Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 37: Tình ý mơ màng
Trường Ninh hỏi không đầu không đuôi làm Tạ Yến Hồng ngơ ngác nhìn hắn, trợn to mắt hỏi: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Nhớ được một ít chuyện hồi nhỏ.” Trường Ninh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tạ Yến Hồng bừng tỉnh nhớ lại, đúng là trước kia Trường Ninh có nói hắn đã nhớ lại được một ít, hồi nhỏ hai người từng trải qua khoảng thời gian bầu bạn ngắn ngủi, nhưng Tạ Yến Hồng khi đó tuổi quá nhỏ nên ký ức đã mơ hồ không rõ. Nghe Trường Ninh nhắc tới chuyện này, y càng không thấy buồn ngủ nữa.
“Nhớ được nhiều không?” Tạ Yến Hồng vội vàng hỏi, “Tại sao lúc đó ngươi phải rời khỏi nhà chúng ta, còn nhớ rõ không?”
Trường Ninh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cái đó thì không nhớ, chỉ nhớ ngươi bị người lớn đuổi bắt chạy khắp nhà, bị đánh mông phải cởi quần bôi thuốc.”
Tạ Yến Hồng đột nhiên đỏ mặt ngồi dậy nhìn ngó hai bên, sau đó trừng mắt mắng: “Này! Ngươi nhớ chuyện quan trọng hơn được không!”
Hình như Trường Ninh hơi mỉm cười, Tạ Yến Hồng không quá xác định, bởi vì hắn cười rất khẽ, đừng nói cười, đến biểu cảm cũng không khác bình thường là bao. Tạ Yến Hồng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mặt hắn, ngắm hàng mi đen rậm, đôi môi thẳng băng lạnh lùng, cực lực nhớ thử xem rốt cuộc có phải hắn vừa cười hay không.
Trường Ninh nằm ngửa lót tay ra sau gáy nhìn bầu trời đêm trong vắt: “Thật mà, ngươi nằm trên giường khóc, hai bên vành tai bị xỏ lỗ sưng đỏ, chảy cả máu trông như hai hạt đậu treo hai bên tai.”
Tạ Yến Hồng bị lời miêu tả nghiêm túc của hắn chọc cười, chuyện đến bản thân còn không nhớ, vậy mà một kẻ hỏng đầu như hắn vẫn nhớ được rõ ràng.
“Vậy còn ngươi, khi đó ngươi đang làm gì?”
Trường Ninh yên lặng nhìn thảm tinh tú lấp lánh khảm trên nền trời, nói: “Không làm gì hết, muốn cho ngươi kẹo nhưng cuối cùng không cho, kẹo chảy ra dính hết vào tay.”
Nói đoạn Trường Ninh rút một tay ra khỏi gáy, mở rộng trước mặt Tạ Yến Hồng như thể trên đó vẫn còn viên kẹo bị chảy dính trong hồi ức.
Ngữ điệu Trường Ninh trầm thấp khoan thai, tại đất Sóc Châu cách xa nhà vạn dặm, trời làm chăn đất làm nhà, đột nhiên bọn họ ngược dòng kể về một đoạn chuyện cũ thời thơ ấu.
Tạ Yến Hồng nghe đến nhập tâm, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trường Ninh nhìn y, đáp: “Rốt cuộc ta đã cho được rồi.”
Tạ Yến Hồng biết, hành động “cho” mà hắn nói không phải chuyện hồi nhỏ, mà là trên quãng đường bọn họ rời khỏi kinh sư, Trường Ninh cho y ba viên kẹo, mùi vị món kẹo hoa quế hiện giờ nhắm mắt lại y vẫn mường tượng ra được trên đầu lưỡi. Ngoại trừ kẹo ra còn có thứ khác nữa, có hàm răng lỗ mãng, còn có đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt, bọn họ đã từng gắn bó môi răng cùng nhau.
Trái tim Tạ Yến Hồng nhảy thình thịch, y trợn to mắt, nghe không thấy tiếng gió mà cũng không còn cảm giác lạnh. Y hơi cúi người xuống nhìn Trường Ninh, tiện đà nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má hắn, hỏi: “Vậy bây giờ ngươi còn không? Kẹo ấy.”
Đây là biết rõ còn cố hỏi, ai chẳng biết là đã không còn lâu rồi, cho nên y không chờ Trường Ninh trả lời, cũng không cần hắn trả lời.
“Ngươi không có, ta thì có đây.”
Chính Tạ Yến Hồng cũng không biết chuyện gắn bó môi răng có thể khiến người ta mất hồn như thế.
Mạnh Tử từng nói mình hâm mộ Thiếu Ngải vì biết háo sắc. Y và Nhan Trừng, Tôn Diệp Đình cũng từng hẹn nhau xem trộm vài câu thơ không đứng đắn, cái gì mà “Giáng thần tiệm khinh xảo, vân bộ chuyển hư từ”, rồi gì mà “Lư cơ thiếu tiểu Ngụy vương gia, lục tấn hồng thần đào lý hoa”*, câu nào cũng đọc qua rồi. Lúc đó chỉ là mặt đỏ tai hồng, đến khi vội vàng giấu sách đi mới bất giác thấy tình ý mơ màng.
*Câu đầu là “Đôi môi đỏ thắm nhạt dần, bước mây thanh thoát lại càng lâng lâng”, câu sau là “Lư cơ con gái Ngụy vương gia, tóc xanh môi đỏ đẹp như hoa”.
Nhưng phân tích kỹ lưỡng thì, dường như y chưa từng rung động trước thục viện nhà ai. Tuy có ra vào Đào Hoa Động nhưng y chỉ đi tìm mỗi Ngọc Chi chơi mấy trò vui vẻ náo nhiệt, không tham gia vào việc nam nữ hoan ái. Bản thân y không thích mấy chuyện dung tục, Tôn Diệp Đình nhát gan đương nhiên không đụng vào, Nhan Trừng thoạt nhìn biết chơi nhất cũng không chung chạ bừa bãi trước mặt bọn họ.
Làm sao y biết được, hóa ra đầu lưỡi người khác lại vừa mềm vừa ấm nóng như thế, chỉ chạm vào một chút đã mềm cả chân.
Thật sự còn ngọt hơn cả kẹo đường.
Cổ nhân viết mình bước nhầm vào chốn đào nguyên, đào nguyên tự hình thành trời đất, từ đây không biết Hán, cũng không nói Ngụy nói Tấn gì nữa. Tạ Yến Hồng cảm thấy có lẽ mình cũng lạc vào chốn đào nguyên rồi, mưa gió tuyết lạnh gì đó tạm thời gạt hết qua một bên, có gì từ từ nói sau.
Động tác của Trường Ninh cực kỳ vụng về, hàm răng cọ rách cả môi Tạ Yến Hồng làm y đau, nhưng y vẫn bất chấp sa vào. Tạ Yến Hồng hơi tách ra một chút, trông thấy hắn nheo mắt nhếch môi, dưới ánh sáng tối tăm, màu mắt hắn sậm lại tựa như một cái hồ sâu không thấy đáy.
Tạ Yến Hồng tìm về một được chút lý trí, y thở hổn hển, chống một bên bả vai không bị thương của Trường Ninh muốn ngồi dậy.
Trường Ninh phản ứng còn nhanh hơn, hắn nhấc một tay túm lấy làm Tạ Yến Hồng bổ nhào vào người mình, hai người va mạnh vào nhau. Tạ Yến Hồng còn chưa kịp kêu thành tiếng thì Trường Ninh đã ôm y trở mình, khóa y trong ngực, mặt chôn ở cổ hít một hơi thật sâu.
“Ngươi, ngươi định làm gì…” Tạ Yến Hồng căng thẳng hỏi.
Trường Ninh cũng không biết bản thân muốn làm gì, hắn lắc lắc đầu, ngọn tóc quét qua mũi làm Tạ Yến Hồng muốn đánh hắt xì. Y muốn đẩy vai để hắn buông lỏng ra, nhưng ngại hắn có thương tích nên không dám dùng sức, chỉ vừa đẩy nhẹ vừa lặp lại câu hỏi.
“Ta không biết.”
Giọng Trường Ninh khàn khàn như bị thứ gì chặn ngang họng, Tạ Yến Hồng nghe mà vành tai ngứa ngáy theo.
Hai người dán vào nhau rất gần, có phản ứng gì đều nhận ra ngay. Tạ Yến Hồng bối rối phát hoảng nhưng không dám động đậy, tai dỏng lên nghe ngóng sợ bị người ngoài nghe được. Mấy lần thân mật trước đây y còn ngây thơ chưa hiểu, lúc này thật sự suy nghĩ kỹ càng mới giật mình nhận ra, đây chẳng phải là đoạn tụ rồi sao.
Trường Ninh còn không hiểu được nhiều bằng y, chỉ biết ôm chặt không buông, bàn tay to xoa xoa lưng Tạ Yến Hồng, thỉnh thoảng sờ vào điểm nhột khiến Tạ Yến Hồng không khỏi run lên.
Y nôn nóng rút tay kéo vành tai hắn, ghé vào hỏi dồn mấy câu: “Ngươi biết mình đang làm gì không? Ngươi có biết chúng ta đang làm gì không? Ngươi đã từng thấy người khác làm chuyện này bao giờ chưa?”
Trường Ninh chôn mặt vào gáy y, dán lên làn da ấm áp: “Chưa thấy qua người, nhưng ta thấy ngựa làm rồi.”
Tạ Yến Hồng nghe mà sửng sốt: “Ngựa?”
“Mùa xuân là mùa ngựa động dục. Ngựa đực lẽo đẽo theo sau ngựa cái, ngựa cái sẽ nhấc đuôi lên cho ngựa đực ngửi, sau đó để nó cưỡi lên người mình, mấy tháng sau là ngựa con ra đời.”
Trường Ninh dùng chất giọng trầm thấp khàn khàn kể rất nghiêm túc. Hắn càng nghiêm túc, Tạ Yến Hồng càng xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn nhảy dựng lên kêu to để hắn đừng nói nữa. Y vươn tay che mặt, ngượng ngùng nói: “Người làm sao giống ngựa được?”
“Không giống nhau sao?” Trường Ninh nhỏ giọng hỏi.
Tạ Yến Hồng không biết nên trả lời thế nào liền nức nở kêu tên hắn, hắn lại cắn một cái lên vành tai y, cảm giác vừa khó chịu vừa thoải mái.
Sáng hôm sau Lục Thiếu Vi thức dậy, trông thấy cả hai người đều mang bộ dạng thiếu ngủ, dưới mắt thâm quầng liền cả kinh: “Tối qua đi ăn trộm à?”
Trường Ninh không có biểu hiện gì, Tạ Yến Hồng vội vàng xua tay muốn giải thích, bị Lục Thiếu Vi cướp lời ngay: “Được rồi được rồi đừng nói, ta không tò mò chút nào.”
Tạ Yến Hồng càng xấu hổ tợn, Lục Thiếu Vi ba chân bốn cẳng chạy đi như bị chó cắn mông, không muốn nghe y nói thêm câu nào nữa.
Đến qua trưa sắp tới giờ hẹn, Lục Thiếu Vi mới chạy ra từ xó xỉnh nào đó, vừa kéo kéo bộ quần áo nhăn dúm dó vừa sai phái Tạ Yến Hồng: “Hai người các ngươi tìm chỗ trốn đi, thấy có gì không đúng phải xông ra phụ ta một tay ngay, biết chưa?”
Tạ Yến Hồng đương nhiên hiểu rõ, lập tức kéo Trường Ninh trốn ở một góc cách đó không xa, trong lòng căng thẳng đến mức cắn chặt môi.
Xung quanh không người, Lục Thiếu Vi đứng yên một chỗ nhàm chán đá đá mấy hòn sỏi dưới chân. Chỉ một lát sau, tên tiểu tốt mặt xăm chữ hôm qua chạy tới, cũng lén lút nhìn trái nhìn phải. Tạ Yến Hồng nhìn hắn chằm chằm, lại quan sát xung quanh rồi hỏi: “Nhan Trừng đi đâu rồi? Sao vẫn chưa thấy…”
Lục Thiếu Vi cũng hỏi: “Người đâu?”
Gã tiểu tốt cực kỳ bồn chồn, cứ liên tục nhìn ngó láo liên, vừa nhìn vừa nói: “Hắn nói không quen biết ngươi nên không chịu đi cùng, để ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
Lục Thiếu Vi đâu dễ bị lừa như vậy, gã vội lùi ra sau một bước rồi liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tạ Yến Hồng, miệng huyên thuyên đánh lạc hướng: “Ngươi mô tả lại diện mạo ta cho hắn nghe đi, chắc chắn hắn sẽ nhớ ra. Ngươi cứ kêu hắn ra đây, ta chờ được.”
Biết Lục Thiếu Vi đã ngửi ra chỗ không ổn, người nọ nghiến răng đột nhiên bổ nhào về phía gã. Lục Thiếu Vi vốn thủ sẵn đề phòng nên nhanh nhẹn thụp người tránh né, bàn tay giấu sau lưng cầm một cục đá đập mạnh vào gáy hắn. Thế nhưng sức lực gã vốn yếu, đối phương bị đánh chỉ lảo đảo chứ chưa ngất, vừa định quay đầu đánh trả thì bị Tạ Yến Hồng và Trường Ninh xông ra khống chế.
Tạ Yến Hồng nhét một miếng giẻ rách vào miệng hắn, Trường Ninh túm hắn kéo tới một chỗ vắng vẻ cách xa cổng thành.
Trường Ninh kề đao lên cổ người nọ, ấn chặt hắn xuống đất. Tạ Yến Hồng rút miếng giẻ trong miệng hắn ra, gần như không cần cảnh cáo hắn im miệng vì lúc này hắn căn bản đã không thở nổi, mặt mày tím ngắt. Mới thở lại được một hơi hắn đã liều mạng xin tha: “Tha, tha mạng!”
Tạ Yến Hồng ép hỏi: “Nhan Trừng đâu? Không phải ngươi nói có quen biết hắn sao! Người đâu rồi?”
“Không, không quen biết…” Người nọ sợ hãi run rẩy, vội vàng cầu xin, “Là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không nên lừa gạt…”
Tạ Yến Hồng siết chặt nắm tay cho hắn hai quyền vào mặt, sau khi đánh cho hắn choáng đầu rồi mới tiếp tục hỏi: “Mau khai ra! Ngươi biết cả chuyện trên cổ hắn có vết bớt mà dám nói không quen, nếu không nói thì đừng hòng giữ mạng!”
Lặp đi lặp lại ép hỏi thêm vài lần, người nọ đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, phần chữ xăm trên mặt cũng sưng vù không nhìn rõ. Đến khi khớp tay Tạ Yến Hồng cũng sắp vỡ toạc, hắn mới kêu lên: “Ta nói ta nói! Đừng đánh nữa!”
Trái tim Tạ Yến Hồng treo cao trên cổ họng, lạnh lùng đe dọa: “Đừng vô nghĩa.”
“Chết rồi!” Gã tiểu tốt kêu lên, “Hắn đã chết rồi!”
Tạ Yến Hồng lại nâng nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn biên thêm câu nói dối nào nữa, ta sẽ lập tức cho ngươi mất mạng.”
“Là thật, là thật đấy!” Đối phương suýt nữa òa khóc, “Ta, ta có chứng cứ! Thật sự!”
“Lấy ra đây.” Hai mắt Tạ Yến Hồng đỏ bừng, rít từng chữ qua kẽ răng.
Gã tiểu tốt kia không dám lỗ mãng, sờ soạng trên người cả buổi mới lấy món đồ ra đưa cho Tạ Yến Hồng xem. Y vừa trông thấy đã gần như ngừng thở —— đó là một cái ấn bằng đá màu vàng lớn bằng ngón tay, màu sắc ôn nhuận, bề mặt mịn màng, là vật tiên đế ngự tứ vào tiệc sinh nhật Nhan Trừng, mang ý nghĩa “Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc*”.
*Đá từ núi cao có thể đập vỡ cả ngọc quý
Tạ Yến Hồng nhận lấy. Con dấu được khắc theo hình dạng tự nhiên của miếng đá, trang trí hoa văn mây trôi dưới ánh hoàng hôn rất tinh xảo, bên dưới khắc hai chữ “Tử Trạm”, là tên tự của Nhan Trừng. Con dấu đá này trị giá ngàn vàng, cũng là vật mà Nhan Trừng yêu thích luôn mang bên người.
Lời tác giả:
Chưa làm cái gì hết, chắc không bị khóa chương đâu!
“Nhớ được một ít chuyện hồi nhỏ.” Trường Ninh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tạ Yến Hồng bừng tỉnh nhớ lại, đúng là trước kia Trường Ninh có nói hắn đã nhớ lại được một ít, hồi nhỏ hai người từng trải qua khoảng thời gian bầu bạn ngắn ngủi, nhưng Tạ Yến Hồng khi đó tuổi quá nhỏ nên ký ức đã mơ hồ không rõ. Nghe Trường Ninh nhắc tới chuyện này, y càng không thấy buồn ngủ nữa.
“Nhớ được nhiều không?” Tạ Yến Hồng vội vàng hỏi, “Tại sao lúc đó ngươi phải rời khỏi nhà chúng ta, còn nhớ rõ không?”
Trường Ninh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cái đó thì không nhớ, chỉ nhớ ngươi bị người lớn đuổi bắt chạy khắp nhà, bị đánh mông phải cởi quần bôi thuốc.”
Tạ Yến Hồng đột nhiên đỏ mặt ngồi dậy nhìn ngó hai bên, sau đó trừng mắt mắng: “Này! Ngươi nhớ chuyện quan trọng hơn được không!”
Hình như Trường Ninh hơi mỉm cười, Tạ Yến Hồng không quá xác định, bởi vì hắn cười rất khẽ, đừng nói cười, đến biểu cảm cũng không khác bình thường là bao. Tạ Yến Hồng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mặt hắn, ngắm hàng mi đen rậm, đôi môi thẳng băng lạnh lùng, cực lực nhớ thử xem rốt cuộc có phải hắn vừa cười hay không.
Trường Ninh nằm ngửa lót tay ra sau gáy nhìn bầu trời đêm trong vắt: “Thật mà, ngươi nằm trên giường khóc, hai bên vành tai bị xỏ lỗ sưng đỏ, chảy cả máu trông như hai hạt đậu treo hai bên tai.”
Tạ Yến Hồng bị lời miêu tả nghiêm túc của hắn chọc cười, chuyện đến bản thân còn không nhớ, vậy mà một kẻ hỏng đầu như hắn vẫn nhớ được rõ ràng.
“Vậy còn ngươi, khi đó ngươi đang làm gì?”
Trường Ninh yên lặng nhìn thảm tinh tú lấp lánh khảm trên nền trời, nói: “Không làm gì hết, muốn cho ngươi kẹo nhưng cuối cùng không cho, kẹo chảy ra dính hết vào tay.”
Nói đoạn Trường Ninh rút một tay ra khỏi gáy, mở rộng trước mặt Tạ Yến Hồng như thể trên đó vẫn còn viên kẹo bị chảy dính trong hồi ức.
Ngữ điệu Trường Ninh trầm thấp khoan thai, tại đất Sóc Châu cách xa nhà vạn dặm, trời làm chăn đất làm nhà, đột nhiên bọn họ ngược dòng kể về một đoạn chuyện cũ thời thơ ấu.
Tạ Yến Hồng nghe đến nhập tâm, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trường Ninh nhìn y, đáp: “Rốt cuộc ta đã cho được rồi.”
Tạ Yến Hồng biết, hành động “cho” mà hắn nói không phải chuyện hồi nhỏ, mà là trên quãng đường bọn họ rời khỏi kinh sư, Trường Ninh cho y ba viên kẹo, mùi vị món kẹo hoa quế hiện giờ nhắm mắt lại y vẫn mường tượng ra được trên đầu lưỡi. Ngoại trừ kẹo ra còn có thứ khác nữa, có hàm răng lỗ mãng, còn có đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt, bọn họ đã từng gắn bó môi răng cùng nhau.
Trái tim Tạ Yến Hồng nhảy thình thịch, y trợn to mắt, nghe không thấy tiếng gió mà cũng không còn cảm giác lạnh. Y hơi cúi người xuống nhìn Trường Ninh, tiện đà nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má hắn, hỏi: “Vậy bây giờ ngươi còn không? Kẹo ấy.”
Đây là biết rõ còn cố hỏi, ai chẳng biết là đã không còn lâu rồi, cho nên y không chờ Trường Ninh trả lời, cũng không cần hắn trả lời.
“Ngươi không có, ta thì có đây.”
Chính Tạ Yến Hồng cũng không biết chuyện gắn bó môi răng có thể khiến người ta mất hồn như thế.
Mạnh Tử từng nói mình hâm mộ Thiếu Ngải vì biết háo sắc. Y và Nhan Trừng, Tôn Diệp Đình cũng từng hẹn nhau xem trộm vài câu thơ không đứng đắn, cái gì mà “Giáng thần tiệm khinh xảo, vân bộ chuyển hư từ”, rồi gì mà “Lư cơ thiếu tiểu Ngụy vương gia, lục tấn hồng thần đào lý hoa”*, câu nào cũng đọc qua rồi. Lúc đó chỉ là mặt đỏ tai hồng, đến khi vội vàng giấu sách đi mới bất giác thấy tình ý mơ màng.
*Câu đầu là “Đôi môi đỏ thắm nhạt dần, bước mây thanh thoát lại càng lâng lâng”, câu sau là “Lư cơ con gái Ngụy vương gia, tóc xanh môi đỏ đẹp như hoa”.
Nhưng phân tích kỹ lưỡng thì, dường như y chưa từng rung động trước thục viện nhà ai. Tuy có ra vào Đào Hoa Động nhưng y chỉ đi tìm mỗi Ngọc Chi chơi mấy trò vui vẻ náo nhiệt, không tham gia vào việc nam nữ hoan ái. Bản thân y không thích mấy chuyện dung tục, Tôn Diệp Đình nhát gan đương nhiên không đụng vào, Nhan Trừng thoạt nhìn biết chơi nhất cũng không chung chạ bừa bãi trước mặt bọn họ.
Làm sao y biết được, hóa ra đầu lưỡi người khác lại vừa mềm vừa ấm nóng như thế, chỉ chạm vào một chút đã mềm cả chân.
Thật sự còn ngọt hơn cả kẹo đường.
Cổ nhân viết mình bước nhầm vào chốn đào nguyên, đào nguyên tự hình thành trời đất, từ đây không biết Hán, cũng không nói Ngụy nói Tấn gì nữa. Tạ Yến Hồng cảm thấy có lẽ mình cũng lạc vào chốn đào nguyên rồi, mưa gió tuyết lạnh gì đó tạm thời gạt hết qua một bên, có gì từ từ nói sau.
Động tác của Trường Ninh cực kỳ vụng về, hàm răng cọ rách cả môi Tạ Yến Hồng làm y đau, nhưng y vẫn bất chấp sa vào. Tạ Yến Hồng hơi tách ra một chút, trông thấy hắn nheo mắt nhếch môi, dưới ánh sáng tối tăm, màu mắt hắn sậm lại tựa như một cái hồ sâu không thấy đáy.
Tạ Yến Hồng tìm về một được chút lý trí, y thở hổn hển, chống một bên bả vai không bị thương của Trường Ninh muốn ngồi dậy.
Trường Ninh phản ứng còn nhanh hơn, hắn nhấc một tay túm lấy làm Tạ Yến Hồng bổ nhào vào người mình, hai người va mạnh vào nhau. Tạ Yến Hồng còn chưa kịp kêu thành tiếng thì Trường Ninh đã ôm y trở mình, khóa y trong ngực, mặt chôn ở cổ hít một hơi thật sâu.
“Ngươi, ngươi định làm gì…” Tạ Yến Hồng căng thẳng hỏi.
Trường Ninh cũng không biết bản thân muốn làm gì, hắn lắc lắc đầu, ngọn tóc quét qua mũi làm Tạ Yến Hồng muốn đánh hắt xì. Y muốn đẩy vai để hắn buông lỏng ra, nhưng ngại hắn có thương tích nên không dám dùng sức, chỉ vừa đẩy nhẹ vừa lặp lại câu hỏi.
“Ta không biết.”
Giọng Trường Ninh khàn khàn như bị thứ gì chặn ngang họng, Tạ Yến Hồng nghe mà vành tai ngứa ngáy theo.
Hai người dán vào nhau rất gần, có phản ứng gì đều nhận ra ngay. Tạ Yến Hồng bối rối phát hoảng nhưng không dám động đậy, tai dỏng lên nghe ngóng sợ bị người ngoài nghe được. Mấy lần thân mật trước đây y còn ngây thơ chưa hiểu, lúc này thật sự suy nghĩ kỹ càng mới giật mình nhận ra, đây chẳng phải là đoạn tụ rồi sao.
Trường Ninh còn không hiểu được nhiều bằng y, chỉ biết ôm chặt không buông, bàn tay to xoa xoa lưng Tạ Yến Hồng, thỉnh thoảng sờ vào điểm nhột khiến Tạ Yến Hồng không khỏi run lên.
Y nôn nóng rút tay kéo vành tai hắn, ghé vào hỏi dồn mấy câu: “Ngươi biết mình đang làm gì không? Ngươi có biết chúng ta đang làm gì không? Ngươi đã từng thấy người khác làm chuyện này bao giờ chưa?”
Trường Ninh chôn mặt vào gáy y, dán lên làn da ấm áp: “Chưa thấy qua người, nhưng ta thấy ngựa làm rồi.”
Tạ Yến Hồng nghe mà sửng sốt: “Ngựa?”
“Mùa xuân là mùa ngựa động dục. Ngựa đực lẽo đẽo theo sau ngựa cái, ngựa cái sẽ nhấc đuôi lên cho ngựa đực ngửi, sau đó để nó cưỡi lên người mình, mấy tháng sau là ngựa con ra đời.”
Trường Ninh dùng chất giọng trầm thấp khàn khàn kể rất nghiêm túc. Hắn càng nghiêm túc, Tạ Yến Hồng càng xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn nhảy dựng lên kêu to để hắn đừng nói nữa. Y vươn tay che mặt, ngượng ngùng nói: “Người làm sao giống ngựa được?”
“Không giống nhau sao?” Trường Ninh nhỏ giọng hỏi.
Tạ Yến Hồng không biết nên trả lời thế nào liền nức nở kêu tên hắn, hắn lại cắn một cái lên vành tai y, cảm giác vừa khó chịu vừa thoải mái.
Sáng hôm sau Lục Thiếu Vi thức dậy, trông thấy cả hai người đều mang bộ dạng thiếu ngủ, dưới mắt thâm quầng liền cả kinh: “Tối qua đi ăn trộm à?”
Trường Ninh không có biểu hiện gì, Tạ Yến Hồng vội vàng xua tay muốn giải thích, bị Lục Thiếu Vi cướp lời ngay: “Được rồi được rồi đừng nói, ta không tò mò chút nào.”
Tạ Yến Hồng càng xấu hổ tợn, Lục Thiếu Vi ba chân bốn cẳng chạy đi như bị chó cắn mông, không muốn nghe y nói thêm câu nào nữa.
Đến qua trưa sắp tới giờ hẹn, Lục Thiếu Vi mới chạy ra từ xó xỉnh nào đó, vừa kéo kéo bộ quần áo nhăn dúm dó vừa sai phái Tạ Yến Hồng: “Hai người các ngươi tìm chỗ trốn đi, thấy có gì không đúng phải xông ra phụ ta một tay ngay, biết chưa?”
Tạ Yến Hồng đương nhiên hiểu rõ, lập tức kéo Trường Ninh trốn ở một góc cách đó không xa, trong lòng căng thẳng đến mức cắn chặt môi.
Xung quanh không người, Lục Thiếu Vi đứng yên một chỗ nhàm chán đá đá mấy hòn sỏi dưới chân. Chỉ một lát sau, tên tiểu tốt mặt xăm chữ hôm qua chạy tới, cũng lén lút nhìn trái nhìn phải. Tạ Yến Hồng nhìn hắn chằm chằm, lại quan sát xung quanh rồi hỏi: “Nhan Trừng đi đâu rồi? Sao vẫn chưa thấy…”
Lục Thiếu Vi cũng hỏi: “Người đâu?”
Gã tiểu tốt cực kỳ bồn chồn, cứ liên tục nhìn ngó láo liên, vừa nhìn vừa nói: “Hắn nói không quen biết ngươi nên không chịu đi cùng, để ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
Lục Thiếu Vi đâu dễ bị lừa như vậy, gã vội lùi ra sau một bước rồi liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tạ Yến Hồng, miệng huyên thuyên đánh lạc hướng: “Ngươi mô tả lại diện mạo ta cho hắn nghe đi, chắc chắn hắn sẽ nhớ ra. Ngươi cứ kêu hắn ra đây, ta chờ được.”
Biết Lục Thiếu Vi đã ngửi ra chỗ không ổn, người nọ nghiến răng đột nhiên bổ nhào về phía gã. Lục Thiếu Vi vốn thủ sẵn đề phòng nên nhanh nhẹn thụp người tránh né, bàn tay giấu sau lưng cầm một cục đá đập mạnh vào gáy hắn. Thế nhưng sức lực gã vốn yếu, đối phương bị đánh chỉ lảo đảo chứ chưa ngất, vừa định quay đầu đánh trả thì bị Tạ Yến Hồng và Trường Ninh xông ra khống chế.
Tạ Yến Hồng nhét một miếng giẻ rách vào miệng hắn, Trường Ninh túm hắn kéo tới một chỗ vắng vẻ cách xa cổng thành.
Trường Ninh kề đao lên cổ người nọ, ấn chặt hắn xuống đất. Tạ Yến Hồng rút miếng giẻ trong miệng hắn ra, gần như không cần cảnh cáo hắn im miệng vì lúc này hắn căn bản đã không thở nổi, mặt mày tím ngắt. Mới thở lại được một hơi hắn đã liều mạng xin tha: “Tha, tha mạng!”
Tạ Yến Hồng ép hỏi: “Nhan Trừng đâu? Không phải ngươi nói có quen biết hắn sao! Người đâu rồi?”
“Không, không quen biết…” Người nọ sợ hãi run rẩy, vội vàng cầu xin, “Là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không nên lừa gạt…”
Tạ Yến Hồng siết chặt nắm tay cho hắn hai quyền vào mặt, sau khi đánh cho hắn choáng đầu rồi mới tiếp tục hỏi: “Mau khai ra! Ngươi biết cả chuyện trên cổ hắn có vết bớt mà dám nói không quen, nếu không nói thì đừng hòng giữ mạng!”
Lặp đi lặp lại ép hỏi thêm vài lần, người nọ đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, phần chữ xăm trên mặt cũng sưng vù không nhìn rõ. Đến khi khớp tay Tạ Yến Hồng cũng sắp vỡ toạc, hắn mới kêu lên: “Ta nói ta nói! Đừng đánh nữa!”
Trái tim Tạ Yến Hồng treo cao trên cổ họng, lạnh lùng đe dọa: “Đừng vô nghĩa.”
“Chết rồi!” Gã tiểu tốt kêu lên, “Hắn đã chết rồi!”
Tạ Yến Hồng lại nâng nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn biên thêm câu nói dối nào nữa, ta sẽ lập tức cho ngươi mất mạng.”
“Là thật, là thật đấy!” Đối phương suýt nữa òa khóc, “Ta, ta có chứng cứ! Thật sự!”
“Lấy ra đây.” Hai mắt Tạ Yến Hồng đỏ bừng, rít từng chữ qua kẽ răng.
Gã tiểu tốt kia không dám lỗ mãng, sờ soạng trên người cả buổi mới lấy món đồ ra đưa cho Tạ Yến Hồng xem. Y vừa trông thấy đã gần như ngừng thở —— đó là một cái ấn bằng đá màu vàng lớn bằng ngón tay, màu sắc ôn nhuận, bề mặt mịn màng, là vật tiên đế ngự tứ vào tiệc sinh nhật Nhan Trừng, mang ý nghĩa “Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc*”.
*Đá từ núi cao có thể đập vỡ cả ngọc quý
Tạ Yến Hồng nhận lấy. Con dấu được khắc theo hình dạng tự nhiên của miếng đá, trang trí hoa văn mây trôi dưới ánh hoàng hôn rất tinh xảo, bên dưới khắc hai chữ “Tử Trạm”, là tên tự của Nhan Trừng. Con dấu đá này trị giá ngàn vàng, cũng là vật mà Nhan Trừng yêu thích luôn mang bên người.
Lời tác giả:
Chưa làm cái gì hết, chắc không bị khóa chương đâu!