Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 71: Công thành
Ngụy Châu phía bắc gối Cư Dung, phía tây giáp Thái Hành, nam phủ Trung nguyên. Con đường mà viện quân Giang Bắc đi qua để đến Ngụy Châu chỉ toàn là bình nguyên bằng phẳng, tầm nhìn trống trải, rất thích hợp để hành quân gấp rút.
Tần Hàn Châu hội hợp cùng tám vạn quân Giang Bắc đã được một ngày, trên người hắn còn giữ đầy đủ lệnh bài quan ấn, hơn nữa chuyện con trai thứ nhà điện soái Tần Khâm bị đuổi lên tây bắc làm quân canh phòng biên giới ai ai cũng biết, thân phận của hắn được xác nhận rất nhanh.
Đầu lĩnh quân tiếp viện là chỉ huy sứ mới nhậm chức phụ trách thống lĩnh các doanh trại biên phòng, thói đời trên đe dưới nẹt, lại thêm tình cảnh Tần Hàn Châu trước mắt chỉ có độc một mình, bên người còn mỗi một gã tiểu binh là Nhan Trừng đóng giả, đương nhiên sẽ không có ai nghe lời hắn. Mặc hắn báo cáo quân tình hung hiểm đến thế nào, vị chỉ huy sứ kia cũng không mấy để vào tai.
Tính Tần Hàn Châu vốn không giỏi khéo léo đẩy đưa, ngày trước ở Tử Kinh Quan còn dám vỗ bàn mắng cấp trên, hiện giờ thủ lĩnh không quan tâm, cấp dưới càng không muốn nghe hắn, hai người Tần Nhan chỉ có thể ở lại làm binh sĩ ngoài biên chế, mỗi ngày vừa hành quân cùng sĩ tốt vừa lo lắng suông.
“Có gấp cũng vô dụng.” Nhan Trừng khuyên hắn.
“Làm sao không gấp được! Ngươi…” Tần Hàn Châu sốt ruột đến mức vết bỏng bên khóe miệng rộp lên, vừa nói vừa xuýt xoa.
Nhan Trừng kéo kéo áo để hắn nhỏ tiếng một chút, tiện đà nói: “Chúng ta đang không biết người Địch có mưu tính gì, ngươi có nói nữa thì vẫn tính là nói suông thôi.”
Tần Hàn Châu cả giận: “Chờ làm rõ ngọn ngành thì tính toán gì cũng chậm hết rồi!”
Mắt thấy càng ngày càng tiến gần Ngụy Châu, trái tim Tần Hàn Châu luôn cảnh giác treo cao, sắc trời cũng âm u không khác gì tâm trạng hắn, suốt ngày thả mưa nhỏ li ti mỏng như tơ nhện chứ không mưa được một trận cho thoải mái. Chủ tướng hạ lệnh đóng quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ tinh thần hăng hái rồi sẽ tiến thẳng đến Ngụy Châu giải vây cho đồng bào.
Nơi đây là chỗ lý tưởng để đóng quân, khắp nơi toàn bình nguyên không có gì che chắn. Sĩ tốt hành quân gấp gáp vốn mệt mỏi rũ rượi, lúc này xác thật là cần thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Tần Hàn Châu vẫn mặc giáp mũ chỉnh tề, ánh mắt sáng rực gối giáo chờ sáng.
Quân tiền tiêu đi thăm dò mấy lần đều không tìm được tung tích binh mã quân Địch, chủ tướng nghe liền yên tâm, lại không khỏi nhìn sang Tần Hàn Châu đầy trào phúng, vốn muốn móc mỉa hắn mấy câu nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ, không muốn tranh chấp với kẻ dầu muối không ăn như hắn.
Thân phận hiện tại của Nhan Trừng là tiểu binh, trên mặt còn mang chiếc mặt nạ bắt mắt nên hiển nhiên khiến các binh sĩ khác tò mò. Thời điểm cả bọn quây thành một đoàn cùng gặm lương khô, bọn họ thử thăm dò hỏi mấy câu, Nhan Trừng có tâm hòa nhập để tìm hiểu tin tức nên cũng vui vẻ hỏi gì đáp nấy.
“Trên mặt có sẹo bỏng,” Hắn nói, “Sợ dọa người khác nên phải che lại.”
Một tiểu tốt đang lúng búng gặm bánh, tay chỉ lên một vết sẹo dài cỡ ngón tay trên mặt mình, nói: “Ta cũng mới bị cách đây không lâu.”
Nhan Trừng liếc nhìn rồi cúi xuống tiếp tục gặm miếng bánh cứng như đá trên tay, ra vẻ lơ đãng cảm thán: “Chỗ nào cũng phải đánh giặc…”
Những lời này quả là một hòn đá ném cho mặt hồ dậy sóng, mọi người bắt đầu xì xầm mồm năm miệng mười.
“Còn phải nói… Chả được yên ổn ngày nào…” Có người oán giận, “Nhà cửa tan hoang hết rồi.”
Một người khác cẩn thận nhìn trái phải, hạ giọng: “Cùng là đi đánh giặc, chúng ta thì phải đến cái nơi chim không thèm ỉa này. Còn bên Lâm An nghe nói cũng ác liệt lắm, nhưng được cái náo nhiệt, với có thêm tí canh húp nữa…”
Nghe đến đây, lập tức có người hăng hái phụ họa: “Đúng đấy. Này, ngươi nghe tin gì chưa? Người ta nói chỉ cần về dưới trướng Tế Vương thì không cần biết là quan binh hay đầu bếp, ai cũng được thưởng trước một tháng tiền lương…”
Tiếng xuýt xoa liên tiếp vang lên, động tác Nhan Trừng hơi khựng lại, cố ý hỏi: “Tế Vương? Tế Vương là ai?”
“Ngươi không biết Tế Vương thật á?” Giọng người nọ ép xuống càng thấp, ra vẻ thần bí nói, “Tế Vương chính là phế Thái tử! Nghe nói trước kia hắn bị oan uổng…”
Tiểu tốt chỉ chỉ tay lên trời: “Bị oan uổng.”
Chuyện thâm cung bí sử, phụ tử quân thần được mấy binh sĩ kể rõ ràng rành mạch cứ như tối hôm qua mới nằm dưới gầm giường hoàng đế, Nhan Trừng nghe vào tai chỉ cảm thấy buồn cười, cười nhạt một tiếng xong lại cảm thán đúng là tạo hóa trêu ngươi. Vinh Vương hao hết tâm tư mới trèo được lên ngôi hoàng đế, xem ra cũng không ngồi được ổn thỏa lắm, bây giờ chẳng biết ai mới là người cười cuối cùng.
Cố nghe thêm một lúc cũng không nghe được gì hay ho. Lúc này Nhan Trừng xem như nắm rõ, quân Giang Bắc nguyên bản bị điều động một lượng không ít đi trấn áp mấy vụ loạn đảng vụn vặt, hết toán này lại đến toán khác nên đã hao tổn rất nhiều. Để đi giải vây cho Ngụy Châu, bọn họ phải lâm thời chiêu thêm không ít binh lính nữa, miễn cưỡng lắm mới gom đủ con số tám vạn.
Hắn báo lại tình hình cho Tần Hàn Châu, đối phương thở dài một tiếng, cảm giác trong lòng càng thêm nghẹn đắng.
“Quân tiền tiêu không thăm dò được tung tích Địch binh, có lẽ bọn họ đang vây quanh Ngụy Châu.” Nhan Trừng nói.
Tần Hàn Châu lắc đầu: “Kỵ binh người Địch vốn thiện chiến, đi lại linh hoạt, giỏi nhất là đánh phục kích, không thể mất cảnh giác. Hơn nữa bọn họ có chim ưng, đủ để vượt mặt trăm ngàn lính gác…”
Qua một đêm yên tĩnh, đến khi chân trời vừa hửng sáng, cũng là thời điểm mọi người mệt mỏi nhất, Tần Hàn Châu đang buồn ngủ díu mắt thì đột nhiên nghe được một tiếng rít mơ hồ phía xa xa. Hắn tức khắc bừng tỉnh đứng dậy, rút bội kiếm hô lớn: “Quân địch tới!”
Mọi người đang cơn mơ màng nhất thời không kịp phản ứng. Nhan Trừng là người tỉnh trước, vội vàng rút đao gõ mạnh vào cái chảo sắt chuyên dùng nấu cơm. Âm thanh đinh tai nhức óc làm cả chủ tướng cũng phải giật mình tỉnh dậy. Đối phương mở miệng chực mắng thì đột nhiên trông thấy một bóng đen quỷ quái đang xẹt qua xẹt lại phía chân trời xa xa.
Tần Hàn Châu chỉ hận không thể xách tai hắn lên, bực dọc la lớn: “Là tiếng chim ưng của người Địch đấy!”
Chủ tướng trợn to hai mắt, lạnh giọng hô: “Chuẩn bị! Lên ngựa!”
Sĩ tốt không kịp hoàn hồn phải vội vàng chuẩn bị. Đúng như Tần Hàn Châu dự đoán, tốc độ kỵ binh phe Địch rất nhanh, xuất quỷ nhập thần. Nơi này tuy là bình nguyên nhưng tây bắc cao đông nam thấp, quân Địch ẩn nấp trên chỗ cao, lúc này kỵ binh lao xuống như hổ mọc thêm cánh. Kèn lệnh chưa kịp vang lên, bọn chúng đã thình lình xuất hiện trong tầm mắt.
Đầu óc Tần Hàn Châu như bừng tỉnh, bên này phục đánh viện quân, vậy bên kia chắc chắn đang chuẩn bị công thành.
Chỉ là hắn hiểu ra quá trễ, cũng không rõ người Địch mai phục ở đây đợi họ bao lâu, lúc này khí thế đối phương tựa như một mũi đao nhọn cắm thẳng tắp vào hàng ngũ vừa tổ chức chưa vững vàng, làm quân ta tan tác từ chính giữa.
Thời gian Tần Hàn Châu phòng thủ biên quan không dài nhưng có đủ loại kinh nghiệm đối phó với Hồ tộc ở biên cảnh, trong lòng đã nghĩ ra biện pháp ứng phó đại khái. Hắn siết chặt con ngựa đang chấn kinh, hô lớn: “Không được tản ra!”
Thế nhưng giọng hắn như lọt thỏm giữa những tiếng người hô ngựa hí, tiếng đao kiếm leng keng, dù hắn cố kêu đến rát họng cũng không ai nghe thấy. Hàng ngũ các doanh ngẩng đầu nhìn cờ lệnh của chủ tướng, thấy lá cờ bay múa giữa không trung, lại lần nữa tập hợp chia làm hai cánh trái phải, ý đồ muốn bọc đánh toán kỵ binh xông thẳng vào trận.
Thừa dịp đội ngũ chưa thành hình, quân Địch lại xung phong.
Tần Hàn Châu rốt cuộc không rảnh lo lắng vấn đề đội ngũ nữa, toàn bộ sức lực đều ưu tiên bảo vệ tính mạng. Hắn vốn bị thương chưa lành, tuy kiếm thuật lợi hại nhưng không đủ uy lực, bản thân nguy hiểm trùng trùng. Tả xung hữu đột một lúc, khóe mắt hắn nhìn thấy Nhan Trừng vừa đánh vừa lui, đã tiếp cận sát mình.
Nhan Trừng hô: “Làm sao bây giờ?!”
Sau lưng Tần Hàn Châu đau đớn, cảm giác như có dòng dịch chảy dọc sống lưng, hẳn là miệng vết thương bị rách chảy máu. Hắn nhíu mày nắm chặt chuôi kiếm nhìn chiến trận hỗn loạn. Chim ưng của quân Địch đang xoay vòng trên không trung, né tránh phạm vi tầm bắn của cung tiễn mà kêu lên từng tiếng sắc nhọn.
Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể làm gì bây giờ?
Đúng lúc này, cờ lệnh của chủ tướng vốn giương cao giữa trung tâm chiến trận đột nhiên ngã xuống không còn bóng dáng. Có tên người Địch dùng thứ tiếng Hán sượng cứng hô to: “Chủ tướng đã chết! Mau chóng đầu hàng! Ai buông vũ khí sẽ được tha chết!”
Gần như cùng khoảnh khắc đó, một mũi tên không biết từ đâu bay vút qua đỉnh đầu mọi người rồi bắn thẳng tắp vào chim ưng trên không trung. Mũi tên này có uy lực cực mạnh, mang theo con ưng bị bắn trúng vẽ ra một vòng cung, rơi phịch xuống đất.
Hai người Tần, Nhan đồng thời nhìn về hướng mũi tên xuất phát, trông thấy một kỵ binh đang từ nơi cao xông thẳng xuống, theo sau là một đội kỵ binh xốc lên bụi mù mờ mịt, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người.
Nhưng bây giờ không phải lúc nên ngẩn người, Nhan Trừng là người đầu tiên phản ứng. Hắn kẹp chặt bụng ngựa, tả xung hữu đột nhảy vào giữa chiến trận, sau đó tìm thấy lá cờ lệnh vừa bị hạ ngã dưới mặt đất. Một tay hắn nắm chặt cương ngựa, nghiêng người cúi xuống dùng mũi đao vớt lá cờ lên, một lần nữa giương cao.
Quân sĩ hai cánh thấy cờ lệnh bay phấp phới, liền sôi nội tụ tập xung quanh lá cờ.
Tần Hàn Châu giơ trường kiếm lên cao, mũi kiếm phản chiếu ánh nắng sớm lóa mắt, hô to: “Soái kỳ ở đây, nghe hiệu lệnh của ta!”
Toán viện binh từ đâu hiện ra làm quân Địch trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên thừa thắng xử lý đội ngũ tan tác trước mắt hay nên quay đầu giải quyết kẻ tới sau. Quân Giang Bắc nhân cơ hội đó cũng hoàn toàn nghe theo cờ lệnh, sôi nổi tụ tập dưới chân cờ.
Trường kiếm của Tần Hàn Châu vung xuống chỉ thẳng vào quân địch, Nhan Trừng cầm cờ lệnh di chuyển theo đường kiếm, vạch ra một tàn ảnh đỏ rực.
Mây đen cuồn cuộn như sóng biển ở chân trời, đen kịt như một bàn tay khổng lồ chực chờ áp xuống, làm thành Ngụy Châu càng trở nên mong manh nhỏ bé.
Vương Am và Tôn Diệp Đình đích thân dẫn người đi kiểm kê số lương thảo còn lại trong thành, nếu ăn dùng tiết kiệm thì vẫn đủ cho quân dân trong thành chống chọi được một tháng. Dù bọn họ cố thủ trong thành không ra chờ đợi viện binh cũng có thể miễn cưỡng đối phó được một khoảng thời gian. Điều này khiến Tôn Diệp Đình kiên định hơn một ít, đã nhiều ngày nay hắn ta lo phát động quân dân gia cố tường thành lẫn cổng thành, tu sửa hào nước. Mặt khác, để đề phòng mưa to vỡ đê, nước lũ tràn vào hủy hoại công sự phòng thủ, bọn họ còn phải xây dựng tu sửa đê điều chống lũ.
Tôn Diệp Đình bận đến mức chân không chạm đất, mặt xám mày tro hoàn toàn không còn dáng vẻ văn nhã như xưa.
Ghế còn chưa ngồi ấm đã có thám báo mặt mày đỏ rần chạy vào hô thất thanh: “Đốc quân! Quân Địch chuẩn bị công thành!”
Tôn Diệp Đình vỗ bàn đứng dậy, đầu óc trống rỗng không biết tiếp theo nên làm gì. Người Địch chờ đợi lâu như vậy là đang chờ chuyện gì? Tại sao lại là ngay lúc này?
Thám báo gọi: “Đại nhân? Đại nhân!”
Tôn Diệp Đình phục hồi tinh thần, vội vàng ra lệnh: “Đi gọi Vương đại nhân!”
Vừa dứt lời, hắn ta cảm thấy không kịp gặp Vương Am nữa bèn liên tục truyền lệnh xuống, bản thân cũng nhanh chóng mặc mũ giáp leo lên tường thành, không ngờ lại gặp Vương Am ngay trên đó. Hai người cùng vịn tường thành trông ra, cách một màn mưa mảnh như chỉ bạc, phía xa xa là quân kỵ binh đen nghìn nghịt, trên đỉnh đầu bọn họ có hơn mười con chim ưng do thám đang âm thầm lượn vòng khắp màn trời.
Vương Am kiến nghị: “Lúc này nên thu binh vào thành, đóng chặt cửa cố thủ không ra.”
Tôn Diệp Đình nhìn ông ta, lại nói: “Quân Địch người đông thế mạnh, chúng ta chủ động xuất kích, thắng được trận đầu mới dễ ủng hộ sĩ khí.”
Vương Am không phản bác, nhưng chính Tôn Diệp Đình nói xong lại do dự. Vương Am từng dẫn binh đánh giặc, còn hắn ta thì đến thuật cưỡi ngựa bắn cung còn không tinh, hết thảy chỉ có lý luận suông chứ không nắm chắc điều gì. Chỉ cần Tôn Diệp Đình ra lệnh một tiếng thì tính mạng của trăm ngàn con người lập tức sẽ treo trên người hắn ta, thậm chí vận mệnh của cả tòa thành này cũng gần như tùy hắn quyết định.
Tôn Diệp Đình siết chặt nắm tay rồi buông lỏng, cuối cùng vẫn nói: “Lời Vương đại nhân rất có lý.”
Mệnh lệnh còn chưa truyền xuống đã có quân sĩ chạy tới báo, nói là có người muốn trốn khỏi thành. Đại chiến sắp tới, người này chắc chắn phải trảm. Tôn Diệp Đình nhướn lông mày, vừa định hạ lệnh thì thấy sắc mặt tiểu tốt hơi khó xử, ngạc nhiên hỏi: “Là ai?”
Thời điểm binh lính áp giải người lên, cả Tôn Diệp Đình lẫn Vương Am đều lắp bắp kinh hãi, hóa ra người định trốn ra khỏi thành lại là an phủ sứ Trịnh Khánh cùng người nhà lão ta.
Tôn Diệp Đình giận đến bật cười: “Trịnh đại nhân, ông định làm gì thế?”
Từ ngày có tin chiến trận, người này luôn cáo bệnh ở nhà. Nghe nói lão ta liên tục dâng tấu muốn hồi kinh, chỉ là quan hệ không thông nên không đi được. Tôn Diệp Đình lười nói lý với hạng tham sống sợ chết này, nhưng hắn ta biết Vương Am đã kết thông gia với nhà họ Trịnh, gả cháu gái mình cho con trai Trịnh Khánh.
Vương Am nhìn dáng vẻ Trịnh Khánh co đầu rụt cổ, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo tự đắc quan tướng như xưa thì liếc mắt khinh thường. Ông ta vội nhìn sang tùy tùng, thấy tùy tùng lắc đầu liền biết cháu gái mình và chồng nàng không đi cùng Trịnh Khánh, lòng mới định lại. Vương Am hắng giọng nói với Tôn Diệp Đình: “Người này quả là đáng giận, phải tống giam vào ngục, chờ chiến tranh kết thúc sẽ dâng tấu cho Thánh thượng xử lý.”
Tôn Diệp Đình biết ý Vương Am không muốn mình lập tức xử trảm Trịnh Khánh, cũng gật đầu để người ta giải lão đi.
Bảy cánh cổng thành Ngụy Châu đồng loạt khép kín, các nơi bày trận địa sẵn sàng đón địch. Quân Địch đã suất binh tiến lại gần, Tôn Diệp Đình đứng trên thành lâu nghe tiếng chim ưng rít, tiếng kèn ù ù như tiếng khóc, vó ngựa ầm ầm cũng không khỏi hồi hộp theo. Hắn ta nâng tay, lính bắn nỏ lĩnh mệnh giương cung tiễn, dây cung căng như trăng tròn nhưng chưa bắn.
Quân Địch tiến đến khoảng mười dặm trước tường thành thì ngừng lại, một trong số các kỵ binh bước ra khỏi hàng ngũ, giục ngựa đến ngay dưới chân thành.
“Lương thảo của các ngươi đã bị chúng ta thiêu cháy hết rồi! Lương thảo trong thành đều là giả!”
Câu này vừa dứt, trong lòng Tôn Diệp Đình cũng hẫng một nhịp theo. Hắn ta liếc mắt thấy sắc mặt sĩ tốt cũng hiện lên chút khác thường, còn chưa kịp nghĩ cách ứng đối thì kỵ binh kia lại ném ra một thứ lăn lông lốc đi một quãng xa.
“Viện binh của các ngươi cũng bị chúng ta chặn giết!”
Tôn Diệp Đình chăm chú nhìn kỹ, trông thấy vật lăn tròn kia quả thật là một cái đầu đội mũ giáp.
Lần này tin tức như một thanh búa tạ đập thẳng vào lòng mỗi một người trong thành Ngụy Châu. Tôn Diệp Đình nghiến răng nghiến lợi, giật lấy cung tiễn trong tay cung thủ đứng bên cạnh hạ vai kéo cung, mũi tên xé gió lao đi, chính xác hơn ngày thường rất nhiều, ngay lập tức bắn hạ gã kỵ binh vừa lên tiếng ngã xuống ngựa.
Một mũi tên này lại như tín hiệu xuất quân, quân Địch vạn kỵ tề phát công thẳng về hướng thành Ngụy Châu.
Lời tác giả:
Trận chiến thành Ngụy Châu có tham khảo từ trận chiến bảo vệ thành Bắc Kinh thời Minh, năm đó đọc đến đoạn lịch sử này tôi đã rất sùng bái. Mọi người có hứng thú thì đi tìm hiểu một chút nha.
Chương này vắt hết tế bào não của tôi rồi, ngày mai lại đăng tiếp, hy vọng sẽ viết ra được cái gì đó thú vị.
Tần Hàn Châu hội hợp cùng tám vạn quân Giang Bắc đã được một ngày, trên người hắn còn giữ đầy đủ lệnh bài quan ấn, hơn nữa chuyện con trai thứ nhà điện soái Tần Khâm bị đuổi lên tây bắc làm quân canh phòng biên giới ai ai cũng biết, thân phận của hắn được xác nhận rất nhanh.
Đầu lĩnh quân tiếp viện là chỉ huy sứ mới nhậm chức phụ trách thống lĩnh các doanh trại biên phòng, thói đời trên đe dưới nẹt, lại thêm tình cảnh Tần Hàn Châu trước mắt chỉ có độc một mình, bên người còn mỗi một gã tiểu binh là Nhan Trừng đóng giả, đương nhiên sẽ không có ai nghe lời hắn. Mặc hắn báo cáo quân tình hung hiểm đến thế nào, vị chỉ huy sứ kia cũng không mấy để vào tai.
Tính Tần Hàn Châu vốn không giỏi khéo léo đẩy đưa, ngày trước ở Tử Kinh Quan còn dám vỗ bàn mắng cấp trên, hiện giờ thủ lĩnh không quan tâm, cấp dưới càng không muốn nghe hắn, hai người Tần Nhan chỉ có thể ở lại làm binh sĩ ngoài biên chế, mỗi ngày vừa hành quân cùng sĩ tốt vừa lo lắng suông.
“Có gấp cũng vô dụng.” Nhan Trừng khuyên hắn.
“Làm sao không gấp được! Ngươi…” Tần Hàn Châu sốt ruột đến mức vết bỏng bên khóe miệng rộp lên, vừa nói vừa xuýt xoa.
Nhan Trừng kéo kéo áo để hắn nhỏ tiếng một chút, tiện đà nói: “Chúng ta đang không biết người Địch có mưu tính gì, ngươi có nói nữa thì vẫn tính là nói suông thôi.”
Tần Hàn Châu cả giận: “Chờ làm rõ ngọn ngành thì tính toán gì cũng chậm hết rồi!”
Mắt thấy càng ngày càng tiến gần Ngụy Châu, trái tim Tần Hàn Châu luôn cảnh giác treo cao, sắc trời cũng âm u không khác gì tâm trạng hắn, suốt ngày thả mưa nhỏ li ti mỏng như tơ nhện chứ không mưa được một trận cho thoải mái. Chủ tướng hạ lệnh đóng quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ tinh thần hăng hái rồi sẽ tiến thẳng đến Ngụy Châu giải vây cho đồng bào.
Nơi đây là chỗ lý tưởng để đóng quân, khắp nơi toàn bình nguyên không có gì che chắn. Sĩ tốt hành quân gấp gáp vốn mệt mỏi rũ rượi, lúc này xác thật là cần thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Tần Hàn Châu vẫn mặc giáp mũ chỉnh tề, ánh mắt sáng rực gối giáo chờ sáng.
Quân tiền tiêu đi thăm dò mấy lần đều không tìm được tung tích binh mã quân Địch, chủ tướng nghe liền yên tâm, lại không khỏi nhìn sang Tần Hàn Châu đầy trào phúng, vốn muốn móc mỉa hắn mấy câu nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ, không muốn tranh chấp với kẻ dầu muối không ăn như hắn.
Thân phận hiện tại của Nhan Trừng là tiểu binh, trên mặt còn mang chiếc mặt nạ bắt mắt nên hiển nhiên khiến các binh sĩ khác tò mò. Thời điểm cả bọn quây thành một đoàn cùng gặm lương khô, bọn họ thử thăm dò hỏi mấy câu, Nhan Trừng có tâm hòa nhập để tìm hiểu tin tức nên cũng vui vẻ hỏi gì đáp nấy.
“Trên mặt có sẹo bỏng,” Hắn nói, “Sợ dọa người khác nên phải che lại.”
Một tiểu tốt đang lúng búng gặm bánh, tay chỉ lên một vết sẹo dài cỡ ngón tay trên mặt mình, nói: “Ta cũng mới bị cách đây không lâu.”
Nhan Trừng liếc nhìn rồi cúi xuống tiếp tục gặm miếng bánh cứng như đá trên tay, ra vẻ lơ đãng cảm thán: “Chỗ nào cũng phải đánh giặc…”
Những lời này quả là một hòn đá ném cho mặt hồ dậy sóng, mọi người bắt đầu xì xầm mồm năm miệng mười.
“Còn phải nói… Chả được yên ổn ngày nào…” Có người oán giận, “Nhà cửa tan hoang hết rồi.”
Một người khác cẩn thận nhìn trái phải, hạ giọng: “Cùng là đi đánh giặc, chúng ta thì phải đến cái nơi chim không thèm ỉa này. Còn bên Lâm An nghe nói cũng ác liệt lắm, nhưng được cái náo nhiệt, với có thêm tí canh húp nữa…”
Nghe đến đây, lập tức có người hăng hái phụ họa: “Đúng đấy. Này, ngươi nghe tin gì chưa? Người ta nói chỉ cần về dưới trướng Tế Vương thì không cần biết là quan binh hay đầu bếp, ai cũng được thưởng trước một tháng tiền lương…”
Tiếng xuýt xoa liên tiếp vang lên, động tác Nhan Trừng hơi khựng lại, cố ý hỏi: “Tế Vương? Tế Vương là ai?”
“Ngươi không biết Tế Vương thật á?” Giọng người nọ ép xuống càng thấp, ra vẻ thần bí nói, “Tế Vương chính là phế Thái tử! Nghe nói trước kia hắn bị oan uổng…”
Tiểu tốt chỉ chỉ tay lên trời: “Bị oan uổng.”
Chuyện thâm cung bí sử, phụ tử quân thần được mấy binh sĩ kể rõ ràng rành mạch cứ như tối hôm qua mới nằm dưới gầm giường hoàng đế, Nhan Trừng nghe vào tai chỉ cảm thấy buồn cười, cười nhạt một tiếng xong lại cảm thán đúng là tạo hóa trêu ngươi. Vinh Vương hao hết tâm tư mới trèo được lên ngôi hoàng đế, xem ra cũng không ngồi được ổn thỏa lắm, bây giờ chẳng biết ai mới là người cười cuối cùng.
Cố nghe thêm một lúc cũng không nghe được gì hay ho. Lúc này Nhan Trừng xem như nắm rõ, quân Giang Bắc nguyên bản bị điều động một lượng không ít đi trấn áp mấy vụ loạn đảng vụn vặt, hết toán này lại đến toán khác nên đã hao tổn rất nhiều. Để đi giải vây cho Ngụy Châu, bọn họ phải lâm thời chiêu thêm không ít binh lính nữa, miễn cưỡng lắm mới gom đủ con số tám vạn.
Hắn báo lại tình hình cho Tần Hàn Châu, đối phương thở dài một tiếng, cảm giác trong lòng càng thêm nghẹn đắng.
“Quân tiền tiêu không thăm dò được tung tích Địch binh, có lẽ bọn họ đang vây quanh Ngụy Châu.” Nhan Trừng nói.
Tần Hàn Châu lắc đầu: “Kỵ binh người Địch vốn thiện chiến, đi lại linh hoạt, giỏi nhất là đánh phục kích, không thể mất cảnh giác. Hơn nữa bọn họ có chim ưng, đủ để vượt mặt trăm ngàn lính gác…”
Qua một đêm yên tĩnh, đến khi chân trời vừa hửng sáng, cũng là thời điểm mọi người mệt mỏi nhất, Tần Hàn Châu đang buồn ngủ díu mắt thì đột nhiên nghe được một tiếng rít mơ hồ phía xa xa. Hắn tức khắc bừng tỉnh đứng dậy, rút bội kiếm hô lớn: “Quân địch tới!”
Mọi người đang cơn mơ màng nhất thời không kịp phản ứng. Nhan Trừng là người tỉnh trước, vội vàng rút đao gõ mạnh vào cái chảo sắt chuyên dùng nấu cơm. Âm thanh đinh tai nhức óc làm cả chủ tướng cũng phải giật mình tỉnh dậy. Đối phương mở miệng chực mắng thì đột nhiên trông thấy một bóng đen quỷ quái đang xẹt qua xẹt lại phía chân trời xa xa.
Tần Hàn Châu chỉ hận không thể xách tai hắn lên, bực dọc la lớn: “Là tiếng chim ưng của người Địch đấy!”
Chủ tướng trợn to hai mắt, lạnh giọng hô: “Chuẩn bị! Lên ngựa!”
Sĩ tốt không kịp hoàn hồn phải vội vàng chuẩn bị. Đúng như Tần Hàn Châu dự đoán, tốc độ kỵ binh phe Địch rất nhanh, xuất quỷ nhập thần. Nơi này tuy là bình nguyên nhưng tây bắc cao đông nam thấp, quân Địch ẩn nấp trên chỗ cao, lúc này kỵ binh lao xuống như hổ mọc thêm cánh. Kèn lệnh chưa kịp vang lên, bọn chúng đã thình lình xuất hiện trong tầm mắt.
Đầu óc Tần Hàn Châu như bừng tỉnh, bên này phục đánh viện quân, vậy bên kia chắc chắn đang chuẩn bị công thành.
Chỉ là hắn hiểu ra quá trễ, cũng không rõ người Địch mai phục ở đây đợi họ bao lâu, lúc này khí thế đối phương tựa như một mũi đao nhọn cắm thẳng tắp vào hàng ngũ vừa tổ chức chưa vững vàng, làm quân ta tan tác từ chính giữa.
Thời gian Tần Hàn Châu phòng thủ biên quan không dài nhưng có đủ loại kinh nghiệm đối phó với Hồ tộc ở biên cảnh, trong lòng đã nghĩ ra biện pháp ứng phó đại khái. Hắn siết chặt con ngựa đang chấn kinh, hô lớn: “Không được tản ra!”
Thế nhưng giọng hắn như lọt thỏm giữa những tiếng người hô ngựa hí, tiếng đao kiếm leng keng, dù hắn cố kêu đến rát họng cũng không ai nghe thấy. Hàng ngũ các doanh ngẩng đầu nhìn cờ lệnh của chủ tướng, thấy lá cờ bay múa giữa không trung, lại lần nữa tập hợp chia làm hai cánh trái phải, ý đồ muốn bọc đánh toán kỵ binh xông thẳng vào trận.
Thừa dịp đội ngũ chưa thành hình, quân Địch lại xung phong.
Tần Hàn Châu rốt cuộc không rảnh lo lắng vấn đề đội ngũ nữa, toàn bộ sức lực đều ưu tiên bảo vệ tính mạng. Hắn vốn bị thương chưa lành, tuy kiếm thuật lợi hại nhưng không đủ uy lực, bản thân nguy hiểm trùng trùng. Tả xung hữu đột một lúc, khóe mắt hắn nhìn thấy Nhan Trừng vừa đánh vừa lui, đã tiếp cận sát mình.
Nhan Trừng hô: “Làm sao bây giờ?!”
Sau lưng Tần Hàn Châu đau đớn, cảm giác như có dòng dịch chảy dọc sống lưng, hẳn là miệng vết thương bị rách chảy máu. Hắn nhíu mày nắm chặt chuôi kiếm nhìn chiến trận hỗn loạn. Chim ưng của quân Địch đang xoay vòng trên không trung, né tránh phạm vi tầm bắn của cung tiễn mà kêu lên từng tiếng sắc nhọn.
Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể làm gì bây giờ?
Đúng lúc này, cờ lệnh của chủ tướng vốn giương cao giữa trung tâm chiến trận đột nhiên ngã xuống không còn bóng dáng. Có tên người Địch dùng thứ tiếng Hán sượng cứng hô to: “Chủ tướng đã chết! Mau chóng đầu hàng! Ai buông vũ khí sẽ được tha chết!”
Gần như cùng khoảnh khắc đó, một mũi tên không biết từ đâu bay vút qua đỉnh đầu mọi người rồi bắn thẳng tắp vào chim ưng trên không trung. Mũi tên này có uy lực cực mạnh, mang theo con ưng bị bắn trúng vẽ ra một vòng cung, rơi phịch xuống đất.
Hai người Tần, Nhan đồng thời nhìn về hướng mũi tên xuất phát, trông thấy một kỵ binh đang từ nơi cao xông thẳng xuống, theo sau là một đội kỵ binh xốc lên bụi mù mờ mịt, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người.
Nhưng bây giờ không phải lúc nên ngẩn người, Nhan Trừng là người đầu tiên phản ứng. Hắn kẹp chặt bụng ngựa, tả xung hữu đột nhảy vào giữa chiến trận, sau đó tìm thấy lá cờ lệnh vừa bị hạ ngã dưới mặt đất. Một tay hắn nắm chặt cương ngựa, nghiêng người cúi xuống dùng mũi đao vớt lá cờ lên, một lần nữa giương cao.
Quân sĩ hai cánh thấy cờ lệnh bay phấp phới, liền sôi nội tụ tập xung quanh lá cờ.
Tần Hàn Châu giơ trường kiếm lên cao, mũi kiếm phản chiếu ánh nắng sớm lóa mắt, hô to: “Soái kỳ ở đây, nghe hiệu lệnh của ta!”
Toán viện binh từ đâu hiện ra làm quân Địch trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên thừa thắng xử lý đội ngũ tan tác trước mắt hay nên quay đầu giải quyết kẻ tới sau. Quân Giang Bắc nhân cơ hội đó cũng hoàn toàn nghe theo cờ lệnh, sôi nổi tụ tập dưới chân cờ.
Trường kiếm của Tần Hàn Châu vung xuống chỉ thẳng vào quân địch, Nhan Trừng cầm cờ lệnh di chuyển theo đường kiếm, vạch ra một tàn ảnh đỏ rực.
Mây đen cuồn cuộn như sóng biển ở chân trời, đen kịt như một bàn tay khổng lồ chực chờ áp xuống, làm thành Ngụy Châu càng trở nên mong manh nhỏ bé.
Vương Am và Tôn Diệp Đình đích thân dẫn người đi kiểm kê số lương thảo còn lại trong thành, nếu ăn dùng tiết kiệm thì vẫn đủ cho quân dân trong thành chống chọi được một tháng. Dù bọn họ cố thủ trong thành không ra chờ đợi viện binh cũng có thể miễn cưỡng đối phó được một khoảng thời gian. Điều này khiến Tôn Diệp Đình kiên định hơn một ít, đã nhiều ngày nay hắn ta lo phát động quân dân gia cố tường thành lẫn cổng thành, tu sửa hào nước. Mặt khác, để đề phòng mưa to vỡ đê, nước lũ tràn vào hủy hoại công sự phòng thủ, bọn họ còn phải xây dựng tu sửa đê điều chống lũ.
Tôn Diệp Đình bận đến mức chân không chạm đất, mặt xám mày tro hoàn toàn không còn dáng vẻ văn nhã như xưa.
Ghế còn chưa ngồi ấm đã có thám báo mặt mày đỏ rần chạy vào hô thất thanh: “Đốc quân! Quân Địch chuẩn bị công thành!”
Tôn Diệp Đình vỗ bàn đứng dậy, đầu óc trống rỗng không biết tiếp theo nên làm gì. Người Địch chờ đợi lâu như vậy là đang chờ chuyện gì? Tại sao lại là ngay lúc này?
Thám báo gọi: “Đại nhân? Đại nhân!”
Tôn Diệp Đình phục hồi tinh thần, vội vàng ra lệnh: “Đi gọi Vương đại nhân!”
Vừa dứt lời, hắn ta cảm thấy không kịp gặp Vương Am nữa bèn liên tục truyền lệnh xuống, bản thân cũng nhanh chóng mặc mũ giáp leo lên tường thành, không ngờ lại gặp Vương Am ngay trên đó. Hai người cùng vịn tường thành trông ra, cách một màn mưa mảnh như chỉ bạc, phía xa xa là quân kỵ binh đen nghìn nghịt, trên đỉnh đầu bọn họ có hơn mười con chim ưng do thám đang âm thầm lượn vòng khắp màn trời.
Vương Am kiến nghị: “Lúc này nên thu binh vào thành, đóng chặt cửa cố thủ không ra.”
Tôn Diệp Đình nhìn ông ta, lại nói: “Quân Địch người đông thế mạnh, chúng ta chủ động xuất kích, thắng được trận đầu mới dễ ủng hộ sĩ khí.”
Vương Am không phản bác, nhưng chính Tôn Diệp Đình nói xong lại do dự. Vương Am từng dẫn binh đánh giặc, còn hắn ta thì đến thuật cưỡi ngựa bắn cung còn không tinh, hết thảy chỉ có lý luận suông chứ không nắm chắc điều gì. Chỉ cần Tôn Diệp Đình ra lệnh một tiếng thì tính mạng của trăm ngàn con người lập tức sẽ treo trên người hắn ta, thậm chí vận mệnh của cả tòa thành này cũng gần như tùy hắn quyết định.
Tôn Diệp Đình siết chặt nắm tay rồi buông lỏng, cuối cùng vẫn nói: “Lời Vương đại nhân rất có lý.”
Mệnh lệnh còn chưa truyền xuống đã có quân sĩ chạy tới báo, nói là có người muốn trốn khỏi thành. Đại chiến sắp tới, người này chắc chắn phải trảm. Tôn Diệp Đình nhướn lông mày, vừa định hạ lệnh thì thấy sắc mặt tiểu tốt hơi khó xử, ngạc nhiên hỏi: “Là ai?”
Thời điểm binh lính áp giải người lên, cả Tôn Diệp Đình lẫn Vương Am đều lắp bắp kinh hãi, hóa ra người định trốn ra khỏi thành lại là an phủ sứ Trịnh Khánh cùng người nhà lão ta.
Tôn Diệp Đình giận đến bật cười: “Trịnh đại nhân, ông định làm gì thế?”
Từ ngày có tin chiến trận, người này luôn cáo bệnh ở nhà. Nghe nói lão ta liên tục dâng tấu muốn hồi kinh, chỉ là quan hệ không thông nên không đi được. Tôn Diệp Đình lười nói lý với hạng tham sống sợ chết này, nhưng hắn ta biết Vương Am đã kết thông gia với nhà họ Trịnh, gả cháu gái mình cho con trai Trịnh Khánh.
Vương Am nhìn dáng vẻ Trịnh Khánh co đầu rụt cổ, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo tự đắc quan tướng như xưa thì liếc mắt khinh thường. Ông ta vội nhìn sang tùy tùng, thấy tùy tùng lắc đầu liền biết cháu gái mình và chồng nàng không đi cùng Trịnh Khánh, lòng mới định lại. Vương Am hắng giọng nói với Tôn Diệp Đình: “Người này quả là đáng giận, phải tống giam vào ngục, chờ chiến tranh kết thúc sẽ dâng tấu cho Thánh thượng xử lý.”
Tôn Diệp Đình biết ý Vương Am không muốn mình lập tức xử trảm Trịnh Khánh, cũng gật đầu để người ta giải lão đi.
Bảy cánh cổng thành Ngụy Châu đồng loạt khép kín, các nơi bày trận địa sẵn sàng đón địch. Quân Địch đã suất binh tiến lại gần, Tôn Diệp Đình đứng trên thành lâu nghe tiếng chim ưng rít, tiếng kèn ù ù như tiếng khóc, vó ngựa ầm ầm cũng không khỏi hồi hộp theo. Hắn ta nâng tay, lính bắn nỏ lĩnh mệnh giương cung tiễn, dây cung căng như trăng tròn nhưng chưa bắn.
Quân Địch tiến đến khoảng mười dặm trước tường thành thì ngừng lại, một trong số các kỵ binh bước ra khỏi hàng ngũ, giục ngựa đến ngay dưới chân thành.
“Lương thảo của các ngươi đã bị chúng ta thiêu cháy hết rồi! Lương thảo trong thành đều là giả!”
Câu này vừa dứt, trong lòng Tôn Diệp Đình cũng hẫng một nhịp theo. Hắn ta liếc mắt thấy sắc mặt sĩ tốt cũng hiện lên chút khác thường, còn chưa kịp nghĩ cách ứng đối thì kỵ binh kia lại ném ra một thứ lăn lông lốc đi một quãng xa.
“Viện binh của các ngươi cũng bị chúng ta chặn giết!”
Tôn Diệp Đình chăm chú nhìn kỹ, trông thấy vật lăn tròn kia quả thật là một cái đầu đội mũ giáp.
Lần này tin tức như một thanh búa tạ đập thẳng vào lòng mỗi một người trong thành Ngụy Châu. Tôn Diệp Đình nghiến răng nghiến lợi, giật lấy cung tiễn trong tay cung thủ đứng bên cạnh hạ vai kéo cung, mũi tên xé gió lao đi, chính xác hơn ngày thường rất nhiều, ngay lập tức bắn hạ gã kỵ binh vừa lên tiếng ngã xuống ngựa.
Một mũi tên này lại như tín hiệu xuất quân, quân Địch vạn kỵ tề phát công thẳng về hướng thành Ngụy Châu.
Lời tác giả:
Trận chiến thành Ngụy Châu có tham khảo từ trận chiến bảo vệ thành Bắc Kinh thời Minh, năm đó đọc đến đoạn lịch sử này tôi đã rất sùng bái. Mọi người có hứng thú thì đi tìm hiểu một chút nha.
Chương này vắt hết tế bào não của tôi rồi, ngày mai lại đăng tiếp, hy vọng sẽ viết ra được cái gì đó thú vị.