Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 33: Một chút
Tạ Yến Hồng ngủ đến mức thân thể mỏi nhừ, lúc tỉnh lại thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, cựa quậy xoay người mới nhận ra bản thân đang ôm một người khác. Y dụi dụi mắt, nâng đầu lên lập tức nhìn thấy khuôn mặt Trường Ninh đang ngủ.
Trong doanh trại có chậu than nhưng chung quy không thể bằng được địa long, chỉ là Trường Ninh thể nhiệt, hai người cùng rúc vào một ổ chăn vẫn cảm thấy ấm sực.
Tạ Yến Hồng nghe tiếng gió rít vù vù bên ngoài, ngơ ngác nhổm dậy.
Trường Ninh ăn mặc rất mỏng manh, vạt áo rộng mở để lộ non nửa phần ngực săn chắc màu mạch đang nhấp nhô theo nhịp thở. Sợi dây ngũ sắc đeo trên cổ hắn đã phai màu, chỉ còn mấy sợi tơ vàng là tỏa sáng như mới, ngọc bội hình cá màu sắc sáng bóng nghiêng lệch qua một bên.
Hình như Trường Ninh đã rửa mặt chải đầu qua nên tóc còn hơi ẩm ướt. Hắn rất mệt nhưng có vẻ ngủ không quá yên ổn, chân mày luôn nhíu, trán vã mồ hôi, thỉnh thoảng còn nói mớ mấy câu không rõ là nói gì.
Tạ Yến Hồng rút tay ra khỏi ổ chăn lập tức run bần bật, nhưng vẫn cố lau mồ hôi trên trán Trường Ninh. Từ phần ngực đến bả vai hắn có dấu vết băng bó, y nhìn thấy vội duỗi tay kéo ra muốn xem vết thương.
Trường Ninh cảnh giác tỉnh lại nắm chặt tay y bằng sức lực rất lớn. Ánh mắt hắn trống rỗng mang theo chút sát ý chưa tan hết. Tạ Yến Hồng lùi về phía sau muốn rút tay ra nhưng không rút được, bèn dùng lực lớn hơn. Lúc này Trường Ninh đột ngột buông tay khiến khuỷu tay y theo quán tính đập vào bức tường sau lưng, đau đến xuýt xoa.
Trường Ninh tỉnh táo hẳn, vội kéo tay Tạ Yến Hồng dưới chăn, sờ lên khuỷu tay y nhẹ nhàng xoa bóp. Tạ Yến Hồng dứt khoát xốc chăn ngồi dậy, kéo xiêm y Trường Ninh ra.
Vết thương nằm trên vai, căn cứ theo phạm vi băng bó thì không quá nghiêm trọng.
Tạ Yến Hồng vội vàng hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Không đến một canh giờ.”
Tạ Yến Hồng thở phào một hơi, lại kéo chăn nằm xuống.
Trường Ninh xoay người xuống giường, phủ thêm áo đi ra ngoài. Lúc này Tạ Yến Hồng mới hậu tri hậu giác thấy ngượng, khuôn mặt nóng bừng vùi sâu vào đệm chăn.
Qua một lát Trường Ninh đã trở lại, trên tay bưng một chén gì đó nóng hổi bốc khói. Tạ Yến Hồng thấy thế liền kéo chăn xuống, tóc tai lộn xộn đồng thời ngửi thấy mùi gừng cay thoang thoảng.
Trường Ninh đưa canh gừng đến trước tầm tay y: “Uống hết một hơi đi, xua hàn khí.”
Tạ Yến Hồng xấu hổ không dám để hắn đút bèn tự mình nâng chén lên uống ừng ực, bị cay đến nhe răng trợn mắt.
Trường Ninh nhận lại cái chén không bưng đi. Thanh trường đao đang đặt nằm ngang trên bàn, hình như nó rất được Trường Ninh yêu quý, sau khi chém giết một phen, lưỡi đao đã sớm được hắn chà lau sạch sẽ rồi dùng mảnh vải sạch quấn lại, trông vừa cổ xưa vừa vô hại. Tạ Yến Hồng tò mò đi qua vươn tay nhẹ nhàng sờ lên chuôi đao bóng loáng, phán đoán cây đao này hẳn phải có tuổi đời nhiều năm.
Dưới đáy chuôi đao có một chỗ lồi lõm khác thường, Tạ Yến Hồng nương ánh sáng xem thử, nơi đó có khắc một chữ “Tín”.
Trường Ninh đã trở lại, Tạ Yến Hồng chột dạ vội buông tay, may mà Trường Ninh cũng chỉ nhìn y một cái mà không nói gì. Đột nhiên y nhớ ra chuyện khác, lên tiếng hỏi: “Ngươi còn bị đau đầu nữa không?”
“Không có.” Trường Ninh đáp.
Tạ Yến Hồng chăm chú nhìn hắn: “Thật không? Ngươi không nói dối đấy chứ.”
Trường Ninh xoay mặt đi: “Một chút.”
Tạ Yến Hồng vượt lên một bước đối diện hắn, lại hỏi: “Thật không?”
Trường Ninh không kịp phòng ngừa bị bắt nhìn thẳng vào y, nói: “Thật đấy, trước kia có đau, bây giờ chỉ đau một chút.”
“Trước kia là lúc nào?”
“Lúc ở ngoài thành Ngụy Châu,” Trường Ninh nghiêm túc nói, “Khi đó đầu quá đau nên mới bóp cổ ngươi.”
Tạ Yến Hồng không dự đoán được hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, đáy lòng nổi lên chút bất an, theo phản xạ sẽ đột nhiên đưa tay sờ lên cổ mình.
Trường Ninh nói: “Xin lỗi.”
Vì chuyện này mà Trường Ninh đã nói rất nhiều câu “Xin lỗi”. Tạ Yến Hồng không biết nên trả lời hắn thế nào.
Nếu nói y không để ý thì tức là nói dối.
Khi đó Tạ Yến Hồng cửa nát nhà tan phải trốn đi Ngụy Châu, hy vọng cuối cùng chính là ngoại tổ phụ. Sau khi biết không thể tin tưởng ngoại tổ phụ, toàn bộ hy vọng của y đành ký thác hết lên người Trường Ninh. Đầu tiên hắn tàn nhẫn bỏ đi, tỉnh lại còn muốn bóp chết y, làm y vừa thất vọng vừa thương tâm khổ sở không lời nào tả xiết.
Nhưng nếu nói không muốn tha thứ thì cũng không hẳn.
Nhất thời không biết phải nói gì, Tạ Yến Hồng hơi quẫn bách bèn dứt khoát đi ra ngoài.
Nếu tỉnh dậy rồi đương nhiên không thể lười nhác ăn vạ trong doanh trại người ta. Trận đầu vừa kết thúc, có thể lường được đêm nay sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt nữa. Hai người cùng thay quần áo dày dặn đi ra ngoài, vừa mở cửa đã bị tuyết bay tá lả ập thẳng vào mặt.
Tạ Yến Hồng lẩm bẩm: “Chẳng biết còn rơi đến khi nào nữa…”
“Có thể hỏi Lục Thiếu Vi.” Trường Ninh nói.
Lục Thiếu Vi và Trình Nhị thừa dịp bọn Trường Ninh chém giết quân Địch, dưới sự giúp đỡ của vài binh sĩ đã đưa được tù binh đến nơi an toàn tránh né, sau đó men theo một con đường khác vào thành. Ngoại trừ vài người thật sự suy yếu chống đỡ không nổi, còn lại tất cả đều an toàn.
Quả nhiên, Tần Hàn Châu đang đứng trên thành lâu, dường như hắn mãi mãi không biết mệt mỏi, lưng dựa vào tường, mắt sáng quắc như sao nhìn về phía bên kia sông Cự Mã. Tạ Yến Hồng cũng đỡ tường nhìn xuống, trải qua trận tấn công mãnh liệt của quân Địch, tường thành trở nên loang lổ, còn có thêm mấy cái lỗ to vì bị đá tảng đập vào. Vốn mọi người nên nhân lúc này mà chạy đua thời gian tu bổ tường vách, nhưng cứ để yên như vậy càng chứng tỏ nhân lực trong quan thành không đủ, không thể chịu nổi một kích, trận chiến trước đó cùng lắm chỉ là giãy giụa trước giờ hấp hối mà thôi.
Tử Kinh Quan lúc này trong mắt người Địch hẳn là một miếng thịt mỡ dễ lấy như trở bàn tay.
Tạ Yến Hồng nói: “Nếu không có gì bất ngờ, trời vừa tối là người Địch sẽ tấn công.”
Tần Hàn Châu gật gù, hai tay nắm chặt hạ giọng: “Thành bại đều nằm ở trận chiến này.”
Ở phía sau, vị bách phu trưởng từng đi theo Trường Ninh lúc này đang kích động chạy loanh quanh cạnh hắn, luôn miệng hỏi: “Xin hỏi dũng sĩ là học trò của ai?”
Trường Ninh làm như không nghe thấy, bách phu trưởng kia vẫn không bất mãn mà tiếp tục nói không ngừng: “Thanh trường đao thế này rốt cuộc nặng bao nhiêu, có thể cho ta cầm lên ước lượng không. Người có thể truyền thụ đao pháp như vậy nhất định là cao thủ không xuất thế!”
Trường Ninh bị người nọ ồn ào đến cau mày, hơi nghiêng người tránh khỏi bàn tay đối phương. Tạ Yến Hồng lại rất hứng thú dỏng tai lên nghe, chính y cũng khá tò mò, cao thủ trong quân thường sử dụng đủ các loại đao kiếm thương kích, loại nào cũng có, nhưng y chưa bao giờ gặp qua một thanh trường đao nặng như vậy, càng đừng nói đến người có thể điều khiển nó tốt như Trường Ninh.
“Theo ta được biết, Độc Cô tướng quân của triều Lý cũng sử dụng trường đao. Truyền thuyết nói rằng một đao của Tín Công có thể chắn được ngàn quân…”
Trường Ninh lạnh lùng liếc đối phương một cái, nói: “Câm miệng.”
Bách phu trưởng bị hắn trừng mắt mà tưởng như mình vừa bị bóp chặt cổ họng, vội vàng câm miệng, không chỉ vậy mà còn dùng cả hai tay che kín miệng lắc đầu ý nói mình đã thật sự “câm miệng” rồi.
Tạ Yến Hồng bừng tỉnh, đúng rồi, Độc Cô Tín của triều Lý cũng sử dụng trường đao. Y từng nghe phụ thân nhắc đến nhưng chưa bao giờ liên hệ chuyện đó với Trường Ninh. Chữ “Tín” khắc dưới chuôi đao của Trường Ninh đại biểu cho Độc Cô Tín sao? Độc Cô Tín có quan hệ gì với hắn? Sư phụ ư? Đột nhiên y nhớ ra Trường Ninh từng nhắc đến ngoại công đang ở quan ngoại. Vậy nếu… nếu ngoại công của Trường Ninh chính là Độc Cô Tín… thì cha mẹ của hắn…
Tạ Yến Hồng càng nghĩ càng kinh hãi, vội nhìn về phía Trường Ninh.
Nhìn qua tướng mạo Trường Ninh sẽ thấy trên người hắn có huyết thống người Hồ cực kỳ rõ ràng —— Màu mắt nhạt, mũi cao mắt sâu, tóc hơi xoăn nhẹ, nhưng vẫn có chỗ không giống người Hồ chân chính.
“Độc Cô” không phải họ của người Hán, Độc Cô Tín có lẽ là người Hồ hoặc có huyết thống người Hồ. Nếu thật là như vậy, thân thế Trường Ninh chắc chắn phải cực kỳ có địa vị.
Nếu Trường Ninh có quan hệ với Độc Cô Tín tức là có quan hệ với tiền triều. Tại sao Tạ gia lại tình nguyện chứa chấp bọn họ? Vì sao hai nhà dùng ngọc bội song ngư làm tín vật? Rồi tại sao mẫu thân y lại nói nhà bọn họ có lỗi với Trường Ninh?
Ngàn vạn từ ngữ như dây thừng quấn quanh, càng quấn càng chặt không sờ được chút manh mối.
Thấy Tạ Yến Hồng cứ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, sắc mặt Trường Ninh hòa hoãn lại, nhíu mày nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Tạ Yến Hồng vội đáp: “Không có gì.”
Tò mò cũng vô dụng, chính bản thân Trường Ninh còn không nhớ được chút gì cơ mà.
Đúng lúc này, thám báo xuất thành điều tra nắm lệnh kỳ chạy như bay lên thành lâu, miệng hô lớn: “Báo! Phó sứ! Quân Địch bắt đầu điểm binh!”
Tần Hàn Châu đấm một quyền lên tường thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng cũng tới!”
Tạ Yến Hồng đọc qua rất nhiều binh thư nhưng chỉ là lý luận suông, đây là lần đầu tiên y chân chính được đứng trên chiến trường. Cả y và Trường Ninh đều mặc áo giáp, Tạ Yến Hồng mặc xong cảm giác cực kỳ không tự nhiên, bởi vì chưa từng mặc bao giờ. Đứng soi trước tấm gương đồng mờ ảo trong doanh trại, y cảm thấy bản thân chỉ như một đứa trẻ đang mặc quần áo của người lớn.
Trường Ninh cũng không hợp mặc áo giáp, mép trên chiếc mũ giáp bằng đồng đè lên xương lông mày nhô cao của hắn, khiến hắn trông quá thâm trầm hung ác. Tạ Yến Hồng nhìn không vừa mắt bèn vươn tay kéo kéo mép mũ lên cao một chút để mặt mày hắn lộ ra, bấy giờ mới thấy hài lòng.
Giữa trời tuyết, tầm nhìn vẫn cực kỳ hạn chế.
Sàng nỏ lớn đã lắp sẵn trên đầu tường thành, bên trên gắn ba chiếc cung nỏ, cần đến mấy người hợp sức mới quay được bánh tời, lúc bắn tên phải đập búa tạ xuống lẫy nỏ để mũi tên bay đi, là thứ vũ khí lợi hại để thủ thành. Người Địch giỏi nuôi ngựa, thiện cưỡi ngựa bắn cung, kỵ binh linh hoạt, sàng nỏ không đối phó được nên trước đó mới vô kế khả thi, nhưng hôm nay thì không giống như vậy.
Tần Hàn Châu cố ý cho vài người ra khỏi quan thành, giả vờ đi tu sửa tường.
Quân Địch như thần binh trời giáng xuất hiện giữa lớp tuyết mù, các binh sĩ bên ngoài hoảng sợ đến mức vứt hết công cụ sửa tường mà chạy vội vào trong thành. Người Địch thấy thế càng thêm hăng hái, tướng lĩnh vung đao chỉ vào quan thành hét lớn một tiếng, chúng kỵ binh ruổi ngựa bắt đầu băng qua sông Cự Mã.
Trên thành lâu, từng chiếc sàng nỏ đã lên dây lắp tên đầy đủ, dây cung căng chặt sẵn sàng bung ra bất cứ lúc nào.
Thị lực Trường Ninh tốt nhất nên đứng trên đầu tường, tay cầm cung tiễn chưa kéo căng. Mũi tên hắn dùng không phải tên tầm thường, mà đầu mũi được bọc một lớp sợi bông dày tẩm dầu hỏa. Trường Ninh lắp tên lên cung, dí mũi tên vào ngọn đuốc đốt lên, sau đó nín thở tập trung nhắm vào sông Cự Mã giữa đồng tuyết mênh mang, kéo cung ——
Tạ Yến Hồng căng thẳng nhìn theo hướng mũi tên hắn chỉ vào, nhưng không thể thấy rõ được gì.
Y nói: “Đừng gấp, phải chờ bọn họ ra giữa sông…”
Thủ tốt lập tức điều chỉnh phương hướng sàng nỏ.
Trường Ninh hô: “Tới rồi ——”
Vừa dứt lời, hắn lập tức buông dây cung bắn ra mũi tên đã châm lửa, mũi tên phóng đi như sao băng hiện rõ ràng giữa trời tuyết. Sau đó vài cung thủ cũng châm hỏa tiễn đồng loạt bắn theo hướng Trường Ninh vừa bắn, ngàn vạn mũi tên lòe sáng cứ thế bay vút lên trời.
Tần Hàn Châu hô to một tiếng, lính thủ thành vung búa tạ gõ mấy tiếng “Bang bang”, vài chục mũi tên khổng lồ cũng xé gió bay đi.
Trong doanh trại có chậu than nhưng chung quy không thể bằng được địa long, chỉ là Trường Ninh thể nhiệt, hai người cùng rúc vào một ổ chăn vẫn cảm thấy ấm sực.
Tạ Yến Hồng nghe tiếng gió rít vù vù bên ngoài, ngơ ngác nhổm dậy.
Trường Ninh ăn mặc rất mỏng manh, vạt áo rộng mở để lộ non nửa phần ngực săn chắc màu mạch đang nhấp nhô theo nhịp thở. Sợi dây ngũ sắc đeo trên cổ hắn đã phai màu, chỉ còn mấy sợi tơ vàng là tỏa sáng như mới, ngọc bội hình cá màu sắc sáng bóng nghiêng lệch qua một bên.
Hình như Trường Ninh đã rửa mặt chải đầu qua nên tóc còn hơi ẩm ướt. Hắn rất mệt nhưng có vẻ ngủ không quá yên ổn, chân mày luôn nhíu, trán vã mồ hôi, thỉnh thoảng còn nói mớ mấy câu không rõ là nói gì.
Tạ Yến Hồng rút tay ra khỏi ổ chăn lập tức run bần bật, nhưng vẫn cố lau mồ hôi trên trán Trường Ninh. Từ phần ngực đến bả vai hắn có dấu vết băng bó, y nhìn thấy vội duỗi tay kéo ra muốn xem vết thương.
Trường Ninh cảnh giác tỉnh lại nắm chặt tay y bằng sức lực rất lớn. Ánh mắt hắn trống rỗng mang theo chút sát ý chưa tan hết. Tạ Yến Hồng lùi về phía sau muốn rút tay ra nhưng không rút được, bèn dùng lực lớn hơn. Lúc này Trường Ninh đột ngột buông tay khiến khuỷu tay y theo quán tính đập vào bức tường sau lưng, đau đến xuýt xoa.
Trường Ninh tỉnh táo hẳn, vội kéo tay Tạ Yến Hồng dưới chăn, sờ lên khuỷu tay y nhẹ nhàng xoa bóp. Tạ Yến Hồng dứt khoát xốc chăn ngồi dậy, kéo xiêm y Trường Ninh ra.
Vết thương nằm trên vai, căn cứ theo phạm vi băng bó thì không quá nghiêm trọng.
Tạ Yến Hồng vội vàng hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Không đến một canh giờ.”
Tạ Yến Hồng thở phào một hơi, lại kéo chăn nằm xuống.
Trường Ninh xoay người xuống giường, phủ thêm áo đi ra ngoài. Lúc này Tạ Yến Hồng mới hậu tri hậu giác thấy ngượng, khuôn mặt nóng bừng vùi sâu vào đệm chăn.
Qua một lát Trường Ninh đã trở lại, trên tay bưng một chén gì đó nóng hổi bốc khói. Tạ Yến Hồng thấy thế liền kéo chăn xuống, tóc tai lộn xộn đồng thời ngửi thấy mùi gừng cay thoang thoảng.
Trường Ninh đưa canh gừng đến trước tầm tay y: “Uống hết một hơi đi, xua hàn khí.”
Tạ Yến Hồng xấu hổ không dám để hắn đút bèn tự mình nâng chén lên uống ừng ực, bị cay đến nhe răng trợn mắt.
Trường Ninh nhận lại cái chén không bưng đi. Thanh trường đao đang đặt nằm ngang trên bàn, hình như nó rất được Trường Ninh yêu quý, sau khi chém giết một phen, lưỡi đao đã sớm được hắn chà lau sạch sẽ rồi dùng mảnh vải sạch quấn lại, trông vừa cổ xưa vừa vô hại. Tạ Yến Hồng tò mò đi qua vươn tay nhẹ nhàng sờ lên chuôi đao bóng loáng, phán đoán cây đao này hẳn phải có tuổi đời nhiều năm.
Dưới đáy chuôi đao có một chỗ lồi lõm khác thường, Tạ Yến Hồng nương ánh sáng xem thử, nơi đó có khắc một chữ “Tín”.
Trường Ninh đã trở lại, Tạ Yến Hồng chột dạ vội buông tay, may mà Trường Ninh cũng chỉ nhìn y một cái mà không nói gì. Đột nhiên y nhớ ra chuyện khác, lên tiếng hỏi: “Ngươi còn bị đau đầu nữa không?”
“Không có.” Trường Ninh đáp.
Tạ Yến Hồng chăm chú nhìn hắn: “Thật không? Ngươi không nói dối đấy chứ.”
Trường Ninh xoay mặt đi: “Một chút.”
Tạ Yến Hồng vượt lên một bước đối diện hắn, lại hỏi: “Thật không?”
Trường Ninh không kịp phòng ngừa bị bắt nhìn thẳng vào y, nói: “Thật đấy, trước kia có đau, bây giờ chỉ đau một chút.”
“Trước kia là lúc nào?”
“Lúc ở ngoài thành Ngụy Châu,” Trường Ninh nghiêm túc nói, “Khi đó đầu quá đau nên mới bóp cổ ngươi.”
Tạ Yến Hồng không dự đoán được hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, đáy lòng nổi lên chút bất an, theo phản xạ sẽ đột nhiên đưa tay sờ lên cổ mình.
Trường Ninh nói: “Xin lỗi.”
Vì chuyện này mà Trường Ninh đã nói rất nhiều câu “Xin lỗi”. Tạ Yến Hồng không biết nên trả lời hắn thế nào.
Nếu nói y không để ý thì tức là nói dối.
Khi đó Tạ Yến Hồng cửa nát nhà tan phải trốn đi Ngụy Châu, hy vọng cuối cùng chính là ngoại tổ phụ. Sau khi biết không thể tin tưởng ngoại tổ phụ, toàn bộ hy vọng của y đành ký thác hết lên người Trường Ninh. Đầu tiên hắn tàn nhẫn bỏ đi, tỉnh lại còn muốn bóp chết y, làm y vừa thất vọng vừa thương tâm khổ sở không lời nào tả xiết.
Nhưng nếu nói không muốn tha thứ thì cũng không hẳn.
Nhất thời không biết phải nói gì, Tạ Yến Hồng hơi quẫn bách bèn dứt khoát đi ra ngoài.
Nếu tỉnh dậy rồi đương nhiên không thể lười nhác ăn vạ trong doanh trại người ta. Trận đầu vừa kết thúc, có thể lường được đêm nay sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt nữa. Hai người cùng thay quần áo dày dặn đi ra ngoài, vừa mở cửa đã bị tuyết bay tá lả ập thẳng vào mặt.
Tạ Yến Hồng lẩm bẩm: “Chẳng biết còn rơi đến khi nào nữa…”
“Có thể hỏi Lục Thiếu Vi.” Trường Ninh nói.
Lục Thiếu Vi và Trình Nhị thừa dịp bọn Trường Ninh chém giết quân Địch, dưới sự giúp đỡ của vài binh sĩ đã đưa được tù binh đến nơi an toàn tránh né, sau đó men theo một con đường khác vào thành. Ngoại trừ vài người thật sự suy yếu chống đỡ không nổi, còn lại tất cả đều an toàn.
Quả nhiên, Tần Hàn Châu đang đứng trên thành lâu, dường như hắn mãi mãi không biết mệt mỏi, lưng dựa vào tường, mắt sáng quắc như sao nhìn về phía bên kia sông Cự Mã. Tạ Yến Hồng cũng đỡ tường nhìn xuống, trải qua trận tấn công mãnh liệt của quân Địch, tường thành trở nên loang lổ, còn có thêm mấy cái lỗ to vì bị đá tảng đập vào. Vốn mọi người nên nhân lúc này mà chạy đua thời gian tu bổ tường vách, nhưng cứ để yên như vậy càng chứng tỏ nhân lực trong quan thành không đủ, không thể chịu nổi một kích, trận chiến trước đó cùng lắm chỉ là giãy giụa trước giờ hấp hối mà thôi.
Tử Kinh Quan lúc này trong mắt người Địch hẳn là một miếng thịt mỡ dễ lấy như trở bàn tay.
Tạ Yến Hồng nói: “Nếu không có gì bất ngờ, trời vừa tối là người Địch sẽ tấn công.”
Tần Hàn Châu gật gù, hai tay nắm chặt hạ giọng: “Thành bại đều nằm ở trận chiến này.”
Ở phía sau, vị bách phu trưởng từng đi theo Trường Ninh lúc này đang kích động chạy loanh quanh cạnh hắn, luôn miệng hỏi: “Xin hỏi dũng sĩ là học trò của ai?”
Trường Ninh làm như không nghe thấy, bách phu trưởng kia vẫn không bất mãn mà tiếp tục nói không ngừng: “Thanh trường đao thế này rốt cuộc nặng bao nhiêu, có thể cho ta cầm lên ước lượng không. Người có thể truyền thụ đao pháp như vậy nhất định là cao thủ không xuất thế!”
Trường Ninh bị người nọ ồn ào đến cau mày, hơi nghiêng người tránh khỏi bàn tay đối phương. Tạ Yến Hồng lại rất hứng thú dỏng tai lên nghe, chính y cũng khá tò mò, cao thủ trong quân thường sử dụng đủ các loại đao kiếm thương kích, loại nào cũng có, nhưng y chưa bao giờ gặp qua một thanh trường đao nặng như vậy, càng đừng nói đến người có thể điều khiển nó tốt như Trường Ninh.
“Theo ta được biết, Độc Cô tướng quân của triều Lý cũng sử dụng trường đao. Truyền thuyết nói rằng một đao của Tín Công có thể chắn được ngàn quân…”
Trường Ninh lạnh lùng liếc đối phương một cái, nói: “Câm miệng.”
Bách phu trưởng bị hắn trừng mắt mà tưởng như mình vừa bị bóp chặt cổ họng, vội vàng câm miệng, không chỉ vậy mà còn dùng cả hai tay che kín miệng lắc đầu ý nói mình đã thật sự “câm miệng” rồi.
Tạ Yến Hồng bừng tỉnh, đúng rồi, Độc Cô Tín của triều Lý cũng sử dụng trường đao. Y từng nghe phụ thân nhắc đến nhưng chưa bao giờ liên hệ chuyện đó với Trường Ninh. Chữ “Tín” khắc dưới chuôi đao của Trường Ninh đại biểu cho Độc Cô Tín sao? Độc Cô Tín có quan hệ gì với hắn? Sư phụ ư? Đột nhiên y nhớ ra Trường Ninh từng nhắc đến ngoại công đang ở quan ngoại. Vậy nếu… nếu ngoại công của Trường Ninh chính là Độc Cô Tín… thì cha mẹ của hắn…
Tạ Yến Hồng càng nghĩ càng kinh hãi, vội nhìn về phía Trường Ninh.
Nhìn qua tướng mạo Trường Ninh sẽ thấy trên người hắn có huyết thống người Hồ cực kỳ rõ ràng —— Màu mắt nhạt, mũi cao mắt sâu, tóc hơi xoăn nhẹ, nhưng vẫn có chỗ không giống người Hồ chân chính.
“Độc Cô” không phải họ của người Hán, Độc Cô Tín có lẽ là người Hồ hoặc có huyết thống người Hồ. Nếu thật là như vậy, thân thế Trường Ninh chắc chắn phải cực kỳ có địa vị.
Nếu Trường Ninh có quan hệ với Độc Cô Tín tức là có quan hệ với tiền triều. Tại sao Tạ gia lại tình nguyện chứa chấp bọn họ? Vì sao hai nhà dùng ngọc bội song ngư làm tín vật? Rồi tại sao mẫu thân y lại nói nhà bọn họ có lỗi với Trường Ninh?
Ngàn vạn từ ngữ như dây thừng quấn quanh, càng quấn càng chặt không sờ được chút manh mối.
Thấy Tạ Yến Hồng cứ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, sắc mặt Trường Ninh hòa hoãn lại, nhíu mày nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Tạ Yến Hồng vội đáp: “Không có gì.”
Tò mò cũng vô dụng, chính bản thân Trường Ninh còn không nhớ được chút gì cơ mà.
Đúng lúc này, thám báo xuất thành điều tra nắm lệnh kỳ chạy như bay lên thành lâu, miệng hô lớn: “Báo! Phó sứ! Quân Địch bắt đầu điểm binh!”
Tần Hàn Châu đấm một quyền lên tường thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng cũng tới!”
Tạ Yến Hồng đọc qua rất nhiều binh thư nhưng chỉ là lý luận suông, đây là lần đầu tiên y chân chính được đứng trên chiến trường. Cả y và Trường Ninh đều mặc áo giáp, Tạ Yến Hồng mặc xong cảm giác cực kỳ không tự nhiên, bởi vì chưa từng mặc bao giờ. Đứng soi trước tấm gương đồng mờ ảo trong doanh trại, y cảm thấy bản thân chỉ như một đứa trẻ đang mặc quần áo của người lớn.
Trường Ninh cũng không hợp mặc áo giáp, mép trên chiếc mũ giáp bằng đồng đè lên xương lông mày nhô cao của hắn, khiến hắn trông quá thâm trầm hung ác. Tạ Yến Hồng nhìn không vừa mắt bèn vươn tay kéo kéo mép mũ lên cao một chút để mặt mày hắn lộ ra, bấy giờ mới thấy hài lòng.
Giữa trời tuyết, tầm nhìn vẫn cực kỳ hạn chế.
Sàng nỏ lớn đã lắp sẵn trên đầu tường thành, bên trên gắn ba chiếc cung nỏ, cần đến mấy người hợp sức mới quay được bánh tời, lúc bắn tên phải đập búa tạ xuống lẫy nỏ để mũi tên bay đi, là thứ vũ khí lợi hại để thủ thành. Người Địch giỏi nuôi ngựa, thiện cưỡi ngựa bắn cung, kỵ binh linh hoạt, sàng nỏ không đối phó được nên trước đó mới vô kế khả thi, nhưng hôm nay thì không giống như vậy.
Tần Hàn Châu cố ý cho vài người ra khỏi quan thành, giả vờ đi tu sửa tường.
Quân Địch như thần binh trời giáng xuất hiện giữa lớp tuyết mù, các binh sĩ bên ngoài hoảng sợ đến mức vứt hết công cụ sửa tường mà chạy vội vào trong thành. Người Địch thấy thế càng thêm hăng hái, tướng lĩnh vung đao chỉ vào quan thành hét lớn một tiếng, chúng kỵ binh ruổi ngựa bắt đầu băng qua sông Cự Mã.
Trên thành lâu, từng chiếc sàng nỏ đã lên dây lắp tên đầy đủ, dây cung căng chặt sẵn sàng bung ra bất cứ lúc nào.
Thị lực Trường Ninh tốt nhất nên đứng trên đầu tường, tay cầm cung tiễn chưa kéo căng. Mũi tên hắn dùng không phải tên tầm thường, mà đầu mũi được bọc một lớp sợi bông dày tẩm dầu hỏa. Trường Ninh lắp tên lên cung, dí mũi tên vào ngọn đuốc đốt lên, sau đó nín thở tập trung nhắm vào sông Cự Mã giữa đồng tuyết mênh mang, kéo cung ——
Tạ Yến Hồng căng thẳng nhìn theo hướng mũi tên hắn chỉ vào, nhưng không thể thấy rõ được gì.
Y nói: “Đừng gấp, phải chờ bọn họ ra giữa sông…”
Thủ tốt lập tức điều chỉnh phương hướng sàng nỏ.
Trường Ninh hô: “Tới rồi ——”
Vừa dứt lời, hắn lập tức buông dây cung bắn ra mũi tên đã châm lửa, mũi tên phóng đi như sao băng hiện rõ ràng giữa trời tuyết. Sau đó vài cung thủ cũng châm hỏa tiễn đồng loạt bắn theo hướng Trường Ninh vừa bắn, ngàn vạn mũi tên lòe sáng cứ thế bay vút lên trời.
Tần Hàn Châu hô to một tiếng, lính thủ thành vung búa tạ gõ mấy tiếng “Bang bang”, vài chục mũi tên khổng lồ cũng xé gió bay đi.