Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 46: Luyện đan (CP phụ)
Ngày hôm sau tướng cướp Trần Đại Lực đóng cửa trong phòng không ra, bị tiêu chảy náo loạn cả ngày. Lão ta sợ các huynh đệ khác biết chuyện sẽ cho rằng mình bệnh tật ốm yếu, thừa cơ làm loạn nên chỉ dám lén lút kêu Nhan Trừng đến, run rẩy nói: “Nhan huynh đệ, ngươi giúp đại ca gọi tiên nhân đến đây mau…”
Dứt lời, lão sợ Nhan Trừng không nghe nên rút từ dưới gối đầu ra hai đồng tiền lớn, nhét vào tay hắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nhan Trừng sờ vào tiền đồng, lúc ở Sóc Châu hắn không bao giờ được cầm tiền, trước đó nữa, ngày ở trong kinh hắn tùy tay thưởng cho sai vặt tùy tùng cũng toàn dùng bạc vụn, đâu có chỗ nào dùng đến tiền đồng. Thế nhưng hắn vẫn giả vờ vui mừng khôn xiết, cảm động đến chảy nước mắt nghiêm túc nhét hai đồng tiền vào đai lưng, đoạn lĩnh mệnh mà đi.
Lục Thiếu Vi đang chốt chặt cửa ở trong phòng nặn thuốc, nghe được tiếng động bèn đi ra mở cửa cho Nhan Trừng.
“Trần Đại Lực kêu ngươi qua kìa,” Nhan Trừng khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, “Ngươi cho lão ăn thứ gì thế?”
Lục Thiếu Vi cho từng viên thuốc vừa nặn xong vào bình ngọc, bực bội đáp: “Thuốc xổ.”
Giường quá hẹp, tư thế ngủ của Nhan Trừng còn xấu, gã sợ Nhan Trừng lăn về phía mình nên cả đêm ngủ không yên. Lục Thiếu Vi ngáp một cái, mặt mày không kiên nhẫn dắt bình ngọc vào hông, dọn dẹp qua loa một chút rồi đi thẳng ra ngoài tìm Trần Đại Lực, trước khi ra cửa còn hung hăng liếc Nhan Trừng một cái cháy mắt.
Nhan Trừng khó hiểu sờ sờ mặt, lẩm bẩm: “Mình vừa làm gì hắn sao?”
Ở đầu bên kia, Lục Thiếu Vi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Ôi, ta đã sớm nói với đại vương rồi, đan dược kia là cho người có tu đạo dùng, thân thể phàm thai không tiêu hóa được, sẽ sinh chướng khí.”
Mặt Trần Đại Lực dài như đưa đám: “Tiên nhân mau cứu ta!”
“May mà ta có một ít thuốc giải trừ chướng khí đây, đại vương ăn vào hẳn là không đáng ngại.”
Trần Đại Lực vội vàng uống viên thuốc ngăn xổ mà Lục Thiếu Vi chuẩn bị sẵn vào, lập tức thấy bụng mình thoải mái lên nhiều. Lúc này lão ta đã xem Lục Thiếu Vi không khác gì ân nhân cứu mạng, liền hỏi dò: “Hôm trước tiên nhân có nói sẽ luyện ra một ít tiên đan thích hợp cho ta ăn, không biết ngài có còn ý định này không?”
Nghe vậy, Lục Thiếu Vi cẩn thận quan sát khuôn mặt Trần Đại Lực, xem đến mức lão mất tự nhiên. Nhìn tới nhìn lui một lúc lâu, Lục Thiếu Vi mới mỉm cười thần bí: “Đổi người khác đương nhiên là không được, riêng đại vương thì có thể.”
Trần Đại Lực nghe được câu này không khỏi suy nghĩ nhiều.
Trước kia Nhan Trừng từng nói qua, Lục Thiếu Vi đi khắp nơi là muốn tìm “người mang thiên mệnh”, sau lại nghe Lục Thiếu Vi nói gã đến theo ráng màu mây tía, càng nghĩ càng thấy lâng lâng. Hoàng đế Đại Lương chẳng phải cũng tạo phản lập nghiệp đó sao? Vương vị của Lý gia có thể đổi thành Tống gia, về sau chẳng lẽ không thể đổi thành Trần gia nhà lão ngồi lên à? Hoặc không thể làm Hoàng đế, làm một tên thổ hoàng đế cát cứ một phương cũng không tồi. Hiện giờ thủ hạ dưới trướng đã có gần trăm người, về sau nhất định sẽ có ngàn người vạn người, thiên quân vạn mã!
Trần Đại Lực càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, vậy là càng lúc càng trầm mê không kiềm chế nổi.
Lục Thiếu Vi nói rất đúng lúc: “Tiên tài cần thiết để khai lò luyện đan ta có đủ, chỉ yêu cầu đại vương cấp thêm mấy vị huynh đệ làm trợ thủ, điều kiện là phải có tuệ căn, có tiên duyên mới được.”
Giờ phút này gã nói một Trần Đại Lực sẽ không nói hai, Lục Thiếu Vi thuận thế đọc ra tên vài người.
Mấy người này đều do Nhan Trừng chọn ra, là những người mấy hôm nay hắn lôi kéo quan hệ tương đối tốt, vừa không phải thủ hạ của Bành Lục lại không đến mức làm việc gian ác. Về phần Nhan Trừng thì tình nguyện xun xoe bên cạnh Trần Đại Lực, đề phòng Bành Lục thừa cơ châm ngòi ly gián. Mùa đông ở bắc địa còn dài, bọn họ phải nhanh chóng kiếm thêm lương thực, xây dựng lực lượng lớn mạnh nên bên cạnh Trần Đại Lực thực ra rất thiếu người.
Lục Thiếu Vi lưu loát bịa chuyện xong, vừa ra khỏi cửa đã thấy Nhan Trừng đen mặt đứng bên ngoài chờ mình.
“Làm gì đấy?” Lục Thiếu Vi vừa đi vừa hỏi.
Nhan Trừng đi theo sau, sầm sì nói: “Tên mới gia nhập cũng đến từ Sóc Châu, chính hắn nhân lúc ta không sức lực phản kháng mà cướp đồ của ta.”
“Thứ gì?” Lục Thiếu Vi thuận miệng hỏi.
“Một con dấu bằng đá, là vật yêu thích ta luôn mang bên người…”
Lục Thiếu Vi khựng lại, đột nhiên túm lấy Nhan Trừng vội vàng nói: “Không được để hắn thấy ta!”
Người vừa đến cậy nhờ chính là Trần Lăng, ngày ấy hắn bị đám Tạ Yến Hồng đập đầu trói tay chân ném ra ngoại thành, vậy mà đại nạn không chết. Cũng vì thời tiết quá lạnh nên máu trên vết thương nhanh chóng đông lại, hắn tỉnh dậy lại dùng đá vụn cắt đứt dây thừng thoát được. Có điều tên Trần Lăng nằm trong danh sách tội tịch, mất tích vô cớ mấy canh giờ, trở về nhất định sẽ bị đánh chết nên hắn dứt khoát chạy luôn.
Hắn chạy một đường đến tận đây, thấy nơi này có người nên muốn cậy nhờ thu nhận, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Trần Lăng và đám Bành Lục quen biết nhau, lại biết làm việc biết nịnh hót bề trên, ỷ vào chuyện mình cùng họ với Trần Đại Lực nên còn tính toán bắt quàng làm thân thích. Nhan Trừng gặp hắn xem như gặp lại kẻ thù, chỉ là hai bên nhất thời không thể làm gì nhau.
Lục Thiếu Vi có hơi hoảng loạn, nếu để Trần Lăng nhìn thấy mình thì vở tuồng của bọn họ chắc chắn sập tại chỗ, muốn diễn cũng không diễn kiểu gì. Hơn nữa Nhan Trừng còn chưa biết chuyện con dấu của mình đã bị Lục Thiếu Vi cầm đi, lại còn bán mất! Nếu biết thì sự việc còn tiến triển đặc sắc hơn nữa!
Nhan Trừng nghe gã giấu đầu lòi đuôi kể qua loa ngắn gọn, biết tình thế nghiêm trọng nên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi cứ đóng cửa luyện đan, không cần đi ra ngoài.”
Thế là Lục Thiếu Vi bắt đầu đóng cửa luyện đan.
Nói là luyện đan nhưng thật ra chỉ làm màu cho có, đến sư phụ thần thông quảng đại của Lục Thiếu Vi còn không biết luyện thì đương nhiên gã cũng không biết làm. Chẳng qua mỗi ngày cứ liên tục nhét củi vào bếp lò trong phòng, ống khói ngày ngày bốc khói, người ta tức khắc cho rằng lò đan của gã đang cháy hừng hực. Những chuyện này đều là bí mật không thể để ai biết, may mà Nhan Trừng có bản lĩnh nhìn người, mấy huynh đệ được chọn tới rất thành thật giữ cửa, lại có uy phong của Trần Đại Lực ở đó nên tất cả những kẻ không liên quan đều không dám lại gần.
Gã Trần Lăng mới tới lại cực kỳ tò mò với công cuộc luyện đan, suốt ngày thò đầu thò cổ lởn vởn quanh chỗ ở của Lục Thiếu Vi, đột nhiên có lưỡi đao mài sáng loáng kề ngay trước mặt, suýt nữa gọt luôn chóp mũi, hắn mới hoảng sợ liên tục thối lui.
Nhan Trừng thả đao vào vỏ, lạnh lùng nói: “Nếu quấy nhiễu tiên nhân luyện đan, ngươi gánh vác được hậu quả không?”
Trần Lăng nhìn hắn chằm chằm rồi hung hăng phun một bãi nước bọt xuống đất, hùng hổ bỏ đi. Nhan Trừng đứng yên tại chỗ, chờ đối phương đi xa hẳn mới chịu xoay người. Hắn không nôn nóng đi vào ngay mà ngồi xổm ngoài cửa chia khoai lang đỏ nóng hổi cho mấy huynh đệ đứng canh, vừa ăn vừa tán dóc một phen, cười đùa vài câu rồi mới đủng đỉnh đi vào tìm Lục Thiếu Vi.
Trong phòng củi lửa không ngừng, cực kỳ ấm áp, Lục Thiếu Vi đang nằm ngủ trên giường đất, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu.
Thấy có người tiến vào, Lục Thiếu Vi vội lăn lông lốc ngồi dậy, biết là Nhan Trừng mới thở phào một hơi, lại nằm xuống như cũ. Lưng vừa dính giường gã đã ngồi phắt dậy, nở nụ cười lấy lòng: “Ta vừa nướng mấy củ khoai lang, để phần ngươi một củ đấy.”
Nhan Trừng cảm thấy khó hiểu: “Mới ăn rồi.”
Lục Thiếu Vi cười cong cả mắt, thái độ cực kỳ thân thiện: “Thì ăn thêm một củ nữa.”
“Không ăn.”
“Trần Đại Lực mới tặng ta một hũ rượu ngon mới cướp về, ta không uống, cho ngươi đấy.”
Đối mặt với Lục Thiếu Vi thịnh tình như thế làm Nhan Trừng rất mất tự nhiên, hắn đánh giá trên dưới Lục Thiếu Vi từ đầu đến ngón chân, nhìn tới nhìn lui vẫn không tin được, bèn cẩn thận hỏi: “Ngươi là đoạn tụ à?”
Lục Thiếu Vi: “…”
Đầu người này bị đập hỏng từ lần trước rồi đúng không.
Nhan Trừng thấy gã không trả lời thì dần dần kinh ngạc lên, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ “Không thể nào, bị ta đoán trúng rồi”. Lục Thiếu Vi vội nói: “Ta không phải!”
Nhan Trừng an ủi: “Không sao, huynh đệ tốt của ta cũng là đoạn tụ, ta sẽ không cười ngươi.”
Lục Thiếu Vi bất lực: “Ta thật sự không phải…”
“Không sao,” Nhan Trừng vỗ vỗ vai gã, nói lời thấm thía, “Thôi đừng nói chuyện này nữa, bàn qua chuyện chính đi.”
“… Được,” Lục Thiếu Vi cạn lời, “Ngươi nói đi.”
Nhan Trừng nghiêm túc hẳn lên: “Ngươi không thể cứ luyện đan mãi được, không bàn đến mấy người như Trần Lăng tò mò tìm hiểu, đến Trần Đại Lực cũng không để ngươi đóng cửa quá lâu đâu, lão đang sốt ruột lắm, ngày nào cũng hỏi.”
Chuyện này Lục Thiếu Vi biết rõ, chỉ là Trần Lăng xuất hiện quá đột ngột phá bĩnh kế hoạch của gã ít nhiều. Mưu tính của Lục Thiếu Vi vốn là muốn đi bài mưa dầm thấm lâu, chờ đến mùa xuân tuyết tan thì hai người bọn họ đã nắm chắc hang ổ thổ phỉ này trong tay rồi.
“Vậy phải làm gì bây giờ?” Gã hỏi.
Nhan Trừng sầm mặt nói: “Dao sắc chặt đay rối.”
Dù gì Nhan Trừng cũng có kinh nghiệm tạo phản, tuy rằng chỉ là kinh nghiệm thất bại. Tục ngữ nói trị quốc cũng giống việc nấu ăn, chiếu theo cách nói kia thì tạo phản dưới chân thiên tử hay tạo phản trong ổ thổ phỉ, bản chất là như nhau, đơn giản chỉ cần hai điều kiện, một là liên hợp với kẻ thù của kẻ thù, hai là trong tay phải có binh quyền.
Cả hai điều kiện này Nhan Trừng đều không lo lắng.
Tính cách của Trần Lăng quá hèn hạ, gần đây thường xuyên đu bám bên người Trần Đại Lực chứ không muốn làm việc khổ việc nặng. Hắn lấy cớ vết thương trên đầu chưa khỏi nên không muốn ra ngoài tìm thức ăn, suốt ngày chỉ ở bên nịnh hót Trần Đại Lực. Cũng vì thế mà Bành Lục chuyển sang hận hắn, sau đó ổ thổ phỉ nho nhỏ chưa được trăm người đã có đến ba bốn phe cánh khác nhau.
Nhan Trừng không cần ra mặt, chỉ cần ngồi một bên quạt gió thêm củi là được.
Mười ngày sau, Lục Thiếu Vi canh lúc mặt trời vừa ló dạng đã rải một ít bột phấn vào bếp lò cháy rừng rực. Trong phút chốc, tia lửa màu tím bắn ra bốn phía, khói bốc ra khỏi phòng chuyển sang màu tím kỳ ảo làm ai đi ngang qua cũng phải dừng chân tấm tắc. Lục Thiếu Vi sửa soạn bản thân một phen, dắt bình ngọc vào thắt lưng rồi chạy đi tìm Trần Đại Lực.
Trần Đại Lực ngồi trên cao, còn làm bộ làm tịch phủ một lớp da lông không biết của con vật gì lên ghế nên trông cũng hơi có dáng dấp của một tay thổ hoàng đế. Thủ hạ bên người lão có mặt đầy đủ, đang ngồi chờ bốn phía nhìn chằm chằm vào bình ngọc trên tay Lục Thiếu Vi.
Lục Thiếu Vi diễn sâu nghiêng bình ngọc dốc ra một viên thuốc màu vàng kim, dâng lên cho Trần Đại Lực. Lão ta lập tức ăn vào dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, như thể ai nấy đều trông mong đầu lĩnh của mình chuẩn bị phi thăng làm tiên.
“Tiên đan!” Trần Đại Lực thở dài, “Ta cảm giác toàn thân nhẹ như yến!”
Mọi người tấm tắc ngợi khen, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Đúng lúc này Trần Lăng mới khoan thai tới muộn, hắn vốn dĩ muốn ra cửa từ sớm, chỉ là không biết tên nào thất đức đặt một thùng phân ngay bậc cửa làm hắn vấp trúng ngã lăn, toàn thân thối hoắc, chỉ có thể tắm rửa thay áo quần rồi mới đến.
Hắn vừa vào liền theo ánh mắt mọi người nhìn về phía “tiên nhân” trong truyền thuyết. Nhìn một hồi, hắn cứ có cảm giác người này rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
“Là, là ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt vẫn còn trừng to, miệng còn mở rộng thì đầu hắn đã rơi lộc cộc xuống đất, thân thể cũng theo đó mà ngã ầm xuống theo, máu bắn vừa cao vừa xa, văng đến tận chân Trần Đại Lực.
Mọi người lập tức hoảng loạn.
Trần Đại Lực gầm lên: “Nhan nhị, ngươi định làm gì!”
Tay Nhan Trừng còn cầm đao, ngực phập phồng, máu nhỏ giọt từ mũi đao xuống đất, một ít máu bắn lên mấy chữ xăm màu đen trên mặt được hắn giơ tay lau sạch.
Lục Thiếu Vi cao giọng: “Đại vương đừng vội, đây là mưu kế do ta bày ra để giúp đại vương diệt trừ tiểu nhân ——”
Nhan Trừng hổn hển tiếp lời: “Tên Trần Lăng này ngày ngày đều chực chờ nhìn trộm ngoài cửa phòng tiên nhân. Hôm nay thấy hắn tới muộn, ta cố ý đi theo xem xét mới biết hắn định lẻn vào phòng tiên nhân trộm đan dược.”
Mấy người có quan hệ tốt với Nhan Trừng vội vàng xác nhận.
Người đã chết rồi, bây giờ Nhan Trừng có nói thế nào thì cũng là chết không đối chứng. Bành Lục thấy Trần Lăng chết đột ngột như thế, đầu còn lăn đến dưới chân mình nên vẫn còn kinh hồn táng đảm. Nhưng trong lòng gã không phải không vui, tuy không phụ họa cũng không nói lời nào. Vài người thường ngày có hiềm khích với Trần Lăng còn liên tục đứng ra mồm năm miệng mười cáo trạng.
Trần Đại Lực hơi kiêng kị liếc nhìn Lục Thiếu Vi và Nhan Trừng, nói: “Tiên nhân có tâm.”
Buổi sáng hôm nay mở đầu rất náo nhiệt nhưng lại kết thúc rất qua loa. Xác và đầu của Trần Lăng bị ném ra ngoài đồng tuyết, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị sói hoang chó hoang gặm cắn sạch sẽ.
Nhan Trừng trầm mặc ngồi xổm trên nền tuyết, nắm một vốc tuyết lau rửa lưỡi đao.
Lục Thiếu Vi đi ngang qua, thấy trên mặt hắn vẫn còn vết máu chưa lau khô nên có lòng tốt muốn lau giúp. Nhan Trừng thấy gã vươn tay ra liền nghiêng đầu tránh đi.
Lời tác giả:
Viết đoạn Tiểu Lục giả thần giả quỷ sung sướng quá.
Nhan Trừng: Huynh đệ tốt của ta cũng là đoạn tụ
Tiểu Hồng: … Cảm ơn
Dứt lời, lão sợ Nhan Trừng không nghe nên rút từ dưới gối đầu ra hai đồng tiền lớn, nhét vào tay hắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nhan Trừng sờ vào tiền đồng, lúc ở Sóc Châu hắn không bao giờ được cầm tiền, trước đó nữa, ngày ở trong kinh hắn tùy tay thưởng cho sai vặt tùy tùng cũng toàn dùng bạc vụn, đâu có chỗ nào dùng đến tiền đồng. Thế nhưng hắn vẫn giả vờ vui mừng khôn xiết, cảm động đến chảy nước mắt nghiêm túc nhét hai đồng tiền vào đai lưng, đoạn lĩnh mệnh mà đi.
Lục Thiếu Vi đang chốt chặt cửa ở trong phòng nặn thuốc, nghe được tiếng động bèn đi ra mở cửa cho Nhan Trừng.
“Trần Đại Lực kêu ngươi qua kìa,” Nhan Trừng khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, “Ngươi cho lão ăn thứ gì thế?”
Lục Thiếu Vi cho từng viên thuốc vừa nặn xong vào bình ngọc, bực bội đáp: “Thuốc xổ.”
Giường quá hẹp, tư thế ngủ của Nhan Trừng còn xấu, gã sợ Nhan Trừng lăn về phía mình nên cả đêm ngủ không yên. Lục Thiếu Vi ngáp một cái, mặt mày không kiên nhẫn dắt bình ngọc vào hông, dọn dẹp qua loa một chút rồi đi thẳng ra ngoài tìm Trần Đại Lực, trước khi ra cửa còn hung hăng liếc Nhan Trừng một cái cháy mắt.
Nhan Trừng khó hiểu sờ sờ mặt, lẩm bẩm: “Mình vừa làm gì hắn sao?”
Ở đầu bên kia, Lục Thiếu Vi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Ôi, ta đã sớm nói với đại vương rồi, đan dược kia là cho người có tu đạo dùng, thân thể phàm thai không tiêu hóa được, sẽ sinh chướng khí.”
Mặt Trần Đại Lực dài như đưa đám: “Tiên nhân mau cứu ta!”
“May mà ta có một ít thuốc giải trừ chướng khí đây, đại vương ăn vào hẳn là không đáng ngại.”
Trần Đại Lực vội vàng uống viên thuốc ngăn xổ mà Lục Thiếu Vi chuẩn bị sẵn vào, lập tức thấy bụng mình thoải mái lên nhiều. Lúc này lão ta đã xem Lục Thiếu Vi không khác gì ân nhân cứu mạng, liền hỏi dò: “Hôm trước tiên nhân có nói sẽ luyện ra một ít tiên đan thích hợp cho ta ăn, không biết ngài có còn ý định này không?”
Nghe vậy, Lục Thiếu Vi cẩn thận quan sát khuôn mặt Trần Đại Lực, xem đến mức lão mất tự nhiên. Nhìn tới nhìn lui một lúc lâu, Lục Thiếu Vi mới mỉm cười thần bí: “Đổi người khác đương nhiên là không được, riêng đại vương thì có thể.”
Trần Đại Lực nghe được câu này không khỏi suy nghĩ nhiều.
Trước kia Nhan Trừng từng nói qua, Lục Thiếu Vi đi khắp nơi là muốn tìm “người mang thiên mệnh”, sau lại nghe Lục Thiếu Vi nói gã đến theo ráng màu mây tía, càng nghĩ càng thấy lâng lâng. Hoàng đế Đại Lương chẳng phải cũng tạo phản lập nghiệp đó sao? Vương vị của Lý gia có thể đổi thành Tống gia, về sau chẳng lẽ không thể đổi thành Trần gia nhà lão ngồi lên à? Hoặc không thể làm Hoàng đế, làm một tên thổ hoàng đế cát cứ một phương cũng không tồi. Hiện giờ thủ hạ dưới trướng đã có gần trăm người, về sau nhất định sẽ có ngàn người vạn người, thiên quân vạn mã!
Trần Đại Lực càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, vậy là càng lúc càng trầm mê không kiềm chế nổi.
Lục Thiếu Vi nói rất đúng lúc: “Tiên tài cần thiết để khai lò luyện đan ta có đủ, chỉ yêu cầu đại vương cấp thêm mấy vị huynh đệ làm trợ thủ, điều kiện là phải có tuệ căn, có tiên duyên mới được.”
Giờ phút này gã nói một Trần Đại Lực sẽ không nói hai, Lục Thiếu Vi thuận thế đọc ra tên vài người.
Mấy người này đều do Nhan Trừng chọn ra, là những người mấy hôm nay hắn lôi kéo quan hệ tương đối tốt, vừa không phải thủ hạ của Bành Lục lại không đến mức làm việc gian ác. Về phần Nhan Trừng thì tình nguyện xun xoe bên cạnh Trần Đại Lực, đề phòng Bành Lục thừa cơ châm ngòi ly gián. Mùa đông ở bắc địa còn dài, bọn họ phải nhanh chóng kiếm thêm lương thực, xây dựng lực lượng lớn mạnh nên bên cạnh Trần Đại Lực thực ra rất thiếu người.
Lục Thiếu Vi lưu loát bịa chuyện xong, vừa ra khỏi cửa đã thấy Nhan Trừng đen mặt đứng bên ngoài chờ mình.
“Làm gì đấy?” Lục Thiếu Vi vừa đi vừa hỏi.
Nhan Trừng đi theo sau, sầm sì nói: “Tên mới gia nhập cũng đến từ Sóc Châu, chính hắn nhân lúc ta không sức lực phản kháng mà cướp đồ của ta.”
“Thứ gì?” Lục Thiếu Vi thuận miệng hỏi.
“Một con dấu bằng đá, là vật yêu thích ta luôn mang bên người…”
Lục Thiếu Vi khựng lại, đột nhiên túm lấy Nhan Trừng vội vàng nói: “Không được để hắn thấy ta!”
Người vừa đến cậy nhờ chính là Trần Lăng, ngày ấy hắn bị đám Tạ Yến Hồng đập đầu trói tay chân ném ra ngoại thành, vậy mà đại nạn không chết. Cũng vì thời tiết quá lạnh nên máu trên vết thương nhanh chóng đông lại, hắn tỉnh dậy lại dùng đá vụn cắt đứt dây thừng thoát được. Có điều tên Trần Lăng nằm trong danh sách tội tịch, mất tích vô cớ mấy canh giờ, trở về nhất định sẽ bị đánh chết nên hắn dứt khoát chạy luôn.
Hắn chạy một đường đến tận đây, thấy nơi này có người nên muốn cậy nhờ thu nhận, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Trần Lăng và đám Bành Lục quen biết nhau, lại biết làm việc biết nịnh hót bề trên, ỷ vào chuyện mình cùng họ với Trần Đại Lực nên còn tính toán bắt quàng làm thân thích. Nhan Trừng gặp hắn xem như gặp lại kẻ thù, chỉ là hai bên nhất thời không thể làm gì nhau.
Lục Thiếu Vi có hơi hoảng loạn, nếu để Trần Lăng nhìn thấy mình thì vở tuồng của bọn họ chắc chắn sập tại chỗ, muốn diễn cũng không diễn kiểu gì. Hơn nữa Nhan Trừng còn chưa biết chuyện con dấu của mình đã bị Lục Thiếu Vi cầm đi, lại còn bán mất! Nếu biết thì sự việc còn tiến triển đặc sắc hơn nữa!
Nhan Trừng nghe gã giấu đầu lòi đuôi kể qua loa ngắn gọn, biết tình thế nghiêm trọng nên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi cứ đóng cửa luyện đan, không cần đi ra ngoài.”
Thế là Lục Thiếu Vi bắt đầu đóng cửa luyện đan.
Nói là luyện đan nhưng thật ra chỉ làm màu cho có, đến sư phụ thần thông quảng đại của Lục Thiếu Vi còn không biết luyện thì đương nhiên gã cũng không biết làm. Chẳng qua mỗi ngày cứ liên tục nhét củi vào bếp lò trong phòng, ống khói ngày ngày bốc khói, người ta tức khắc cho rằng lò đan của gã đang cháy hừng hực. Những chuyện này đều là bí mật không thể để ai biết, may mà Nhan Trừng có bản lĩnh nhìn người, mấy huynh đệ được chọn tới rất thành thật giữ cửa, lại có uy phong của Trần Đại Lực ở đó nên tất cả những kẻ không liên quan đều không dám lại gần.
Gã Trần Lăng mới tới lại cực kỳ tò mò với công cuộc luyện đan, suốt ngày thò đầu thò cổ lởn vởn quanh chỗ ở của Lục Thiếu Vi, đột nhiên có lưỡi đao mài sáng loáng kề ngay trước mặt, suýt nữa gọt luôn chóp mũi, hắn mới hoảng sợ liên tục thối lui.
Nhan Trừng thả đao vào vỏ, lạnh lùng nói: “Nếu quấy nhiễu tiên nhân luyện đan, ngươi gánh vác được hậu quả không?”
Trần Lăng nhìn hắn chằm chằm rồi hung hăng phun một bãi nước bọt xuống đất, hùng hổ bỏ đi. Nhan Trừng đứng yên tại chỗ, chờ đối phương đi xa hẳn mới chịu xoay người. Hắn không nôn nóng đi vào ngay mà ngồi xổm ngoài cửa chia khoai lang đỏ nóng hổi cho mấy huynh đệ đứng canh, vừa ăn vừa tán dóc một phen, cười đùa vài câu rồi mới đủng đỉnh đi vào tìm Lục Thiếu Vi.
Trong phòng củi lửa không ngừng, cực kỳ ấm áp, Lục Thiếu Vi đang nằm ngủ trên giường đất, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu.
Thấy có người tiến vào, Lục Thiếu Vi vội lăn lông lốc ngồi dậy, biết là Nhan Trừng mới thở phào một hơi, lại nằm xuống như cũ. Lưng vừa dính giường gã đã ngồi phắt dậy, nở nụ cười lấy lòng: “Ta vừa nướng mấy củ khoai lang, để phần ngươi một củ đấy.”
Nhan Trừng cảm thấy khó hiểu: “Mới ăn rồi.”
Lục Thiếu Vi cười cong cả mắt, thái độ cực kỳ thân thiện: “Thì ăn thêm một củ nữa.”
“Không ăn.”
“Trần Đại Lực mới tặng ta một hũ rượu ngon mới cướp về, ta không uống, cho ngươi đấy.”
Đối mặt với Lục Thiếu Vi thịnh tình như thế làm Nhan Trừng rất mất tự nhiên, hắn đánh giá trên dưới Lục Thiếu Vi từ đầu đến ngón chân, nhìn tới nhìn lui vẫn không tin được, bèn cẩn thận hỏi: “Ngươi là đoạn tụ à?”
Lục Thiếu Vi: “…”
Đầu người này bị đập hỏng từ lần trước rồi đúng không.
Nhan Trừng thấy gã không trả lời thì dần dần kinh ngạc lên, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ “Không thể nào, bị ta đoán trúng rồi”. Lục Thiếu Vi vội nói: “Ta không phải!”
Nhan Trừng an ủi: “Không sao, huynh đệ tốt của ta cũng là đoạn tụ, ta sẽ không cười ngươi.”
Lục Thiếu Vi bất lực: “Ta thật sự không phải…”
“Không sao,” Nhan Trừng vỗ vỗ vai gã, nói lời thấm thía, “Thôi đừng nói chuyện này nữa, bàn qua chuyện chính đi.”
“… Được,” Lục Thiếu Vi cạn lời, “Ngươi nói đi.”
Nhan Trừng nghiêm túc hẳn lên: “Ngươi không thể cứ luyện đan mãi được, không bàn đến mấy người như Trần Lăng tò mò tìm hiểu, đến Trần Đại Lực cũng không để ngươi đóng cửa quá lâu đâu, lão đang sốt ruột lắm, ngày nào cũng hỏi.”
Chuyện này Lục Thiếu Vi biết rõ, chỉ là Trần Lăng xuất hiện quá đột ngột phá bĩnh kế hoạch của gã ít nhiều. Mưu tính của Lục Thiếu Vi vốn là muốn đi bài mưa dầm thấm lâu, chờ đến mùa xuân tuyết tan thì hai người bọn họ đã nắm chắc hang ổ thổ phỉ này trong tay rồi.
“Vậy phải làm gì bây giờ?” Gã hỏi.
Nhan Trừng sầm mặt nói: “Dao sắc chặt đay rối.”
Dù gì Nhan Trừng cũng có kinh nghiệm tạo phản, tuy rằng chỉ là kinh nghiệm thất bại. Tục ngữ nói trị quốc cũng giống việc nấu ăn, chiếu theo cách nói kia thì tạo phản dưới chân thiên tử hay tạo phản trong ổ thổ phỉ, bản chất là như nhau, đơn giản chỉ cần hai điều kiện, một là liên hợp với kẻ thù của kẻ thù, hai là trong tay phải có binh quyền.
Cả hai điều kiện này Nhan Trừng đều không lo lắng.
Tính cách của Trần Lăng quá hèn hạ, gần đây thường xuyên đu bám bên người Trần Đại Lực chứ không muốn làm việc khổ việc nặng. Hắn lấy cớ vết thương trên đầu chưa khỏi nên không muốn ra ngoài tìm thức ăn, suốt ngày chỉ ở bên nịnh hót Trần Đại Lực. Cũng vì thế mà Bành Lục chuyển sang hận hắn, sau đó ổ thổ phỉ nho nhỏ chưa được trăm người đã có đến ba bốn phe cánh khác nhau.
Nhan Trừng không cần ra mặt, chỉ cần ngồi một bên quạt gió thêm củi là được.
Mười ngày sau, Lục Thiếu Vi canh lúc mặt trời vừa ló dạng đã rải một ít bột phấn vào bếp lò cháy rừng rực. Trong phút chốc, tia lửa màu tím bắn ra bốn phía, khói bốc ra khỏi phòng chuyển sang màu tím kỳ ảo làm ai đi ngang qua cũng phải dừng chân tấm tắc. Lục Thiếu Vi sửa soạn bản thân một phen, dắt bình ngọc vào thắt lưng rồi chạy đi tìm Trần Đại Lực.
Trần Đại Lực ngồi trên cao, còn làm bộ làm tịch phủ một lớp da lông không biết của con vật gì lên ghế nên trông cũng hơi có dáng dấp của một tay thổ hoàng đế. Thủ hạ bên người lão có mặt đầy đủ, đang ngồi chờ bốn phía nhìn chằm chằm vào bình ngọc trên tay Lục Thiếu Vi.
Lục Thiếu Vi diễn sâu nghiêng bình ngọc dốc ra một viên thuốc màu vàng kim, dâng lên cho Trần Đại Lực. Lão ta lập tức ăn vào dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, như thể ai nấy đều trông mong đầu lĩnh của mình chuẩn bị phi thăng làm tiên.
“Tiên đan!” Trần Đại Lực thở dài, “Ta cảm giác toàn thân nhẹ như yến!”
Mọi người tấm tắc ngợi khen, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Đúng lúc này Trần Lăng mới khoan thai tới muộn, hắn vốn dĩ muốn ra cửa từ sớm, chỉ là không biết tên nào thất đức đặt một thùng phân ngay bậc cửa làm hắn vấp trúng ngã lăn, toàn thân thối hoắc, chỉ có thể tắm rửa thay áo quần rồi mới đến.
Hắn vừa vào liền theo ánh mắt mọi người nhìn về phía “tiên nhân” trong truyền thuyết. Nhìn một hồi, hắn cứ có cảm giác người này rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
“Là, là ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt vẫn còn trừng to, miệng còn mở rộng thì đầu hắn đã rơi lộc cộc xuống đất, thân thể cũng theo đó mà ngã ầm xuống theo, máu bắn vừa cao vừa xa, văng đến tận chân Trần Đại Lực.
Mọi người lập tức hoảng loạn.
Trần Đại Lực gầm lên: “Nhan nhị, ngươi định làm gì!”
Tay Nhan Trừng còn cầm đao, ngực phập phồng, máu nhỏ giọt từ mũi đao xuống đất, một ít máu bắn lên mấy chữ xăm màu đen trên mặt được hắn giơ tay lau sạch.
Lục Thiếu Vi cao giọng: “Đại vương đừng vội, đây là mưu kế do ta bày ra để giúp đại vương diệt trừ tiểu nhân ——”
Nhan Trừng hổn hển tiếp lời: “Tên Trần Lăng này ngày ngày đều chực chờ nhìn trộm ngoài cửa phòng tiên nhân. Hôm nay thấy hắn tới muộn, ta cố ý đi theo xem xét mới biết hắn định lẻn vào phòng tiên nhân trộm đan dược.”
Mấy người có quan hệ tốt với Nhan Trừng vội vàng xác nhận.
Người đã chết rồi, bây giờ Nhan Trừng có nói thế nào thì cũng là chết không đối chứng. Bành Lục thấy Trần Lăng chết đột ngột như thế, đầu còn lăn đến dưới chân mình nên vẫn còn kinh hồn táng đảm. Nhưng trong lòng gã không phải không vui, tuy không phụ họa cũng không nói lời nào. Vài người thường ngày có hiềm khích với Trần Lăng còn liên tục đứng ra mồm năm miệng mười cáo trạng.
Trần Đại Lực hơi kiêng kị liếc nhìn Lục Thiếu Vi và Nhan Trừng, nói: “Tiên nhân có tâm.”
Buổi sáng hôm nay mở đầu rất náo nhiệt nhưng lại kết thúc rất qua loa. Xác và đầu của Trần Lăng bị ném ra ngoài đồng tuyết, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị sói hoang chó hoang gặm cắn sạch sẽ.
Nhan Trừng trầm mặc ngồi xổm trên nền tuyết, nắm một vốc tuyết lau rửa lưỡi đao.
Lục Thiếu Vi đi ngang qua, thấy trên mặt hắn vẫn còn vết máu chưa lau khô nên có lòng tốt muốn lau giúp. Nhan Trừng thấy gã vươn tay ra liền nghiêng đầu tránh đi.
Lời tác giả:
Viết đoạn Tiểu Lục giả thần giả quỷ sung sướng quá.
Nhan Trừng: Huynh đệ tốt của ta cũng là đoạn tụ
Tiểu Hồng: … Cảm ơn