Thiên Đường Có Em
Chương 171
Lúc này, Hoàng An Kỳ đã đứng trên sân khấu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lục Lăng Nghiệp đầu.
Ông cục Lục đứng bên sân khấu, đôi mắt ti3nh tường tìm kiếm xung quanh, hai mắt hơi híp lại.
Mấy người Lục Tử Vinh, Lê Uyển cũng tranh thủ tìm kiếm Lục Lăng Nghiệp, nhưng ở đây nhiề1u khách quý, hơn
nữa bầu trong phòng tiệc lại rất ồn ào náo nhiệt nên muốn tìm người đúng là rất khó khăn.
“Vợ à, chủ Út sẽ không đào hôn c9hứ?”
Lục Thiếu Nhiên trêu đùa, Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Nếu như muốn đào hôn, vậy còn bày vẽ đính hôn làm gì?”
Lục Thiếu Nhiên bị N3ghiên Ca chặn họng, hậm hực sờ sống mũi.
Vợ anh học hư rồi!
Đi theo chú Út học gì không học, lại học cái thói độc mồm độc miệng của8 chú ấy. Anh đau lòng quá! “Tử Vinh,
mau đi tìm thằng Ba đi.”
Lục Văn Đức thấy chỉ còn có ba phút nữa sẽ đến giờ lành để cử hành lễ đính hôn, sắc mặt ông cụ trở nên nóng nảy
không vui.
Thằng ranh này lại chọn thời điểm này để chơi trò mất tích!
Khi bầu không khí trở nên hơi lúng túng, các khách quý cũng đang xì xào bàn tán, một bóng dáng cao lớn vững
vàng bước tới từ lối vào trải thảm đỏ.
Nghiên Ca nhìn anh từ phía xa, bộ vest màu đen được đặt may vừa vặn càng tôn lên vẻ anh tuấn, bờ môi mỏng hơi
mím lại, gương mặt góc cạnh lộ ra sự sắc bén.
Anh đi trên thảm đỏ, bước từng bước một về phía sân khấu, trái tim Nghiên Ca cũng càng lúc càng nặng trĩu theo
bước chân anh.
Anh bước đi chậm rãi, mỗi một bước lại như một đường của thẳng vào tim cô.
Khoảnh khắc Lục Lăng Nghiệp xuất hiện, Hoàng An Kỳ nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Người ta vẫn hay nói, khoảnh khắc xinh đẹp nhất của một người phụ nữ chính là khi họ kết hôn.
Thật ra đính hôn cũng như vậy. Lục Lăng Nghiệp mang phong thái tao nhã, quý phái trời sinh giống như một bậc
đế vương, khi anh bước vào, phòng tiệc rộng lớn chớp mắt lại lặng ngắt như có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Lão Lục à, hai ông già chúng ta cũng nên đi xuống thôi, nhường sân khấu cho bọn trẻ.” Khi Hoàng Vĩnh Bang nói
với Lục Văn Đức và đám Lục Tử Vinh, sau đó ra vẻ như muốn xuống khỏi sân khấu, bỗng lại có một người cất
tiếng: “Chờ một chút!” Chuyện xảy ra bất ngờ, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Chỉ thấy ở ngay lối ra vào, bốn người đàn ông mặc cảnh phục sắc mặt nghiêm nghị bỗng xuất hiện. “Ôi, chuyện gì
xảy ra vậy?” “Sao cảnh sát lại tới đây?”
Trong lễ đính hôn lại có cảnh sát đột nhiên xuất hiện, đúng là khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Lục Lăng Nghiệp dừng bước, đứng đó quay người lại.
Bốn người cảnh sát nhìn phía trước, đi thẳng về phía sân khấu.
Lúc này, cả hội trường đều nín thở chờ đợi.
Sắc mặt Hoàng Vĩnh Bang và Lục Văn Đức đều thay đổi, đặc biệt là Hoàng Vĩnh Bang, trong đáy mắt ông ấy
thoảng ánh lên tia giận dữ.
“Này anh cảnh sát, không biết tại sao các anh lại xuất hiện ở đây?”
Khó trách Hoàng Vĩnh Bang lại tức giận như vậy, dù sao họ cũng đều là nhân vật có tiếng tăm.
Hơn nữa, dưới sân khấu có không ít người đến từ các danh môn vọng tộc, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra, há chằng phải sẽ trở
thành trò cười cho thiên hạ sao?
Ngay cả Lục Văn Đức cũng nhíu mày, cho dù ông cụ đã nhìn thấu sự đời, nhưng thấy cảnh sát xuất hiện vào lúc này thì cũng hơi nghi
ngờ.
Cảnh sát dẫn đầu đứng ngay dưới sân khấu, ánh mắt nghiêm nghị, không đề ý tới Hoàng Vĩnh Bang.
Anh ta nhìn tài liệu trong tay, lại ngước nhìn Hoàng An Kỳ, nói: “Cô Hoàng An Kỳ, chúng tôi là cảnh sát thuộc Tổng Cục Cảnh sát
hình sự. Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án mưu sát, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”