về phía trước không chút hoài nghi, thậm chí không từ thủ đoạn, lòng tin và sức mạnh của y đến từ đâu? Chính bản thân y liệu có lạc lối giữa tà ác và âm mưu không?
Muốn giữ niềm tin kiên định không đổi rằng mình làm đúng, phải có trái tim hết sức kiên cường.
Đường công tử...
Nàng nhìn sang Đường Lệ Từ, ánh mắt y không biết đang nhìn vào đâu. Con người ta muốn giữ niềm tin kiên định không đổi rằng mình làm đúng, phải có trái tim hết sức kiên cường, nhưng... Nhưng Đường Lệ Từ có thể nói ra mấy chữ "vui hơi qua đường", có thể phớt lờ Phụng Phụng, có thể đánh Tây Phương Đào rơi xuống vách núi, đều vì... y không hề kiên cường.
Y nên bình tĩnh hơn, thâm trầm hơn, kiên nhẫn hơn, ác độc hơn, đáng sợ hơn, nhưng y không làm được...
"Ta bắt đầu hết ghét ngươi rồi." Ngọc Đoàn Nhi nói với Đường Lệ Từ, "Ngươi xấu tính lắm, nhưng không giống những kẻ xấu khác."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Sao lại không?"
Ngọc Đoàn Nhi đáp: "Bởi vì ngươi muốn đi cứu Thẩm đại ca."
Nàng không hề quên Đường Lệ Từ ở lại không đi chính là vì cứu Thẩm Lang Hồn.