Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 781: Ngươi còn kinh doanh tiếp không?



Trúc Cơ tu sĩ khiếp sợ, kêu lên thất thanh.
Mấy người định vây bắt Đại Công Kê cũng bị ngốc luôn. Bọn họ tự biết năng lực của người bên mình. Đừng nhìn một kích kia chỉ như một luồng sáng, nó có sức mạnh đục lỗ một tảng đá lớn đó.
Hơn nữa, công kích này không cần dùng nhiều sức mạnh. Không giống công kích của người luyện võ Tiên Thiên, khi đánh sẽ gây ra chấnđộng kinh thiên động địa, công kích thuật pháp vô thanh vô tức, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Sở Mặc đứng lên, nhìn tu sĩ thản nhiên nói:
- Ngươi thật độc ác. Một đòn lúc nãy là muốn hủy một tay của ta đúng không?
Trúc Cơ tu sĩ vẫn còn đang khiếp sợ, lại nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Cảnh giới của ngươi chỉ là Tiên Thiên, sao ngươi có thể cứng rắn đối chọi một kích của ta mà không bị thương chứ? Không thể có chuyện như vậy được?
- Giờ đến phiên ta phải không?
Sở Mặc nhìn tu sĩ, đánh một quyền vào mặt gã.
- Ngươi tự tìm chết!
Trúc Cơ tu sĩ phản ứng cũng không chậm. Dù trong lòng còn khiếp sợ việc đối phương có thể trực tiếp đỡ được công kích thuật pháp nhưng không đến mức thất thần để đối phương đánh thẳng vào mặt mình.
Một lần nữa, trong tay tu sĩ lại tỏa ra ánh sáng. Xung quanh nắm đấm của gã có một vầng sáng chói. Đây chính là thủ đoạn của tu sĩ. Bất kể là đánh xa hay đánh gần, đều sử dụng thuật pháp đi kèm.Ầm ầm!
Hai người thi triển chiêu thức đối kháng, đụng vào nhau đánh ầm một cái.
Người Trúc Cơ tu sĩ như một con diều đứt dây, bị đánh bay ra ngoài. Toàn trường khiếp sợ. Tên Trúc Cơ kia ngã xuống, đập thủng vách tường, bay thẳng ra đường phố. Trên bức tường có một lỗ thủng to đùng. Người ở ngoài bối rối.
Sở Mặc nhìn tên trẻ tuổi vẫn còn mấy cọng rau trên đầu, mắt y còn đang dại ra. Sở Mặc bước tới chỗ y.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Y hoảng sợ.
Mấy tùy tùng cũng chạy tới, muốn bảo vệ thiếu gia của bọn họ.
Bịch, bịch, ầm!
Sở Mặc dùng quyền, đánh bay từng tên một, cuối cùng đi đến trước mặt người trẻ tuổi.
Sở Mặc vốn cao hơn những người cùng tuổi. Hắn nhìn xuống người trẻ tuổi, tửu quán im phăng phắc. Tim mọi người vọt lên cổ họng rồi.Không thể ngờ được, thiếu niên kia còn chưa phải tu sĩ đã đối kháng mạnh mẽ cứng rắn. Chẳng trách hắn dám đi một mình, mang linh sủng rêu rao khắp nơi. Thì ra đến Trúc Cơ tu sĩ cũng không đánh lại hắn.
Sở Mặc tóm áo tên kia, xách cổ y lên, ánh mắt nhìn y đầy sát khí, lành lạnh hỏi:
- Còn muốn mua gà của ta không?
- Không…không mua.
Người trẻ tuổi kia đã biết sợ, cả người sắp hỏng mất, bị dọa cho nước mắt như mưa nói với Sở Mặc:
- Ta biết ta sai rồi. Ngươi đừng đánh ta!Sở Mặc nhìn y nửa ngày, sau đó mới lãnh đạm phun ra hai chữ:
- Ẻo lả!
Nói xong ném y xuyên qua lỗ hổng trên tường, bay ra đường lớn, quát:
- Cút!
Tửu quán không một tiếng động. Mọi người đều cực kỳ sợ hãi nhìn Sở Mặc, hầu như ai cũng mất đi khả năng suy nghĩ.
Lúc này, gần như mọi người đều theo bản năng quên mất cái tên trẻ tuổi kia là con cháu của Hồng gia rồi.Sở Mặc nhìn chưởng quầy đang đau buồn, thản nhiên nói:
- Thật xin lỗi, đã mang phiền toái đến cho ngươi.
Khóe miệng chưởng quầy co giật, muốn nói gì lại do dự, sau đó mới ấp a ấp úng nói:
- Người bình thường không trêu vào Hồng gia được đâu. Ngươi đã đánh người của họ thì mau chạy đi, coi như là ta xui xẻo.
Đối mặt với một người khủng bố như vậy, người buôn bán như chưởng quầy ngoài tự thấy mình xui xẻo ra còn có thể nói gì nữa.
Sở Mặc cười cười, lấy ra hai khối linh thạch cực phẩm để trước mặtchưởng quầy nói:
- Ngần này có đủ để bồi thường tổn thất cho ngươi không?
Chưởng quầy trừng mắt, nhìn hai khối linh thạch cực phẩm nói:
- Đây là linh thạch cực phẩm sao?
Tất cả người có hiểu biết trong tửu quán đều không nhịn được hít sâu một hơi, một lần nữa bị kinh sợ. Người này tùy tiện lấy ra linh thạch cực phẩm, sao có thể là người thường? Chẳng trách hắn mạnh như thế, không thèm đem con cháu Hồng gia để vào mắt.
Khóe miệng chủ quán lại co giật, nhìn Sở Mặc nói:
- Khách quan, không cần nhiều như vậy đâu ạ. Một khối cũng quá đủ rồi.
- Bồi thường tinh thần cho ngươi.
Sở Mặc thản nhiên nói, sau đó lại quay lại nói với Đại Công Kê:
- Chúng ta đi thôi.
Đại Công Kê đảo mắt:
- Kê gia còn chưa ăn cơm mà.
Sở Mặc ngẩn ra, nhìn ông chủ hỏi:
- Các ngươi có kinh doanh tiếp không?
Tất cả người trong quán rượu lại được dịp đờ đẫn mà nhìn một người một gà trước mặt. Không biết thiếu niên kia tuổi trẻ tài cao hay hắn không biết sống chết nữa? Dù sao, thái độ bình tĩnh của Sở Mặc và Đại Công Kê đã triệt để trấn trụ đám người rồi.
Chưởng quầy nhìn hai khối linh thạch cực phẩm trên bàn, dùng sức nuốt nước miệng một cái, lại nhìn về tiểu nhị càng đang phát ngốc hét lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn tốt nhất cho hai vị đại gia này đi!Chim chết vì ăn người chết vì tiền, chưởng quầy cũng rất muốn có được hai khối linh thạch cực phẩm này. Dù người Hồng gia không nói đạo lý đến đâu chăng nữa cũng không thể giận chó đánh mèo, phá tửu quán của mình chứ?
Đại Công Kê và Sở Mặc đều rất hài lòng về bữa ăn. Không thể không nói, nguyên liệu nấu ăn ở Linh giới có nhiều linh tính, đồ ở Nhân giới không thể so sánh được.
Chưởng quầy đứng một bên đề phòng, nơm nớp lo sợ, đến tận lúc hai vị đại gia kia ăn uống no đủ mà cũng không có thêm chuyện gì, cũng không thấy người Hồng gia đến trả thù. Chưởng quầy không khỏi thấythật may mắn, sau đó, tất bật chỉ huy người làm sửa lại vách tường.
Sự việc này cũng chẳng khiến chưởng quầy bị tổn thất. Hai khối linh thạch cực phẩm có thể giúp Sở Mặc mua nửa cái tửu quán này ý chứ. Dù lúc trước Sở Mặc có phá hoại thế nào thì chưởng quầy cũng chẳng ý kiến ý cò gì nữa.
Trong một trang viên rộng lớn ở Cẩm Tú thành… Nơi đây chính là Hồng gia.
Giờ phút này, gia chủ của Hồng gia đang ở trong phòng, phía dưới có một đám người đang đứng. Đây chính là đám vừa phát sinh xung độtvới Sở Mặc. Tên trẻ tuổi bị Sở Mặc đánh bay đã thay quần áo, khúm núm đứng đó.
Trúc Cơ tu sĩ lúc trước bị thương nên không có mặt ở đây.
Hồng Cường là gia chủ của Hồng gia, hiện đang nhìn người trẻ tuổi trước mắt hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thân hình tên này khẽ run, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất nói:
- Đại…đại bá…
- Ừ…
Hồng Cường hừ một cái.
- Gia chủ…trên đường đi dạo, ta thấy trong quán rượu có một người mang theo một linh sủng, nên muốn mua lại linh sủng đó, đem về hiến cho đại bá.
Chương trước Chương tiếp
Loading...