Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 75: Ngã xuống
Hiện giờ tình thế khẩn cấp, Tạ Yến Hồng không có tâm tình khách sáo ngọt nhạt với Vương Am nên vào thẳng vấn đề: “Từ ngày đông tiến đến nay, quân Địch hạ liên tiếp hai thành Sóc Châu, Đại Đồng, sau đó phá hai quan Tử Kinh Cư Dung, lúc này vấp ngã ở Ngụy Châu đương nhiên sẽ không dễ dàng chấp nhận. Kinh qua trận này, bọn chúng hẳn đã biết Ngụy Châu không phải một cái thùng sắt, người Địch công thành khó, chúng ta giữ thành còn khó hơn. Thám báo điều tra nói quân Địch vẫn chưa đi xa, hiện tại đã vượt qua sông Vĩnh Định nghỉ ngơi chỉnh đốn. Không quá ba ngày nữa chắc chắn chúng sẽ ngóc đầu quay trở lại.”
Trải qua một trận chiến cam go ác liệt, Vương Am tuổi cao đã lộ ra dấu hiệu mệt mỏi, thế nhưng nhắc đến chiến sự ông ta vẫn rất nghiêm túc: “Dựa vào lực lượng của Ngụy Châu thì rất khó ngăn cản vó ngựa của người Địch. Chúng ta chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chờ thêm viện quân tới mới đủ quân lực chiến đấu đến cùng…”
“Quá chậm,” Tạ Yến Hồng ngắt lời, “Tống Tri Vọng bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh rỗi quan tâm đến nơi này đâu.”
Y hô thẳng đại danh của hoàng đế mà trong phòng chỉ có mỗi mình Vương Am cứng người, có điều Vương Am so ra càng hiểu rõ hơn Tạ Yến Hồng, hiện giờ Thánh thượng ngồi trên long ỷ quả thật không an ổn gì cho cam.
Ngày trước tiên đế băng thệ, Thái tử bị phế thành Tế Vương đày đi Từ Châu, một đám lão thần lục tục từ quan mất tích vốn đã có nhiều điều khuất tất, vất vả lắm mới áp được xuống lại đến phiên đám Thái học sĩ ngóc đầu phải xử lý triệt để.
Hiện giờ Tế Vương dựng cờ tạo phản, đương nhiên Thánh nhân sốt ruột rồi.
Vứt bỏ Ngụy Châu còn có thể dời đô đi nơi khác, người Địch cũng không thể nuốt trọn Trung nguyên trong ngày một ngày hai. Nhưng nếu bên Tế Vương xử lý không tốt, Thánh nhân vừa mất đại nghĩa vừa danh không chính ngôn không thuận, vậy thì coi như xong đời.
Thấy Vương Am ngẩn người, Tạ Yến Hồng đứng dậy trải một tấm bản đồ lên bàn sách. Đầu ngón tay y trực tiếp dừng ở Đại Đồng: “Chiếm lấy Đại Đồng.”
Vương Am cứng họng, sau một lúc lâu mới nói: “Chuyện này… này… chuyện này quá mạo hiểm…”
Tạ Yến Hồng thu tay ngồi lại xuống ghế bành: “Thế thông phán đại nhân có kế sách lui địch nào khả dĩ rồi?”
Người Địch vây khốn Ngụy Châu, phục kích quân tiếp viện, bọn họ dùng hết thủ đoạn chỉ có thể chặn được một lần tiến công. Quân Địch xem Ngụy Châu là vật trong tay, phải dùng hết lực lượng bắt lấy cho bằng được, vậy Đại Đồng lúc này chắc chắn không còn quân. Đại Đồng lại là bản doanh đông tiến của người Địch, bọn họ nhất định sẽ quay về cứu viện, Ngụy Châu xem như được cứu.
Mặc dù cách này không đảm bảo mười phần, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn chôn chân tử thủ để Ngụy Châu trải qua một trận ác chiến nữa.
Vương Am nôn nóng vã mồ hôi trán, liền đứng phắt dậy chắp tay sau lưng đi qua đi về. Đám người Tạ Yến Hồng cùng lắm là một toán quân ô hợp, có làm xằng bậy kiểu gì thì chỉ cần rút đi là xong. Nhãi ranh Tần Hàn Châu liều mạng không muốn sống nhưng có cha là cận thần thiên tử, còn riêng ông ta, nếu có chuyện gì bất trắc thì mũ quan không giữ được là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
Đồ cáo già.
Tạ Yến Hồng liếc mắt một cái liền hiểu ngay ông ta e ngại chuyện gì, lạnh lùng đâm một câu: “Chẳng biết Tống Tri Vọng có ngồi trên long ỷ đủ lâu để giáng tội ngài nữa không ấy chứ.”
Lục Thiếu Vi nhìn thoáng qua Vương Yên nãy giờ luôn loanh quanh ngoài cửa, thình lình chen vào: “Nếu thành bị chiếm, ngài nên suy tính trước cho cháu gái bảo bối của mình thắt cổ hay nhảy sông mới tốt đi, mọi rợ không biết thương hương tiếc ngọc gì đâu.”
Đánh rắn phải đánh phủ đầu, Lục Thiếu Vi buông những lời này ra, Vương Am lập tức rùng mình dao động.
Ông ta do dự nói: “Chỉ sợ lúc này người ngựa đều mệt mỏi, quân tâm không đủ phấn chấn.”
Tạ Yến Hồng nghiêm mặt: “Mọi rợ cướp bóc khắp nơi, chúng ta thảo phạt là thuận theo mệnh trời, là làm việc chính nghĩa.”
Vương Am bật cười, trong lòng cũng cười nhạo y ấu trĩ, hừ một tiếng rồi nói: “Có đúng là mệnh trời hay không, có phải chính nghĩa hay không, chỉ nói mấy câu không đủ làm người ta tin phục đâu.”
Vừa trải qua một trận đại chiến, còn vất vả lắm mới thắng được, lúc này lại bảo binh lính lặn lội đường xa, từ bỏ thành trì đang bảo vệ mà đi phục kích đám người Địch hiếu chiến khát máu, trần đời mấy ai có lá gan này.
Lục Thiếu Vi nói như thật: “Ta là đạo sĩ, tiên nhân hạ phàm, ta nói đại nghĩa về tay ai thì là của người đó.”
Vương Am nghiêng đầu nhìn kỹ vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt kia, không còn thái độ coi khinh như vừa rồi nữa.
Bọn họ ngồi trong thư phòng tiếp tục thảo luận về việc bố trí binh lực, khắc phục hậu quả chiến tranh trong thành, mấy người ngồi nói từ lúc thái dương vừa dâng lên đến tận khi trời ngả về tây, đầu Tạ Yến Hồng kêu ong ong, choáng đầu hoa mắt chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc, liền đứng dậy cáo từ.
Vương Am nhìn y mà thần sắc phức tạp, đột nhiên nói: “Không hổ là con trai của Tạ Thao và A Bích.”
Ánh mắt Tạ Yến Hồng phủ đầy băng sương, lạnh lùng đáp: “Ngài còn mặt mũi nhắc đến tên bọn họ sao?”
Dứt lời y xoay người bỏ đi.
Trường Ninh ôm đao ngồi bên ngạch cửa không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, có lẽ vì hắn cũng cực kỳ mệt, dưới mắt nổi quầng thâm đen sì. Trông thấy hắn, băng sương trong mắt Tạ Yến Hồng lập tức tan chảy, hóa thành một hồ nước xuân.
Trường Ninh vốn cảnh giác, Tạ Yến Hồng vừa tiến lại gần hắn cũng mở mắt tỉnh dậy.
Tạ Yến Hồng ngồi xổm xuống, gạt đi sợi tóc vướng trên mặt hắn: “Đi thôi, tìm chỗ ngủ một giấc đã.”
Trường Ninh ngoan ngoãn gật đầu đứng lên, theo y cùng nhau đi ra ngoài.
Tuy Ngụy Châu rộng lớn nhưng phải chứa đến mấy vạn quân lính, người bị thương còn đông đảo nên không có bao nhiêu chỗ để tá túc, đoàn người bọn họ đành chen chúc nhau trong biệt viện mà Tôn Diệp Đình từng ở.
Tạ Yến Hồng đi thăm Tôn Diệp Đình.
Hắn ta vẫn đang thoi thóp từng ngày, sắc mặt không chỉ trắng bệch mà còn xám ngoét. Nhan Trừng đang chống đầu ngồi trước giường vội đứng lên, hắn vốn không đeo mặt nạ, thấy bọn họ tiến vào lập tức vớ mặt nạ đeo lên, hàng chữ chói mắt trên mặt thoắt hiện một cái rồi biến mất.
Nhan Trừng nói: “Các ngươi đi nghỉ đi, ta không mệt, sẽ trông chừng hắn một lát.”
Tạ Yến Hồng và Trường Ninh đi tìm chỗ nghỉ tạm, Lục Thiếu Vi dừng chân lại nhìn thẳng vào Nhan Trừng, đoạn chỉ tay lên mặt nạ của hắn, nói: “Ngươi không đeo cái đó cũng được.”
Trong trại phỉ của Nhan Trừng có không ít tội binh mặt xăm chữ, ở chỗ này có lẽ không còn ai nhận ra hắn nữa, dù hắn không đeo mặt nạ thì cũng không quá gây sự chú ý. Thế nhưng Nhan Trừng không trả lời nàng, chỉ lắc đầu.
Lục Thiếu Vi hỏi: “Ngươi rất kính trọng vị hoàng đế kia sao?”
Nhan Trừng trợn tròn mắt, vội đáp: “Làm sao có thể!”
“Thì đấy,” Lục Thiếu Vi nhẹ nhàng phân tích, “Ngươi vốn vô tội, cần gì phải để ý chuyện hắn định tội người. Nếu ngươi tự nhận mình có tội thì cho dù trên mặt không xăm chữ, trong lòng vẫn có chữ viết khắc sâu.”
Dứt lời nàng cũng bỏ đi, để lại Nhan Trừng ngồi im lặng xuất thần.
Tạ Yến Hồng đầy đầu suy nghĩ nên căn bản không ngủ được.
Giường cực kỳ nhỏ hẹp, một mình Trường Ninh vai rộng chân dài nằm lên thì gần như không còn khe hở nào nữa, Tạ Yến Hồng đè hết nửa người lên người hắn, cho dù không ngủ được cũng không dám cử động, sợ quấy rầy Trường Ninh nghỉ ngơi. Trường Ninh lại biết y không ngủ, bèn giơ tay vỗ vỗ lưng trấn an.
Tạ Yến Hồng làm bộ giận dỗi thì thầm: “Người ta sắp ngủ rồi còn bị ngươi vỗ tỉnh.”
Trường Ninh bật cười: “Cứ giả vờ đi.”
“Thật sự ngủ rồi mà.”
“Không có.”
Nói đoạn, Trường Ninh chen bàn tay mình vào vị trí hai người tương dán, lòng bàn tay áp lên ngực Tạ Yến Hồng: “Nhịp tim không giống nhau.”
Tạ Yến Hồng không ngủ được, trong đầu luôn quanh quẩn câu nói của Tôn Diệp Đình —— “Nhà các ngươi còn người”.
“Còn có người”, nghĩa là có khả năng sống sót một hai người. Cha y là đầu phạm đương nhiên chạy đằng trời. Chẳng lẽ là mẹ y? Hay là ca ca? Tẩu tẩu có khả năng nhất, dù sao nhà mẹ đẻ nàng ở kinh thành cũng có chút thế lực, lại là người khác họ, tỉ lệ sống sót cao hơn.
Không biết Tôn Diệp Đình giấu thư ở chỗ nào, biệt viện lớn như thế không thể tìm ra trong ngày một ngày hai. Hiện giờ tình huống cấp bách, chỉ có thể giải vây trước mắt rồi quay lại thám thính sau.
Mỗi khi suy nghĩ đến một loại khả năng, trái tim Tạ Yến Hồng tưởng như lại nhúng trong chảo dầu thêm một lượt. Sau khi toàn bộ hy vọng vụt tắt đột ngột bốc lên hy vọng mới, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.
Thấy y không nói gì, Trường Ninh vỗ vỗ lưng y, nói: “Dịch lên một chút đi.”
Tạ Yến Hồng không muốn động đậy một chút nào, y cọ tới cọ lui xê dịch lên trên, mặt dán vào cằm Trường Ninh, hắn chỉ cần hơi cúi đầu là môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Hai người đều cực kỳ buồn ngủ, dù là hôn môi thì cũng chậm rì rì cọ cọ môi rồi chạm chạm mũi. Vành tai Tạ Yến Hồng hơi nóng lên, hóa ra là Trường Ninh đang nhẹ nhàng xoa xoa lên đó, sau đó còn luồn tay xoa bóp gáy y như đang chơi đùa với con mèo con lười biếng.
Tạ Yến Hồng thả lỏng người như được ngâm vào bồn nước nóng, toàn thân mềm mại thậm chí còn bật ra tiếng hừ hừ thoải mái. Y dán lên người Trường Ninh, tay vươn ra sờ soạng bờ vai cánh tay hắn, chỉ hận không thể dung nhập luôn vào người hắn.
Cứ như thế được một lát, y chậm rãi thiếp đi.
Sau nửa đêm, Tạ Yến Hồng bị tiếng đập cửa rung trời đánh thức.
Người bên ngoài chính là Lục Thiếu Vi, nàng kêu lên: “Mau tới đây, người sắp không xong rồi ——”
Tạ Yến Hồng giật mình choàng tỉnh, tim đập lỡ một nhịp vội xoay người xuống giường, y chỉ khoác thêm một chiếc áo ngoài chứ không kịp cài đai lưng, chân xỏ giày lập tức lao ra, còn suýt nữa làm rơi cả giày. Lúc y tiến vào phòng, cả Nhan Trừng và Vương Am cũng có mặt, vài vị y quan tụ tập một chỗ đầy mặt u sầu.
Tạ Yến Hồng nhào đến bên mép giường, sắc mặt Tôn Diệp Đình xám như tro, hơi thở dồn dập có vẻ như đang cực kỳ đau đớn.
“Ta tới rồi.”
Tạ Yến Hồng nắm lấy tay Tôn Diệp Đình, hắn ta tựa như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, vội nắm tay y dùng sức bóp mạnh, khiến Tạ Yến Hồng suýt kêu to vì đau.
Y đưa lỗ tai kề sát miệng Tôn Diệp Đình, nghe hắn ta thở dồn mà nói: “Thư phòng… Binh pháp…”
Tạ Yến Hồng biết hắn ta đang nhắc đến bức thư, vội nói: “Biết rồi, ta sẽ đi tìm.”
Sau đó Tôn Diệp Đình không nói thêm được gì nữa, bàn tay vẫn nắm chặt tay Tạ Yến Hồng, miệng không ngừng lải nhải mấy chữ “Đau” hoặc “Sợ”.
Người sắp chết sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì? Là thân nhân đã qua đời, hay là kẻ thù đã chết thảm. Tạ Yến Hồng không biết, nhưng y biết Tôn Diệp Đình rất nhát gan.
Trước kia lúc còn đi học, chỉ cần phu tử trừng mắt một cái là hắn ta luôn sợ đến mức nói lắp. Tôn gia ngoài hắn ta chỉ có ba khuê nữ, tính tình hắn ta cũng vì thế mà mềm mại nhẹ nhàng như nước. Nhưng cũng chính con người mềm mại nhẹ nhàng đến mức không ai để vào mắt đó đã đào hố chôn cả Tạ gia lẫn Nhan gia, chính con người mềm yếu nhu nhược đó đã cầm kiếm xông lên trước nhất, một bước không lùi.
Tạ Yến Hồng quá mờ mịt, y ngập ngừng nửa ngày không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng chỉ khô khốc nói: “Phu tử từng nói, thi thư có linh, là lẽ phải của trời đất, có thể tiếp thêm can đảm, ngươi đừng sợ.”
Y thuộc lòng vô số thi thư, nhưng lúc này đào hết cõi lòng ra cũng không nhớ được gì, chỉ nhớ được quyển《 Thiên Tự Văn 》vỡ lòng mình học thuở bé. Cổ họng y khô khốc, nuốt nước bọt vài lần mới miễn cưỡng mở miệng: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương…”
Đọc đến lúc miệng khô, Nhan Trừng ở bên cạnh tiếp tục đọc.
Nắm tay của Tôn Diệp Đình từ từ lỏng dần theo từng câu chữ, đến câu “Xuyên lưu bất tức, uyên trừng thủ ánh”, bàn tay hắn ta nhẹ nhàng rơi xuống sập, không còn động tĩnh gì nữa.
Ở trong thành Ngụy Châu, phàm là sĩ tốt bá tánh, không ai là không biết đến vị mệnh quan triều đình này. Hắn ta không có thái độ kẻ cả của bậc bề trên, sẵn sàng tự mình làm mọi việc, còn xung phong hàng đầu nên suốt ngày phong trần mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy. Ai nấy đều rất kính trọng hắn ta, lúc này lập tức đã có tôi tớ sĩ tốt đứng bên ngoài lặng lẽ lau nước mắt.
Lục Thiếu Vi đứng một mình đón gió đêm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Một vệt sáng xẹt qua phía chân trời rồi biến mất —— vừa có một ngôi sao rơi xuống. Bầu trời rộng lớn sáng rực, dẫn đường cho thời khắc chinh chiến sát phạt.
Lục Thiếu Vi mừng đến vỗ đùi, lẩm bẩm: “Trời cũng giúp ta.”
Lời tác giả:
Ngay từ ban đầu viết tôi đã nghĩ kỹ kết cục cho Tiểu Tôn rồi, hắn là kiểu nhân vật có khuynh hướng tự hủy.
Trong lúc mọi người đều thương tâm, chỉ có mình Lục Thiếu Vi là phấn khích, tôi rất thích.
Quá trình viết ra bộ truyện này rất vất vả, từ ngày xài hết bản thảo để dành càng vất vả gấp đôi, mỗi lần update đều có cảm giác não không dùng được. Thế nhưng tôi cũng rất thích quá trình này, cảm giác như đang vừa viết vừa chữa lành nội tâm ấy.
Trải qua một trận chiến cam go ác liệt, Vương Am tuổi cao đã lộ ra dấu hiệu mệt mỏi, thế nhưng nhắc đến chiến sự ông ta vẫn rất nghiêm túc: “Dựa vào lực lượng của Ngụy Châu thì rất khó ngăn cản vó ngựa của người Địch. Chúng ta chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chờ thêm viện quân tới mới đủ quân lực chiến đấu đến cùng…”
“Quá chậm,” Tạ Yến Hồng ngắt lời, “Tống Tri Vọng bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh rỗi quan tâm đến nơi này đâu.”
Y hô thẳng đại danh của hoàng đế mà trong phòng chỉ có mỗi mình Vương Am cứng người, có điều Vương Am so ra càng hiểu rõ hơn Tạ Yến Hồng, hiện giờ Thánh thượng ngồi trên long ỷ quả thật không an ổn gì cho cam.
Ngày trước tiên đế băng thệ, Thái tử bị phế thành Tế Vương đày đi Từ Châu, một đám lão thần lục tục từ quan mất tích vốn đã có nhiều điều khuất tất, vất vả lắm mới áp được xuống lại đến phiên đám Thái học sĩ ngóc đầu phải xử lý triệt để.
Hiện giờ Tế Vương dựng cờ tạo phản, đương nhiên Thánh nhân sốt ruột rồi.
Vứt bỏ Ngụy Châu còn có thể dời đô đi nơi khác, người Địch cũng không thể nuốt trọn Trung nguyên trong ngày một ngày hai. Nhưng nếu bên Tế Vương xử lý không tốt, Thánh nhân vừa mất đại nghĩa vừa danh không chính ngôn không thuận, vậy thì coi như xong đời.
Thấy Vương Am ngẩn người, Tạ Yến Hồng đứng dậy trải một tấm bản đồ lên bàn sách. Đầu ngón tay y trực tiếp dừng ở Đại Đồng: “Chiếm lấy Đại Đồng.”
Vương Am cứng họng, sau một lúc lâu mới nói: “Chuyện này… này… chuyện này quá mạo hiểm…”
Tạ Yến Hồng thu tay ngồi lại xuống ghế bành: “Thế thông phán đại nhân có kế sách lui địch nào khả dĩ rồi?”
Người Địch vây khốn Ngụy Châu, phục kích quân tiếp viện, bọn họ dùng hết thủ đoạn chỉ có thể chặn được một lần tiến công. Quân Địch xem Ngụy Châu là vật trong tay, phải dùng hết lực lượng bắt lấy cho bằng được, vậy Đại Đồng lúc này chắc chắn không còn quân. Đại Đồng lại là bản doanh đông tiến của người Địch, bọn họ nhất định sẽ quay về cứu viện, Ngụy Châu xem như được cứu.
Mặc dù cách này không đảm bảo mười phần, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn chôn chân tử thủ để Ngụy Châu trải qua một trận ác chiến nữa.
Vương Am nôn nóng vã mồ hôi trán, liền đứng phắt dậy chắp tay sau lưng đi qua đi về. Đám người Tạ Yến Hồng cùng lắm là một toán quân ô hợp, có làm xằng bậy kiểu gì thì chỉ cần rút đi là xong. Nhãi ranh Tần Hàn Châu liều mạng không muốn sống nhưng có cha là cận thần thiên tử, còn riêng ông ta, nếu có chuyện gì bất trắc thì mũ quan không giữ được là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
Đồ cáo già.
Tạ Yến Hồng liếc mắt một cái liền hiểu ngay ông ta e ngại chuyện gì, lạnh lùng đâm một câu: “Chẳng biết Tống Tri Vọng có ngồi trên long ỷ đủ lâu để giáng tội ngài nữa không ấy chứ.”
Lục Thiếu Vi nhìn thoáng qua Vương Yên nãy giờ luôn loanh quanh ngoài cửa, thình lình chen vào: “Nếu thành bị chiếm, ngài nên suy tính trước cho cháu gái bảo bối của mình thắt cổ hay nhảy sông mới tốt đi, mọi rợ không biết thương hương tiếc ngọc gì đâu.”
Đánh rắn phải đánh phủ đầu, Lục Thiếu Vi buông những lời này ra, Vương Am lập tức rùng mình dao động.
Ông ta do dự nói: “Chỉ sợ lúc này người ngựa đều mệt mỏi, quân tâm không đủ phấn chấn.”
Tạ Yến Hồng nghiêm mặt: “Mọi rợ cướp bóc khắp nơi, chúng ta thảo phạt là thuận theo mệnh trời, là làm việc chính nghĩa.”
Vương Am bật cười, trong lòng cũng cười nhạo y ấu trĩ, hừ một tiếng rồi nói: “Có đúng là mệnh trời hay không, có phải chính nghĩa hay không, chỉ nói mấy câu không đủ làm người ta tin phục đâu.”
Vừa trải qua một trận đại chiến, còn vất vả lắm mới thắng được, lúc này lại bảo binh lính lặn lội đường xa, từ bỏ thành trì đang bảo vệ mà đi phục kích đám người Địch hiếu chiến khát máu, trần đời mấy ai có lá gan này.
Lục Thiếu Vi nói như thật: “Ta là đạo sĩ, tiên nhân hạ phàm, ta nói đại nghĩa về tay ai thì là của người đó.”
Vương Am nghiêng đầu nhìn kỹ vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt kia, không còn thái độ coi khinh như vừa rồi nữa.
Bọn họ ngồi trong thư phòng tiếp tục thảo luận về việc bố trí binh lực, khắc phục hậu quả chiến tranh trong thành, mấy người ngồi nói từ lúc thái dương vừa dâng lên đến tận khi trời ngả về tây, đầu Tạ Yến Hồng kêu ong ong, choáng đầu hoa mắt chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc, liền đứng dậy cáo từ.
Vương Am nhìn y mà thần sắc phức tạp, đột nhiên nói: “Không hổ là con trai của Tạ Thao và A Bích.”
Ánh mắt Tạ Yến Hồng phủ đầy băng sương, lạnh lùng đáp: “Ngài còn mặt mũi nhắc đến tên bọn họ sao?”
Dứt lời y xoay người bỏ đi.
Trường Ninh ôm đao ngồi bên ngạch cửa không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, có lẽ vì hắn cũng cực kỳ mệt, dưới mắt nổi quầng thâm đen sì. Trông thấy hắn, băng sương trong mắt Tạ Yến Hồng lập tức tan chảy, hóa thành một hồ nước xuân.
Trường Ninh vốn cảnh giác, Tạ Yến Hồng vừa tiến lại gần hắn cũng mở mắt tỉnh dậy.
Tạ Yến Hồng ngồi xổm xuống, gạt đi sợi tóc vướng trên mặt hắn: “Đi thôi, tìm chỗ ngủ một giấc đã.”
Trường Ninh ngoan ngoãn gật đầu đứng lên, theo y cùng nhau đi ra ngoài.
Tuy Ngụy Châu rộng lớn nhưng phải chứa đến mấy vạn quân lính, người bị thương còn đông đảo nên không có bao nhiêu chỗ để tá túc, đoàn người bọn họ đành chen chúc nhau trong biệt viện mà Tôn Diệp Đình từng ở.
Tạ Yến Hồng đi thăm Tôn Diệp Đình.
Hắn ta vẫn đang thoi thóp từng ngày, sắc mặt không chỉ trắng bệch mà còn xám ngoét. Nhan Trừng đang chống đầu ngồi trước giường vội đứng lên, hắn vốn không đeo mặt nạ, thấy bọn họ tiến vào lập tức vớ mặt nạ đeo lên, hàng chữ chói mắt trên mặt thoắt hiện một cái rồi biến mất.
Nhan Trừng nói: “Các ngươi đi nghỉ đi, ta không mệt, sẽ trông chừng hắn một lát.”
Tạ Yến Hồng và Trường Ninh đi tìm chỗ nghỉ tạm, Lục Thiếu Vi dừng chân lại nhìn thẳng vào Nhan Trừng, đoạn chỉ tay lên mặt nạ của hắn, nói: “Ngươi không đeo cái đó cũng được.”
Trong trại phỉ của Nhan Trừng có không ít tội binh mặt xăm chữ, ở chỗ này có lẽ không còn ai nhận ra hắn nữa, dù hắn không đeo mặt nạ thì cũng không quá gây sự chú ý. Thế nhưng Nhan Trừng không trả lời nàng, chỉ lắc đầu.
Lục Thiếu Vi hỏi: “Ngươi rất kính trọng vị hoàng đế kia sao?”
Nhan Trừng trợn tròn mắt, vội đáp: “Làm sao có thể!”
“Thì đấy,” Lục Thiếu Vi nhẹ nhàng phân tích, “Ngươi vốn vô tội, cần gì phải để ý chuyện hắn định tội người. Nếu ngươi tự nhận mình có tội thì cho dù trên mặt không xăm chữ, trong lòng vẫn có chữ viết khắc sâu.”
Dứt lời nàng cũng bỏ đi, để lại Nhan Trừng ngồi im lặng xuất thần.
Tạ Yến Hồng đầy đầu suy nghĩ nên căn bản không ngủ được.
Giường cực kỳ nhỏ hẹp, một mình Trường Ninh vai rộng chân dài nằm lên thì gần như không còn khe hở nào nữa, Tạ Yến Hồng đè hết nửa người lên người hắn, cho dù không ngủ được cũng không dám cử động, sợ quấy rầy Trường Ninh nghỉ ngơi. Trường Ninh lại biết y không ngủ, bèn giơ tay vỗ vỗ lưng trấn an.
Tạ Yến Hồng làm bộ giận dỗi thì thầm: “Người ta sắp ngủ rồi còn bị ngươi vỗ tỉnh.”
Trường Ninh bật cười: “Cứ giả vờ đi.”
“Thật sự ngủ rồi mà.”
“Không có.”
Nói đoạn, Trường Ninh chen bàn tay mình vào vị trí hai người tương dán, lòng bàn tay áp lên ngực Tạ Yến Hồng: “Nhịp tim không giống nhau.”
Tạ Yến Hồng không ngủ được, trong đầu luôn quanh quẩn câu nói của Tôn Diệp Đình —— “Nhà các ngươi còn người”.
“Còn có người”, nghĩa là có khả năng sống sót một hai người. Cha y là đầu phạm đương nhiên chạy đằng trời. Chẳng lẽ là mẹ y? Hay là ca ca? Tẩu tẩu có khả năng nhất, dù sao nhà mẹ đẻ nàng ở kinh thành cũng có chút thế lực, lại là người khác họ, tỉ lệ sống sót cao hơn.
Không biết Tôn Diệp Đình giấu thư ở chỗ nào, biệt viện lớn như thế không thể tìm ra trong ngày một ngày hai. Hiện giờ tình huống cấp bách, chỉ có thể giải vây trước mắt rồi quay lại thám thính sau.
Mỗi khi suy nghĩ đến một loại khả năng, trái tim Tạ Yến Hồng tưởng như lại nhúng trong chảo dầu thêm một lượt. Sau khi toàn bộ hy vọng vụt tắt đột ngột bốc lên hy vọng mới, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.
Thấy y không nói gì, Trường Ninh vỗ vỗ lưng y, nói: “Dịch lên một chút đi.”
Tạ Yến Hồng không muốn động đậy một chút nào, y cọ tới cọ lui xê dịch lên trên, mặt dán vào cằm Trường Ninh, hắn chỉ cần hơi cúi đầu là môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Hai người đều cực kỳ buồn ngủ, dù là hôn môi thì cũng chậm rì rì cọ cọ môi rồi chạm chạm mũi. Vành tai Tạ Yến Hồng hơi nóng lên, hóa ra là Trường Ninh đang nhẹ nhàng xoa xoa lên đó, sau đó còn luồn tay xoa bóp gáy y như đang chơi đùa với con mèo con lười biếng.
Tạ Yến Hồng thả lỏng người như được ngâm vào bồn nước nóng, toàn thân mềm mại thậm chí còn bật ra tiếng hừ hừ thoải mái. Y dán lên người Trường Ninh, tay vươn ra sờ soạng bờ vai cánh tay hắn, chỉ hận không thể dung nhập luôn vào người hắn.
Cứ như thế được một lát, y chậm rãi thiếp đi.
Sau nửa đêm, Tạ Yến Hồng bị tiếng đập cửa rung trời đánh thức.
Người bên ngoài chính là Lục Thiếu Vi, nàng kêu lên: “Mau tới đây, người sắp không xong rồi ——”
Tạ Yến Hồng giật mình choàng tỉnh, tim đập lỡ một nhịp vội xoay người xuống giường, y chỉ khoác thêm một chiếc áo ngoài chứ không kịp cài đai lưng, chân xỏ giày lập tức lao ra, còn suýt nữa làm rơi cả giày. Lúc y tiến vào phòng, cả Nhan Trừng và Vương Am cũng có mặt, vài vị y quan tụ tập một chỗ đầy mặt u sầu.
Tạ Yến Hồng nhào đến bên mép giường, sắc mặt Tôn Diệp Đình xám như tro, hơi thở dồn dập có vẻ như đang cực kỳ đau đớn.
“Ta tới rồi.”
Tạ Yến Hồng nắm lấy tay Tôn Diệp Đình, hắn ta tựa như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, vội nắm tay y dùng sức bóp mạnh, khiến Tạ Yến Hồng suýt kêu to vì đau.
Y đưa lỗ tai kề sát miệng Tôn Diệp Đình, nghe hắn ta thở dồn mà nói: “Thư phòng… Binh pháp…”
Tạ Yến Hồng biết hắn ta đang nhắc đến bức thư, vội nói: “Biết rồi, ta sẽ đi tìm.”
Sau đó Tôn Diệp Đình không nói thêm được gì nữa, bàn tay vẫn nắm chặt tay Tạ Yến Hồng, miệng không ngừng lải nhải mấy chữ “Đau” hoặc “Sợ”.
Người sắp chết sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì? Là thân nhân đã qua đời, hay là kẻ thù đã chết thảm. Tạ Yến Hồng không biết, nhưng y biết Tôn Diệp Đình rất nhát gan.
Trước kia lúc còn đi học, chỉ cần phu tử trừng mắt một cái là hắn ta luôn sợ đến mức nói lắp. Tôn gia ngoài hắn ta chỉ có ba khuê nữ, tính tình hắn ta cũng vì thế mà mềm mại nhẹ nhàng như nước. Nhưng cũng chính con người mềm mại nhẹ nhàng đến mức không ai để vào mắt đó đã đào hố chôn cả Tạ gia lẫn Nhan gia, chính con người mềm yếu nhu nhược đó đã cầm kiếm xông lên trước nhất, một bước không lùi.
Tạ Yến Hồng quá mờ mịt, y ngập ngừng nửa ngày không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng chỉ khô khốc nói: “Phu tử từng nói, thi thư có linh, là lẽ phải của trời đất, có thể tiếp thêm can đảm, ngươi đừng sợ.”
Y thuộc lòng vô số thi thư, nhưng lúc này đào hết cõi lòng ra cũng không nhớ được gì, chỉ nhớ được quyển《 Thiên Tự Văn 》vỡ lòng mình học thuở bé. Cổ họng y khô khốc, nuốt nước bọt vài lần mới miễn cưỡng mở miệng: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương…”
Đọc đến lúc miệng khô, Nhan Trừng ở bên cạnh tiếp tục đọc.
Nắm tay của Tôn Diệp Đình từ từ lỏng dần theo từng câu chữ, đến câu “Xuyên lưu bất tức, uyên trừng thủ ánh”, bàn tay hắn ta nhẹ nhàng rơi xuống sập, không còn động tĩnh gì nữa.
Ở trong thành Ngụy Châu, phàm là sĩ tốt bá tánh, không ai là không biết đến vị mệnh quan triều đình này. Hắn ta không có thái độ kẻ cả của bậc bề trên, sẵn sàng tự mình làm mọi việc, còn xung phong hàng đầu nên suốt ngày phong trần mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy. Ai nấy đều rất kính trọng hắn ta, lúc này lập tức đã có tôi tớ sĩ tốt đứng bên ngoài lặng lẽ lau nước mắt.
Lục Thiếu Vi đứng một mình đón gió đêm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Một vệt sáng xẹt qua phía chân trời rồi biến mất —— vừa có một ngôi sao rơi xuống. Bầu trời rộng lớn sáng rực, dẫn đường cho thời khắc chinh chiến sát phạt.
Lục Thiếu Vi mừng đến vỗ đùi, lẩm bẩm: “Trời cũng giúp ta.”
Lời tác giả:
Ngay từ ban đầu viết tôi đã nghĩ kỹ kết cục cho Tiểu Tôn rồi, hắn là kiểu nhân vật có khuynh hướng tự hủy.
Trong lúc mọi người đều thương tâm, chỉ có mình Lục Thiếu Vi là phấn khích, tôi rất thích.
Quá trình viết ra bộ truyện này rất vất vả, từ ngày xài hết bản thảo để dành càng vất vả gấp đôi, mỗi lần update đều có cảm giác não không dùng được. Thế nhưng tôi cũng rất thích quá trình này, cảm giác như đang vừa viết vừa chữa lành nội tâm ấy.