Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 60: Cận hương tình khiếp
“Đi mau đi.” Tạ Yến Hồng giả vờ vùi vào tai Trường Ninh thúc giục. Thấy hắn vẫn không dao động, Tạ Yến Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhanh lên, đừng đùa nữa, làm cái gì thế?”
Biết Tạ Yến Hồng giận thật, Trường Ninh không bóp eo y nữa mà dời tay xuống đầu gối muốn trực tiếp bế y lên. Giây phút đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm thì sóng gió lại tới, Hộc Luật Hằng Già bưng chén rượu đến gần. Trường Ninh đành phải ngồi xuống ghế, Tạ Yến Hồng hít sâu một hơi, tiếp tục vùi mặt vào cổ hắn giả vờ say.
Nhiều ngày cố gắng vừa nghe vừa học nên Tạ Yến Hồng xem như hiểu được một ít Địch ngữ.
Hộc Luật Hằng Già đang thương lượng số lượng súc vật dê bò với Trường Ninh, tay hắn vẫn ôm Tạ Yến Hồng thản nhiên đối đáp. Tạ Yến Hồng dựng lỗ tai nghe, trong lòng âm thầm tính toán mới biết số lượng bọn họ nhắc đến không hề ít, không khỏi lo lắng thay đối phương. Trường Ninh thật sự có nhiều dê bò như vậy để bán cho Hằng Già sao?
Đang nói thì Hằng Già chợt dừng lại, Tạ Yến Hồng không thể ngẩng đầu lên xem mà chỉ nghe được tiếng vải vóc ma sát sột soạt, tiếng chén rượu chạm vào nhau, đoán là gã và Trường Ninh cùng đối ẩm một ly, sau đó hai người không nói thêm gì nữa. Y có thể cảm nhận được một ánh mắt nhìn chòng chọc vào lưng mình, đáng sợ tới mức lông tơ dựng đứng, toàn thân cứng đờ.
Trường Ninh ngược lại rất bình tĩnh, còn có tâm tình ngâm nga theo tiếng nhạc, ngón tay quấn quanh lọn tóc của Tạ Yến Hồng chơi đùa.
Đột nhiên Hằng Già hỏi: “Ta đã gặp qua người này ở đâu rồi đúng không.”
Trái tim Tạ Yến Hồng giật thót một tiếng, bàn tay ôm gáy Trường Ninh càng siết chặt hơn, đột nhiên y mới ý thức được Hằng Già đang hỏi những lời này bằng tiếng Hán, liền vội vàng nắm áo choàng Trường Ninh. Cánh tay hắn đang ôm y cũng cứng lên một chút, sau đó chậm rãi thả lỏng, hắn từ từ trả lời bằng thứ tiếng Địch mang theo men say: “Ngài vừa nói gì thế? Ta không hiểu.”
Hai mắt Hằng Già nheo lại, nhìn hắn một cái rồi cười ha ha, cầm ly bỏ sang chỗ khác.
Tạ Yến Hồng lo lắng mình lộ tẩy nên càng gấp gáp muốn đi hơn, nhưng nếu lúc này tỏ vẻ nôn nóng quá thì sẽ gây ra phản ứng ngược.
Xa xa vang lên tiếng trống canh, bây giờ đã là canh một, khoảng canh ba là tiệc tan, đến lúc đó các Hồ cơ phải trở lại hậu viện, các thương nhân rời khỏi phủ. Cũng có một số Hồ cơ sẽ được theo thương nhân rời khỏi đây, nhưng con số đó vô cùng ít ỏi.
Tạ Yến Hồng cũng từng nghĩ đến khả năng thu mua một vị thương nhân nào đó để người ta đưa y ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Một là y không có tiền bạc hay của qúy nào đủ để lung lạc nhân tâm, thương nhân vốn trọng lợi ích, không có ai sẽ vô duyên vô cớ đắc tội Hộc Luật Hằng Già mà đi giúp đỡ một người Hán. Hai là phủ thông phán được canh phòng rất nghiêm ngặt, Đan Mộc từng cẩn thận nói với y rằng mọi chuyến xe ra vào phủ đều phải qua kiểm tra kỹ càng mới được thả cho đi.
Mà cho dù có thể thật sự đi ra ngoài thì hiện tại Sóc Châu đang là địa bàn của người Địch, Hằng Già phong tỏa nơi này như cái thùng sắt, ra khỏi phủ cũng chưa chắc ra được khỏi thành.
Đủ loại ý nghĩ lướt qua lại trong đầu Tạ Yến Hồng, việc cấp bách nhất lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Hằng Già, nói mấy câu tử tế với Trường Ninh xem hắn có cách nào khả dĩ thoát thân không, sau đó còn phải kịp thời trở về phòng trước khi yến hội kết thúc, đề phòng Hộc Luật Hằng Già quay về kiểm tra.
Bất cứ giá nào cũng phải tính.
Tạ Yến Hồng cắn răng bóp giọng nũng nịu mấy tiếng như say rượu mới tỉnh. Y ôm sát cổ Trường Ninh, ngồi thẳng người ủi mặt vào nách tai hắn giả vờ quấn quýt đòi hôn. Cùng lúc đó, tay y cũng mò vào trong vạt áo Trường Ninh, kéo cổ áo để lộ ra non nửa bộ ngực màu mật.
Cổ Trường Ninh trống rỗng, không có sợi dây ngũ sắc bện chỉ vàng, cũng không có ngọc bội cá chép.
Lòng Tạ Yến Hồng dâng lên chút mất mát, nhưng y không có thời gian nghĩ lung tung mà dùng hết thủ đoạn sắm vai Hồ cơ nhiệt tình phóng đãng. Mặt y vùi vào cổ hắn, đôi tay cũng không lộ ra ngoài mà luôn vào vạt áo Trường Ninh sờ từ vùng da ngực, xuống thắt lưng rồi vòng ra sau, sờ đến vết sẹo cũ gập ghềnh trên lưng hắn.
Trường Ninh nắm cánh tay y từ từ vuốt ve vào trong, đoạn nâng khuỷu tay lên không cho y nghịch nữa. Hắn ôm người đang chơi xấu mình trong ngực, hạ giọng cười làm cả lồng ngực rung lên, tiếp tục cùng Hằng Già nói mấy câu trêu đùa ngả ngớn.
Mỹ nhân trong ngực, chỉ có đầu gỗ mới ngồi yên không loạn, lúc này rời tiệc là hoàn toàn hợp lý. Trường Ninh bế ngang Tạ Yến Hồng lên giả vờ vội vã đi ra ngoài.
Hộc Luật Hằng Già trời sinh tính đa nghi, cái liếc mắt vừa rồi làm gã chưa hết nghi ngờ, nhưng lúc này không phải thời điểm gây hấn với thương nhân, lễ tế quan trọng không thể có sai lầm. Gã ngẫm nghĩ một hồi rồi duỗi tay cảnTrường Ninh, cười nói: “Phía sau đại sảnh cũng có chỗ, đâu cần đi xa.”
Nếu thật muốn giải quyết nhu cầu, bỏ gần tìm xa nghĩ thế nào cũng là chuyện bất hợp lý.
Tạ Yến Hồng thầm mắng Hằng Già xảo quyệt, Trường Ninh rất biết nghe lời phải, thản nhiên bế Tạ Yến Hồng đi về hướng mà gã vừa chỉ.
Tiếng trống nhạc, tiếng cười nói trong yến hội lập tức bị ném lại phía sau. Tiếng côn trùng kêu vang trong đình viện, tiếng nước chảy róc rách rơi vào tai thay thế. Tạ Yến Hồng không dám ngẩng đầu, chỉ dám trộm liếc qua khóe mắt. Nơi mà Hằng Già chỉ là một căn phòng nhỏ nằm phía sau đại sảnh được chủ nhân cũ dùng làm ngoại thư phòng, hiện giờ nó được xếp một chiếc giường, treo màn trướng bày biện đơn sơ để khách hoặc chủ có chỗ tạm thời nghỉ ngơi.
Hai tay Trường Ninh không rảnh nên nhấc chân đá cửa một cái, sau khi tiến vào hắn đặt Tạ Yến Hồng lên giường, quay ra cảnh giác quan sát bên ngoài một vòng rồi mới đóng cửa lại. Lúc hắn quay vào Tạ Yến Hồng cũng đã đứng lên tháo hết khăn sa và mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt hoàn chỉnh.
Đan Mộc nghiêm túc giúp y trang điểm, vẽ mày tô môi rất cẩn thận, nhưng dù có vẽ tỉ mẩn đến thế nào cũng không thể hoàn toàn biến nam tử thành nữ lang. Khuôn mặt của Tạ Yến Hồng lúc này khó lòng phân biệt nam nữ, vừa anh khí bừng bừng nhưng có thêm ba phần nhu hòa kiều diễm, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Ngươi…” Cổ họng Tạ Yến Hồng khô khốc, gian nan nói, “Lại đây, để ta nhìn một lát.”
Trường Ninh không nói gì mà ngoan ngoãn tiến lại gần, hơi cúi đầu nhìn y. Tạ Yến Hồng quá căng thẳng, lại thêm cận hương tình khiếp nên rũ mắt không dám nhìn thẳng, y nâng hai tay lên nhẹ nhàng sờ vào bím tóc Trường Ninh, lại chạm vào trán, tiếp theo là hàng mi sắc bén. Đôi mắt hắn vẫn mang màu hổ phách như rượu nguyên chất làm say lòng người, chỉ là ánh mắt rất nặng nề không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Yến Hồng thở dài, duỗi tay che mắt hắn rồi thì thầm: “Ngươi đừng nhìn như vậy, tim ta đập nhanh lắm rồi.”
Lông mi của Trường Ninh nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay Tạ Yến Hồng, hắn đã nhắm mắt lại. Tạ Yến Hồng dịch tay, cách khăn che sờ vào mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Trên mặt ngươi có sẹo à? Vì sao lại có?”
Không chờ Trường Ninh trả lời, y lại hỏi: “Có đau không? Ta có thể xem một chút không?”
Dứt lời, y nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Tạ Yến Hồng vẫn hoảng sợ không nhẹ, trên má Trường Ninh có một vết sẹo to bằng bàn tay lồi lõm như vết bỏng khiến khuôn mặt hắn càng thêm dữ tợn, trông không giống người lương thiện. Tạ Yến Hồng xuýt xoa một tiếng, muốn đưa tay lên sờ thử thì bị Trường Ninh nắm chặt cổ tay.
“Suỵt,” hắn nói, “Có người.”
Vừa dứt lời, cửa lập tức bị gõ vang, giọng Đan Mộc từ bên ngoài truyền vào: “Ta tới đưa rượu cho ngài đây ạ.”
Trường Ninh lại bịt kín khăn che mặt lên, Tạ Yến Hồng bước ra đẩy một khe cửa nhỏ, bên ngoài chỉ có một mình Đan Mộc. Nàng thấy y mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Không có chuyện chứ.”
Tạ Yến Hồng mở cửa cho nàng vào, không đợi nàng hỏi đã vội nói: “Ta phải mau chóng về thôi, nếu không sẽ lộ tẩy mất.”
“Hộc Luật Hằng Già biết mặt ta, để ta gọi một người khác tới thế chân.”
Đan Mộc nói xong liền xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau dẫn về một Hồ cơ vóc dáng cao gầy khác cao xấp xỉ Tạ Yến Hồng, che mặt lại là có thể lừa dối cho qua được. Tạ Yến Hồng vô cùng cảm kích, hai người lần lượt ra sau bình phong hoán đổi quần áo, sau khi đổi xong thì Hộc Luật Hằng Già dù phát hiện ra có trá cũng khó lòng tìm ra chứng cứ.
“Ta phải về bây giờ.” Tạ Yến Hồng nói.
Trường Ninh đi theo sau y: “Ta cùng ngươi trở về, đưa đến nơi rồi quay lại.”
Tạ Yến Hồng nhìn sắc trời, lúc này còn chưa đến canh hai, bữa tiệc đang trên đà náo nhiệt, Hằng Già muốn tạo quan hệ tốt với đám thương nhân nên lúc này đang xưng huynh gọi đệ ầm ĩ, nhất thời không thể phân thân nên y gật đầu. Y đã thăm dò vòng quanh đại sảnh tổ chức tiệc vài ngày nên khá rõ ràng vị trí và tình hình thủ vệ, xung phong đi trước dẫn đường, Trường Ninh im lặng theo sát phía sau.
Trong phủ thông phán rất ít người, thủ vệ cơ bản chỉ xuất hiện ở nơi có Hằng Già, đám tôi tớ người Hán sợ chọc giận gã nên luôn trốn rất xa, bao giờ có gì cần sai bảo mới có mặt. Toàn bộ phủ thông phán im ắng đen như mực, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người.
Một con mèo hoang đột ngột vọt ra từ bụi cây trong vườn dọa Tạ Yến Hồng khựng lại mấy giây, sau lưng va phải Trường Ninh.
Y hơi mất tự nhiên giải thích: “Chỉ là con mèo thôi… Nó thình lình nhảy ra… ta…”
Trường Ninh không chờ y nói xong đã nắm tay y, bàn tay dày rộng vẫn mang độ ấm mà Tạ Yến Hồng quen thuộc nhất, đến cả vị trí vết chai cũng nhớ rõ ràng. Lòng y vững hơn một chút, đoạn đường sau đó tay hai người không buông ra nữa.
Phòng ở của Tạ Yến Hồng đã ở ngay trước mắt.
Tạ Yến Hồng dẫn hắn đến nơi liền nói: “Hôm nay không phải thời cơ thích hợp để nói chuyện, ngươi mau trở về đi, ổn định Hộc Luật Hằng Già mới là chuyện quan trọng nhất. Qua mấy ngày nữa chúng ta lại tìm cơ hội gặp mặt.”
Y sợ mình không nỡ rời xa nên không nhìn Trường Ninh mà vội vàng thay quần áo rửa mặt. Thời điểm y xoay người, Trường Ninh vẫn đứng khoanh tay dựa vào cửa không biết đang suy nghĩ gì. Từ giây phút gặp lại Trường Ninh, Tạ Yến Hồng luôn cảm giác như mình rơi vào một giấc mộng, dường như Trường Ninh vẫn là Trường Ninh, nhưng lại có chỗ nào đó rất khác, chính điểm đó mới khiến y cảm thấy mình đang nằm mơ.
Tiếng trống báo canh hai từ nơi xa truyền đến, Tạ Yến Hồng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trường Ninh đứng trầm mặc, không biết vì sao mà sống mũi cay cay. Y sụt sịt mũi, vội nói: “Đã qua canh hai, ngươi mau trở về đi thôi.”
Trường Ninh quay qua nhìn y rất lâu, nhìn một hồi mới do dự nói: “Hình như ngươi gầy đi một chút.”
Đâu chỉ là “một chút”, lúc Tạ Yến Hồng bệnh nặng mới khỏi suýt nữa bị ảnh ngược của mình trong gương đồng dọa ngất xỉu, hơn mười ngày nay mới khá lên một ít. Y giơ tay xoa mũi, phát hiện Trường Ninh vẫn chăm chú nhìn mình cứ như chưa bao giờ nhìn qua, lại giống như đang cẩn thận ước lượng xem bản thân y có gầy ốm thật không, chỗ nào là gầy nhất.
“Đừng nhìn nữa,” Tạ Yến Hồng bực bội, “Mau trở về đi.”
Trường Ninh làm như không nghe mà duỗi tay chạm lên mặt Tạ Yến Hồng, sờ qua khóe mắt lông mày, chóp mũi và khóe miệng như cách Tạ Yến Hồng từng vuốt ve hắn. Ánh mắt hắn từ từ rà quét từng tấc khuôn mặt y, Tạ Yến Hồng bị nhìn đến phát ngượng, nhưng vẫn không nỡ ngăn cản.
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Tạ Yến Hồng nhỏ giọng hỏi.
Trường Ninh chỉ dùng sự im lặng trả lời Tạ Yến Hồng, y không dám nhìn vào mắt hắn, sợ rằng sẽ nhìn thấu một tia xa lạ nào đó, chỉ cần một tia thôi cũng đủ để nhắc nhở y đây có lẽ chỉ là giấc mộng.
Ngón tay Trường Ninh nhẹ nhàng cọ qua môi châu Tạ Yến Hồng, y quyến luyến hơi ấm của hắn nên theo bản năng giữ lại lòng bàn tay, đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy ngón cái hắn. Trường Ninh liền dùng ngón tay khẽ tách mở bờ môi, để lộ ra hàm răng hơi nhếch và đầu lưỡi mềm mại phía trong.
Mặt Tạ Yến Hồng nóng bừng nhưng lại hơi hơi muốn khóc, y không biết mình bị làm sao, chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn không giống với ngàn vạn khả năng gặp lại mà y từng tưởng tượng.
Bọn họ chỉ mới chia xa hơn một tháng, chẳng rõ tại sao mà chuyện cứ như đã trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức tất cả đều thay đổi.
Trường Ninh ghé sát lại gần như muốn ngắm y rõ ràng hơn.
Chốt cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, Tạ Yến Hồng hoảng hốt giật mình, vội vàng đẩy Trường Ninh ra, luống cuống nói: “Mau trốn đi!”
Lời tác giả:
Không hủy dung đâu, giả đấy.
Đầu Trường Ninh chỉ vừa mới khỏi bệnh nên không quá tỉnh táo, mong mọi người thứ lỗi.
Biết Tạ Yến Hồng giận thật, Trường Ninh không bóp eo y nữa mà dời tay xuống đầu gối muốn trực tiếp bế y lên. Giây phút đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm thì sóng gió lại tới, Hộc Luật Hằng Già bưng chén rượu đến gần. Trường Ninh đành phải ngồi xuống ghế, Tạ Yến Hồng hít sâu một hơi, tiếp tục vùi mặt vào cổ hắn giả vờ say.
Nhiều ngày cố gắng vừa nghe vừa học nên Tạ Yến Hồng xem như hiểu được một ít Địch ngữ.
Hộc Luật Hằng Già đang thương lượng số lượng súc vật dê bò với Trường Ninh, tay hắn vẫn ôm Tạ Yến Hồng thản nhiên đối đáp. Tạ Yến Hồng dựng lỗ tai nghe, trong lòng âm thầm tính toán mới biết số lượng bọn họ nhắc đến không hề ít, không khỏi lo lắng thay đối phương. Trường Ninh thật sự có nhiều dê bò như vậy để bán cho Hằng Già sao?
Đang nói thì Hằng Già chợt dừng lại, Tạ Yến Hồng không thể ngẩng đầu lên xem mà chỉ nghe được tiếng vải vóc ma sát sột soạt, tiếng chén rượu chạm vào nhau, đoán là gã và Trường Ninh cùng đối ẩm một ly, sau đó hai người không nói thêm gì nữa. Y có thể cảm nhận được một ánh mắt nhìn chòng chọc vào lưng mình, đáng sợ tới mức lông tơ dựng đứng, toàn thân cứng đờ.
Trường Ninh ngược lại rất bình tĩnh, còn có tâm tình ngâm nga theo tiếng nhạc, ngón tay quấn quanh lọn tóc của Tạ Yến Hồng chơi đùa.
Đột nhiên Hằng Già hỏi: “Ta đã gặp qua người này ở đâu rồi đúng không.”
Trái tim Tạ Yến Hồng giật thót một tiếng, bàn tay ôm gáy Trường Ninh càng siết chặt hơn, đột nhiên y mới ý thức được Hằng Già đang hỏi những lời này bằng tiếng Hán, liền vội vàng nắm áo choàng Trường Ninh. Cánh tay hắn đang ôm y cũng cứng lên một chút, sau đó chậm rãi thả lỏng, hắn từ từ trả lời bằng thứ tiếng Địch mang theo men say: “Ngài vừa nói gì thế? Ta không hiểu.”
Hai mắt Hằng Già nheo lại, nhìn hắn một cái rồi cười ha ha, cầm ly bỏ sang chỗ khác.
Tạ Yến Hồng lo lắng mình lộ tẩy nên càng gấp gáp muốn đi hơn, nhưng nếu lúc này tỏ vẻ nôn nóng quá thì sẽ gây ra phản ứng ngược.
Xa xa vang lên tiếng trống canh, bây giờ đã là canh một, khoảng canh ba là tiệc tan, đến lúc đó các Hồ cơ phải trở lại hậu viện, các thương nhân rời khỏi phủ. Cũng có một số Hồ cơ sẽ được theo thương nhân rời khỏi đây, nhưng con số đó vô cùng ít ỏi.
Tạ Yến Hồng cũng từng nghĩ đến khả năng thu mua một vị thương nhân nào đó để người ta đưa y ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Một là y không có tiền bạc hay của qúy nào đủ để lung lạc nhân tâm, thương nhân vốn trọng lợi ích, không có ai sẽ vô duyên vô cớ đắc tội Hộc Luật Hằng Già mà đi giúp đỡ một người Hán. Hai là phủ thông phán được canh phòng rất nghiêm ngặt, Đan Mộc từng cẩn thận nói với y rằng mọi chuyến xe ra vào phủ đều phải qua kiểm tra kỹ càng mới được thả cho đi.
Mà cho dù có thể thật sự đi ra ngoài thì hiện tại Sóc Châu đang là địa bàn của người Địch, Hằng Già phong tỏa nơi này như cái thùng sắt, ra khỏi phủ cũng chưa chắc ra được khỏi thành.
Đủ loại ý nghĩ lướt qua lại trong đầu Tạ Yến Hồng, việc cấp bách nhất lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Hằng Già, nói mấy câu tử tế với Trường Ninh xem hắn có cách nào khả dĩ thoát thân không, sau đó còn phải kịp thời trở về phòng trước khi yến hội kết thúc, đề phòng Hộc Luật Hằng Già quay về kiểm tra.
Bất cứ giá nào cũng phải tính.
Tạ Yến Hồng cắn răng bóp giọng nũng nịu mấy tiếng như say rượu mới tỉnh. Y ôm sát cổ Trường Ninh, ngồi thẳng người ủi mặt vào nách tai hắn giả vờ quấn quýt đòi hôn. Cùng lúc đó, tay y cũng mò vào trong vạt áo Trường Ninh, kéo cổ áo để lộ ra non nửa bộ ngực màu mật.
Cổ Trường Ninh trống rỗng, không có sợi dây ngũ sắc bện chỉ vàng, cũng không có ngọc bội cá chép.
Lòng Tạ Yến Hồng dâng lên chút mất mát, nhưng y không có thời gian nghĩ lung tung mà dùng hết thủ đoạn sắm vai Hồ cơ nhiệt tình phóng đãng. Mặt y vùi vào cổ hắn, đôi tay cũng không lộ ra ngoài mà luôn vào vạt áo Trường Ninh sờ từ vùng da ngực, xuống thắt lưng rồi vòng ra sau, sờ đến vết sẹo cũ gập ghềnh trên lưng hắn.
Trường Ninh nắm cánh tay y từ từ vuốt ve vào trong, đoạn nâng khuỷu tay lên không cho y nghịch nữa. Hắn ôm người đang chơi xấu mình trong ngực, hạ giọng cười làm cả lồng ngực rung lên, tiếp tục cùng Hằng Già nói mấy câu trêu đùa ngả ngớn.
Mỹ nhân trong ngực, chỉ có đầu gỗ mới ngồi yên không loạn, lúc này rời tiệc là hoàn toàn hợp lý. Trường Ninh bế ngang Tạ Yến Hồng lên giả vờ vội vã đi ra ngoài.
Hộc Luật Hằng Già trời sinh tính đa nghi, cái liếc mắt vừa rồi làm gã chưa hết nghi ngờ, nhưng lúc này không phải thời điểm gây hấn với thương nhân, lễ tế quan trọng không thể có sai lầm. Gã ngẫm nghĩ một hồi rồi duỗi tay cảnTrường Ninh, cười nói: “Phía sau đại sảnh cũng có chỗ, đâu cần đi xa.”
Nếu thật muốn giải quyết nhu cầu, bỏ gần tìm xa nghĩ thế nào cũng là chuyện bất hợp lý.
Tạ Yến Hồng thầm mắng Hằng Già xảo quyệt, Trường Ninh rất biết nghe lời phải, thản nhiên bế Tạ Yến Hồng đi về hướng mà gã vừa chỉ.
Tiếng trống nhạc, tiếng cười nói trong yến hội lập tức bị ném lại phía sau. Tiếng côn trùng kêu vang trong đình viện, tiếng nước chảy róc rách rơi vào tai thay thế. Tạ Yến Hồng không dám ngẩng đầu, chỉ dám trộm liếc qua khóe mắt. Nơi mà Hằng Già chỉ là một căn phòng nhỏ nằm phía sau đại sảnh được chủ nhân cũ dùng làm ngoại thư phòng, hiện giờ nó được xếp một chiếc giường, treo màn trướng bày biện đơn sơ để khách hoặc chủ có chỗ tạm thời nghỉ ngơi.
Hai tay Trường Ninh không rảnh nên nhấc chân đá cửa một cái, sau khi tiến vào hắn đặt Tạ Yến Hồng lên giường, quay ra cảnh giác quan sát bên ngoài một vòng rồi mới đóng cửa lại. Lúc hắn quay vào Tạ Yến Hồng cũng đã đứng lên tháo hết khăn sa và mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt hoàn chỉnh.
Đan Mộc nghiêm túc giúp y trang điểm, vẽ mày tô môi rất cẩn thận, nhưng dù có vẽ tỉ mẩn đến thế nào cũng không thể hoàn toàn biến nam tử thành nữ lang. Khuôn mặt của Tạ Yến Hồng lúc này khó lòng phân biệt nam nữ, vừa anh khí bừng bừng nhưng có thêm ba phần nhu hòa kiều diễm, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Ngươi…” Cổ họng Tạ Yến Hồng khô khốc, gian nan nói, “Lại đây, để ta nhìn một lát.”
Trường Ninh không nói gì mà ngoan ngoãn tiến lại gần, hơi cúi đầu nhìn y. Tạ Yến Hồng quá căng thẳng, lại thêm cận hương tình khiếp nên rũ mắt không dám nhìn thẳng, y nâng hai tay lên nhẹ nhàng sờ vào bím tóc Trường Ninh, lại chạm vào trán, tiếp theo là hàng mi sắc bén. Đôi mắt hắn vẫn mang màu hổ phách như rượu nguyên chất làm say lòng người, chỉ là ánh mắt rất nặng nề không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Yến Hồng thở dài, duỗi tay che mắt hắn rồi thì thầm: “Ngươi đừng nhìn như vậy, tim ta đập nhanh lắm rồi.”
Lông mi của Trường Ninh nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay Tạ Yến Hồng, hắn đã nhắm mắt lại. Tạ Yến Hồng dịch tay, cách khăn che sờ vào mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Trên mặt ngươi có sẹo à? Vì sao lại có?”
Không chờ Trường Ninh trả lời, y lại hỏi: “Có đau không? Ta có thể xem một chút không?”
Dứt lời, y nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Tạ Yến Hồng vẫn hoảng sợ không nhẹ, trên má Trường Ninh có một vết sẹo to bằng bàn tay lồi lõm như vết bỏng khiến khuôn mặt hắn càng thêm dữ tợn, trông không giống người lương thiện. Tạ Yến Hồng xuýt xoa một tiếng, muốn đưa tay lên sờ thử thì bị Trường Ninh nắm chặt cổ tay.
“Suỵt,” hắn nói, “Có người.”
Vừa dứt lời, cửa lập tức bị gõ vang, giọng Đan Mộc từ bên ngoài truyền vào: “Ta tới đưa rượu cho ngài đây ạ.”
Trường Ninh lại bịt kín khăn che mặt lên, Tạ Yến Hồng bước ra đẩy một khe cửa nhỏ, bên ngoài chỉ có một mình Đan Mộc. Nàng thấy y mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Không có chuyện chứ.”
Tạ Yến Hồng mở cửa cho nàng vào, không đợi nàng hỏi đã vội nói: “Ta phải mau chóng về thôi, nếu không sẽ lộ tẩy mất.”
“Hộc Luật Hằng Già biết mặt ta, để ta gọi một người khác tới thế chân.”
Đan Mộc nói xong liền xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau dẫn về một Hồ cơ vóc dáng cao gầy khác cao xấp xỉ Tạ Yến Hồng, che mặt lại là có thể lừa dối cho qua được. Tạ Yến Hồng vô cùng cảm kích, hai người lần lượt ra sau bình phong hoán đổi quần áo, sau khi đổi xong thì Hộc Luật Hằng Già dù phát hiện ra có trá cũng khó lòng tìm ra chứng cứ.
“Ta phải về bây giờ.” Tạ Yến Hồng nói.
Trường Ninh đi theo sau y: “Ta cùng ngươi trở về, đưa đến nơi rồi quay lại.”
Tạ Yến Hồng nhìn sắc trời, lúc này còn chưa đến canh hai, bữa tiệc đang trên đà náo nhiệt, Hằng Già muốn tạo quan hệ tốt với đám thương nhân nên lúc này đang xưng huynh gọi đệ ầm ĩ, nhất thời không thể phân thân nên y gật đầu. Y đã thăm dò vòng quanh đại sảnh tổ chức tiệc vài ngày nên khá rõ ràng vị trí và tình hình thủ vệ, xung phong đi trước dẫn đường, Trường Ninh im lặng theo sát phía sau.
Trong phủ thông phán rất ít người, thủ vệ cơ bản chỉ xuất hiện ở nơi có Hằng Già, đám tôi tớ người Hán sợ chọc giận gã nên luôn trốn rất xa, bao giờ có gì cần sai bảo mới có mặt. Toàn bộ phủ thông phán im ắng đen như mực, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người.
Một con mèo hoang đột ngột vọt ra từ bụi cây trong vườn dọa Tạ Yến Hồng khựng lại mấy giây, sau lưng va phải Trường Ninh.
Y hơi mất tự nhiên giải thích: “Chỉ là con mèo thôi… Nó thình lình nhảy ra… ta…”
Trường Ninh không chờ y nói xong đã nắm tay y, bàn tay dày rộng vẫn mang độ ấm mà Tạ Yến Hồng quen thuộc nhất, đến cả vị trí vết chai cũng nhớ rõ ràng. Lòng y vững hơn một chút, đoạn đường sau đó tay hai người không buông ra nữa.
Phòng ở của Tạ Yến Hồng đã ở ngay trước mắt.
Tạ Yến Hồng dẫn hắn đến nơi liền nói: “Hôm nay không phải thời cơ thích hợp để nói chuyện, ngươi mau trở về đi, ổn định Hộc Luật Hằng Già mới là chuyện quan trọng nhất. Qua mấy ngày nữa chúng ta lại tìm cơ hội gặp mặt.”
Y sợ mình không nỡ rời xa nên không nhìn Trường Ninh mà vội vàng thay quần áo rửa mặt. Thời điểm y xoay người, Trường Ninh vẫn đứng khoanh tay dựa vào cửa không biết đang suy nghĩ gì. Từ giây phút gặp lại Trường Ninh, Tạ Yến Hồng luôn cảm giác như mình rơi vào một giấc mộng, dường như Trường Ninh vẫn là Trường Ninh, nhưng lại có chỗ nào đó rất khác, chính điểm đó mới khiến y cảm thấy mình đang nằm mơ.
Tiếng trống báo canh hai từ nơi xa truyền đến, Tạ Yến Hồng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trường Ninh đứng trầm mặc, không biết vì sao mà sống mũi cay cay. Y sụt sịt mũi, vội nói: “Đã qua canh hai, ngươi mau trở về đi thôi.”
Trường Ninh quay qua nhìn y rất lâu, nhìn một hồi mới do dự nói: “Hình như ngươi gầy đi một chút.”
Đâu chỉ là “một chút”, lúc Tạ Yến Hồng bệnh nặng mới khỏi suýt nữa bị ảnh ngược của mình trong gương đồng dọa ngất xỉu, hơn mười ngày nay mới khá lên một ít. Y giơ tay xoa mũi, phát hiện Trường Ninh vẫn chăm chú nhìn mình cứ như chưa bao giờ nhìn qua, lại giống như đang cẩn thận ước lượng xem bản thân y có gầy ốm thật không, chỗ nào là gầy nhất.
“Đừng nhìn nữa,” Tạ Yến Hồng bực bội, “Mau trở về đi.”
Trường Ninh làm như không nghe mà duỗi tay chạm lên mặt Tạ Yến Hồng, sờ qua khóe mắt lông mày, chóp mũi và khóe miệng như cách Tạ Yến Hồng từng vuốt ve hắn. Ánh mắt hắn từ từ rà quét từng tấc khuôn mặt y, Tạ Yến Hồng bị nhìn đến phát ngượng, nhưng vẫn không nỡ ngăn cản.
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Tạ Yến Hồng nhỏ giọng hỏi.
Trường Ninh chỉ dùng sự im lặng trả lời Tạ Yến Hồng, y không dám nhìn vào mắt hắn, sợ rằng sẽ nhìn thấu một tia xa lạ nào đó, chỉ cần một tia thôi cũng đủ để nhắc nhở y đây có lẽ chỉ là giấc mộng.
Ngón tay Trường Ninh nhẹ nhàng cọ qua môi châu Tạ Yến Hồng, y quyến luyến hơi ấm của hắn nên theo bản năng giữ lại lòng bàn tay, đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy ngón cái hắn. Trường Ninh liền dùng ngón tay khẽ tách mở bờ môi, để lộ ra hàm răng hơi nhếch và đầu lưỡi mềm mại phía trong.
Mặt Tạ Yến Hồng nóng bừng nhưng lại hơi hơi muốn khóc, y không biết mình bị làm sao, chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn không giống với ngàn vạn khả năng gặp lại mà y từng tưởng tượng.
Bọn họ chỉ mới chia xa hơn một tháng, chẳng rõ tại sao mà chuyện cứ như đã trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức tất cả đều thay đổi.
Trường Ninh ghé sát lại gần như muốn ngắm y rõ ràng hơn.
Chốt cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, Tạ Yến Hồng hoảng hốt giật mình, vội vàng đẩy Trường Ninh ra, luống cuống nói: “Mau trốn đi!”
Lời tác giả:
Không hủy dung đâu, giả đấy.
Đầu Trường Ninh chỉ vừa mới khỏi bệnh nên không quá tỉnh táo, mong mọi người thứ lỗi.