Thí Thiên Đao
Chương 923: Cha mẹ sinh con, trời sinh tính
Nhất thời, tất cả các tu sĩ ở Linh Vận Môn đều hành động giống nhau, điên cuồng chạy trốn. Tan đàn xẻ nghé. Linh Vận Môn gần như tan vỡ.Sở Mặc nhìn thoáng qua hướng Phong Hoa trốn, hắn không đuổi theo vì hắn biết, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung chắc chắn hận Phong thị huyết mạch đến tận xương, sẽ không bỏ qua Phong Hoa.
Quả nhiên, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung lập tức bay lên đuổi theo. Nhổ cỏ phải nhỏ tận gốc, bọn họ tuyệt đối không lưu một mầm tai họa như vậy trên thế gian này.
Toàn bộ người ở Linh Vận Môn chỉ có một người không chạy trốn. Ngược lại, còn thất thểu chạy đến chỗ Phong Giang Hải.
Người này là Phong Giang Sơn. Anh ruột của Phong Giang Hải.Trong mắt Phong Hoa, Phong Giang Sơn chỉ là người yếu đuối vô năng. Nhưng vào lúc đến con ruột như Phong Hoa còn bỏ trốn mất dạng, Phong Giang Sơn lại không biết lấy dũng khí từ đâu, xông đến chỗ đệ đệ của mình, nước mắt rưng rưng, miệng còn lẩm bẩm:
- Huynh đệ…sao phải như vậy chứ? Không phải mọi chuyện đều đang tốt sao? Sao ngươi phải dính vào vũng nước đục này làm gì?
Nhắc đến cũng hơi kỳ cục, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung hận người họ Phong đến tận xương, nhưng hai người này lại đều không để ý đến Phong Giang Sơn, cũng chẳng buồn ra tay mà chỉ đuổi theo Phong Hoa.Sở Mặc nhìn Phong Giang Sơn. Hắn nhớ rõ ngày đó Phong Giang Sơn có đến Cẩm Tú thành nhưng lão cũng không động thủ. Sở Mặc thấy Phong Giang Sơn lao đến ôm lấy thi thể của Phong Giang Hải, quỳ xuống khóc rống lên.
- Ngươi đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh cao, chẳng mấy năm nữa là có thể phi thăng Tiên giới. Linh Vận Môn vẫn là Linh Vận Môn, vì sao ngươi lại động tâm với đề nghị của Huyết Ma Giáo chứ? Vì sao?
Phong Giang Sơn khóc thảm thiết.
Vừa run rẩy sửa lại quần áo cho Phong Giang Hải, Phong Giang Sơn vừa khóc vừa nói:- Ta biết ngươi vẫn khinh thường ta, người cháu kia cũng khinh ta yếu đuối vô năng. Các ngươi luôn nói giới tu hành tàn khốc vô tình, tình nghĩa không đáng giá, phải sát phạt quyết đoán, không cần quan tâm đến thiện ác, đạo lý ở trong tay kẻ mạnh. Nhưng các ngươi lại quên, các ngươi không phải người hùng mạnh nhất, vẫn luôn có người mạnh hơn. Như vậy, ai mới là người nắm đạo lý chứ?
Phương Lan đã bình ổn được cảm xúc, ngượng ngùng ngẩng đầu, tò mò nhìn Phong Giang Sơn, hạ giọng nói:
- Con biết người này. Lúc trước y còn đánh một trận với Ngô Huy tiền bối ở Cẩm Tú thành đó.
- Ừ.
Sở Mặc gật đầu, nhìn Phương Lan nói:
- Chúng ta đi thôi, cùng quay về Cẩm Tú thành.
- Vậy người này thì xử lý thế nào ạ?
Phương Lan chần chừ hỏi Sở Mặc.
Sở Mặc cười cười:
- Ngươi hận y?
Phương Lan ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ. Cái tên đáng hận đã chết rồi, còn một tênthì chạy trốn. Nhưng con tin gã sẽ không thoát khỏi sự đuổi giết của hai vị tiền bối.
- Vậy thì kết thúc. Chúng ta đi thôi.
Sở Mặc cười nói.
- Nhưng sư phụ, mọi người đều nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mà…
Phương Lan yếu ớt nhìn Sở Mặc. Đây cũng không phải bản tính của nàng. Nhưng nàng không muốn lại có sự việc tương tự tái diễn. Nàng lo lắng cho Sở Mặc hơn.
- Không việc gì. Nếu người này chết, Linh Vận Môn triệt để tanvỡ luôn đi.
Sở Mặc than nhẹ, đi thẳng về phía trước.
- Linh Vận Môn sụp đổ thì liên quan gì đến chúng ta đâu ạ?
Phương Lan theo sau Sở Mặc, nhẹ giọng hỏi.
Hai người nói chuyện cũng không để ý giấu diếm. Phong Giang Sơn nghe thấy, nhìn một nam một nữ đang đi, cảm thấy khó hiểu.
Chỉ nghe thấy Sở Mặc nói:
- Linh Vận Môn sụp đổ không liên quan hệ gì nhiều với chúng ta. Nhưng vì chuyện này sẽ có nhiều người phải chết.
- Con hơi hiểu rồi ạ. Nếu người này mất đi, môn phái như rắn không đầu. Các đệ tử sẽ bắt đầu tranh giành quyền lợi đúng không sư phụ?
Thanh âm của Phương Lan truyền đến tai Phong Giang Sơn. Phong Giang Sơn kích động, muốn nghe người kia trả lời thế nào.
- Đúng vậy. Mặc dù Linh Vận Môn có nhiều kẻ xấu, nhưng cũng có rất nhiều người bình thường, chưa đến nỗi phải chết.
Sở Mặc mỉm cười nhìn Phương Lan.
- Giới tu hành kỳ thật cũng không thần bí, tàn khốc như nhiều người nói. Một số người tu luyện chỉ vì muốn sống lâu hơn, ngày tháng trôi qua dễ dàng hơn. Bọn họ không có gì sai cả.
- Hóa ra là như vậy. Đồ nhi hiểu rồi ạ. Sư phụ, ngài thật lương thiện.
- Lương thiện ư, sư phụ ta cũng có lúc lãnh huyết đó.
- Đối đãi kẻ thù thì phải máu lạnh. Bọn họ đều là người xấu, ngay cả con đều hận không thể chặt họ làm vài khúc ý.
Thân ảnh hai người càng lúc càng xa. Phong Giang Sơn ngồi đờ đẫn, nở một nụ cười khổ, nhìn Phong Giang Hải chết không nhắm mắt thì thào:
- Huynh đệ, ngươi nghe thấy không? Lần này ngươi thật sự sai rồi. Trên đời này, không phải tất cả mọi người đều như ngươi nghĩ. Không nên chỉ từ một cá nhân, mà đánh giá tất cả mọi người.
Phong Giang Sơn nói xong, chậm rãi đứng dậy, đồng thời truyền lời của mình vang vọng toàn bộ Linh Vận Môn.
- Đệ tử Linh Vận Môn nghe lệnh. Ta là Phong Giang Sơn, chưởng môn đã chết, thiếu chủ bỏ trốn. Hiện tại, ta tạm đương chức chưởng môn của Linh Vận Môn. Tất cả đệ tử lập tức tập trung tại hắc ngục. Tai nạn đã qua, Linh Vận Môn cần các ngươi. Từ hôm nay trở đi, Linh Vận Môn bắt đầu phong núi. Trong một trăm năm, bất cứ người nào cũng không được rời khỏi Linh Vận Môn nửa bước. Hơn nữa…Sở Mặc và Phương lan đã đi xa nhưng thanh âm của Phong Giang Sơn vẫn truyền vào tai của họ.
Phương Lan nhìn sư phụ, sùng bái nói:
- Sư phụ, ngài biết Phong Giang Sơn sẽ làm như vậy đúng không ạ?
Sở Mặc khẽ mỉm cười, dừng bước nhìn Phương Lan nói:
- Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Phong Giang Sơn đúng là khác hẳn đệ đệ Phong Giang Hải. Cứ nhìn Phong Hoa có thể trơ mắt nhìn phụ thân bỏ xong, xoay người bỏ chạy, trong khi đó Phong Giang Sơn vẫn ở lại là có thể thấy được rồi.
- Cho nên từ nay về sau Linh Vận Môn sẽ không tới gây phiền cho chúng ta đúng không ạ?
Phương Lan vẫn còn hơi khiếp đảm, tim đập thình thịch.
Sở Mặc cười cươi, hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ sao?
- Con thấy không có khả năng lắm. Dù Phong Giang Sơn không ngăn cản, họ cũng không có dũng cảm đi gây chuyện.
Nói xong, Phương Lan lại le lưỡi:
- Bộ dáng lúc chiến đấu của sư phụ lúc chiến đấu quá khí phách rồi.
- Ha ha, đi thôi. Về Cẩm Tú thành, sư phụ sẽ chủ trì hôn lễ cho các ngươi.
Sở Mặc nói.
Phương Lan vui mừng gật đầu:
- Con nghe theo ngài ạ.&
Quả nhiên, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung lập tức bay lên đuổi theo. Nhổ cỏ phải nhỏ tận gốc, bọn họ tuyệt đối không lưu một mầm tai họa như vậy trên thế gian này.
Toàn bộ người ở Linh Vận Môn chỉ có một người không chạy trốn. Ngược lại, còn thất thểu chạy đến chỗ Phong Giang Hải.
Người này là Phong Giang Sơn. Anh ruột của Phong Giang Hải.Trong mắt Phong Hoa, Phong Giang Sơn chỉ là người yếu đuối vô năng. Nhưng vào lúc đến con ruột như Phong Hoa còn bỏ trốn mất dạng, Phong Giang Sơn lại không biết lấy dũng khí từ đâu, xông đến chỗ đệ đệ của mình, nước mắt rưng rưng, miệng còn lẩm bẩm:
- Huynh đệ…sao phải như vậy chứ? Không phải mọi chuyện đều đang tốt sao? Sao ngươi phải dính vào vũng nước đục này làm gì?
Nhắc đến cũng hơi kỳ cục, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung hận người họ Phong đến tận xương, nhưng hai người này lại đều không để ý đến Phong Giang Sơn, cũng chẳng buồn ra tay mà chỉ đuổi theo Phong Hoa.Sở Mặc nhìn Phong Giang Sơn. Hắn nhớ rõ ngày đó Phong Giang Sơn có đến Cẩm Tú thành nhưng lão cũng không động thủ. Sở Mặc thấy Phong Giang Sơn lao đến ôm lấy thi thể của Phong Giang Hải, quỳ xuống khóc rống lên.
- Ngươi đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh cao, chẳng mấy năm nữa là có thể phi thăng Tiên giới. Linh Vận Môn vẫn là Linh Vận Môn, vì sao ngươi lại động tâm với đề nghị của Huyết Ma Giáo chứ? Vì sao?
Phong Giang Sơn khóc thảm thiết.
Vừa run rẩy sửa lại quần áo cho Phong Giang Hải, Phong Giang Sơn vừa khóc vừa nói:- Ta biết ngươi vẫn khinh thường ta, người cháu kia cũng khinh ta yếu đuối vô năng. Các ngươi luôn nói giới tu hành tàn khốc vô tình, tình nghĩa không đáng giá, phải sát phạt quyết đoán, không cần quan tâm đến thiện ác, đạo lý ở trong tay kẻ mạnh. Nhưng các ngươi lại quên, các ngươi không phải người hùng mạnh nhất, vẫn luôn có người mạnh hơn. Như vậy, ai mới là người nắm đạo lý chứ?
Phương Lan đã bình ổn được cảm xúc, ngượng ngùng ngẩng đầu, tò mò nhìn Phong Giang Sơn, hạ giọng nói:
- Con biết người này. Lúc trước y còn đánh một trận với Ngô Huy tiền bối ở Cẩm Tú thành đó.
- Ừ.
Sở Mặc gật đầu, nhìn Phương Lan nói:
- Chúng ta đi thôi, cùng quay về Cẩm Tú thành.
- Vậy người này thì xử lý thế nào ạ?
Phương Lan chần chừ hỏi Sở Mặc.
Sở Mặc cười cười:
- Ngươi hận y?
Phương Lan ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ. Cái tên đáng hận đã chết rồi, còn một tênthì chạy trốn. Nhưng con tin gã sẽ không thoát khỏi sự đuổi giết của hai vị tiền bối.
- Vậy thì kết thúc. Chúng ta đi thôi.
Sở Mặc cười nói.
- Nhưng sư phụ, mọi người đều nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mà…
Phương Lan yếu ớt nhìn Sở Mặc. Đây cũng không phải bản tính của nàng. Nhưng nàng không muốn lại có sự việc tương tự tái diễn. Nàng lo lắng cho Sở Mặc hơn.
- Không việc gì. Nếu người này chết, Linh Vận Môn triệt để tanvỡ luôn đi.
Sở Mặc than nhẹ, đi thẳng về phía trước.
- Linh Vận Môn sụp đổ thì liên quan gì đến chúng ta đâu ạ?
Phương Lan theo sau Sở Mặc, nhẹ giọng hỏi.
Hai người nói chuyện cũng không để ý giấu diếm. Phong Giang Sơn nghe thấy, nhìn một nam một nữ đang đi, cảm thấy khó hiểu.
Chỉ nghe thấy Sở Mặc nói:
- Linh Vận Môn sụp đổ không liên quan hệ gì nhiều với chúng ta. Nhưng vì chuyện này sẽ có nhiều người phải chết.
- Con hơi hiểu rồi ạ. Nếu người này mất đi, môn phái như rắn không đầu. Các đệ tử sẽ bắt đầu tranh giành quyền lợi đúng không sư phụ?
Thanh âm của Phương Lan truyền đến tai Phong Giang Sơn. Phong Giang Sơn kích động, muốn nghe người kia trả lời thế nào.
- Đúng vậy. Mặc dù Linh Vận Môn có nhiều kẻ xấu, nhưng cũng có rất nhiều người bình thường, chưa đến nỗi phải chết.
Sở Mặc mỉm cười nhìn Phương Lan.
- Giới tu hành kỳ thật cũng không thần bí, tàn khốc như nhiều người nói. Một số người tu luyện chỉ vì muốn sống lâu hơn, ngày tháng trôi qua dễ dàng hơn. Bọn họ không có gì sai cả.
- Hóa ra là như vậy. Đồ nhi hiểu rồi ạ. Sư phụ, ngài thật lương thiện.
- Lương thiện ư, sư phụ ta cũng có lúc lãnh huyết đó.
- Đối đãi kẻ thù thì phải máu lạnh. Bọn họ đều là người xấu, ngay cả con đều hận không thể chặt họ làm vài khúc ý.
Thân ảnh hai người càng lúc càng xa. Phong Giang Sơn ngồi đờ đẫn, nở một nụ cười khổ, nhìn Phong Giang Hải chết không nhắm mắt thì thào:
- Huynh đệ, ngươi nghe thấy không? Lần này ngươi thật sự sai rồi. Trên đời này, không phải tất cả mọi người đều như ngươi nghĩ. Không nên chỉ từ một cá nhân, mà đánh giá tất cả mọi người.
Phong Giang Sơn nói xong, chậm rãi đứng dậy, đồng thời truyền lời của mình vang vọng toàn bộ Linh Vận Môn.
- Đệ tử Linh Vận Môn nghe lệnh. Ta là Phong Giang Sơn, chưởng môn đã chết, thiếu chủ bỏ trốn. Hiện tại, ta tạm đương chức chưởng môn của Linh Vận Môn. Tất cả đệ tử lập tức tập trung tại hắc ngục. Tai nạn đã qua, Linh Vận Môn cần các ngươi. Từ hôm nay trở đi, Linh Vận Môn bắt đầu phong núi. Trong một trăm năm, bất cứ người nào cũng không được rời khỏi Linh Vận Môn nửa bước. Hơn nữa…Sở Mặc và Phương lan đã đi xa nhưng thanh âm của Phong Giang Sơn vẫn truyền vào tai của họ.
Phương Lan nhìn sư phụ, sùng bái nói:
- Sư phụ, ngài biết Phong Giang Sơn sẽ làm như vậy đúng không ạ?
Sở Mặc khẽ mỉm cười, dừng bước nhìn Phương Lan nói:
- Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Phong Giang Sơn đúng là khác hẳn đệ đệ Phong Giang Hải. Cứ nhìn Phong Hoa có thể trơ mắt nhìn phụ thân bỏ xong, xoay người bỏ chạy, trong khi đó Phong Giang Sơn vẫn ở lại là có thể thấy được rồi.
- Cho nên từ nay về sau Linh Vận Môn sẽ không tới gây phiền cho chúng ta đúng không ạ?
Phương Lan vẫn còn hơi khiếp đảm, tim đập thình thịch.
Sở Mặc cười cươi, hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ sao?
- Con thấy không có khả năng lắm. Dù Phong Giang Sơn không ngăn cản, họ cũng không có dũng cảm đi gây chuyện.
Nói xong, Phương Lan lại le lưỡi:
- Bộ dáng lúc chiến đấu của sư phụ lúc chiến đấu quá khí phách rồi.
- Ha ha, đi thôi. Về Cẩm Tú thành, sư phụ sẽ chủ trì hôn lễ cho các ngươi.
Sở Mặc nói.
Phương Lan vui mừng gật đầu:
- Con nghe theo ngài ạ.&