Thiên Đường Có Em
Chương 150
Cứ cho là vợ Bí thư thành ủy mắc bệnh nhưng cũng không thể trở thành lý do xóa bỏ quá khứ của bà ta như vậy
được.
“Vậy nên, chuyện xả3y ra vào một ngày nào đó tám năm trước.”
“Vâng.”
Đôi chân thon dài của Lục Lăng Nghiệp hạ xuống, anh nghĩ ngợi rồi châm một 1điếu thuốc. Làn khói mịt mờ bao
phủ xung quanh anh, tạo nên một sức quyến rũ lạ thường.
“Nếu mắc bệnh thì chắc chắn bệnh viện nào cũ9ng phải lưu lại bệnh án. Đi điều tra xem tám năm trước có bệnh
viện nào tiếp nhận bệnh nhân bị đuối nước không.”
“Đuối nước? Tại sao3 lại là bệnh nhân đuối nước ạ?”
Tư Duệ thật sự không hiểu ý định của Lục Lăng Nghiệp, sao anh lại có thể biết người mắc bệnh tám năm8 trước bị
đuối nước.
Hơn nữa, đuối nước là bệnh à?
“Điều tra trước rồi nói sau. Nghĩ cách nào đó lấy một bản sao giấy đăng ký kết hôn năm đó của Bí thư thành ủy về
đây cho tôi.”
“Vì sao nữa?”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp lườm anh ta sắc lẹm: “Tôi nghi ngờ vợ Bí thư thành ủy đã sớm bị đổi rồi.”
“Chuyện đó không thể nào.” Tư Duệ vô thức phản bác lại: “Tên của vợ Bí thư thành ủy chưa từng thay đổi. Hơn
nữa từ lúc Bí thư thành ủy lên nắm quyền vẫn thường đưa vợ tham gia các hoạt động trong giới kinh doanh, dù hơi
lớn tuổi nhưng em vẫn có ấn tượng mà.”
Lục Lăng Nghiệp dùng ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn Tư Duệ như gã khờ: “Vậy trước khi ông ta đưa vợ mình
lên thì cậu từng gặp rồi à?”
Anh ta á khẩu, không nói được gì, nghẹn họng đến khó chịu.
Anh ta chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng như thế này có phải quá hư cấu rồi không.
“Vậy được, để em đi điều tra thử đã. Anh làm việc đi, em đi đây. Gần đây chuyện Hải Thiên Nhất Hào khiến em
đau hết cả đầu không ngày nào được nghỉ ngơi ”
Tư Duệ day day đầu lông mày, đứng dậy. Lục Lăng Nghiệp nhìn bả vai muốn sụp đổ của anh ta, ánh mắt thoáng
sáng lên: “Chú ý nghỉ ngơi đi.”
Tư Duệ không khỏi ngạc nhiên, đứng chôn chân tại chỗ. Anh ta dùng động tác cứng ngắc quay đầu lại nhìn Lục
Lăng Nghiệp, khóe môi khẽ nhếch lên: “Con mẹ nó! Anh chính là đại ca của em à? Lại còn biết quan tâm người
khác?”
“Cút, mẹ nó cút ngay cho ông đây!”
Lục Lăng Nghiệp nhíu hai đầu lông mày, tức giận hừ lạnh. Đồ không biết tốt xấu! Tư Duệ cười khà khà kéo cửa
phòng làm việc ra, giọng không lớn không nhỏ nói: “Lục lão đại, từ sau khi có chị dâu thì anh quả thật có tình
người hơn rất nhiều. Gặp lại sau, không cần tiễn.” Nói xong, Tư Duệ nhanh chóng đóng cửa lại, nếu không thì…
anh ta sợ Lục Lăng Nghiệp sẽ ném thắng cái gạt tàn trong tay vào mình mất. Trong phòng làm việc, Lục Lăng
Nghiệp bình tĩnh ngồi vững như núi. Anh hiểm khi lại động đến ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một tập tài liệu.
Trang đầu tiên của tài liệu xuất hiện thông tin cá nhân của Cổ Nghiên Ca.
Anh đọc từng trang, đầu ngón tay đột nhiên dừng lại ở một dòng chữ trên đó:
“Năm đó, người phụ nữ nhảy sông tự sát vì bệnh trầm cảm là mẹ của Nghiên Ca…”
Thời gian nghỉ trưa, Nghiên Ca và Yến Thất cùng đi xuống tầng, đầu tiên là đến Đồn Cảnh sát một chuyến.
Vì trận hỏa hoạn xảy ra ở rạp chiếu phim Tinh Hoa, lúc đó cô lại bị bắt cóc nên túi xách và điện thoại đều bị mất.
Có người kể lại, lúc sau trận hỏa hoạn ở rạp chiếu phim Tinh Hoa càng lúc càng lớn, cuối cùng lan đến cả trung tâm
thương mại. Hiện trường hỗn hoạn, đội cứu hộ tìm người còn không kịp, ai hơi đâu chú ý đến túi xách của cô.
Chuyện này khiến Yến Thất canh cánh trong lòng.
Tuy ngoài mặt cô và Nghiên Ca vẫn nói cười như thường nhưng lần này đi dạo phố cùng nhau, sắc mặt Nghiên Ca
căng thẳng hơn rất nhiều.
Nghiên Ca khẽ mỉm cười kéo tay cô ấy trêu chọc: “Tiểu Thất, em không cần như vậy đâu.”
“Nào có. Trách nhiệm của em là theo sát chị, nhiệm vụ của em là đảm bảo an toàn của chị. Chuyện lần trước ở rạp
chiếu phim Tinh Hoa là ngoài ý muốn. Nghiên Ca, chị yên tâm, sau này em nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt.”
Nghiên Ca bất lực chớp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yến Thất: “Tiểu Thất, em như thể kiến chị áp lực lắm.”
“Không sao. Có áp lực thì chị cổ chịu đựng một chút.”
Nghiên Ca: “…”
Trên đường về công ty, Nghiên Ca và Yến Thất vừa đi đến dưới tầng thì một chiếc xe sang trọng quen thuộc xuất
hiện bên cạnh bãi đỗ xe.
Hai người đứng bên lề đường, Yến Thất huých khuỷu tay Nghiên Ca: “Nhìn kìa, Tổng Giám đốc nhà chị kìa.”
Nghiên Ca giận dỗi đánh cô một cái: “Đừng nói nhảm.” “Em làm sao… hả?”
Nụ cười đùa cợt trên mặt Yến Thất đóng băng, cô nhìn chiếc xe sang trọng từ từ lướt qua trước mặt bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Thấy nét mặt cô đột nhiên thay đổi, Nghiên Ca cũng tò mò nhìn theo. Trong chốc lát, Yến Thất không thể ngăn lại tầm mắt của cô. Hai người đứng bên lề đường, tận mắt nhìn thấy Hoàng An Kỳ ngồi trong chiếc Rolls Royce của Lục Lăng Nghiệp, cửa sổ xe chầm chậm kéo lên.
“Nghiên Ca, chị có đói không, chúng ta đi ăn đi?” Yến Thất nhìn gương mặt căng thẳng của Nghiên Ca không chớp mắt, cố ý chuyển chủ đề khác.
Cô không nói gì, chỉ chăm chú nhìn theo chiếc xe sang trọng kia, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn…