Thiên Hạ Thái Bình - Thanh Đào Khí Phao Thủy
Chương 14
Tôi có thể cảm nhận được, anh ấy rất tự phụ, hoàn toàn coi thường tôi.
Có lần chúng tôi cùng xem ti vi, trên ti vi xuất hiện một chuyên gia, vẻ hào quang và phong thái hiên ngang, giữa sự chú ý của đám đông nhận lấy một chiếc cúp, anh ấy nói nhẹ nhàng: "Đây là vợ cũ của anh."
"Ồ." Tôi đáp lại một tiếng.
Anh ấy nhìn tôi vẻ ngạc nhiên: "Em, không có gì muốn nói sao?"
"Không có gì đâu." Tôi muốn nói gì chứ.
"Ý anh là, khi thấy cô ấy, thấy vợ trước của anh, đạt được thành tựu lớn như vậy, em không ghen tị sao? Không sao đâu, cứ nói thẳng ra đi."
Tôi lật mắt, nhìn bộ dạng tự phụ nhưng lại giả vờ không quan tâm của anh ấy, tôi hỏi: "Tại sao... em phải ghen? Cô ấy rất giỏi mà, chỉ đơn giản là rất giỏi thôi."
Anh ấy lắc lắc đầu, rồi nói: "Người giỏi như vậy, lại từng kết hôn với anh đấy."
"À, từng kết hôn thì từng kết hôn thôi." Người ta không phải vẫn không muốn anh sao?
Anh ấy tiếp tục xúi giục: "Em, không cảm thấy, cô ấy giỏi như vậy, em, thua rồi, có cảm giác không xứng với anh sao?"
Nói chuyện kiểu đó thật làm tổn thương người khác, tôi tức giận nói: "Em không xứng chỗ nào?!"
Anh ấy bắt đầu tranh luận với tôi: "Trước tiên chúng ta không nói về tuổi tác nhé."
Tôi đồng ý: "Mọi người đều sẽ già đi, mọi người cũng đều từng trẻ."
"Chúng ta cũng không nói về thân phận."
Điều này cũng được: "Ừm ừm ừm."
"Anh," anh ấy chỉ vào bản thân mình, "thành tựu, học vấn, và tầm nhìn, mặc dù bây giờ đã già, nhưng chúng ta không nói tuổi tác, hồi trẻ anh cũng, chưa nói học vấn, chỉ nói ngoại hình, ở trường cũng nổi tiếng lắm."
Tôi nhìn anh ấy khoe khoang một cách không coi ra gì, gật đầu tùy tiện.
"Còn em, đúng không nào." Anh ấy dùng bốn chữ như vậy để xúc phạm người khác.
Tôi tức giận nói: “Em thế nào! Em có không thông minh! Nhưng em chăm chỉ và có năng lực, lúc đó cấp trên đều khen em, siêng năng và đáng tin cậy, nếu không phải kết hôn! Bây giờ em ít nhất cũng là một tổ trưởng."
Anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi tiếp tục nói: "Hơn nữa tại sao em phải so sánh với người khác chứ! Em chỉ cần làm tốt những việc mình phải làm là được rồi! Em là con gái của Ngải Kế Phú, em hiếu thảo, em làm vợ anh cũng chẳng có gì đáng trách mà!"
Anh muốn nói gì đó.
Tôi tiếp tục ngăn anh lại: "Nếu cứ so sánh với người khác mãi thì mỗi ngày chỉ tức chết thôi, anh có giỏi đến đâu cũng đừng so với Siêu nhân chứ."
Anh ấy nhướn mày tức giận nói: "Bởi vì Siêu nhân không tồn tại!"
Tôi tiếp tục chọc tức anh ấy: "Vậy Người Sắt thì sao?"
"Người Sắt cũng không tồn tại!"
"Vậy Leonardo DiCaprio thì sao?Anh ấy chắc chắn là có thật mà."
Anh sốc nói: "Em nhớ được cái tên dài thế à!"
"Bởi vì anh ấy đẹp trai," tôi kênh mặt, "Ai mà chẳng đẹp trai thời trẻ, sao anh không so sánh ngoại hình thời trẻ của anh với anh ấy thời trẻ?"
Anh bây giờ trông có vẻ rất cần thuốc trợ tim cấp cứu.
Tôi bỏ ngoài tai, tiếp tục xem ti vi.
Nếu nói câu nói đáng sợ nhất thế giới là "Anh ra ngoài ở hai ngày", thì câu đáng sợ thứ hai là, "Về quê thăm họ hàng".
"Anh sáu nhà cô họ, tới Bắc Kinh đưa con đi học, con tiếp đãi dùm đi." Giọng oang oang của cha tôi vọng lên từ điện thoại.
"Dạ, ừm mà nhà mình không phải khách sạn mà cha." Tôi rất bất lực.
"Hồi nhỏ cô ấy đối xử tốt với con lắm, con uống sữa gạo là do cô ấy cho đấy, cô ấy với con còn là bạn học nữa, giờ người ta thi đậu cao học rồi."
Cha tôi chỉ nói một câu đơn giản là môi trên chạm môi dưới, mà tôi đã phải khó xử nhờ vả người ta.
"Sắp có vài người họ hàng về quê."
Tôi gõ cửa phòng làm việc nói một cách ngượng ngùng.
"Vào đây." Anh ấy vẫy tay gọi tôi.
Tôi đi đến trước mặt anh, thấy anh lấy ra một quyển album, lật đến một trang nào đó, chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi.
"Em thấy anh đẹp trai hơn, hay Leonardo DiCaprio đẹp trai hơn?"
Đây là sự trả thù của anh.
"Người đàn ông này!" Tôi chắc chắn chỉ vào quyển album, cố gắng đảo ngược trắng thành đen, "Lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ lịch lãm, em cảm thấy, anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất em từng thấy, à? Hai người có hơi giống nhau đấy, đây là anh thời trẻ phải không, anh thật sự không hề thay đổi! Vẫn rất đẹp trai! Hahahaha."
Anh nhặt nhạnh đóng quyển album lại: "Em tự lo liệu đi."
Sau khi tài xế đi đón người nhà ở ga tàu, cả một xe - xe van, ồn ào náo nhiệt, tôi bày tiệc chiêu đãi ở khách sạn, ngồi ở vị trí chủ nhà mà vô thức tự coi mình như người lớn tuổi.
"Đan Đan với Hải là bạn học phải không?" Người nhà quê vừa ăn vừa chỉ trỏ bằng đũa.
"Đúng," Tôi nhìn cựu bạn học với vẻ thương yêu, "Tiểu học và trung học cơ sở là bạn học, sau đó anh ấy lên học trung học phổ thông, còn cháu thì không thi đậu mà."
Các cậu bé cùng tuổi với tôi có gương mặt hơi gầy, có lẽ vì thẹn với người lớn tuổi nên chỉ gật đầu chào tôi một cái, sau khi sắp xếp chỗ ở cho họ tôi trở về nhà, gặp được đồng hương và bạn học cũ tôi cảm thấy có chút xúc động.
"Giá mà hồi đó tôi chăm chỉ học hành..." Tôi bắt đầu suy nghĩ dựa trên câu nói đó.
"Tóc đen không biết siêng năng học sớm, đầu bạc mới hối hận đọc sách trễ." Anh nói.
Tôi nén câu nói của anh vào trong miệng, ai đầu bạc rồi đây.
"Sau khi em vào học nghề, anh ấy vẫn viết thư cho em đấy," Tôi tiếp tục hồi tưởng, "Bảo em học tập chăm chỉ, cùng gặp lại nhau ở đại học, nhưng em không thi đỗ vào trường đại học đó.
"Đại học nào?"
Tôi nói tên trường.
"Chưa từng nghe nói đến."
"Đúng là trường đại học đó không tốt lắm, khi tốt nghiệp anh ấy nói khó kiếm việc nên tiếp tục thi lên cao học."
"Ừm? Các em vẫn liên lạc à?"
Tôi suy nghĩ kỹ lưỡng rồi trả lời: "Sau khi kết hôn thì anh ấy không liên lạc với em nữa."
"Hai người có yêu nhau không?"
"Đâu có!" Em xấu hổ nói, "À... thực ra chỉ là chưa nói thẳng ra mà thôi, cuối cùng nếu không thành thì khó coi vì cùng một làng."
"Trường cao học mà hắn theo học gọi là..."
Tôi lại nói tên một trường đại học khác.
Anh phì ra một tiếng khinh bỉ từ mũi, bảo tôi: "Đi theo anh đến phòng sách."
Một đống sách lớn nhỏ màu đỏ dày cộp được đặt trước mặt tôi.
"Nhìn đi." Anh ra hiệu bằng mắt cho tôi mở ra.
Cuộc đời đầy sóng gió của một người đàn ông hiện ra trước mặt tôi, lúc đầu tôi còn gượng gạo đối phó, sau càng đọc càng thấy thú vị.
"Ha ha ha, hồi đó anh trông như thế này à, ảnh chụp đen trắng đấy, ôi, đây là chức danh gì vậy, anh trẻ quá đi, đây là năm nào vậy."
Anh chỉ vào chữ ký cho tôi xem.
Tôi cảm thán: "Sớm thế, mười năm sau em mới sinh ra đấy." Lời vừa dứt tôi biết mình lại vừa nói sai, tôi lại vừa đạp phải mìn.
Tôi xin lỗi cười trừ nhìn anh. Anh đứng thẳng người, vỗ vỗ quần áo, bảo tôi: "Thu dọn đồ đạc cho anh..."
Tôi lao tới dùng môi bịt miệng anh ấy lại nhanh như chớp, tôi còn một đám đông ở khách sạn kia, nếu anh bỏ đi, bên khách sạn sẽ đuổi họ ra, đồng hương về nhà sẽ nói thế nào đây: "Ông Phú ơi, con gái và con rể ông cãi nhau, con rể ông đuổi chúng tôi ra ngoài đấy." Gia đình tôi sẽ không còn mặt mũi nào sống trong làng nữa.
"Anh ra ngoài..." Anh ngửa đầu lên tránh miệng tôi.
Tôi ôm chặt cổ anh, bịt miệng anh, luồn lưỡi vào trong.
"Ra ngoài ở..." Anh đẩy vai tôi.
Tôi cắn lưỡi anh, đẩy anh vào giá sách, giải phóng hai tay để cởi quần áo anh ấy.
"Ở hai..." Anh nói không rõ.
Tôi cởi thắt lưng anh, luồn tay vào trong.
Một lúc sau, tôi nhón chân lên mò giấy vệ sinh trên bàn.
"Cẩn thận đấy, đừng làm bẩn sàn nhà anh." Anh ngồi thõng xuống ghế lười biếng nói.
Tôi nhích chân lại, không để cái đó của anh làm bẩn sàn nhà anh, vừa lấy giấy vừa cảm thán, sao trên đời lại có lão già đểu cáng như thế này.