Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 24: Trường Ninh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Truy binh sắp kéo đến rồi, ngươi còn chưa đi sao?”
Tạ Yến Hồng hoảng sợ giật nảy mình, theo bản năng muốn vớ lấy đao tự vệ. Quay đầu nhìn thì hóa ra là gã đạo sĩ nhỏ bọn họ gặp được trong thành Ngụy Châu. Gã đang bọc tấm áo choàng Tạ Yến Hồng vừa vứt xuống, cúi người nhặt miếng ngọc bội hình cá của Tạ Yến Hồng ném ném chơi đùa trong tay.
“Áo choàng và ngọc bội đều là đồ tốt, ngươi không cần thì ta lấy.” Gã nói.
Tạ Yến Hồng thả lỏng lưng eo, bất chấp nói: “Tùy ngươi.”
Đạo sĩ nhỏ nhìn y, bổ sung thêm: “Có muốn ta hỗ trợ không? Truy binh sẽ đến ngay bây giờ đấy.”
Tạ Yến Hồng hỏi: “Tại sao ngươi muốn giúp ta? Ta không còn tiền đâu.”
“Tên ta là Lục Thiếu Vi,” Đạo sĩ vươn tay, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm chỗ dừng chân, đảm bảo không ai tìm ra được.”
Đã cùng đường, Tạ Yến Hồng đành phải liều lĩnh thỏa hiệp. Y và Lục Thiếu Vi hợp lực nâng Trường Ninh, cố gắng lắm mới đặt được hắn lên lưng ngựa, Lục Thiếu Vi còn dắt cả con ngựa đen khập khiễng vừa nãy theo cùng. Ba người hai ngựa đi dưới nắng sớm lờ mờ, rời khỏi đường cái quan hướng về phía Lục Thiếu Vi chỉ dẫn.
Trường Ninh hoàn toàn không hay biết đến những chuyện đó, hắn đang rơi vào một giấc mộng dài rất dài.
Trong mộng có lẽ hắn vẫn còn rất nhỏ, bởi vì những người quanh hắn đều cao lớn vô cùng. Cung khuyết tráng lệ, ngói xanh cong vút, rường cột chạm trổ. Hắn được người ta nắm tay đứng trên đỉnh một cầu thang cao ngất. Một đạo sĩ già bước lên cầu thang, gió thổi tung bay đạo bào rộng rãi, phất qua bộ râu bạc trắng trông cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Người đàn ông cao lớn nắm tay hắn cao giọng hỏi: “Tương truyền tiên sinh có thể luyện đan hóa vàng, chiêm tinh bói toán biết trước tương lai. Không biết tiên sinh xem cho ta như thế nào?”
Đạo sĩ phất cần, lắc đầu không nói.
Người đàn ông lại hỏi: “Ta có đứa con trai mang mệnh cách kỳ lân, tiên sinh thấy nó thế nào?”
Trường Ninh ở trong mơ đối mắt với đạo sĩ tóc bạc, trong mắt ông ta như có trời trăng tinh tú, mây trắng gió xanh. Đạo sĩ mỉm cười, chất giọng réo rắt du dương, chiếc chuông Tam Thanh buộc bên hông lay động theo gió.
Ông ta nói với Trường Ninh: “Lúc nào thấy do dự nghi hoặc, cứ bảo ‘nó’ đi…”
Tiếng gió rất lớn thổi tan lời đạo sĩ, không thể nghe rõ.
Trong nháy mắt, đạo sĩ biến mất không còn tung tích, đập vào mắt hắn là một sắc trắng thuần, cờ trắng tung bay uốn lượn trong gió như tuyết, dưới bậc thang dài chật kín người quỳ gối than khóc.
Có người bước ra khỏi đám đông, tiến lên quỳ gối khuyên ngăn: “Độc Cô Tín lãnh binh bên ngoài bụng dạ khó lường, xin hãy triệu hồi!”
Trường Ninh chứng kiến người đàn ông kia không còn cao lớn đĩnh bạt nữa, thân hình ông ta mảnh khảnh cô độc trên ngai vàng, mặt mày phẫn nộ: “Các ngươi đã bức tử Hoàng hậu, bây giờ còn muốn đuổi tận giết tuyệt Độc Cô thị sao?”
Người bên dưới làm như không nghe thấy, vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia: “Độc Cô Tín lãnh binh bên ngoài bụng dạ khó lường, xin hãy triệu hồi!”
Người đàn ông ngồi trên cao đột ngột đứng dậy, giận dữ hét lên: “Nước không ra nước! Triệu hồi Độc Cô Tín, ngươi chờ ai ra ngoài đó lãnh binh chinh chiến?”
Ông ta suy sụp ngồi xuống rồi vẫy vẫy tay với Trường Ninh. Trường Ninh ở trong mơ chạy tới nhào vào ngực, chạm tay lên mặt ông ta sờ được nước mắt tràn đầy.
Người kia nghẹn ngào thở dài: “Là ta hại chết nàng. Ái dục tựa như chấp đuốc, nếu ngược gió mà đi tất có họa thiêu tay. Nếu ta không yêu nàng, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn sống tốt…”
Trường Ninh nghe không hiểu, chỉ cảm thấy sợ hãi, thân hình nho nhỏ run rẩy mãi không thôi.
Ông ta ôm lấy Trường Ninh: “Con ta chớ sợ, có ta ở đây rồi.”
Ngay sau đó, tường thành, bảo tọa, cờ trắng, tất cả mọi người đều chìm trong biển lửa. Những nơi ngọn lửa dữ tợn liếm qua, mái ngói rơi xuống, cột xà hành lang ầm ầm đổ sập. Lửa tạm thời chưa lan đến đại điện đóng cửa kín kẽ, có thể nghe được bên ngoài loáng thoáng tiếng la hét thảm thương.
Người đàn ông kia tuy bộ dạng trẻ trung nhưng tóc mai đã điểm bạc, ông ta đẩy Trường Ninh ra, run rẩy nói: “Nhanh lên, con mau cùng a công theo mật đạo rời khỏi đây…”
Một người khác bế Trường Ninh lên, không biết chạm vào cơ quan nào mà sau tường lập tức xuất hiện một cái lỗ tối om. Tay Trường Ninh còn bị người ta nhét vào một cái hộp vuông cứng đanh, chẳng rõ là vật gì.
Người bế Trường Ninh đã hơi lớn tuổi, hạ giọng nói: “Ngài… Ngài cũng đi cùng chúng ta đi…”
Ngọn lửa ngày một lớn, khung cửa chính lẫn cửa sổ đều cháy sém, nhiệt độ tăng cao thấy rõ làm người ta khô nóng khó chịu. Phía sau người đàn ông là ánh lửa tận trời, ông ta lắc đầu nói: “Đứng trên đỉnh thiên hạ phải lo cái lo thiên hạ, quốc triều không kế tục, ta sao có thể sống tạm bợ qua ngày. A Ý vì ta mà chết, chỉ mong ngài có thể bảo vệ huyết mạch của ta và nàng.”
“Huyết mạch của A Ý cũng là huyết mạch của Độc Cô Tín ta.” Độc Cô Tín trịnh trọng nói.
Trường Ninh nhìn thấy người đàn ông kia ngồi xổm xuống, áp hai tay vào mặt hắn dặn dò: “Lân nhi, ta và mẫu thân con cùng lấy tên tự cho con là ‘Trường Ninh’, chỉ mong con bình an vui vẻ, con đừng quên…”
Lời còn chưa dứt, khung xà trang trí phía trên bị lửa đốt ầm ầm rơi xuống. Trường Ninh bị kéo một cái may mắn tránh thoát rồi nhào về hướng mật đạo. Tường đá chậm rãi khép lại, hắn quay đầu liếc nhìn lần cuối thấy đại điện cũng chìm trong biển lửa. Sau lưng hắn bị lửa đốt, dù là trong mộng vẫn cảm nhận được một cơn đau thấu tim. Cơn đau dường như luôn ẩn mình dưới lớp ký ức sâu thẳm, hiện giờ lại ngóc đầu trỗi dậy trong giấc mơ.
Hắn đau đến mức kêu to thành tiếng, chiếc hộp vuông ôm trong ngực cũng lăn lộc cộc xuống đất rồi biến mất trong bóng đêm.
Ở trong mộng, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là Tạ Yến Hồng nhỏ xíu mặc trang phục bé gái, được phụ thân Tạ Thao ôm trong ngực, còn hắn được ngoại công Độc Cô Tín nắm tay. Đó là một ngày xuân mưa dầm tầm tã, hạt mưa giăng như tơ nhện vấn vít quanh ngọn tóc lẫn vạt áo.
Độc Cô Tín bẻ ngọc bội song ngư thành hai phần, nhét một nửa vào tay Tạ Yến Hồng: “Lấy ngọc bội làm chứng, ngày cá hội hợp, đại ân tất báo.”
Tạ Thao vội nói: “Tín Công đừng làm như vậy. Ta và Tín Công quen nhau trên chiến trường, triều đại thay đổi, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, sao có thể trách ngài. Chỉ là một chuyện nhỏ thuận tay giúp đỡ, không dám nhận thành ân nghĩa.”
Tạ Thao dừng một chút, lại hỏi: “Ngọc tỷ truyền quốc…”
“Ta không cố ý giấu giếm,” Độc Cô Tín nói, “Ngày thành bị phá, cung thất rơi vào biển lửa, tỉ ấn cũng mất mát trong lúc chạy loạn rồi.”
Trước khi chia tay, Độc Cô Tín nói một câu cuối cùng: “Vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván… Chỉ mong sau này ta sẽ không có dịp báo ân.”
Tạ Thao không đáp mà chắp tay từ biệt.
Trường Ninh được ngoại công dắt tay, không nói một lời bước vào trong màn mưa.
Đủ chuyện trong mơ tựa thật tựa giả, thật giống một trang giấy tràn ngập chữ viết bị ném vào lu nước, nét mực nhòe mờ hỗn độn không thể đọc giải.
Trường Ninh chỉ cảm thấy đầu rất đau, sau lưng cũng đau.
Có người gọi hắn “Lân Nhi”, có người gọi hắn “Trường Ninh”, còn có một câu nói quanh quẩn lặp đi lặp lại —— “Ái dục tựa như chấp đuốc, nếu ngược gió mà đi tất có họa thiêu tay. Nếu ta không yêu nàng, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn sống tốt…”
Hắn nhập mộng nhanh mà bị kéo ra cũng nhanh không kém.
Giữa cơn mơ màng, hắn có thể nghe được tiếng Tạ Yến Hồng nói chuyện với ai đó.
“Tại sao hắn vẫn chưa tỉnh? Lục Thiếu Vi, không phải ngươi là đạo sĩ sao? Xương thịt thối rữa còn có thể làm cho mọc lại, ngươi không làm hắn tỉnh lại được à?”
Ngữ khí người còn lại nghe đầy trào phúng, gã cao giọng: “Xương thịt thối rữa mọc lại? Ngươi nghĩ ta là thần tiên chắc? Ta đã sớm nói hắn có họa đổ máu! Quẻ do ta tính chưa bao giờ hết chuẩn nhé!”
“Ngươi! Đồ miệng quạ đen…”
Hai người cãi nhau chí chóe ồn ào không chịu được. Trường Ninh muốn trở mình lại cảm giác đầu đau như sắp chẻ làm đôi, vết thương trên đùi ngược lại không còn đau mấy. Hắn muốn lên tiếng kêu hai người kia câm miệng, nhưng dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể phát ra âm tiết nào.
Chỉ một tiếng rên khẽ nhưng vẫn bị Tạ Yến Hồng dỏng tai nghe thấy. Y vội nhào qua ghé lại bên người Trường Ninh, hấp tấp hỏi: “Làm sao vậy? Đau ở đâu? Khát nước hay là đói bụng?”
Trường Ninh vẫn nhắm nghiền hai mắt, đôi môi mấp máy. Tạ Yến Hồng không nghe rõ phải áp sát lỗ tai vào, cuối cùng mới hiểu ra.
Trường Ninh nói: “Câm miệng.”
Tạ Yến Hồng ngơ ngác quay đầu nhìn Lục Thiếu Vi: “Sao hắn lại hôn mê rồi?”
Lục Thiếu Vi liếc mắt xem thường: “Ngủ rồi.”
Vị trí ba người đang trốn là một cái động núi sâu trong rừng cây, có lẽ là nơi thợ săn thường dừng chân nghỉ lại. Bên trong có chút đá đánh lửa, một ít cỏ khô linh tinh. Tạ Yến Hồng gom cỏ khô trong hang thành một chồng dày cho Trường Ninh nằm lên, lấy áo choàng lông đắp lên thân thể. Lửa đốt lên, bên ngoài vẫn là tuyết rơi trắng xóa, trong hang lại ấm áp dễ chịu.
Ban đầu Tạ Yến Hồng còn lo lắng: “Nhóm lửa lỡ bại lộ hành tung thì sao?”
Lục Thiếu Vi ngồi dựa vào thành hang, miệng ngậm một cọng cỏ, vắt chân rung đùi nói: “Yên tâm đi, tuyết lớn như vậy không nhìn ra gì đâu.”
Mũi tên trên đùi Trường Ninh còn chưa dám rút, không thuốc không thầy, sợ không cầm được máu. Lục Thiếu Vi biết y thuật đơn giản bèn đắp lên chút thảo dược tùy thân rồi băng bó qua loa lại, còn tiện tay băng bó luôn cho con ngựa bị thọt chân. Diện tích hang nhỏ hẹp, hai con ngựa đều phải gập chân nằm quỳ, ủn ủn đầu thăm dò muốn nhai cỏ khô lót dưới thân Trường Ninh, Tạ Yến Hồng thấy được liền duỗi tay xua ra.
Toàn thân ấm áp trở lại, lúc này Tạ yến Hồng mới thả lỏng một chút, nhìn Lục Thiếu Vi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Thiếu Vi đáp: “Ta là Lục Thiếu Vi.”
Nói như không nói. Tạ Yến Hồng ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Tại sao ngươi lại giúp chúng ta?”
Lục Thiếu Vi trả lời: “Bói toán ra.”
Tạ Yến Hồng ngồi xuống gần Trường Ninh, vòng tay ôm gối hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thể bói thêm một quẻ, cho chúng ta biết về sau sẽ thế nào không?”
Lục Thiếu Vi lắc đầu, khoan thai nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Gã vừa cử động thì trên người chợt vang lên tiếng leng keng giòn vang, Tạ Yến Hồng tò mò nghiêng đầu quan sát, trông thấy bên hông Lục Thiếu Vi buộc một cái chuông bằng đồng thau, đầu trên tạo hình thành một chữ “Sơn”.
“Đó là cái gì?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Lục Thiếu Vi cầm chuông lên lắc lắc: “Đây là ‘chuông Tam Thanh’ của Đạo gia, sư phụ ta truyền cho ta đấy.”
*Chuông Tam Thanh 三清铃
Tạ Yến Hồng còn muốn hỏi nữa, Lục Thiếu Vi đã xoay người ngồi dậy phủi phủi mông, bỏ lại một câu “Đói” rồi bước thẳng ra ngoài tuyết, chớp mắt không thấy bóng đâu. Tạ Yến Hồng cho thêm củi vào đống lửa để nó cháy to lên một chút, sau đó dịch dịch người về phía Trường Ninh.
Đống lửa đã ấm sực nhưng trên người Trường Ninh còn ấm hơn, gần như phát sốt.
Lòng Tạ Yến Hồng trầm xuống, vươn tay sờ soạng lên đầu hắn, đúng là nóng đến phỏng tay. Y vội vàng ra ngoài hang vốc một vốc tuyết đắp lên trán hắn. Trong hang quá ấm làm tuyết nhanh chóng tan thành nước. Tạ Yến Hồng dùng ống tay áo lau khô nước, lại ra ngoài ôm thêm một vốc tuyết vào, lặp đi lặp lại mấy lần, hai tay y đã đỏ ửng lên vì lạnh.
Lục Thiếu Vi trở về, phủi phủi tuyết trên người, lại đào ra mấy củ khoai bé bằng bàn tay ném vào trong đống lửa. Gã xem xét Trường Ninh một cái rồi nói: “Chuyển sang vùng có cư dân đi, mua ít kim sang dược, đầu mũi tên cũng phải lấy ra, nếu không sẽ sốt chết người đấy…”
Tuyết bên ngoài không biết bao giờ mới ngưng, Trường Ninh lại hôn mê không tỉnh, có thể đi đâu được?
Đúng lúc này Trường Ninh tỉnh lại.
Hình như hắn nghe được nội dung hai người vừa nói nên giãy giụa muốn ngồi dậy. Tạ Yến Hồng hoảng hốt vội chạy tới dìu, Trường Ninh lại phất tay y ra rồi đột ngột đổi thái độ, xoay người bóp chặt cổ Tạ Yến Hồng ấn xuống đất.
Tạ Yến Hồng bị đập mạnh đầu xuống nền đá, hai mắt nổ đầy đom đóm, đôi tay Trường Ninh bóp chặt cổ như gọng kìm sắt khiến y không thở nổi, chỉ biết chới với bắt lấy cánh tay hắn.
Lục Thiếu Vi cũng hoảng không kém, vội nhào qua muốn kéo Trường Ninh ra mà không kéo nổi. Vào lúc gã nảy ra ý định cầm cục đá đập đầu cho hắn bất tỉnh lần nữa, Trường Ninh bất thình lình buông tay.
Tạ Yến Hồng co thành một cục thở dốc từng cơn, sau đó liều mạng ho khan như muốn ho cả phế phủ ra ngoài. Trường Ninh chống người muốn đứng lên làm Lục Thiếu Vi bị dọa phải lùi về sau một bước, chưa kịp làm gì tiếp theo thì hắn lại lảo đảo hai vòng, tiếp tục té xỉu.
Lục Thiếu Vi chạy qua đỡ Tạ Yến Hồng, trên cần cổ thon dài trắng nõn của y toàn là dấu ngón tay đỏ chót.
“Không, không sao chứ?” Lục Thiếu Vi hỏi.
Hốc mắt Tạ Yến Hồng ngập đầy nước vì ho khan, trong lòng hờn tủi như sóng cuộn biển gầm, y trừng mắt nhìn Trường Ninh đã ngất xỉu, ngập ngừng nói: “Hắn muốn giết ta…”
“Truy binh sắp kéo đến rồi, ngươi còn chưa đi sao?”
Tạ Yến Hồng hoảng sợ giật nảy mình, theo bản năng muốn vớ lấy đao tự vệ. Quay đầu nhìn thì hóa ra là gã đạo sĩ nhỏ bọn họ gặp được trong thành Ngụy Châu. Gã đang bọc tấm áo choàng Tạ Yến Hồng vừa vứt xuống, cúi người nhặt miếng ngọc bội hình cá của Tạ Yến Hồng ném ném chơi đùa trong tay.
“Áo choàng và ngọc bội đều là đồ tốt, ngươi không cần thì ta lấy.” Gã nói.
Tạ Yến Hồng thả lỏng lưng eo, bất chấp nói: “Tùy ngươi.”
Đạo sĩ nhỏ nhìn y, bổ sung thêm: “Có muốn ta hỗ trợ không? Truy binh sẽ đến ngay bây giờ đấy.”
Tạ Yến Hồng hỏi: “Tại sao ngươi muốn giúp ta? Ta không còn tiền đâu.”
“Tên ta là Lục Thiếu Vi,” Đạo sĩ vươn tay, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm chỗ dừng chân, đảm bảo không ai tìm ra được.”
Đã cùng đường, Tạ Yến Hồng đành phải liều lĩnh thỏa hiệp. Y và Lục Thiếu Vi hợp lực nâng Trường Ninh, cố gắng lắm mới đặt được hắn lên lưng ngựa, Lục Thiếu Vi còn dắt cả con ngựa đen khập khiễng vừa nãy theo cùng. Ba người hai ngựa đi dưới nắng sớm lờ mờ, rời khỏi đường cái quan hướng về phía Lục Thiếu Vi chỉ dẫn.
Trường Ninh hoàn toàn không hay biết đến những chuyện đó, hắn đang rơi vào một giấc mộng dài rất dài.
Trong mộng có lẽ hắn vẫn còn rất nhỏ, bởi vì những người quanh hắn đều cao lớn vô cùng. Cung khuyết tráng lệ, ngói xanh cong vút, rường cột chạm trổ. Hắn được người ta nắm tay đứng trên đỉnh một cầu thang cao ngất. Một đạo sĩ già bước lên cầu thang, gió thổi tung bay đạo bào rộng rãi, phất qua bộ râu bạc trắng trông cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Người đàn ông cao lớn nắm tay hắn cao giọng hỏi: “Tương truyền tiên sinh có thể luyện đan hóa vàng, chiêm tinh bói toán biết trước tương lai. Không biết tiên sinh xem cho ta như thế nào?”
Đạo sĩ phất cần, lắc đầu không nói.
Người đàn ông lại hỏi: “Ta có đứa con trai mang mệnh cách kỳ lân, tiên sinh thấy nó thế nào?”
Trường Ninh ở trong mơ đối mắt với đạo sĩ tóc bạc, trong mắt ông ta như có trời trăng tinh tú, mây trắng gió xanh. Đạo sĩ mỉm cười, chất giọng réo rắt du dương, chiếc chuông Tam Thanh buộc bên hông lay động theo gió.
Ông ta nói với Trường Ninh: “Lúc nào thấy do dự nghi hoặc, cứ bảo ‘nó’ đi…”
Tiếng gió rất lớn thổi tan lời đạo sĩ, không thể nghe rõ.
Trong nháy mắt, đạo sĩ biến mất không còn tung tích, đập vào mắt hắn là một sắc trắng thuần, cờ trắng tung bay uốn lượn trong gió như tuyết, dưới bậc thang dài chật kín người quỳ gối than khóc.
Có người bước ra khỏi đám đông, tiến lên quỳ gối khuyên ngăn: “Độc Cô Tín lãnh binh bên ngoài bụng dạ khó lường, xin hãy triệu hồi!”
Trường Ninh chứng kiến người đàn ông kia không còn cao lớn đĩnh bạt nữa, thân hình ông ta mảnh khảnh cô độc trên ngai vàng, mặt mày phẫn nộ: “Các ngươi đã bức tử Hoàng hậu, bây giờ còn muốn đuổi tận giết tuyệt Độc Cô thị sao?”
Người bên dưới làm như không nghe thấy, vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia: “Độc Cô Tín lãnh binh bên ngoài bụng dạ khó lường, xin hãy triệu hồi!”
Người đàn ông ngồi trên cao đột ngột đứng dậy, giận dữ hét lên: “Nước không ra nước! Triệu hồi Độc Cô Tín, ngươi chờ ai ra ngoài đó lãnh binh chinh chiến?”
Ông ta suy sụp ngồi xuống rồi vẫy vẫy tay với Trường Ninh. Trường Ninh ở trong mơ chạy tới nhào vào ngực, chạm tay lên mặt ông ta sờ được nước mắt tràn đầy.
Người kia nghẹn ngào thở dài: “Là ta hại chết nàng. Ái dục tựa như chấp đuốc, nếu ngược gió mà đi tất có họa thiêu tay. Nếu ta không yêu nàng, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn sống tốt…”
Trường Ninh nghe không hiểu, chỉ cảm thấy sợ hãi, thân hình nho nhỏ run rẩy mãi không thôi.
Ông ta ôm lấy Trường Ninh: “Con ta chớ sợ, có ta ở đây rồi.”
Ngay sau đó, tường thành, bảo tọa, cờ trắng, tất cả mọi người đều chìm trong biển lửa. Những nơi ngọn lửa dữ tợn liếm qua, mái ngói rơi xuống, cột xà hành lang ầm ầm đổ sập. Lửa tạm thời chưa lan đến đại điện đóng cửa kín kẽ, có thể nghe được bên ngoài loáng thoáng tiếng la hét thảm thương.
Người đàn ông kia tuy bộ dạng trẻ trung nhưng tóc mai đã điểm bạc, ông ta đẩy Trường Ninh ra, run rẩy nói: “Nhanh lên, con mau cùng a công theo mật đạo rời khỏi đây…”
Một người khác bế Trường Ninh lên, không biết chạm vào cơ quan nào mà sau tường lập tức xuất hiện một cái lỗ tối om. Tay Trường Ninh còn bị người ta nhét vào một cái hộp vuông cứng đanh, chẳng rõ là vật gì.
Người bế Trường Ninh đã hơi lớn tuổi, hạ giọng nói: “Ngài… Ngài cũng đi cùng chúng ta đi…”
Ngọn lửa ngày một lớn, khung cửa chính lẫn cửa sổ đều cháy sém, nhiệt độ tăng cao thấy rõ làm người ta khô nóng khó chịu. Phía sau người đàn ông là ánh lửa tận trời, ông ta lắc đầu nói: “Đứng trên đỉnh thiên hạ phải lo cái lo thiên hạ, quốc triều không kế tục, ta sao có thể sống tạm bợ qua ngày. A Ý vì ta mà chết, chỉ mong ngài có thể bảo vệ huyết mạch của ta và nàng.”
“Huyết mạch của A Ý cũng là huyết mạch của Độc Cô Tín ta.” Độc Cô Tín trịnh trọng nói.
Trường Ninh nhìn thấy người đàn ông kia ngồi xổm xuống, áp hai tay vào mặt hắn dặn dò: “Lân nhi, ta và mẫu thân con cùng lấy tên tự cho con là ‘Trường Ninh’, chỉ mong con bình an vui vẻ, con đừng quên…”
Lời còn chưa dứt, khung xà trang trí phía trên bị lửa đốt ầm ầm rơi xuống. Trường Ninh bị kéo một cái may mắn tránh thoát rồi nhào về hướng mật đạo. Tường đá chậm rãi khép lại, hắn quay đầu liếc nhìn lần cuối thấy đại điện cũng chìm trong biển lửa. Sau lưng hắn bị lửa đốt, dù là trong mộng vẫn cảm nhận được một cơn đau thấu tim. Cơn đau dường như luôn ẩn mình dưới lớp ký ức sâu thẳm, hiện giờ lại ngóc đầu trỗi dậy trong giấc mơ.
Hắn đau đến mức kêu to thành tiếng, chiếc hộp vuông ôm trong ngực cũng lăn lộc cộc xuống đất rồi biến mất trong bóng đêm.
Ở trong mộng, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là Tạ Yến Hồng nhỏ xíu mặc trang phục bé gái, được phụ thân Tạ Thao ôm trong ngực, còn hắn được ngoại công Độc Cô Tín nắm tay. Đó là một ngày xuân mưa dầm tầm tã, hạt mưa giăng như tơ nhện vấn vít quanh ngọn tóc lẫn vạt áo.
Độc Cô Tín bẻ ngọc bội song ngư thành hai phần, nhét một nửa vào tay Tạ Yến Hồng: “Lấy ngọc bội làm chứng, ngày cá hội hợp, đại ân tất báo.”
Tạ Thao vội nói: “Tín Công đừng làm như vậy. Ta và Tín Công quen nhau trên chiến trường, triều đại thay đổi, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, sao có thể trách ngài. Chỉ là một chuyện nhỏ thuận tay giúp đỡ, không dám nhận thành ân nghĩa.”
Tạ Thao dừng một chút, lại hỏi: “Ngọc tỷ truyền quốc…”
“Ta không cố ý giấu giếm,” Độc Cô Tín nói, “Ngày thành bị phá, cung thất rơi vào biển lửa, tỉ ấn cũng mất mát trong lúc chạy loạn rồi.”
Trước khi chia tay, Độc Cô Tín nói một câu cuối cùng: “Vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván… Chỉ mong sau này ta sẽ không có dịp báo ân.”
Tạ Thao không đáp mà chắp tay từ biệt.
Trường Ninh được ngoại công dắt tay, không nói một lời bước vào trong màn mưa.
Đủ chuyện trong mơ tựa thật tựa giả, thật giống một trang giấy tràn ngập chữ viết bị ném vào lu nước, nét mực nhòe mờ hỗn độn không thể đọc giải.
Trường Ninh chỉ cảm thấy đầu rất đau, sau lưng cũng đau.
Có người gọi hắn “Lân Nhi”, có người gọi hắn “Trường Ninh”, còn có một câu nói quanh quẩn lặp đi lặp lại —— “Ái dục tựa như chấp đuốc, nếu ngược gió mà đi tất có họa thiêu tay. Nếu ta không yêu nàng, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn sống tốt…”
Hắn nhập mộng nhanh mà bị kéo ra cũng nhanh không kém.
Giữa cơn mơ màng, hắn có thể nghe được tiếng Tạ Yến Hồng nói chuyện với ai đó.
“Tại sao hắn vẫn chưa tỉnh? Lục Thiếu Vi, không phải ngươi là đạo sĩ sao? Xương thịt thối rữa còn có thể làm cho mọc lại, ngươi không làm hắn tỉnh lại được à?”
Ngữ khí người còn lại nghe đầy trào phúng, gã cao giọng: “Xương thịt thối rữa mọc lại? Ngươi nghĩ ta là thần tiên chắc? Ta đã sớm nói hắn có họa đổ máu! Quẻ do ta tính chưa bao giờ hết chuẩn nhé!”
“Ngươi! Đồ miệng quạ đen…”
Hai người cãi nhau chí chóe ồn ào không chịu được. Trường Ninh muốn trở mình lại cảm giác đầu đau như sắp chẻ làm đôi, vết thương trên đùi ngược lại không còn đau mấy. Hắn muốn lên tiếng kêu hai người kia câm miệng, nhưng dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể phát ra âm tiết nào.
Chỉ một tiếng rên khẽ nhưng vẫn bị Tạ Yến Hồng dỏng tai nghe thấy. Y vội nhào qua ghé lại bên người Trường Ninh, hấp tấp hỏi: “Làm sao vậy? Đau ở đâu? Khát nước hay là đói bụng?”
Trường Ninh vẫn nhắm nghiền hai mắt, đôi môi mấp máy. Tạ Yến Hồng không nghe rõ phải áp sát lỗ tai vào, cuối cùng mới hiểu ra.
Trường Ninh nói: “Câm miệng.”
Tạ Yến Hồng ngơ ngác quay đầu nhìn Lục Thiếu Vi: “Sao hắn lại hôn mê rồi?”
Lục Thiếu Vi liếc mắt xem thường: “Ngủ rồi.”
Vị trí ba người đang trốn là một cái động núi sâu trong rừng cây, có lẽ là nơi thợ săn thường dừng chân nghỉ lại. Bên trong có chút đá đánh lửa, một ít cỏ khô linh tinh. Tạ Yến Hồng gom cỏ khô trong hang thành một chồng dày cho Trường Ninh nằm lên, lấy áo choàng lông đắp lên thân thể. Lửa đốt lên, bên ngoài vẫn là tuyết rơi trắng xóa, trong hang lại ấm áp dễ chịu.
Ban đầu Tạ Yến Hồng còn lo lắng: “Nhóm lửa lỡ bại lộ hành tung thì sao?”
Lục Thiếu Vi ngồi dựa vào thành hang, miệng ngậm một cọng cỏ, vắt chân rung đùi nói: “Yên tâm đi, tuyết lớn như vậy không nhìn ra gì đâu.”
Mũi tên trên đùi Trường Ninh còn chưa dám rút, không thuốc không thầy, sợ không cầm được máu. Lục Thiếu Vi biết y thuật đơn giản bèn đắp lên chút thảo dược tùy thân rồi băng bó qua loa lại, còn tiện tay băng bó luôn cho con ngựa bị thọt chân. Diện tích hang nhỏ hẹp, hai con ngựa đều phải gập chân nằm quỳ, ủn ủn đầu thăm dò muốn nhai cỏ khô lót dưới thân Trường Ninh, Tạ Yến Hồng thấy được liền duỗi tay xua ra.
Toàn thân ấm áp trở lại, lúc này Tạ yến Hồng mới thả lỏng một chút, nhìn Lục Thiếu Vi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Thiếu Vi đáp: “Ta là Lục Thiếu Vi.”
Nói như không nói. Tạ Yến Hồng ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Tại sao ngươi lại giúp chúng ta?”
Lục Thiếu Vi trả lời: “Bói toán ra.”
Tạ Yến Hồng ngồi xuống gần Trường Ninh, vòng tay ôm gối hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thể bói thêm một quẻ, cho chúng ta biết về sau sẽ thế nào không?”
Lục Thiếu Vi lắc đầu, khoan thai nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Gã vừa cử động thì trên người chợt vang lên tiếng leng keng giòn vang, Tạ Yến Hồng tò mò nghiêng đầu quan sát, trông thấy bên hông Lục Thiếu Vi buộc một cái chuông bằng đồng thau, đầu trên tạo hình thành một chữ “Sơn”.
“Đó là cái gì?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Lục Thiếu Vi cầm chuông lên lắc lắc: “Đây là ‘chuông Tam Thanh’ của Đạo gia, sư phụ ta truyền cho ta đấy.”
*Chuông Tam Thanh 三清铃
Tạ Yến Hồng còn muốn hỏi nữa, Lục Thiếu Vi đã xoay người ngồi dậy phủi phủi mông, bỏ lại một câu “Đói” rồi bước thẳng ra ngoài tuyết, chớp mắt không thấy bóng đâu. Tạ Yến Hồng cho thêm củi vào đống lửa để nó cháy to lên một chút, sau đó dịch dịch người về phía Trường Ninh.
Đống lửa đã ấm sực nhưng trên người Trường Ninh còn ấm hơn, gần như phát sốt.
Lòng Tạ Yến Hồng trầm xuống, vươn tay sờ soạng lên đầu hắn, đúng là nóng đến phỏng tay. Y vội vàng ra ngoài hang vốc một vốc tuyết đắp lên trán hắn. Trong hang quá ấm làm tuyết nhanh chóng tan thành nước. Tạ Yến Hồng dùng ống tay áo lau khô nước, lại ra ngoài ôm thêm một vốc tuyết vào, lặp đi lặp lại mấy lần, hai tay y đã đỏ ửng lên vì lạnh.
Lục Thiếu Vi trở về, phủi phủi tuyết trên người, lại đào ra mấy củ khoai bé bằng bàn tay ném vào trong đống lửa. Gã xem xét Trường Ninh một cái rồi nói: “Chuyển sang vùng có cư dân đi, mua ít kim sang dược, đầu mũi tên cũng phải lấy ra, nếu không sẽ sốt chết người đấy…”
Tuyết bên ngoài không biết bao giờ mới ngưng, Trường Ninh lại hôn mê không tỉnh, có thể đi đâu được?
Đúng lúc này Trường Ninh tỉnh lại.
Hình như hắn nghe được nội dung hai người vừa nói nên giãy giụa muốn ngồi dậy. Tạ Yến Hồng hoảng hốt vội chạy tới dìu, Trường Ninh lại phất tay y ra rồi đột ngột đổi thái độ, xoay người bóp chặt cổ Tạ Yến Hồng ấn xuống đất.
Tạ Yến Hồng bị đập mạnh đầu xuống nền đá, hai mắt nổ đầy đom đóm, đôi tay Trường Ninh bóp chặt cổ như gọng kìm sắt khiến y không thở nổi, chỉ biết chới với bắt lấy cánh tay hắn.
Lục Thiếu Vi cũng hoảng không kém, vội nhào qua muốn kéo Trường Ninh ra mà không kéo nổi. Vào lúc gã nảy ra ý định cầm cục đá đập đầu cho hắn bất tỉnh lần nữa, Trường Ninh bất thình lình buông tay.
Tạ Yến Hồng co thành một cục thở dốc từng cơn, sau đó liều mạng ho khan như muốn ho cả phế phủ ra ngoài. Trường Ninh chống người muốn đứng lên làm Lục Thiếu Vi bị dọa phải lùi về sau một bước, chưa kịp làm gì tiếp theo thì hắn lại lảo đảo hai vòng, tiếp tục té xỉu.
Lục Thiếu Vi chạy qua đỡ Tạ Yến Hồng, trên cần cổ thon dài trắng nõn của y toàn là dấu ngón tay đỏ chót.
“Không, không sao chứ?” Lục Thiếu Vi hỏi.
Hốc mắt Tạ Yến Hồng ngập đầy nước vì ho khan, trong lòng hờn tủi như sóng cuộn biển gầm, y trừng mắt nhìn Trường Ninh đã ngất xỉu, ngập ngừng nói: “Hắn muốn giết ta…”