Thích Không Thể Giấu
Chương 23
Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Khi học năm hai, vì buồn chán nên Doãn Hoan đã cùng đi làm thêm với bọn Thẩm Lộ, ngày thường cùng đi ăn và dạo phố với hai người họ nên thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Lúc gần Tết, Doãn Hoan nhận được một gói hàng bí ẩn, mới đầu cô còn tưởng rằng có ai đó đùa dai, kết quả vừa mở ra thì thấy là chiếc đĩa nhạc mới nhất do đội trưởng nhóm nhạc Hàn Quốc nổi tiếng gửi cho cô, nó còn chưa được phát hành trên thị trường.
Doãn Hoan cầm địa nhạc lên xem đi xem lại, cuối cùng lấy điện thoại ra chụp một tấm và up lên weibo, hơn nữa còn ghi chú: Cảm ơn anh Châu gửi quà mừng năm mới!
Chưa đến một tiếng đã được gần chục nghìn lượt like, bình luận thì nhiều không đếm xuể, đa số đều là lời nhắn của các thiếu nữ: Wow! Hâm mộ quá đi, thật sự là Chúc Chúc tặng sao? Mình cũng muốn!
Ngoài hâm mộ ra thì cũng có không ít người mỉa mai: Xì, còn bảo là anh Châu tặng nữa, sao cô không nói là Ngọc Hoàng Đại Đế tặng luôn đi, cô chắc chắn nhóm XX có album này sao? Làm giả cũng nên làm giống một chút chứ!
Có một bạn đáng yêu vào phản bác: Lầu trên là fan chân chính của XX thật sao? Mấy tháng trước họ đã bắt đầu tuyên truyền cho album này rồi, chỉ là không biết cái của chủ topic là thật hay giả thôi, có một sự thật đau lòng rằng tôi chỉ muốn nói là… tôi cũng muốn có! ( ‘ω ‘)
Bài đăng weibo này quá hot nên đã bị Đinh Đinh nhìn thấy trong lúc đang lướt điện thoại, lại còn là người quen đăng, lúc trước cũng vì Amway của Doãn Hoan nên cô ấy mới chú ý đến nhóm xx, hiện tại cũng nhiệt tình theo đuổi bọn họ, nên nhịn không được mà trào phúng:
“Mới mấy tháng không gặp mà sao cậu đã học được cách nói khoác rồi, có mấy người cậu quen mà mình không biết đâu, nếu như quyển album này là Chúc Chúc gửi cho cậu thật thì mình sẽ phát sóng trực tiếp ăn shit!”
Đinh Đinh nhìn bình luận được up lên mà hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy bản thân thật ngầu, người khác không biết lẽ nào cô ấy còn không biết Doãn Hoan sao? Chắc chắn không phải Chúc Chúc đáng yêu gửi cho Doãn Hoan được.
Chưa đầy một phút sau khi Đinh Đinh đăng xong bình luận thề son sắt, bài weibo của Doãn Hoan được Đường Tĩnh Châu – nhóm trưởng nhóm xx tự mình like.
Đám người canh weibo chờ chủ topic bị vả mặt lập tức sững sờ…
Đinh Đinh: “…”
Chưa đến năm phút sau, Đường Tĩnh Châu xuất hiện lần nữa và trả lời bình luận: Quen dần đi.
Trong chớp mắt, weibo của Doãn Hoan lại bị oanh tạc lần thứ hai, những người nói cô làm giả đều biến mất không thấy hình bóng, giờ chỉ còn lại những fan hâm mộ quỳ lạy cầu xin album ký tên.
Doãn Hoan vẫn luôn chú ý đến tình hình không ngờ rằng mình chỉ tiện tay đăng một bài weibo mà lại xôn xao như vậy, sau đó nhìn thấy tuyên bố “ăn shit” của Đinh Đinh bị đẩy lên đầu thì Doãn Hoan chỉ biết cười ra tiếng heo kêu.
Cô vừa cười vừa trả lời bình luận: Ngồi đợi phát sóng trực tiếp.
Đám người hóng hớt vừa thấy chủ topic ló dạng là lập tức cùng xếp hàng: Ngồi đợi phát sóng trực tiếp +1.
Ngồi đợi +2
Ngồi đợi +3
Ngồi đợi +10086…
Chưa đợi Doãn Hoan cười xong thì đã nhận được điện thoại của Đinh Đinh gọi đến, cô nhanh chóng ấn nhận, chỉ nghe Đinh Đinh ở bên kia gào thét:
“Hoan Hoan, cậu xấu xa ghê, kéo nhiều người bắt nạt mình như vậy!”
Doãn Hoan cười khanh khách đáp lại: “Mình có bắt nạt cậu đâu, là tự cậu nói mà.”
Đinh Đinh lầm bầm:
“Còn không phải tại cậu, nếu như cậu nói cậu quen biết Đường Tĩnh Châu cho mình biết từ sớm thì mình sẽ không thề độc rồi, nói đến đây mình còn muốn hỏi một câu, cậu thật sự quen biết anh ấy sao?”
Lúc trước khi cô đến Mỹ thì vừa đúng lúc sự nghiệp của Đường Tĩnh Châu tụt dốc rồi đến Mỹ để đào tạo chuyên sâu.
Nghĩ đến lần gặp gỡ đầu tiên cũng là duyên phận, ngày thứ ba Doãn Hoan đến Mỹ thì ra ngoài ăn cơm, trên đường trở về thì bị mất ví tiền một cách khó hiểu. Trên người không có đồng nào, một người mù đường như cô mà muốn quay về chỗ mình ở trong tình huống như vậy chính là một chuyện không thực tế. Bị lừa đến đây vốn đã đủ khổ sở rồi, còn gặp phải chuyện như vậy nên Doãn Hoan sụp đổ ngay tại chỗ, cô ngồi xổm ở bên lề đường mà khóc.
Đúng lúc này Đường Tĩnh Châu đi ngang qua dừng lại, ngồi xổm bên cạnh cô đưa nước rồi còn đưa khăn tay cho cô, nghe cô nói nửa tiếng mới hiểu rõ nguyên nhân, thế là không nói hai lời đã lấy ví ra nhét hết tiền mặt vào trong tay cô.
Nghĩ tới đây Doãn Hoan không khỏi bật cười, khi đó anh Châu cũng thật ngốc, bản thân cũng sắp không có cơm để ăn rồi mà còn rảnh rỗi quan tâm đến cô, thật sự là… ấm áp như người nhà.
Đinh Đinh ước ao ghen tị đủ kiểu, cô ấy đến Mỹ lâu như vậy, đừng nói là một chàng trai ấm áp, gặp một anh chàng nào đẹp trai cũng khó rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy đã thề với A Triệt nhà mình, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khác người, cô ấy phải cố gắng làm gương thật tốt.
Hai người lại hàn huyên mấy chuyện thường ngày, Đinh Đinh lại oán giận Doãn Hoan một lát, sau đó nghĩ đến việc Doãn Hoan còn phải nghỉ ngơi nên đã cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại thì nhận được tin nhắn từ một số lạ, cô nghi ngờ mở ra, chỉ thấy tin nhắn viết: “Lâu rồi không gặp, bé đáng yêu!”
Bé đáng yêu?
Chỉ có người kia mới có thể viết ra cái xưng hô buồn nôn này thôi, Doãn Hoan thở dài, vừa nhớ nhung nhưng cũng vừa bất đắc dĩ, sau đó nhanh chóng trả lời lại bằng một tin nhắn:
“Lâu rồi không gặp, sao đột nhiên nhớ đến tôi vậy?”
Cô còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì tiếng thông báo tin nhắn đã vang lên, mở ra xem thì thấy: “Làm gì có đột nhiên, lúc nào tôi cũng nhớ về cậu, chỉ có cậu không biết mà thôi.”
Doãn Hoan có thể cảm nhận được ý trêu đùa trong đoạn văn bản này dù cách một cái màn hình, cô lườm một cái rồi đáp trả: “Thật sự muốn đăng cái dáng vẻ không đứng đắn này của cậu lên mạng để cho mấy fan hâm mộ của cậu xem, để họ mở mang tầm mắt về bộ mặt thật của Đường Tĩnh Châu.”
Đường Tĩnh Châu biết Doãn Hoan nổi nóng nên không dám trêu cô nữa, thay đổi đề tài, hỏi: “Chẳng phải cậu trở về để tìm anh trai thanh mai trúc mã sao, thế nào đã vớt vào tay chưa?”
Doãn Hoan nghe vậy thì mặt đỏ lên, hơi tự hào nhắn lại: “Cô cả nhà họ Doãn tự mình ra tay sao anh ấy có thể chạy trốn được~”
Khuôn mặt dịu dàng của Đường Tĩnh Châu ngẩn ra khi nhìn thấy tin nhắn này, đôi mắt phượng nhỏ dài hơi rủ xuống, giấu đi vẻ mất mát trong mắt, một lát sau mới đáp lại: “Vậy chúc mừng em, được như mong muốn.”
Doãn Hoan nghĩ đến Lục Hoài Vũ thì không nhịn được mà nhe răng cười, nhắn lại: “Cảm ơn, cũng chúc cậu sớm tìm được nửa kia của mình.”
Đường Tĩnh Châu cười giễu cợt một tiếng, lắc đầu: “Thôi không nói cái này nữa, tháng sau tôi sẽ lưu diễn ở Trung Quốc, nếu cậu không ngại thì tôi đến thăm cậu được không?”
Doãn Hoan nghe vậy thì vô cùng vui mừng, cũng lâu rồi họ chưa gặp nhau kể từ lúc chia tay ở Mỹ, cô cảm thấy rất tốt khi có thể gặp mặt vào thời điểm mình tốt nhất, vì vậy trả lời: “Được á, khi nào đến tôi mời cậu đi ăn món đặc sản phổ biến ở đây!”
Đường Tĩnh Châu cong môi cười: “Nói lời giữ lời.”
Doãn Hoan: “ Ừm, nói lời giữ lời.”
…
Vào ngày 30 Tết âm lịch, Doãn Hoan lén giấu ba mẹ mua vé đi Mỹ.
Sau quãng đường đầy trăn trở thì cũng tới thành phố mà Lục Hoài Vũ sinh sống, lúc cô đến thời tiết âm u còn có tuyết nhỏ rơi, Doãn Hoan chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu cam, vừa ra khỏi máy bay thì đã hắt xì liên tục.
Cô gọi cho Đinh Đinh, sau khi hỏi địa chỉ nhà Lục Hoài Vũ thì bắt taxi đi đến địa điểm.
Mấy năm gần đây, nhà họ Lục vẫn luôn phát triển việc làm ăn ở bên Mỹ, Lục Hoài Vũ lấy danh nghĩa đi học tập để đến đây điều tra nghiên cứu thị trường mà thôi, công việc bận lu bu nên có thể mấy ngày mấy đêm không nhìn thấy được người.
Doãn Hoan không muốn quấy rầy chuyện công việc của anh, hơn nữa cũng muốn cho anh niềm vui bất ngờ, nên không gọi điện trước, một mình đợi ở dưới nhà anh, xem chú hề biểu diễn ở bên đường.
Sắc trời càng ngày càng tối, tuyết cũng rơi càng lớn, Doãn Hoan ngồi trên ghế dài đã lạnh đến mức tay chân đau nhức, đúng lúc này một chiếc xe thương vụ màu đen đã đi qua lập tức lùi lại, không đợi xe dừng hoàn toàn thì cửa xe đã bị kéo ra, sau đó một bóng người đẹp trai ra ngoài, nhanh chóng sải bước đến chỗ Doãn Hoan.
Doãn Hoan mơ mơ màng màng cảm thấy trước mặt mình có một bóng đen bao phủ, vừa định ngẩng đầu lên thì đã bị ôm vào trong một lồng ngực nóng hầm hập.
Cánh tay Lục Hoài Vũ ôm cô càng càng càng chặt, hận không thể hòa tan cô vào trong thân thể của mình. Anh cảm giác được khuôn mặt nhỏ dán vào cổ mình lạnh đến mức gần như không có tí độ ấm nào, lập tức hỏi:
“Đến bao lâu rồi?”
Doãn Hoan lạnh đến mức môi với răng đều run bần bật, cố gắng nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Quên mất rồi, từ hửng đông cho đến trời tối… Rất lâu rồi.”
Lục Hoài Vũ chỉ cảm thấy trái tim như đang rỉ máu, buông cô ra rồi cởi áo khoác của mình và bọc cô vào bên trong, sau đó bế cô lên thả vào trong xe, thắt kỹ đai an toàn rồi anh mới lên xe, khởi động xe về nhà.
Sau khi đỗ xe xong, Lục Hoài Vũ lại ôm cô ra khỏi xe, ôm thẳng đến sô pha trong phòng khách nhà mình rồi mới nhẹ nhàng thả cô xuống, sau đó nửa quỳ ở trước người cô tháo giày và tất ra, rồi nhét đôi chân nhỏ lạnh lẽo kia vào trong ngực mình.
“Sao không gọi điện cho anh?”
Giọng nói của Lục Hoài Vũ khàn khàn, Doãn Hoan vô cùng thân thuộc với anh nên nghe xong cũng biết anh đang tức giận.
“Em muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh, ai biết anh lại trở về muộn như vậy.”
Doãn Hoan nhếch nhếch miệng, đôi mắt hạnh tròn tròn chớp chớp nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.
Lâu rồi không gặp Lục Hoài Vũ vô cùng vô cùng nhớ Doãn Hoan, vào giây phút khi anh nhìn thấy Doãn Hoan ngồi trên ghế dài run bần bật thì trong lòng chỉ còn ngạc nhiên và lo lắng.
Nếu bảo bây giờ tức giận thì chi bằng nói là anh đau lòng sẽ đúng hơn, anh đưa tay ra sờ sờ khuôn mặt nhỏ tái nhợt Doãn Hoan. Doãn Hoan liếm đôi môi khô ráp, nhìn anh đầy lo lắng, chỉ lo anh thật sự tức giận.
Đôi mắt màu đen của anh nổi lên gợn sóng khi nhìn thấy động tác của cô, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của cô, môi mỏng hơi cong lên, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Doãn Hoan biết anh muốn làm gì, bàn tay bấu chặt lấy chăn mỏng trên sô pha, khịt khịt chiếc mũi không thông lắm, nhắm mắt lại chờ đợi anh đến gần.
Ngay lúc môi mỏng của Lục Hoài Vũ sắp đụng vào đôi môi hồng nhạt của Doãn Hoan, chỉ thấy Doãn Hoan bỗng mở mắt ra hít sâu một hơi, rồi hắt xì một cái chấn động trời đất…
“Hắt xì!”
Trong chốc lát Lục Hoài Vũ không phản ứng kịp, sững sờ bị Doãn Hoan hắt xì phun đầy mặt.
Lục Hoài Vũ: “…”
Doãn Hoan hắt xì xong thì nhìn thấy Lục Hoài Vũ nhắm hai mắt bày ra dáng vẻ sống không còn luyến tiếc, cô suýt chút nữa đã bật khóc, lãng mạn đâu? Một nụ hôn lãng mạn đầy tình cảm mãnh liệt sau khi xa cách bao lâu đâu?
Đều tại cái hắt xì của cô làm hỏng mất rồi.
Cô kéo khăn giấy trên khay trà liên tục lau mặt Lục Hoài Vũ mấy lần, cuối cùng nhìn anh đầy áy náy, mỉm môi hỏi:
“Cái kia, mũi em không thoải mái, anh còn muốn hôn không?”
Lục Hoài Vũ vươn tay đỡ trán, sau khi hít sâu ổn định tâm trạng thì bất đắc dĩ duỗi tay ôm Doãn Hoan vào trong ngực, nói với cô:
“Ôm như vậy một lát đi.”
Doãn Hoan: Bạn trai tôi bị cái hắt xì của tôi ám ảnh không còn dám hôn tôi, phải làm sao bây giờ?
phải làm sao bây giờ?
Chờ online, rất gấp.
Hết chương 23.
Khi học năm hai, vì buồn chán nên Doãn Hoan đã cùng đi làm thêm với bọn Thẩm Lộ, ngày thường cùng đi ăn và dạo phố với hai người họ nên thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Lúc gần Tết, Doãn Hoan nhận được một gói hàng bí ẩn, mới đầu cô còn tưởng rằng có ai đó đùa dai, kết quả vừa mở ra thì thấy là chiếc đĩa nhạc mới nhất do đội trưởng nhóm nhạc Hàn Quốc nổi tiếng gửi cho cô, nó còn chưa được phát hành trên thị trường.
Doãn Hoan cầm địa nhạc lên xem đi xem lại, cuối cùng lấy điện thoại ra chụp một tấm và up lên weibo, hơn nữa còn ghi chú: Cảm ơn anh Châu gửi quà mừng năm mới!
Chưa đến một tiếng đã được gần chục nghìn lượt like, bình luận thì nhiều không đếm xuể, đa số đều là lời nhắn của các thiếu nữ: Wow! Hâm mộ quá đi, thật sự là Chúc Chúc tặng sao? Mình cũng muốn!
Ngoài hâm mộ ra thì cũng có không ít người mỉa mai: Xì, còn bảo là anh Châu tặng nữa, sao cô không nói là Ngọc Hoàng Đại Đế tặng luôn đi, cô chắc chắn nhóm XX có album này sao? Làm giả cũng nên làm giống một chút chứ!
Có một bạn đáng yêu vào phản bác: Lầu trên là fan chân chính của XX thật sao? Mấy tháng trước họ đã bắt đầu tuyên truyền cho album này rồi, chỉ là không biết cái của chủ topic là thật hay giả thôi, có một sự thật đau lòng rằng tôi chỉ muốn nói là… tôi cũng muốn có! ( ‘ω ‘)
Bài đăng weibo này quá hot nên đã bị Đinh Đinh nhìn thấy trong lúc đang lướt điện thoại, lại còn là người quen đăng, lúc trước cũng vì Amway của Doãn Hoan nên cô ấy mới chú ý đến nhóm xx, hiện tại cũng nhiệt tình theo đuổi bọn họ, nên nhịn không được mà trào phúng:
“Mới mấy tháng không gặp mà sao cậu đã học được cách nói khoác rồi, có mấy người cậu quen mà mình không biết đâu, nếu như quyển album này là Chúc Chúc gửi cho cậu thật thì mình sẽ phát sóng trực tiếp ăn shit!”
Đinh Đinh nhìn bình luận được up lên mà hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy bản thân thật ngầu, người khác không biết lẽ nào cô ấy còn không biết Doãn Hoan sao? Chắc chắn không phải Chúc Chúc đáng yêu gửi cho Doãn Hoan được.
Chưa đầy một phút sau khi Đinh Đinh đăng xong bình luận thề son sắt, bài weibo của Doãn Hoan được Đường Tĩnh Châu – nhóm trưởng nhóm xx tự mình like.
Đám người canh weibo chờ chủ topic bị vả mặt lập tức sững sờ…
Đinh Đinh: “…”
Chưa đến năm phút sau, Đường Tĩnh Châu xuất hiện lần nữa và trả lời bình luận: Quen dần đi.
Trong chớp mắt, weibo của Doãn Hoan lại bị oanh tạc lần thứ hai, những người nói cô làm giả đều biến mất không thấy hình bóng, giờ chỉ còn lại những fan hâm mộ quỳ lạy cầu xin album ký tên.
Doãn Hoan vẫn luôn chú ý đến tình hình không ngờ rằng mình chỉ tiện tay đăng một bài weibo mà lại xôn xao như vậy, sau đó nhìn thấy tuyên bố “ăn shit” của Đinh Đinh bị đẩy lên đầu thì Doãn Hoan chỉ biết cười ra tiếng heo kêu.
Cô vừa cười vừa trả lời bình luận: Ngồi đợi phát sóng trực tiếp.
Đám người hóng hớt vừa thấy chủ topic ló dạng là lập tức cùng xếp hàng: Ngồi đợi phát sóng trực tiếp +1.
Ngồi đợi +2
Ngồi đợi +3
Ngồi đợi +10086…
Chưa đợi Doãn Hoan cười xong thì đã nhận được điện thoại của Đinh Đinh gọi đến, cô nhanh chóng ấn nhận, chỉ nghe Đinh Đinh ở bên kia gào thét:
“Hoan Hoan, cậu xấu xa ghê, kéo nhiều người bắt nạt mình như vậy!”
Doãn Hoan cười khanh khách đáp lại: “Mình có bắt nạt cậu đâu, là tự cậu nói mà.”
Đinh Đinh lầm bầm:
“Còn không phải tại cậu, nếu như cậu nói cậu quen biết Đường Tĩnh Châu cho mình biết từ sớm thì mình sẽ không thề độc rồi, nói đến đây mình còn muốn hỏi một câu, cậu thật sự quen biết anh ấy sao?”
Lúc trước khi cô đến Mỹ thì vừa đúng lúc sự nghiệp của Đường Tĩnh Châu tụt dốc rồi đến Mỹ để đào tạo chuyên sâu.
Nghĩ đến lần gặp gỡ đầu tiên cũng là duyên phận, ngày thứ ba Doãn Hoan đến Mỹ thì ra ngoài ăn cơm, trên đường trở về thì bị mất ví tiền một cách khó hiểu. Trên người không có đồng nào, một người mù đường như cô mà muốn quay về chỗ mình ở trong tình huống như vậy chính là một chuyện không thực tế. Bị lừa đến đây vốn đã đủ khổ sở rồi, còn gặp phải chuyện như vậy nên Doãn Hoan sụp đổ ngay tại chỗ, cô ngồi xổm ở bên lề đường mà khóc.
Đúng lúc này Đường Tĩnh Châu đi ngang qua dừng lại, ngồi xổm bên cạnh cô đưa nước rồi còn đưa khăn tay cho cô, nghe cô nói nửa tiếng mới hiểu rõ nguyên nhân, thế là không nói hai lời đã lấy ví ra nhét hết tiền mặt vào trong tay cô.
Nghĩ tới đây Doãn Hoan không khỏi bật cười, khi đó anh Châu cũng thật ngốc, bản thân cũng sắp không có cơm để ăn rồi mà còn rảnh rỗi quan tâm đến cô, thật sự là… ấm áp như người nhà.
Đinh Đinh ước ao ghen tị đủ kiểu, cô ấy đến Mỹ lâu như vậy, đừng nói là một chàng trai ấm áp, gặp một anh chàng nào đẹp trai cũng khó rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy đã thề với A Triệt nhà mình, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khác người, cô ấy phải cố gắng làm gương thật tốt.
Hai người lại hàn huyên mấy chuyện thường ngày, Đinh Đinh lại oán giận Doãn Hoan một lát, sau đó nghĩ đến việc Doãn Hoan còn phải nghỉ ngơi nên đã cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại thì nhận được tin nhắn từ một số lạ, cô nghi ngờ mở ra, chỉ thấy tin nhắn viết: “Lâu rồi không gặp, bé đáng yêu!”
Bé đáng yêu?
Chỉ có người kia mới có thể viết ra cái xưng hô buồn nôn này thôi, Doãn Hoan thở dài, vừa nhớ nhung nhưng cũng vừa bất đắc dĩ, sau đó nhanh chóng trả lời lại bằng một tin nhắn:
“Lâu rồi không gặp, sao đột nhiên nhớ đến tôi vậy?”
Cô còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì tiếng thông báo tin nhắn đã vang lên, mở ra xem thì thấy: “Làm gì có đột nhiên, lúc nào tôi cũng nhớ về cậu, chỉ có cậu không biết mà thôi.”
Doãn Hoan có thể cảm nhận được ý trêu đùa trong đoạn văn bản này dù cách một cái màn hình, cô lườm một cái rồi đáp trả: “Thật sự muốn đăng cái dáng vẻ không đứng đắn này của cậu lên mạng để cho mấy fan hâm mộ của cậu xem, để họ mở mang tầm mắt về bộ mặt thật của Đường Tĩnh Châu.”
Đường Tĩnh Châu biết Doãn Hoan nổi nóng nên không dám trêu cô nữa, thay đổi đề tài, hỏi: “Chẳng phải cậu trở về để tìm anh trai thanh mai trúc mã sao, thế nào đã vớt vào tay chưa?”
Doãn Hoan nghe vậy thì mặt đỏ lên, hơi tự hào nhắn lại: “Cô cả nhà họ Doãn tự mình ra tay sao anh ấy có thể chạy trốn được~”
Khuôn mặt dịu dàng của Đường Tĩnh Châu ngẩn ra khi nhìn thấy tin nhắn này, đôi mắt phượng nhỏ dài hơi rủ xuống, giấu đi vẻ mất mát trong mắt, một lát sau mới đáp lại: “Vậy chúc mừng em, được như mong muốn.”
Doãn Hoan nghĩ đến Lục Hoài Vũ thì không nhịn được mà nhe răng cười, nhắn lại: “Cảm ơn, cũng chúc cậu sớm tìm được nửa kia của mình.”
Đường Tĩnh Châu cười giễu cợt một tiếng, lắc đầu: “Thôi không nói cái này nữa, tháng sau tôi sẽ lưu diễn ở Trung Quốc, nếu cậu không ngại thì tôi đến thăm cậu được không?”
Doãn Hoan nghe vậy thì vô cùng vui mừng, cũng lâu rồi họ chưa gặp nhau kể từ lúc chia tay ở Mỹ, cô cảm thấy rất tốt khi có thể gặp mặt vào thời điểm mình tốt nhất, vì vậy trả lời: “Được á, khi nào đến tôi mời cậu đi ăn món đặc sản phổ biến ở đây!”
Đường Tĩnh Châu cong môi cười: “Nói lời giữ lời.”
Doãn Hoan: “ Ừm, nói lời giữ lời.”
…
Vào ngày 30 Tết âm lịch, Doãn Hoan lén giấu ba mẹ mua vé đi Mỹ.
Sau quãng đường đầy trăn trở thì cũng tới thành phố mà Lục Hoài Vũ sinh sống, lúc cô đến thời tiết âm u còn có tuyết nhỏ rơi, Doãn Hoan chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu cam, vừa ra khỏi máy bay thì đã hắt xì liên tục.
Cô gọi cho Đinh Đinh, sau khi hỏi địa chỉ nhà Lục Hoài Vũ thì bắt taxi đi đến địa điểm.
Mấy năm gần đây, nhà họ Lục vẫn luôn phát triển việc làm ăn ở bên Mỹ, Lục Hoài Vũ lấy danh nghĩa đi học tập để đến đây điều tra nghiên cứu thị trường mà thôi, công việc bận lu bu nên có thể mấy ngày mấy đêm không nhìn thấy được người.
Doãn Hoan không muốn quấy rầy chuyện công việc của anh, hơn nữa cũng muốn cho anh niềm vui bất ngờ, nên không gọi điện trước, một mình đợi ở dưới nhà anh, xem chú hề biểu diễn ở bên đường.
Sắc trời càng ngày càng tối, tuyết cũng rơi càng lớn, Doãn Hoan ngồi trên ghế dài đã lạnh đến mức tay chân đau nhức, đúng lúc này một chiếc xe thương vụ màu đen đã đi qua lập tức lùi lại, không đợi xe dừng hoàn toàn thì cửa xe đã bị kéo ra, sau đó một bóng người đẹp trai ra ngoài, nhanh chóng sải bước đến chỗ Doãn Hoan.
Doãn Hoan mơ mơ màng màng cảm thấy trước mặt mình có một bóng đen bao phủ, vừa định ngẩng đầu lên thì đã bị ôm vào trong một lồng ngực nóng hầm hập.
Cánh tay Lục Hoài Vũ ôm cô càng càng càng chặt, hận không thể hòa tan cô vào trong thân thể của mình. Anh cảm giác được khuôn mặt nhỏ dán vào cổ mình lạnh đến mức gần như không có tí độ ấm nào, lập tức hỏi:
“Đến bao lâu rồi?”
Doãn Hoan lạnh đến mức môi với răng đều run bần bật, cố gắng nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Quên mất rồi, từ hửng đông cho đến trời tối… Rất lâu rồi.”
Lục Hoài Vũ chỉ cảm thấy trái tim như đang rỉ máu, buông cô ra rồi cởi áo khoác của mình và bọc cô vào bên trong, sau đó bế cô lên thả vào trong xe, thắt kỹ đai an toàn rồi anh mới lên xe, khởi động xe về nhà.
Sau khi đỗ xe xong, Lục Hoài Vũ lại ôm cô ra khỏi xe, ôm thẳng đến sô pha trong phòng khách nhà mình rồi mới nhẹ nhàng thả cô xuống, sau đó nửa quỳ ở trước người cô tháo giày và tất ra, rồi nhét đôi chân nhỏ lạnh lẽo kia vào trong ngực mình.
“Sao không gọi điện cho anh?”
Giọng nói của Lục Hoài Vũ khàn khàn, Doãn Hoan vô cùng thân thuộc với anh nên nghe xong cũng biết anh đang tức giận.
“Em muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh, ai biết anh lại trở về muộn như vậy.”
Doãn Hoan nhếch nhếch miệng, đôi mắt hạnh tròn tròn chớp chớp nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.
Lâu rồi không gặp Lục Hoài Vũ vô cùng vô cùng nhớ Doãn Hoan, vào giây phút khi anh nhìn thấy Doãn Hoan ngồi trên ghế dài run bần bật thì trong lòng chỉ còn ngạc nhiên và lo lắng.
Nếu bảo bây giờ tức giận thì chi bằng nói là anh đau lòng sẽ đúng hơn, anh đưa tay ra sờ sờ khuôn mặt nhỏ tái nhợt Doãn Hoan. Doãn Hoan liếm đôi môi khô ráp, nhìn anh đầy lo lắng, chỉ lo anh thật sự tức giận.
Đôi mắt màu đen của anh nổi lên gợn sóng khi nhìn thấy động tác của cô, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của cô, môi mỏng hơi cong lên, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Doãn Hoan biết anh muốn làm gì, bàn tay bấu chặt lấy chăn mỏng trên sô pha, khịt khịt chiếc mũi không thông lắm, nhắm mắt lại chờ đợi anh đến gần.
Ngay lúc môi mỏng của Lục Hoài Vũ sắp đụng vào đôi môi hồng nhạt của Doãn Hoan, chỉ thấy Doãn Hoan bỗng mở mắt ra hít sâu một hơi, rồi hắt xì một cái chấn động trời đất…
“Hắt xì!”
Trong chốc lát Lục Hoài Vũ không phản ứng kịp, sững sờ bị Doãn Hoan hắt xì phun đầy mặt.
Lục Hoài Vũ: “…”
Doãn Hoan hắt xì xong thì nhìn thấy Lục Hoài Vũ nhắm hai mắt bày ra dáng vẻ sống không còn luyến tiếc, cô suýt chút nữa đã bật khóc, lãng mạn đâu? Một nụ hôn lãng mạn đầy tình cảm mãnh liệt sau khi xa cách bao lâu đâu?
Đều tại cái hắt xì của cô làm hỏng mất rồi.
Cô kéo khăn giấy trên khay trà liên tục lau mặt Lục Hoài Vũ mấy lần, cuối cùng nhìn anh đầy áy náy, mỉm môi hỏi:
“Cái kia, mũi em không thoải mái, anh còn muốn hôn không?”
Lục Hoài Vũ vươn tay đỡ trán, sau khi hít sâu ổn định tâm trạng thì bất đắc dĩ duỗi tay ôm Doãn Hoan vào trong ngực, nói với cô:
“Ôm như vậy một lát đi.”
Doãn Hoan: Bạn trai tôi bị cái hắt xì của tôi ám ảnh không còn dám hôn tôi, phải làm sao bây giờ?
phải làm sao bây giờ?
Chờ online, rất gấp.
Hết chương 23.