Thí Thiên Đao
Chương 966: Đối đầu trực diện
- Khoản này lớn đây!
Sở Mặc không kìm nổi, trong lòng âm thầm khen một câu, hành động nhanh chóng của đối phương cũng rất ngoài ý muốn của Sở Mặc.
Sở Mặc đứng ở nơi đó, như đang suy tư điều gì, kỳ thực cũng đang lặng lẽ vận hành thuật Phong Thủy!
- Tuyệt địa thông ư? Sở Mặc nhíu nhíu mày, sau đó trên khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, thầm nghĩ: Quả không hổ là gia tộc lớn căn cơ sâu dày trên Linh giới, ngay cả thủ đoạn như vậy mà cũng biết. Để thiết lập loại trận pháp này thì cần phải tiêu hao lượng tài nguyên kinh người ấy chứ? Nếu giờ ta đổi hướng, không biết bọn họ có tức đến hộc máu hay không?
Sở Mặc nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên tạo thành nét cười, sau đó bước về hướng Tây!
Ba ngàn dặm bên ngoài, một đám tu sĩ nhà Âu Dương lúc này mới nhận được đá truyền tin báo rằng, Sở Mặc đã đi về hướng Tây mất rồi!
- Mẹ kiếp!
Một tu sĩ tức giận chửi đổng lên:
- Tên tiểu súc sinh này có phải đã phát hiện ra chúng ta rồi hay không?
- Tuyệt đối không thể nào! Trên người chúng ta đều mang theo pháp khí ngăn cản thần thức, thằng nhãi kia vốn không thể phát hiện ra bất cứ điểm nào khác lạ được!
Có người nói đầy kiên định.
- Vậy vì sao hắn lại đi về hướng Tây? Mẹ nó, chúng ta đã bố trí gần được một nửa rồi!
- Đứng oán trách nữa, những gì vẫn thu hồi lại được thì thu đi, số còn lại… để tạm đấy đã! May mà chúng ta mang đủ tài nguyên!
Một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao bình tĩnh chỉ huy.
Không lâu sau đó, Sở Mặc liền thấy trên bầu trời ở phương hướng đối diện mình lại lần nữa xuất hiện gợn dao động nhè nhẹ.
Khóe miệng Sở Mặc giương lên một nụ cười lạnh, lại chuyển về hướng Nam, lần này Sở Mặc trực tiếp bay lên không trung, thoạt nhìn như đang đi tuần tra lãnh địa của mình vậy.
Người của Âu Dương gia đang ra sức bày trận bên kia lập tứcchoáng váng, có cảm giác như muốn hộc máu vậy, tên tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao đang làm nhiệm vụ cầm đầu kia lại rít gào đầy giận dữ về phía đá truyền âm:
- Lão tổ tông, các ngươi đang làm cái trò gì vậy? Mau dồn hắn đến phía chúng ta đi! Lần này nếu lại thất bại thì tài nguyên để bày trận của chúng ta không đủ rồi!
Số tài nguyên mà nhà Âu Dương mang tới nhiều nhất cũng chỉ bố trí được hai lần pháp trận quy mô như vậy. Kế hoạch ban đầu của họ là dụ Sở Mặc vào trận. Ai ngờ tên này lại tự mình đi ra, sau đó bay loạn lên khắp nơi như đang bỡn cợt bọn họ vậy. Ngươi nói xem ngươi hết việc rồi sao mà không ngồi ở phủ tu luyện đi, ra ngoài bay lung tung như vậy làm cái gì chứ hả?
Đám người Âu Dương Tác theo sát phía sau ra khỏi thành cũng sốt ruột rồi, lúc này bọn họ bất chấp rút dây động rừng, trực tiếp hiện thân, dùng tốc độ khó tin bay thẳng tới chỗ Sở Mặc!
Gần như tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều nhả hết hơi thở của bản thân ra, nhào về phía Sở Mặc như bầy ong vỡ tổ.
Nếu có thể giải quyết Sở Mặc ngay tại chỗ, thì còn gì bằng! Mà Sở Mặc như là bắt thóp được bọn họ vậy, nháy mắt bay vọt về phía Nam ——
- ---------oOo----------
Tốc độ đó, vậy mà không kém hơn bọn họ chút nào!
Thậm chí còn nhanh hơn!
Toàn thân như một ảo ảnh chỉ chớp mắt… đã bay ra ngoài hơn ngàn dặm!
- Hắn đã sớm biết rồi!
Âu Dương Tác giận dữ gầm lên một tiếng, trực tiếp lấy một món pháp khí ra, đánh về phía Sở Mặc.
- Hắn không sợ uy áp của chúng ta!
Tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao kia cũng gào lên, nhắm về hướng của Sở Mặc.
- Nhất định phải đuổi theo hắn, trấn áp hắn lại!
- Đuổi theo!
Lần này, đám tu sĩ Âu Dương đang bày trận ở hướng Tây hoàn toàn tròn xoe mắt, bọn họ thậm chí còn không biết là có nên bố trí trận pháp tiếp hay không. Bởi vì người kia đã bay vèo về phía Nam mất rồi, hơn nữa, tốc độ của hắn… lại nhanh đến không ngờ!
- Tiếp tục bố trí.
Âu Dương Tác rống lên với đá truyền âm, sau đó toàn thân lửa giận phừng phừng đuổi theo phương hướng của Sở Mặc:
- Tiểu súc sinh… Giết người của nhà Âu Dương ta mà còn muốn chạy sao? Mau đứng lại cho ta!
Âu Dương Tác gầm lên giận dữ, giọng nói như sấm, khiến cả một mảnh trời rung lên vì chấn động! Cẩm Tú Thành đang dần bỏ lại phía sau cũng bị giọng gầm giận dữ này khiến cho run lên bần bật, như đang trải qua một trận động đất vậy. Gần như tất cả mọi người đều sợ tới mặt mày tái nhợt, thậm chí lắm người còn có cảm giác không thở nổi.
Lúc này, hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung trực tiếp phóng hơi thở của bản thân ra, ngăn trở uy áp từ Âu Dương Tác.
Nếu không, chỉ mỗi tiếng gầm này thôi, cũng đã đủ gầm chết rất nhiều dân chúng vô tội trong Cẩm Tú Thành rồi.
Tốc độ của Sở Mặc nhanh tới mức không thể tin nổi, cùng lúc vớiviệc bay vọt đi rất mau chóng, hắn còn không ngừng rải thiên tinh thạch cực phẩm xuống dưới!
Hành động này như thể muốn dùng số tài nguyên cực phẩm đó để phân tán sự chú ý của kẻ thù vậy.
Đám người Âu Dương Tác vốn không bị mắc mưu, cho dù bọn họ cảm nhận được năng lượng cực kỳ hùng mạnh tỏa ra từ những vật mà Sở Mặc ném xuống, thì cũng chỉ thờ ơ.
- Chỉ cần bắt được hắn… chúng ta sẽ có càng nhiều bảo vật hơn!
Âu Dương Tác quát lớn.
- Lão tổ yên tâm, chúng ta biết chừng mực!
Cả đám tu sĩ đồng thanh trả lời.
Lúc này, Sở Mặc đã bay được hơn năm ngàn lý!
Sau đó… không biết vì sao, Sở Mặc đột ngột ngoặt sang hướng Tây.
- Quả nhiên hắn không biết chúng ta có mai phục ở hướng Tây!
Một tu sĩ bên cạnh Âu Dương Tác vui mừng rạng rỡ nói.
- Nhưng nếu giờ hắn bay qua đó thì vốn không tiến vào mai phục của chúng ta được! Một tu sĩ khác nói.
- Đuổi theo trước đã! Để hắn không có một giây nào suy nghĩ và nghỉ ngơi!
Âu Dương Tác lạnh lùng nói:
- Nếu tiến vào Huyễn Thần Giới thì hắn phải bỏ lại cơ thể của mình! Giờ hắn là chạy trời không khỏi nắng rồi!
Nhưng rất nhanh sau đó, đám người nhà Âu Dương liền phát hiện ra điểm bất thường. Bởi vì họ nhận ra Sở Mặc bay cả ngày trời hình như là bay vòng tròn!
- Hắn đang làm gì vậy? Dẫn chúng ta bay vòng quanh sao?
Một tu sĩ nhà Âu Dương cau mày:
- Hay là hắn đang bày trận?
- Ha ha ha ha. Đừng nói bừa? Bày trận gì? Phạm vi lớn như vậy hắn tiện tay ném đồ ra mà thành trận được thì hắn cũng tài quá rồi!
Tu sĩ khác nhà Âu Dương phản bác.
Lúc này Âu Dương Tác cũng cảm thấy được có chút bất thường, tuy nhiên bất thường ở đâu thì chính y cũng không nói rõ được, chỉ là trong lòng hơi hơi có dự cảm chẳng lành. Lúc này, Sở Mặc chính đang bay nhanh phía trước, đột nhiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Sở Mặc không kìm nổi, trong lòng âm thầm khen một câu, hành động nhanh chóng của đối phương cũng rất ngoài ý muốn của Sở Mặc.
Sở Mặc đứng ở nơi đó, như đang suy tư điều gì, kỳ thực cũng đang lặng lẽ vận hành thuật Phong Thủy!
- Tuyệt địa thông ư? Sở Mặc nhíu nhíu mày, sau đó trên khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, thầm nghĩ: Quả không hổ là gia tộc lớn căn cơ sâu dày trên Linh giới, ngay cả thủ đoạn như vậy mà cũng biết. Để thiết lập loại trận pháp này thì cần phải tiêu hao lượng tài nguyên kinh người ấy chứ? Nếu giờ ta đổi hướng, không biết bọn họ có tức đến hộc máu hay không?
Sở Mặc nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên tạo thành nét cười, sau đó bước về hướng Tây!
Ba ngàn dặm bên ngoài, một đám tu sĩ nhà Âu Dương lúc này mới nhận được đá truyền tin báo rằng, Sở Mặc đã đi về hướng Tây mất rồi!
- Mẹ kiếp!
Một tu sĩ tức giận chửi đổng lên:
- Tên tiểu súc sinh này có phải đã phát hiện ra chúng ta rồi hay không?
- Tuyệt đối không thể nào! Trên người chúng ta đều mang theo pháp khí ngăn cản thần thức, thằng nhãi kia vốn không thể phát hiện ra bất cứ điểm nào khác lạ được!
Có người nói đầy kiên định.
- Vậy vì sao hắn lại đi về hướng Tây? Mẹ nó, chúng ta đã bố trí gần được một nửa rồi!
- Đứng oán trách nữa, những gì vẫn thu hồi lại được thì thu đi, số còn lại… để tạm đấy đã! May mà chúng ta mang đủ tài nguyên!
Một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao bình tĩnh chỉ huy.
Không lâu sau đó, Sở Mặc liền thấy trên bầu trời ở phương hướng đối diện mình lại lần nữa xuất hiện gợn dao động nhè nhẹ.
Khóe miệng Sở Mặc giương lên một nụ cười lạnh, lại chuyển về hướng Nam, lần này Sở Mặc trực tiếp bay lên không trung, thoạt nhìn như đang đi tuần tra lãnh địa của mình vậy.
Người của Âu Dương gia đang ra sức bày trận bên kia lập tứcchoáng váng, có cảm giác như muốn hộc máu vậy, tên tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao đang làm nhiệm vụ cầm đầu kia lại rít gào đầy giận dữ về phía đá truyền âm:
- Lão tổ tông, các ngươi đang làm cái trò gì vậy? Mau dồn hắn đến phía chúng ta đi! Lần này nếu lại thất bại thì tài nguyên để bày trận của chúng ta không đủ rồi!
Số tài nguyên mà nhà Âu Dương mang tới nhiều nhất cũng chỉ bố trí được hai lần pháp trận quy mô như vậy. Kế hoạch ban đầu của họ là dụ Sở Mặc vào trận. Ai ngờ tên này lại tự mình đi ra, sau đó bay loạn lên khắp nơi như đang bỡn cợt bọn họ vậy. Ngươi nói xem ngươi hết việc rồi sao mà không ngồi ở phủ tu luyện đi, ra ngoài bay lung tung như vậy làm cái gì chứ hả?
Đám người Âu Dương Tác theo sát phía sau ra khỏi thành cũng sốt ruột rồi, lúc này bọn họ bất chấp rút dây động rừng, trực tiếp hiện thân, dùng tốc độ khó tin bay thẳng tới chỗ Sở Mặc!
Gần như tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều nhả hết hơi thở của bản thân ra, nhào về phía Sở Mặc như bầy ong vỡ tổ.
Nếu có thể giải quyết Sở Mặc ngay tại chỗ, thì còn gì bằng! Mà Sở Mặc như là bắt thóp được bọn họ vậy, nháy mắt bay vọt về phía Nam ——
- ---------oOo----------
Tốc độ đó, vậy mà không kém hơn bọn họ chút nào!
Thậm chí còn nhanh hơn!
Toàn thân như một ảo ảnh chỉ chớp mắt… đã bay ra ngoài hơn ngàn dặm!
- Hắn đã sớm biết rồi!
Âu Dương Tác giận dữ gầm lên một tiếng, trực tiếp lấy một món pháp khí ra, đánh về phía Sở Mặc.
- Hắn không sợ uy áp của chúng ta!
Tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao kia cũng gào lên, nhắm về hướng của Sở Mặc.
- Nhất định phải đuổi theo hắn, trấn áp hắn lại!
- Đuổi theo!
Lần này, đám tu sĩ Âu Dương đang bày trận ở hướng Tây hoàn toàn tròn xoe mắt, bọn họ thậm chí còn không biết là có nên bố trí trận pháp tiếp hay không. Bởi vì người kia đã bay vèo về phía Nam mất rồi, hơn nữa, tốc độ của hắn… lại nhanh đến không ngờ!
- Tiếp tục bố trí.
Âu Dương Tác rống lên với đá truyền âm, sau đó toàn thân lửa giận phừng phừng đuổi theo phương hướng của Sở Mặc:
- Tiểu súc sinh… Giết người của nhà Âu Dương ta mà còn muốn chạy sao? Mau đứng lại cho ta!
Âu Dương Tác gầm lên giận dữ, giọng nói như sấm, khiến cả một mảnh trời rung lên vì chấn động! Cẩm Tú Thành đang dần bỏ lại phía sau cũng bị giọng gầm giận dữ này khiến cho run lên bần bật, như đang trải qua một trận động đất vậy. Gần như tất cả mọi người đều sợ tới mặt mày tái nhợt, thậm chí lắm người còn có cảm giác không thở nổi.
Lúc này, hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung trực tiếp phóng hơi thở của bản thân ra, ngăn trở uy áp từ Âu Dương Tác.
Nếu không, chỉ mỗi tiếng gầm này thôi, cũng đã đủ gầm chết rất nhiều dân chúng vô tội trong Cẩm Tú Thành rồi.
Tốc độ của Sở Mặc nhanh tới mức không thể tin nổi, cùng lúc vớiviệc bay vọt đi rất mau chóng, hắn còn không ngừng rải thiên tinh thạch cực phẩm xuống dưới!
Hành động này như thể muốn dùng số tài nguyên cực phẩm đó để phân tán sự chú ý của kẻ thù vậy.
Đám người Âu Dương Tác vốn không bị mắc mưu, cho dù bọn họ cảm nhận được năng lượng cực kỳ hùng mạnh tỏa ra từ những vật mà Sở Mặc ném xuống, thì cũng chỉ thờ ơ.
- Chỉ cần bắt được hắn… chúng ta sẽ có càng nhiều bảo vật hơn!
Âu Dương Tác quát lớn.
- Lão tổ yên tâm, chúng ta biết chừng mực!
Cả đám tu sĩ đồng thanh trả lời.
Lúc này, Sở Mặc đã bay được hơn năm ngàn lý!
Sau đó… không biết vì sao, Sở Mặc đột ngột ngoặt sang hướng Tây.
- Quả nhiên hắn không biết chúng ta có mai phục ở hướng Tây!
Một tu sĩ bên cạnh Âu Dương Tác vui mừng rạng rỡ nói.
- Nhưng nếu giờ hắn bay qua đó thì vốn không tiến vào mai phục của chúng ta được! Một tu sĩ khác nói.
- Đuổi theo trước đã! Để hắn không có một giây nào suy nghĩ và nghỉ ngơi!
Âu Dương Tác lạnh lùng nói:
- Nếu tiến vào Huyễn Thần Giới thì hắn phải bỏ lại cơ thể của mình! Giờ hắn là chạy trời không khỏi nắng rồi!
Nhưng rất nhanh sau đó, đám người nhà Âu Dương liền phát hiện ra điểm bất thường. Bởi vì họ nhận ra Sở Mặc bay cả ngày trời hình như là bay vòng tròn!
- Hắn đang làm gì vậy? Dẫn chúng ta bay vòng quanh sao?
Một tu sĩ nhà Âu Dương cau mày:
- Hay là hắn đang bày trận?
- Ha ha ha ha. Đừng nói bừa? Bày trận gì? Phạm vi lớn như vậy hắn tiện tay ném đồ ra mà thành trận được thì hắn cũng tài quá rồi!
Tu sĩ khác nhà Âu Dương phản bác.
Lúc này Âu Dương Tác cũng cảm thấy được có chút bất thường, tuy nhiên bất thường ở đâu thì chính y cũng không nói rõ được, chỉ là trong lòng hơi hơi có dự cảm chẳng lành. Lúc này, Sở Mặc chính đang bay nhanh phía trước, đột nhiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.