Thích Không Thể Giấu
Chương 31
Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Trên mạng oanh tạc vẫn chưa được giải quyết.
Doãn Hoan không biết công ty bên Đường Tịnh Châu làm sao có thể chịu được dư luận mà không đi làm rõ, mới chỉ trong một ngày Doãn Hoan đã cảm thấy đời người thật ảm đạm.
Ba Doãn mẹ Doãn tham dự tiệc sinh nhật của bạn bè, đã sớm đi rồi, trong nhà rộng rãi trống trải.
Rảnh rỗi nhàm chán, Doãn Hoan nhịn không được lướt Weibo lần nữa, ngay lúc cô sắp ngủ thì di động lại vang lên, cô cầm lấy điện thoại thì thấy là Trầm Lộ gọi đến.
Kết nối điện thoại, âm thanh lười biếng của Trầm Lộ truyền tới: “Hoan Hoan cậu đang làm gì đấy?”
Doãn Hoan thở dài, “Đang lướt Weibo ở nhà thôi, cậu thì sao?”
Nói đến Weibo Trầm Lộ lại vui vẻ, cô ấy cười khúc khích hỏi: “Xin hỏi bạn học Doãn làm sao mà cậu có thể khiến bản thân hot như vậy? Cậu thật sự muốn yêu đương với Đường Tịnh Châu sao?”
Hiện tại Doãn Hoan không muốn nghe nhất chính là đề tài này, cô ấy vừa dứt lời cô liền buồn bực đá thẳng chân, “Cậu đừng nói nữa, mình là người như nào cậu còn không biết sao? Trái tim mình dành cho Vũ Vũ nhà mình Nhật Nguyệt chứng giám, giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt càng không thể vãn hồi……..”
Trầm Lộ kịp thời ngắt lời cô, “Phải phải phải, là mình sai rồi được chưa, có ở chỗ này thổ lộ với mình cũng vô dụng.”
Nói xong cô ấy ngáp một cái, tiếp tục nói: “Được rồi đừng buồn bực ở nhà nữa, đã lâu không gặp Lâm Lâm, cũng không biết cô ấy thế nào, chúng ta đi tìm cô ấy đi?”
Doãn Hoan suy nghĩ, quả thật cũng bực bội đủ rồi, ở nhà đợi thêm nữa chắc cô thật sự điên lên mất.
Vì thế cô gật gật đầu: “Được, mình sửa sang một chút lát nữa tụ tập ở công ty Lâm Lâm.”
Sau khi hai người xác định thời gian địa điểm xong liền cúp máy, Doãn Hoan xoay người đứng dậy xuống giường, thay xong quần áo mang ba lô hết sức đơn giản ra khỏi cửa.
Một phút trước khi ra ngoài cuối cùng cô cũng nhận được câu trả lời của Lục Hoài Vũ, mặc dù chỉ có ba chữ:
“Em ở đâu?”
Trong lòng Doãn Hoan vui vẻ, đại gia Lục cuối cùng cũng muốn nói chuyện với mình rồi, vì thế cô dừng bước gõ từng chữ trả lời:
“Đi với Lộ Lộ đến công ty của Hứa Ngải Lâm thăm cô ấy, anh đang làm việc à?”
Sau khi trả lời bên đại gia Lục lại mất tin tức, Doãn Hoan chậc lưỡi, tinh thần sa sút cúi đầu ngồi trên xe bus.
Công ty môi giới của Hứa Ngải Lâm cũng không tính là lớn, vị trí địa lý cũng có chút vắng vẻ, khi Doãn Hoan và Trầm Lộ đến đó thì thấy mặt Hứa Ngải Lâm tươi cười đang ôm điện thoại nói chuyện.
Trầm Lộ và Doãn Hoan liếc nhìn nhau, mặt hai người đều giống như muốn hóng hớt, dáng vẻ này của cô ấy rõ ràng chính là dáng vẻ nên có của một cô gái đang yêu.
Hứa Ngải Lâm vừa thấy các cô qua đây vội vã dặn dò bên kia điện thoại vài câu, sau đó cúp máy rồi đi về phía hai người các cô, đôi giày cao gót hơn mười cm giẫm lên trên mặt đất phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc.
“Hoan Hoan, Lộ Lộ, sao các cậu lại đến đây?”
Giọng nói của cô ấy không hề gượng gạo như trước kia nữa, mà tựa như một người phụ nữ chuyên nghiệp, cách nói như nước chảy mây trôi, thành thạo và ung dung.
“Lâu như vậy mà không gặp cậu bọn mình đương nhiên lo lắng cho cậu rồi, gần đây cậu thế nào? Xem ra không tồi nha!”
Doãn Hoan trêu ghẹo nói.
Hứa Ngải Lâm nghe vậy mỉm cười, vươn tay vén lọn tóc linh tinh ra sau tai, động tác nhẹ nhàng.
“Khá tốt thôi, vẫn chưa nói cho các cậu, mình chuẩn bị từ chức, đổi đến công ty của bạn mình.”
Lúc trước phần công việc này bị kéo dài nên Trầm Lộ mới bù được vào, mà ông chủ chính thức của công ty này là bạn của Trầm Lộ, đúng ra một cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp như Hứa Ngải Lâm có thể một công việc ổn định lương cao như vậy ở T thị phải rất quý trọng mới đúng, vì thế khi nghe cô ấy nói như vậy Doãn Hoan và Trầm Lộ đều cảm thấy có chút khó hiểu.
“Lâm Lâm không phải mình nói cậu, người bạn kia của cậu rốt cuộc là người nào? Cậu nói rõ ràng cho bọn mình, rốt cuộc người kia có phải là đàn ông không? Không phải cậu đang hẹn hò anh ta đấy chứ?”
Tính tình Trầm Lộ nóng vội, thật sự lười đoán với cô ấy, dứt khoát hỏi thẳng.
Cô ấy vừa hỏi như vậy Doãn Hoan cũng gật đầu thật mạnh, hùa theo nói: “Tính tình cậu từ trước đến nay đều ổn, quen biết lâu như vậy cũng chỉ thấy có chút kích động trong chuyện bạn của cậu này, cậu thành thật nói cho bọn mình, nếu thật sự là người tốt bọn mình đương nhiên sẽ ủng hộ cậu.”
Nói đến đây Hứa Ngải Lâm không còn cách nào khác, cô ấy hít sâu mấy lần, cắn môi không biết mở lời từ chỗ nào.
Mà đúng lúc này ngoài cửa có mấy người vạm vỡ đi vào, vừa bước vào đã có ánh mắt không tốt hết nhìn đông tới nhìn tây, đồng nghiệp khác trong công ty đều ra ngoài chạy nghiệp vụ (*), chỉ còn mỗi một mình Hứa Ngải Lâm ở lại tiếp đón.
(*) Nghiệp vụ: Nghiệp vụ được hiểu là các kỹ năng, trình độ chuyên môn nhất định mà ứng viên/ nhân sự tại một vị trí nào đó nên có để hoàn thành tốt những nhiệm vụ công việc được giao. Ở đây hiểu nôm na là chạy deadline vậy.
Thấy có người tiến vào Hứa Ngải Lâm liền chạy ra ngoài, còn lại hai người Doãn Hoan và Trầm Lộ nhìn bóng dáng của cô ấy lắc đầu.
“Ai là Hứa Ngải Lâm?”
Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc dẫn đầu vươn cánh tay đeo nhẫn hộ tiễn ngọc bích (*) vẽ một vòng tròn lên trên cái đầu trọc lóc, vừa bước vào vừa mở miệng hỏi.
(*) nhẫn hộ tiễn ngọc bích
Hứa Ngải Lâm nghe thấy có người hỏi cô ấy, đầu tiên sửng sốt, sau đó cười đáp lại:
“Chính là tôi, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Nghe vậy ba người đàn ông vạm vỡ kia dừng bước quay đầu không có ý tốt đánh giá cô ấy từ trên xuống một lần, sau đó hừ lạnh nói: “Cô chính là Hứa Ngải Lâm?”
Trong lòng Hứa Ngải Lâm có chút dự cảm chẳng lành, nhưng mà vẫn gật đầu một cách kỳ lạ: “Đúng, chính là tôi….. Các anh có chuyện gì sao?”
Người đàn ông vạm vỡ kia cười nhạo một tiếng, sau đó nhanh chóng xách một chiếc ghế dùng để tiếp khách bên cạnh, thô bạo vung thật mạnh cái ghế đập vào chỗ quầy bar tiếp khách, trong nháy mắt thủy tinh trên quầy bar vỡ vụn thành nhiều mảnh, Hứa Ngải Lâm sợ tới mức ngồi xuống ôm đầu thét chói tai.
Hai người Doãn Hoan đang uống cà phê bên trong phòng nghỉ ở nhân viên nghe thấy tiếng đột nhiên quay đầu, ngẩn ngơ vài giây sau mới phản ứng lại, Trầm Lộ lớn tiếng nói:
“Là giọng của Lâm Lâm!”
Doãn Hoan không nói hai lời kéo cánh tay Trầm Lộ chạy ra bên ngoài, vừa chạy ra đã thấy một người đàn ông vạm vỡ một tay xách Hứa Ngải Lâm khỏi mặt đất như xách con gà con.
Sau khi ông ta xách Hứa Ngải Lâm dậy thuận tay lại vơ lấy một bình hoa đặt bên cạnh, giơ tay đập lên mặt cô, sự tàn bạo đó không giống như giả vờ, Hứa Ngải Lâm sợ đến mức mất hồn từ lâu, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ kia mà run rẩy trào nước mắt.
“Dừng tay!”
Ngay lúc ông tay vung tay Doãn Hoan lớn tiếng thét lên, may là còn kịp, người đàn ông vạm vỡ kia sửng sốt nhìn về phía hai người Doãn Hoan, tay dừng động tác.
“Mẹ nó con điếm, chỗ này không phải việc của mày, đợi ở bên cạnh đi, chọc vào điểm nóng của lão tử thì ngay cả chúng mày cũng bị trừng trị hết.”
Nói xong ông ta lại nhìn về phía Hứa Ngải Lâm, ý hận trong mắt ngập trời, dường như có mối thù hận không đội trời chung với cô ấy, phải hủy hoại nhan sắc của cô ấy mới cam lòng.
Hai người Trầm Lộ và Doãn Hoan gấp đến đầu óc xoay mòng mòng, vào thời khắc mấu chốt, Doãn Hoan đi đến trước người đàn ông kia, nhẹ nhàng hỏi: “Vị đại ca này có chuyện gì cũng từ từ nói, trước khi ngài ra tay dù sao cũng phải giải thích nguyên nhân cho chúng tôi chứ?”
Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Hứa Ngải Lâm, chế giễu nói: “Con nhỏ kia là gì của chúng mày?”
Doãn Hoan: “Cô ấy là bạn học của chúng tôi, cũng là người bạn tốt nhất của chúng tôi, vì thế nếu cô ấy có chỗ nào mạo phận đến ngài thì chúng tôi có thể nhận lỗi thay cô ấy.”
Nét mặt Doãn Hoan chân thành, hơn nữa từ trang phục của cô cũng biết gia cảnh nhà cô tốt, Điền Hổ mở tay đang nắm vạt áo Hứa Ngải Lâm ra, tay ông ta vừa buông lỏng Hứa Ngải Lâm liền xụi lơ trên mặt đất, run rẩy không ngừng bật khóc.
“Con điếm này lợi dụng danh nghĩa cùng quê dụ dỗ em rể của tao, không biết xấu hổ làm người thứ ba, phá hoại gia đình em gái tao, chúng mày nói chuyện này giải quyết như thế nào đi.”
Ông ta vừa nói xong Doãn Hoan và Trầm Lộ đều sửng sốt, hai người các cô kinh ngạc nhìn về phía Hứa Ngải Lâm, muốn nghe lời giải thích không phải như thế từ cô ấy.
Nhưng mà, cái gì cô ấy cũng không nói, chỉ cúi đầu không ngừng khóc.
Doãn Hoan cong đầu gối ngồi xuống bên cạnh cô ấy, một lúc sau mới trở lại bình thường từ trong cơn hoảng loạn, khẽ nói với cô ấy: “Lâm Lâm, mình rất hiểu cậu, cậu sẽ không làm ra chuyện như này đúng không? Nếu cậu có bất kỳ khó khăn hay là hiểu lầm gì thì cậu nói với chúng mình, chúng mình có thể giúp cậu giải quyết!”
Hứa Ngải Lâm vẫn lắc đầu, nước mắt giống như hạt trân châu bị đứt dây, từng viên từng viên rơi trên mặt đất.
Người đàn ông vạm vỡ kia thấy vậy lại cười lạnh: “Thế nào, đây là cô ta không dám nói, bởi vì lời lão tử nói chính là sự thật, chính cô ta là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, con điếm!”
Doãn Hoan liền ngồi xổm bên cạnh Hứa Ngải Lâm, đưa tay đỡ lấy bả vai cô ấy, vô hình trung tiếp thêm cho cô ấy sức lực và dũng khí vô hạn.
Hứa Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Doãn Hoan.
Cô ấy nghĩ Doãn Hoan và Trầm Lộ nghe được tin này sẽ khinh thường cô ấy, chán ghét cô ấy, thậm chí là xa lánh cô ấy, nhưng cô không ngờ người cuối cùng ở bên cạnh cô ấy vẫn là các cô.
Cô ấy chuyển từ lặng lẽ khóc thành gào khóc, Doãn Hoan ôm lấy thân thể cô ấy, Hứa Ngải Lâm vùi đầu vào bả vai Doãn Hoan, khóc tê tâm liệt phế.
“Hắn lừa mình, hắn luôn lừa mình…….” Trong giọng nói của Hứa Ngải Lâm xen lẫn đau đớn không thể diễn tả bằng lời, thân thể cô ấy run rẩy đến lợi hại, Doãn Hoan ôm lấy cô ấy, vỗ sau lưng an ủi cô ấy như dỗ dành trẻ con.
“Mình không ngờ, hắn vẫn luôn nói với mình hắn độc thân, vẫn luôn chăm sóc mình, lần trước mẹ mình sinh bệnh hắn đã ở đấy chăm sóc mình, mãi đến lúc mẹ mình ra viện hắn mới đi về.”
Doãn Hoan thật sự đau lòng cho cô gái từ trấn nhỏ tới này, cô ấy từng rực rỡ như vậy, đơn thuần đáng yêu như vậy, chỉ mới bước vào xã hội thôi đã bị tổn thương sâu sắc nhiều như vậy.
“Mãi đến mấy hôm trước mình mới phát hiện hắn có gia đình, mình nói chia tay với hắn, nhưng mà hắn nói với mình là từ khi mình với hắn ở bên nhau hắn đã ly hôn rồi………..”
Người đàn ông kia nghe xong không nhịn được mắng: “Con mẹ nó tên ẻo lả, chờ lão tử bắt được nó thế nào cũng phải đánh gãy chân nó, còn ly hôn, mày hỏi nó đi, lúc trước em gái tao nói muốn ly hôn nó quỳ xuống cầu xin con bé như thế nào?”
Ông ta vừa nói xong Trầm Lộ không vui, cô ấy nhéo eo nói: “Vì vậy nói chuyện này từ đầu đến cuối đều là họa từ em rể anh, tên cặn bã kia gây nên, có liên quan gì đến bạn tôi chứ? Chuyện này rõ ràng cô ấy mới là người bị hại lớn nhất.”
Nói xong Doãn Hoan cũng gật gật đầu, “Hai cô gái đều bị tên cặn bã lừa, bây giờ thà ông gọi điện tìm tên cặn bã kia, để ba người bọn họ cùng nhau đối chất, lập tức biết rõ ai đúng ai sai.”
Điền Hổ do dự một chút, người đàn ông phía sau ông ta lại đứng dậy, trong tay gã cầm một chiếc ống sắt, từ lúc đi vào vẫn đen mặt, ngay khi Điền Hổ muốn thỏa hiệp thì gã mở miệng nói:
“Chúng mày nói dễ dàng thế, người thứ ba vẫn mãi là người thứ ba, mày có dám nói con nhỏ này không phải vì tiền mới bên cạnh thằng ẻo lả kia không? Mày dám nói con nhỏ này không tiêu một xu nào của hắn không?”
Hứa Ngải Lâm im lặng, trong mắt người đàn ông kia lộ đầy vẻ chán ghét, thấy Hứa Ngải Lâm không nói lời nào vì thế tiếp tục mở miệng nói:
“Không dám nói tiếp sao, mày có biết lúc mày và thằng ẻo lả kia ở bên nhau Đình Đình đã mang thai ba tháng rồi không?”
Hết chương 31.
Trên mạng oanh tạc vẫn chưa được giải quyết.
Doãn Hoan không biết công ty bên Đường Tịnh Châu làm sao có thể chịu được dư luận mà không đi làm rõ, mới chỉ trong một ngày Doãn Hoan đã cảm thấy đời người thật ảm đạm.
Ba Doãn mẹ Doãn tham dự tiệc sinh nhật của bạn bè, đã sớm đi rồi, trong nhà rộng rãi trống trải.
Rảnh rỗi nhàm chán, Doãn Hoan nhịn không được lướt Weibo lần nữa, ngay lúc cô sắp ngủ thì di động lại vang lên, cô cầm lấy điện thoại thì thấy là Trầm Lộ gọi đến.
Kết nối điện thoại, âm thanh lười biếng của Trầm Lộ truyền tới: “Hoan Hoan cậu đang làm gì đấy?”
Doãn Hoan thở dài, “Đang lướt Weibo ở nhà thôi, cậu thì sao?”
Nói đến Weibo Trầm Lộ lại vui vẻ, cô ấy cười khúc khích hỏi: “Xin hỏi bạn học Doãn làm sao mà cậu có thể khiến bản thân hot như vậy? Cậu thật sự muốn yêu đương với Đường Tịnh Châu sao?”
Hiện tại Doãn Hoan không muốn nghe nhất chính là đề tài này, cô ấy vừa dứt lời cô liền buồn bực đá thẳng chân, “Cậu đừng nói nữa, mình là người như nào cậu còn không biết sao? Trái tim mình dành cho Vũ Vũ nhà mình Nhật Nguyệt chứng giám, giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt càng không thể vãn hồi……..”
Trầm Lộ kịp thời ngắt lời cô, “Phải phải phải, là mình sai rồi được chưa, có ở chỗ này thổ lộ với mình cũng vô dụng.”
Nói xong cô ấy ngáp một cái, tiếp tục nói: “Được rồi đừng buồn bực ở nhà nữa, đã lâu không gặp Lâm Lâm, cũng không biết cô ấy thế nào, chúng ta đi tìm cô ấy đi?”
Doãn Hoan suy nghĩ, quả thật cũng bực bội đủ rồi, ở nhà đợi thêm nữa chắc cô thật sự điên lên mất.
Vì thế cô gật gật đầu: “Được, mình sửa sang một chút lát nữa tụ tập ở công ty Lâm Lâm.”
Sau khi hai người xác định thời gian địa điểm xong liền cúp máy, Doãn Hoan xoay người đứng dậy xuống giường, thay xong quần áo mang ba lô hết sức đơn giản ra khỏi cửa.
Một phút trước khi ra ngoài cuối cùng cô cũng nhận được câu trả lời của Lục Hoài Vũ, mặc dù chỉ có ba chữ:
“Em ở đâu?”
Trong lòng Doãn Hoan vui vẻ, đại gia Lục cuối cùng cũng muốn nói chuyện với mình rồi, vì thế cô dừng bước gõ từng chữ trả lời:
“Đi với Lộ Lộ đến công ty của Hứa Ngải Lâm thăm cô ấy, anh đang làm việc à?”
Sau khi trả lời bên đại gia Lục lại mất tin tức, Doãn Hoan chậc lưỡi, tinh thần sa sút cúi đầu ngồi trên xe bus.
Công ty môi giới của Hứa Ngải Lâm cũng không tính là lớn, vị trí địa lý cũng có chút vắng vẻ, khi Doãn Hoan và Trầm Lộ đến đó thì thấy mặt Hứa Ngải Lâm tươi cười đang ôm điện thoại nói chuyện.
Trầm Lộ và Doãn Hoan liếc nhìn nhau, mặt hai người đều giống như muốn hóng hớt, dáng vẻ này của cô ấy rõ ràng chính là dáng vẻ nên có của một cô gái đang yêu.
Hứa Ngải Lâm vừa thấy các cô qua đây vội vã dặn dò bên kia điện thoại vài câu, sau đó cúp máy rồi đi về phía hai người các cô, đôi giày cao gót hơn mười cm giẫm lên trên mặt đất phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc.
“Hoan Hoan, Lộ Lộ, sao các cậu lại đến đây?”
Giọng nói của cô ấy không hề gượng gạo như trước kia nữa, mà tựa như một người phụ nữ chuyên nghiệp, cách nói như nước chảy mây trôi, thành thạo và ung dung.
“Lâu như vậy mà không gặp cậu bọn mình đương nhiên lo lắng cho cậu rồi, gần đây cậu thế nào? Xem ra không tồi nha!”
Doãn Hoan trêu ghẹo nói.
Hứa Ngải Lâm nghe vậy mỉm cười, vươn tay vén lọn tóc linh tinh ra sau tai, động tác nhẹ nhàng.
“Khá tốt thôi, vẫn chưa nói cho các cậu, mình chuẩn bị từ chức, đổi đến công ty của bạn mình.”
Lúc trước phần công việc này bị kéo dài nên Trầm Lộ mới bù được vào, mà ông chủ chính thức của công ty này là bạn của Trầm Lộ, đúng ra một cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp như Hứa Ngải Lâm có thể một công việc ổn định lương cao như vậy ở T thị phải rất quý trọng mới đúng, vì thế khi nghe cô ấy nói như vậy Doãn Hoan và Trầm Lộ đều cảm thấy có chút khó hiểu.
“Lâm Lâm không phải mình nói cậu, người bạn kia của cậu rốt cuộc là người nào? Cậu nói rõ ràng cho bọn mình, rốt cuộc người kia có phải là đàn ông không? Không phải cậu đang hẹn hò anh ta đấy chứ?”
Tính tình Trầm Lộ nóng vội, thật sự lười đoán với cô ấy, dứt khoát hỏi thẳng.
Cô ấy vừa hỏi như vậy Doãn Hoan cũng gật đầu thật mạnh, hùa theo nói: “Tính tình cậu từ trước đến nay đều ổn, quen biết lâu như vậy cũng chỉ thấy có chút kích động trong chuyện bạn của cậu này, cậu thành thật nói cho bọn mình, nếu thật sự là người tốt bọn mình đương nhiên sẽ ủng hộ cậu.”
Nói đến đây Hứa Ngải Lâm không còn cách nào khác, cô ấy hít sâu mấy lần, cắn môi không biết mở lời từ chỗ nào.
Mà đúng lúc này ngoài cửa có mấy người vạm vỡ đi vào, vừa bước vào đã có ánh mắt không tốt hết nhìn đông tới nhìn tây, đồng nghiệp khác trong công ty đều ra ngoài chạy nghiệp vụ (*), chỉ còn mỗi một mình Hứa Ngải Lâm ở lại tiếp đón.
(*) Nghiệp vụ: Nghiệp vụ được hiểu là các kỹ năng, trình độ chuyên môn nhất định mà ứng viên/ nhân sự tại một vị trí nào đó nên có để hoàn thành tốt những nhiệm vụ công việc được giao. Ở đây hiểu nôm na là chạy deadline vậy.
Thấy có người tiến vào Hứa Ngải Lâm liền chạy ra ngoài, còn lại hai người Doãn Hoan và Trầm Lộ nhìn bóng dáng của cô ấy lắc đầu.
“Ai là Hứa Ngải Lâm?”
Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc dẫn đầu vươn cánh tay đeo nhẫn hộ tiễn ngọc bích (*) vẽ một vòng tròn lên trên cái đầu trọc lóc, vừa bước vào vừa mở miệng hỏi.
(*) nhẫn hộ tiễn ngọc bích
Hứa Ngải Lâm nghe thấy có người hỏi cô ấy, đầu tiên sửng sốt, sau đó cười đáp lại:
“Chính là tôi, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Nghe vậy ba người đàn ông vạm vỡ kia dừng bước quay đầu không có ý tốt đánh giá cô ấy từ trên xuống một lần, sau đó hừ lạnh nói: “Cô chính là Hứa Ngải Lâm?”
Trong lòng Hứa Ngải Lâm có chút dự cảm chẳng lành, nhưng mà vẫn gật đầu một cách kỳ lạ: “Đúng, chính là tôi….. Các anh có chuyện gì sao?”
Người đàn ông vạm vỡ kia cười nhạo một tiếng, sau đó nhanh chóng xách một chiếc ghế dùng để tiếp khách bên cạnh, thô bạo vung thật mạnh cái ghế đập vào chỗ quầy bar tiếp khách, trong nháy mắt thủy tinh trên quầy bar vỡ vụn thành nhiều mảnh, Hứa Ngải Lâm sợ tới mức ngồi xuống ôm đầu thét chói tai.
Hai người Doãn Hoan đang uống cà phê bên trong phòng nghỉ ở nhân viên nghe thấy tiếng đột nhiên quay đầu, ngẩn ngơ vài giây sau mới phản ứng lại, Trầm Lộ lớn tiếng nói:
“Là giọng của Lâm Lâm!”
Doãn Hoan không nói hai lời kéo cánh tay Trầm Lộ chạy ra bên ngoài, vừa chạy ra đã thấy một người đàn ông vạm vỡ một tay xách Hứa Ngải Lâm khỏi mặt đất như xách con gà con.
Sau khi ông ta xách Hứa Ngải Lâm dậy thuận tay lại vơ lấy một bình hoa đặt bên cạnh, giơ tay đập lên mặt cô, sự tàn bạo đó không giống như giả vờ, Hứa Ngải Lâm sợ đến mức mất hồn từ lâu, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ kia mà run rẩy trào nước mắt.
“Dừng tay!”
Ngay lúc ông tay vung tay Doãn Hoan lớn tiếng thét lên, may là còn kịp, người đàn ông vạm vỡ kia sửng sốt nhìn về phía hai người Doãn Hoan, tay dừng động tác.
“Mẹ nó con điếm, chỗ này không phải việc của mày, đợi ở bên cạnh đi, chọc vào điểm nóng của lão tử thì ngay cả chúng mày cũng bị trừng trị hết.”
Nói xong ông ta lại nhìn về phía Hứa Ngải Lâm, ý hận trong mắt ngập trời, dường như có mối thù hận không đội trời chung với cô ấy, phải hủy hoại nhan sắc của cô ấy mới cam lòng.
Hai người Trầm Lộ và Doãn Hoan gấp đến đầu óc xoay mòng mòng, vào thời khắc mấu chốt, Doãn Hoan đi đến trước người đàn ông kia, nhẹ nhàng hỏi: “Vị đại ca này có chuyện gì cũng từ từ nói, trước khi ngài ra tay dù sao cũng phải giải thích nguyên nhân cho chúng tôi chứ?”
Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Hứa Ngải Lâm, chế giễu nói: “Con nhỏ kia là gì của chúng mày?”
Doãn Hoan: “Cô ấy là bạn học của chúng tôi, cũng là người bạn tốt nhất của chúng tôi, vì thế nếu cô ấy có chỗ nào mạo phận đến ngài thì chúng tôi có thể nhận lỗi thay cô ấy.”
Nét mặt Doãn Hoan chân thành, hơn nữa từ trang phục của cô cũng biết gia cảnh nhà cô tốt, Điền Hổ mở tay đang nắm vạt áo Hứa Ngải Lâm ra, tay ông ta vừa buông lỏng Hứa Ngải Lâm liền xụi lơ trên mặt đất, run rẩy không ngừng bật khóc.
“Con điếm này lợi dụng danh nghĩa cùng quê dụ dỗ em rể của tao, không biết xấu hổ làm người thứ ba, phá hoại gia đình em gái tao, chúng mày nói chuyện này giải quyết như thế nào đi.”
Ông ta vừa nói xong Doãn Hoan và Trầm Lộ đều sửng sốt, hai người các cô kinh ngạc nhìn về phía Hứa Ngải Lâm, muốn nghe lời giải thích không phải như thế từ cô ấy.
Nhưng mà, cái gì cô ấy cũng không nói, chỉ cúi đầu không ngừng khóc.
Doãn Hoan cong đầu gối ngồi xuống bên cạnh cô ấy, một lúc sau mới trở lại bình thường từ trong cơn hoảng loạn, khẽ nói với cô ấy: “Lâm Lâm, mình rất hiểu cậu, cậu sẽ không làm ra chuyện như này đúng không? Nếu cậu có bất kỳ khó khăn hay là hiểu lầm gì thì cậu nói với chúng mình, chúng mình có thể giúp cậu giải quyết!”
Hứa Ngải Lâm vẫn lắc đầu, nước mắt giống như hạt trân châu bị đứt dây, từng viên từng viên rơi trên mặt đất.
Người đàn ông vạm vỡ kia thấy vậy lại cười lạnh: “Thế nào, đây là cô ta không dám nói, bởi vì lời lão tử nói chính là sự thật, chính cô ta là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, con điếm!”
Doãn Hoan liền ngồi xổm bên cạnh Hứa Ngải Lâm, đưa tay đỡ lấy bả vai cô ấy, vô hình trung tiếp thêm cho cô ấy sức lực và dũng khí vô hạn.
Hứa Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Doãn Hoan.
Cô ấy nghĩ Doãn Hoan và Trầm Lộ nghe được tin này sẽ khinh thường cô ấy, chán ghét cô ấy, thậm chí là xa lánh cô ấy, nhưng cô không ngờ người cuối cùng ở bên cạnh cô ấy vẫn là các cô.
Cô ấy chuyển từ lặng lẽ khóc thành gào khóc, Doãn Hoan ôm lấy thân thể cô ấy, Hứa Ngải Lâm vùi đầu vào bả vai Doãn Hoan, khóc tê tâm liệt phế.
“Hắn lừa mình, hắn luôn lừa mình…….” Trong giọng nói của Hứa Ngải Lâm xen lẫn đau đớn không thể diễn tả bằng lời, thân thể cô ấy run rẩy đến lợi hại, Doãn Hoan ôm lấy cô ấy, vỗ sau lưng an ủi cô ấy như dỗ dành trẻ con.
“Mình không ngờ, hắn vẫn luôn nói với mình hắn độc thân, vẫn luôn chăm sóc mình, lần trước mẹ mình sinh bệnh hắn đã ở đấy chăm sóc mình, mãi đến lúc mẹ mình ra viện hắn mới đi về.”
Doãn Hoan thật sự đau lòng cho cô gái từ trấn nhỏ tới này, cô ấy từng rực rỡ như vậy, đơn thuần đáng yêu như vậy, chỉ mới bước vào xã hội thôi đã bị tổn thương sâu sắc nhiều như vậy.
“Mãi đến mấy hôm trước mình mới phát hiện hắn có gia đình, mình nói chia tay với hắn, nhưng mà hắn nói với mình là từ khi mình với hắn ở bên nhau hắn đã ly hôn rồi………..”
Người đàn ông kia nghe xong không nhịn được mắng: “Con mẹ nó tên ẻo lả, chờ lão tử bắt được nó thế nào cũng phải đánh gãy chân nó, còn ly hôn, mày hỏi nó đi, lúc trước em gái tao nói muốn ly hôn nó quỳ xuống cầu xin con bé như thế nào?”
Ông ta vừa nói xong Trầm Lộ không vui, cô ấy nhéo eo nói: “Vì vậy nói chuyện này từ đầu đến cuối đều là họa từ em rể anh, tên cặn bã kia gây nên, có liên quan gì đến bạn tôi chứ? Chuyện này rõ ràng cô ấy mới là người bị hại lớn nhất.”
Nói xong Doãn Hoan cũng gật gật đầu, “Hai cô gái đều bị tên cặn bã lừa, bây giờ thà ông gọi điện tìm tên cặn bã kia, để ba người bọn họ cùng nhau đối chất, lập tức biết rõ ai đúng ai sai.”
Điền Hổ do dự một chút, người đàn ông phía sau ông ta lại đứng dậy, trong tay gã cầm một chiếc ống sắt, từ lúc đi vào vẫn đen mặt, ngay khi Điền Hổ muốn thỏa hiệp thì gã mở miệng nói:
“Chúng mày nói dễ dàng thế, người thứ ba vẫn mãi là người thứ ba, mày có dám nói con nhỏ này không phải vì tiền mới bên cạnh thằng ẻo lả kia không? Mày dám nói con nhỏ này không tiêu một xu nào của hắn không?”
Hứa Ngải Lâm im lặng, trong mắt người đàn ông kia lộ đầy vẻ chán ghét, thấy Hứa Ngải Lâm không nói lời nào vì thế tiếp tục mở miệng nói:
“Không dám nói tiếp sao, mày có biết lúc mày và thằng ẻo lả kia ở bên nhau Đình Đình đã mang thai ba tháng rồi không?”
Hết chương 31.