Thí Thiên Đao
Chương 845: Bổ chết các ngươi!
Sau đó một đoàn hào quang bao phủ thân thể của hắn.
Lục Thiên Duyệt kinh hãi thét một tiếng, sau đó sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng cái gì đều không phát hiện ra, nhưng nàng biết hiện tại trên thân người kia… là trần như nhộng!
- Cái này… này sao có thể?
Trong mắt của Triệu Thanh lộ ra hào quang khiếp sợ.
Hắn nhớ rõ sư tôn đã từng nói, loại tu sĩ ở bên trong Niết Bàn thật sự sinh ra ở Thiên giới, có thể không cần Thiên kiếp trực tiếp tu luyện tới loại cảnh giới Đế Chủ cao nhất. Nhưng có một ít thiên kiêu tuyệt thế thật sự, bọn họ mỗi một bước nâng cao đều đã tự mình dẫn động Thiên kiếp!
Sau đó thông qua Thiên kiếp tới rèn luyện bản thân!
Loại việc này tương đương với nguy hiểm, chính là vạn kiếp bất phục.
Nhưng những người đó lại làm không biết mệt, mỗi lần trải qua Thiên kiếp luyện thể, cường độ của thân thể cũng sẽ tăng lên rất lớn. Nếu đấu cận chiến với tu sĩ cùng cảnh giới…. gần như là vô địch!
Chẳng lẽ…. người trước mắt này cũng là một kẻ điên như vậy?
Làm sao có thể!
Đây chính là ở Linh giới!
Đang nghĩ ngợi, số lượng lớn lôi Thiên kiếp trên bầu trời… trút xuống dưới như mưa to, nháy mắt bao phủ đạo thân ảnh kia.
Sau đó…. Triệu Thanh liền thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời hắn.
Đạo bóng dáng bị lôi Thiên kiếp kia bao phủ, không ngờ lại mang theo một mảnh lôi điện xông về phía hắn!
- A!
Triệu Thanh phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ tới cực điểm, tu sĩ Kim Đan trung kỳ này không nói hai lời liền lấy hết toàn bộ linh khí có thể dùng để phòng ngự ra, sau đó lại đem thêm một kiện được xưng là thiên khí chí bảo do sư phụ hắn lưu lại cho hắn ra.
Ầm ầm!
Vô số đạo lôi điện nháy mắt bổ lên trên những bảo vật phòng ngự Triệu Thanh lấy ra.
Linh khí này nháy mắt tan thành tro bụi, ngay cả chút cặn cũng không thể lưu lại. Chỉ có món thiên khí là lù lù bất động gắng gượng chống lôi Thiên kiếp.
Dù là như thế, Triệu Thanh bên trong cũng chịu khổ sở, mồm to khạc ra máu, cả người nháy mắt sắc mặt tái nhợt, bị nội thương rất nặng.
Lúc này Triệu Thanh mơ hồ nghe thấy giọng nói đối phương:
- Mẹ nó, sao lại có mai rùa cứng như vậy…. coi như ngươi may mắn!
Sau đó thanh âm kia dần dần đi xa.
Sau đó Triệu Thanh cảm giác được mảnh lôi Thiên kiếp kia dường như rời khỏi hắn, tuy nhiên kế tiếp hắn liền trừng muốn nứt mắt nhìn bóng dáng kia, mang theo tảng lớn lôi Thiên kiếp xông về phía bọn Ngô Mạn.
Gần như là trong nháy mắt những người đó hoàn toàn bị bao phủ bên trong lôi Thiên kiếp.
- Xong rồi…
Triệu Thanh gần như là rên rỉ nói ra.
Hắn đã có thể kết luận, mấy sư đệ sư muội của mình… tám chín phần mười là không sống nổi.
Cho dù là ai bị Thiên kiếp như vậy đánh trúng chỉ sợ đều đã xong đời!
Vấn đề mấu chốt nhất là, Thiên kiếp sẽ căn cứ tu vi của ngươi để điều chỉnh uy lực!
Kỳ Trúc Cơ đối mặt Thiên kiếp là uy lực của kỳ Trúc Cơ, nhưng nếu là một lão tổ Nguyên Anh xông vào, Thiên kiếp đánh về phía lão tổ Nguyên Anh tự nhiên sẽ là uy lực của kỳ Nguyên Anh!
Đây mới là điểm chết người đấy!
Cho nên nói, thông qua phương thức dẫn động Thiên kiếp tới công kích kẻ thù, quả thật chính là một loại biện pháp đơn giản nhất mà cũng là hữu hiệu nhất.
Tuy nhiên loại biện pháp này… đồng nghĩa với việc tự sát.
Hơn nữa mỗi cảnh giới…. chỉ có thể có loại cơ hội này một lần.
Từ trước tới nay Triệu Thanh chưa từng nghe nói có người dùng biện pháp này để đối địch. Ngươi này không những là kẻ điên… hơn nữa cũng thật quá biến thái!
- Mẹ kiếp!
Triệu Thanh không kìm nổi mắng to một tiếng, đôi mắt đỏ lên.
Tuy rằng những sư đệ sư muội này không cùng một sư phụ với hắn, nhưng tình cảm lại rất tốt, hơn nữa rất tôn trọng hắn. Nếu không phải vì giúp hắn, những người này cũng không thể sau khi bị thương lại còn tới đây.
- Lục Thiên Minh…. Ta sẽ không để yên cho ngươi!
Triệu Thanh nói xong, đột nhiên cảm giác được khí tức trong thiên địa có chút không đúng.
Hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần:
- Mẹ kiếp… thiên kiếp vẫn còn!
Sau khi hắn dùng thiên khí kháng trụ một lớp Thiên kiếp Sở Mặc vừa mang tới, chỉ lo cho những người đó mà quên mất mình cũng bị lọt vào trong Thiên kiếp. Thiên kiếp nhằm vào hắn… vẫn còn chưa tới!
Thiên kiếp của “Lục Thiên Minh” kia chỉ là Thiên kiếp của Trúc Cơ kỳ, nhưng Thiên kiếp mình phải đối mặt… lại là của Kim Đan kỳ!
- Ta cho tới bây giờ vẫn chưa muốn độ kiếp sớm như vậy!
Triệu Thanh khóc không ra nước mắt, tâm đã chết, không còn quan tâm tới sống chết của các sư đệ sư muội. Muốn báo thù cho bọn họ, vậy trước tiên mình phải sống sót qua Thiên kiếp này mới được.
Linh khí trên người Triệu Thanh bị một lớp Thiên kiếp của Sở Mặc đánh bể. Hiện giờ chỉ còn lại một kiện được xưng là pháp khí Thiên giới, trở thành điều duy nhất để Triệu Thanh dựa vào.
Thật ra Triệu Thanh vẫn không tin kiện pháp khí này là của Thiên giới, tuy rằng hắn biết sư phụ của mình rất hùng mạnh, nhưng giữa Thiên giới và Linh giới chung quy vẫn chênh lệch quá xa. Hắn thật sự không có biện pháp tưởng tượng Thiên giới là cái dạng gì, cũng không hiểu được sư phụ của mình làm sao có thể có được pháp khí Thiên giới?
Tuy nhiên lúc này hắn có chút tin. Bởi vì một lớp lôi của Thiên kiếp vừa rồi khiến hắn hồn bay phách lạc, bổ vào kết giới do pháp khí này tản ra, không ngờ cũng chỉ sinh ra chút gợn sóng.
Đây chính là lôi Thiên kiếp!
Uy lực hơn lôi điện tầm thường mấy trăm lần!
Rắc rắc!
Một đao lôi điện thô to hơn so với vừa rồi trực tiếp bổ vào phía trên kết giới của pháp khí trong tay Triệu Thanh, đạo kết giới kia giật mạnh nhưng vẫn chắc chắn như cũ!
Triệu Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía “Lục Thiên Minh” bên kia.
Chỉ thấy từng tảng lớn lôi điện giống như đang điên cuồng càn quét khắp nơi.
Trong lòng Triệu Thanh giờ phút này đã hoàn toàn mất hy vọng. Hắn biết mấy người bọn Tôn Hải, Ngô Mạn nhất định là xong rồi. Trên người bọn họ không có khả năng như mình, không có được bảo vật như thế này. Triệu Thanh hận muốn điên, không kìm nổi ngửa mặt lên trời rống giận:
- Lục Thiên Minh…. Lục gia…. Ta thề không đội trời chung với các ngươi!
Rầm rầm rầm!
Số lượng lớn lôi Thiên kiếp chiếu nghiêng xuống.
Trực tiếp bao phủ tiếng rống giận của Triệu Thanh ở bên trong.
Sở Mặc bên kia bị vô số sấm Thiên kiếp đánh trúng thân thể, cả người để trở nên cứng ngắc và nặng nề.
Nhưng chỗ cường đại của thân thể này cũng hiển lộ hoàn toàn vào thời khắc này.
Lục Thiên Duyệt kinh hãi thét một tiếng, sau đó sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng cái gì đều không phát hiện ra, nhưng nàng biết hiện tại trên thân người kia… là trần như nhộng!
- Cái này… này sao có thể?
Trong mắt của Triệu Thanh lộ ra hào quang khiếp sợ.
Hắn nhớ rõ sư tôn đã từng nói, loại tu sĩ ở bên trong Niết Bàn thật sự sinh ra ở Thiên giới, có thể không cần Thiên kiếp trực tiếp tu luyện tới loại cảnh giới Đế Chủ cao nhất. Nhưng có một ít thiên kiêu tuyệt thế thật sự, bọn họ mỗi một bước nâng cao đều đã tự mình dẫn động Thiên kiếp!
Sau đó thông qua Thiên kiếp tới rèn luyện bản thân!
Loại việc này tương đương với nguy hiểm, chính là vạn kiếp bất phục.
Nhưng những người đó lại làm không biết mệt, mỗi lần trải qua Thiên kiếp luyện thể, cường độ của thân thể cũng sẽ tăng lên rất lớn. Nếu đấu cận chiến với tu sĩ cùng cảnh giới…. gần như là vô địch!
Chẳng lẽ…. người trước mắt này cũng là một kẻ điên như vậy?
Làm sao có thể!
Đây chính là ở Linh giới!
Đang nghĩ ngợi, số lượng lớn lôi Thiên kiếp trên bầu trời… trút xuống dưới như mưa to, nháy mắt bao phủ đạo thân ảnh kia.
Sau đó…. Triệu Thanh liền thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời hắn.
Đạo bóng dáng bị lôi Thiên kiếp kia bao phủ, không ngờ lại mang theo một mảnh lôi điện xông về phía hắn!
- A!
Triệu Thanh phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ tới cực điểm, tu sĩ Kim Đan trung kỳ này không nói hai lời liền lấy hết toàn bộ linh khí có thể dùng để phòng ngự ra, sau đó lại đem thêm một kiện được xưng là thiên khí chí bảo do sư phụ hắn lưu lại cho hắn ra.
Ầm ầm!
Vô số đạo lôi điện nháy mắt bổ lên trên những bảo vật phòng ngự Triệu Thanh lấy ra.
Linh khí này nháy mắt tan thành tro bụi, ngay cả chút cặn cũng không thể lưu lại. Chỉ có món thiên khí là lù lù bất động gắng gượng chống lôi Thiên kiếp.
Dù là như thế, Triệu Thanh bên trong cũng chịu khổ sở, mồm to khạc ra máu, cả người nháy mắt sắc mặt tái nhợt, bị nội thương rất nặng.
Lúc này Triệu Thanh mơ hồ nghe thấy giọng nói đối phương:
- Mẹ nó, sao lại có mai rùa cứng như vậy…. coi như ngươi may mắn!
Sau đó thanh âm kia dần dần đi xa.
Sau đó Triệu Thanh cảm giác được mảnh lôi Thiên kiếp kia dường như rời khỏi hắn, tuy nhiên kế tiếp hắn liền trừng muốn nứt mắt nhìn bóng dáng kia, mang theo tảng lớn lôi Thiên kiếp xông về phía bọn Ngô Mạn.
Gần như là trong nháy mắt những người đó hoàn toàn bị bao phủ bên trong lôi Thiên kiếp.
- Xong rồi…
Triệu Thanh gần như là rên rỉ nói ra.
Hắn đã có thể kết luận, mấy sư đệ sư muội của mình… tám chín phần mười là không sống nổi.
Cho dù là ai bị Thiên kiếp như vậy đánh trúng chỉ sợ đều đã xong đời!
Vấn đề mấu chốt nhất là, Thiên kiếp sẽ căn cứ tu vi của ngươi để điều chỉnh uy lực!
Kỳ Trúc Cơ đối mặt Thiên kiếp là uy lực của kỳ Trúc Cơ, nhưng nếu là một lão tổ Nguyên Anh xông vào, Thiên kiếp đánh về phía lão tổ Nguyên Anh tự nhiên sẽ là uy lực của kỳ Nguyên Anh!
Đây mới là điểm chết người đấy!
Cho nên nói, thông qua phương thức dẫn động Thiên kiếp tới công kích kẻ thù, quả thật chính là một loại biện pháp đơn giản nhất mà cũng là hữu hiệu nhất.
Tuy nhiên loại biện pháp này… đồng nghĩa với việc tự sát.
Hơn nữa mỗi cảnh giới…. chỉ có thể có loại cơ hội này một lần.
Từ trước tới nay Triệu Thanh chưa từng nghe nói có người dùng biện pháp này để đối địch. Ngươi này không những là kẻ điên… hơn nữa cũng thật quá biến thái!
- Mẹ kiếp!
Triệu Thanh không kìm nổi mắng to một tiếng, đôi mắt đỏ lên.
Tuy rằng những sư đệ sư muội này không cùng một sư phụ với hắn, nhưng tình cảm lại rất tốt, hơn nữa rất tôn trọng hắn. Nếu không phải vì giúp hắn, những người này cũng không thể sau khi bị thương lại còn tới đây.
- Lục Thiên Minh…. Ta sẽ không để yên cho ngươi!
Triệu Thanh nói xong, đột nhiên cảm giác được khí tức trong thiên địa có chút không đúng.
Hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần:
- Mẹ kiếp… thiên kiếp vẫn còn!
Sau khi hắn dùng thiên khí kháng trụ một lớp Thiên kiếp Sở Mặc vừa mang tới, chỉ lo cho những người đó mà quên mất mình cũng bị lọt vào trong Thiên kiếp. Thiên kiếp nhằm vào hắn… vẫn còn chưa tới!
Thiên kiếp của “Lục Thiên Minh” kia chỉ là Thiên kiếp của Trúc Cơ kỳ, nhưng Thiên kiếp mình phải đối mặt… lại là của Kim Đan kỳ!
- Ta cho tới bây giờ vẫn chưa muốn độ kiếp sớm như vậy!
Triệu Thanh khóc không ra nước mắt, tâm đã chết, không còn quan tâm tới sống chết của các sư đệ sư muội. Muốn báo thù cho bọn họ, vậy trước tiên mình phải sống sót qua Thiên kiếp này mới được.
Linh khí trên người Triệu Thanh bị một lớp Thiên kiếp của Sở Mặc đánh bể. Hiện giờ chỉ còn lại một kiện được xưng là pháp khí Thiên giới, trở thành điều duy nhất để Triệu Thanh dựa vào.
Thật ra Triệu Thanh vẫn không tin kiện pháp khí này là của Thiên giới, tuy rằng hắn biết sư phụ của mình rất hùng mạnh, nhưng giữa Thiên giới và Linh giới chung quy vẫn chênh lệch quá xa. Hắn thật sự không có biện pháp tưởng tượng Thiên giới là cái dạng gì, cũng không hiểu được sư phụ của mình làm sao có thể có được pháp khí Thiên giới?
Tuy nhiên lúc này hắn có chút tin. Bởi vì một lớp lôi của Thiên kiếp vừa rồi khiến hắn hồn bay phách lạc, bổ vào kết giới do pháp khí này tản ra, không ngờ cũng chỉ sinh ra chút gợn sóng.
Đây chính là lôi Thiên kiếp!
Uy lực hơn lôi điện tầm thường mấy trăm lần!
Rắc rắc!
Một đao lôi điện thô to hơn so với vừa rồi trực tiếp bổ vào phía trên kết giới của pháp khí trong tay Triệu Thanh, đạo kết giới kia giật mạnh nhưng vẫn chắc chắn như cũ!
Triệu Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía “Lục Thiên Minh” bên kia.
Chỉ thấy từng tảng lớn lôi điện giống như đang điên cuồng càn quét khắp nơi.
Trong lòng Triệu Thanh giờ phút này đã hoàn toàn mất hy vọng. Hắn biết mấy người bọn Tôn Hải, Ngô Mạn nhất định là xong rồi. Trên người bọn họ không có khả năng như mình, không có được bảo vật như thế này. Triệu Thanh hận muốn điên, không kìm nổi ngửa mặt lên trời rống giận:
- Lục Thiên Minh…. Lục gia…. Ta thề không đội trời chung với các ngươi!
Rầm rầm rầm!
Số lượng lớn lôi Thiên kiếp chiếu nghiêng xuống.
Trực tiếp bao phủ tiếng rống giận của Triệu Thanh ở bên trong.
Sở Mặc bên kia bị vô số sấm Thiên kiếp đánh trúng thân thể, cả người để trở nên cứng ngắc và nặng nề.
Nhưng chỗ cường đại của thân thể này cũng hiển lộ hoàn toàn vào thời khắc này.