Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 130: Cả nhà ngươi có khỏe không?
Sư tử đá vốn đã thu hút ánh mắt người khác, giờ khắc này bị người ta đập nát, thanh âm như tiếng chuông lập tức hấp dẫn vô số người chú ý tới.
- Sao thế? Sao lại đánh nát sư tử đá chứ? Chuyện này...
- Tên này... Không phải đầu óc có bệnh đó chứ?
- Thứ này Lăng đại nhân coi như trân bảo, mỗi ngày đều xoa xoa mấy lần, hắn lại dám đánh nát? Người này là ai? Không muốn sống nữa sao?
...
Mọi người đang đi dạo ở trong cửa hàng, tất cả đều ngây người ra.
Tiếng bàn luận của bọn họ còn chưa có kết thúc thì một đội chấp pháp tuần tra đã đi tới. Khi nhìn về phía tình cảnh trước mắt, bọn họ cũng có chút không dám tin tưởng.
Hai đầu sư tử đá này là thứ mà Lăng Thiên Vũ đại nhân yêu thích nhất, mỗi một đầu đều có giá trị mấy trăm vạn, hơn nữa có tiền cũng không thể mua được. Mà tên này xông lại không nói hai lời đã dùng một quyền đập nát...
Con bà nó, hắn muốn tìm chết hay sao?
- Đừng để cho hắn chạy, bắt lấy hắn, Lăng đại nhân sẽ có thưởng cho người nào bắt được hắn!
Giật mình trong chốc lát, một tên đầu lĩnh của đội chấp pháp hô lên.
Ầm Ầm!
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người không có chút do dự nào, cả đám lập tức gầm rú giống như bầy sói, xông về phía Tôn Cường bao vây lấy hắn. Tất cả đều vén tay áo lên, liên tục xoa tay.
- Nhanh như vậy sao?
Không nghĩ tới đội chấp pháp lại đến nhanh như vậy, còn chưa có trở về đến bên cạnh lão gia thì đã bị ngăn cản, Tôn Cường sợ hết hồn, biến sắc nói:
- Ta... Có thể giải thích một chút được không? Kỳ thực là...
- Giải thích cái rắm, đánh hắn!
- Trước tiên cứ đánh hắn một chầu rồi mới lại nói tiếp!
Từng tiếng rống vang lên, lập tức vô số nắm đấm liên tục hạ xuống.
Dám đánh nát sư tử đá ở ngay trước mặt bọn họ, ngươi là ăn tim gấu hay ăn gan báo vậy?
- Ta...
Nhìn thấy nắm đấm ngập trời, suýt chút nữa Tôn Cường đã phiền muộn tới mức phun ra một ngụm máu tươi.
Lão gia, không phải người nói sẽ không có chuyện gì sao? Người là một tên lừa gạt...
Kỳ thực không trách đội chấp pháp phát rồ động thủ, bọn họ tuần tra xử lý tranh cãi, có trách nhiệm bảo vệ tài sản của cửa hàng. Mà sư tử đá lại là thứ mà Lăng đại nhân thích nhất, bị đánh nát ở ngay trước mặt bọn họ. Một khi bề trên trách tội, e rằng tất cả bọn họ sẽ bị cho cuốn gói, vì vậy không giận mới là lạ!
- Ồ?
Trương Huyền đang uống trà chờ Tôn Cường hết bận, đợi nửa ngày cũng không thấy có người tới đây, hắn quay đầu nhìn lại, hai mắt tức thì trợn tròn.
Cái này cũng quá nhanh a!
Không phải sau khi đập vỡ sư tử đá, những người này sẽ đi bẩm báo với Lăng đại nhân kia, sau đó sẽ giải quyết vấn đề hay sao?
Làm sao... Vừa tiến lên không nói hai lời đã động thủ rồi chứ?
- Nhìn dáng vẻ của bọn họ, ta đi qua đó có lẽ cũng sẽ bị đánh...
Khóe miệng giật giật, Trương Huyền ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích.
Đùa sao, tuy rằng thực lực của bản thân không kém, thế nhưng cũng không ngăn được nhiều người vây công như vậy a! Cho nên vẫn giả vờ không quen biết cho thỏa đáng...
- Lão gia...
Tôn Cường trong đám người bị điên cuồng đánh thấy lão gia nhà mình liếc mắt nhìn, sau đó lại nhanh chóng xoay đầu qua chỗ khác, hắn rất muốn khóc.
Lão gia, không phải người nói với ta không có chuyện gì hay sao?
- Dừng tay!
Khi đội chấp pháp tuần tra đang đánh tới cao hứng thì một tiếng quát to vang lên, lập tức một người trung niên uy nghiêm nhanh chóng đi tới.
Vừa đến trước cửa, nhìn thấy sư tử bằng đá đã nát trên đất, khóe miệng người này liên tục co giật, hiển nhiên vô cùng đau lòng.
Chủ nhân cửa hàng Thiên Vũ Lăng Thiên Vũ!
Sư tử vừa bị đánh nát, đã có người thông báo cho hắn, bằng không, hắn không thể đi ra đây nhanh như vậy.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn sang.
- Bẩm Lăng đại nhân, vừa nãy chúng ta đang đi tuần tra thì nhìn thấy tên ngông cuồng này dùng một quyền đánh nát sư tử đá của đại nhân. Sau đó muốn chạy trốn, bị chúng ta bắt lấy...
Đầu lĩnh đội chấp pháp bước lên phía trước, vội nói.
- Hắn?
Ánh mắt Lăng Thiên Vũ như muốn giết người, đi vài bước tới trước mặt Tôn Cường.
Giờ khắc này trên người Tôn Cường đã trúng không biết bao nhiêu quyền, y phục cũng bị đánh cho rách nát. May mà hắn còn bảo vệ được khuôn mặt cho nên lúc này mới không bị đánh thành đầu heo.
- Tôn Cường?
Lăng Thiên Vũ đã nhận ra được hắn, ngữ khí mang theo vẻ lạnh lẽo:
- Nếu không nói ra được lý do hợp lý, ngươi có tin ta sẽ ném ngươi xuống sông nuôi cá hay không?
- Ta...
Không tự chủ được run cầm cập một hồi, Tôn Cường do dự một chút rồi cắn răng một cái, nói:
- Là lão gia nhà ta bảo ta đập!
- Lão gia nhà các ngươi? Ngươi có lão gia từ khi nào vậy?
Lăng Thiên Vũ sững sờ.
Hắn thân là ông chủ của cửa hàng cho nên cũng biết một chút ít về chuyện của các tiểu nhân vật, tối ngày hôm qua lúc Tôn Cường rời đi, tuy rằng lên giọng, thế nhưng đối với người có thân phận như hắn, hắn không thèm để ý.
- Ngày hôm qua ta mới nhận lão gia, cũng chính là vị kia!
Tôn Cường chỉ tay.
- Cái gì?
Lăng Thiên Vũ hơi nhướng mày nhìn sang bên kia, chỉ thấy Trương Huyền đang quay lưng về bên này, tay nâng chén trà, chậm rãi uống trà. Dường như căn bản không đặt chuyện bên này vào trong lòng.
- Lão gia!
Nói ra lão gia, Tôn Cường thở phào nhẹ nhõm, đi vài bước tới Trương Huyền trước mặt.
- Là ngươi bảo hắn đánh nát sư tử đá của ta?
Đi vài bước tới trước mặt, hai hàng lông mày của Lăng Thiên Vũ nhíu lại, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lẽo.
Trương Huyền cũng không quay đầu lại, dường như không nghe thấy hắn nói mà vẫn tiếp tục thưởng thức trà, căn bản không để vị Lăng đại nhân ở trước mắt này vào trong mắt.
- Thật là to gan!
- Lăng đại nhân lên tiếng hỏi mà lại không trả lời, quả thực là muốn chết!
- Để hạ nhân đi đánh nát sư tử đá của đại nhân, tên này xui xẻo rồi...
...
Người của độii chấp pháp thấy Lăng đại nhân cao quý tra hỏi mà tên này không những không trả lời m còn không đứng lên, mỗi người đều giận dữ ngút trời, không nhịn được mắng to.
Gia hỏa từ nơi nào chui ra, ra vẻ cái gì chứ?
Dám tới đây càn rỡ, ngươi có tin chúng ta giết chết ngươi hay không?
- Không biết tiên sinh xưng hô như thế nào, vì sao lại phái người tới đánh nát sư tử đá của ta?
Dù sao Lăng Thiên Vũ cũng là người từng va chạm xã hội, cánh tay vung lên ngắt tiếng quát lớn của mọi người.
- Ngồi đi!
Mí mắt của Trương Huyền không thèm nhấc lên mà vẫn tiếp tục uống trà.
Tôn Cường thấy thế vội vàng chạy tới rót đầy chén trà ở phía đối diện.
Nhìn thấy hành động của hắn, lửa giận của Lăng Thiên Vũ dâng trào, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Động tác của đối phương rất rõ ràng, có thể cùng uống trà với hắn, thế nhưng còn chưa xứng để làm cho hắn rót nước!
Từ hai bàn tay trắng, đến cửa hàng Thiên Vũ to lớn như hiện tại. Hắn ngang dọc Thiên Huyền Vương quốc, coi như đường đường là tể tướng, Vương gia gặp hắn nhiều nhất cũng chỉ ngang hàng luận giao, không dám bất cẩn như thế. Người này làm như vậy không khỏi quá ngông cuồng a!
Thế nhưng càng như vậy hắn càng phải áp chế lửa giận của mình.
Nếu đối phương biết thân phận của mình mà còn dám làm như vậy, nhất định sẽ có chỗ dựa. Hắn buôn bán nhiều năm như vậy, nếu như ngay cả một chút tức giận ấy cũng không nuốt trôi thì cũng không có cửa hàng Thiên Vũ như hiện tại.
- Ta hy vọng có thể nghe được một lời giải thích hợp lý!
Híp mắt lại, hắn ngồi xuống ở phía đối diện.
Đối với lời chất vấn của hắn, Trương Huyền vẫn không để ý tới như cũ, vẫn bình tĩnh uống trà, giống như căn bản không nhìn thấy lửa giận của đối phương vậy.
Tôn Cường sao không biết ý của hắn chứ, cho nên lại vội vàng giới thiệu.
- Ồ!
Trương Huyền đáp một tiếng, cầm ấm trà lên, chậm rãi rót rồi nói:
- Lăng Thiên Vũ... Cả nhà ngươi có khỏe không?