Thiên Cơ Điện - Trang 4
Chương 121: Nhật Luân Kính 2
Cố Duyên Bình?
Ninh Dạ biết người này, nhà giàu có tiếng tại Chấp Tử thành, mỗi năm phụng dưỡng cho thần cũng không ít tiền của.
Chuyện khiến Ninh Dạ hứng thú không phải Cố Duyên Bình mà là cách hắn chết.
Toàn thân cháy đen, ngũ tạng đốt cháy, nghe thì đúng như cách ra tay của ma môn.
Cái gọi là ma môn thật ra là phía đối lập của đạo môn, có tu sĩ tu luyện ma đạo, cũng có ma tộc thật sự.
Bây giờ đạo lên ma xuống, ma môn cũng khó sống, đại đa số chỉ ẩn nấp, chỉ số ít mới có địa bàn của mình.
Còn với Ninh Dạ, nếu y muốn diệt trừ đại phái như Hắc Bạch thần cung, vậy phải mượn lực lượng khắp nơi. Mộc Khôi tông cũng được, Yên Vũ lâu cũng tốt, thậm chí cần kết giao với ma môn.
Đặc biệt là ma môn, vì có một chuyện rất quan trọng, gần như chỉ có ma môn làm được, vì vậy Ninh Dạ nhất định phải liên lạc với người của ma môn thật sớm.
Trong tình huống đó, Ninh Dạ đã khá hứng thú với chuyện này.
Nhưng lần này y chọn cách chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, dù sao Cố phủ là dinh thự tư nhân, không có nhiệm vụ, Ninh Dạ cũng không thể danh chính ngôn thuận tới tham gia được.
Y đi tới Thiên Tàng phong vừa vặn thấy nhiệm vụ được treo lên.
Ninh Dạ không hề do dự, trực tiếp nhận nhiệm vụ.
Còn chưa đi khỏi đã nghe một giọng nói: “Thằng nhãi nhà ngươi nhanh tay đấy.”
Ninh Dạ nghe tiếng quay đầu lại, chứng kiến một gương mặt rất quen thuộc.
Lữ Dực?
Là tên đã chém mình một đao?
Ninh Dạ vẫn chưa quên, trước đây do cần che giấu vết thương trên cơ thể, Ninh Dạ cố ý trêu chọc hắn, định để hắn chém mình một đao. Tuy sau đó sự thật chứng minh hành động này của mình khá dư thừa nhưng lại thật sự kết thù.
Lúc này thấy Lữ Dực, Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra là Lữ sư huynh, lúc trước đã đắc tội, xin thứ lỗi.”
Lữ Dực sửng sốt trước hành động này của y: “Chẳng phải lần trước cứng đầu lắm à? Sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy?”
Ninh Dạ trả lời: “Không đánh được sư huynh, đương nhiên không dám cứng đầu.”
Y không định sinh sự nên lúc cần nhận thua thì nhận thua. Lữ Dực nghe vui tai, cũng không có ý tính toán với y.
Chỉ liếc mắt nhìn nhiệm vụ, ánh mắt lấp lóe, nói: “Nếu đã thế, ngươi chia nhiệm vụ này cho ta được chứ?”
“Hả?” Ninh Dạ ngẩn ra, lại nhìn dáng nụ cười gian xảo của Lữ Dực, lập tức hiểu rõ.
Hóa ra tên này thấy mình dễ bắt nạt nên định bắt mình làm việc không công cho hắn. Một nhiệm vụ điều tra nguyên nhân cái chết của Cố Duyên Bình không tính là gì, quan trọng nhất nó còn dính líu đến ma môn, khá nguy hiểm, Lữ Dực không có hứng thú, Thứ hắn muốn chỉ là cống hiến, e là chẳng hề có ý muốn bỏ công sức ra.
Sau khi hiểu ý đồ của hắn, sắc mặt Ninh Dạ lạnh đi: “Sư huynh, trước đây ta trêu chọc ngươi là lỗi của ta, ngươi đánh thì đánh rồi, bây giờ ta đã nhận sai xin lỗi rồi. Yêu cầu hiện giờ có phải quá đáng không?”
Lữ Dực vui vẻ: “Ủa ui, to gan quá nhỉ? Có tin ta lại cho ngươi một nhát Trảm Phong đao không?”
Ninh Dạ chẳng buồn để ý: “Ngươi muốn chém thì cứ chém, xin lỗi, không tiếp nữa.”
Nói xong đã bỏ đi.
“Mẹ nó!” Lữ Dực tức giận, chộp về phía Ninh Dạ.
Ngay lúc hắn xuất thủ, Ninh Dạ cũng đột nhiên ra tay.
Chỉ thấy một vầng mặt trời bay lên không, ánh sáng chói mắt.
Nhật Luân kính!
Dưới tác dụng của Nhật Luân kính, Lữ Dực chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, chưa thấy rõ điều gì, Ninh Dạ đã nghiêng người tiếp cận, hai tay chộp tới liên tục, thi triển Sát Thân đao. Lữ Dực chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó thân thể đã bay thẳng ra ngoài.
Mẹ nó chứ!
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Lữ Dực bị đánh tới choáng váng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Ninh Dạ đã đạp chân lên mặt Lữ Dực: “Lữ sư huynh, xem ra thực lực của ngươi không lớn bằng giọng điệu của ngươi rồi.”
Lữ Dực không phải thiên tài gì, tu vi cũng chỉ tầng bốn như Ninh Dạ, mà phương diện thực chiến lại kém Ninh Dạ quá nhiều.
Dù sao thời gian tu hành thật sự của Ninh Dạ là bốn năm chứ không phải một năm, còn chưa nói tới Sát thân đao vốn là công pháp có ưu thế tiền kỳ.
Chỉ vừa đối mặt, Lữ Dực đã bị đánh bay.
Ninh Dạ không làm quá, thu chân lại nói: “Đừng trêu chọc ta, ta không chọc giận nhau, hai bên bình an vô sự là tốt nhất.”
“Bình an cái mẹ nhà ngươi!” Lữ Dực la hét.
Ninh Dạ coi như không nghe thấy, đi xuống núi.
Thấy Ninh Dạ đi khỏi, hận ý bùng lên trong mắt Lữ Dực.
Hắn bị đánh bại là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn, nhất là bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, ai nấy bàn tán xôn xao, khiến Lữ Dực càng mất mặt.
Hắn cắn răng đứng dậy chạy về một hướng.
Có người biết hắn đi đâu, lao nhao bàn tán:
“Chắc chắn là tới tìm Khổng sư huynh.”
“Lần này có chuyện hay rồi.”
“Bỏ đi, mọi người tự quét tuyết trước cửa cần gì quan tâm tới sương trên mái nhà người ta.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Ninh Dạ biết người này, nhà giàu có tiếng tại Chấp Tử thành, mỗi năm phụng dưỡng cho thần cũng không ít tiền của.
Chuyện khiến Ninh Dạ hứng thú không phải Cố Duyên Bình mà là cách hắn chết.
Toàn thân cháy đen, ngũ tạng đốt cháy, nghe thì đúng như cách ra tay của ma môn.
Cái gọi là ma môn thật ra là phía đối lập của đạo môn, có tu sĩ tu luyện ma đạo, cũng có ma tộc thật sự.
Bây giờ đạo lên ma xuống, ma môn cũng khó sống, đại đa số chỉ ẩn nấp, chỉ số ít mới có địa bàn của mình.
Còn với Ninh Dạ, nếu y muốn diệt trừ đại phái như Hắc Bạch thần cung, vậy phải mượn lực lượng khắp nơi. Mộc Khôi tông cũng được, Yên Vũ lâu cũng tốt, thậm chí cần kết giao với ma môn.
Đặc biệt là ma môn, vì có một chuyện rất quan trọng, gần như chỉ có ma môn làm được, vì vậy Ninh Dạ nhất định phải liên lạc với người của ma môn thật sớm.
Trong tình huống đó, Ninh Dạ đã khá hứng thú với chuyện này.
Nhưng lần này y chọn cách chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, dù sao Cố phủ là dinh thự tư nhân, không có nhiệm vụ, Ninh Dạ cũng không thể danh chính ngôn thuận tới tham gia được.
Y đi tới Thiên Tàng phong vừa vặn thấy nhiệm vụ được treo lên.
Ninh Dạ không hề do dự, trực tiếp nhận nhiệm vụ.
Còn chưa đi khỏi đã nghe một giọng nói: “Thằng nhãi nhà ngươi nhanh tay đấy.”
Ninh Dạ nghe tiếng quay đầu lại, chứng kiến một gương mặt rất quen thuộc.
Lữ Dực?
Là tên đã chém mình một đao?
Ninh Dạ vẫn chưa quên, trước đây do cần che giấu vết thương trên cơ thể, Ninh Dạ cố ý trêu chọc hắn, định để hắn chém mình một đao. Tuy sau đó sự thật chứng minh hành động này của mình khá dư thừa nhưng lại thật sự kết thù.
Lúc này thấy Lữ Dực, Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra là Lữ sư huynh, lúc trước đã đắc tội, xin thứ lỗi.”
Lữ Dực sửng sốt trước hành động này của y: “Chẳng phải lần trước cứng đầu lắm à? Sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy?”
Ninh Dạ trả lời: “Không đánh được sư huynh, đương nhiên không dám cứng đầu.”
Y không định sinh sự nên lúc cần nhận thua thì nhận thua. Lữ Dực nghe vui tai, cũng không có ý tính toán với y.
Chỉ liếc mắt nhìn nhiệm vụ, ánh mắt lấp lóe, nói: “Nếu đã thế, ngươi chia nhiệm vụ này cho ta được chứ?”
“Hả?” Ninh Dạ ngẩn ra, lại nhìn dáng nụ cười gian xảo của Lữ Dực, lập tức hiểu rõ.
Hóa ra tên này thấy mình dễ bắt nạt nên định bắt mình làm việc không công cho hắn. Một nhiệm vụ điều tra nguyên nhân cái chết của Cố Duyên Bình không tính là gì, quan trọng nhất nó còn dính líu đến ma môn, khá nguy hiểm, Lữ Dực không có hứng thú, Thứ hắn muốn chỉ là cống hiến, e là chẳng hề có ý muốn bỏ công sức ra.
Sau khi hiểu ý đồ của hắn, sắc mặt Ninh Dạ lạnh đi: “Sư huynh, trước đây ta trêu chọc ngươi là lỗi của ta, ngươi đánh thì đánh rồi, bây giờ ta đã nhận sai xin lỗi rồi. Yêu cầu hiện giờ có phải quá đáng không?”
Lữ Dực vui vẻ: “Ủa ui, to gan quá nhỉ? Có tin ta lại cho ngươi một nhát Trảm Phong đao không?”
Ninh Dạ chẳng buồn để ý: “Ngươi muốn chém thì cứ chém, xin lỗi, không tiếp nữa.”
Nói xong đã bỏ đi.
“Mẹ nó!” Lữ Dực tức giận, chộp về phía Ninh Dạ.
Ngay lúc hắn xuất thủ, Ninh Dạ cũng đột nhiên ra tay.
Chỉ thấy một vầng mặt trời bay lên không, ánh sáng chói mắt.
Nhật Luân kính!
Dưới tác dụng của Nhật Luân kính, Lữ Dực chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, chưa thấy rõ điều gì, Ninh Dạ đã nghiêng người tiếp cận, hai tay chộp tới liên tục, thi triển Sát Thân đao. Lữ Dực chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó thân thể đã bay thẳng ra ngoài.
Mẹ nó chứ!
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Lữ Dực bị đánh tới choáng váng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Ninh Dạ đã đạp chân lên mặt Lữ Dực: “Lữ sư huynh, xem ra thực lực của ngươi không lớn bằng giọng điệu của ngươi rồi.”
Lữ Dực không phải thiên tài gì, tu vi cũng chỉ tầng bốn như Ninh Dạ, mà phương diện thực chiến lại kém Ninh Dạ quá nhiều.
Dù sao thời gian tu hành thật sự của Ninh Dạ là bốn năm chứ không phải một năm, còn chưa nói tới Sát thân đao vốn là công pháp có ưu thế tiền kỳ.
Chỉ vừa đối mặt, Lữ Dực đã bị đánh bay.
Ninh Dạ không làm quá, thu chân lại nói: “Đừng trêu chọc ta, ta không chọc giận nhau, hai bên bình an vô sự là tốt nhất.”
“Bình an cái mẹ nhà ngươi!” Lữ Dực la hét.
Ninh Dạ coi như không nghe thấy, đi xuống núi.
Thấy Ninh Dạ đi khỏi, hận ý bùng lên trong mắt Lữ Dực.
Hắn bị đánh bại là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn, nhất là bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, ai nấy bàn tán xôn xao, khiến Lữ Dực càng mất mặt.
Hắn cắn răng đứng dậy chạy về một hướng.
Có người biết hắn đi đâu, lao nhao bàn tán:
“Chắc chắn là tới tìm Khổng sư huynh.”
“Lần này có chuyện hay rồi.”
“Bỏ đi, mọi người tự quét tuyết trước cửa cần gì quan tâm tới sương trên mái nhà người ta.”
“Đúng vậy đúng vậy.”