Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 83: Trận chiến Tùng Nguyên
Thanh Hà quận chúa, Tống Lâm Lang.
Tạ Yến Hồng không có ấn tượng khắc sâu gì về nàng. Tuổi tác bọn họ xấp xỉ nhau, vì tị hiềm, sợ người ngoài nói Tạ gia nuôi mộng trèo cao nên từ thời niên thiếu y đã sớm tránh tiếp xúc với nàng. Y chỉ biết trong số các công chúa, quận chúa tông thất, trước nay người ta thường nói Thanh Hà quận chúa là người đẹp nhất, còn tài năng nổi bật đáng truyền lưu gì đó, Tạ Yến Hồng đã không còn nhớ rõ.
Y có dự cảm rằng đương kim hoàng đế sẽ không chiếm được thế thượng phong trong trận chiến so bì đại nghĩa, cuối cùng hươu chết về tay ai phải xem kết quả trận chiến Tùng Nguyên.
Bên ngoài thường xuyên vang lên tiếng kim loại cọ xát khiến người ê răng, Tạ Yến Hồng biết đó là tiếng binh khí va chạm vào giáp trụ, ngoài ra còn có tiếng bước chân dày đặc mà chỉnh tề, đó là người ta đang điều binh khiển tướng. Gió mạnh liên tục thổi rạp cỏ khô mấy ngày nay đột nhiên ngừng hẳn, khắp nơi yên tĩnh như thể chính ông trời cũng biết Tùng Nguyên sắp có đại chiến, phải nín thở chờ đợi.
Tạ Yến Hồng xuất thân nhà võ tướng, được đọc binh thư từ nhỏ, đại chiến cận kề y vốn nên là người nôn nóng kích động nhất. Thế nhưng giờ phút này, y chỉ một mực nhớ Trường Ninh và người nhà nên trong lòng nặng trĩu, đêm đến lo lắng chìm vào giấc ngủ, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quặc, vạn vật mơ hồ không thể nhìn thấy hay nhớ rõ chuyện gì.
Giấc mơ cuối cùng mà y nhớ rõ xảy ra giữa một cánh đồng tuyết, y ngả nghiêng lảo đảo lội giữa nền tuyết, xung quanh tuyết bay trắng trời. Phía trước không xa xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, y nhìn không rõ, nhưng trong lòng biết chắc đó là Trường Ninh đang ngồi trên lưng ngựa. Cảnh tượng này rất quen thuộc, y liều mạng chạy về phía trước, tiếng kêu bị gió tuyết thổi tan, dù cố gắng đuổi thế nào cũng không đuổi kịp.
Tạ Yến Hồng mơ thấy chân mình mềm oặt, ngã sấp xuống nền tuyết lạnh lẽo tận xương tủy.
Mình nhất định sẽ chết cóng, y thầm nghĩ trong mơ.
Thế nhưng thứ tiếp theo không phải rét lạnh mà là ấm áp. Y cảm giác một đôi tay khô ráo ấm áp dán lên mặt mình, lòng bàn tay tiếp xúc hoàn hảo với gò má khiến y theo bản năng đuổi theo nguồn nhiệt ấm đó. Đôi tay kia nhẹ nhàng vuốt ve xuống cổ, rồi từ từ xuống ngực.
Giữa cơn mơ màng, Tạ Yến Hồng nỗ lực hé mắt, nhìn thấy một thân hình quen thuộc ngồi ngay bên mép giường.
“Trường Ninh…” Y nỉ non gọi.
“Là ta.”
“Ngươi đi đâu thế?” Tạ Yến Hồng nói mê, “Đừng đi.”
“Ừ.”
Tạ Yến Hồng yên tâm nhắm mắt lại, cho phép bản thân vùi mình vào nguồn ấm áp mà nặng nề ngủ, lần này không mơ thấy bất cứ chuyện gì nữa.
“Thùng, thùng, thùng ——”
Trống trận vang lên như tiếng sấm rền, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Tạ Yến Hồng xoay người vùng dậy đưa mắt nhìn khắp xung quanh, trong trướng ngoại trừ y không còn ai khác. Y ngẩn người một lát, sờ bên mép giường cũng không còn chút hơi ấm nào. Đêm qua rốt cuộc là giấc mộng Nam Kha hay chuyện diễn ra thật sự? Chẳng lẽ y vô tình trêu chọc hoa tinh liễu yêu gì đó nên người ta chạy vào mộng đùa cợt một phen?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa, tiếng trống trận dồn dập bên ngoài làm trái tim mọi người cùng đập theo một nhịp, máu nóng rần rật, đại chiến đã cận kề.
Tạ Yến Hồng không phải quân trong biên chế nên không thể tham chiến, mà y cũng không định tham chiến. Đúng lúc này Mạnh Tễ còn cho người mời y đi quan khán, lòng Tạ Yến Hồng có nghi hoặc nhưng vẫn đáp ứng, đi theo tiểu tốt dẫn đường bước lên đài cao.
Mạnh Tễ là chủ soái, Nhan Trừng lãnh quân tiên phong đương nhiên đều không có mặt ở đây, xung quanh đài có ba tầng thủ tốt bảo vệ, ở giữa chỉ có hai người là Lục Thiếu Vi và Thanh Hà quận chúa Tống Lâm Lang.
Lục Thiếu Vi đang đứng bên rìa đài quan sát, tập trung nhìn lên bầu trời phía trên Tùng Nguyên, sắc mặt rất nghiêm túc. Ở phía xa, tướng sĩ hai bên bày trận đông nghìn nghịt như mây, tựa như một đàn tằm lúc nhúc gặm nhấm từng tấc cánh đồng khô vàng.
Tống Lâm Lang chào hỏi Tạ Yến Hồng, miệng xưng “Nhị công tử”, giọng nói cũng hệt như tên nàng, thanh thúy êm tai tựa tiếng châu ngọc*.
*Lâm Lang 琳琅 nghĩa là ngọc đẹp.
Nàng nhấc mũ lụa lên lộ ra khuôn mặt đẹp như thơ như họa, nét mặt nhu thuận, đôi mắt sáng trong, tư thái không quá khác biệt so với những tiểu thư quý nữ kinh kỳ khuê các mà y biết.
Tạ Yến Hồng không có tâm tư vòng vo, trực tiếp nói thẳng: “Quận chúa trí kế hơn người.”
Tống Lâm Lang bật cười: “Trận này chúng ta tất thắng.”
“Thắng xong thì thế nào?”
“Xếp đặt lại trật tự như trước, ai về chỗ nấy.”
Tạ Yến Hồng không tỏ ý kiến, y cảm thấy dưới ngữ điệu dịu dàng của Tống Lâm Lang che giấu tâm tư lạnh băng. Như trước? Những người bị oan khuất mà chết còn có thể quay về sao? Cho dù cử hành tang lễ long trọng đến đâu, người không còn thì mãi mãi không còn. Y không tiếp lời nàng mà chuyển đề tài: “Vậy còn cô?”
Sau thắng lợi này, cựu Thái tử, hiện giờ là Tế Vương, sẽ đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về mình. Hắn rất coi trọng con trai duy nhất Tống Anh, cho dù sức khỏe không tốt cũng sẽ thuận lý thành chương lập Tống Anh làm Thái tử. Tống Lâm Lang tốn hết tâm cơ, cùng lắm chỉ có thể làm công chúa sống trong vinh hoa phú quý.
Thực ra như vậy cũng tốt, nhưng Tạ Yến Hồng cho rằng, nàng ra sức trí kế chỗ này mưu đồ chỗ kia, nhất định phải có mục đích gì đó quan trọng hơn cả đất phong hay thực ấp của công chúa.
Tống Lâm Lang chỉ cười không đáp, hất cằm nói: “Xem đi.”
“Vì sao mời ta tới quan chiến?” Tạ Yến Hồng hỏi, “Ta không có thứ gì giúp được cô.”
“Ngươi không thể giúp, người khác có thể giúp.”
Tạ Yến Hồng giật mình nhìn về phía nàng, khuôn mặt Tống Lâm Lang vẫn là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn quen thuộc.
Ở phía xa xa, hai quân đang đối chọi gay gắt trên cánh đồng Tùng Nguyên.
Tần Khâm tuổi tác đã lớn, thân có kinh nghiệm sa trường, khí thế hùng dũng như núi cao vực thẳm. Mạnh Tễ thì ngược lại, ngoài mặt ôn hòa nhưng thực chất kín kẽ không chỗ sơ hở. Nhan Trừng thì dồn hết sức lực tiến đánh, trải qua những ngày tháng lưu lạc bên ngoài, hắn đã không còn là quý công tử sống trong nhung lụa như xưa, hàng chữ xăm càng khiến khuôn mặt hắn thêm sát khí, xung phong công kích hàng đầu tựa như mũi đao nhọn tôi luyện trong máu thịt.
Nơi này dựa lưng vào kinh thành, Tần Khâm và cấm quân dưới quyền tử chiến đến cùng nên dị thường dũng mãnh, phản quân thấy thắng lợi đã gần ngay trước mắt nên cũng liều mạng không sợ chết. Trong khoảng thời gian ngắn mà hai bên giằng co ác liệt, đồng cỏ khô vàng dần dần nhuộm đầy máu tươi.
Ở đầu bên kia kinh thành, một nhánh khác của đê sông Vĩnh Tế đang bước vào mùa khô, dòng nước không còn chảy xiết. Nước ở nơi này sẽ chảy vào sông Kim Thủy, sông Kim Thủy dẫn vào đại nội cung cấp nước cho các hồ nước hậu hoa viên cung điện. Trường Ninh đứng trên bờ sông, trường đao đeo sau người được bọc kín mít. Lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, ẩn ẩn nghe được thiên quân vạn mã giao chiến ở nơi xa, nhưng giờ phút này chưa phải thời điểm hành động.
Trên chiến trường, vì thực lực chênh lệch quá lớn nên phản quân có xu hướng rơi vào hạ phong. Tần Khâm lộ vẻ mặt đắc thắng, hô lớn: “Các huynh đệ, nỗ lực lên. Thánh Thượng có lệnh, ai bắt sống thủ lĩnh phản tặc thưởng trăm lượng vàng!”
Phản quân vừa đánh vừa lui, bất tri bất giác đã gần như rời khỏi Tùng Nguyên.
Trên đài cao, Lục Thiếu Vi đưa hai tay lên trán che nắng tập trung nhìn ra xa, nhạy cảm nhận ra mây đã chuyển động, còn có cả mùi gió. Nàng đột ngột xoay người nói với Tống Lâm Lang: “Đến lúc rồi.”
Tống Lâm Lang buông mũ lụa rồi vẫy vẫy tay với binh sĩ thủ vệ đứng ở nơi xa, binh sĩ cung kính tiến đến lĩnh mệnh mà đi.
Trên cánh đồng Tùng Nguyên, không một ai chú ý rằng gió đã thổi cỏ đã lay, cờ lệnh vỗn rũ trên cán cũng tung bay phấp phới. Mạnh Tễ nhận được tín hiệu cờ lệnh trên đài cao liền nhanh chóng quyết định, hắn hô to: “Đốt lửa!”
Số lượng lớn dầu hỏa chuẩn bị từ trước được tạt đầy xuống thảm cỏ khô vàng, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là lập tức lan thành biển lửa. Có gió trợ giúp, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn về hướng kinh thành. Mạnh Tễ cảm giác được cơn gió càng lúc càng mạnh từ sau lưng thổi tới, xua đuổi lửa lớn rít gào xông lên phía trước, giờ phút này, ngọn lửa chính là đội quân tiên phong dũng mãnh nhất, không ai cản nổi.
Tần Khâm đang muốn thừa thắng xông lên, không ngờ lại xảy ra biến cố.
Nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là lão tướng, thấy tình thế không ổn vội vàng khống chế hình trận, chỉ trong khoảnh khắc mà cục diện hai bên đã hoàn toàn đảo ngược.
Tạ Yến Hồng thu hết tất cả vào đáy mắt, y sớm biết rõ năng lực của Lục Thiếu Vi, nhưng đến mức này thì vẫn hơi nằm ngoài dự kiến. Y tiến đến rìa đài quan sát chỉ thấy lửa đã cháy lan khắp đồng cỏ, khói đặc bốc cuồn cuộn. Tạ Yến Hồng lạnh giọng: “Sắp tới ngày thu hoạch vụ thu rồi, nếu còn thiêu nữa thì đồng ruộng sẽ bị hủy hết!”
Tống Lâm Lang nhẹ nhàng nói: “Nhị công tử đừng gấp, chỉ thêm một lát nữa thôi…”
Cùng lúc đó.
Trường Ninh thả người nhảy vào lòng sông, nương theo dòng nước nhu hòa bơi thẳng về hướng kinh thành. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy dòng nước nơi này hiền hòa hơn bất kỳ sông hồ nào mình từng bơi. Năm xưa hắn bị lửa liếm lưng bỏng rát, là a công dẫn hắn bơi ngược dòng nước chạy trốn, từ đây ly hương biệt tỉnh suốt mười mấy năm trời.
Hắn nín thở nhớ lại lời a công dặn dò, bơi vào mật đạo nằm giữa dòng sông Kim Thủy.
Bên trong thành, hai bên bờ sông Kim Thủy có tường cao bảo vệ, vốn là để phòng ngừa có người theo dòng nước bơi vào đại nội, nhưng hiện giờ bức tường lại làm lợi cho Trường Ninh, dù có nổi lên trên mặt nước cũng không ai nhìn thấy. Nước đọng trên khuôn mặt hắn chảy xuôi lại xuống nước, hắn trồi hẳn lên nghiêng tai lắng nghe, bên kia bức tường toàn là tiếng người kêu la hoảng loạn, cùng với tiếng binh giáp, tiếng xếp hàng hành quân.
Không cần nghe nữa, Trường Ninh hít sâu một hơi, tiếp tục bơi hướng về phía hoàng cung đại nội.
Tạ Yến Hồng không có ấn tượng khắc sâu gì về nàng. Tuổi tác bọn họ xấp xỉ nhau, vì tị hiềm, sợ người ngoài nói Tạ gia nuôi mộng trèo cao nên từ thời niên thiếu y đã sớm tránh tiếp xúc với nàng. Y chỉ biết trong số các công chúa, quận chúa tông thất, trước nay người ta thường nói Thanh Hà quận chúa là người đẹp nhất, còn tài năng nổi bật đáng truyền lưu gì đó, Tạ Yến Hồng đã không còn nhớ rõ.
Y có dự cảm rằng đương kim hoàng đế sẽ không chiếm được thế thượng phong trong trận chiến so bì đại nghĩa, cuối cùng hươu chết về tay ai phải xem kết quả trận chiến Tùng Nguyên.
Bên ngoài thường xuyên vang lên tiếng kim loại cọ xát khiến người ê răng, Tạ Yến Hồng biết đó là tiếng binh khí va chạm vào giáp trụ, ngoài ra còn có tiếng bước chân dày đặc mà chỉnh tề, đó là người ta đang điều binh khiển tướng. Gió mạnh liên tục thổi rạp cỏ khô mấy ngày nay đột nhiên ngừng hẳn, khắp nơi yên tĩnh như thể chính ông trời cũng biết Tùng Nguyên sắp có đại chiến, phải nín thở chờ đợi.
Tạ Yến Hồng xuất thân nhà võ tướng, được đọc binh thư từ nhỏ, đại chiến cận kề y vốn nên là người nôn nóng kích động nhất. Thế nhưng giờ phút này, y chỉ một mực nhớ Trường Ninh và người nhà nên trong lòng nặng trĩu, đêm đến lo lắng chìm vào giấc ngủ, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quặc, vạn vật mơ hồ không thể nhìn thấy hay nhớ rõ chuyện gì.
Giấc mơ cuối cùng mà y nhớ rõ xảy ra giữa một cánh đồng tuyết, y ngả nghiêng lảo đảo lội giữa nền tuyết, xung quanh tuyết bay trắng trời. Phía trước không xa xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, y nhìn không rõ, nhưng trong lòng biết chắc đó là Trường Ninh đang ngồi trên lưng ngựa. Cảnh tượng này rất quen thuộc, y liều mạng chạy về phía trước, tiếng kêu bị gió tuyết thổi tan, dù cố gắng đuổi thế nào cũng không đuổi kịp.
Tạ Yến Hồng mơ thấy chân mình mềm oặt, ngã sấp xuống nền tuyết lạnh lẽo tận xương tủy.
Mình nhất định sẽ chết cóng, y thầm nghĩ trong mơ.
Thế nhưng thứ tiếp theo không phải rét lạnh mà là ấm áp. Y cảm giác một đôi tay khô ráo ấm áp dán lên mặt mình, lòng bàn tay tiếp xúc hoàn hảo với gò má khiến y theo bản năng đuổi theo nguồn nhiệt ấm đó. Đôi tay kia nhẹ nhàng vuốt ve xuống cổ, rồi từ từ xuống ngực.
Giữa cơn mơ màng, Tạ Yến Hồng nỗ lực hé mắt, nhìn thấy một thân hình quen thuộc ngồi ngay bên mép giường.
“Trường Ninh…” Y nỉ non gọi.
“Là ta.”
“Ngươi đi đâu thế?” Tạ Yến Hồng nói mê, “Đừng đi.”
“Ừ.”
Tạ Yến Hồng yên tâm nhắm mắt lại, cho phép bản thân vùi mình vào nguồn ấm áp mà nặng nề ngủ, lần này không mơ thấy bất cứ chuyện gì nữa.
“Thùng, thùng, thùng ——”
Trống trận vang lên như tiếng sấm rền, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Tạ Yến Hồng xoay người vùng dậy đưa mắt nhìn khắp xung quanh, trong trướng ngoại trừ y không còn ai khác. Y ngẩn người một lát, sờ bên mép giường cũng không còn chút hơi ấm nào. Đêm qua rốt cuộc là giấc mộng Nam Kha hay chuyện diễn ra thật sự? Chẳng lẽ y vô tình trêu chọc hoa tinh liễu yêu gì đó nên người ta chạy vào mộng đùa cợt một phen?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa, tiếng trống trận dồn dập bên ngoài làm trái tim mọi người cùng đập theo một nhịp, máu nóng rần rật, đại chiến đã cận kề.
Tạ Yến Hồng không phải quân trong biên chế nên không thể tham chiến, mà y cũng không định tham chiến. Đúng lúc này Mạnh Tễ còn cho người mời y đi quan khán, lòng Tạ Yến Hồng có nghi hoặc nhưng vẫn đáp ứng, đi theo tiểu tốt dẫn đường bước lên đài cao.
Mạnh Tễ là chủ soái, Nhan Trừng lãnh quân tiên phong đương nhiên đều không có mặt ở đây, xung quanh đài có ba tầng thủ tốt bảo vệ, ở giữa chỉ có hai người là Lục Thiếu Vi và Thanh Hà quận chúa Tống Lâm Lang.
Lục Thiếu Vi đang đứng bên rìa đài quan sát, tập trung nhìn lên bầu trời phía trên Tùng Nguyên, sắc mặt rất nghiêm túc. Ở phía xa, tướng sĩ hai bên bày trận đông nghìn nghịt như mây, tựa như một đàn tằm lúc nhúc gặm nhấm từng tấc cánh đồng khô vàng.
Tống Lâm Lang chào hỏi Tạ Yến Hồng, miệng xưng “Nhị công tử”, giọng nói cũng hệt như tên nàng, thanh thúy êm tai tựa tiếng châu ngọc*.
*Lâm Lang 琳琅 nghĩa là ngọc đẹp.
Nàng nhấc mũ lụa lên lộ ra khuôn mặt đẹp như thơ như họa, nét mặt nhu thuận, đôi mắt sáng trong, tư thái không quá khác biệt so với những tiểu thư quý nữ kinh kỳ khuê các mà y biết.
Tạ Yến Hồng không có tâm tư vòng vo, trực tiếp nói thẳng: “Quận chúa trí kế hơn người.”
Tống Lâm Lang bật cười: “Trận này chúng ta tất thắng.”
“Thắng xong thì thế nào?”
“Xếp đặt lại trật tự như trước, ai về chỗ nấy.”
Tạ Yến Hồng không tỏ ý kiến, y cảm thấy dưới ngữ điệu dịu dàng của Tống Lâm Lang che giấu tâm tư lạnh băng. Như trước? Những người bị oan khuất mà chết còn có thể quay về sao? Cho dù cử hành tang lễ long trọng đến đâu, người không còn thì mãi mãi không còn. Y không tiếp lời nàng mà chuyển đề tài: “Vậy còn cô?”
Sau thắng lợi này, cựu Thái tử, hiện giờ là Tế Vương, sẽ đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về mình. Hắn rất coi trọng con trai duy nhất Tống Anh, cho dù sức khỏe không tốt cũng sẽ thuận lý thành chương lập Tống Anh làm Thái tử. Tống Lâm Lang tốn hết tâm cơ, cùng lắm chỉ có thể làm công chúa sống trong vinh hoa phú quý.
Thực ra như vậy cũng tốt, nhưng Tạ Yến Hồng cho rằng, nàng ra sức trí kế chỗ này mưu đồ chỗ kia, nhất định phải có mục đích gì đó quan trọng hơn cả đất phong hay thực ấp của công chúa.
Tống Lâm Lang chỉ cười không đáp, hất cằm nói: “Xem đi.”
“Vì sao mời ta tới quan chiến?” Tạ Yến Hồng hỏi, “Ta không có thứ gì giúp được cô.”
“Ngươi không thể giúp, người khác có thể giúp.”
Tạ Yến Hồng giật mình nhìn về phía nàng, khuôn mặt Tống Lâm Lang vẫn là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn quen thuộc.
Ở phía xa xa, hai quân đang đối chọi gay gắt trên cánh đồng Tùng Nguyên.
Tần Khâm tuổi tác đã lớn, thân có kinh nghiệm sa trường, khí thế hùng dũng như núi cao vực thẳm. Mạnh Tễ thì ngược lại, ngoài mặt ôn hòa nhưng thực chất kín kẽ không chỗ sơ hở. Nhan Trừng thì dồn hết sức lực tiến đánh, trải qua những ngày tháng lưu lạc bên ngoài, hắn đã không còn là quý công tử sống trong nhung lụa như xưa, hàng chữ xăm càng khiến khuôn mặt hắn thêm sát khí, xung phong công kích hàng đầu tựa như mũi đao nhọn tôi luyện trong máu thịt.
Nơi này dựa lưng vào kinh thành, Tần Khâm và cấm quân dưới quyền tử chiến đến cùng nên dị thường dũng mãnh, phản quân thấy thắng lợi đã gần ngay trước mắt nên cũng liều mạng không sợ chết. Trong khoảng thời gian ngắn mà hai bên giằng co ác liệt, đồng cỏ khô vàng dần dần nhuộm đầy máu tươi.
Ở đầu bên kia kinh thành, một nhánh khác của đê sông Vĩnh Tế đang bước vào mùa khô, dòng nước không còn chảy xiết. Nước ở nơi này sẽ chảy vào sông Kim Thủy, sông Kim Thủy dẫn vào đại nội cung cấp nước cho các hồ nước hậu hoa viên cung điện. Trường Ninh đứng trên bờ sông, trường đao đeo sau người được bọc kín mít. Lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, ẩn ẩn nghe được thiên quân vạn mã giao chiến ở nơi xa, nhưng giờ phút này chưa phải thời điểm hành động.
Trên chiến trường, vì thực lực chênh lệch quá lớn nên phản quân có xu hướng rơi vào hạ phong. Tần Khâm lộ vẻ mặt đắc thắng, hô lớn: “Các huynh đệ, nỗ lực lên. Thánh Thượng có lệnh, ai bắt sống thủ lĩnh phản tặc thưởng trăm lượng vàng!”
Phản quân vừa đánh vừa lui, bất tri bất giác đã gần như rời khỏi Tùng Nguyên.
Trên đài cao, Lục Thiếu Vi đưa hai tay lên trán che nắng tập trung nhìn ra xa, nhạy cảm nhận ra mây đã chuyển động, còn có cả mùi gió. Nàng đột ngột xoay người nói với Tống Lâm Lang: “Đến lúc rồi.”
Tống Lâm Lang buông mũ lụa rồi vẫy vẫy tay với binh sĩ thủ vệ đứng ở nơi xa, binh sĩ cung kính tiến đến lĩnh mệnh mà đi.
Trên cánh đồng Tùng Nguyên, không một ai chú ý rằng gió đã thổi cỏ đã lay, cờ lệnh vỗn rũ trên cán cũng tung bay phấp phới. Mạnh Tễ nhận được tín hiệu cờ lệnh trên đài cao liền nhanh chóng quyết định, hắn hô to: “Đốt lửa!”
Số lượng lớn dầu hỏa chuẩn bị từ trước được tạt đầy xuống thảm cỏ khô vàng, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là lập tức lan thành biển lửa. Có gió trợ giúp, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn về hướng kinh thành. Mạnh Tễ cảm giác được cơn gió càng lúc càng mạnh từ sau lưng thổi tới, xua đuổi lửa lớn rít gào xông lên phía trước, giờ phút này, ngọn lửa chính là đội quân tiên phong dũng mãnh nhất, không ai cản nổi.
Tần Khâm đang muốn thừa thắng xông lên, không ngờ lại xảy ra biến cố.
Nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là lão tướng, thấy tình thế không ổn vội vàng khống chế hình trận, chỉ trong khoảnh khắc mà cục diện hai bên đã hoàn toàn đảo ngược.
Tạ Yến Hồng thu hết tất cả vào đáy mắt, y sớm biết rõ năng lực của Lục Thiếu Vi, nhưng đến mức này thì vẫn hơi nằm ngoài dự kiến. Y tiến đến rìa đài quan sát chỉ thấy lửa đã cháy lan khắp đồng cỏ, khói đặc bốc cuồn cuộn. Tạ Yến Hồng lạnh giọng: “Sắp tới ngày thu hoạch vụ thu rồi, nếu còn thiêu nữa thì đồng ruộng sẽ bị hủy hết!”
Tống Lâm Lang nhẹ nhàng nói: “Nhị công tử đừng gấp, chỉ thêm một lát nữa thôi…”
Cùng lúc đó.
Trường Ninh thả người nhảy vào lòng sông, nương theo dòng nước nhu hòa bơi thẳng về hướng kinh thành. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy dòng nước nơi này hiền hòa hơn bất kỳ sông hồ nào mình từng bơi. Năm xưa hắn bị lửa liếm lưng bỏng rát, là a công dẫn hắn bơi ngược dòng nước chạy trốn, từ đây ly hương biệt tỉnh suốt mười mấy năm trời.
Hắn nín thở nhớ lại lời a công dặn dò, bơi vào mật đạo nằm giữa dòng sông Kim Thủy.
Bên trong thành, hai bên bờ sông Kim Thủy có tường cao bảo vệ, vốn là để phòng ngừa có người theo dòng nước bơi vào đại nội, nhưng hiện giờ bức tường lại làm lợi cho Trường Ninh, dù có nổi lên trên mặt nước cũng không ai nhìn thấy. Nước đọng trên khuôn mặt hắn chảy xuôi lại xuống nước, hắn trồi hẳn lên nghiêng tai lắng nghe, bên kia bức tường toàn là tiếng người kêu la hoảng loạn, cùng với tiếng binh giáp, tiếng xếp hàng hành quân.
Không cần nghe nữa, Trường Ninh hít sâu một hơi, tiếp tục bơi hướng về phía hoàng cung đại nội.