Thí Thiên Đao
Chương 901: Như vậy cũng được sao? (1)
- Phải, bắt đầu dùng lại rồi!
Người nói ra rất chắc chắn:
- Cậu em vợ của tam tỷ phu của đồng hương của ca ca ta là một đệ tử nội môn, việc này là do cậu em vợ của tam tỷ phu của đồng hương ca ca ta nói
- Hài Huynh đệ, huynh cứ nói thẳng, ta sắp bị huynh nói chóng mặt rồi này!
- Đây chả phải là ta đang nói ra xuất xứ mà ngươi nhắn nhủ sao? Nếu không ngươi lại nói ta khoác lác.
- Không nói nữa, huynh mau nói đi.
Sở Mặc đi theo hai tên tạp dịch từ xa, lén nghe hết đoạn đối thoại giữa hai người.
- Tin tức bên đó nói, tên phạm nhân này còn là một nữ nhân, nghenói rất xinh đẹp!
Một tạp dịch biết rõ sự tình trầm giọng nói nhỏ:
- Hình như môn phái chúng ta lần này bị thương vong nặng nề là có liên quan người nữ nhân này. Cho nên ả bị bắt về và nhốt vào ngục tối!
- Ai đáng tiếc quá, nơi như ngục tối, vào rồi thì khó thoát ra lắm.
Một người khác lắc đầu thở dài.
- Ai nói không phải chứ, ta còn nghe nói không những bắt về một nữ nhân, lần này môn phái hoàn toàn phẫn nộ đối với Cẩm Tú thành bên đó rồi. Hơn nữa còn phái đi rất nhiều đệ tử nội môn vây quanh LinhVận Môn, nói là để bắt một người họ Lục Ngày nào còn chưa bắt được người đó thì Cẩm Tú thành không được tự do ngày đó.
- Xem ra tên họ Lục đó chính là đầu sò gây ra thương vong nghiêm trọng cho Linh Vận Mông chúng ta Chẳng phải à, chúng ta bên này, gần đây cũng đang triệt để điều tra việc này. Ta còn nghe nói, người đó đã trà trộn vào Linh Vận Môn, không rõ là thật hay giả nữa.
- Nếu là thật, vậy thì thật đáng sợ. Người như vậy, đến cả Nguyên Anh trưởng lão cũng không phải đối thủ
Kẻ biết sự tình tỏ ra kinh hãi.
- Chúng ta không cần sợ gì, chúng ta chỉ là đám tạp dịch mà thôi. Người ta căn bản sẽ không thèm liếc mắt nhìn chúng ta đâu.
Sở Mặc lúc này đã ngừng nghe hai gã đó nói chuyện, hắn quay người bỏ đi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Ngục tối!
Đồng thời, Sở Mặc cũng đại khái nắm được việc xảy ra ở Cẩm Tú thành.
Hóa ra, Linh Vận Môn lại phái đi nhiều đệ tử nội môn để bao vâyCẩm Tú thành đến vậy. Điều này cho thấy Phong Giang Hải quả làm thật rồi, nếu không bắt được hắn tuyệt đối không buông tha.
Hơn nữa, e là trong lòng Phong Giang Hải cũng có ý định tiêu diệt tất cả thế lực ở Cẩm Tú thành.
Lão già chết tiệt đúng là tâm tà độc, thủ đoạn cũng đủ nham hiểm! Nước cờ này của lão quả là tinh diệu!
Mượn cớ việc của Lục Thiên Minh, diệt trừ các thế lực lớn nhỏ ởCẩm Tú thành. Tới lúc đó chỉ cần giết được Lục Thiên Minh, hắn không chỉ đạt được lợi ích cực lớn từ Huyết Ma Giáo, hơn nữa còn có thể khống chế trong tay tòa thành lớn giàu có như Cẩm Tú thành nữa.
Nếu hắn thực sự thành công, vậy thì Linh Vận Môn sẽ trở thành môn phái hùng mạnh duy nhất trong vòng trăm vạn dặm quanh đây!
Đến lúc đó, e là “tam linh” trước kia, nay sẽ trở thành “nhất linh”!
Tình cảm đời tổ tiên đến nay sớm đã nhạt nhòa, trong mắt loại người như Phong Giang Hải, một chút tình nghĩa đó e là còn không bằng lợi ích thực tế của mấy viên Trúc Cơ đan.Điểm này, từ thái độ của đệ tử Linh Vận Môn đối với “nhị linh” khác đã đủ để thấy rõ.
Trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ, sau đó hắn lặng lẽ lẻn vào một cửa hàng, thuận tiện lấy đi một tấm bản đồ thông thường và phổ cập nhất của Linh Vận Môn.
Bởi vì môn phái quá lớn, bản đồ là thứ nhất định phải có.
Cứ như vậy, Sở Mặc mò tới ngục tối của Linh Vận Môn mà thần không biết quỷ không hay.
Ngục tối của Linh Vận Môn nằm ở một nơi xa xôi, nếu không có bản đồ, Sở Mặc muốn dễ dàng tìm ra nơi này e là phải tốn rất nhiều công sức.
Lúc này, trong lòng Sở Mặc vô cùng biết ơn Bách Biến đạo nhân, nếu không phải vì người đó tặng một phần đại lễ cho hắn, nếu không cóBách Biến Thuật, hắn muốn lẻn vào Linh Vận Môn e là vô cùng khó khăn chứ không phải giờ dễ như cá gặp nước.
Đơn giản như là Dịch Dung Thuật, cho dù có cao minh hơn nữa, dù cho không cách nào bị người khác phát hiện sơ hở, nhưng một khuôn mặt lạ hoắc đi lại trong Linh Vận Môn, sớm muộn cũng bị người ta phát hiện.
Ngục tối nơi này vô cùng hoang vắng, linh khí mỏng manh, một rặng núi trần trụi, đâu đâu cũng là đá tảng.
Sở Mặc không giấu được hơi nhíu mày lại, linh khí của cả Linh VậnMôn đều tương đối sung túc, duy nhất chỉ nơi này là không giống. Điều này khiến cho Sở Mặc cảm thấy kỳ lạ.
Vừa đúng lúc đó, Thương Khung Thần Giám đột nhiên phát ra chút dạo động nhẹ. Sở Mặc càng tiến tới gần ngục tối thì dao động đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sở Mặc bất giác sững sờ, trong lòng thầm nghĩ nơi này không lẽ lại có bảo vật nào đó sao?
Tiếp theo, Sở Mặc dùng Vọng Khí chi thuật của Phong Thủy Thần Thông để nhìn xuyên dãy núi.Chỉ vừa nhìn quả nhiên đã bị Sở Mặc phát hiện một môn đạo, hắn phát hiện ở đây thực ra không phải không có linh khí. Trên thực tế linh khí của nơi này so với những nơi khác ở Linh Vận Môn đều như nhau. Nhưng những linh khí này vừa mới xuất hiện liền bị một luồng sức mạnh hấp thu sạch. Dẫn đến cung không đủ cầu, thời gian lâu rồi, nơi này trở nên hoang vu không còn sinh khí nữa.
“Lẽ nào, ở đây còn tồn tại một bảo vật sao?”
Sở Mặc mừng thầm.Ngục tối phía trước tầm hơn ba mươi dặm.
Sức mạnh cảnh giới ở đây vô cùng hùng mạnh, hơn nữa vô cùng bí mật. Nếu không phải vừa rồi Sở Mặc dùng Vọng Khí chi thuật, thậm chí khó mà phát giác được trên người những người đó toát ra khí cơ khác thường.
Mõi một người đều có luồng khí đặc trưng của riêng mình, càng là người có nội lực thâm hậu thì luồng khí ấy càng mạnh.
Cái này giống như là một đại nhân vật, cho dù đi tới đâu đều sẽ có vạn con mắt dõi theo. Đây là khí đặc trưng trên người đại nhân vật. Chỉcó điều nếu bọn họ cố ý kiềm chế luồng khí trên cơ thể, vậy thì người thường khó mà cảm nhận được.
Ngay cả tu sỹ cũng khó mà cảm nhận được khí của những người có cảnh giới cao hơn mình cố ý giấu đi. Tuy nhiên Vọng Khí chi thuật lại không giống, đây là bản lĩnh độc môn trong Phong Thủy Thần Thông.
Một người cho dù có giấu giếm khí của bản thân tới đây, nhưng vị trí mà hắn ở, thông qua Vọng Khí chi thuật vẫn có thể phát hiện những đặc chất khác biệt.
- Đây là đang câu cá sao?
Trong lòng Sở Mặc suy xét.
Hắn càng nghĩ càng có khả năng này, Phong Giang Hải không tìm thấy hắn, lại chắc chắn hắn đang ẩn thân ở Linh Vận Môn. Cho nên dứt khoát bắt giữ Phương Lan, nhốt nàng ở đây.
Người nói ra rất chắc chắn:
- Cậu em vợ của tam tỷ phu của đồng hương của ca ca ta là một đệ tử nội môn, việc này là do cậu em vợ của tam tỷ phu của đồng hương ca ca ta nói
- Hài Huynh đệ, huynh cứ nói thẳng, ta sắp bị huynh nói chóng mặt rồi này!
- Đây chả phải là ta đang nói ra xuất xứ mà ngươi nhắn nhủ sao? Nếu không ngươi lại nói ta khoác lác.
- Không nói nữa, huynh mau nói đi.
Sở Mặc đi theo hai tên tạp dịch từ xa, lén nghe hết đoạn đối thoại giữa hai người.
- Tin tức bên đó nói, tên phạm nhân này còn là một nữ nhân, nghenói rất xinh đẹp!
Một tạp dịch biết rõ sự tình trầm giọng nói nhỏ:
- Hình như môn phái chúng ta lần này bị thương vong nặng nề là có liên quan người nữ nhân này. Cho nên ả bị bắt về và nhốt vào ngục tối!
- Ai đáng tiếc quá, nơi như ngục tối, vào rồi thì khó thoát ra lắm.
Một người khác lắc đầu thở dài.
- Ai nói không phải chứ, ta còn nghe nói không những bắt về một nữ nhân, lần này môn phái hoàn toàn phẫn nộ đối với Cẩm Tú thành bên đó rồi. Hơn nữa còn phái đi rất nhiều đệ tử nội môn vây quanh LinhVận Môn, nói là để bắt một người họ Lục Ngày nào còn chưa bắt được người đó thì Cẩm Tú thành không được tự do ngày đó.
- Xem ra tên họ Lục đó chính là đầu sò gây ra thương vong nghiêm trọng cho Linh Vận Mông chúng ta Chẳng phải à, chúng ta bên này, gần đây cũng đang triệt để điều tra việc này. Ta còn nghe nói, người đó đã trà trộn vào Linh Vận Môn, không rõ là thật hay giả nữa.
- Nếu là thật, vậy thì thật đáng sợ. Người như vậy, đến cả Nguyên Anh trưởng lão cũng không phải đối thủ
Kẻ biết sự tình tỏ ra kinh hãi.
- Chúng ta không cần sợ gì, chúng ta chỉ là đám tạp dịch mà thôi. Người ta căn bản sẽ không thèm liếc mắt nhìn chúng ta đâu.
Sở Mặc lúc này đã ngừng nghe hai gã đó nói chuyện, hắn quay người bỏ đi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Ngục tối!
Đồng thời, Sở Mặc cũng đại khái nắm được việc xảy ra ở Cẩm Tú thành.
Hóa ra, Linh Vận Môn lại phái đi nhiều đệ tử nội môn để bao vâyCẩm Tú thành đến vậy. Điều này cho thấy Phong Giang Hải quả làm thật rồi, nếu không bắt được hắn tuyệt đối không buông tha.
Hơn nữa, e là trong lòng Phong Giang Hải cũng có ý định tiêu diệt tất cả thế lực ở Cẩm Tú thành.
Lão già chết tiệt đúng là tâm tà độc, thủ đoạn cũng đủ nham hiểm! Nước cờ này của lão quả là tinh diệu!
Mượn cớ việc của Lục Thiên Minh, diệt trừ các thế lực lớn nhỏ ởCẩm Tú thành. Tới lúc đó chỉ cần giết được Lục Thiên Minh, hắn không chỉ đạt được lợi ích cực lớn từ Huyết Ma Giáo, hơn nữa còn có thể khống chế trong tay tòa thành lớn giàu có như Cẩm Tú thành nữa.
Nếu hắn thực sự thành công, vậy thì Linh Vận Môn sẽ trở thành môn phái hùng mạnh duy nhất trong vòng trăm vạn dặm quanh đây!
Đến lúc đó, e là “tam linh” trước kia, nay sẽ trở thành “nhất linh”!
Tình cảm đời tổ tiên đến nay sớm đã nhạt nhòa, trong mắt loại người như Phong Giang Hải, một chút tình nghĩa đó e là còn không bằng lợi ích thực tế của mấy viên Trúc Cơ đan.Điểm này, từ thái độ của đệ tử Linh Vận Môn đối với “nhị linh” khác đã đủ để thấy rõ.
Trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ, sau đó hắn lặng lẽ lẻn vào một cửa hàng, thuận tiện lấy đi một tấm bản đồ thông thường và phổ cập nhất của Linh Vận Môn.
Bởi vì môn phái quá lớn, bản đồ là thứ nhất định phải có.
Cứ như vậy, Sở Mặc mò tới ngục tối của Linh Vận Môn mà thần không biết quỷ không hay.
Ngục tối của Linh Vận Môn nằm ở một nơi xa xôi, nếu không có bản đồ, Sở Mặc muốn dễ dàng tìm ra nơi này e là phải tốn rất nhiều công sức.
Lúc này, trong lòng Sở Mặc vô cùng biết ơn Bách Biến đạo nhân, nếu không phải vì người đó tặng một phần đại lễ cho hắn, nếu không cóBách Biến Thuật, hắn muốn lẻn vào Linh Vận Môn e là vô cùng khó khăn chứ không phải giờ dễ như cá gặp nước.
Đơn giản như là Dịch Dung Thuật, cho dù có cao minh hơn nữa, dù cho không cách nào bị người khác phát hiện sơ hở, nhưng một khuôn mặt lạ hoắc đi lại trong Linh Vận Môn, sớm muộn cũng bị người ta phát hiện.
Ngục tối nơi này vô cùng hoang vắng, linh khí mỏng manh, một rặng núi trần trụi, đâu đâu cũng là đá tảng.
Sở Mặc không giấu được hơi nhíu mày lại, linh khí của cả Linh VậnMôn đều tương đối sung túc, duy nhất chỉ nơi này là không giống. Điều này khiến cho Sở Mặc cảm thấy kỳ lạ.
Vừa đúng lúc đó, Thương Khung Thần Giám đột nhiên phát ra chút dạo động nhẹ. Sở Mặc càng tiến tới gần ngục tối thì dao động đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sở Mặc bất giác sững sờ, trong lòng thầm nghĩ nơi này không lẽ lại có bảo vật nào đó sao?
Tiếp theo, Sở Mặc dùng Vọng Khí chi thuật của Phong Thủy Thần Thông để nhìn xuyên dãy núi.Chỉ vừa nhìn quả nhiên đã bị Sở Mặc phát hiện một môn đạo, hắn phát hiện ở đây thực ra không phải không có linh khí. Trên thực tế linh khí của nơi này so với những nơi khác ở Linh Vận Môn đều như nhau. Nhưng những linh khí này vừa mới xuất hiện liền bị một luồng sức mạnh hấp thu sạch. Dẫn đến cung không đủ cầu, thời gian lâu rồi, nơi này trở nên hoang vu không còn sinh khí nữa.
“Lẽ nào, ở đây còn tồn tại một bảo vật sao?”
Sở Mặc mừng thầm.Ngục tối phía trước tầm hơn ba mươi dặm.
Sức mạnh cảnh giới ở đây vô cùng hùng mạnh, hơn nữa vô cùng bí mật. Nếu không phải vừa rồi Sở Mặc dùng Vọng Khí chi thuật, thậm chí khó mà phát giác được trên người những người đó toát ra khí cơ khác thường.
Mõi một người đều có luồng khí đặc trưng của riêng mình, càng là người có nội lực thâm hậu thì luồng khí ấy càng mạnh.
Cái này giống như là một đại nhân vật, cho dù đi tới đâu đều sẽ có vạn con mắt dõi theo. Đây là khí đặc trưng trên người đại nhân vật. Chỉcó điều nếu bọn họ cố ý kiềm chế luồng khí trên cơ thể, vậy thì người thường khó mà cảm nhận được.
Ngay cả tu sỹ cũng khó mà cảm nhận được khí của những người có cảnh giới cao hơn mình cố ý giấu đi. Tuy nhiên Vọng Khí chi thuật lại không giống, đây là bản lĩnh độc môn trong Phong Thủy Thần Thông.
Một người cho dù có giấu giếm khí của bản thân tới đây, nhưng vị trí mà hắn ở, thông qua Vọng Khí chi thuật vẫn có thể phát hiện những đặc chất khác biệt.
- Đây là đang câu cá sao?
Trong lòng Sở Mặc suy xét.
Hắn càng nghĩ càng có khả năng này, Phong Giang Hải không tìm thấy hắn, lại chắc chắn hắn đang ẩn thân ở Linh Vận Môn. Cho nên dứt khoát bắt giữ Phương Lan, nhốt nàng ở đây.