Thiên Đường Có Em
Chương 82
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng trong đám người, cảm nhận cảnh náo nhiệt được người người chú ý, Nghiên Ca thấy hơi ngại ngùng.
Cô nghĩ sau đêm nay, mối quan hệ giữa Thiếu Nhiên và Quý Thần sẽ không bị người ta phóng đại trắng trợn lên nữa.
Sau ba tuần rượu, cảnh tượng huyên náo cũng giảm bớt phần nào
Nghiên Ca mệt mỏi trốn vào một góc của phòng tiệc, tay cầm một ly rượu sâm banh nhìn mọi người đang vui vẻ ăn uống. “Xin hỏi, cô là Cố Nghiên Ca phải không?”
Một gã nhân viên phục vụ đứng lại bên cạnh cô, tay còn bưng một cái khay. Nghe vậy, Nghiên Ca quay sang nhìn: “Là tôi, có chuyện gì vậy?” “Cô Cố, đây là cậu Lục dặn tôi đưa cho cô.” Nhân viên phục vụ đưa chiếc khay đến trước mặt của Nghiên Ca, cô chỉ thấy trên đó có một chiếc thẻ màu hồng nhạt.
Lục Thiếu Nhiên?
Anh ấy lại giở trò gì thế này!
Anh ấy muốn diễn đến nơi đến chốn luôn sao?
Nghiên Ca gật đầu cảm ơn, cầm tấm thẻ lên xem, nhíu mày hơi khó hiểu.
Trên tấm thẻ chỉ viết mấy chữ số: “Phòng 1805!”
Nghiên Ca cầm tấm thẻ, lập tức đảo mắt nhìn khắp phòng tiệc, nhưng không tìm thấy bóng dáng Lục Thiếu Nhiên đầu.
Mà điện thoại và túi xách của cô đều ở phòng nghỉ tầng hai.
Bởi thế Nghiên Ca cũng không nghĩ nhiều, thở dài xách váy đi về phía thang máy.
Tầng mười tám, hành lang yên tĩnh, không có một bóng người.
Nghiên Ca đi đến góc hành lang, tìm thấy phòng 1805.
Cửa phòng đóng chặt, cô lại nhìn tấm thẻ, xác nhận thêm lần nữa rồi mới gõ cửa: “Thiếu Nhiên?!”
Không có ai đáp lại.
Cô vừa định đưa tay gõ cửa lần nữa thì cánh cửa gỗ đột nhiên mở ra.
Một cánh tay vươn ra kéo cô vào bên trong.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, Nghiên Ca còn chưa kịp hét lên một tiếng, hành lang đã trở về trạng thái yên tĩnh. Trong căn phòng, Nghiên Ca chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lưng cô và mạnh vào cửa.
“Á! Lục Thiếu Nhiên, anh điên rồi à!”
Trong phòng, ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy có một ngọn đèn đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt, không đủ chiếu sáng cả căn phòng.
Mới thốt lên một câu, Nghiên Ca đã nhạy bén cảm nhận được một mùi hương xa lạ.
Cô và Lục Thiếu Nhiên quen nhau đã lâu, cô hiểu rất rõ anh ấy chưa bao giờ dùng nước hoa.
Mà trên người kẻ đang đè chặt cô vào cửa này lại có một mùi nước hoa Eau de Cologne rất rõ ràng.
Anh ta… không phải là Lục Thiếu Nhiên!
Bởi vì đối phương đã che mất nguồn sáng nên nhất thời Nghiên Ca không thể thấy rõ tướng mạo anh ta. “Rốt cuộc anh là ai!” “Không ngờ người đến đây tối nay lại là cô! Cổ, Nghiên, Ca!”
Giọng nói này…
“Tiêu Kỳ! Anh là Tiêu Kỳ?”
Nghiên Ca cảm thấy mình thật sự quá đen đủi!
Tại sao lại gặp phải Tiêu Kỳ ở đây?!
Chẳng lẽ nhân viên phục vụ kia… cố ý dẫn cô tới đây? Thế nhưng, tại sao chứ?
Nghiên Ca giống như là một con nhím đang tự vệ, cô căng thẳng dán chặt vào cửa. Nhưng bởi vì cô bị Tiêu Kỳ đè chặt, nên tư thế vô cùng mập mờ, hơi thở nam tính của anh ta quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Nghiên Ca cảm nhận rõ rệt được sự nguy hiểm.
“Thế nào? Kinh ngạc lắm à? Lẽ nào người bảo cô đến đây chưa nói cho cô biết, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Kỳ nói với giọng điệu châm chọc.
Mà càng như vậy, Nghiên Ca càng không hiểu chuyện gì. Xem ra đã có người bày mưu tính kế hại cô, hơn nữa mọi chuyện còn thành công rất thuận lợi. Nghe lời nói của Tiêu Kỳ thì hiển nhiên anh ta cũng không biết người sẽ đến là cô.
Nghiên Ca mím chặt môi, hai tay đẩy mạnh Tiêu Kỳ ra: “Anh tránh ra, chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Ha!” Tiêu Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt đầy châm chọc, anh ta mỉm cười nhìn Nghiên Ca, không những không lùi lại mà còn lại gần cô hơn, hơi thở phả vào mặt cô: “Đã đến đây rồi còn tỏ vẻ thanh cao cái gì?”
Giả vờ thanh cao?
Khốn kiếp!
Nói đến đây, nếu như Nghiên Ca còn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì có đúng là quá ngốc nghếch rồi.
Rõ ràng tất cả chuyện này là một cái bẫy. Hơn nữa, đối phương dùng thân phận của Thiếu Nhiên lừa cô đến đây, rõ ràng là muốn dâng cô cho Tiêu Kỳ. Đây là đưa dê vào miệng cọp!
Là ai?… Ai lại căm hận cô như vậy!
“Tiêu Kỳ, anh thả tôi ra! Tôi đã nói rồi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Nghiên Ca bắt đầu giãy giụa quyết liệt, nhưng cô lại không biết hành động của mình đã kích thích Tiêu Kỳ.
Yết hầu của anh ta giật nhẹ, ánh mắt thâm sâu, giọng nói khàn khàn: “Cố Nghiên Ca, nói đến thủ đoạn quyến rũ đàn ông, có lẽ cô còn cao tay hơn Diệp Lan đấy!”
Diệp Lan! Bỗng nhiên nghe được cái tên này, trái tim Nghiên Ca thắt lại
Chẳng lẽ tất cả chuyện này chính là do Diệp Lan xếp đặt hay sao?
Nghĩ như thế, Nghiên Ca cảm thấy rất có khả năng này.
Dù sao hôm nay ở công ty, cô ta vừa bị giáng chức điều đến phòng hành chính, có thể nói là mất hết thể diện rồi.
Nhưng nếu đây đúng là chuyện do Diệp Lan làm ra thì cô ta thật sự ra tay quả độc ác!
Đều là phụ nữ với nhau, có cần phải dùng cách này để hại cô như vậy không!
Nghiên Ca hít sâu, nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng.
Cô không giãy giụa nữa, hai tay khoanh trước ngực, dửng dưng nhìn Tiêu Kỳ: “Tiêu Kỳ, nếu tôi thật sự muốn quyến rũ đàn ông, cũng sẽ không lãng phí thời gian với anh. Anh tỉnh lại đi!”
“Vậy cô muốn quyến rũ ai? Lục Lăng Nghiệp? Hay Lục Thiếu Nhiên? Cố Nghiên Ca à, hiện giờ tôi thật sự rất tò mò, cô nói xem, rốt cuộc vì sao Lục Lăng Nghiệp lại đối với cô đặc biệt như vậy? Lẽ nào… hai người đã tòm tem với nhau lâu rồi? Chậc chậc chậc, nếu là như vậy, tôi cũng thấy tội nghiệp thay cho Lục Thiếu Nhiên đấy! Cái sừng của anh ta cũng dài thật đấy.”
“Tiêu Kỳ, anh!”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
“Có ai không? Người bên trong mở cửa ra được không?” “Két… két.” “Xin hỏi cô Cố Nghiên Ca có ở bên trong không?” Tiếng ồn ào khó hiểu bên ngoài khiển Nghiên Ca giật mình sợ run lên. Cùng lúc đó, cô cũng cảm giác được cơ thể của Tiêu Kỳ đột nhiên cũng lại. “Cô gọi phóng viên?”
Tiêu Kỳ gằn giọng, giọng điệu vô cùng tức giận.
Nghe vậy, Nghiên Ca mỉa mai thì thào: “Anh nghĩ là một người bị lừa vào bẫy như tôi còn có thời gian để gọi phóng viên hay sao?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lúc này, ngoài Quý Thần là tiêu điểm của mọi người, còn Cố Nghiên Ca lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng. Cả đoạn đường, Lục Thiếu Nhiên đều bảo vệ Nghiên Ca rất cẩn thận, khi đi qua đám đông, anh luôn vòng tay ôm bảo vệ cô.
Đứng trong đám người, cảm nhận cảnh náo nhiệt được người người chú ý, Nghiên Ca thấy hơi ngại ngùng.
Cô nghĩ sau đêm nay, mối quan hệ giữa Thiếu Nhiên và Quý Thần sẽ không bị người ta phóng đại trắng trợn lên nữa.
Sau ba tuần rượu, cảnh tượng huyên náo cũng giảm bớt phần nào
Nghiên Ca mệt mỏi trốn vào một góc của phòng tiệc, tay cầm một ly rượu sâm banh nhìn mọi người đang vui vẻ ăn uống. “Xin hỏi, cô là Cố Nghiên Ca phải không?”
Một gã nhân viên phục vụ đứng lại bên cạnh cô, tay còn bưng một cái khay. Nghe vậy, Nghiên Ca quay sang nhìn: “Là tôi, có chuyện gì vậy?” “Cô Cố, đây là cậu Lục dặn tôi đưa cho cô.” Nhân viên phục vụ đưa chiếc khay đến trước mặt của Nghiên Ca, cô chỉ thấy trên đó có một chiếc thẻ màu hồng nhạt.
Lục Thiếu Nhiên?
Anh ấy lại giở trò gì thế này!
Anh ấy muốn diễn đến nơi đến chốn luôn sao?
Nghiên Ca gật đầu cảm ơn, cầm tấm thẻ lên xem, nhíu mày hơi khó hiểu.
Trên tấm thẻ chỉ viết mấy chữ số: “Phòng 1805!”
Nghiên Ca cầm tấm thẻ, lập tức đảo mắt nhìn khắp phòng tiệc, nhưng không tìm thấy bóng dáng Lục Thiếu Nhiên đầu.
Mà điện thoại và túi xách của cô đều ở phòng nghỉ tầng hai.
Bởi thế Nghiên Ca cũng không nghĩ nhiều, thở dài xách váy đi về phía thang máy.
Tầng mười tám, hành lang yên tĩnh, không có một bóng người.
Nghiên Ca đi đến góc hành lang, tìm thấy phòng 1805.
Cửa phòng đóng chặt, cô lại nhìn tấm thẻ, xác nhận thêm lần nữa rồi mới gõ cửa: “Thiếu Nhiên?!”
Không có ai đáp lại.
Cô vừa định đưa tay gõ cửa lần nữa thì cánh cửa gỗ đột nhiên mở ra.
Một cánh tay vươn ra kéo cô vào bên trong.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, Nghiên Ca còn chưa kịp hét lên một tiếng, hành lang đã trở về trạng thái yên tĩnh. Trong căn phòng, Nghiên Ca chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lưng cô và mạnh vào cửa.
“Á! Lục Thiếu Nhiên, anh điên rồi à!”
Trong phòng, ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy có một ngọn đèn đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt, không đủ chiếu sáng cả căn phòng.
Mới thốt lên một câu, Nghiên Ca đã nhạy bén cảm nhận được một mùi hương xa lạ.
Cô và Lục Thiếu Nhiên quen nhau đã lâu, cô hiểu rất rõ anh ấy chưa bao giờ dùng nước hoa.
Mà trên người kẻ đang đè chặt cô vào cửa này lại có một mùi nước hoa Eau de Cologne rất rõ ràng.
Anh ta… không phải là Lục Thiếu Nhiên!
Bởi vì đối phương đã che mất nguồn sáng nên nhất thời Nghiên Ca không thể thấy rõ tướng mạo anh ta. “Rốt cuộc anh là ai!” “Không ngờ người đến đây tối nay lại là cô! Cổ, Nghiên, Ca!”
Giọng nói này…
“Tiêu Kỳ! Anh là Tiêu Kỳ?”
Nghiên Ca cảm thấy mình thật sự quá đen đủi!
Tại sao lại gặp phải Tiêu Kỳ ở đây?!
Chẳng lẽ nhân viên phục vụ kia… cố ý dẫn cô tới đây? Thế nhưng, tại sao chứ?
Nghiên Ca giống như là một con nhím đang tự vệ, cô căng thẳng dán chặt vào cửa. Nhưng bởi vì cô bị Tiêu Kỳ đè chặt, nên tư thế vô cùng mập mờ, hơi thở nam tính của anh ta quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Nghiên Ca cảm nhận rõ rệt được sự nguy hiểm.
“Thế nào? Kinh ngạc lắm à? Lẽ nào người bảo cô đến đây chưa nói cho cô biết, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Kỳ nói với giọng điệu châm chọc.
Mà càng như vậy, Nghiên Ca càng không hiểu chuyện gì. Xem ra đã có người bày mưu tính kế hại cô, hơn nữa mọi chuyện còn thành công rất thuận lợi. Nghe lời nói của Tiêu Kỳ thì hiển nhiên anh ta cũng không biết người sẽ đến là cô.
Nghiên Ca mím chặt môi, hai tay đẩy mạnh Tiêu Kỳ ra: “Anh tránh ra, chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Ha!” Tiêu Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt đầy châm chọc, anh ta mỉm cười nhìn Nghiên Ca, không những không lùi lại mà còn lại gần cô hơn, hơi thở phả vào mặt cô: “Đã đến đây rồi còn tỏ vẻ thanh cao cái gì?”
Giả vờ thanh cao?
Khốn kiếp!
Nói đến đây, nếu như Nghiên Ca còn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì có đúng là quá ngốc nghếch rồi.
Rõ ràng tất cả chuyện này là một cái bẫy. Hơn nữa, đối phương dùng thân phận của Thiếu Nhiên lừa cô đến đây, rõ ràng là muốn dâng cô cho Tiêu Kỳ. Đây là đưa dê vào miệng cọp!
Là ai?… Ai lại căm hận cô như vậy!
“Tiêu Kỳ, anh thả tôi ra! Tôi đã nói rồi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Nghiên Ca bắt đầu giãy giụa quyết liệt, nhưng cô lại không biết hành động của mình đã kích thích Tiêu Kỳ.
Yết hầu của anh ta giật nhẹ, ánh mắt thâm sâu, giọng nói khàn khàn: “Cố Nghiên Ca, nói đến thủ đoạn quyến rũ đàn ông, có lẽ cô còn cao tay hơn Diệp Lan đấy!”
Diệp Lan! Bỗng nhiên nghe được cái tên này, trái tim Nghiên Ca thắt lại
Chẳng lẽ tất cả chuyện này chính là do Diệp Lan xếp đặt hay sao?
Nghĩ như thế, Nghiên Ca cảm thấy rất có khả năng này.
Dù sao hôm nay ở công ty, cô ta vừa bị giáng chức điều đến phòng hành chính, có thể nói là mất hết thể diện rồi.
Nhưng nếu đây đúng là chuyện do Diệp Lan làm ra thì cô ta thật sự ra tay quả độc ác!
Đều là phụ nữ với nhau, có cần phải dùng cách này để hại cô như vậy không!
Nghiên Ca hít sâu, nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng.
Cô không giãy giụa nữa, hai tay khoanh trước ngực, dửng dưng nhìn Tiêu Kỳ: “Tiêu Kỳ, nếu tôi thật sự muốn quyến rũ đàn ông, cũng sẽ không lãng phí thời gian với anh. Anh tỉnh lại đi!”
“Vậy cô muốn quyến rũ ai? Lục Lăng Nghiệp? Hay Lục Thiếu Nhiên? Cố Nghiên Ca à, hiện giờ tôi thật sự rất tò mò, cô nói xem, rốt cuộc vì sao Lục Lăng Nghiệp lại đối với cô đặc biệt như vậy? Lẽ nào… hai người đã tòm tem với nhau lâu rồi? Chậc chậc chậc, nếu là như vậy, tôi cũng thấy tội nghiệp thay cho Lục Thiếu Nhiên đấy! Cái sừng của anh ta cũng dài thật đấy.”
“Tiêu Kỳ, anh!”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
“Có ai không? Người bên trong mở cửa ra được không?” “Két… két.” “Xin hỏi cô Cố Nghiên Ca có ở bên trong không?” Tiếng ồn ào khó hiểu bên ngoài khiển Nghiên Ca giật mình sợ run lên. Cùng lúc đó, cô cũng cảm giác được cơ thể của Tiêu Kỳ đột nhiên cũng lại. “Cô gọi phóng viên?”
Tiêu Kỳ gằn giọng, giọng điệu vô cùng tức giận.
Nghe vậy, Nghiên Ca mỉa mai thì thào: “Anh nghĩ là một người bị lừa vào bẫy như tôi còn có thời gian để gọi phóng viên hay sao?”