Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 150: Tay không đấu với trường thương!
- Được, chỉ cần ngươi không quỵt nợ là được. - Trương Huyền cười cười, liền đồng ý.
- Trương lão sư... – Không ngờ hắn lại quyết định như vậy, tất cả mọi người trong đám Triệu Nhã đều cảm thấy lo lắng.
Hắn đang nói đùa cái gì vậy?
Mấy ngày nay mặc dù tu vi của bọn hắn tiến bộ không ít, nhưng đây là chiến đấu cùng với một vị lão sư... Chuyện này là chuyện không thể nào!
Đồng ý nhanh như vậy, chẳng khác nào hắn đang nhận thua không phải sao?
- Ngươi đã tự tin như vậy thì tốt, bọn họ sẽ cùng nhau tiến lên, hay là chia từng nhóm nhỏ đánh? - Chu Thiên cười khanh khách nhìn qua.
Đối với tất cả năm học sinh của Trương Huyền, cho dù Chu Thiên có giảm tu vi xuống thấp để đánh với bọn họ đi chăng nữa, nếu đồng ý đánh với một nhóm nhỏ, bọn họ cũng không phải là đối thủ.
- Chia nhóm nhỏ? Ngươi lo nhiều rồi, chỉ với loại thực lực này của ngươi, ta tùy tiện chọn ra một học sinh của mình liền có thể đánh bại ngươi rồi! - Trương Huyền lắc đầu.
- Ngươi... - Thấy đối phương khinh thị mình như thế, sắc mặt của Chu Thiên liền hết sức khó coi.
Không thèm để ý đến tên này, Trương Huyền nhìn về phía đám học trò của mình.
Bị hắn nhìn qua, trong lòng bọn họ đều cảm thấy khẩn trương.
Học chiến đài bọn hắn còn đánh không thắng, huống hồ gì đây là khiêu chiến lão sư...
- Mấy người các ngươi vừa rồi không có chiến đấu, để cho các ngươi khiêu chiến với Chu lão sư, thật sự là... Đại tài tiểu dụng*, Trịnh Dương, ngươi lên đi! - Trương Huyền nhìn quanh một vòng, tiện tay chỉ một người.
*Đại tài tiểu dụng: Dùng người giỏi cho những việc nhỏ không dáng.
Nghe nói như thế, sắc mặt tất cmọi người chung quanh ả đều tối sầm lại.
Đại ca, ngươi làm thật đến dạng này sao?
Coi như thực sự muốn giả trang, cũng phải phù hợp thực tế đúng hay không?
Tên Trịnh Dương này, lúc trước thực lực của không ra hồn thì không tính, vừa mới đại chiến một trận, thể lực không khác đã tiêu hao hết là bao, ngươi không thấy ngay cả thương hắn cũng không cầm được sao, bây giờ bắt hắn giết một con gà, e rằng hắn còn giết không chết, chứ nói gì đến việc để hắn đối chiến với Chu Thiên?
Hơn nữa còn... Đại tài tiểu dụng ?
Đại tài tiểu dụng con khỉ a!
Nhìn bộ dáng của tên nhóc này, cho dù Chu Thiên không ra tay, chắc hắn cũng không thể trụ được bao lâu,...
Không chỉ có những người khác cảm thấy kỳ quái, mà ngay cả Trịnh Dương cũng mím môi mím lợi.
- Lão sư, ta... - Hắn sắp điên rồi.
Trương lão sư không phải đang nói đùa?
Hắn có bao nhiêu cân lượng, tự mình cũng biết rất rõ ràng, bây giờ dù có mang học sinh đến, cũng ngăn cản không nổi, còn đối chiến Chu Thiên lão sư... Đừng nói hắn đã luyện tu vi đến võ giả nhất trọng, cho dù đối phương không có phản kháng... Hắn cũng không chiến thắng được a!
Đang muốn nói cho Trương lão sư, tình hình thân thể của mình, nói còn chưa dứt lời, liền nghe được thanh âm nhàn nhạt của đối phương vang lên:
- Không cần vui mừng, đánh bại vị Chu lão sư này xong thì ngươi vui mừng cũng không muộn!
Vui mừng?
Vui mừng cái cọng lông a!
Ta là sắp khóc, người không nhìn thấy sao lão sư?
Thân thể Trịnh Dương lắc lư, cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng sẽ có thể ngất đi.
- Tự tìm chết... - Thấy cảnh này, Chu Thiên ban đầu còn đang cố gắng để Trương Huyền khó xử lúc này lại tức giận đến nỗi co giật khóe miệng, trong mắt hừng lên một ngọn lửa phẫn nộ.
- Trước khi chiến đấu, ta muốn dạy hắn một chiêu thương pháp mới một chút, hẳn là Chu lão sư không có vấn đề chứ? - Không để ý tới sắc mặt cổ quái của đám người chung quanh, Trương Huyền nhìn về phía Chu Thiên hỏi.
- Nước đến chân rồi mới nhảy, e rằng hơi trễ rồi thì phải! - Chu Thiên khẽ nói.
- Trễ hay không trễ, không quan trọng, quan trọng là chỉ cần có thể thắng được ngươi là được! - Trương Huyền cười nhạt một tiếng, đi đến trước mặt Trịnh Dương:
- Đến, lão sư dạy ngươi một chiêu thương pháp, xem thật kỹ, học cho tốt!
Nói xong tiếp nhận trường thương từ trong tay đối phương, bàn tay lắc một cái, đâm thương đi.
Chiêu này thoạt nhìn không có bất kỳ chương pháp gì, phải nói là cực kỳ tùy ý, hoàn toàn không giống chiêu thức thông thường, giống như là tùy tiện đâm ra, đùa giỡn.
- Gia hỏa này... Không phải là rất hài hước sao!
- Như vậy mà cũng gọi là thương pháp? Làm đầu heo đực thì có, để nó nhìn thấy một cái, heo nái sẽ đến chung vui, thương pháp tốt hơn cái này sao?
- Gặp qua hố cha, hố mẹ, còn đây là lần đầu tiên nhìn thấy hố học sinh, lần này chắc Trịnh Dương xong đời!
- Lão sư mà dạy dỗ như vậy, học sinh có lợi hại đi nữa cũng chết chắc a!
Trương Huyền ở trước mặt lão sư, không có chút nào che dấu nào, đám người thấy rõ ràng toàn bộ loại thương pháp kia, cả đám đều cảm thấy đầu óc không xoay chuyển được gì nữa.
Cái này mà cũng gọi thương pháp?
Coi như làm Thiêu Hỏa Côn, lựa chọn hỏa diễm, cũng tinh diệu hơn so chiêu thức này gấp bội...
- Học kỹ rồi chứ?
Không để ý tới nghị luận của mọi người, Trương Huyền nhìn về phía Trịnh Dương.
- Học xong... - Trịnh Dương khóc.
Chiêu này cũng dùng để học được sao?
Hắn từ sáu tuổi đã bắt đầu cầm thương lần đầu tiên...
Chiêu thức cũng lợi hại hơn so với cái này nhiều...
- Tốt, nếu đã học được, liền đánh bại Chu lão sư đi! - Trương Huyền nhẹ gật đầu, bàn tay vỗ vỗ lên người Trịnh Dương.
Nghe thấy hắn bàn giao như vậy, Trịnh Dương đang muốn khóc thành tiếng, liền cảm thấy bả vai của hắn khi tiếp xúc bàn tay của Trương lão sư, có một cỗ chân khí mạnh mẽ chảy dọc theo kinh mạch tuôn ra trong nháy mắt.
Cỗ chân khí này hùng hậu vô cùng, hơn nữa lại cực kỳ tinh thuần, chỗ đến, ban đầu là nơi tích tụ thể nội kinh mạch, nhao nhao phá vỡ, giống như là thân thể trong nháy mắt phá vỡ được một loại gông xiềng, giống như được cho ăn đại bổ đan vậy, toàn thân hầu như không còn rã rời một chút nào, cả người khôi phục tinh thần lần nữa.
Rã rời giống như bệnh nặng, cũng là do kinh mạch ngăn chặn mà ra, những cái này bị ngăn chặn dưới chân khí tinh thuần của Trương Huyền, hoàn toàn không tính là cái gì.
- Đừng chống cự, cứ điều chỉnh hô hấp dọc theo phương hướng ta vận chuyển chân khí! – Đang cảm thấy kỳ quái, bên tai lại nghe thấy truyền âm của Trương lão sư.
Biết lão sư sẽ không hại hắn, Trịnh Dương vội vàng tập trung tinh thần, điều chỉnh hô hấp.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Cỗ chân khí kia sau khi tiến vào bên trong cơ thể, lập tức lấy phương thức đặc thù vận chuyển dọc theo kinh mạch, trong tích tắc, Trịnh Dương cảm giác mình giống như là biến thành một cây trường thương bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm thủng bầu trời.
- Đây là... phương pháp vận chuyển nội tức? - Giờ phút này, Trịnh Dương có ngốc cũng hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Không cần biết là thương pháp hay là võ kỹ, không chỉ có chiêu thức, quan trọng nhất là phương pháp vận chuyển nội tức.
Chỉ có nội tức chính xác, mới có thể thúc đẩy thương pháp, phát huy uy lực mạnh nhất, nếu không, cái gọi là chiêu thức, nhiều nhất cũng chỉ cần tốn chút sức tưởng tượng, uy lực hầu như là không có.
Mặc dù Trịnh Dương không học được thương pháp lợi hại gì, nhưng từ nhỏ đã làm bạn với thương, thương pháp đã sớm ăn sâu vào cốt tủy, đạo phương pháp nội tức này một khi đã hình thành ở bên trong thể, hắn lập tức cảm nhận được rõ ràng, so với học qua hay thậm chí là thấy qua tất cả thương pháp đều cao minh hơn nhiều lắm!
Vừa rồi chiêu kia thoạt nhìn có vẻ bình thường, đồ đần cũng có thể học được, nhưng khi phối hợp với bộ tâm pháp này, như vậy chính là hóa phức tạp thành đơn giản, không phân biết lớn nhỏ!
- Trên đời này lại có chiêu thức lợi hại như vậy sao…
Trong nháy mắt, mặt mũi Trịnh Dương ngốc ra, hoàn toàn không thể tin được.
Chiêu đã được học qua này không thể dùng hai chữ huyền diệu để hình dung, mà phải dùng cụm từ: khó có thể tưởng tượng được.
Trong lúc đang kích động, trong tai lại lần nữa vang lên giọng nói của Trương lão sư.
- Đừng do dự, hãy mau làm quen với chi pháp vận chuyển nội tức, sau đó kết hợp với thương pháp cho tốt.
- Được! - Biết Trương lão sư là đang truyền thụ cho hắn thương pháp cao siêu, Trịnh Dương không còn suy nghĩ lung tung nữa, tập trung tinh thần, cảm nhận thể tức vận chuyển trong cơ thể.
Từng chiêu võ kỹ, đều sẽ có phương pháp vận chuyển nội tức đặc thù, người muốn tu luyện giống như trải đường, chỉ trong chốc lát mà muốn đả thông kinh mạch bế tắc, thật sự là vô cùng phiền phức, còn cần phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực.
Lấy Trịnh Dương bây giờ làm thí dụ, tu vi bất quá chỉ đạt võ giả tầng một Tụ Tức cảnh, thể nội chỉ có nội tức, ngay cả chân khí còn chưa hình thành, muốn học được chiêu này để lót đường đả thông nội tức, nếu không có hai năm dày công luyện tập, chắc chắn hoàn toàn không có khả năng.
Bất quá, bây giờ thì lại khác.
Chân khí của Trương lão sư tinh thuần đến cực điểm, nó đi đến chỗ nào, chỗ bế tắc trong thể nội tất cả đều được khai thông, không cần hai cái hô hấp, liền có thể mở ra một vòng tuần hoàn thông suốt, nội tức lao nhanh phân tán khắp nơi, không gông xiềng nào có thể ngăn cản được.
- Vậy… là đã luyện thành rồi?
Nội tức thông suốt, Trịnh Dương lập tức hiểu rõ, bộ này thương pháp này coi như hắn đã có thể học được toàn bộ, giống như là đã trải qua mấy năm tu luyện rồi vậy.
- Tốt, đạo chân khí này lưu tại trong cơ thể ngươi trước, ngươi tiếp tục giả vờ như không có khí lực, lúc chiến đấu với Chu Thiên, cần phải một kích trúng đích!
Giọng nói của Trương Huyền tiếp tục truyền đến.
Biết hắn ý tứ của Trương Huyền, Trịnh Dương âm thầm gật nhẹ đầu, cùng lúc đó trong lòng lại cảm thấy kỳ quái... Chân khí của Trương lão sư, sao có thể lưu ở trong cơ thể hắn, mà không sinh ra xung đột?
Võ giả tu luyện công pháp khác biệt, thuộc tính của chân khí cũng không sẽ khác nhau, bởi vậy, chân khí của một người khi tiến vào cơ thể của một người khác, đừng nói là không thể trợ giúp đột phá, còn rất dễ dàng xảy ra xung đột, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Chân khí của Trương lão sư tiến vào trong cơ thể hắn, vậy mà lại không có chút nào xung đột hay mâu thuẫn, khiến hắn có chút khó tin.
Bất quá, hắn cũng biết, lúc này không phải lúc nghĩ những thứ này, giả vờ yếu ớt ôm quyền:
- Chu lão sư, tới đi! - Nói xong liền ung dung đi về hướng Sư chiến đài.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay, đám người xem náo nhiệt ai cũng đưa mắt nhìn nhau.
Mẹ nó, thật sự làm tới sao?
Học được một cái heo thì coi như bản thân có thể thi triển thương pháp, bất cứ lúc nào cũng sẽ thân thể của té xỉu, đánh đấm gì nữa chứ...
Da mặt Chu Thiên cũng nheo lại, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Trúng kế.
Tên nhóc này nhất định là đã sớm dự định bỏ qua người học sinh này, cố ý để cho mình khó xử.
Dạy một chiêu thức ngay cả giết gà cũng không chết được tới đối phó với mình... Chẳng phải là đang nói với mình rằng, bản thân bản thân mình cũng không bằng một con gà?
- Trương Huyền, coi như ngươi lợi hại!
Cho rằng đối phương là đang cố ý hạ thấp bản thân mình, Chu Thiên cắn răng một cái, cũng nhảy lên đài tỷ thí.
- Mong rằng Chu lão sư thủ hạ lưu tình... - Trịnh Dương giả vờ yếu đuối, cố gắng giơ trường thương lên.
Nhìn thấy chỉ một động tác đơn giản như vậy liền khiến Trịnh Dương mệt đến nỗi đổ mồ hôi đầu đầy, tất cả mọi người đều im lặng.
Sư chiến đài, đã im lìm rất nhiều năm không ai khiêu chiến, không nghĩ tới lần đầu tiên khiêu chiến lại gặp hai đối thủ kỳ lạ như thế.
Truyền đi, cũng thật là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
- Lão sư... Hay là ta vào thay Trịnh Dương đi! - Triệu Nhã nhịn không được nói.
- Ngươi cứ đứng nhìn là được! - Trương Huyền cũng không giải thích.
Nhìn thấy bộ dáng của lão sư, biết rằng trong lòng đã có dự tính, cho dù trong lòng Triệu Nhã tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhìn lại đài tỷ thí.
- Lưu tình ? Muốn trách, thì trách Trương lão sư của ngươi đi! – Chu Thiên đoán ra dụng ý của Trương Huyền, trong lòng Chu Thiên tràn đầy tức giận.
- Vậy... Học sinh thất lễ! - Trịnh Dương biết nếu bản thân không ra tay trước, đối phương do thân phận là lão sư cũng không thể xuất thủ trước, cũng không nói nhảm nữa, lắc trường thương một cái, đâm thẳng tới.
Mũi thương cong vẹo giống như không có một chút sức lực nào.
- Chính là lúc này! - Thấy đối phương quả nhiên khinh thường Trịnh Dương, tay không tiến lên đón, ánh mắt Trịnh Dương sáng lên, đạo chân khí trong thể nội do Trương Huyền truyền vào người Trịnh Dương kia đột nhiên dẫn phát, cả người hắn thay đổi trong nháy mắt, nếu như nói mới vừa rồi còn hiền hòa như cừu non, thì bây giờ, dĩ nhiên biến thành lão hổ hung mãnh.
Ầm ầm!
Một mũi thương thẳng tắp đâm tới, đâm thẳng vào lồng ngực Chu Thiên.
- Cái gì? - Con ngươi Chu Thiên co rụt lại, lông tơ đột nhiên dựng đứng lên.