Thí Thiên Đao
Chương 856: Sao vẫn lại là ngươi?
Nói rồi lại nói, khoảng cách của phụ nhân mặc trang phục cung đình kia cách Sở Mặc càng ngày càng gần!
Trong lòng Sở Mặc cảnh giác đến cao độ, đã chuẩn bị chiến đấu rồi, đúng lúc này, người phụ nhân mặc trang phục cung đình này dừng bước chân, nói lớn:
- Ngươi thật quá đáng! Trượng phu của ta mà chết, ta sẽ hận ngươi cả đời!
Khóe miệng co rút kịch liệt, có cảm giác như nhìn thấy ma, đi càng nhanh hơn.
Lúc này, người phụ nhân mặc trang phục cung đình vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, chớp đôi mắt xinh đẹp, nhíu đôi mi thanh tú, lẩm bẩm nói:
- Người này đã dịch dung rồi, hơn nữa thủ pháp còn rất cao. Nhưng... có phải hắn không? Trên người hắn, không có chú ngữ mà ta đã hạ...
Phụ nhân mặc trang phục cung đình nói, ngưng thần cảm ứng một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu súc sinh giỏi lắm, không biết dùng thủ đoạn gì lại chém đứt được đường nhân quả này!
Nói rồi, phụ nhân mặc trang phục cung đình nhìn về hướng Sở Mặc biến mất, sắc mặc trở nên dữ tợn:
- Muốn chạy khỏi tay bản tôn? Đừng mơ!
Nói rồi, thân hình nàng lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Sở Mặc không thấy phụ nhân mặc trang phục cung đình kia đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, tuy rằng hắn không sợ, nhưng thực sự nếu đánh nhau, chắc chắn đủ đau đầu. Nếu không thù hận, ai lại muốn đánh với cảnh giới này?
Đang nghĩ ngợi trong lòng,đột nhiên Sở Mặc thấy phía trước xuất hiện một hán tử hơn ba mươi tuổi, thân mặc trang phục gọn gàng, thoáng nhìn qua còn thấy bị thương. Trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ, hình như đang trốn chạy truy sát. Nhìn thấy Sở Mặc, hét lớn từ đằng xa:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục cung đình không?
- Không thấy.
Sở Mặc lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía hán tử, rồi tăng tốc độ rời đi, không để ý tới gã nữa.
Lần này, tốc độ của Sở Mặc nhanh hơn nữa!
Bởi vì Thương Khung Thần Giám nhận định cảnh giới của đối phương giống y hệt với nữ tử vừa rồi.
- Nguyên Anh trung kì, thể chất cấp bảy.
Chỉ có điều lần này không nói rõ giới tính.
Người đàn ông này chẳng có lấy một nét tương tự với nữ nhân kia, dù là tướng mạo, ánh mắt... thậm chí là khí tràng trên người cũng chẳng có bất kì can hệ nào.
Nhưng dưới sự nhận định của Thương Khung Thần Giám, cảnh giới, thể chất của hai người lại y hệt như đúc!
Nếu nói chuyện này chẳng có bất kỳ vấn đề gì, có đánh chết Sở Mặc cũng không tin.
Cảnh giới trong lòng hắn dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết, cảm giác đối phương đang nhắm vào hắn.
Rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ những người này... Đều là người của Huyết Ma Giáo sao?
Sau khi Sở Mặc tiến vào Linh giới, địch nhân lớn nhất chính là bọn họ.
Nhưng đối phương có nhiều tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh như vậy, tại sao lại không cùng đến bắt giết mình? Hay... đây chỉ là trùng hợp? Không phải đối phương đang nhắm vào mình?
Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, nhưng động tác dưới chân cũng không hề chậm trễ chút nào.
Lúc này, người thanh niên kia, đứng ở đó, nhíu lông mày, rồi đôi mắt dần trở lên lạnh buốt, cười nói:
- Chính là ngươi! Tiểu tử, muốn lừa gạt bản tôn bằng cái thuật dịch dung này? Đúng là nằm mơ!
Nói rồi, thân hình của hắn lại biến hóa, lần này, trở thành thiếu nữ mười sáu tôi, thân mặc y phục màu vàng nhật, dáng vẻ lay động lòng người, tướng mạo thanh tú. Nhưng trên khuông mặt mang theo vài phần ác độc.
Lẩm bẩm nói:
- Đã bao nhiêu lâu bản tôn không phải hao tâm tốn sức giết một người như vậy? Tiểu tử... chắc chắn ngươi phải thấy mình rất may mắn!
Sở Mặc tiếp tục hành tẩu trong núi, tốc độ của hắn càng nhanh, không hề có một chút do dự nào.
Hơn nữa lần này, hắn quyết định tạm thời không về Cẩm Tú Thành. Vì trở về rất có khả năng sẽ thu hút đám địch nhân đó tới, mang tai họa đến cho Lục gia.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Sở Mặc nghe thấy thanh âm tràn ngập sợ hãi truyền từ đằng xa tới.
Hắn lập tức nhìn chăm chú, một thiếu nữ váy dài màu vàng nhạt, đằng sau thiếu nữ là bảy tám con sói khổng lồ đang gầm gừ trực nhao vào cắn người thiếu nữ ấy.
Mỗi con sói phải dài đến ba trượng, mặt vô cùng dữ tợn, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Quan trọng nhất là, bảy tám con sói khổng lồ này đều tỏa ra khí tức của Kim Đan Kỳ.
Thiếu nữ kia tựa như bị dọa đến sắp chết, bước chân luống cuống chạy trốn khỏi bọn thú dữ sau lưng, đột nhiên nhìn thấy Sở Mặc, hướng thẳng về phía hắn, miệng hô:
- Ca ca cứu mạng!
Trong lòng Sở Mặc vừa động, dùng Thương Khung Thần Giám nhìn thiếu nữ này.
Nguyên Anh trung kỳ, thất cấp thể chất, nam.
- Mẹ nó... sao lại là người này?
Sở Mặc há hốc miệng, sắp điên lên mất.
Sở Mặc thật sự có cảm giác sắp điên đến nơi rồi, liên tiếp ba lần.
Đầu tiên là phu nhân cung trang, đến nữa là thanh niên trai tráng, giờ lại biến thành một thiếu nữ thuần khiết. Đây gọi gì là thuật dịch dung nữa, rõ ràng là có thể tùy tiện thay đổi dung mạo của mình.
Sở Mặc không nói hai lời, quay người rời đi.
Nhưng thiếu nữa kia vừa kêu la thảm thiết, vừa lao về hướng của hắn, phát ra những tiếng kêu thê lương:
- Cứu mạng, cứu mạng.
- Cứu mẹ ngươi ấy.
Sở Mặc đứng dậy bỏ đi.
Lúc này, trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia cười quỷ dị, cả một vùng trời đột nhiên tràn ngập một luồng uy áp hung hãn.
Khí thế của Nguyên Anh.
Quả thật kinh thiên động địa.
Bảy tám con sói lớn phía sau thiếu nữ tru lên những tiếng tru thảm thiết, cụp đuôi chạy.
Mấy con vật này đều là linh thú, chúng có linh trí, tuy không biết vì sao con người này đột nhiên trở lên mạnh mẽ như thế, nhưng hơi thở của tử vong tràn ngập đến khiến chúng hận không mọc thêm tám cái chân nữa để chạy.
Bảy tám con sói khổng lồ chạy rồi, thiếu nữa kia cười lạnh:
- Tiểu tử ngươi đứng lại đấy cho ta.
Thiếu nữ bay vút lên trời, đánh một chưởng về hướng Sở Mặc, một nguồn năng lượng khổng lồ nháy mắt xông tới.
Hư không như bị đánh xuyên qua, cả thiên địa chấn động không ngừng.
Tràn ngập hơi thở hủy diệt.
Vô số cây cối trong rừng bị đánh trúng trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Động tác của Sở Mặc cũng không chậm, đặc biết khi hắn cảm nhận được thực lực của thiếu nữ này, điều đầu tiên hắn làm là ra chiêu phản kích.
Nhưng tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, cường đại đến mức khiến người ta run rẩy.
Dường như cả một vùng không gian đều thuộc về nàng.
Dưới áp lực này, động tác của Sở Mặc trở lên chậm hơn rất nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Sở Mặc.
Trong mắt của thiếu nữ Bách Biến Đạo Nhân, Sở Mặc chỉ làf một tu sĩ vừa mới độ qua Thiên kiếp, bước vào cảnh giới Kim Đan ấy vậy sức mạnh thật khiến người ta giận sôi người.
Trong lòng Sở Mặc cảnh giác đến cao độ, đã chuẩn bị chiến đấu rồi, đúng lúc này, người phụ nhân mặc trang phục cung đình này dừng bước chân, nói lớn:
- Ngươi thật quá đáng! Trượng phu của ta mà chết, ta sẽ hận ngươi cả đời!
Khóe miệng co rút kịch liệt, có cảm giác như nhìn thấy ma, đi càng nhanh hơn.
Lúc này, người phụ nhân mặc trang phục cung đình vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, chớp đôi mắt xinh đẹp, nhíu đôi mi thanh tú, lẩm bẩm nói:
- Người này đã dịch dung rồi, hơn nữa thủ pháp còn rất cao. Nhưng... có phải hắn không? Trên người hắn, không có chú ngữ mà ta đã hạ...
Phụ nhân mặc trang phục cung đình nói, ngưng thần cảm ứng một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu súc sinh giỏi lắm, không biết dùng thủ đoạn gì lại chém đứt được đường nhân quả này!
Nói rồi, phụ nhân mặc trang phục cung đình nhìn về hướng Sở Mặc biến mất, sắc mặc trở nên dữ tợn:
- Muốn chạy khỏi tay bản tôn? Đừng mơ!
Nói rồi, thân hình nàng lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Sở Mặc không thấy phụ nhân mặc trang phục cung đình kia đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, tuy rằng hắn không sợ, nhưng thực sự nếu đánh nhau, chắc chắn đủ đau đầu. Nếu không thù hận, ai lại muốn đánh với cảnh giới này?
Đang nghĩ ngợi trong lòng,đột nhiên Sở Mặc thấy phía trước xuất hiện một hán tử hơn ba mươi tuổi, thân mặc trang phục gọn gàng, thoáng nhìn qua còn thấy bị thương. Trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ, hình như đang trốn chạy truy sát. Nhìn thấy Sở Mặc, hét lớn từ đằng xa:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục cung đình không?
- Không thấy.
Sở Mặc lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía hán tử, rồi tăng tốc độ rời đi, không để ý tới gã nữa.
Lần này, tốc độ của Sở Mặc nhanh hơn nữa!
Bởi vì Thương Khung Thần Giám nhận định cảnh giới của đối phương giống y hệt với nữ tử vừa rồi.
- Nguyên Anh trung kì, thể chất cấp bảy.
Chỉ có điều lần này không nói rõ giới tính.
Người đàn ông này chẳng có lấy một nét tương tự với nữ nhân kia, dù là tướng mạo, ánh mắt... thậm chí là khí tràng trên người cũng chẳng có bất kì can hệ nào.
Nhưng dưới sự nhận định của Thương Khung Thần Giám, cảnh giới, thể chất của hai người lại y hệt như đúc!
Nếu nói chuyện này chẳng có bất kỳ vấn đề gì, có đánh chết Sở Mặc cũng không tin.
Cảnh giới trong lòng hắn dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết, cảm giác đối phương đang nhắm vào hắn.
Rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ những người này... Đều là người của Huyết Ma Giáo sao?
Sau khi Sở Mặc tiến vào Linh giới, địch nhân lớn nhất chính là bọn họ.
Nhưng đối phương có nhiều tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh như vậy, tại sao lại không cùng đến bắt giết mình? Hay... đây chỉ là trùng hợp? Không phải đối phương đang nhắm vào mình?
Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, nhưng động tác dưới chân cũng không hề chậm trễ chút nào.
Lúc này, người thanh niên kia, đứng ở đó, nhíu lông mày, rồi đôi mắt dần trở lên lạnh buốt, cười nói:
- Chính là ngươi! Tiểu tử, muốn lừa gạt bản tôn bằng cái thuật dịch dung này? Đúng là nằm mơ!
Nói rồi, thân hình của hắn lại biến hóa, lần này, trở thành thiếu nữ mười sáu tôi, thân mặc y phục màu vàng nhật, dáng vẻ lay động lòng người, tướng mạo thanh tú. Nhưng trên khuông mặt mang theo vài phần ác độc.
Lẩm bẩm nói:
- Đã bao nhiêu lâu bản tôn không phải hao tâm tốn sức giết một người như vậy? Tiểu tử... chắc chắn ngươi phải thấy mình rất may mắn!
Sở Mặc tiếp tục hành tẩu trong núi, tốc độ của hắn càng nhanh, không hề có một chút do dự nào.
Hơn nữa lần này, hắn quyết định tạm thời không về Cẩm Tú Thành. Vì trở về rất có khả năng sẽ thu hút đám địch nhân đó tới, mang tai họa đến cho Lục gia.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Sở Mặc nghe thấy thanh âm tràn ngập sợ hãi truyền từ đằng xa tới.
Hắn lập tức nhìn chăm chú, một thiếu nữ váy dài màu vàng nhạt, đằng sau thiếu nữ là bảy tám con sói khổng lồ đang gầm gừ trực nhao vào cắn người thiếu nữ ấy.
Mỗi con sói phải dài đến ba trượng, mặt vô cùng dữ tợn, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Quan trọng nhất là, bảy tám con sói khổng lồ này đều tỏa ra khí tức của Kim Đan Kỳ.
Thiếu nữ kia tựa như bị dọa đến sắp chết, bước chân luống cuống chạy trốn khỏi bọn thú dữ sau lưng, đột nhiên nhìn thấy Sở Mặc, hướng thẳng về phía hắn, miệng hô:
- Ca ca cứu mạng!
Trong lòng Sở Mặc vừa động, dùng Thương Khung Thần Giám nhìn thiếu nữ này.
Nguyên Anh trung kỳ, thất cấp thể chất, nam.
- Mẹ nó... sao lại là người này?
Sở Mặc há hốc miệng, sắp điên lên mất.
Sở Mặc thật sự có cảm giác sắp điên đến nơi rồi, liên tiếp ba lần.
Đầu tiên là phu nhân cung trang, đến nữa là thanh niên trai tráng, giờ lại biến thành một thiếu nữ thuần khiết. Đây gọi gì là thuật dịch dung nữa, rõ ràng là có thể tùy tiện thay đổi dung mạo của mình.
Sở Mặc không nói hai lời, quay người rời đi.
Nhưng thiếu nữa kia vừa kêu la thảm thiết, vừa lao về hướng của hắn, phát ra những tiếng kêu thê lương:
- Cứu mạng, cứu mạng.
- Cứu mẹ ngươi ấy.
Sở Mặc đứng dậy bỏ đi.
Lúc này, trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia cười quỷ dị, cả một vùng trời đột nhiên tràn ngập một luồng uy áp hung hãn.
Khí thế của Nguyên Anh.
Quả thật kinh thiên động địa.
Bảy tám con sói lớn phía sau thiếu nữ tru lên những tiếng tru thảm thiết, cụp đuôi chạy.
Mấy con vật này đều là linh thú, chúng có linh trí, tuy không biết vì sao con người này đột nhiên trở lên mạnh mẽ như thế, nhưng hơi thở của tử vong tràn ngập đến khiến chúng hận không mọc thêm tám cái chân nữa để chạy.
Bảy tám con sói khổng lồ chạy rồi, thiếu nữa kia cười lạnh:
- Tiểu tử ngươi đứng lại đấy cho ta.
Thiếu nữ bay vút lên trời, đánh một chưởng về hướng Sở Mặc, một nguồn năng lượng khổng lồ nháy mắt xông tới.
Hư không như bị đánh xuyên qua, cả thiên địa chấn động không ngừng.
Tràn ngập hơi thở hủy diệt.
Vô số cây cối trong rừng bị đánh trúng trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Động tác của Sở Mặc cũng không chậm, đặc biết khi hắn cảm nhận được thực lực của thiếu nữ này, điều đầu tiên hắn làm là ra chiêu phản kích.
Nhưng tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, cường đại đến mức khiến người ta run rẩy.
Dường như cả một vùng không gian đều thuộc về nàng.
Dưới áp lực này, động tác của Sở Mặc trở lên chậm hơn rất nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Sở Mặc.
Trong mắt của thiếu nữ Bách Biến Đạo Nhân, Sở Mặc chỉ làf một tu sĩ vừa mới độ qua Thiên kiếp, bước vào cảnh giới Kim Đan ấy vậy sức mạnh thật khiến người ta giận sôi người.