Thiên Đường Có Em
Chương 179
Ngồi trong lòng thẩm vấn cả một buổi chiều, phòng tuyến tâm lý của cô ta đã dần dần sụp đổ, tấm kính phản
quang phản xạ lại vẻ nhếch 3nhác của cô ta, cho dù lễ phục dạ hội có đẹp hơn đi nữa thì ở nơi này cũng chẳng có ai
chiêm ngưỡng.
Một tiếng “Két’ vang lê1n, cửa phòng thẩm vấn được mở ra.
Hoàng An Kỳ giật mình, đôi mắt ngập vẻ kinh hoàng mà nhìn về phía người vừa bước vào.
9
“Cô Hoàng, chào cô!”
Người đó mặc cảnh phục, tuổi tầm trung niên, giọng điệu ôn hòa, ánh mắt nhìn Hoàng An Kỳ cũng mang 3vẻ thiện
chí và bình thản.
Có lẽ sự hiền hòa của ông ta khiến tâm lý đang gần bờ vực sụp đổ của Hoàng An Kỳ tìm được một chú8t an ủi, cô
ta cất giọng như muỗi kêu: “Chào, chào ông!” “Cô Hoàng không cần phải căng thẳng, chúng ta đang ở Cục cảnh
sát, cho dù có điều tra lấy manh mối thì tất cả cũng đều vì nhân dân! Tôi là người thẩm vấn lần này, cô cứ gọi tôi là
cảnh sát Ôn là được!”
Hoàng An Kỳ nuốt nước bọt: “Cảnh sát Ôn, tôi, tôi thật sự không giết người!”
Ôn Thụy Lương mỉm cười gật đầu: “Không ai nói cô đã giết người cả, chỉ là tình nghi mà thôi. Vậy bây giờ tôi có
vài câu hỏi muốn hỏi cô, hy vọng cô có thể thành thật trả lời.”
“Được, không thành vấn đề!” Ôn Thụy Lương lấy ra một tấm ảnh từ trong túi đựng hồ sơ, theo lệ đặt xuống trước
mặt Hoàng An Kỳ: “Cô Hoàng, cô có quen người này không?” Hoàng An Kỳ liếc nhìn tấm ảnh, khi trông thấy
khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn cùng với dầu hắn do bị siết hiện rõ trên cổ của người trong tấm hình, cô ta bịt miệng la
hét thất thanh. “Á, đây đây… đây là cái gì?” Đáy mắt Ôn Thụy Lương chợt thay đổi, ông ta hơi nhướng mày: “Cô
Hoàng, đây là ảnh chụp lại tình trạng khi phát hiện ra xác chết. Mời cô nhìn kỹ lại, xem có từng gặp người này hay
chưa?”
Hoàng An Kỳ vốn đã sợ hãi lắm rồi, giờ bất thình lình còn nhìn thấy tấm hình kinh khủng như vậy, nhất thời hoảng
loạn đến mức bật khóc.
“Tôi, tôi không dám!”
Giọng Ôn Thụy Lương bỗng chốc tăng thêm mấy phần nghiêm nghị: “Cô Hoàng, nếu cô không chịu hợp tác, vậy
đành phải vào phòng tạm giam chờ đến tiến trình tư pháp tiếp theo thôi.”
Vừa nghe sẽ bị đưa vào phòng tạm giam, Hoàng An Kỳ rưng rưng nước mắt, cắn răng nhìn vào bức ảnh kia, quan
sát kỹ càng.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người chết, mặt cô ta lập tức trắng bệch.
“Cô Hoàng, có quen à?” Con ngươi ngập tràn kinh hoàng của Hoàng An Kỳ nhìn về phía Ôn Thụy Lương, đôi môi
đỏ phát run: “Không…” “Cô Hoàng, thành – khẩn – sẽ được – khoan – hồng!”
Ôn Thụy Lương nói ngắt từng chữ nhắc nhở cô ta, khiến Hoàng An Kỳ cắn chặt môi, ánh mắt vừa giãy giụa vừa
hoang mang. “Uống hợp nước đi, nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói!” Ôn Thụy Lương đặt một cốc nước lạnh tới trước mặt
Hoàng An Kỳ, ngón tay lạnh ngắt của cô ta chạm vào cốc nước, kết quả vừa đụng vào đã vội rụt tay về. Hoàng An
Kỳ vốn đã vừa sợ vừa hoảng, lại ngồi trong đây suốt từ chiều đến giờ, tâm trạng và tâm lý của cô ta đã phải chịu tra
tấn đến cực hạn. Lại thêm vừa rồi chạm vào cốc nước lạnh, càng khiến tâm trạng cô ta mất khống chế, cô ta khóc
nấc lên, bả vai run rẩy, trông vô cùng đáng thương. Ôn Thụy Lương hơi nhíu mày, khó xử nhìn về phía phía kính
phản quang, ông nghĩ một chốc rồi thấp giọng: “Cô Hoàng, cô hãy bình tĩnh lại trước đi đã!” Hoàng An Kỳ không
hề có bất kỳ phản ứng nào với lời nói của ông ta, chỉ biết khóc thút thít.
Sau khi Ôn Thụy Lương ra ngoài đóng cửa lại, Hoàng An Kỳ mới bắt đầu òa khóc nức nở.
Cô ta bất an ngồi trên ghế, khi hai mắt đẫm nước nhìn về phía tấm ảnh vẫn còn để ở trên bàn kia, lại sợ hãi hét
toáng lên, xông ra phía cửa, vừa đập cửa vừa gào: “Á! Thả tôi ra, tôi không giết anh ta, tôi không làm mà. Ông ơi…
bố mẹ, thả con ra đi mà!”
Lúc này, tâm trạng của Hoàng An Kỳ đã hoàn toàn sụp đổ, một chân đi giày cao gót, một chân đề trần, đập người vào cửa kêu gào
rách cả cổ khảàn cả giọng.
Cô rất sợ, thực sự rất sợ!
Sao tên này lại chết!
Lúc đầu rõ ràng là…