Thí Thiên Đao
Chương 96: Sẽ trân trọng đoạn tình cảm này (2)
- Ha ha, vậy ngươi cứ nghĩ như vậy đi.
Kỳ Tiêu Vũ cười khẽ, sâu trong con ngươi có chút rối rắm, đến cuối cùng, nàng vẫn cười với Sở Mặc.
- Ngươi còn chưa trả lời ta.
- Nếu đời này không còn cơ hội thấy ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi.
Sở Mặc nhìn vào mắt Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nóimột cách nghiêm túc.
- Ta cũng sẽ nhớ ngươi. Ta sẽ luôn trân trọng đoạn tình cảm này.
Trong con ngươi Kỳ Tiêu Vũ dần ngưng tụ hơi nước.
- Chỉ ở lại môn phái mới có thể tu luyện sao?
Sở Mặc nhíu mày. Từ đó tới giờ, chưa bao giờ Ma Quân nói với hắn điều này. Ngược lại, còn đạp hắn từ núi đá bay về thế tục.
- Đúng vậy. Chắc chắn phải quay về mà.
Kỳ Tiêu Vũ cất tiếng thở dài.
- Giống như vị cô nương trên thảo nguyên kia, không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ thảo nguyên, mà ngươi cũng không có chuyện vì nàng mà ở lại. Mỗi người đều có việc khó xử riêng.
- Sao ngươi biết chuyện này thế?Sở Mặc liếc mắt.
- Bản cô nương là ai kia chứ? Là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có một không hai trên đời này…
- Được rồi, ta biết ngươi đẹp nhất, thông minh nhất, ưu tú nhất. Nhưng ta muốn nói, cô nương kia không phải của ta.
Sở Mặc cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng cho Kỳ Tiêu Vũ.
- Liên quan gì đến ta cơ chứ?
Ngoài mặt Kỳ Tiêu Vũ tỏ vẻ bất cần, nhưng khóe môi đang hơi hơinhếch lên kia đã bán đứng phần nào tâm trạng của nàng.
- Thì không liên quan đến ngươi được chưa. Giờ ngươi cùng ta về nhà nhé?
Sở Mặc đột ngột nói.
- Hử, về nhà á? Về nhà ngươi sao? Về làm gì chứ? Hay ngươi có ý đồ gì với ta?
Khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ mềm mại, có chút hồng. Kỳ Tiêu Vũ vẫn nhìn Sở Mặc, đưa ra nghi vấn liên tiếp.
- Ta thích ngươi, muốn mang ngươi về nhà gặp ông nội của ta.Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, nhìn vào mắt nàng, nói một cách chân thành.
- Ta… Ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà. Ngươi không thấy thế này có phần đường đột sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Tiêu Vũ đỏ ửng, như thành một người khác với thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên trước kia.
- Ngươi không muốn sao?
Sở Mặc bỗng cảm thấy hụt hẫng. Tâm hồn người thiếu niên vẫn rất mẫn cảm.- Ta…
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, do dự nói:
- Kiểu con gái lai lịch không rõ như ta, ông nội ngươi chắc chắn không thích đâu.
Sở Mặc cười rộ lên:
- Ta thích là được, chỉ là đến để ông ta biết thôi, đâu cần ông nội thích chứ.
- Về chuyện này, ta chưa nghĩ kỹ. Hiện tại, ta không đáp ứng ngươi được.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc một cách cẩn thận, sợ hắn không vui, lạibổ sung:
- Ta là con gái mà, chuyện như thế này…không thể đồng ý với ngươi ngay được.
Kỳ Tiêu Vũ muốn nói cho Sở Mặc: Ta muốn đồng ý, nhưng ta là con gái, da mặt mỏng, không thể trả lời được luôn… Ngươi hỏi một lần ta đã đồng ý luôn coi sao được. Ngươi ít nhất phải hỏi ta vài lần, ta không thể từ chối nữa, mới ngại ngùng nói câu chấp nhận.
Kỳ Tiêu Vũ cười khẽ, sâu trong con ngươi có chút rối rắm, đến cuối cùng, nàng vẫn cười với Sở Mặc.
- Ngươi còn chưa trả lời ta.
- Nếu đời này không còn cơ hội thấy ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi.
Sở Mặc nhìn vào mắt Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nóimột cách nghiêm túc.
- Ta cũng sẽ nhớ ngươi. Ta sẽ luôn trân trọng đoạn tình cảm này.
Trong con ngươi Kỳ Tiêu Vũ dần ngưng tụ hơi nước.
- Chỉ ở lại môn phái mới có thể tu luyện sao?
Sở Mặc nhíu mày. Từ đó tới giờ, chưa bao giờ Ma Quân nói với hắn điều này. Ngược lại, còn đạp hắn từ núi đá bay về thế tục.
- Đúng vậy. Chắc chắn phải quay về mà.
Kỳ Tiêu Vũ cất tiếng thở dài.
- Giống như vị cô nương trên thảo nguyên kia, không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ thảo nguyên, mà ngươi cũng không có chuyện vì nàng mà ở lại. Mỗi người đều có việc khó xử riêng.
- Sao ngươi biết chuyện này thế?Sở Mặc liếc mắt.
- Bản cô nương là ai kia chứ? Là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có một không hai trên đời này…
- Được rồi, ta biết ngươi đẹp nhất, thông minh nhất, ưu tú nhất. Nhưng ta muốn nói, cô nương kia không phải của ta.
Sở Mặc cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng cho Kỳ Tiêu Vũ.
- Liên quan gì đến ta cơ chứ?
Ngoài mặt Kỳ Tiêu Vũ tỏ vẻ bất cần, nhưng khóe môi đang hơi hơinhếch lên kia đã bán đứng phần nào tâm trạng của nàng.
- Thì không liên quan đến ngươi được chưa. Giờ ngươi cùng ta về nhà nhé?
Sở Mặc đột ngột nói.
- Hử, về nhà á? Về nhà ngươi sao? Về làm gì chứ? Hay ngươi có ý đồ gì với ta?
Khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ mềm mại, có chút hồng. Kỳ Tiêu Vũ vẫn nhìn Sở Mặc, đưa ra nghi vấn liên tiếp.
- Ta thích ngươi, muốn mang ngươi về nhà gặp ông nội của ta.Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, nhìn vào mắt nàng, nói một cách chân thành.
- Ta… Ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà. Ngươi không thấy thế này có phần đường đột sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Tiêu Vũ đỏ ửng, như thành một người khác với thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên trước kia.
- Ngươi không muốn sao?
Sở Mặc bỗng cảm thấy hụt hẫng. Tâm hồn người thiếu niên vẫn rất mẫn cảm.- Ta…
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, do dự nói:
- Kiểu con gái lai lịch không rõ như ta, ông nội ngươi chắc chắn không thích đâu.
Sở Mặc cười rộ lên:
- Ta thích là được, chỉ là đến để ông ta biết thôi, đâu cần ông nội thích chứ.
- Về chuyện này, ta chưa nghĩ kỹ. Hiện tại, ta không đáp ứng ngươi được.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc một cách cẩn thận, sợ hắn không vui, lạibổ sung:
- Ta là con gái mà, chuyện như thế này…không thể đồng ý với ngươi ngay được.
Kỳ Tiêu Vũ muốn nói cho Sở Mặc: Ta muốn đồng ý, nhưng ta là con gái, da mặt mỏng, không thể trả lời được luôn… Ngươi hỏi một lần ta đã đồng ý luôn coi sao được. Ngươi ít nhất phải hỏi ta vài lần, ta không thể từ chối nữa, mới ngại ngùng nói câu chấp nhận.