Thí Thiên Đao
Chương 915: Nguồn gốc của Hỏa Long Bôi
Lẽ ra có thể thuận tay phong ấn một con Hỏa Long như thế, cho dù là ở Thiên giới cũng tuyệt đối không phải là hạng người vô danh tiểu tốt được.
Hỏa Long tự nói:
- Coi như hai người kia cũng có lương tâm, vào lúc mấu chốt ném cái chén đang phong ấn ta ra khỏi Thiên giới, sau đó... ta ở trong cáichén chết tiệt này một đường xuyên thẳng qua Tiên giới, cuối cùng rơi xuống Linh giới.
Sở Mặc thế mới biết được lai lịch chính xác của con Hỏa Long này.
- Sau khi tới Linh giới rồi ta bị phong ấn trong chén này rất nhiều năm, không thể lấy được tự do. Cho đến một ngày ta gặp một tu sĩ của Linh giới.
Hỏa Long nói.
- Hả? Là lão tổ khai sơn của Linh Vận Môn – Phong Hàn Thủy à?
Sở Mặc hỏi.Hỏa Long lắc đầu:
- Không, là tên tu sĩ khác. Tên tu sĩ đó chỉ có thực lực Kim Đan kỳ thôi...
Nói xong, Hỏa Long liếc Sở Mặc một cái:
- Không khác gì cảnh giới bây giờ của ngươi, nhưng lại vọng tưởng muốn ta nhận hắn làm chủ nhân, bị một mồi lửa của ta đốt chết tươi.
- ...
Sở Mặc không nhịn được liếc mắt, thầm nghĩ trong lòng: Đây là đang nhắc nhở ta à?
Hỏa Long nói tiếp:
- Sau này, lại có mấy tu sĩ tới nơi này, nhưng mà tâm tư hơn nửa là không sạch sẽ, trong lòng mong muốn không phải là giúp ta giải phong ấn mà tất cả đều nghĩ phải làm thế nào mới có thể thu phục được ta. Ha ha, đám kiến kia thật là ngu ngốc! Cho dù ta bị phong ấn bên trong chén rượu này chẳng lẽ bằng vào chúng là có thể thu phục được sao?
Sở Mặc nhìn Hỏa Long, trong lòng nghĩ nó nói cũng có lý. Dù sao, một con rồng hùng mạnh như vậy làm sao có thể dễ dàng bị thu phục? Chỉ sợ là ở Thiên giới cũng không có bao nhiêu người có thể đánh bại nó được? Như thế, Thương Khung Thần Giám vì sao lại nhắc nhở ta... có thể thu phục nó chứ?
- Sau này, Phong Hàn Thủy đến được nơi này. Hắn cũng chẳng khác gì những tên tu sĩ muốn thu phục ta, nhưng mà hơn người khác một chút là lúc đó hắn nhìn ra sự cường đại của ta.
Hỏa Long nói đến đây, ánh mắt hiện ra vài phần đắc ý, nói tiếp:
- Vì thế trước tiên hắn ở đây, bỏ qua ý định thu phục ta, ngược lại lại thành người hầu của ta.
“Vì thế nên ngươi mới bị lừa?”
Trong lòng Sở Mặc nghĩ thế, ngoài miệng lại không hề nói gì. Hắn đã nhìn ra tính tình của Hỏa Long này rất kiêu ngạo, cũng rất ngạo mạn.
- Ta ước định với hắn, ta có thể giúp hắn thủ hộ môn phái này, sauđó truyền cho hắn một ít công pháp. Để báo đáp, nhất định một ngày nào đó trong tương lai hắn phải phái một người có khí tức ngũ hành đến trợ giúp ta giải phong ấn.
Hỏa Long nói đến đây nhìn về phía Sở Mặc:
- Trên người của ngươi có khí tức ngũ hành, chẳng lẽ ngươi thật sự không phải là người hắn phái tới cứu ta hay sao?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Hỏa Long như nhìn một đứa ngốc:
- Ngươi cảm thấy có thể không? Thân là một thành viên Long tộc trong truyền thuyết, chẳng lẽ chính ngươi lại không biết rõ, trên đời này có bao nhiêu người mang khí tức ngũ hành?-...
Hỏa long lập tức nghẹn lời.
Nó đương nhiên biết, trên đời này rất ít người có khí tức ngũ hành! Tu sĩ như vậy ít nhất thì trong trí nhớ truyền thừa của nó chưa hề xuất hiện.
Có thể đây cũng là toàn bộ lý do chống đỡ nó sống tới ngày nay... cũng là hy vọng duy nhất.
Vì thế, một con rồng cao ngạo như vậy không thể không cúi cái đầu ngạo mạn của mình để đàm phán với tu sĩ như con kiến trong mắt nó,cũng đem toàn bộ hy vọng của mình ký thác trên người người kia.
Nghĩ tới bản thân nó đợi nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại bị người kia lừa, sâu trong nội tâm của Hỏa Long dâng lên một cảm xúc vô cùng tức giận. Mở miệng rồng cực lớn muốn gầm lên một tiếng tức giận.
Sở Mặc vừa nhìn thấy thì vội vàng kêu nó ngừng:
- Ngừng... ngừng, ngài đừng vội kêu lên như vậy, ta nhất định sẽ giải phong ấn. Tuy là Phong Hàn Thủy lừa ngài nhưng ta lại không lừa ngài đâu! Hỏa Long tiền bối, ta cảm thấy giữa chúng ta... có thể nói chuyện một lần cho thật tốt.Hỏa Long ngậm miệng lại, sau đó trừng mắt rồng to bự nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử, ngươi không phải cũng có ý tưởng giống mấy người đó chứ? Ngươi hẳn là phải hiểu cho dù bây giờ ta bị phong ấn trong cái chén này nhưng nếu muốn giết ngươi cũng rất dễ dàng.
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên, ngài nói rất đúng, nhưng mà nếu chỉ có vậy thì chỉ sợ ngài vĩnh viễn mất đi cơ hội tự do thôi. Ít nhất, đợi người tiếp theo mang trên mình khí tức ngũ hành không biết cần bao nhiêu năm nữa, thậm chí có thể là... còn lâu mới tới được. Ngài nói xem có đúng không?Hỏa Long trầm mặc, bên trong đôi mắt rồng không ngừng lóe ra tia sáng, như đang ngẫm nghĩ.
Thật lâu sau, Hỏa Long mới chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng.
Dừng một chút, Hỏa Long giảm thanh âm, nói:
- Cái tên đáng chết kia thật sự là hắn lừa gạt ta, tu sĩ thân mang khí tức ngũ hành trên đời khó tìm, thậm chí có thể nói là ít tồn tại. Ta bị phong ấn nhiều năm nên đầu óc có chút không linh hoạt.
- Đúng vậy đó, ngài xem như vậy có được không.
Sở Mặc ngẩng đầu cố gắng làm cho ánh mắt của mình chân thành một chút. Đối mặt với con quái vật lớn này, nói không có chút nào sợ sệtlà không thực tế, mấu chốt là còn phải lừa đó đi theo mình.
Thật ra thì cũng không phải là lừa gạt. Nếu con Hỏa Long này không có vấn đề quá lớn thì... Sở Mặc có thể đồng ý để cho nó tự do.
- Ngươi nói đi.
Hỏa Long nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Đầu tiên, ta muốn biết như thế nào mới có thể gỡ bỏ phong ấn của ngươi?- Ách, chuyện này...
Hỏa Long trầm ngâm một chút, tiếp theo có chút phẫn hận nói:
- Ta nhớ ra rồi, cởi bỏ phong ấn của ta chẳng những cần khí tức của Ngũ hành... hơn nữa còn cần có cảnh giới Đại La Kim Tiên nữa.
- ...
Sở Mặc lập tức không biết nên nói gì nhìn Hỏa Long, lâu sau mới giật giật khóe miệng nói:
- Bây giờ ta rất muốn biết năm đó Lão tổ khai sơn của Linh Vận Môn này rốt cuộc nói với ngài cái gì, khiến ngài tin tưởng hắn sẽ phái người tới cứu ngài chứ?
Sự dữ tợn trong mắt Hỏa Long dần biến mất, có chút xấu hổ nói:
- Là tự ta không suy nghĩ kỹ... năm đó, đối với đôi nam nữ phong ấn ta đang lúc gặp nguy cơ mới tung ta ra, nữ tử kia lúc đó còn nói một câu.
- Hả?
Sở Mặc nhíu mày.
- Nàng ta nói sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ có được tự do. Phong ấn của ta trong khoảng thời gian này coi như là sự trừng phạt nho nhỏ...
Hỏa Long tự nói:
- Coi như hai người kia cũng có lương tâm, vào lúc mấu chốt ném cái chén đang phong ấn ta ra khỏi Thiên giới, sau đó... ta ở trong cáichén chết tiệt này một đường xuyên thẳng qua Tiên giới, cuối cùng rơi xuống Linh giới.
Sở Mặc thế mới biết được lai lịch chính xác của con Hỏa Long này.
- Sau khi tới Linh giới rồi ta bị phong ấn trong chén này rất nhiều năm, không thể lấy được tự do. Cho đến một ngày ta gặp một tu sĩ của Linh giới.
Hỏa Long nói.
- Hả? Là lão tổ khai sơn của Linh Vận Môn – Phong Hàn Thủy à?
Sở Mặc hỏi.Hỏa Long lắc đầu:
- Không, là tên tu sĩ khác. Tên tu sĩ đó chỉ có thực lực Kim Đan kỳ thôi...
Nói xong, Hỏa Long liếc Sở Mặc một cái:
- Không khác gì cảnh giới bây giờ của ngươi, nhưng lại vọng tưởng muốn ta nhận hắn làm chủ nhân, bị một mồi lửa của ta đốt chết tươi.
- ...
Sở Mặc không nhịn được liếc mắt, thầm nghĩ trong lòng: Đây là đang nhắc nhở ta à?
Hỏa Long nói tiếp:
- Sau này, lại có mấy tu sĩ tới nơi này, nhưng mà tâm tư hơn nửa là không sạch sẽ, trong lòng mong muốn không phải là giúp ta giải phong ấn mà tất cả đều nghĩ phải làm thế nào mới có thể thu phục được ta. Ha ha, đám kiến kia thật là ngu ngốc! Cho dù ta bị phong ấn bên trong chén rượu này chẳng lẽ bằng vào chúng là có thể thu phục được sao?
Sở Mặc nhìn Hỏa Long, trong lòng nghĩ nó nói cũng có lý. Dù sao, một con rồng hùng mạnh như vậy làm sao có thể dễ dàng bị thu phục? Chỉ sợ là ở Thiên giới cũng không có bao nhiêu người có thể đánh bại nó được? Như thế, Thương Khung Thần Giám vì sao lại nhắc nhở ta... có thể thu phục nó chứ?
- Sau này, Phong Hàn Thủy đến được nơi này. Hắn cũng chẳng khác gì những tên tu sĩ muốn thu phục ta, nhưng mà hơn người khác một chút là lúc đó hắn nhìn ra sự cường đại của ta.
Hỏa Long nói đến đây, ánh mắt hiện ra vài phần đắc ý, nói tiếp:
- Vì thế trước tiên hắn ở đây, bỏ qua ý định thu phục ta, ngược lại lại thành người hầu của ta.
“Vì thế nên ngươi mới bị lừa?”
Trong lòng Sở Mặc nghĩ thế, ngoài miệng lại không hề nói gì. Hắn đã nhìn ra tính tình của Hỏa Long này rất kiêu ngạo, cũng rất ngạo mạn.
- Ta ước định với hắn, ta có thể giúp hắn thủ hộ môn phái này, sauđó truyền cho hắn một ít công pháp. Để báo đáp, nhất định một ngày nào đó trong tương lai hắn phải phái một người có khí tức ngũ hành đến trợ giúp ta giải phong ấn.
Hỏa Long nói đến đây nhìn về phía Sở Mặc:
- Trên người của ngươi có khí tức ngũ hành, chẳng lẽ ngươi thật sự không phải là người hắn phái tới cứu ta hay sao?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Hỏa Long như nhìn một đứa ngốc:
- Ngươi cảm thấy có thể không? Thân là một thành viên Long tộc trong truyền thuyết, chẳng lẽ chính ngươi lại không biết rõ, trên đời này có bao nhiêu người mang khí tức ngũ hành?-...
Hỏa long lập tức nghẹn lời.
Nó đương nhiên biết, trên đời này rất ít người có khí tức ngũ hành! Tu sĩ như vậy ít nhất thì trong trí nhớ truyền thừa của nó chưa hề xuất hiện.
Có thể đây cũng là toàn bộ lý do chống đỡ nó sống tới ngày nay... cũng là hy vọng duy nhất.
Vì thế, một con rồng cao ngạo như vậy không thể không cúi cái đầu ngạo mạn của mình để đàm phán với tu sĩ như con kiến trong mắt nó,cũng đem toàn bộ hy vọng của mình ký thác trên người người kia.
Nghĩ tới bản thân nó đợi nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại bị người kia lừa, sâu trong nội tâm của Hỏa Long dâng lên một cảm xúc vô cùng tức giận. Mở miệng rồng cực lớn muốn gầm lên một tiếng tức giận.
Sở Mặc vừa nhìn thấy thì vội vàng kêu nó ngừng:
- Ngừng... ngừng, ngài đừng vội kêu lên như vậy, ta nhất định sẽ giải phong ấn. Tuy là Phong Hàn Thủy lừa ngài nhưng ta lại không lừa ngài đâu! Hỏa Long tiền bối, ta cảm thấy giữa chúng ta... có thể nói chuyện một lần cho thật tốt.Hỏa Long ngậm miệng lại, sau đó trừng mắt rồng to bự nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử, ngươi không phải cũng có ý tưởng giống mấy người đó chứ? Ngươi hẳn là phải hiểu cho dù bây giờ ta bị phong ấn trong cái chén này nhưng nếu muốn giết ngươi cũng rất dễ dàng.
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên, ngài nói rất đúng, nhưng mà nếu chỉ có vậy thì chỉ sợ ngài vĩnh viễn mất đi cơ hội tự do thôi. Ít nhất, đợi người tiếp theo mang trên mình khí tức ngũ hành không biết cần bao nhiêu năm nữa, thậm chí có thể là... còn lâu mới tới được. Ngài nói xem có đúng không?Hỏa Long trầm mặc, bên trong đôi mắt rồng không ngừng lóe ra tia sáng, như đang ngẫm nghĩ.
Thật lâu sau, Hỏa Long mới chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng.
Dừng một chút, Hỏa Long giảm thanh âm, nói:
- Cái tên đáng chết kia thật sự là hắn lừa gạt ta, tu sĩ thân mang khí tức ngũ hành trên đời khó tìm, thậm chí có thể nói là ít tồn tại. Ta bị phong ấn nhiều năm nên đầu óc có chút không linh hoạt.
- Đúng vậy đó, ngài xem như vậy có được không.
Sở Mặc ngẩng đầu cố gắng làm cho ánh mắt của mình chân thành một chút. Đối mặt với con quái vật lớn này, nói không có chút nào sợ sệtlà không thực tế, mấu chốt là còn phải lừa đó đi theo mình.
Thật ra thì cũng không phải là lừa gạt. Nếu con Hỏa Long này không có vấn đề quá lớn thì... Sở Mặc có thể đồng ý để cho nó tự do.
- Ngươi nói đi.
Hỏa Long nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Đầu tiên, ta muốn biết như thế nào mới có thể gỡ bỏ phong ấn của ngươi?- Ách, chuyện này...
Hỏa Long trầm ngâm một chút, tiếp theo có chút phẫn hận nói:
- Ta nhớ ra rồi, cởi bỏ phong ấn của ta chẳng những cần khí tức của Ngũ hành... hơn nữa còn cần có cảnh giới Đại La Kim Tiên nữa.
- ...
Sở Mặc lập tức không biết nên nói gì nhìn Hỏa Long, lâu sau mới giật giật khóe miệng nói:
- Bây giờ ta rất muốn biết năm đó Lão tổ khai sơn của Linh Vận Môn này rốt cuộc nói với ngài cái gì, khiến ngài tin tưởng hắn sẽ phái người tới cứu ngài chứ?
Sự dữ tợn trong mắt Hỏa Long dần biến mất, có chút xấu hổ nói:
- Là tự ta không suy nghĩ kỹ... năm đó, đối với đôi nam nữ phong ấn ta đang lúc gặp nguy cơ mới tung ta ra, nữ tử kia lúc đó còn nói một câu.
- Hả?
Sở Mặc nhíu mày.
- Nàng ta nói sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ có được tự do. Phong ấn của ta trong khoảng thời gian này coi như là sự trừng phạt nho nhỏ...