Thiên Đường Có Em
Chương 163
Vừa bước lên cầu thang, giọng trách móc cay nghiệt của Lê Uyển lại vang lên: “Cổ Nghiên Ca, cô nghĩ gì vậy Hả?
Không thấy trong nhà có khách sao?” 3
Trong lòng cô run lên, hoang mang quay lại nhìn. Quả nhiên nhìn thấy một ông lão lớn tuổi, mái tóc hoa râm
nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫ1n đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách. Lê Uyển, Lục Tử Vinh và Lục Văn
Đức đều ngồi bên cạnh. Nghiên Ca ngơ ngác đứng đó, nhỏ giọng nói: “Mẹ,9 đây là…” “Bé con, đi làm mệt lắm à!
Lại đây, chào ông Hoàng đi nào!”
Ông Hoàng! Nghiên Ca xoay người, đi về phía ghế sô pha. Cô nhìn ôn3g lão có khí thế không giận tự uy, ánh mắt
sáng ngời minh mẫn, gật đầu nói: “Chào ông Hoàng!” “Ha ha, lão Lục, đây chính là cô cháu dâu mà ông thư8ờng
nhắc tới đúng không?” Lục Văn Đức hài lòng gật đầu: “Ừ! Thế nào? Nên duyên với thằng cháu trai vô tích sự kia
của tôi cũng đủ xứng đôi chứ?”
Ông cụ Hoàng như thật như đùa khen ngợi: “Đúng là rất được. Nhưng lão Lục này, không phải tôi nói ông đầu,
nhưng mà với gia cảnh nhà ông chắc hẳn không cần cháu dâu phải ra ngoài làm việc vất vả đúng không? Nhìn vẻ
mặt phờ phạc của cô bé này đi, chắc là làm việc mệt mỏi lắm.”
“Còn không phải sao! Nhưng đây là sự lựa chọn của chúng nó. Tôi già rồi, không quản nổi nữa! Ha ha!”
“Nghiên Ca này, cháu lên tầng nghỉ ngơi một lát trước đi. Một lúc nữa cả nhà chúng ta sẽ ra ngoài liên hoan. Đúng
rồi, cháu gọi cả thằng nhóc thổi Thiếu Nhiên kia trở về đi. Chuyện vui lớn như vậy mà cả ngày chẳng thấy mặt mũi
nó đầu. Đúng là tức chết ông mà!”
Có thể thấy, ông cụ rất lo lắng cho Lục Thiếu Nhiên.
Nghiên Ca khó khăn kéo khóe miệng, nở nụ cười cứng nhắc: “Vâng, ông nội! Vậy cháu lên trên trước đây, ông
Hoàng và cả nhà cử nói chuyện đi ạ.”
Lê Uyển và Lục Tử Vinh ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Nghiên Ca thì sắc mặt càng khó chịu.
Dù sao cũng là con dâu của mình, không thể trách mắng ngay trước mặt người ngoài được.
Ông cụ Hoàng, Hoàng Vĩnh Bang!
Cựu Tư lệnh Quân khu thành phố B, là chiến hữu cùng vào sinh ra từ một thời bom đạn với Lục Văn Đức.
Mà ông ấy cũng chính là ông nội của Hoàng An Kỳ.
“Ông Hoàng à sao bố mẹ của An Kỳ vẫn chưa tới vậy?” Trở về phòng Nghiên Ca lập tức ngã ngồi xuống giường.
Nếu nói cô vẫn ôm hy vọng về hôn sự của chú Út và Hoàng An Kỳ thì bây giờ việc cũng đã thành, không thể tìm
nổi một cái cớ nào nữa.
Người đứng đầu nhà họ Hoàng, Hoàng Vĩnh Bang cũng đã đến rồi. Chuyện này xem như đã là nước chảy thành
sông rồi.
Vậy mà cô vẫn ngây thơ cho rằng Lục Lăng Nghiệp sẽ cho cô một lời giải thích, dù chỉ là một câu thôi cũng được.
Đáng tiếc, cái gì cũng không có!
Anh yên lặng đón nhận Hoàng Kỳ An, còn gì châm chọc hơn chuyện này đây?
Nghiên Ca không thể xốc lại tinh thần, nhưng vì chút tôn nghiêm còn lại của bản thân, cô vẫn phải ngẩng mặt nở
nụ cười với người khác.
Cô cầm lấy điện thoại, uể oải gọi cho Lục Thiếu Nhiên.
Đáng tám giờ tối, cả nhà đến nhà hàng Cảnh Hợp Mĩ Viên cách xa nội thành.
Ngay cả tên nhà hàng cũng mang nét thơ ý họa như thế. Lúc này đây, Nghiên Ca lại bắt đầu thấy ghen tị với Hoàng
Kỳ An,
“Vợ à, bờ vai của anh mãi mãi cho em dựa vào.”
Nghiên Ca ngồi trong xe của Lục Thiếu Nhiên, cô hơi cụp mắt xuống.
Nghe anh ấy nói vậy, cô không nhịn được cười ngây ngô: “Làm gì chứ? Em vẫn ổn mà.”
Lục Thiếu Nhiên bĩu môi: “Em ổn thì anh cũng ổn.”
Hai người xuống xe. Bởi vì lần họp mặt này không giống trước đây nên mọi người ăn mặc rất chỉn chu.
Lục Thiếu Nhiên mặc bộ vest đuôi én màu trắng, tuấn tú phi phàm, vô cùng phóng khoáng.
Nghiên Ca mặc một chiếc váy kiểu âu màu xanh nhạt ôm sát cơ thể, dáng người duyên dáng, yêu kiều. Chiếc váy
dài đến đầu gối, trông vô cùng kiêu sa thanh nhã, làn da trắng nõn không tì vết. Cô đi đôi giày cao gót, đứng bên
cạnh Lục Thiếu Nhiên thực sự rất xứng đôi.
Lục Thiếu Nhiên cài cúc áo vest, duỗi tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Nghiên Ca.
Anh vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, ôm cô đi vào Cảnh Hợp Mĩ Viên
“Bố mẹ, chú Hai, thím Hai!”
Lục Tử Vinh, Lê Uyển, Lục Tử Diệu và Diệp Ngọc Linh đều ăn mặc lịch sự đi tới từ trong xe.
Cả gia đình hòa thuận vui vẻ, chỉ có Nghiên Ca trong lòng rỉ máu.
Cô đúng là đã điên còn đần. Vậy mà lại trang điểm xinh đẹp như vậy tới tham dự tiệc gia đình chúc mừng anh đính
hôn.
“Hôm nay, Nghiên Ca xinh quá!”
Diệp Ngọc Linh không tiếc lời khen ngợi Nghiên Ca. Ánh mắt yêu thương của bà ấy giống như nhìn đứa con của
mình.
“Đó là đương nhiên. Nghiên Ca nhà chúng ta là xinh đẹp nhất. Nhưng hôm nay thím Hai cũng rất đẹp, trông cứ
như thiếu nữ đôi mươi vậy!”
Lục Thiếu Nhiên dẻo miệng đi tới bên cạnh nịnh nọt Diệp Ngọc Linh, khiến cho Diệp Ngọc Linh cười duyên không
ngớt.
“Bố, bác Hoàng!”
Lục Tử Vinh hơi nghiêm mặt nhìn ông cụ Lục và Hoàng Vĩnh Bang đi tới, vội vàng chào hỏi.
Gương mặt đầy nếp nhăn của Lục Văn Đức khí sắc hồng hào, gương mặt tươi cười đi vào Cảnh Hợp Mi Viên cùng
Hoàng Vĩnh Bang.
Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca đi vào cuối cùng. Mặc dù không nói gì, nhưng chốc chốc Lục Thiếu Nhiên lại nháy
mắt trêu đùa với Nghiên Ca, khiến khuôn mặt vốn cứng đờ của cô cũng tăng thêm chút nét cười.
“Ông nội, cuối cùng hai ông cũng đến rồi!” Ngoài cửa phòng riêng ở tầng một của Cảnh Hợp Mĩ Viên, Hoàng An
Kỳ mặc chiếc váy dài màu khói giống như cô công chúa nhỏ đi tới chào đón.
Ánh mắt Hòang Vĩnh Bang nhìn cô ta đầy yêu thương: “Sao thế? Nhóc con này, con không chờ được, vội vã muốn lấy chồng rồi à?”
“Ông nội! Con đâu có.”
Hoàng An Kỳ oán trách, nhưng ông cụ Lục lại vui vẻ nói đùa: “Ha ha…ông Hoàng này, không chỉ An Kỳ, mà cả lão già tôi đây cũng muốn hai đứa nó động phòng ngay đêm nay ấy chứ.”
“Bác Lục, bác đừng trêu chọc cháu, cháu xấu hổ đó.”