Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em
Chương 25
Sở Phỉ từ phòng bao đi ra, không rên một tiếng cầm lấy thuốc lá dành cho nữ ở trên bàn, rút một cây bậc lửa, đầu ngón tay đỏ thẫm được ánh lửa phác hoạ đến mê hoặc và quyến rũ.Hút hai hơi, một giọng nói lạnh lùng từ trong làn khói truyền tới: "Vi Vi.""Ừm?" Tô Nghê từ trong hình ảnh của Dịch Trạch Viễn thoát ra, làm bộ không có việc gì ngẩng đầu lên: "Sao vậy?""Sao vậy?" Sở Phỉ lặp lại lời nói của cô, âm cuối dương cao.Cô ấy đi đến cạnh Tô Nghê, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt sắc bén: "Người đàn ông trong phòng bao kia, đừng nói với tôi cô không quen.""..."Mí mắt Tô Nghê ẩn ẩn nhảy lên, cô nỗ lực che dấu cảm xúc khác thường, biểu tình nhàn nhạt: "Ừm, quen.""Chỉ đơn giản là quen thôi?" Sở Phỉ mang theo ý vị không rõ nhìn cô, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay thon dài dừng lại một lát. Cô ấy bỗng nhiên cúi người đến gần cô, bình tĩnh hỏi: "Vậy cô có quen Tô Nghê không?".Sở Phỉ là nữ tiếp viên mới đầu bảng của câu lạc bộ đêm, diện mạo xinh đẹp nhưng tính tình rất kém, tuy vậy cô ấy vẫn được vô số tên ăn chơi trác táng để mắt tới, còn được phong cho danh hiệu hoa hồng nhỏ nóng bỏng.Trước khi tới câu lạc bộ đêm cô ấy làm việc chăm sóc sắc đẹp ở Big Rich, cũng chính là em út trong đội hình thất tiên nữ, cực phẩm trong miệng đại tiên nữ.Tô Nghê muốn tránh Dịch Trạch Viễn, nhưng cô biết với thủ đoạn của anh nếu dùng thân phận thật thì không quá ba ngày sẽ bị tìm thấy, cho nên có một đoạn thời gian dài cô không tìm được công việc.Thẳng đến một lần, khi đi qua cửa câu lạc bộ đêm cô gặp được Sở Phỉ.Cũng giống như đại tiên nữ Sở Phỉ là người nhận ra cô trước, các cô ấy tuy làm trong ngành công nghiệp xám, nhưng con người họ rất hào sảng chân thành, biết Tô Nghê đang tìm công việc cô ấy không nói hai lời kéo cô tới câu lạc bộ đêm, mạnh mẽ buộc ông chủ để cô làm trợ lý cho mình, cũng là một người bạn đồng hành.Câu lạc bộ đêm xã giao nhiều, Sở Phỉ thường xuyên phải uống rượu, ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy người đàn ông có ý định ăn bớt. Tô Nghê liền lấy cái tên giả "Vi Vi" đi theo chăm sóc, bảo vệ cô ấy.Vốn tưởng rằng cuộc sống yên ổn sẽ trôi qua như vậy, không nghĩ tới hôm nay Dịch Trạch Viễn đột nhiên xuất hiện.Vì vở kịch ở Big Rich, Sở Phỉ từng hỏi qua Tô Nghê có quan hệ gì với Dịch Trạch Viễn.
Tô Nghê chỉ đáp —— bạn bè bình thường.Sở Phỉ sớm đã không có hứng thú với đàn ông, duy chỉ có lần đó, sau khi thấy Dịch Trạch Viễn—— thất tiên nữ đã động "phàm tâm". Cô ấy từng trêu ghẹo bảo Tô Nghê làm người nối duyên cho mình.Cho nên, lúc nhìn thấy người đàn ông này gọi mình Sở Phỉ đã mừng rỡ như điên, gần như nhận định giữa bọn họ nhất định có duyên phận, nhưng không ngờ khi cô đi vào tự giới thiệu bản thân Dịch Trạch Viễn chỉ nói một chữ.[ Cút. ]Sau đó thì nhìn thấy anh đi tìm giám đốc lớn tiếng hỏi Tô Nghê ở đâu, người phụ nữ vừa vào phòng kia đang ở đâu.Sở Phỉ mờ mịt đi theo phía sau anh, nghe xong toàn bộ mới nhớ ra một chuyện —— vừa rồi trong lúc trang điểm, vì sợ khách chờ lâu cô đã bảo Vi Vi tới báo một tiếng..Sở Phỉ cười nhạt, ngón trỏ nhẹ nhàng gảy tàn thuốc: "Tên thật của cô là Tô Nghê đúng không."Tô Nghê có chút áy náy, yên lặng vài giây rồi gật đầu: "Thực xin lỗi, là tôi giấu cô."Sở Phỉ quay mặt đi, nhìn không ra là khó chịu vì bị Dịch Trạch Viễn cự tuyệt, hay là phẫn nộ vì bị Tô Nghê lừa gạt.Một lát sau, cô ấy quay đầu lại: "Anh ta thích cô?""..."Thấy Tô Nghê không nói lời nào, Sở Phỉ giống như hiểu rõ cái gì: "Cô cũng thích anh ta?"Tô Nghê nhìn đôi mắt cô ấy, miệng khẽ giật giật, không nói nên lời.Ai cũng không biết, chữ thích này đối với cô có bao nhiêu nặng nề.Nặng nề đến mức chính cô cũng không dám thừa nhận.Hai người phụ nữ yên lặng với những tâm sự riêng.Không biết qua bao lâu Sở Phỉ dập tắt điếu thuốc, đối với không khí nhàn nhạt mở miệng: "Vừa rồi tôi đã hỏi qua giám đốc, người gọi tôi là bạn của anh ta.""A." Cô ấy tự giễu: "Anh ta căn bản không biết tôi."Nghe vậy, Tô Nghê trong lòng gợn sóng phập phồng, nỗi vướng mắc tích tụ dưới đáy lòng cả đêm vì những lời này lặng lẽ tản ra.Tâm trạng căng thẳng tuy rằng thoáng thả lỏng, nhưng cảm xúc vẫn không thể thoát khỏi cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Dịch Trạch Viễn. Cả người cô nôn nóng tựa như kim đâm ở phía sau lưng, rõ ràng đứng ngồi không yên, tâm phiền ý loạn, nhưng chỉ có thể bức ép chính mình không đi xem, không thèm nghĩ.Sở Phỉ gần như không thể phát hiện thở dài vài tiếng, đứng lên đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại, cánh tay nhẹ nhàng chạm vào cô: "Không đi?"Tô Nghê thất thần nhìn cô ấy: "Đi đâu?""Cô cho rằng anh ta biết cô ở đây, câu lạc bộ còn dám đắc tội không giao người ra ư."Sở Phỉ cởi áo khoác trên người, cúi đầu nhẹ nhàng sửa sang lại chiếc váy ren, đường cong gợi cảm như ẩn như hiện, minh diễm động lòng người.Cô ấy nhàn nhạt nhắc nhở: "Trước khi mọi chuyện chưa lớn cô nhanh kết thúc đi."Nói xong cô ấy dẫm giày cao gót đi tiếp vị khách tiếp theo.Tô Nghê giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe Sở Phỉ, một mình đi vào phòng bao.Vừa đi đến cửa Tô Nghê đã thấy rất nhiều người vây quanh căn phòng trước mặt khe khẽ nói nhỏ. Cô không khỏi tăng nhanh bước chân, tới gần mới biết được ——Dịch Trạch Viễn gọi một bàn đầy rượu, muốn một trăm cái ly không.Câu lạc bộ này mới mở không bao lâu, ông chủ là người nơi khác tới, sợ nhất chính là đắc tội mấy người phú nhị đại, tùy tiện dùng tiền cũng có thể khiến ông ta phải đóng cửa.Ông ta ở một bên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, cười nịnh nọt: "Dịch công tử, một người uống từng này có phải hơi nhiều không..."
"Chừng nào thì ông đưa người tới, khi nào thì kết thúc."Dịch Trạch Viễn không chút hoang mang rót đầy một ly rượu mạnh, đưa cho ông chủ: "Tới, uống."Ông chủ run rẩy tiếp nhận, muốn khóc.Dịch Trạch Viễn mặt vô biểu tình cùng ông ta chạm ly, uống một hơi cạn sạch.Người vây xem chen đầy bên ngoài cửa phòng, cứ như vậy mấy chục phút sau những chiếc ly không càng ngày càng nhiều.Người được phái đi tìm người trở về nói cho ông ta biết đã tìm khắp câu lạc bộ nhưng không tìm thấy người phụ nữ tên Tô Nghê. Ông ta suy nghĩ bữa rượu này không thể nào dứt rồi.Ông ta dứt khoát ngã vào một bên giả vờ say.Dịch Trạch Viễn cũng không thèm để ý, tiếp tục tự rót tự uống, đối với đám người vây nhìn như không thấy.Anh không buông tay.Anh muốn đánh cuộc một lần.Đánh cuộc vào tình cảm của cô, đánh cuộc cô để ý.Tô Nghê cách một đám người nhìn Dịch Trạch Viễn, gần nửa năm không gặp khuôn mặt vốn thanh tuấn của anh rõ ràng đã gầy hơn rất nhiều.Người đàn ông này một ly tiếp một ly làm càn phóng túng, chính là cố ý làm cho cô xem.Tô Nghê nhăn chặt mi.Anh chắc chắn cô sẽ không tha, sẽ đau lòng.Thở dài, đúng như anh mong muốn, Tô Nghê quả thật đã mềm lòng. Cô đi về phía trước hai bước, ở trong đám người vạch ra một khe hở, người phía trước nhanh chóng tản ra hai bên.Dưới chân cô dừng lại, kinh ngạc nhìn vào trong, thế nhưng nhìn thấy Dịch Trạch Viễn đứng lên đi tới cửa.Thì ra anh đã thấy mình?Tô Nghê có chút kinh ngạc, đã quên mất phản ứng, thẳng tắp đứng ở chỗ đó mặt đối mặt với Dịch Trạch Viễn. Cô nhìn anh từng bước một tới gần, tim đập nhanh hơn.Như là chứng kiến một hồi tuồng từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng tới đoạn cao trào, đám người ồn ào tự động tản ra, nhường đường vì sự lộ diện của nữ chính.Dịch Trạch Viễn đi đến trước mặt Tô Nghê lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện, ánh mắt trìu mến.Chung quanh trở nên yên tĩnh, mọi người nín thở chờ đợi anh tỏ tình.Ngay từ đầu Tô Nghê cảm thấy ánh mắt Dịch Trạch Viễn quá mức nóng bỏng, làm cô không dám nhìn thẳng, nhưng dần dần cô phát hiện ra người đàn ông trước mặt không quá thích hợp.Ánh mắt kia không phải cực nóng, mà là ——Mông lung.Mắt say lờ đờ, mông lung mông lung.Trong lúc cô đang đưa ra phán đoán, người vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.Anh cúi người cẩn thận quan sát Tô Nghê, híp mắt, nghiêm túc vươn ngón trỏ chọc chọc ngực của cô: "Tôi cảnh cáo cô, hoa hồng nhỏ."Tô Nghê:...Dịch Trạch Viễn mang theo biểu tình kiên định, tay đưa lên gương mặt Tô Nghê, dừng một giây rồi dùng sức vỗ bốp bốp hai cái."Tốt nhất cô nên thành thật một chút.""Mau đem Mẫu Dạ Xoa của tôi giao ra đây."
Tô Nghê chỉ đáp —— bạn bè bình thường.Sở Phỉ sớm đã không có hứng thú với đàn ông, duy chỉ có lần đó, sau khi thấy Dịch Trạch Viễn—— thất tiên nữ đã động "phàm tâm". Cô ấy từng trêu ghẹo bảo Tô Nghê làm người nối duyên cho mình.Cho nên, lúc nhìn thấy người đàn ông này gọi mình Sở Phỉ đã mừng rỡ như điên, gần như nhận định giữa bọn họ nhất định có duyên phận, nhưng không ngờ khi cô đi vào tự giới thiệu bản thân Dịch Trạch Viễn chỉ nói một chữ.[ Cút. ]Sau đó thì nhìn thấy anh đi tìm giám đốc lớn tiếng hỏi Tô Nghê ở đâu, người phụ nữ vừa vào phòng kia đang ở đâu.Sở Phỉ mờ mịt đi theo phía sau anh, nghe xong toàn bộ mới nhớ ra một chuyện —— vừa rồi trong lúc trang điểm, vì sợ khách chờ lâu cô đã bảo Vi Vi tới báo một tiếng..Sở Phỉ cười nhạt, ngón trỏ nhẹ nhàng gảy tàn thuốc: "Tên thật của cô là Tô Nghê đúng không."Tô Nghê có chút áy náy, yên lặng vài giây rồi gật đầu: "Thực xin lỗi, là tôi giấu cô."Sở Phỉ quay mặt đi, nhìn không ra là khó chịu vì bị Dịch Trạch Viễn cự tuyệt, hay là phẫn nộ vì bị Tô Nghê lừa gạt.Một lát sau, cô ấy quay đầu lại: "Anh ta thích cô?""..."Thấy Tô Nghê không nói lời nào, Sở Phỉ giống như hiểu rõ cái gì: "Cô cũng thích anh ta?"Tô Nghê nhìn đôi mắt cô ấy, miệng khẽ giật giật, không nói nên lời.Ai cũng không biết, chữ thích này đối với cô có bao nhiêu nặng nề.Nặng nề đến mức chính cô cũng không dám thừa nhận.Hai người phụ nữ yên lặng với những tâm sự riêng.Không biết qua bao lâu Sở Phỉ dập tắt điếu thuốc, đối với không khí nhàn nhạt mở miệng: "Vừa rồi tôi đã hỏi qua giám đốc, người gọi tôi là bạn của anh ta.""A." Cô ấy tự giễu: "Anh ta căn bản không biết tôi."Nghe vậy, Tô Nghê trong lòng gợn sóng phập phồng, nỗi vướng mắc tích tụ dưới đáy lòng cả đêm vì những lời này lặng lẽ tản ra.Tâm trạng căng thẳng tuy rằng thoáng thả lỏng, nhưng cảm xúc vẫn không thể thoát khỏi cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Dịch Trạch Viễn. Cả người cô nôn nóng tựa như kim đâm ở phía sau lưng, rõ ràng đứng ngồi không yên, tâm phiền ý loạn, nhưng chỉ có thể bức ép chính mình không đi xem, không thèm nghĩ.Sở Phỉ gần như không thể phát hiện thở dài vài tiếng, đứng lên đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại, cánh tay nhẹ nhàng chạm vào cô: "Không đi?"Tô Nghê thất thần nhìn cô ấy: "Đi đâu?""Cô cho rằng anh ta biết cô ở đây, câu lạc bộ còn dám đắc tội không giao người ra ư."Sở Phỉ cởi áo khoác trên người, cúi đầu nhẹ nhàng sửa sang lại chiếc váy ren, đường cong gợi cảm như ẩn như hiện, minh diễm động lòng người.Cô ấy nhàn nhạt nhắc nhở: "Trước khi mọi chuyện chưa lớn cô nhanh kết thúc đi."Nói xong cô ấy dẫm giày cao gót đi tiếp vị khách tiếp theo.Tô Nghê giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe Sở Phỉ, một mình đi vào phòng bao.Vừa đi đến cửa Tô Nghê đã thấy rất nhiều người vây quanh căn phòng trước mặt khe khẽ nói nhỏ. Cô không khỏi tăng nhanh bước chân, tới gần mới biết được ——Dịch Trạch Viễn gọi một bàn đầy rượu, muốn một trăm cái ly không.Câu lạc bộ này mới mở không bao lâu, ông chủ là người nơi khác tới, sợ nhất chính là đắc tội mấy người phú nhị đại, tùy tiện dùng tiền cũng có thể khiến ông ta phải đóng cửa.Ông ta ở một bên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, cười nịnh nọt: "Dịch công tử, một người uống từng này có phải hơi nhiều không..."
"Chừng nào thì ông đưa người tới, khi nào thì kết thúc."Dịch Trạch Viễn không chút hoang mang rót đầy một ly rượu mạnh, đưa cho ông chủ: "Tới, uống."Ông chủ run rẩy tiếp nhận, muốn khóc.Dịch Trạch Viễn mặt vô biểu tình cùng ông ta chạm ly, uống một hơi cạn sạch.Người vây xem chen đầy bên ngoài cửa phòng, cứ như vậy mấy chục phút sau những chiếc ly không càng ngày càng nhiều.Người được phái đi tìm người trở về nói cho ông ta biết đã tìm khắp câu lạc bộ nhưng không tìm thấy người phụ nữ tên Tô Nghê. Ông ta suy nghĩ bữa rượu này không thể nào dứt rồi.Ông ta dứt khoát ngã vào một bên giả vờ say.Dịch Trạch Viễn cũng không thèm để ý, tiếp tục tự rót tự uống, đối với đám người vây nhìn như không thấy.Anh không buông tay.Anh muốn đánh cuộc một lần.Đánh cuộc vào tình cảm của cô, đánh cuộc cô để ý.Tô Nghê cách một đám người nhìn Dịch Trạch Viễn, gần nửa năm không gặp khuôn mặt vốn thanh tuấn của anh rõ ràng đã gầy hơn rất nhiều.Người đàn ông này một ly tiếp một ly làm càn phóng túng, chính là cố ý làm cho cô xem.Tô Nghê nhăn chặt mi.Anh chắc chắn cô sẽ không tha, sẽ đau lòng.Thở dài, đúng như anh mong muốn, Tô Nghê quả thật đã mềm lòng. Cô đi về phía trước hai bước, ở trong đám người vạch ra một khe hở, người phía trước nhanh chóng tản ra hai bên.Dưới chân cô dừng lại, kinh ngạc nhìn vào trong, thế nhưng nhìn thấy Dịch Trạch Viễn đứng lên đi tới cửa.Thì ra anh đã thấy mình?Tô Nghê có chút kinh ngạc, đã quên mất phản ứng, thẳng tắp đứng ở chỗ đó mặt đối mặt với Dịch Trạch Viễn. Cô nhìn anh từng bước một tới gần, tim đập nhanh hơn.Như là chứng kiến một hồi tuồng từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng tới đoạn cao trào, đám người ồn ào tự động tản ra, nhường đường vì sự lộ diện của nữ chính.Dịch Trạch Viễn đi đến trước mặt Tô Nghê lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện, ánh mắt trìu mến.Chung quanh trở nên yên tĩnh, mọi người nín thở chờ đợi anh tỏ tình.Ngay từ đầu Tô Nghê cảm thấy ánh mắt Dịch Trạch Viễn quá mức nóng bỏng, làm cô không dám nhìn thẳng, nhưng dần dần cô phát hiện ra người đàn ông trước mặt không quá thích hợp.Ánh mắt kia không phải cực nóng, mà là ——Mông lung.Mắt say lờ đờ, mông lung mông lung.Trong lúc cô đang đưa ra phán đoán, người vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.Anh cúi người cẩn thận quan sát Tô Nghê, híp mắt, nghiêm túc vươn ngón trỏ chọc chọc ngực của cô: "Tôi cảnh cáo cô, hoa hồng nhỏ."Tô Nghê:...Dịch Trạch Viễn mang theo biểu tình kiên định, tay đưa lên gương mặt Tô Nghê, dừng một giây rồi dùng sức vỗ bốp bốp hai cái."Tốt nhất cô nên thành thật một chút.""Mau đem Mẫu Dạ Xoa của tôi giao ra đây."