Thí Thiên Đao
Chương 812: Cảnh cáo
Thứ hiện ra trên quẻ tượng khiến Sở Mặc khẽ giật mình, hơi hơi nhíu mày:
- Đừng có nói… Hình như đúng vậy thật.
- Sao? Kê gia không lừa ngươi chứ… Ơ? Tên tiểu tử nhà ngươi, có ai lại đi khen người khác như thế? Kê gia nói có, đó là nhờ vào trực giác của Kê gia, là bản lãnh của Kê gia! Ngươi làm ra vẻ cái gì, ngươi biết có hay không đâu?
Đại Công Kê chính thuộc dạng muốn ăn đòn, mồm loa mép giải.
Sở Mặc trừng mắt nhìn Đại Công Kê:
- Không nói cho ngươi!
- Cái tên này…
Đại Công Kê trừng đôi mắt gà chọi lên nhìn Sở Mặc, sau một lúc lâu liền đột nhiên nghĩ thông:
- Dù sao lần này đến chỗ đó rồi nhất định phải cho Kê gia một câu trả lời xác đáng, bằng không Kê gia không để yên cho ngươi đâu!
Sở Mặc không thèm để ý đến Đại Công Kê, nghĩ thầm trong lòng, quẻ vừa mới gieo kia quả thực tính ra bên trong di tích này có thứ liên quan đến Đại Công Kê, hơn nữa… còn tính ra một điều khác! Không biết chính mình có nên đi nói cho bọn họ một tiếng hay không?Nghĩ tới nghĩ lui quả thực chuyện này khiến Sở Mặc hơi muốn vò đầu bứt tai.
Bởi hắn không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh được những gì mình tính ra là đúng. Sở Mặc cũng không muốn để lộ ra quá nhiều điểm khác thường của bản thân. Tài y thuật kinh người của hắn cũng đã đủ lắm rồi. Không muốn càng bị thêm nhiều người chú ý đến.
Trong quẻ vừa rồi, hình như Sở Mặc vừa thoáng thấy một biển máu!
Trong màu máu có người của Hồng gia, Kim gia và Lục gia đang giãy dụa muốn chạy trốn…Nhưng đến cuối cùng, tất cả đều bị nhận chìm trong máu!
Nếu thuật Phong Thủy đã được coi như một thuật, đương nhiên sẽ có chỗ hùng mạnh, độc đáo của nó. Cùng với sự nỗ lực nghiên cứu không ngừng về môn học này, hiện nay những thứ mà Sở Mặc có thể thấy, có thể tính ra được đã ngày một nhiều.
- Đại Công Kê, tối mai sẽ đi thăm dò di tích, chỉ sợ không mấy an bình rồi. Đến lúc đó ngươi theo sát ta, nhất định phải cẩn thận một chút.
Sở Mặc do dự thật lâu sau mới mở mắt nhìn Đại Công Kê.
- Thần thần bí bí…Đại Công Kê lẩm bẩm một câu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều hôm sau, Lục Thiên Duyệt là người đầu tiên tìm tới cửa.
Nhìn những dược liệu mà Lục Thiên Duyệt tự mình mang tới, Sở Mặc ít nhiều cũng có chút giật mình:
- Nhanh vậy?
Được Sở Mặc khen ngợi, Lục Thiên Duyệt khẽ mỉm cười, hơi tự hào nói:
- Việc mà Lục gia không làm được trong Cẩm Tú thành cũng hiếm.Sở Mặc nhướng đuôi lông mày, nghĩ tới quẻ bốc ngày hôm qua, vì thế liền ngẩng đầu thoáng nhìn qua Lục Thiên Duyệt:
- Đừng nói chắc quá, núi cao còn có núi cao hơn.
- Ơ kìa, ngươi cũng không cho ta được khoe khoang một chút?
Qua chuyện tối hôm trước, Lục Thiên Duyệt có thể nói là vui lòng nghe theo Sở Mặc, chút địch ý nho nhỏ kia đã sớm tan thành mây khói, ngay cả nói chuyện cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.
Sở Mặc cười lắc đầu, giống như tùy tiện kiểm tra số dược liệu này. Trên thực tế, dù là luyện đan hay phân biệt dược liệu, Sở Mặc cũng chưa phải là am hiểu lắm, ít nhất so với tinh thần chiến đấu của hắn thì khácnhau một trời một vực. Nhưng có Hỗn Độn Hồng Lô và Tam Muội chân hỏa trong tay, với Sở Mặc mà nói thì luyện đan… đơn giản chẳng khác nào ăn cơm uống nước. Dưới sự kiểm tra của Thương Khung Thần Giám, bất cứ một sinh linh nào cũng đều không có cách nào để che giấu.
Sở Mặc đưa hai điều này kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, lập tức nhanh chóng biến thành một vị thần y!
Động tác kiểm tra dược liệu của hắn ở trong mắt Lục Thiên Duyệt thì lại thành rất khác người, dù sao nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ lợi hại, bội phục vô cùng.Tuy rằng không rõ, những vẫn có loại cảm giác bội phục vì có vẻ rất lợi hại.
- Dược liệu không tệ lắm, dùng tạm cũng được.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Lục Thiên Duyệt:
- Ngươi có thể đi về trước, tối nay ta giao dược liệu cho ngươi.
- A? Nhanh như vậy sao?
Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc có chút kinh ngạc:
- Luyện Đan Sư bình thường luyện đan ít nhất cần mấy ngày, thậm chí mười ngày… có khi còn cần mấy tháng nữa!
- Ngươi cũng nói đó là Luyện Đan Sư bình thường rồi còn gì.
Sở Mặc rũ mí mắt, dường như có vẻ hoàn toàn không có hứng thú thảo luận chuyện này với Lục Thiên Duyệt, chỉ nhấn mạnh một câu:
- Buổi tối cho ngươi.
- Hả…
Lục Thiên Duyệt thoáng nhìn qua Sở Mặc, trên khuôn mặt tinh xảo hơi đỏ bừng lên, bởi vì câu nói mà Sở Mặc nhấn mạnh buổi tối cho ngươi khiến nàng nghĩ lạc sang một hướng khác.
- Đúng rồi…
Nhìn Lục Thiên Duyệt chuẩn bị rời đi, Sở Mặc đột nhiên hỏi:
- Tối ngươi có đi đến di tích kia không?
- Đương nhiên rồi!
Lục Thiên Duyệt vẻ mặt thản nhiên:
- Lần này ta về đầu tiên là để thăm nhà và thăm người thân, thứ hai cũng là vì di tích này mà!
- Nói như vậy, việc phát hiện một di tích tại Cẩm Tú thành đã sớm được lan truyền ra ngoài rồi?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.
Lục Thiên Duyệt có chút không hiểu ra sao nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
- Chắc chắn là không giấu được tin tức này rồi, nhưng nhất định là không nhiều người biết. Hơn nữa Cẩm Tú thành lại là địa bàn của chúng ta, không phải ai cũng có thể làm rồng vượt sông đâu.
- Ngươi không đi được không?
Sở Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn qua Lục Thiên Duyệt.
- Đương nhiên không được!
Lục Thiên Duyệt trả lời không chút do dự, sau đó nhìn Sở Mặc với vẻ kỳ lạ:
- Sở công tử, ngươi… đang lo lắng cho ta hay sao?
- Ai!
Sở Mặc thở dài khe khẽ, xua tay:
- Ai lo lắng cho ngươi? Trở về nói với cha ngươi, bảo là ta nói rằng mạch nước ngầm bên trong Cẩm Tú thành bắt đầu chảy rồi, có vài kẻ mạnh đã tránh được tai mắt của tam đại gia tộc các ngươi, bảo y tối nay làm việc cẩn thận một chút. Mặt khác cũng bảo y đem những gì ta nói truyền đạt lại cho Hồng gia và Kim gia… Đây không phải thời cơ đấu đá giữa người trong thành với nhau. Đừng để người ngoài nhân cơ hội, nếu không, các người có hối cũng chẳng kịp.
- Ngươi nói nghiêm túc?
Lục Thiên Duyệt nhíu chặt đôi mi thanh tú nhìn Sở Mặc.
- Ngươi thấy ta giống đang nói giỡn sao?
Sở Mặc lườm nàng một cái.
- Vậy được rồi, nhất định ta sẽ truyền lại lời của ngươi.
Lục Thiên Duyệt khẽ mỉm cười:
- Cảm ơn ngươi đã quan tâm tới ta!
Nói xong, liền xoay người rời đi, dường như còn có chút vui vẻ.
Lục Thiên Duyệt đi rồi, Đại Công Kê mới chui từ một góc ra, nhìn Sở Mặc cười lạnh:
- Tiểu tử, tài tán gái của ngươi lại tiến bộ hơn rồi đấy!
- Cút!
Sở Mặc mắng xong, sau đó nói:
- Đại Công Kê, tối nay ngươi cũng phải cẩn thận một chút!
- Đừng có nói… Hình như đúng vậy thật.
- Sao? Kê gia không lừa ngươi chứ… Ơ? Tên tiểu tử nhà ngươi, có ai lại đi khen người khác như thế? Kê gia nói có, đó là nhờ vào trực giác của Kê gia, là bản lãnh của Kê gia! Ngươi làm ra vẻ cái gì, ngươi biết có hay không đâu?
Đại Công Kê chính thuộc dạng muốn ăn đòn, mồm loa mép giải.
Sở Mặc trừng mắt nhìn Đại Công Kê:
- Không nói cho ngươi!
- Cái tên này…
Đại Công Kê trừng đôi mắt gà chọi lên nhìn Sở Mặc, sau một lúc lâu liền đột nhiên nghĩ thông:
- Dù sao lần này đến chỗ đó rồi nhất định phải cho Kê gia một câu trả lời xác đáng, bằng không Kê gia không để yên cho ngươi đâu!
Sở Mặc không thèm để ý đến Đại Công Kê, nghĩ thầm trong lòng, quẻ vừa mới gieo kia quả thực tính ra bên trong di tích này có thứ liên quan đến Đại Công Kê, hơn nữa… còn tính ra một điều khác! Không biết chính mình có nên đi nói cho bọn họ một tiếng hay không?Nghĩ tới nghĩ lui quả thực chuyện này khiến Sở Mặc hơi muốn vò đầu bứt tai.
Bởi hắn không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh được những gì mình tính ra là đúng. Sở Mặc cũng không muốn để lộ ra quá nhiều điểm khác thường của bản thân. Tài y thuật kinh người của hắn cũng đã đủ lắm rồi. Không muốn càng bị thêm nhiều người chú ý đến.
Trong quẻ vừa rồi, hình như Sở Mặc vừa thoáng thấy một biển máu!
Trong màu máu có người của Hồng gia, Kim gia và Lục gia đang giãy dụa muốn chạy trốn…Nhưng đến cuối cùng, tất cả đều bị nhận chìm trong máu!
Nếu thuật Phong Thủy đã được coi như một thuật, đương nhiên sẽ có chỗ hùng mạnh, độc đáo của nó. Cùng với sự nỗ lực nghiên cứu không ngừng về môn học này, hiện nay những thứ mà Sở Mặc có thể thấy, có thể tính ra được đã ngày một nhiều.
- Đại Công Kê, tối mai sẽ đi thăm dò di tích, chỉ sợ không mấy an bình rồi. Đến lúc đó ngươi theo sát ta, nhất định phải cẩn thận một chút.
Sở Mặc do dự thật lâu sau mới mở mắt nhìn Đại Công Kê.
- Thần thần bí bí…Đại Công Kê lẩm bẩm một câu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều hôm sau, Lục Thiên Duyệt là người đầu tiên tìm tới cửa.
Nhìn những dược liệu mà Lục Thiên Duyệt tự mình mang tới, Sở Mặc ít nhiều cũng có chút giật mình:
- Nhanh vậy?
Được Sở Mặc khen ngợi, Lục Thiên Duyệt khẽ mỉm cười, hơi tự hào nói:
- Việc mà Lục gia không làm được trong Cẩm Tú thành cũng hiếm.Sở Mặc nhướng đuôi lông mày, nghĩ tới quẻ bốc ngày hôm qua, vì thế liền ngẩng đầu thoáng nhìn qua Lục Thiên Duyệt:
- Đừng nói chắc quá, núi cao còn có núi cao hơn.
- Ơ kìa, ngươi cũng không cho ta được khoe khoang một chút?
Qua chuyện tối hôm trước, Lục Thiên Duyệt có thể nói là vui lòng nghe theo Sở Mặc, chút địch ý nho nhỏ kia đã sớm tan thành mây khói, ngay cả nói chuyện cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.
Sở Mặc cười lắc đầu, giống như tùy tiện kiểm tra số dược liệu này. Trên thực tế, dù là luyện đan hay phân biệt dược liệu, Sở Mặc cũng chưa phải là am hiểu lắm, ít nhất so với tinh thần chiến đấu của hắn thì khácnhau một trời một vực. Nhưng có Hỗn Độn Hồng Lô và Tam Muội chân hỏa trong tay, với Sở Mặc mà nói thì luyện đan… đơn giản chẳng khác nào ăn cơm uống nước. Dưới sự kiểm tra của Thương Khung Thần Giám, bất cứ một sinh linh nào cũng đều không có cách nào để che giấu.
Sở Mặc đưa hai điều này kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, lập tức nhanh chóng biến thành một vị thần y!
Động tác kiểm tra dược liệu của hắn ở trong mắt Lục Thiên Duyệt thì lại thành rất khác người, dù sao nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ lợi hại, bội phục vô cùng.Tuy rằng không rõ, những vẫn có loại cảm giác bội phục vì có vẻ rất lợi hại.
- Dược liệu không tệ lắm, dùng tạm cũng được.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Lục Thiên Duyệt:
- Ngươi có thể đi về trước, tối nay ta giao dược liệu cho ngươi.
- A? Nhanh như vậy sao?
Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc có chút kinh ngạc:
- Luyện Đan Sư bình thường luyện đan ít nhất cần mấy ngày, thậm chí mười ngày… có khi còn cần mấy tháng nữa!
- Ngươi cũng nói đó là Luyện Đan Sư bình thường rồi còn gì.
Sở Mặc rũ mí mắt, dường như có vẻ hoàn toàn không có hứng thú thảo luận chuyện này với Lục Thiên Duyệt, chỉ nhấn mạnh một câu:
- Buổi tối cho ngươi.
- Hả…
Lục Thiên Duyệt thoáng nhìn qua Sở Mặc, trên khuôn mặt tinh xảo hơi đỏ bừng lên, bởi vì câu nói mà Sở Mặc nhấn mạnh buổi tối cho ngươi khiến nàng nghĩ lạc sang một hướng khác.
- Đúng rồi…
Nhìn Lục Thiên Duyệt chuẩn bị rời đi, Sở Mặc đột nhiên hỏi:
- Tối ngươi có đi đến di tích kia không?
- Đương nhiên rồi!
Lục Thiên Duyệt vẻ mặt thản nhiên:
- Lần này ta về đầu tiên là để thăm nhà và thăm người thân, thứ hai cũng là vì di tích này mà!
- Nói như vậy, việc phát hiện một di tích tại Cẩm Tú thành đã sớm được lan truyền ra ngoài rồi?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.
Lục Thiên Duyệt có chút không hiểu ra sao nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
- Chắc chắn là không giấu được tin tức này rồi, nhưng nhất định là không nhiều người biết. Hơn nữa Cẩm Tú thành lại là địa bàn của chúng ta, không phải ai cũng có thể làm rồng vượt sông đâu.
- Ngươi không đi được không?
Sở Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn qua Lục Thiên Duyệt.
- Đương nhiên không được!
Lục Thiên Duyệt trả lời không chút do dự, sau đó nhìn Sở Mặc với vẻ kỳ lạ:
- Sở công tử, ngươi… đang lo lắng cho ta hay sao?
- Ai!
Sở Mặc thở dài khe khẽ, xua tay:
- Ai lo lắng cho ngươi? Trở về nói với cha ngươi, bảo là ta nói rằng mạch nước ngầm bên trong Cẩm Tú thành bắt đầu chảy rồi, có vài kẻ mạnh đã tránh được tai mắt của tam đại gia tộc các ngươi, bảo y tối nay làm việc cẩn thận một chút. Mặt khác cũng bảo y đem những gì ta nói truyền đạt lại cho Hồng gia và Kim gia… Đây không phải thời cơ đấu đá giữa người trong thành với nhau. Đừng để người ngoài nhân cơ hội, nếu không, các người có hối cũng chẳng kịp.
- Ngươi nói nghiêm túc?
Lục Thiên Duyệt nhíu chặt đôi mi thanh tú nhìn Sở Mặc.
- Ngươi thấy ta giống đang nói giỡn sao?
Sở Mặc lườm nàng một cái.
- Vậy được rồi, nhất định ta sẽ truyền lại lời của ngươi.
Lục Thiên Duyệt khẽ mỉm cười:
- Cảm ơn ngươi đã quan tâm tới ta!
Nói xong, liền xoay người rời đi, dường như còn có chút vui vẻ.
Lục Thiên Duyệt đi rồi, Đại Công Kê mới chui từ một góc ra, nhìn Sở Mặc cười lạnh:
- Tiểu tử, tài tán gái của ngươi lại tiến bộ hơn rồi đấy!
- Cút!
Sở Mặc mắng xong, sau đó nói:
- Đại Công Kê, tối nay ngươi cũng phải cẩn thận một chút!