Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 55: Chết có gì đáng sợ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Yến Hồng mau chóng tỉnh lại.
Y ôm đầu ngồi dậy trở tay sờ soạng, sờ được một tay đầy vảy máu đã khô, may mà không quá choáng đầu, tay chân cử động cũng không đáng ngại, phỏng chừng đối phương ra tay không quá tàn nhẫn. Quay đầu tìm ngựa thì không thấy con ngựa đen bốn vó đạp tuyết đâu nữa, chỉ còn mỗi Tiểu Ô đi vòng vòng bên cạnh, thấy y tỉnh thì mừng rỡ ủi đầu vào đùi y.
Tạ Yến Hồng lồm cồm bò dậy, chưa kịp phủi hết cát dính đầy đầu đầy cổ đã vội vàng đi xem xét tình trạng của Trường Ninh —— Không khác gì trước thời điểm y bị đánh ngất, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Nhìn kỹ sắc trời, có lẽ chỉ mới một hai canh giờ trôi qua.
Dưới đất vứt chỏng chơ một đoạn vải rách có mặt cắt nham nhở không đều, hẳn là Hằng Già thừa dịp hai người không thừa sức lực trông coi mà từ từ mài đứt dây trên yên ngựa. Cẩn thận xem xét kỹ hơn, trái tim Tạ Yến Hồng cũng trầm xuống theo.
Hằng Già cầm đi phân nửa lương khô của bọn họ cộng thêm một túi nước, một cái nước khác bị cắt một lỗ lớn, nước đã chảy hết ra ngoài. Có lẽ gã cướp thức ăn nước uống trốn ở chỗ nào đó chờ người phe mình tới cứu, không hạ độc thủ với bọn họ là vẫn nuôi tâm tư bắt sống người.
Tạ Yến Hồng ghé vào suối Ẩm Mã, cùng với Tiểu Ô uống no một bụng nước.
Y buộc chặt túi nước bị rách lại, lúc này nó chỉ còn chứa được khoảng một phần mười, sau đó lấy nước thấm ướt môi cho Trường Ninh, chậm rãi cho hắn uống vài ngụm nước, may mắn là Trường Ninh chưa hoàn toàn mất ý thức nên có thể nuốt được.
Tạ Yến Hồng rót đầy túi nước, giúp Trường Ninh lau sạch đất cát dính trên mặt rồi kề môi bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi đã cứu ta rất nhiều lần, bây giờ đến phiên ta cứu ngươi…”
Chẳng biết Trường Ninh có thể nghe thấy hay không, Tạ Yến Hồng cọ môi qua phần chân mày nhíu chặt của hắn, không dám chậm trễ mà tiếp tục dắt ngựa lên đường.
Tạ Yến Hồng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải đi một mình giữa sa mạc. Mỗi một bước giẫm xuống đều như sắp vùi thân dưới cát vàng, mỗi một lần rút chân đều phải hao hết sức lực. Gió trên sa mạc rất lớn, còn bọc theo cát sỏi chui vào từng khe hở xiêm y, cứ đi được vài bước là y phải dừng lại phun phì phì cát ra khỏi miệng.
Trường Ninh mơ màng trên lưng ngựa, toàn thân nằm sấp kề đầu vào cổ ngựa, hai cánh tay vô lực rũ xuống hai bên, lắc lư không ngừng.
Tạ Yến Hồng không thể cùng cưỡi ngựa với hắn mà dắt ngựa đi bộ, thâm tâm luôn sợ hãi mình sẽ lạc đường. Lương khô thì không thiếu, thứ thiếu hụt nhất ngược lại là nước sạch.
Y sợ không đủ nước nên tiết kiệm không dám uống, chỉ lẩm nhẩm đếm đủ canh giờ đút nước cho Trường Ninh. Đến khi nào khát không chịu nổi, y mới nhấp môi một ngụm nhỏ như muối bỏ biển để làm dịu cổ họng khô kiệt đến sắp bốc cháy.
Chuyện đáng sợ nhất ngoài lạc đường chính là nỗi cô tịch vô bờ vô bến.
Quân Địch không biết khi nào sẽ đuổi tới, phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy độc một cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ, ngoài cát ra cũng chỉ có cát. Tạ Yến Hồng cứ cắm đầu đi về phía trước, càng đi càng hoảng hốt cảm giác như mình là một cái xác không hồn, trong đầu không tồn tại suy nghĩ nào khác ngoại trừ chuyện tiếp tục bước đi không dám dừng một khắc.
Thật giống như khắp trời đất này chỉ còn lại mỗi một mình y.
Tạ Yến Hồng thường xuyên quay đầu lại kiểm tra Trường Ninh xem hắn còn ở đó không, xác nhận hắn vẫn còn hơi thở còn mạch đập, còn có thể nuốt ngụm nước do mình đút. Chỉ có làm như vậy, Tạ Yến Hồng mới lấy lại chút lòng tin để tiếp tục cố gắng bước đi.
Y vốn muốn nói chút chuyện linh tinh cho đỡ cô tịch, nhưng sợ miệng khô mất sức, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Đến đêm, biển cát vô biên càng trở nên yên tĩnh, không biết là tinh tú trên kia hạ trụy xuống trần biến thành vô số hạt cát, hay chính cát vàng bị gió thổi tung lên chín tầng trời mới có bầu trời đầy sao. Tạ Yến Hồng bắt đầu hoài nghi rằng hai người một ngựa bọn họ có phải những vị khách đầu tiên bước chân lên nền cát này từ thời thượng cổ hay không.
Y rất mệt mỏi, hai mí mắt luôn díu chặt vào nhau, thậm chí còn tin rằng có lẽ mình đã vừa đi đường vừa ngủ. Vừa đi y vừa nhớ đến hầu phủ ở kinh sư cách xa ngàn dặm, nơi đó có chiếc giường mềm mại, bên trên phủ chăn gấm êm ái tựa như một đám mây.
Đến tận khi trăng treo giữa trời, Tạ Yến Hồng thật sự không chịu nổi nữa phải tìm một sườn núi khuất gió để nghỉ ngơi một lát.
Sườn núi tránh gió chỉ rộng mỗi một mẩu như vầng trăng non tương chiếu với vầng trăng treo trên bầu trời. Tạ Yến Hồng dùng cả tay chân bò lên đỉnh đồi nhìn về phía xa, biển cát vẫn vô biên vô hạn như cũ, nhìn không được điểm cuối.
Đột nhiên giữa màn đêm yên tĩnh chợt vang lên từng tiếng “thùng thùng” như tiếng trống, chỉ là không hùng hồn bằng.
Tạ Yến Hồng hoảng sợ dừng bước, âm thanh kia cũng dừng theo như chưa từng xuất hiện. Y bước một bước chân, tiếng “thùng thùng” đó lại lần nữa vang lên, y ngập ngừng đứng lại, thì thầm hỏi: “Có, có ai không?”
Không một ai đáp lại, cả tiếng “thùng thùng” cũng ngừng bặt.
“Có ai ở đây không?!”
Tạ Yến Hồng hoảng loạn hét lớn, nhưng trả lời y chỉ có tiếng y vang vọng lại cùng tiếng gió thổi vù vù. Y vừa lăn vừa bỏ chạy xuống triền đồi, tiếng “thùng thùng” đáng sợ lại vang lên bên tai dồn dập như truy đuổi. Y cắm đầu chạy xuống sườn đồi, vội vàng dắt ngựa tiếp tục đi.
Thanh âm kia ngừng, Tạ Yến Hồng nắm cương ngựa quay đầu quan sát, trông thấy triền núi như vầng trăng non vẫn ngoan ngoãn nằm im ở chỗ cũ.
Tạ Yến Hồng ngã ngồi xuống đất rồi lại bám chân ngựa đứng lên, y nhẹ nhàng vỗ vỗ Trường Ninh mãi hôn mê chưa tỉnh, thì thầm: “Ta hơi sợ…”
Cảm thấy mở miệng quá xấu hổ nên Tạ Yến Hồng lại im tiếng tiếp tục dắt ngựa bước đi, đi được vài bước vẫn quá sợ lại dừng. Y nắm tay Trường Ninh, trải rộng bàn tay dán lên mặt mình. Tay Trường Ninh rất lớn, lớn đến mức cả khuôn mặt y như hoàn toàn lọt thỏm vào trong, đến cả vết chai vì luyện đao cũng trở nên dịu dàng khó tin.
Hai chân Tạ Yến Hồng như lấy lại sức lực.
Y cứ bước đi liên tục bất kể trời trăng sớm chiều, ngoại trừ những lúc cần phân biệt phương hướng là đầu óc hơi tỉnh tảo một chút, mỗi thời mỗi khắc còn lại Tạ Yến Hồng luôn cảm giác mình sắp ngất đi. Rời khỏi suối Ẩm Mã, Tạ Yến Hồng không còn bắt gặp thêm nguồn nước nào nữa. Miệng y khô khốc khó chịu, da môi nứt toác, đôi khi không cẩn thận cạ răng vào sẽ bật máu, Tiểu Ô thiếu nước cũng uể oải mất sức rất nhiều.
Bởi vì không đủ nước uống nên Tạ Yến Hồng cũng không dám ăn cái gì, cổ họng nghẹn cứng không cách nào nuốt xuống được.
Ấn theo lời Trường Ninh, lúc này bọn họ đã phải đến được rìa Khố Kết Sa rồi, nhưng Tạ Yến Hồng phóng mắt nhìn mãi vẫn chỉ thấy cát và cát. Y bắt đầu hoài nghi có thể mình đã đi nhầm hướng, lại tiếp tục hoài nghi phải chăng mình đã nhớ nhầm lời Trường Ninh nói, hoặc chính y chỉ đang đi lòng vòng quanh một chỗ mà thôi.
Túi nước bị cắt rách sửa lại vốn chứa không được bao nhiêu nước, luôn tiết kiệm dè sẻn nhưng giờ phút này đã thấy đáy.
Người không uống nước có thể sống được thêm bao nhiêu ngày? Tạ Yến Hồng không biết.
Y dốc ngụm nước cuối cùng trong túi vào miệng Trường Ninh, thật cẩn thận không dám lãng phí một giọt nào, cuối cùng không dốc được thêm gì nữa mới thôi. Y ôm dũng khí đập nồi dìm thuyền tiếp tục bước đi, lại đi một đường từ hừng đông đến tận khi trời tối, cảm thấy trước mắt hoa lên từng trận, không thể nhìn rõ phương xa.
Tối nay không trăng không sao, bầu trời toàn là mây đen, cuồng phong cuốn qua đất bằng làm Tạ Yến Hồng không trông rõ được gì. Y dắt Tiểu Ô đi men theo dãy cồn cát cao thấp phập phồng để tránh gió, đi mãi đi mãi, sau đó phát hiện ra mình sờ được vào vách đá. Y vội vàng kéo ngựa trốn vào trong hang động.
Trong một nháy mắt y cho rằng mình đã đi đến thành cổ Thập Bí mà ngoại công Trường Ninh nhắc đến, nhưng đến khi y mò được đá đánh lửa từ trong tay nải thắp lên mới phát hiện là không phải.
Nơi này là một cái hang Phật cũ nát, Tạ Yến Hồng thử đưa tay sờ vào mấy chỗ, nơi nào cũng rơi ra toàn cát mịn không biết đã tích tụ bao nhiêu năm.
Y giơ cao mồi lửa mỏng manh thấy bóng mình in trên vách hang động. Vách tường vẫn còn lại những bức bích họa cổ xưa phai màu, chỉ còn trơ lại chút tàn ảnh mơ hồ làm bằng chứng cho một thời vàng son đồ sộ.
Đối diện Tạ Yến Hồng là một bức tượng Phật, bề ngoài tượng cũng bị thời gian tàn phá ít nhiều lộ cả phôi đá bên trong. Dáng Phật đẫy đà, mặt tượng loang lổ từ trên cao nhìn xuống, dưới bàn chân có hoa văn sóng nước, mây mỏng vờn quanh thân. Ánh lửa lập lòe chiếu lên tướng mạo vị Phật tranh tối tranh sáng, khiến ngài có vẻ âm tình bất định, không biết vui hay buồn.
Tiểu Ô hí một tiếng rồi phục hai chân trước xuống, Trường Ninh nằm trên người nó cũng nghiêng thân trượt qua một bên, Tạ Yến Hồng phải bỏ đá lửa chạy lại đỡ. Tiểu Ô ở trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức, nỗ lực đứng dậy lắc lắc đầu, đuôi nhẹ nhàng phất qua lại. Trong hang quá tối tăm, Tạ Yến Hồng đành đặt Trường Ninh nằm thẳng xuống đất, đoạn ôm đầu hắn vào ngực mình.
Tạ Yến Hồng vươn tay sờ lên mặt Trường Ninh giữa bóng tối, cảm giác dưới tay rất thô ráp, có lẽ là vì dính cát. Y cẩn thận phủi từng hạt cát trên mặt Trường Ninh đi, lúc sờ đến đôi môi khô nứt, đột nhiên y cảm giác môi hắn cũng giật giật.
Tạ Yến Hồng kinh ngạc kêu lên: “Ngươi tỉnh rồi sao?!”
Nhưng Trường Ninh chỉ hơi động đậy môi một chút, Tạ Yến Hồng khom lưng dán lỗ tai vào miệng hắn muốn nỗ lực nghe ra nội dung, chợt thấy hắn dùng chất giọng khàn đặc nghẹn ngào gọi tên mình.
“Tiểu Hồng…”
Tạ Yến Hồng nhỏ giọng trả lời: “Ta ở đây.”
Sau đó Trường Ninh lại yên lặng không phát ra âm thanh nào nữa, Tạ Yến Hồng vội vàng đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận được tiếng tim đập chầm chậm vững vàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Yến Hồng cứ thế ôm Trường Ninh ngủ thiếp đi.
Y cảm giác mình chỉ vừa nhắm mắt đã bừng tỉnh, lúc tỉnh lại trời đã hơi tờ mờ sáng, một tia nắng sớm xuyên thấu qua ô cửa trên vách động, chiếu thẳng vào gương mặt tượng Phật. Tạ Yến Hồng ngẩn người nhìn tia nắng đó một hồi lâu, trong lòng nghĩ thầm không biết đức Phật từ bi trông thấy phàm nhân giãy giụa dưới chân mình như thế, lòng ngài liệu có nghĩ gì không nhỉ?
“Tiểu Hồng…”
Trường Ninh vẫn khóa chặt chân mày, nhắm nghiền mắt như thể bị giam giữ trong ác mộng không thể tỉnh, mà tên Tạ Yến Hồng chính là thần chú giải mộng nên hắn phải liên tục lẩm bẩm kêu. Tạ Yến Hồng lại kề tai vào cẩn thận nghe ngóng, bị lớp da môi bong tróc của Trường Ninh cọ vào hơi ngưa ngứa.
“Khát… khát quá…” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng xoay người đứng dậy lấy túi nước, rút nút lọ nhìn vào, nhưng lắc kiểu gì cũng không thể lắc ra thêm giọt nước nào nữa.
“Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…” Đầu óc y choáng váng, nhỏ giọng rên lên.
Tạ Yến Hồng nghiêng ngả bổ nhào vào người Tiểu Ô, lục lọi bọc hành lý lấy ra thanh loan đao mình hay sử dụng, lưỡi đao vẫn sáng như tuyết tỏa ánh lạnh lẽo. Y vén ống tay áo lên không chút do dự cứa một đao. Lưỡi kim loại quá sắc bén, sau khi cứa vào phải mất một lát mới có máu chảy ra.
Tạ Yến Hồng đặt ngang cánh tay đổ máu ra trước mặt Trường Ninh, để máu từ từ nhỏ vào miệng hắn.
Không biết qua bao lâu sau, trước mắt Tạ Yến Hồng tối sầm rồi hoàn toàn ngất đi. Nhiều ngày bôn ba vất vả khiến cả thế xác và tinh thần y đều mệt mỏi. Khố Kết Sa mênh mông cuồn cuộn dùng sự thần bí của nó để trừng phạt kẻ phàm nhân không biết tự lượng sức mình, chưa cần đến gió cát vần vũ, chỉ nỗi cô tịch vô biên thôi đã đủ cho người bình thường phải phát điên phát dại.
Sợi dây trong đầu căng chặt, Tạ Yến Hồng mơ màng hết tỉnh lại ngất, bên ngoài đen thui không biết do trời đã tối hay do y căn bản không mở nổi mắt.
Nhưng y vẫn có thể trông thấy ánh trăng rọi xuống khuôn mặt tượng Phật tràn đầy thương xót.
Xung quanh Tạ Yến Hồng đột nhiên xuất hiện vài luồng sáng như ma quỷ đang châm lửa, lấp lánh lập lòe quay quanh hai người như ánh sao. Nghĩ mình thật sự gặp phải yêu ma quỷ quái rồi, y sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nặng nề di chuyển thân thể kề lại gần Trường Ninh, đầu óc choáng váng đến nỗi không rõ nơi đây là nơi nao, lúc này là lúc nào.
Giữa cơn mơ màng y như nghe được giọng nói của phụ thân, cùng với chất giọng trầm thấp của Trường Ninh lần lượt vang lên bên tai.
“Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ; quang âm giả, bách đại chi quá khách. Cuộc đời phù du, chết có gì phải sợ…”
Chết có gì phải sợ.
Lời tác giả:
“Khố Kết Sa” là địa danh lấy cảm hứng từ sa mạc Khố Bố Tề (Kubuqi) ở bờ nam sông Hoàng Hà và bình nguyên Hà Sáo, địa hình khí hậu các thứ tôi cũng chế lại dựa theo cơ sở thực tế nhé.
Nơi phát ra âm thanh kỳ lạ là vịnh Ngân Khẳng Hưởng Sa (银肯响沙) trong sa mạc Khố Bố Tề, đã có một vài nghiên cứu khoa học giải thích nguyên nhân cho hiện tượng kỳ lạ này nhưng chưa có kết luận cụ thể, ai hứng thú có thể đi tra cứu một chút.
Cuối cùng là ánh lửa lân tinh lấy cảm hứng từ 《 Đại Đường Tây Vực ký 》của Đường Huyền Trang, trong đó có một đoạn mô tả về sa mạc và vùng hạ duyên, cực kỳ đẹp. Trích nguyên câu là: Đêm đến yêu ma đốt lửa sáng như sao trời; ban ngày gió ôm cát tan tác như mưa. Ý cảnh vô cùng huyền diệu, Huyền Trang trong hoàn cảnh suýt chết khát nhìn thấy lửa lân tinh sinh ra ảo giác, yêu ma là do ông ấy tưởng tượng, cũng là tâm ma, cuối cùng ông ấy vẫn chiến thắng tâm ma kiên định đi về phương tây, “Thà rằng liền tây mà chết, sao có thể về đông mà sinh”.
Lúc trước xem đến đoạn này, trong đầu liền nghĩ ngay đến tình tiết truyện.
Tạ Yến Hồng mau chóng tỉnh lại.
Y ôm đầu ngồi dậy trở tay sờ soạng, sờ được một tay đầy vảy máu đã khô, may mà không quá choáng đầu, tay chân cử động cũng không đáng ngại, phỏng chừng đối phương ra tay không quá tàn nhẫn. Quay đầu tìm ngựa thì không thấy con ngựa đen bốn vó đạp tuyết đâu nữa, chỉ còn mỗi Tiểu Ô đi vòng vòng bên cạnh, thấy y tỉnh thì mừng rỡ ủi đầu vào đùi y.
Tạ Yến Hồng lồm cồm bò dậy, chưa kịp phủi hết cát dính đầy đầu đầy cổ đã vội vàng đi xem xét tình trạng của Trường Ninh —— Không khác gì trước thời điểm y bị đánh ngất, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Nhìn kỹ sắc trời, có lẽ chỉ mới một hai canh giờ trôi qua.
Dưới đất vứt chỏng chơ một đoạn vải rách có mặt cắt nham nhở không đều, hẳn là Hằng Già thừa dịp hai người không thừa sức lực trông coi mà từ từ mài đứt dây trên yên ngựa. Cẩn thận xem xét kỹ hơn, trái tim Tạ Yến Hồng cũng trầm xuống theo.
Hằng Già cầm đi phân nửa lương khô của bọn họ cộng thêm một túi nước, một cái nước khác bị cắt một lỗ lớn, nước đã chảy hết ra ngoài. Có lẽ gã cướp thức ăn nước uống trốn ở chỗ nào đó chờ người phe mình tới cứu, không hạ độc thủ với bọn họ là vẫn nuôi tâm tư bắt sống người.
Tạ Yến Hồng ghé vào suối Ẩm Mã, cùng với Tiểu Ô uống no một bụng nước.
Y buộc chặt túi nước bị rách lại, lúc này nó chỉ còn chứa được khoảng một phần mười, sau đó lấy nước thấm ướt môi cho Trường Ninh, chậm rãi cho hắn uống vài ngụm nước, may mắn là Trường Ninh chưa hoàn toàn mất ý thức nên có thể nuốt được.
Tạ Yến Hồng rót đầy túi nước, giúp Trường Ninh lau sạch đất cát dính trên mặt rồi kề môi bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi đã cứu ta rất nhiều lần, bây giờ đến phiên ta cứu ngươi…”
Chẳng biết Trường Ninh có thể nghe thấy hay không, Tạ Yến Hồng cọ môi qua phần chân mày nhíu chặt của hắn, không dám chậm trễ mà tiếp tục dắt ngựa lên đường.
Tạ Yến Hồng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải đi một mình giữa sa mạc. Mỗi một bước giẫm xuống đều như sắp vùi thân dưới cát vàng, mỗi một lần rút chân đều phải hao hết sức lực. Gió trên sa mạc rất lớn, còn bọc theo cát sỏi chui vào từng khe hở xiêm y, cứ đi được vài bước là y phải dừng lại phun phì phì cát ra khỏi miệng.
Trường Ninh mơ màng trên lưng ngựa, toàn thân nằm sấp kề đầu vào cổ ngựa, hai cánh tay vô lực rũ xuống hai bên, lắc lư không ngừng.
Tạ Yến Hồng không thể cùng cưỡi ngựa với hắn mà dắt ngựa đi bộ, thâm tâm luôn sợ hãi mình sẽ lạc đường. Lương khô thì không thiếu, thứ thiếu hụt nhất ngược lại là nước sạch.
Y sợ không đủ nước nên tiết kiệm không dám uống, chỉ lẩm nhẩm đếm đủ canh giờ đút nước cho Trường Ninh. Đến khi nào khát không chịu nổi, y mới nhấp môi một ngụm nhỏ như muối bỏ biển để làm dịu cổ họng khô kiệt đến sắp bốc cháy.
Chuyện đáng sợ nhất ngoài lạc đường chính là nỗi cô tịch vô bờ vô bến.
Quân Địch không biết khi nào sẽ đuổi tới, phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy độc một cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ, ngoài cát ra cũng chỉ có cát. Tạ Yến Hồng cứ cắm đầu đi về phía trước, càng đi càng hoảng hốt cảm giác như mình là một cái xác không hồn, trong đầu không tồn tại suy nghĩ nào khác ngoại trừ chuyện tiếp tục bước đi không dám dừng một khắc.
Thật giống như khắp trời đất này chỉ còn lại mỗi một mình y.
Tạ Yến Hồng thường xuyên quay đầu lại kiểm tra Trường Ninh xem hắn còn ở đó không, xác nhận hắn vẫn còn hơi thở còn mạch đập, còn có thể nuốt ngụm nước do mình đút. Chỉ có làm như vậy, Tạ Yến Hồng mới lấy lại chút lòng tin để tiếp tục cố gắng bước đi.
Y vốn muốn nói chút chuyện linh tinh cho đỡ cô tịch, nhưng sợ miệng khô mất sức, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Đến đêm, biển cát vô biên càng trở nên yên tĩnh, không biết là tinh tú trên kia hạ trụy xuống trần biến thành vô số hạt cát, hay chính cát vàng bị gió thổi tung lên chín tầng trời mới có bầu trời đầy sao. Tạ Yến Hồng bắt đầu hoài nghi rằng hai người một ngựa bọn họ có phải những vị khách đầu tiên bước chân lên nền cát này từ thời thượng cổ hay không.
Y rất mệt mỏi, hai mí mắt luôn díu chặt vào nhau, thậm chí còn tin rằng có lẽ mình đã vừa đi đường vừa ngủ. Vừa đi y vừa nhớ đến hầu phủ ở kinh sư cách xa ngàn dặm, nơi đó có chiếc giường mềm mại, bên trên phủ chăn gấm êm ái tựa như một đám mây.
Đến tận khi trăng treo giữa trời, Tạ Yến Hồng thật sự không chịu nổi nữa phải tìm một sườn núi khuất gió để nghỉ ngơi một lát.
Sườn núi tránh gió chỉ rộng mỗi một mẩu như vầng trăng non tương chiếu với vầng trăng treo trên bầu trời. Tạ Yến Hồng dùng cả tay chân bò lên đỉnh đồi nhìn về phía xa, biển cát vẫn vô biên vô hạn như cũ, nhìn không được điểm cuối.
Đột nhiên giữa màn đêm yên tĩnh chợt vang lên từng tiếng “thùng thùng” như tiếng trống, chỉ là không hùng hồn bằng.
Tạ Yến Hồng hoảng sợ dừng bước, âm thanh kia cũng dừng theo như chưa từng xuất hiện. Y bước một bước chân, tiếng “thùng thùng” đó lại lần nữa vang lên, y ngập ngừng đứng lại, thì thầm hỏi: “Có, có ai không?”
Không một ai đáp lại, cả tiếng “thùng thùng” cũng ngừng bặt.
“Có ai ở đây không?!”
Tạ Yến Hồng hoảng loạn hét lớn, nhưng trả lời y chỉ có tiếng y vang vọng lại cùng tiếng gió thổi vù vù. Y vừa lăn vừa bỏ chạy xuống triền đồi, tiếng “thùng thùng” đáng sợ lại vang lên bên tai dồn dập như truy đuổi. Y cắm đầu chạy xuống sườn đồi, vội vàng dắt ngựa tiếp tục đi.
Thanh âm kia ngừng, Tạ Yến Hồng nắm cương ngựa quay đầu quan sát, trông thấy triền núi như vầng trăng non vẫn ngoan ngoãn nằm im ở chỗ cũ.
Tạ Yến Hồng ngã ngồi xuống đất rồi lại bám chân ngựa đứng lên, y nhẹ nhàng vỗ vỗ Trường Ninh mãi hôn mê chưa tỉnh, thì thầm: “Ta hơi sợ…”
Cảm thấy mở miệng quá xấu hổ nên Tạ Yến Hồng lại im tiếng tiếp tục dắt ngựa bước đi, đi được vài bước vẫn quá sợ lại dừng. Y nắm tay Trường Ninh, trải rộng bàn tay dán lên mặt mình. Tay Trường Ninh rất lớn, lớn đến mức cả khuôn mặt y như hoàn toàn lọt thỏm vào trong, đến cả vết chai vì luyện đao cũng trở nên dịu dàng khó tin.
Hai chân Tạ Yến Hồng như lấy lại sức lực.
Y cứ bước đi liên tục bất kể trời trăng sớm chiều, ngoại trừ những lúc cần phân biệt phương hướng là đầu óc hơi tỉnh tảo một chút, mỗi thời mỗi khắc còn lại Tạ Yến Hồng luôn cảm giác mình sắp ngất đi. Rời khỏi suối Ẩm Mã, Tạ Yến Hồng không còn bắt gặp thêm nguồn nước nào nữa. Miệng y khô khốc khó chịu, da môi nứt toác, đôi khi không cẩn thận cạ răng vào sẽ bật máu, Tiểu Ô thiếu nước cũng uể oải mất sức rất nhiều.
Bởi vì không đủ nước uống nên Tạ Yến Hồng cũng không dám ăn cái gì, cổ họng nghẹn cứng không cách nào nuốt xuống được.
Ấn theo lời Trường Ninh, lúc này bọn họ đã phải đến được rìa Khố Kết Sa rồi, nhưng Tạ Yến Hồng phóng mắt nhìn mãi vẫn chỉ thấy cát và cát. Y bắt đầu hoài nghi có thể mình đã đi nhầm hướng, lại tiếp tục hoài nghi phải chăng mình đã nhớ nhầm lời Trường Ninh nói, hoặc chính y chỉ đang đi lòng vòng quanh một chỗ mà thôi.
Túi nước bị cắt rách sửa lại vốn chứa không được bao nhiêu nước, luôn tiết kiệm dè sẻn nhưng giờ phút này đã thấy đáy.
Người không uống nước có thể sống được thêm bao nhiêu ngày? Tạ Yến Hồng không biết.
Y dốc ngụm nước cuối cùng trong túi vào miệng Trường Ninh, thật cẩn thận không dám lãng phí một giọt nào, cuối cùng không dốc được thêm gì nữa mới thôi. Y ôm dũng khí đập nồi dìm thuyền tiếp tục bước đi, lại đi một đường từ hừng đông đến tận khi trời tối, cảm thấy trước mắt hoa lên từng trận, không thể nhìn rõ phương xa.
Tối nay không trăng không sao, bầu trời toàn là mây đen, cuồng phong cuốn qua đất bằng làm Tạ Yến Hồng không trông rõ được gì. Y dắt Tiểu Ô đi men theo dãy cồn cát cao thấp phập phồng để tránh gió, đi mãi đi mãi, sau đó phát hiện ra mình sờ được vào vách đá. Y vội vàng kéo ngựa trốn vào trong hang động.
Trong một nháy mắt y cho rằng mình đã đi đến thành cổ Thập Bí mà ngoại công Trường Ninh nhắc đến, nhưng đến khi y mò được đá đánh lửa từ trong tay nải thắp lên mới phát hiện là không phải.
Nơi này là một cái hang Phật cũ nát, Tạ Yến Hồng thử đưa tay sờ vào mấy chỗ, nơi nào cũng rơi ra toàn cát mịn không biết đã tích tụ bao nhiêu năm.
Y giơ cao mồi lửa mỏng manh thấy bóng mình in trên vách hang động. Vách tường vẫn còn lại những bức bích họa cổ xưa phai màu, chỉ còn trơ lại chút tàn ảnh mơ hồ làm bằng chứng cho một thời vàng son đồ sộ.
Đối diện Tạ Yến Hồng là một bức tượng Phật, bề ngoài tượng cũng bị thời gian tàn phá ít nhiều lộ cả phôi đá bên trong. Dáng Phật đẫy đà, mặt tượng loang lổ từ trên cao nhìn xuống, dưới bàn chân có hoa văn sóng nước, mây mỏng vờn quanh thân. Ánh lửa lập lòe chiếu lên tướng mạo vị Phật tranh tối tranh sáng, khiến ngài có vẻ âm tình bất định, không biết vui hay buồn.
Tiểu Ô hí một tiếng rồi phục hai chân trước xuống, Trường Ninh nằm trên người nó cũng nghiêng thân trượt qua một bên, Tạ Yến Hồng phải bỏ đá lửa chạy lại đỡ. Tiểu Ô ở trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức, nỗ lực đứng dậy lắc lắc đầu, đuôi nhẹ nhàng phất qua lại. Trong hang quá tối tăm, Tạ Yến Hồng đành đặt Trường Ninh nằm thẳng xuống đất, đoạn ôm đầu hắn vào ngực mình.
Tạ Yến Hồng vươn tay sờ lên mặt Trường Ninh giữa bóng tối, cảm giác dưới tay rất thô ráp, có lẽ là vì dính cát. Y cẩn thận phủi từng hạt cát trên mặt Trường Ninh đi, lúc sờ đến đôi môi khô nứt, đột nhiên y cảm giác môi hắn cũng giật giật.
Tạ Yến Hồng kinh ngạc kêu lên: “Ngươi tỉnh rồi sao?!”
Nhưng Trường Ninh chỉ hơi động đậy môi một chút, Tạ Yến Hồng khom lưng dán lỗ tai vào miệng hắn muốn nỗ lực nghe ra nội dung, chợt thấy hắn dùng chất giọng khàn đặc nghẹn ngào gọi tên mình.
“Tiểu Hồng…”
Tạ Yến Hồng nhỏ giọng trả lời: “Ta ở đây.”
Sau đó Trường Ninh lại yên lặng không phát ra âm thanh nào nữa, Tạ Yến Hồng vội vàng đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận được tiếng tim đập chầm chậm vững vàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Yến Hồng cứ thế ôm Trường Ninh ngủ thiếp đi.
Y cảm giác mình chỉ vừa nhắm mắt đã bừng tỉnh, lúc tỉnh lại trời đã hơi tờ mờ sáng, một tia nắng sớm xuyên thấu qua ô cửa trên vách động, chiếu thẳng vào gương mặt tượng Phật. Tạ Yến Hồng ngẩn người nhìn tia nắng đó một hồi lâu, trong lòng nghĩ thầm không biết đức Phật từ bi trông thấy phàm nhân giãy giụa dưới chân mình như thế, lòng ngài liệu có nghĩ gì không nhỉ?
“Tiểu Hồng…”
Trường Ninh vẫn khóa chặt chân mày, nhắm nghiền mắt như thể bị giam giữ trong ác mộng không thể tỉnh, mà tên Tạ Yến Hồng chính là thần chú giải mộng nên hắn phải liên tục lẩm bẩm kêu. Tạ Yến Hồng lại kề tai vào cẩn thận nghe ngóng, bị lớp da môi bong tróc của Trường Ninh cọ vào hơi ngưa ngứa.
“Khát… khát quá…” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng xoay người đứng dậy lấy túi nước, rút nút lọ nhìn vào, nhưng lắc kiểu gì cũng không thể lắc ra thêm giọt nước nào nữa.
“Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…” Đầu óc y choáng váng, nhỏ giọng rên lên.
Tạ Yến Hồng nghiêng ngả bổ nhào vào người Tiểu Ô, lục lọi bọc hành lý lấy ra thanh loan đao mình hay sử dụng, lưỡi đao vẫn sáng như tuyết tỏa ánh lạnh lẽo. Y vén ống tay áo lên không chút do dự cứa một đao. Lưỡi kim loại quá sắc bén, sau khi cứa vào phải mất một lát mới có máu chảy ra.
Tạ Yến Hồng đặt ngang cánh tay đổ máu ra trước mặt Trường Ninh, để máu từ từ nhỏ vào miệng hắn.
Không biết qua bao lâu sau, trước mắt Tạ Yến Hồng tối sầm rồi hoàn toàn ngất đi. Nhiều ngày bôn ba vất vả khiến cả thế xác và tinh thần y đều mệt mỏi. Khố Kết Sa mênh mông cuồn cuộn dùng sự thần bí của nó để trừng phạt kẻ phàm nhân không biết tự lượng sức mình, chưa cần đến gió cát vần vũ, chỉ nỗi cô tịch vô biên thôi đã đủ cho người bình thường phải phát điên phát dại.
Sợi dây trong đầu căng chặt, Tạ Yến Hồng mơ màng hết tỉnh lại ngất, bên ngoài đen thui không biết do trời đã tối hay do y căn bản không mở nổi mắt.
Nhưng y vẫn có thể trông thấy ánh trăng rọi xuống khuôn mặt tượng Phật tràn đầy thương xót.
Xung quanh Tạ Yến Hồng đột nhiên xuất hiện vài luồng sáng như ma quỷ đang châm lửa, lấp lánh lập lòe quay quanh hai người như ánh sao. Nghĩ mình thật sự gặp phải yêu ma quỷ quái rồi, y sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nặng nề di chuyển thân thể kề lại gần Trường Ninh, đầu óc choáng váng đến nỗi không rõ nơi đây là nơi nao, lúc này là lúc nào.
Giữa cơn mơ màng y như nghe được giọng nói của phụ thân, cùng với chất giọng trầm thấp của Trường Ninh lần lượt vang lên bên tai.
“Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ; quang âm giả, bách đại chi quá khách. Cuộc đời phù du, chết có gì phải sợ…”
Chết có gì phải sợ.
Lời tác giả:
“Khố Kết Sa” là địa danh lấy cảm hứng từ sa mạc Khố Bố Tề (Kubuqi) ở bờ nam sông Hoàng Hà và bình nguyên Hà Sáo, địa hình khí hậu các thứ tôi cũng chế lại dựa theo cơ sở thực tế nhé.
Nơi phát ra âm thanh kỳ lạ là vịnh Ngân Khẳng Hưởng Sa (银肯响沙) trong sa mạc Khố Bố Tề, đã có một vài nghiên cứu khoa học giải thích nguyên nhân cho hiện tượng kỳ lạ này nhưng chưa có kết luận cụ thể, ai hứng thú có thể đi tra cứu một chút.
Cuối cùng là ánh lửa lân tinh lấy cảm hứng từ 《 Đại Đường Tây Vực ký 》của Đường Huyền Trang, trong đó có một đoạn mô tả về sa mạc và vùng hạ duyên, cực kỳ đẹp. Trích nguyên câu là: Đêm đến yêu ma đốt lửa sáng như sao trời; ban ngày gió ôm cát tan tác như mưa. Ý cảnh vô cùng huyền diệu, Huyền Trang trong hoàn cảnh suýt chết khát nhìn thấy lửa lân tinh sinh ra ảo giác, yêu ma là do ông ấy tưởng tượng, cũng là tâm ma, cuối cùng ông ấy vẫn chiến thắng tâm ma kiên định đi về phương tây, “Thà rằng liền tây mà chết, sao có thể về đông mà sinh”.
Lúc trước xem đến đoạn này, trong đầu liền nghĩ ngay đến tình tiết truyện.