Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 8: Chí nhu chí cương
Hai đầu hành lang dài có trổ cửa sổ, gió đêm mùa hạ thổi qua chuông bạc treo trên giác mái kêu leng keng thanh thúy.
Ngọc Chi than thở một tiếng, hạ giọng nói riêng với y: “Suỵt! Chỉ là chút thuốc trợ hứng tầm thường thôi, không hại thân đâu. Thái tử đã sắp xếp cô nương hầu hạ, ngài giải quyết một chút là xong…”
Tạ Yến Hồng kéo lụa choàng của Ngọc Chi không chịu buông, lắc đầu.
Ngọc Chi cũng sốt ruột theo, vội nói: “Ta làm sao dám đắc tội Thái tử, lại không hại gì cho ngài, Thái tử chọn toàn người tốt nhất thôi đấy!”
Tạ Yến Hồng vẫn không buông, Ngọc Chi nôn nóng nhìn trước ngó sau như sợ có người nghe thấy, còn giậm giậm chân làm thoa hoàn trên đầu khua leng keng. Thấy Tạ Yến Hồng quá ngoan cố, Ngọc Chi hết cách đành cắn răng nói: “Chỉ giúp ngài lần này thôi đấy, nếu bị phát hiện thì chính ta cũng lãnh đủ.”
Lúc này Tạ Yến Hồng mới buông tay.
Ngọc Chi dẫn hai người vào phòng nhân tiện đuổi cô nương chờ sẵn bên trong ra ngoài. Mặt Tạ Yến Hồng đã đỏ rần, hồng rực từ tai xuống tận cổ, tay chân mềm nhũn như sợi mì, phải đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
“Ngài nghỉ ngơi cho tỉnh rượu,” Ngọc Chi nói, “Nếu thật sự không chịu được thì gọi ta.”
Ngọc Chi khép cửa lại rồi đi. Nàng vừa đi khuất, Tạ Yến Hồng liền thở phì phò ra lệnh: “Tắt hương đi, mở cửa sổ ra.”
Tạ Yến Hồng không phiêu kỹ, nhờ qua lại nhiều với Ngọc Chi nên mới biết chút thủ đoạn râu ria. Trong rượu có cái gì thì trong hương có cái đó, liều lượng không nhiều, đối với mấy kẻ quen chuyện phong nguyệt chỉ tính là đồ chơi tầm thường. Thế nhưng Tạ Yến Hồng lại chưa chơi thật bao giờ, lúc này cả rượu và hương cùng phát tác khiến y bắt đầu chống đỡ không được.
Đợi một lát vẫn không thấy ai trả lời.
Tạ Yến Hồng quay đầu thấy ngay Trường Ninh ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, rượu hắt đầy người, ánh mắt đờ đẫn gọi cũng không thưa, hiển nhiên là say lắm rồi. Y tuyệt vọng ôm cái đầu đau như muốn nứt, ngồi phịch xuống rên rỉ một tiếng.
Hóa ra cũng là một kẻ không đáng tin cậy!
Tạ Yến Hồng cố gắng đứng dậy giở nắp lò huân hương, cầm ấm trà trên bàn tưới “xèo” một tiếng cho hương tắt hẳn, sau đó y mở toang cửa sổ để gió lạnh bên ngoài tràn vào, trong phòng lập tức không bức bối như vừa nãy nữa. Tạ Yến Hồng thở hắt ra, cảm thấy quá nóng bèn giơ tay kéo kéo cổ áo.
Trường Ninh vẫn ngồi bên cạnh bàn bất động không nói tiếng nào.
Tạ Yến Hồng đi qua quơ quơ tay trước mắt hắn, lại gọi một tiếng, thấy hắn không phản ứng gì liền vỗ vỗ mặt hắn, thấp giọng mắng: “Không biết uống thì đừng uống, bày đặt thể hiện cái gì, đứng trước người đẹp là biến ngay thành đồ nhu nhược thế à?”
Trường Ninh vẫn không phản ứng, làn da màu mạch hơi ửng hồng, còn nghiêng nghiêng đầu như thể không hiểu Tạ Yến Hồng đang nói gì.
Tạ Yến Hồng lại mắng một câu: “Chắc chắn kiếp trước mắc nợ ngươi rồi…”
Bên ngoài đang tiệc tùng chè chén, nói thế nào cũng không thể giẫm lên mặt mũi Thái tử mà bỏ về trước, nhưng không thể để con ma men ngồi như thế cả đêm được. Tạ Yến Hồng kéo cánh tay Trường Ninh, dùng vai xốc nách hắn lên, nghiến răng dùng hết sức lực khiêng người đứng dậy.
Trường Ninh quá nặng làm Tạ Yến Hồng suýt nữa đứng không vững, y lảo đảo dìu hắn đi vào trong ném lên giường. Trường Ninh ngã vào lớp chăn đệm thơm tho mềm mại, Tạ Yến Hồng vốn đã đầu choáng chân mềm, chân trái vướng đùi phải, trời đất quay cuồng một trận cũng ngã xuống đè lên người Trường Ninh, chóp mũi va vào lồng ngực hắn đau đến trào nước mắt.
Mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào mặt, Tạ Yến Hồng nằm sấp trên người Trường Ninh, nhắm hai mắt lắc lắc đầu, cố gắng chống ngực hắn ngồi thẳng dậy. Y không kịp phòng ngừa thì Trường Ninh đột ngột xoay người một cái, đè nửa người Tạ Yến Hồng xuống dưới thân. Y suýt nữa không thở nổi, đẩy cũng đẩy không ra bèn kêu lên: “Tránh ra!”
Trường Ninh giống như không nghe thấy, hắn dùng cả tay chân ôm chặt Tạ Yến Hồng, mơ màng thì thầm bên tai y: “Đau đầu quá.”
Tạ Yến Hồng tránh kiểu gì cũng không thoát, ngược lại mệt đến mức toàn thân túa đầy mồ hôi, quần áo xộc xệch. Y quyết đoán tiết kiệm sức lực, tính toán cứ để yên như vậy ngủ qua một giấc là xong. Đúng lúc này, Trường Ninh còn nói thêm: “Nơi này của ngươi vì sao lại có cái lỗ…”
Hắn đang chỉ vào vành tai Tạ Yến Hồng. Trường Ninh áp quá gần, lúc nói chuyện đôi môi khép mở khẽ chạm vào tai làm y ngứa ngáy. Tạ Yến Hồng nghiêng đầu, cố gắng dịch lỗ tai mình ra xa hắn một chút.
“Xâu từ hồi nhỏ… Người đừng nhúc nhích nữa được không!”
Trường Ninh vẫn làm như không nghe thấy, có vẻ hắn đã tìm thấy trò chơi mới bèn rút một cánh tay lót dưới thân Tạ Yến Hồng nắm vào vành tai y. Trên tay hắn có mấy vết chai, vuốt ve lên cảm giác cực kỳ thô ráp, Tạ Yến Hồng gần như muốn rên lên, thân dưới phồng như túp lều khóc không ra nước mắt.
“Ngươi muốn làm gì! Không được nhúc nhích!”
Tạ Yến Hồng hét lớn một tiếng rồi thình lình vùng ra khỏi vòng tay Trường Ninh, đoạn dùng cả tay cả chân bò về phía mép giường. Tuy Trường Ninh đã say đến mất ý thức nhưng bản năng còn đó, hắn tựa như một con mèo lớn bị cướp món đồ chơi, duỗi tay chụp lấy mắt cá chân Tạ Yến Hồng kéo y trở về.
Tạ Yến Hồng làm sao chịu ngoan ngoãn nghe lời, cũng không màng tới phong thái gì nữa mà vung cả tay chân đấm đá lung tung. Y càng giãy giụa Trường Ninh càng áp chế, cứ như vậy, Tạ Yến Hồng dần dần mất sức, hai cổ tay nhanh chóng bị bàn tay hắn giữ chặt.
Tạ Yến Hồng thở hồng hộc, hai chân quẫy đạp cam chịu nằm ngửa, mệt đến mức không nói nổi nên lời.
Lúc này Trường Ninh lại không hành động gì nữa mà yên lặng nhìn Tạ Yến Hồng. Tóc hắn dính rượu rũ thành từng lọn, ánh mắt ngơ ngác vì say, con ngươi màu hổ phách long lanh lay động. Đột nhiên hắn ngã luôn lên người Tạ Yến Hồng, thân thể rắn chắc nóng hừng hực đè ép xuống, hô hấp vững vàng. Tạ Yến Hồng cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu ngừng nghỉ nên thở phào một hơi, muốn đẩy cũng đẩy không được, y dứt khoát nhắm mắt chuẩn bị ngủ một giấc. Ai ngờ Trường Ninh thình lình vùi đầu vào cổ y, vòng eo nhẹ nhàng đưa đẩy.
Đầu Tạ Yến Hồng nổ đùng một cái, mất một lúc vẫn không phản ứng kịp.
Trường Ninh nhắm chặt mắt, thở dốc dồn dập, toàn thân nóng bừng như hòn than nhịp nhàng thúc lên người Tạ Yến Hồng như con chó đang động dục. Hông Tạ Yến Hồng bị hắn nắm chặt không thể động đậy, chỉ cảm giác được nơi đó của Trường Ninh vừa cứng vừa nóng, cách một lớp xiêm y cứ không ngừng chọc vào bụng dưới y.
Tạ Yến Hồng lôi Thái tử ra mắng trong lòng hết một trăm tám mươi lần, y phí công giãy giụa mấy cái, không biết vì ức chế hay vì nóng mà tóc mái ướt đẫm, cổ tràn đầy mồ hôi dính dớp, đệm chăn bị quẫy đạp đến mức nhăn nhúm.
Qua một hồi lâu, Trường Ninh rên lên một tiếng rồi dừng lại, cứ thế nằm lên người Tạ Yến Hồng ngáy khò khò.
Tạ Yến Hồng liều mạng đẩy hắn ra bò dậy khỏi giường, đũng quần y lúc này đã ướt đẫm, cực kỳ khó chịu.
Y đã hoàn toàn tỉnh táo bèn lặng lẽ mở cửa thò đầu ra ngoài thăm dò tình hình, dường như bữa tiệc tan rồi nên xung quanh hoàn toàn im ắng. Y tóm lấy một nha đầu đang chạy tới chạy lui hầu hạ để hỏi tình hình Nhan Trừng, biết hắn đã được người nhà tới đón về trước khi tàn tiệc mới thoáng yên tâm.
Y móc trong người mấy đồng tiền nhờ nha đầu kêu người mướn xe, lại gọi thêm vài người nữa khiêng Trường Ninh đã say như chết ném lên xe, khập khiễng trở về hầu phủ.
Hầu phủ còn giữ cửa cho y, nhưng Tạ Yến Hồng về muộn như thế ngày mai chắc chắn cha mẹ sẽ biết chuyện, đến lúc đó lại có phiền phức to, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ nhức đầu. Y sai người hầu ném Trường Ninh về phòng hắn, bản thân thì chột dạ không dám thay quần ra cho người ta giặt nên dứt khoát ném luôn quần vào thùng tắm, để nó ướt đẫm không nhìn ra gì nữa mới thôi.
Sáng hôm sau Tạ Yến Hồng tỉnh dậy mà đau muốn vỡ đầu, vội vàng sai người hầu đi nấu canh giải rượu. Y vừa đẩy cửa phòng đã thấy ngay Trường Ninh lạnh mặt ngồi trên hành lang.
Mặt Tạ Yến Hồng nóng bừng, lắp bắp nói: “Làm, làm gì…”
Trường Ninh đứng lên, nhíu mày hỏi: “Ta đã uống thứ gì? Tại sao đầu lại đau thế này?”
Tạ Yến Hồng bị hỏi cứng họng, mất cả buổi mới cả giận nói: “Chính ngươi uống chứ ai! Không biết uống còn bày đặt uống rượu, uống say nổi điên rồi bây giờ đi trách ta à!”
Trường Ninh nghe y hét mà choáng váng, trước đây hắn cũng từng uống rượu, nhưng rượu nho của quan ngoại hay rượu sữa ngựa đều đậm và thuần, chỉ dám uống mấy ngụm rồi thôi. Thứ hắn uống ngày hôm qua vừa ngọt vừa mềm như bông, vậy mà cũng là rượu sao? Hắn ôm cái đầu đau như sắp vỡ xoay người trở về phòng, để lại một mình Tạ Yến Hồng đứng tại chỗ bực bội khôn nguôi.
Trường Ninh say rượu nên nhốt mình trong phòng cả ngày không ra, bình thường hắn không uống rượu, cho nên dư âm ảnh hưởng vừa lâu vừa dữ dội.
Tạ Yến Hồng hỏi thử mấy câu, thấy hắn hoàn toàn không nhớ rõ chuyện hoang đường hôm ấy nên ngâm miệng không nhắc nữa, chỉ cho là đối phương say rượu hồ đồ. Mấy ngày sau Nhan Trừng lại cho người đưa thiệp đến mời, y sợ chuyện lần trước lặp lại bèn uyển chuyển từ chối, nói là chờ thêm ít lâu rồi nói sau.
Qua tháng bảy thời tiết càng ngày càng nóng, Thánh nhân lại không lên triều vì bệnh cũ tái phát, thân thể không thoải mái, sự tình trên dưới đều giao cho Thái tử xử lý. Tháng bảy trong cung tổ chức yến hội, để tỏ rằng Thánh nhân không có vấn đề gì nên mọi sự vẫn ấn theo quy củ, thậm chí còn tổ chức long trọng hơn xưa.
Tạ Thao đã nhiều năm không tham gia yến hội, năm nay cũng phá lệ muốn đi.
Tạ Thao và Tạ Nguyệt Lộ ngồi chung một xe, Tạ Yến Hồng cùng Trường Ninh ngồi một xe, sắp tới lễ Thất Tịch nên ngựa xe tấp nập, cẩm tú đầy đường. Tạ Yến Hồng nhấc màn xe nhìn thoáng bên ngoài thấy có đứa bé ôm trên tay một bó hoa sen mới nở, hai bên phố cũng rao bán hoa, còn có người cài hoa lên hai búi tóc trên đầu, khắp đường tràn ngập hương hoa thơm thoang thoảng.
Quy củ cung cấm nghiêm ngặt nên Trường Ninh không thể vào, chỉ đi theo rồi ngồi chờ trong xe.
Tạ Yến Hồng móc ra mấy đồng tiền, sai Lục An ngồi cùng xe chạy xuống phố mua vài bó hoa sen, một ít đưa về nhà cho mẫu thân và tẩu tẩu, một bó đặt trong xe. Từng nụ sen căng mọng như sắp vỡ tung, bên trên còn đọng mấy giọt nước trong trẻo như pha lê, cực kỳ kiều diễm.
Trường Ninh hình như cũng chưa thấy hoa sen bao giờ, bèn vươn tay chạm chạm vào nụ hoa nhòn nhọn.
Đã nhiều ngày trôi qua mà Tạ Yến Hồng vẫn xấu hổ không thôi, còn Trường Ninh thì cứ mang bộ dạng đầu đất như cũ, y thấy thế mới dần dần cư xử tự nhiên hơn.
Dường như Trường Ninh rất thích hoa, đóa sơn trà lần trước có người ném cho, hắn mang về thả vào chén sứ chứa nước trong, ấy thế mà cũng giữ được đến mấy ngày. Tạ Yến Hồng đặt bó sen vừa hé nụ gần chóp mũi Trường Ninh để hắn cúi đầu ngửi. Hai mắt hắn cụp xuống, mũi gần như chôn ngập vào những nụ hoa. Sống mũi hắn thẳng tắp có bướu lạc đà nho nhỏ, ngũ quan cương nghị sắc bén, nụ hoa lại mềm mại thơm tho, quả là chí nhu chí cương.
Tạ Yến Hồng dời mắt qua một bên, thu bó hoa lại.
Tốc độ xe chậm dần, y lại vén màn lên xem. Hai bên đã không còn người đi đường, ngay phía trước là Tuyên Đức Môn sơn son thếp vàng, rường cột chạm trổ long phượng, hành lang đỏ thắm uy nghi. Cấm quân cầm bội đao đứng thành hai hàng, xung quanh đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Xe đi đến đây thì dừng lại, tất cả mọi người đều phải xuống xe.
Tạ Yến Hồng muốn cho Trường Ninh mở mang tầm mắt nên vén nhẹ màn xe lên để hắn nhìn ra ngoài.
“ĐI vào Tuyên Đức Môn chính là Đại Nội, ngươi nhìn ——”
Tạ Yến Hồng vừa quay đầu đã giật mình hoảng sợ, sắc mặt Trường Ninh vàng như giấy, trán thấm mồ hôi to như hạt đậu, chân mày nhíu chặt, ánh mắt mất đi tiêu cự như đang phải chịu đựng đau đớn cực độ.
Tạ Yến Hồng vội buông màn xe, hỏi hắn: “Làm sao vậy?!”
Trường Ninh nhắm mắt lại, môi mấp máy. Tạ Yến Hồng ghé sát tai bên môi hắn mới nghe thấy tiếng thều thào: “Đau đầu…”
Chuyện gì thế? Say rượu mà cũng say nhiều ngày như vậy sao?
Tạ Yến Hồng muốn gọi người lại thấy Trường Ninh đau đến không nhịn nổi nữa, hắn khom lưng cuộn người, hai tay ôm đầu muốn đâm vào vách xe, Tạ Yến Hồng bị dọa hoảng đến mức phải vội vàng bò qua ôm chặt đầu cho hắn.
Lục An gõ gõ cửa xe: “Nhị gia, xuống xe thôi.”
Sức lực Trường Ninh quá lớn, Tạ Yến Hồng không ôm nổi hắn, nôn nóng toát mồ hôi bèn kêu lên: “Gọi đại phu đến đây!”
Lời tác giả:
Đấm đá nhau trên giường xíu thôi, chắc không sao đâu nhỉ?
–
Cho ai chưa hiểu lắm thì hôm đấy cháu Ninh xóc rồi hai đứa xịt lên người nhau nhé ạ, xóc xong cháu Ninh lăn ra ngủ để cháu Hồng ở lại với bãi chiến trường còn mình thì không nhớ gì hết…
Ngọc Chi than thở một tiếng, hạ giọng nói riêng với y: “Suỵt! Chỉ là chút thuốc trợ hứng tầm thường thôi, không hại thân đâu. Thái tử đã sắp xếp cô nương hầu hạ, ngài giải quyết một chút là xong…”
Tạ Yến Hồng kéo lụa choàng của Ngọc Chi không chịu buông, lắc đầu.
Ngọc Chi cũng sốt ruột theo, vội nói: “Ta làm sao dám đắc tội Thái tử, lại không hại gì cho ngài, Thái tử chọn toàn người tốt nhất thôi đấy!”
Tạ Yến Hồng vẫn không buông, Ngọc Chi nôn nóng nhìn trước ngó sau như sợ có người nghe thấy, còn giậm giậm chân làm thoa hoàn trên đầu khua leng keng. Thấy Tạ Yến Hồng quá ngoan cố, Ngọc Chi hết cách đành cắn răng nói: “Chỉ giúp ngài lần này thôi đấy, nếu bị phát hiện thì chính ta cũng lãnh đủ.”
Lúc này Tạ Yến Hồng mới buông tay.
Ngọc Chi dẫn hai người vào phòng nhân tiện đuổi cô nương chờ sẵn bên trong ra ngoài. Mặt Tạ Yến Hồng đã đỏ rần, hồng rực từ tai xuống tận cổ, tay chân mềm nhũn như sợi mì, phải đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
“Ngài nghỉ ngơi cho tỉnh rượu,” Ngọc Chi nói, “Nếu thật sự không chịu được thì gọi ta.”
Ngọc Chi khép cửa lại rồi đi. Nàng vừa đi khuất, Tạ Yến Hồng liền thở phì phò ra lệnh: “Tắt hương đi, mở cửa sổ ra.”
Tạ Yến Hồng không phiêu kỹ, nhờ qua lại nhiều với Ngọc Chi nên mới biết chút thủ đoạn râu ria. Trong rượu có cái gì thì trong hương có cái đó, liều lượng không nhiều, đối với mấy kẻ quen chuyện phong nguyệt chỉ tính là đồ chơi tầm thường. Thế nhưng Tạ Yến Hồng lại chưa chơi thật bao giờ, lúc này cả rượu và hương cùng phát tác khiến y bắt đầu chống đỡ không được.
Đợi một lát vẫn không thấy ai trả lời.
Tạ Yến Hồng quay đầu thấy ngay Trường Ninh ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, rượu hắt đầy người, ánh mắt đờ đẫn gọi cũng không thưa, hiển nhiên là say lắm rồi. Y tuyệt vọng ôm cái đầu đau như muốn nứt, ngồi phịch xuống rên rỉ một tiếng.
Hóa ra cũng là một kẻ không đáng tin cậy!
Tạ Yến Hồng cố gắng đứng dậy giở nắp lò huân hương, cầm ấm trà trên bàn tưới “xèo” một tiếng cho hương tắt hẳn, sau đó y mở toang cửa sổ để gió lạnh bên ngoài tràn vào, trong phòng lập tức không bức bối như vừa nãy nữa. Tạ Yến Hồng thở hắt ra, cảm thấy quá nóng bèn giơ tay kéo kéo cổ áo.
Trường Ninh vẫn ngồi bên cạnh bàn bất động không nói tiếng nào.
Tạ Yến Hồng đi qua quơ quơ tay trước mắt hắn, lại gọi một tiếng, thấy hắn không phản ứng gì liền vỗ vỗ mặt hắn, thấp giọng mắng: “Không biết uống thì đừng uống, bày đặt thể hiện cái gì, đứng trước người đẹp là biến ngay thành đồ nhu nhược thế à?”
Trường Ninh vẫn không phản ứng, làn da màu mạch hơi ửng hồng, còn nghiêng nghiêng đầu như thể không hiểu Tạ Yến Hồng đang nói gì.
Tạ Yến Hồng lại mắng một câu: “Chắc chắn kiếp trước mắc nợ ngươi rồi…”
Bên ngoài đang tiệc tùng chè chén, nói thế nào cũng không thể giẫm lên mặt mũi Thái tử mà bỏ về trước, nhưng không thể để con ma men ngồi như thế cả đêm được. Tạ Yến Hồng kéo cánh tay Trường Ninh, dùng vai xốc nách hắn lên, nghiến răng dùng hết sức lực khiêng người đứng dậy.
Trường Ninh quá nặng làm Tạ Yến Hồng suýt nữa đứng không vững, y lảo đảo dìu hắn đi vào trong ném lên giường. Trường Ninh ngã vào lớp chăn đệm thơm tho mềm mại, Tạ Yến Hồng vốn đã đầu choáng chân mềm, chân trái vướng đùi phải, trời đất quay cuồng một trận cũng ngã xuống đè lên người Trường Ninh, chóp mũi va vào lồng ngực hắn đau đến trào nước mắt.
Mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào mặt, Tạ Yến Hồng nằm sấp trên người Trường Ninh, nhắm hai mắt lắc lắc đầu, cố gắng chống ngực hắn ngồi thẳng dậy. Y không kịp phòng ngừa thì Trường Ninh đột ngột xoay người một cái, đè nửa người Tạ Yến Hồng xuống dưới thân. Y suýt nữa không thở nổi, đẩy cũng đẩy không ra bèn kêu lên: “Tránh ra!”
Trường Ninh giống như không nghe thấy, hắn dùng cả tay chân ôm chặt Tạ Yến Hồng, mơ màng thì thầm bên tai y: “Đau đầu quá.”
Tạ Yến Hồng tránh kiểu gì cũng không thoát, ngược lại mệt đến mức toàn thân túa đầy mồ hôi, quần áo xộc xệch. Y quyết đoán tiết kiệm sức lực, tính toán cứ để yên như vậy ngủ qua một giấc là xong. Đúng lúc này, Trường Ninh còn nói thêm: “Nơi này của ngươi vì sao lại có cái lỗ…”
Hắn đang chỉ vào vành tai Tạ Yến Hồng. Trường Ninh áp quá gần, lúc nói chuyện đôi môi khép mở khẽ chạm vào tai làm y ngứa ngáy. Tạ Yến Hồng nghiêng đầu, cố gắng dịch lỗ tai mình ra xa hắn một chút.
“Xâu từ hồi nhỏ… Người đừng nhúc nhích nữa được không!”
Trường Ninh vẫn làm như không nghe thấy, có vẻ hắn đã tìm thấy trò chơi mới bèn rút một cánh tay lót dưới thân Tạ Yến Hồng nắm vào vành tai y. Trên tay hắn có mấy vết chai, vuốt ve lên cảm giác cực kỳ thô ráp, Tạ Yến Hồng gần như muốn rên lên, thân dưới phồng như túp lều khóc không ra nước mắt.
“Ngươi muốn làm gì! Không được nhúc nhích!”
Tạ Yến Hồng hét lớn một tiếng rồi thình lình vùng ra khỏi vòng tay Trường Ninh, đoạn dùng cả tay cả chân bò về phía mép giường. Tuy Trường Ninh đã say đến mất ý thức nhưng bản năng còn đó, hắn tựa như một con mèo lớn bị cướp món đồ chơi, duỗi tay chụp lấy mắt cá chân Tạ Yến Hồng kéo y trở về.
Tạ Yến Hồng làm sao chịu ngoan ngoãn nghe lời, cũng không màng tới phong thái gì nữa mà vung cả tay chân đấm đá lung tung. Y càng giãy giụa Trường Ninh càng áp chế, cứ như vậy, Tạ Yến Hồng dần dần mất sức, hai cổ tay nhanh chóng bị bàn tay hắn giữ chặt.
Tạ Yến Hồng thở hồng hộc, hai chân quẫy đạp cam chịu nằm ngửa, mệt đến mức không nói nổi nên lời.
Lúc này Trường Ninh lại không hành động gì nữa mà yên lặng nhìn Tạ Yến Hồng. Tóc hắn dính rượu rũ thành từng lọn, ánh mắt ngơ ngác vì say, con ngươi màu hổ phách long lanh lay động. Đột nhiên hắn ngã luôn lên người Tạ Yến Hồng, thân thể rắn chắc nóng hừng hực đè ép xuống, hô hấp vững vàng. Tạ Yến Hồng cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu ngừng nghỉ nên thở phào một hơi, muốn đẩy cũng đẩy không được, y dứt khoát nhắm mắt chuẩn bị ngủ một giấc. Ai ngờ Trường Ninh thình lình vùi đầu vào cổ y, vòng eo nhẹ nhàng đưa đẩy.
Đầu Tạ Yến Hồng nổ đùng một cái, mất một lúc vẫn không phản ứng kịp.
Trường Ninh nhắm chặt mắt, thở dốc dồn dập, toàn thân nóng bừng như hòn than nhịp nhàng thúc lên người Tạ Yến Hồng như con chó đang động dục. Hông Tạ Yến Hồng bị hắn nắm chặt không thể động đậy, chỉ cảm giác được nơi đó của Trường Ninh vừa cứng vừa nóng, cách một lớp xiêm y cứ không ngừng chọc vào bụng dưới y.
Tạ Yến Hồng lôi Thái tử ra mắng trong lòng hết một trăm tám mươi lần, y phí công giãy giụa mấy cái, không biết vì ức chế hay vì nóng mà tóc mái ướt đẫm, cổ tràn đầy mồ hôi dính dớp, đệm chăn bị quẫy đạp đến mức nhăn nhúm.
Qua một hồi lâu, Trường Ninh rên lên một tiếng rồi dừng lại, cứ thế nằm lên người Tạ Yến Hồng ngáy khò khò.
Tạ Yến Hồng liều mạng đẩy hắn ra bò dậy khỏi giường, đũng quần y lúc này đã ướt đẫm, cực kỳ khó chịu.
Y đã hoàn toàn tỉnh táo bèn lặng lẽ mở cửa thò đầu ra ngoài thăm dò tình hình, dường như bữa tiệc tan rồi nên xung quanh hoàn toàn im ắng. Y tóm lấy một nha đầu đang chạy tới chạy lui hầu hạ để hỏi tình hình Nhan Trừng, biết hắn đã được người nhà tới đón về trước khi tàn tiệc mới thoáng yên tâm.
Y móc trong người mấy đồng tiền nhờ nha đầu kêu người mướn xe, lại gọi thêm vài người nữa khiêng Trường Ninh đã say như chết ném lên xe, khập khiễng trở về hầu phủ.
Hầu phủ còn giữ cửa cho y, nhưng Tạ Yến Hồng về muộn như thế ngày mai chắc chắn cha mẹ sẽ biết chuyện, đến lúc đó lại có phiền phức to, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ nhức đầu. Y sai người hầu ném Trường Ninh về phòng hắn, bản thân thì chột dạ không dám thay quần ra cho người ta giặt nên dứt khoát ném luôn quần vào thùng tắm, để nó ướt đẫm không nhìn ra gì nữa mới thôi.
Sáng hôm sau Tạ Yến Hồng tỉnh dậy mà đau muốn vỡ đầu, vội vàng sai người hầu đi nấu canh giải rượu. Y vừa đẩy cửa phòng đã thấy ngay Trường Ninh lạnh mặt ngồi trên hành lang.
Mặt Tạ Yến Hồng nóng bừng, lắp bắp nói: “Làm, làm gì…”
Trường Ninh đứng lên, nhíu mày hỏi: “Ta đã uống thứ gì? Tại sao đầu lại đau thế này?”
Tạ Yến Hồng bị hỏi cứng họng, mất cả buổi mới cả giận nói: “Chính ngươi uống chứ ai! Không biết uống còn bày đặt uống rượu, uống say nổi điên rồi bây giờ đi trách ta à!”
Trường Ninh nghe y hét mà choáng váng, trước đây hắn cũng từng uống rượu, nhưng rượu nho của quan ngoại hay rượu sữa ngựa đều đậm và thuần, chỉ dám uống mấy ngụm rồi thôi. Thứ hắn uống ngày hôm qua vừa ngọt vừa mềm như bông, vậy mà cũng là rượu sao? Hắn ôm cái đầu đau như sắp vỡ xoay người trở về phòng, để lại một mình Tạ Yến Hồng đứng tại chỗ bực bội khôn nguôi.
Trường Ninh say rượu nên nhốt mình trong phòng cả ngày không ra, bình thường hắn không uống rượu, cho nên dư âm ảnh hưởng vừa lâu vừa dữ dội.
Tạ Yến Hồng hỏi thử mấy câu, thấy hắn hoàn toàn không nhớ rõ chuyện hoang đường hôm ấy nên ngâm miệng không nhắc nữa, chỉ cho là đối phương say rượu hồ đồ. Mấy ngày sau Nhan Trừng lại cho người đưa thiệp đến mời, y sợ chuyện lần trước lặp lại bèn uyển chuyển từ chối, nói là chờ thêm ít lâu rồi nói sau.
Qua tháng bảy thời tiết càng ngày càng nóng, Thánh nhân lại không lên triều vì bệnh cũ tái phát, thân thể không thoải mái, sự tình trên dưới đều giao cho Thái tử xử lý. Tháng bảy trong cung tổ chức yến hội, để tỏ rằng Thánh nhân không có vấn đề gì nên mọi sự vẫn ấn theo quy củ, thậm chí còn tổ chức long trọng hơn xưa.
Tạ Thao đã nhiều năm không tham gia yến hội, năm nay cũng phá lệ muốn đi.
Tạ Thao và Tạ Nguyệt Lộ ngồi chung một xe, Tạ Yến Hồng cùng Trường Ninh ngồi một xe, sắp tới lễ Thất Tịch nên ngựa xe tấp nập, cẩm tú đầy đường. Tạ Yến Hồng nhấc màn xe nhìn thoáng bên ngoài thấy có đứa bé ôm trên tay một bó hoa sen mới nở, hai bên phố cũng rao bán hoa, còn có người cài hoa lên hai búi tóc trên đầu, khắp đường tràn ngập hương hoa thơm thoang thoảng.
Quy củ cung cấm nghiêm ngặt nên Trường Ninh không thể vào, chỉ đi theo rồi ngồi chờ trong xe.
Tạ Yến Hồng móc ra mấy đồng tiền, sai Lục An ngồi cùng xe chạy xuống phố mua vài bó hoa sen, một ít đưa về nhà cho mẫu thân và tẩu tẩu, một bó đặt trong xe. Từng nụ sen căng mọng như sắp vỡ tung, bên trên còn đọng mấy giọt nước trong trẻo như pha lê, cực kỳ kiều diễm.
Trường Ninh hình như cũng chưa thấy hoa sen bao giờ, bèn vươn tay chạm chạm vào nụ hoa nhòn nhọn.
Đã nhiều ngày trôi qua mà Tạ Yến Hồng vẫn xấu hổ không thôi, còn Trường Ninh thì cứ mang bộ dạng đầu đất như cũ, y thấy thế mới dần dần cư xử tự nhiên hơn.
Dường như Trường Ninh rất thích hoa, đóa sơn trà lần trước có người ném cho, hắn mang về thả vào chén sứ chứa nước trong, ấy thế mà cũng giữ được đến mấy ngày. Tạ Yến Hồng đặt bó sen vừa hé nụ gần chóp mũi Trường Ninh để hắn cúi đầu ngửi. Hai mắt hắn cụp xuống, mũi gần như chôn ngập vào những nụ hoa. Sống mũi hắn thẳng tắp có bướu lạc đà nho nhỏ, ngũ quan cương nghị sắc bén, nụ hoa lại mềm mại thơm tho, quả là chí nhu chí cương.
Tạ Yến Hồng dời mắt qua một bên, thu bó hoa lại.
Tốc độ xe chậm dần, y lại vén màn lên xem. Hai bên đã không còn người đi đường, ngay phía trước là Tuyên Đức Môn sơn son thếp vàng, rường cột chạm trổ long phượng, hành lang đỏ thắm uy nghi. Cấm quân cầm bội đao đứng thành hai hàng, xung quanh đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Xe đi đến đây thì dừng lại, tất cả mọi người đều phải xuống xe.
Tạ Yến Hồng muốn cho Trường Ninh mở mang tầm mắt nên vén nhẹ màn xe lên để hắn nhìn ra ngoài.
“ĐI vào Tuyên Đức Môn chính là Đại Nội, ngươi nhìn ——”
Tạ Yến Hồng vừa quay đầu đã giật mình hoảng sợ, sắc mặt Trường Ninh vàng như giấy, trán thấm mồ hôi to như hạt đậu, chân mày nhíu chặt, ánh mắt mất đi tiêu cự như đang phải chịu đựng đau đớn cực độ.
Tạ Yến Hồng vội buông màn xe, hỏi hắn: “Làm sao vậy?!”
Trường Ninh nhắm mắt lại, môi mấp máy. Tạ Yến Hồng ghé sát tai bên môi hắn mới nghe thấy tiếng thều thào: “Đau đầu…”
Chuyện gì thế? Say rượu mà cũng say nhiều ngày như vậy sao?
Tạ Yến Hồng muốn gọi người lại thấy Trường Ninh đau đến không nhịn nổi nữa, hắn khom lưng cuộn người, hai tay ôm đầu muốn đâm vào vách xe, Tạ Yến Hồng bị dọa hoảng đến mức phải vội vàng bò qua ôm chặt đầu cho hắn.
Lục An gõ gõ cửa xe: “Nhị gia, xuống xe thôi.”
Sức lực Trường Ninh quá lớn, Tạ Yến Hồng không ôm nổi hắn, nôn nóng toát mồ hôi bèn kêu lên: “Gọi đại phu đến đây!”
Lời tác giả:
Đấm đá nhau trên giường xíu thôi, chắc không sao đâu nhỉ?
–
Cho ai chưa hiểu lắm thì hôm đấy cháu Ninh xóc rồi hai đứa xịt lên người nhau nhé ạ, xóc xong cháu Ninh lăn ra ngủ để cháu Hồng ở lại với bãi chiến trường còn mình thì không nhớ gì hết…