Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 77: Vườn không nhà trống
Ngày đại quân xuất phát, bọn họ thừa dịp trời vừa hửng sáng đã lặng lẽ ra đi.
Trận chiến ở Ngụy Châu vừa kết thúc thì Tần Hàn Châu cũng ngất xỉu, nhiều ngày nay Tạ Yến Hồng không cho hắn đụng tay vào bất cứ việc gì, để hắn dưỡng thương đến tinh thần sáng láng thảnh thơi. Tôn Diệp Đình qua đời, người có đủ tư cách lo việc nhân đức lẫn năng lực dụng binh nhất không còn ai khác ngoài hắn, thế là Tần Hàn Châu lên làm chủ tướng, Nhan Trừng lãnh đạo quân tiên phong.
Trường Ninh không chịu cầm binh mà chỉ làm một tên tiểu tốt tùy quân, thế nhưng không có ai dám coi thường hắn. Năng lực dùng trường đao của hắn có bao nhiêu lợi hại mọi người đều rõ ràng, gần như lấy một địch trăm, tuy không quan không tước nhưng trong quân có không ít người tin phục để hắn sai đâu đánh đó.
Tạ Yến Hồng cưỡi ngựa tiễn đại quân suốt chặng đường xa mười dặm. Trường Ninh đi cuối hàng ngũ, cùng y đi song song nhau.
Mấy ngày nay Tạ Yến Hồng cảm thấy mình cư xử như trẻ con, dẫu quan hệ hai người có thân mật đến thế nào thì ở trước mặt Trường Ninh khóc rối tinh rối mù vẫn mất mặt không chịu nổi, mỗi khi nhớ lại những lời bộc bạch của hắn, mặt mũi càng nóng bừng hơn. Có điều lúc này không phải thời điểm thích hợp để lo lắng chuyện tình ái, y chỉ có thể cố gắng áp hết mọi cảm xúc xuống đáy lòng.
Tần Hàn Châu trị quân cực nghiêm, mấy vạn đại quân đi đường vô thanh vô tức, chỉ có tiếng giáp trụ binh khí cọ vào nhau leng keng khiến người ê răng, kết quả là hai người đi sóng vai cũng không thể nhiều lời thêm câu nào.
Tạ Yến Hồng đi đưa tiễn nên chỉ cưỡi ngựa một mình, sợ đường về không an toàn, Trường Ninh liền ghìm cương ngựa: “Ngươi trở về đi.”
Trong lòng dù có trăm ngàn câu muốn nói thì giờ phút này cũng không nói ra được.
“Ừ,” Tạ Yến Hồng nói, “Nhớ cẩn thận đấy.”
Dứt lời, Tạ Yến Hồng liền quay đầu ngựa, y giục ngựa chạy được mấy bước thì ghìm cương nhìn lại, thấy Trường Ninh vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, sau lưng là thiên quân vạn mã kiên định bước đi. Hai người nhìn nhau cách một màn sương mờ ảo, thật lâu sau, từng người xoay thân ruổi ngựa mà đi về hai hướng.
Đại quân di chuyển đến ngày thứ ba thì có quân sĩ tinh mắt phát hiện ra chim ưng săn mồi của người Địch. Giữa bầu trời xanh thẳm, ưng bay cực kỳ cao chỉ còn là một chấm đen, với thể lực của Trường Ninh cũng không đủ khả năng bắn hạ. Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn thêm một lát rồi cúi đầu lẳng lặng hành quân, ai nấy đều sốt ruột nên tiến độ đi đường càng thêm nhanh nhẹn.
Tinh thần Tần Hàn Châu giống như một ngọn lửa hừng hực bất tận, hắn giơ roi giục ngựa chạy lên trước nhất, miệng nói: “Phát hiện mới tốt, chỉ sợ mọi rợ không phát hiện ra chúng ta thôi! Các huynh đệ! Đi ——”
Đại quân cắm đầu chạy giữa bình nguyên, từ trên cao nhìn xuống tựa như một rặng mây đen hung hãn bao phủ đất bằng.
Quả như Tạ Yến Hồng sở liệu, không đến ba ngày thám báo đã trở về đưa tin quân Địch điểm binh dàn trận, hình như có ý tiến công, thế nhưng mới đi được một lúc lại ngừng, không biết đang chần chừ làm gì.
Trong lòng Tạ Yến Hồng biết rõ, bọn chúng đã phát hiện ra tung tích đại quân rồi.
Tính tình Hộc Luật Hằng Già trời sinh giảo hoạt đa nghi, gã vốn nhận định Ngụy Châu sẽ chôn chân tử thủ, dàn trận địa sẵn sàng đón địch, không ngờ vẫn có thể gom được đại quân ra ngoài nên trong lòng chắc chắn phải tính toán lại. Nếu đối phương là kiểu tướng lĩnh quyết đoán, vậy giờ phút này hoặc là tức khắc tấn công Ngụy Châu, hoặc là quay đầu mau chóng chặn đứng đại quân, nếu gã thật sự hành động như vậy thì dù Tạ Yến Hồng có là Gia Cát tái thế cũng không đủ khả năng xoay chuyển cục diện.
Thế nhưng khoảng thời gian bị giam giữ ở Sóc Châu đã đủ để Tạ Yến Hồng nắm rõ tính cách Hộc Luật Hằng Già trong lòng bàn tay, vừa tham vừa nghi, sợ quân Lương dùng kế điệu hổ ly sơn nên nhất định sẽ chạy tới Ngụy Châu tìm hiểu ngọn ngành.
Quả nhiên, sau một hồi chần chừ ngắn ngủi, quân Địch lại bắt đầu tiến đến gần Ngụy Châu.
Lần này khí thế quân Địch không ào ạt nữa mà cực kỳ do dự, tiên phong đi trước, trung quân áp sát theo sau. Đại quân tựa như một mũi kiếm sắc bén ngập ngừng thẳng hướng vào Ngụy Châu.
Quân dân bên trong thành hiển nhiên là sợ hãi. Trước đó hai người Tạ, Lục hao hết tâm tư, bố trí đủ kiểu hết giảng thiên văn lại viết điếu văn, nỗ lực khiến chúng tướng sĩ nâng cao sĩ khí hành quân. Mấy ngày trôi qua, tác dụng tinh thần đã phai nhạt, trong thành hiện giờ vườn không nhà trống là thật, khói mù từ trận chiến vừa rồi còn bao phủ khắp nơi, lúc này nếu không có thêm một liều thuốc mạnh trấn an thì chắc chắn mọi người sẽ loạn hết.
Đứng trên đầu tường thành có thể thấy phía chân trời xa xa có bụi đất bốc lên mù mịt, đó chính là tung tích quân Địch. Binh lực trong thành hiện giờ không thể thắng nổi dù chỉ một trận càn của người Địch, đến cả Vương Am vốn nắm rõ toàn bộ kế hoạch cũng không khỏi lo lắng sợ hãi.
Riêng Tạ Yến Hồng thì vẫn giữ được bình tĩnh, đây chẳng phải lần đầu y lấy vốn nhỏ đánh canh bạc to.
Quân thủ thành xếp thành hàng dưới thành lâu chờ đợi Vương Am phân phó, nhưng ông ta lại chậm chạp không hạ quân lệnh, khiến ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Người bước lên đầu tường không phải Vương Am, mà là Tạ Yến Hồng.
Y thậm chí không mặc áo giáp, chỉ mặc một chiếc áo choàng màu chàm tay hẹp, tóc buộc cao thành đuôi ngựa trông không giống muốn xuất chiến mà như một vị công tử ngọc diện tu mi, anh khí bừng bừng.
Có người nhận ra y tới đây theo quân tiếp viện, phỏng chừng là tướng lĩnh, nhưng rốt cuộc là vị nào thì không ai nói được. So với người đeo mặt nạ hay vung trường đao, Tạ Yến Hồng thật sự quá tầm thường, nhưng càng là người như thế mọi người lại càng tò mò, không hiểu đại quân đã rời khỏi, trong thành không binh không tướng, y sẽ làm cách nào để lui địch.
Trải qua đủ sóng gió, khóe mắt đuôi mày Tạ Yến Hồng không còn mờ mịt nhuốm đầy phù hoa như trước, ngược lại lạnh lùng mang theo khí thế binh đao. Y nói: “Các huynh đệ, quân Địch đã tiến rất gần, nhưng ta có kế lui địch rồi đây.”
Mọi người dỏng tai lên nguyện nghe kỹ càng.
“Chỉ cần một mình ta cưỡi ngựa ra khỏi thành là được.” Tạ Yến Hồng cất cao giọng.
Lời vừa dứt, phía dưới lập tức dâng lên tiếng xì xào bàn tán, đương nhiên không ai tin lời y, có người kinh ngạc, có người sợ hãi, có người lại phẫn nộ hô to, sợ Tạ Yến Hồng lấy tính mạng cả thành ra làm trò đùa.
Thấy thế, Vương Am vội vàng ra mặt, vươn tay áp xuống. Ông ta làm quan ở Ngụy Châu đã lâu, có chút uy tín nên mọi người tạm thời im lặng dừng nghị luận.
Tạ Yến Hồng nói tiếp: “Ta có thể lui địch, đêm qua ta nằm thấy một giấc mộng…”
Câu này nghe càng thêm buồn cười.
“Mơ thấy binh thánh Tôn Tử, ông ấy nói với ta rằng quân dân Ngụy Châu dũng mãnh trung liệt, có thể không đánh mà hàng lui địch, thiên mệnh đã định như vậy rồi.”
Từ chiến trường đầy đao quang kiếm ảnh lập tức nghe sang chuyện quái lực loạn thần, mọi người nhất thời không quay xe kịp, bị Tạ Yến Hồng lùa cho phát ngốc.
Tạ Yến Hồng tiện đà nói: “Ta vốn cũng không tin, đêm trước Lục tiên nhân xem thiên văn trông thấy Hỏa tinh sáng lên, tất có nạn binh hỏa. Không quá mấy ngày mà Hỏa tinh đã nhạt, mặt trăng tiến về Nam Đẩu, xem như họa chiến tranh đã trừ, mọi việc gặp dữ hóa lành.”
Binh tốt đều là đám trai tráng thô kệch lỗ mãng, nghe lời văn hoa mà sửng sốt không rõ thật giả, chỉ biết Hỏa tinh mấy ngày nay đúng là không sáng bằng lúc trước, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đầy mờ mịt.
Lúc này, Tạ Yến Hồng lại ra hiệu cho Lục Thiếu Vi, nàng lập tức cung kính nâng một cái khay gỗ lên.
Tạ Yến Hồng vớ lấy đồ vật trên khay, cất cao giọng: “Nơi này có mấy chục đồng tiền, nếu ta có thể vâng theo thiên mệnh chế địch lui binh, xin binh thánh hiển linh lật toàn bộ mặt tiền lên trên ——”
Vương Am nghe mà hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: “Ta thấy hỏa hậu đủ rồi mà, nếu làm quá, lỡ không linh chẳng phải tự vả miệng mình sao…”
Lục Thiếu Vi liếc ông ta một cái, nhắc nhở: “Suỵt.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Yến Hồng liền vung tay rải mấy chục đồng tiền từ trên cao xuống như tiên nữ rắc hoa. Mọi người ngửa đầu xem xét, ánh nắng chói chang khiến binh sĩ không khỏi nheo mắt, chờ đợi tiền đồng rơi xuống ——
Mấy trăm dặm ngoài xa, đại quân nhìn thành Đại Đồng gần trong gang tấc. Nơi đó vốn là lãnh thổ quốc triều nhưng bây giờ đã nằm trong tay địch, cờ xí treo trên đầu tường sớm đổi màu, dù là ai nhìn thấy cũng phải oán giận.
Bọn họ chia binh làm hai đường, Tần Hàn Châu lãnh cánh quân trái, Nhan Trừng lãnh cánh quân phải, đến thời điểm thích hợp, cánh phải sẽ xung phong đi đầu. Trên mặt Nhan Trừng đeo mặt nạ không nhìn được sắc mặt, cưỡi trên con ngựa cao, tay cầm binh khí trông âm trầm sâu không lường được.
Trải qua trận chiến ở Ngụy Châu, binh sĩ đã hiểu rõ sự dũng mãnh khát máu của quân Địch, lúc này còn không phải thủ thành mà là tấn công, dù chủ tướng có thiện chiến đến thế nào, trong lòng bọn họ vẫn không khỏi bồn chồn lo lắng.
Nhan Trừng nhớ rõ lời Lục Thiếu Vi và Tạ Yến Hồng căn dặn, lúc này lấy từ trong ngực áo ra mấy chục đồng tiền, nói: “Trong tay ta có mấy chục đồng tiền có thể tính mệnh trời. Nếu như có thể vâng theo thiên mệnh chế địch lui binh, xin thần linh làm phép lật toàn bộ mặt tiền lên trên ——”
Dứt lời, hắn vung tay lên trước mặt quân sĩ, mấy chục đồng tiền phản xạ ánh nắng chói mắt rồi rơi lách cách xuống đất. Mọi người cúi xuống nhìn đều kinh ngạc, mấy chục đồng tiền rơi tan tác khắp nơi, thế nhưng toàn bộ đều hướng mặt lên trên không có ngoại lệ.
Nhan Trừng hô: “Thiên mệnh sở quy, trận này tất thắng!”
Tinh thần binh sĩ đại chấn, ánh mắt sáng quắc, tay cầm binh khí nhìn về phía phần đất đai đã mất đi đang chờ bọn họ thu phục trở về.
“Người đâu! Lấy đinh sắt tới, đóng những đồng tiền chương hiển thiên mệnh này xuống mặt đất rồi phủ vải lên. Chờ mọi rợ lui quân lại thu hồi hiến tế!” Tạ Yến Hồng hô.
Dứt lời, y không hề nhìn lại mà xoay người xuống thành lâu, cưỡi lên ngựa. Cửa thành chậm rãi mở ra trước mặt, mọi người tình nguyện phục tùng không dị nghị, lẳng lặng nhường đường cho y.
Bình nguyên phía trước thành Ngụy Châu vẫn còn lại tàn dư áo giáp binh khí gãy hỏng từ trận đại chiến lần trước. Tạ Yến Hồng giơ roi giục ngựa một mình phi ra, cổng thành lập tức khép lại sau lưng.
Quân tiên phong của người Địch đã đến, thấy thành Ngụy Châu hoàn toàn không có dấu hiệu nghênh chiến, đầu tường không người thủ vệ cũng không bố trí binh lực thủ thành, cứ như đang chắp tay đón chào bọn họ. Đương lúc do dự, lại trông thấy một người mặc quần áo màu chàm cưỡi ngựa một mình đi ra, dù bị vạn mũi tên chĩa thẳng vào cũng không hề sợ hãi. Y giục ngựa đến trước mặt quân tiên phong, toàn bộ dây cung căng tròn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt ghê răng.
Y dùng Hồ ngữ hô to: “Hộc Luật Hằng Già ở đâu!”
Một mình một ngựa, mở miệng liền hô thẳng tên họ chủ tướng quân địch, chẳng lẽ là muốn dâng thành đầu hàng?
Tư thái Tạ Yến Hồng vững vàng, Tiểu Ô mà y cưỡi cũng rất có phong phạm tướng quân, chỉ đứng thản nhiên không phát ra một tiếng phì mũi nào. Tạ Yến Hồng hô lên ba lần, chỉ một lát sau, quân Địch liền tách ra làm hai, một người từ giữa giục ngựa bước ra đối diện với y, đúng là Hộc Luật Hằng Già.
Hộc Luật Hằng Già không còn mang dáng vẻ thiếu niên nữa mà đằng đằng sát khí, ánh mắt âm ngoan lẳng lặng đánh giá Tạ Yến Hồng như muốn phỏng đoán ý đồ của y.
“Lâu rồi không gặp.” Hộc Luật Hằng Già nói.
Tạ Yến Hồng không rảnh rỗi hàn huyên, mở miệng liền nói thẳng: “Sao ngươi còn chưa rút quân đi?”
Lời tác giả:
Câu chuyện ném tiền đồng này đến từ danh tướng Địch Thanh thời Tống, trên mặt ông ấy cũng có xăm chữ, ngầu lắm.
Trận chiến ở Ngụy Châu vừa kết thúc thì Tần Hàn Châu cũng ngất xỉu, nhiều ngày nay Tạ Yến Hồng không cho hắn đụng tay vào bất cứ việc gì, để hắn dưỡng thương đến tinh thần sáng láng thảnh thơi. Tôn Diệp Đình qua đời, người có đủ tư cách lo việc nhân đức lẫn năng lực dụng binh nhất không còn ai khác ngoài hắn, thế là Tần Hàn Châu lên làm chủ tướng, Nhan Trừng lãnh đạo quân tiên phong.
Trường Ninh không chịu cầm binh mà chỉ làm một tên tiểu tốt tùy quân, thế nhưng không có ai dám coi thường hắn. Năng lực dùng trường đao của hắn có bao nhiêu lợi hại mọi người đều rõ ràng, gần như lấy một địch trăm, tuy không quan không tước nhưng trong quân có không ít người tin phục để hắn sai đâu đánh đó.
Tạ Yến Hồng cưỡi ngựa tiễn đại quân suốt chặng đường xa mười dặm. Trường Ninh đi cuối hàng ngũ, cùng y đi song song nhau.
Mấy ngày nay Tạ Yến Hồng cảm thấy mình cư xử như trẻ con, dẫu quan hệ hai người có thân mật đến thế nào thì ở trước mặt Trường Ninh khóc rối tinh rối mù vẫn mất mặt không chịu nổi, mỗi khi nhớ lại những lời bộc bạch của hắn, mặt mũi càng nóng bừng hơn. Có điều lúc này không phải thời điểm thích hợp để lo lắng chuyện tình ái, y chỉ có thể cố gắng áp hết mọi cảm xúc xuống đáy lòng.
Tần Hàn Châu trị quân cực nghiêm, mấy vạn đại quân đi đường vô thanh vô tức, chỉ có tiếng giáp trụ binh khí cọ vào nhau leng keng khiến người ê răng, kết quả là hai người đi sóng vai cũng không thể nhiều lời thêm câu nào.
Tạ Yến Hồng đi đưa tiễn nên chỉ cưỡi ngựa một mình, sợ đường về không an toàn, Trường Ninh liền ghìm cương ngựa: “Ngươi trở về đi.”
Trong lòng dù có trăm ngàn câu muốn nói thì giờ phút này cũng không nói ra được.
“Ừ,” Tạ Yến Hồng nói, “Nhớ cẩn thận đấy.”
Dứt lời, Tạ Yến Hồng liền quay đầu ngựa, y giục ngựa chạy được mấy bước thì ghìm cương nhìn lại, thấy Trường Ninh vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, sau lưng là thiên quân vạn mã kiên định bước đi. Hai người nhìn nhau cách một màn sương mờ ảo, thật lâu sau, từng người xoay thân ruổi ngựa mà đi về hai hướng.
Đại quân di chuyển đến ngày thứ ba thì có quân sĩ tinh mắt phát hiện ra chim ưng săn mồi của người Địch. Giữa bầu trời xanh thẳm, ưng bay cực kỳ cao chỉ còn là một chấm đen, với thể lực của Trường Ninh cũng không đủ khả năng bắn hạ. Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn thêm một lát rồi cúi đầu lẳng lặng hành quân, ai nấy đều sốt ruột nên tiến độ đi đường càng thêm nhanh nhẹn.
Tinh thần Tần Hàn Châu giống như một ngọn lửa hừng hực bất tận, hắn giơ roi giục ngựa chạy lên trước nhất, miệng nói: “Phát hiện mới tốt, chỉ sợ mọi rợ không phát hiện ra chúng ta thôi! Các huynh đệ! Đi ——”
Đại quân cắm đầu chạy giữa bình nguyên, từ trên cao nhìn xuống tựa như một rặng mây đen hung hãn bao phủ đất bằng.
Quả như Tạ Yến Hồng sở liệu, không đến ba ngày thám báo đã trở về đưa tin quân Địch điểm binh dàn trận, hình như có ý tiến công, thế nhưng mới đi được một lúc lại ngừng, không biết đang chần chừ làm gì.
Trong lòng Tạ Yến Hồng biết rõ, bọn chúng đã phát hiện ra tung tích đại quân rồi.
Tính tình Hộc Luật Hằng Già trời sinh giảo hoạt đa nghi, gã vốn nhận định Ngụy Châu sẽ chôn chân tử thủ, dàn trận địa sẵn sàng đón địch, không ngờ vẫn có thể gom được đại quân ra ngoài nên trong lòng chắc chắn phải tính toán lại. Nếu đối phương là kiểu tướng lĩnh quyết đoán, vậy giờ phút này hoặc là tức khắc tấn công Ngụy Châu, hoặc là quay đầu mau chóng chặn đứng đại quân, nếu gã thật sự hành động như vậy thì dù Tạ Yến Hồng có là Gia Cát tái thế cũng không đủ khả năng xoay chuyển cục diện.
Thế nhưng khoảng thời gian bị giam giữ ở Sóc Châu đã đủ để Tạ Yến Hồng nắm rõ tính cách Hộc Luật Hằng Già trong lòng bàn tay, vừa tham vừa nghi, sợ quân Lương dùng kế điệu hổ ly sơn nên nhất định sẽ chạy tới Ngụy Châu tìm hiểu ngọn ngành.
Quả nhiên, sau một hồi chần chừ ngắn ngủi, quân Địch lại bắt đầu tiến đến gần Ngụy Châu.
Lần này khí thế quân Địch không ào ạt nữa mà cực kỳ do dự, tiên phong đi trước, trung quân áp sát theo sau. Đại quân tựa như một mũi kiếm sắc bén ngập ngừng thẳng hướng vào Ngụy Châu.
Quân dân bên trong thành hiển nhiên là sợ hãi. Trước đó hai người Tạ, Lục hao hết tâm tư, bố trí đủ kiểu hết giảng thiên văn lại viết điếu văn, nỗ lực khiến chúng tướng sĩ nâng cao sĩ khí hành quân. Mấy ngày trôi qua, tác dụng tinh thần đã phai nhạt, trong thành hiện giờ vườn không nhà trống là thật, khói mù từ trận chiến vừa rồi còn bao phủ khắp nơi, lúc này nếu không có thêm một liều thuốc mạnh trấn an thì chắc chắn mọi người sẽ loạn hết.
Đứng trên đầu tường thành có thể thấy phía chân trời xa xa có bụi đất bốc lên mù mịt, đó chính là tung tích quân Địch. Binh lực trong thành hiện giờ không thể thắng nổi dù chỉ một trận càn của người Địch, đến cả Vương Am vốn nắm rõ toàn bộ kế hoạch cũng không khỏi lo lắng sợ hãi.
Riêng Tạ Yến Hồng thì vẫn giữ được bình tĩnh, đây chẳng phải lần đầu y lấy vốn nhỏ đánh canh bạc to.
Quân thủ thành xếp thành hàng dưới thành lâu chờ đợi Vương Am phân phó, nhưng ông ta lại chậm chạp không hạ quân lệnh, khiến ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Người bước lên đầu tường không phải Vương Am, mà là Tạ Yến Hồng.
Y thậm chí không mặc áo giáp, chỉ mặc một chiếc áo choàng màu chàm tay hẹp, tóc buộc cao thành đuôi ngựa trông không giống muốn xuất chiến mà như một vị công tử ngọc diện tu mi, anh khí bừng bừng.
Có người nhận ra y tới đây theo quân tiếp viện, phỏng chừng là tướng lĩnh, nhưng rốt cuộc là vị nào thì không ai nói được. So với người đeo mặt nạ hay vung trường đao, Tạ Yến Hồng thật sự quá tầm thường, nhưng càng là người như thế mọi người lại càng tò mò, không hiểu đại quân đã rời khỏi, trong thành không binh không tướng, y sẽ làm cách nào để lui địch.
Trải qua đủ sóng gió, khóe mắt đuôi mày Tạ Yến Hồng không còn mờ mịt nhuốm đầy phù hoa như trước, ngược lại lạnh lùng mang theo khí thế binh đao. Y nói: “Các huynh đệ, quân Địch đã tiến rất gần, nhưng ta có kế lui địch rồi đây.”
Mọi người dỏng tai lên nguyện nghe kỹ càng.
“Chỉ cần một mình ta cưỡi ngựa ra khỏi thành là được.” Tạ Yến Hồng cất cao giọng.
Lời vừa dứt, phía dưới lập tức dâng lên tiếng xì xào bàn tán, đương nhiên không ai tin lời y, có người kinh ngạc, có người sợ hãi, có người lại phẫn nộ hô to, sợ Tạ Yến Hồng lấy tính mạng cả thành ra làm trò đùa.
Thấy thế, Vương Am vội vàng ra mặt, vươn tay áp xuống. Ông ta làm quan ở Ngụy Châu đã lâu, có chút uy tín nên mọi người tạm thời im lặng dừng nghị luận.
Tạ Yến Hồng nói tiếp: “Ta có thể lui địch, đêm qua ta nằm thấy một giấc mộng…”
Câu này nghe càng thêm buồn cười.
“Mơ thấy binh thánh Tôn Tử, ông ấy nói với ta rằng quân dân Ngụy Châu dũng mãnh trung liệt, có thể không đánh mà hàng lui địch, thiên mệnh đã định như vậy rồi.”
Từ chiến trường đầy đao quang kiếm ảnh lập tức nghe sang chuyện quái lực loạn thần, mọi người nhất thời không quay xe kịp, bị Tạ Yến Hồng lùa cho phát ngốc.
Tạ Yến Hồng tiện đà nói: “Ta vốn cũng không tin, đêm trước Lục tiên nhân xem thiên văn trông thấy Hỏa tinh sáng lên, tất có nạn binh hỏa. Không quá mấy ngày mà Hỏa tinh đã nhạt, mặt trăng tiến về Nam Đẩu, xem như họa chiến tranh đã trừ, mọi việc gặp dữ hóa lành.”
Binh tốt đều là đám trai tráng thô kệch lỗ mãng, nghe lời văn hoa mà sửng sốt không rõ thật giả, chỉ biết Hỏa tinh mấy ngày nay đúng là không sáng bằng lúc trước, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đầy mờ mịt.
Lúc này, Tạ Yến Hồng lại ra hiệu cho Lục Thiếu Vi, nàng lập tức cung kính nâng một cái khay gỗ lên.
Tạ Yến Hồng vớ lấy đồ vật trên khay, cất cao giọng: “Nơi này có mấy chục đồng tiền, nếu ta có thể vâng theo thiên mệnh chế địch lui binh, xin binh thánh hiển linh lật toàn bộ mặt tiền lên trên ——”
Vương Am nghe mà hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: “Ta thấy hỏa hậu đủ rồi mà, nếu làm quá, lỡ không linh chẳng phải tự vả miệng mình sao…”
Lục Thiếu Vi liếc ông ta một cái, nhắc nhở: “Suỵt.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Yến Hồng liền vung tay rải mấy chục đồng tiền từ trên cao xuống như tiên nữ rắc hoa. Mọi người ngửa đầu xem xét, ánh nắng chói chang khiến binh sĩ không khỏi nheo mắt, chờ đợi tiền đồng rơi xuống ——
Mấy trăm dặm ngoài xa, đại quân nhìn thành Đại Đồng gần trong gang tấc. Nơi đó vốn là lãnh thổ quốc triều nhưng bây giờ đã nằm trong tay địch, cờ xí treo trên đầu tường sớm đổi màu, dù là ai nhìn thấy cũng phải oán giận.
Bọn họ chia binh làm hai đường, Tần Hàn Châu lãnh cánh quân trái, Nhan Trừng lãnh cánh quân phải, đến thời điểm thích hợp, cánh phải sẽ xung phong đi đầu. Trên mặt Nhan Trừng đeo mặt nạ không nhìn được sắc mặt, cưỡi trên con ngựa cao, tay cầm binh khí trông âm trầm sâu không lường được.
Trải qua trận chiến ở Ngụy Châu, binh sĩ đã hiểu rõ sự dũng mãnh khát máu của quân Địch, lúc này còn không phải thủ thành mà là tấn công, dù chủ tướng có thiện chiến đến thế nào, trong lòng bọn họ vẫn không khỏi bồn chồn lo lắng.
Nhan Trừng nhớ rõ lời Lục Thiếu Vi và Tạ Yến Hồng căn dặn, lúc này lấy từ trong ngực áo ra mấy chục đồng tiền, nói: “Trong tay ta có mấy chục đồng tiền có thể tính mệnh trời. Nếu như có thể vâng theo thiên mệnh chế địch lui binh, xin thần linh làm phép lật toàn bộ mặt tiền lên trên ——”
Dứt lời, hắn vung tay lên trước mặt quân sĩ, mấy chục đồng tiền phản xạ ánh nắng chói mắt rồi rơi lách cách xuống đất. Mọi người cúi xuống nhìn đều kinh ngạc, mấy chục đồng tiền rơi tan tác khắp nơi, thế nhưng toàn bộ đều hướng mặt lên trên không có ngoại lệ.
Nhan Trừng hô: “Thiên mệnh sở quy, trận này tất thắng!”
Tinh thần binh sĩ đại chấn, ánh mắt sáng quắc, tay cầm binh khí nhìn về phía phần đất đai đã mất đi đang chờ bọn họ thu phục trở về.
“Người đâu! Lấy đinh sắt tới, đóng những đồng tiền chương hiển thiên mệnh này xuống mặt đất rồi phủ vải lên. Chờ mọi rợ lui quân lại thu hồi hiến tế!” Tạ Yến Hồng hô.
Dứt lời, y không hề nhìn lại mà xoay người xuống thành lâu, cưỡi lên ngựa. Cửa thành chậm rãi mở ra trước mặt, mọi người tình nguyện phục tùng không dị nghị, lẳng lặng nhường đường cho y.
Bình nguyên phía trước thành Ngụy Châu vẫn còn lại tàn dư áo giáp binh khí gãy hỏng từ trận đại chiến lần trước. Tạ Yến Hồng giơ roi giục ngựa một mình phi ra, cổng thành lập tức khép lại sau lưng.
Quân tiên phong của người Địch đã đến, thấy thành Ngụy Châu hoàn toàn không có dấu hiệu nghênh chiến, đầu tường không người thủ vệ cũng không bố trí binh lực thủ thành, cứ như đang chắp tay đón chào bọn họ. Đương lúc do dự, lại trông thấy một người mặc quần áo màu chàm cưỡi ngựa một mình đi ra, dù bị vạn mũi tên chĩa thẳng vào cũng không hề sợ hãi. Y giục ngựa đến trước mặt quân tiên phong, toàn bộ dây cung căng tròn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt ghê răng.
Y dùng Hồ ngữ hô to: “Hộc Luật Hằng Già ở đâu!”
Một mình một ngựa, mở miệng liền hô thẳng tên họ chủ tướng quân địch, chẳng lẽ là muốn dâng thành đầu hàng?
Tư thái Tạ Yến Hồng vững vàng, Tiểu Ô mà y cưỡi cũng rất có phong phạm tướng quân, chỉ đứng thản nhiên không phát ra một tiếng phì mũi nào. Tạ Yến Hồng hô lên ba lần, chỉ một lát sau, quân Địch liền tách ra làm hai, một người từ giữa giục ngựa bước ra đối diện với y, đúng là Hộc Luật Hằng Già.
Hộc Luật Hằng Già không còn mang dáng vẻ thiếu niên nữa mà đằng đằng sát khí, ánh mắt âm ngoan lẳng lặng đánh giá Tạ Yến Hồng như muốn phỏng đoán ý đồ của y.
“Lâu rồi không gặp.” Hộc Luật Hằng Già nói.
Tạ Yến Hồng không rảnh rỗi hàn huyên, mở miệng liền nói thẳng: “Sao ngươi còn chưa rút quân đi?”
Lời tác giả:
Câu chuyện ném tiền đồng này đến từ danh tướng Địch Thanh thời Tống, trên mặt ông ấy cũng có xăm chữ, ngầu lắm.