Thí Thiên Đao
Chương 87: Một đòn sấm sét (3)
Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, mà gọi Lâm công tử lại, không cho hắn giết Cách Nhĩ Trát?
Hiện giờ cũng hại lây Lâm công tử!
Hạo Nguyệt trưởng lão thậm chí đã tự xưng là vương rồi!
Cho thấy dã tâm của y đã không thể che giấu được nữa... cũng khôngmuốn che rồi, hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật!
Na Y bỗng nhiên chảy nước mắt nói:
- Dượng, xin ngài đừng giết hắn, muốn Na Y làm gì cũng được!
Hạo Nguyệt trưởng lão nhe nanh trừng mắt, lộ ra nụ cười độc ác nhìn thoáng qua công chúa Bảo Liên:
- Thế còn ngươi?
Công chúa Bảo Liên thở dài một tiếng:
- Thả hắn ra, ta giúp ngươi thống nhất thảo nguyên!- Thứ bé nhỏ này quan trọng với các ngươi như vậy sao?
Hạo Nguyệt trưởng lão híp mắt cười lạnh nói:
- Một tên gián điệp của Đại Tề mà thôi, xem ra, hai cô cháu các ngươi sớm đã cấu kết với Đại Tề... hừ, hành vi của các ngươi so với hai tên giết cha giết mẹ Kim Ca và Ngân Ca có tốt hơn là bao?
- Ngươi rất rõ mà, hắn không phải gián điệp.
Lúc này công chúa Bảo Liên đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão:
- Hắn là đệ tử phái lớn, giết hắn sẽ gây cho ngươi hậu quả khó lường!Trong con ngươi Hạo Nguyệt trưởng lão hiện lên ánh sáng nguy hiểm, gằn giọng cười và nói:
- Hậu quả? Ở đây? Ai biết là ta giết hắn? Cho dù biết, cũng là trong tình hình chiến đấu cạnh tranh công bằng bị giết chết! Đừng lấy đại môn phái ra dọa ta!
- Đại môn phái... cũng phải giữ thể diện!
Nói xong, trong mắt Hạo Nguyệt trưởng lão nổi lên sự ác độc, hét lớn:
- To con ngốc nghếch! Xé xác hắn cho ta!- Hôm nay ta cho ngươi no bụng một bữa!
Grrào!
Gã khổng lồ to cao đen cháy như sắt này nhấc Sở Mặc lên cao, trong miệng phát ra tiếng gào rú, bộ dạng đó giống như thật sự chuẩn bị xé xác Sở Mặc vậy.
- Đừng!
Nước mắt công chúa Na Y rơi như mưa, van nài nói:
- Đừng giết hắn!Chát ~!
Hạo Nguyệt Cách Thủy ở một bên vẻ mặt hung hãn, tát nàng một cái, mắng:
- Tiện nhân!
- Ngươi là người của ta!
- Về sau sẽ dạy dỗ ngươi!
Vào lúc này phía Sở Mặc bên kia đột nhiên hét lên một tiếng:
- Giết!Bốn bóng dáng đột nhiên phi thẳng về phía Hạo Nguyệt trưởng lão!
- Muốn chết sao!
Hai gã hộ vệ bên cạnh Hạo Nguyệt trưởng lão bỗng di chuyển!
Xông thẳng tới phía bốn bóng người kia.
Ầm!
Ầm!Gọn gàng nhanh chóng đánh bay hai người, lại nhằm phía hai người khác.
Thì ra trong nháy mắt này, sau khi Sở Mặc hô một tiếng giết ——
Gã khổng lồ nhấc bổng hắn lên, gầm rú giận dữ, ném mạnh thân thể Sở Mặc về phía Hạo Nguyệt trưởng lão!
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Dưới cú ném toàn lực của gã khổng lồ, thân thể Sở Mặc cũng lao đi... với một tốc độ không thể tin nổi!Như một mũi tên bắn về phía Hạo Nguyệt trưởng lão.
Hai gã hộ vệ của Hạo Nguyệt trưởng lão phát ra tiếng gầm long trời lở đất.
Nhưng bọn họ vì bận đối phó với bốn thích khách kia, cách Hạo Nguyệt trưởng lão hơi xa một chút.
Không kịp trở lại!
Con ngươi của Hạo Nguyệt trưởng lão... đột nhiên mở rộng.Tròng mắt y bị một luồng ánh sáng chiếm đầy.
Sau đó, Hạo Nguyệt trưởng lão ——
Một vị hoàn toàn xứng danh bá chủ kiêu hùng trên thảo nguyên này!
Bị bay đầu!
----------
Trong lúc này, thời gian dường như bị đóng băng~
Biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đều cứng đờ lại trong nháy mắt, như những pho tượng vậy!
Cho tới tận khi ——
Cái đầu còn đội mũ miện vàng của Hạo Nguyệt trưởng lão, “bịch” một tiếng rơi xuống đất… Lăn lông lốc vài vòng, cuối cùng dừng lại bên chân kẻ vừa tát công chúa Na Y là Hạo Nguyệt Cách Thủy.Hai mắt Hạo Nguyệt trưởng lão vẫn trợn trừng trừng, thần thái trong đó còn chưa hoàn toàn tắt mất, tràn đầy sự sợ hãi!
Ánh mắt của mọi người dường như đều bị dính chặt vào chiếc đầu người.
Trên mặt Hạo Nguyệt Cách Thủy vẫn còn sót lại sự hung hãn khi nãy, trong mắt lại đầy sợ hãi. Y không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, khóe miệng co giật liên hồi. Cuối cùng y như bắt đầu phát điên, hét lên chói tai:
- A!Phụt!
Cái xác không đầu của Hạo Nguyệt trưởng lão, vẫn đứng thẳng nơi đó, không đổ xuống ngay lập tức. Cùng với tiếng thét hoảng sợ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, máu từ phần cổ bắn phụt ra ào ào như một dòng suối.
Trong con ngươi công chúa Bảo Liên bỗng rực lên ngọn lửa chứa một sức sống mãnh liệt, hô vang một tiếng:
- Giết!
Kỵ binh Vương Đình sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy, đứng ào ào dậy,hất tung các bàn tiệc, rút những lưỡi đao sắc bén ra, chém về phía mục tiêu đã nhắm sẵn.
Phập!
Phốc!
Âm thanh của lưỡi đao sắc bén cắm vào cơ thể người làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Gần như chỉ trong chớp mắt, mười mấy chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt đã bị chém chết nằm trong vũng máu.Hai gã hộ vệ của Hạo Nguyệt trưởng lão đồng loạt gầm lên thứ âm thanh không hề giống phát ra từ con người, lao thẳng một mạch tới chỗ Sở Mặc.
- Súc sinh… ta muốn băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh!
Vù vù!
Trong không khí vang lên một tiếng gió vô cùng nặng nề.
Bốp!Một sợi xích sắt to quất thẳng vào đầu một gã hộ vệ đang nhắm vào Sở Mặc.
Rốp!
Một tiếng xương vỡ làm người ta phải dựng tóc gáy vang lên, gã cận vệ của Hạo Nguyệt trưởng lão… một kẻ thực lực đã tu luyện tới Nguyên Quan, trực tiếp bị quật vỡ sọ!
Giống như trò chơi đập dưa hấu vậy!
Màu trắng, màu hồng… pha lẫn vào nhau lênh láng đầy trên đất.Mà tên còn lại trong chớp mắt khi đang nhắm vào Sở Mặc, có ánh sáng chợt lóe lên. Gã hơi hơi nhắm mắt lại theo bản năng và rồi con mắt đó không bao giờ mở ra được nữa!
Đầu gã bay lên cao… sau đó rơi “bịch” một cái xuống đất y như tình huống của Hạo Nguyệt trưởng lão.
Hai gã võ sĩ tu luyện tới Nguyên Quan mạnh nhất của tộc Hạo Nguyệt, nhanh chóng nối gót Hạo Nguyệt trưởng lão mà họ đã đi theo bảo vệ cả đời!
Nhưng cuộc giết chóc vẫn chưa dừng lại tại đây.Mấy năm được gả tới sống ở nơi này, công chúa Bảo Liên sớm đã lập được một danh sách những kẻ trung thành với Hạo Nguyệt trưởng lão bằng cả tính mạng.
Những người này không có bất cứ cơ hội nào để thu phục. Giữ lại bọn họ chẳng khác nào giữ lại mầm tai vạ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra nguy cơ lớn.
- Trưởng lão chết rồi!
- Trưởng lão bị giết rồi!- Trời ạ… Tại sao có thể như vậy, trưởng lão chết rồi, chạy mau!
Bữa tiệc thảo nguyên ban nãy còn vô cùng rộn ràng náo nhiệt, trong nháy mắt trở thành địa ngục.
Lửa trại vẫn cháy rừng rực, nhưng không khí vui vẻ ồn ào khi nãy đã bị thay thế bởi tiếng chém giết và mùi máu tanh ngập trời.
Những dồn nén không biết đã tích lũy bao nhiêu năm của đám kỵ binh Vương Đình bùng nổ trong nháy mắt, không hề nương tay đối với những chiến sĩ trung thành tuyệt đối với tộc Hạo Nguyệt chút nào.Đợi cho người của bộ tộc Hạo Nguyệt phản ứng kịp thì tình thế cơ bản đã định!
Hiện giờ cũng hại lây Lâm công tử!
Hạo Nguyệt trưởng lão thậm chí đã tự xưng là vương rồi!
Cho thấy dã tâm của y đã không thể che giấu được nữa... cũng khôngmuốn che rồi, hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật!
Na Y bỗng nhiên chảy nước mắt nói:
- Dượng, xin ngài đừng giết hắn, muốn Na Y làm gì cũng được!
Hạo Nguyệt trưởng lão nhe nanh trừng mắt, lộ ra nụ cười độc ác nhìn thoáng qua công chúa Bảo Liên:
- Thế còn ngươi?
Công chúa Bảo Liên thở dài một tiếng:
- Thả hắn ra, ta giúp ngươi thống nhất thảo nguyên!- Thứ bé nhỏ này quan trọng với các ngươi như vậy sao?
Hạo Nguyệt trưởng lão híp mắt cười lạnh nói:
- Một tên gián điệp của Đại Tề mà thôi, xem ra, hai cô cháu các ngươi sớm đã cấu kết với Đại Tề... hừ, hành vi của các ngươi so với hai tên giết cha giết mẹ Kim Ca và Ngân Ca có tốt hơn là bao?
- Ngươi rất rõ mà, hắn không phải gián điệp.
Lúc này công chúa Bảo Liên đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão:
- Hắn là đệ tử phái lớn, giết hắn sẽ gây cho ngươi hậu quả khó lường!Trong con ngươi Hạo Nguyệt trưởng lão hiện lên ánh sáng nguy hiểm, gằn giọng cười và nói:
- Hậu quả? Ở đây? Ai biết là ta giết hắn? Cho dù biết, cũng là trong tình hình chiến đấu cạnh tranh công bằng bị giết chết! Đừng lấy đại môn phái ra dọa ta!
- Đại môn phái... cũng phải giữ thể diện!
Nói xong, trong mắt Hạo Nguyệt trưởng lão nổi lên sự ác độc, hét lớn:
- To con ngốc nghếch! Xé xác hắn cho ta!- Hôm nay ta cho ngươi no bụng một bữa!
Grrào!
Gã khổng lồ to cao đen cháy như sắt này nhấc Sở Mặc lên cao, trong miệng phát ra tiếng gào rú, bộ dạng đó giống như thật sự chuẩn bị xé xác Sở Mặc vậy.
- Đừng!
Nước mắt công chúa Na Y rơi như mưa, van nài nói:
- Đừng giết hắn!Chát ~!
Hạo Nguyệt Cách Thủy ở một bên vẻ mặt hung hãn, tát nàng một cái, mắng:
- Tiện nhân!
- Ngươi là người của ta!
- Về sau sẽ dạy dỗ ngươi!
Vào lúc này phía Sở Mặc bên kia đột nhiên hét lên một tiếng:
- Giết!Bốn bóng dáng đột nhiên phi thẳng về phía Hạo Nguyệt trưởng lão!
- Muốn chết sao!
Hai gã hộ vệ bên cạnh Hạo Nguyệt trưởng lão bỗng di chuyển!
Xông thẳng tới phía bốn bóng người kia.
Ầm!
Ầm!Gọn gàng nhanh chóng đánh bay hai người, lại nhằm phía hai người khác.
Thì ra trong nháy mắt này, sau khi Sở Mặc hô một tiếng giết ——
Gã khổng lồ nhấc bổng hắn lên, gầm rú giận dữ, ném mạnh thân thể Sở Mặc về phía Hạo Nguyệt trưởng lão!
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Dưới cú ném toàn lực của gã khổng lồ, thân thể Sở Mặc cũng lao đi... với một tốc độ không thể tin nổi!Như một mũi tên bắn về phía Hạo Nguyệt trưởng lão.
Hai gã hộ vệ của Hạo Nguyệt trưởng lão phát ra tiếng gầm long trời lở đất.
Nhưng bọn họ vì bận đối phó với bốn thích khách kia, cách Hạo Nguyệt trưởng lão hơi xa một chút.
Không kịp trở lại!
Con ngươi của Hạo Nguyệt trưởng lão... đột nhiên mở rộng.Tròng mắt y bị một luồng ánh sáng chiếm đầy.
Sau đó, Hạo Nguyệt trưởng lão ——
Một vị hoàn toàn xứng danh bá chủ kiêu hùng trên thảo nguyên này!
Bị bay đầu!
----------
Trong lúc này, thời gian dường như bị đóng băng~
Biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đều cứng đờ lại trong nháy mắt, như những pho tượng vậy!
Cho tới tận khi ——
Cái đầu còn đội mũ miện vàng của Hạo Nguyệt trưởng lão, “bịch” một tiếng rơi xuống đất… Lăn lông lốc vài vòng, cuối cùng dừng lại bên chân kẻ vừa tát công chúa Na Y là Hạo Nguyệt Cách Thủy.Hai mắt Hạo Nguyệt trưởng lão vẫn trợn trừng trừng, thần thái trong đó còn chưa hoàn toàn tắt mất, tràn đầy sự sợ hãi!
Ánh mắt của mọi người dường như đều bị dính chặt vào chiếc đầu người.
Trên mặt Hạo Nguyệt Cách Thủy vẫn còn sót lại sự hung hãn khi nãy, trong mắt lại đầy sợ hãi. Y không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, khóe miệng co giật liên hồi. Cuối cùng y như bắt đầu phát điên, hét lên chói tai:
- A!Phụt!
Cái xác không đầu của Hạo Nguyệt trưởng lão, vẫn đứng thẳng nơi đó, không đổ xuống ngay lập tức. Cùng với tiếng thét hoảng sợ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, máu từ phần cổ bắn phụt ra ào ào như một dòng suối.
Trong con ngươi công chúa Bảo Liên bỗng rực lên ngọn lửa chứa một sức sống mãnh liệt, hô vang một tiếng:
- Giết!
Kỵ binh Vương Đình sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy, đứng ào ào dậy,hất tung các bàn tiệc, rút những lưỡi đao sắc bén ra, chém về phía mục tiêu đã nhắm sẵn.
Phập!
Phốc!
Âm thanh của lưỡi đao sắc bén cắm vào cơ thể người làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Gần như chỉ trong chớp mắt, mười mấy chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt đã bị chém chết nằm trong vũng máu.Hai gã hộ vệ của Hạo Nguyệt trưởng lão đồng loạt gầm lên thứ âm thanh không hề giống phát ra từ con người, lao thẳng một mạch tới chỗ Sở Mặc.
- Súc sinh… ta muốn băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh!
Vù vù!
Trong không khí vang lên một tiếng gió vô cùng nặng nề.
Bốp!Một sợi xích sắt to quất thẳng vào đầu một gã hộ vệ đang nhắm vào Sở Mặc.
Rốp!
Một tiếng xương vỡ làm người ta phải dựng tóc gáy vang lên, gã cận vệ của Hạo Nguyệt trưởng lão… một kẻ thực lực đã tu luyện tới Nguyên Quan, trực tiếp bị quật vỡ sọ!
Giống như trò chơi đập dưa hấu vậy!
Màu trắng, màu hồng… pha lẫn vào nhau lênh láng đầy trên đất.Mà tên còn lại trong chớp mắt khi đang nhắm vào Sở Mặc, có ánh sáng chợt lóe lên. Gã hơi hơi nhắm mắt lại theo bản năng và rồi con mắt đó không bao giờ mở ra được nữa!
Đầu gã bay lên cao… sau đó rơi “bịch” một cái xuống đất y như tình huống của Hạo Nguyệt trưởng lão.
Hai gã võ sĩ tu luyện tới Nguyên Quan mạnh nhất của tộc Hạo Nguyệt, nhanh chóng nối gót Hạo Nguyệt trưởng lão mà họ đã đi theo bảo vệ cả đời!
Nhưng cuộc giết chóc vẫn chưa dừng lại tại đây.Mấy năm được gả tới sống ở nơi này, công chúa Bảo Liên sớm đã lập được một danh sách những kẻ trung thành với Hạo Nguyệt trưởng lão bằng cả tính mạng.
Những người này không có bất cứ cơ hội nào để thu phục. Giữ lại bọn họ chẳng khác nào giữ lại mầm tai vạ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra nguy cơ lớn.
- Trưởng lão chết rồi!
- Trưởng lão bị giết rồi!- Trời ạ… Tại sao có thể như vậy, trưởng lão chết rồi, chạy mau!
Bữa tiệc thảo nguyên ban nãy còn vô cùng rộn ràng náo nhiệt, trong nháy mắt trở thành địa ngục.
Lửa trại vẫn cháy rừng rực, nhưng không khí vui vẻ ồn ào khi nãy đã bị thay thế bởi tiếng chém giết và mùi máu tanh ngập trời.
Những dồn nén không biết đã tích lũy bao nhiêu năm của đám kỵ binh Vương Đình bùng nổ trong nháy mắt, không hề nương tay đối với những chiến sĩ trung thành tuyệt đối với tộc Hạo Nguyệt chút nào.Đợi cho người của bộ tộc Hạo Nguyệt phản ứng kịp thì tình thế cơ bản đã định!