Thí Thiên Đao
Chương 72: Bàn Tay Nắm Giữ Sinh Tử (1)
Rõ ràng là đã rời đi thật xa!Nhìn cỏ hoang cao hơn cả người ở bốn phía, trong trời đất mọi âm thanh đều yên tĩnh, thiếu nữ xinh đẹp luôn luôn không sợ trời không sợ đất giờ phút này không khỏi có chút sợ sệt, hai gò má của nàng ửng đỏ nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?
- Xuỵt!
Sở Mặc giơ một ngón tay lên bên miệng, nhỏ giọng nói:
- Đừng lên tiếng, cửa vào ở ngay chỗ này!
- Ngươi….Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên trở nên giận dữ, duỗi chân nhỏ ra, hung hăng giẫm mạnh một cước lên chân Sở Mặc.
Hí!
Sở Mặc nhe răng nhếch miệng, đối với Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt nhìn:
- Ngươi làm gì thế?
Sở Mặc đáng thương, từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, cơ bản là không biết phương thức ở cạnh một cô gái. Ông cụ lại là một quân nhân đúng nghĩa, làm sao sẽ nghĩ đến đi dạy Sở Mặc những chuyện giữa nam nữ thường tình này?Sở Mặc cũng không biết rằng tay của nữ hài tử làm sao có thể dễ dàng lôi kéo như vậy… Sau khi kéo còn có vẻ mặt không hiểu chút phong tình nào, cũng khó trách người ta sinh ra tức giận.
Chỉ giẫm lên hắn một cước, xem như là đã rất nể tình rồi.
- Không làm gì cả!
Kỳ đại tiểu thư hai mắt nhìn trời, vẻ mặt cực kỳ vô tội, tiếp đó lại nhìn Sở Mặc cười mỉm:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cửa vào mở ra là có chuyện gì xảy ra?
Sở Mặc vẻ mặt hồ nghi nhìn Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng thầm nghĩ: Khótrách người ta nói không cần đi suy đoán trong lòng của nữ hài tử muốn cái gì…. Quả nhiên là rất phức tạp mà!
- Đoán không ra thì không nên đi đoán, ta cũng không phải là tên Hứa Nhị Phù dại gái kia.
Sở Mặc liếc mắt nói:
- Cấm chế mà ngươi nói kia, nếu như có cửa vào có lẽ là…. ngay ở chỗ này!
- Ở trong này?
Kỳ Tiêu Vũ dường như đã quên chuyện vừa rồi, vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Làm sao có thể? Nơi này một chút lực lượng dao động cũng không có!
- Đừng lên tiếng, trước tiên xác định xem có người phát hiện ra nơi này hay không rồi nói sau.
Sở Mặc vẻ mặt thần bí, ngọc ở trên người đã cho hắn biết tất cả. Nhưng hắn phải xác định, bọn người Lãnh Thu Minh kia có tới nơi này hay không.
Kỳ Tiêu Vũ có chút im lặng nhìn Sở Mặc, nàng cũng không quá tin tưởng vào lời nói của Sở Mặc…. Bởi vì ở nơi này, rõ ràng chính là một rừng cỏ hoang mà thôi!- Có phải tên tiểu tử này nổi lên tâm tư gì đối với ta hay không?
- Nếu đúng như vậy mà nói…. Thì ta phải làm sao bây giờ?
- Có muốn cự tuyệt hay không đây?
- Chúng ta còn nhỏ như vậy….
- Ta cũng không phải là một cô gái tùy tiện! Vào lúc Kỳ Tiêu Vũ đang suy nghĩ miên man, lòng của thiếu nữ, vào thời điểm lần đầu tiên bị một nam hài tử lôi kéo, cũng có chút hỗnloạn.
Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Chắc là không thành vấn đề, đi nào!
Nói xong, bay thẳng đến sâu bên trong bụi cỏ.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ cắn hàm răng, một đôi mắt như sao sáng quan sát Sở Mặc, đứng ở nơi đó, nhưng không có di chuyển.
- Đi nào?
Sở Mặc đi ra ngoài được vài bước, phát hiện Kỳ Tiêu Vũ đứng ở nơiđó không có nhúc nhích, ngay lập tức xoay người, vẻ mặt kỳ quái nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ngươi đang làm gì đó?
- Ta… Ta sợ!
Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên giọng nói yếu ớt hẳn.
- Đừng làm chuyện giật mình…. Thập Vạn Đại Sơn ngươi cũng giẫn lên như trên đất bằng, mỗi ngày tới vô ảnh đi vô tung rồi, ngươi nói ngươi sợ…. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi?
Sở Mặc vẻ mặt giống như đã hiểu rõ tất cả về ngươi rồi.Kỳ Tiêu Vũ có chút xấu hổ trừng mắt nhìn hắn:
- Cái này cùng chuyện kia đều không giống nhau không phải sao?
- Có cái gì không giống nhau? Nhiều ngày như vậy, không phải là ngươi đang đi tìm thứ này sao? Hiện tại tìm được rồi, tại sao ngươi lại muốn rút lui?
Sở Mặc nói.
- Ngươi, ngươi là muốn giúp ta?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ, hiện lên một tia khác thường:
- Vì sao?- Cái gì vì sao? Ngươi làm sao lại dông dài như vậy! Không phải ngươi cũng thường xuyên giúp đỡ ta sao? Ta có hỏi qua ngươi vì sao chưa? Như thế nào ta giúp ngươi thì ngươi lại hỏi vì sao nhiều như vậy?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ một cách kỳ quái:
- Nhanh lên, đừng có suy nghĩ nữa, ta cũng không biết cánh cửa kia mở ra được bao lâu đâu!
- Hì hì, được, chúng ta đi!
Kỳ Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào Sở Mặc một lúc thật lâu, trong lúc đó chợt nhoẻn miệng cười, lại quay trở lại vẻ hoạt bát, sôi nổi đi đến bên người của Sở Mặc.Trong lòng lại đang không ngừng mà chỉ trích Sở Mặc: Đồ ngốc! Ngu ngốc! Ngu như heo! Đầu heo! Thực ngu xuẩn!
Sở Mặc đương nhiên không nghĩ tới trong lòng Kỳ Tiêu Vũ đã đem mình mắng cho tan nát rồi, hắn còn cảm thấy thật vui vẻ nữa, lúc trước đều là Kỳ Tiêu Vũ giúp đỡ mình rốt cục cũng có thể giúp lại nàng một lần rồi.
Trong lòng Sở Mặc đã quyết định, một hồi sau khi vào cánh cửa kia, khi tìm được bảo vật, nếu là có được thứ Kỳ Tiêu Vũ muốn, như vậy cho dù miếng ngọc cũng muốn thì hắn cũng sẽ tặng cho Kỳ Tiêu Vũ.Hai người vẫn chưa đi được bao xa, Sở Mặc liền dừng bước, nhỏ giọng nói:
- Chính là ở chỗ này!
- Nơi này?
Lông mày Kỳ Tiêu Vũ nhíu lại, cố gắng cảm nhận một chút lực lượng dao động ở chỗ này, nhưng cuối cùng… Đều thất bại.
Tuy nhiên, lúc này nàng cũng không có mở miệng nghi ngờ Sở Mặc điều gì, bởi vì nàng nhìn thấy, một chân của Sở Mặc…. Đã biến mất không còn thấy gì nữa!- Này….
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
- Đến!
Sở Mặc vươn một tay ra:
- Nắm lấy tay ta…. Cẩn thận một chút!
Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Sở Mặc, cắn nhẹ hàm răng, hơi do dự một chút.
Sau đó, đem tay nhỏ bé của mình chủ động vươn tới, được hắn nắmlấy, ngay lập tức trước mắt thay đổi, hai người đi thẳng tới một nơi thần bí!
…………….
- Lãnh huynh, hay là chúng ta đừng tìm nữa, yêu nữ kia khẳng định đã sớm chạy thoát, thực lực của nàng cao hơn chúng ta rất nhiều, nếu muốn chạy trốn, khẳng định là chúng ta sẽ không đuổi theo kịp. Chớ nói chi đến việc trên người nàng, tám chín phần còn có bùa bảo mệnh gì đó.
Dư Tông Hậu nhìn sắc mặt khó coi của Lãnh Thu Minh, mở miệng khuyên nhủ.Đông Phương Bạch cũng ở một bên nói:
- Vẫn là cái cơ duyên kia quan trọng hơn, tuy rằng nói mỗi tháng đều xuất hiện một lần, nhưng ai biết được có thể có người nhanh chân đến trước hay không?
Lãnh Thu Minh vẻ mặt buồn bực nói:
- Các ngươi cho rằng ta thật sự muốn bắt yêu nữ kia đúng không? Các ngươi lầm rồi! Ta muốn tìm được yêu nữ kia chính là muốn giết chết nàng! Nếu không hậu hoạn vô cùng!
- Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?
- Xuỵt!
Sở Mặc giơ một ngón tay lên bên miệng, nhỏ giọng nói:
- Đừng lên tiếng, cửa vào ở ngay chỗ này!
- Ngươi….Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên trở nên giận dữ, duỗi chân nhỏ ra, hung hăng giẫm mạnh một cước lên chân Sở Mặc.
Hí!
Sở Mặc nhe răng nhếch miệng, đối với Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt nhìn:
- Ngươi làm gì thế?
Sở Mặc đáng thương, từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, cơ bản là không biết phương thức ở cạnh một cô gái. Ông cụ lại là một quân nhân đúng nghĩa, làm sao sẽ nghĩ đến đi dạy Sở Mặc những chuyện giữa nam nữ thường tình này?Sở Mặc cũng không biết rằng tay của nữ hài tử làm sao có thể dễ dàng lôi kéo như vậy… Sau khi kéo còn có vẻ mặt không hiểu chút phong tình nào, cũng khó trách người ta sinh ra tức giận.
Chỉ giẫm lên hắn một cước, xem như là đã rất nể tình rồi.
- Không làm gì cả!
Kỳ đại tiểu thư hai mắt nhìn trời, vẻ mặt cực kỳ vô tội, tiếp đó lại nhìn Sở Mặc cười mỉm:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cửa vào mở ra là có chuyện gì xảy ra?
Sở Mặc vẻ mặt hồ nghi nhìn Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng thầm nghĩ: Khótrách người ta nói không cần đi suy đoán trong lòng của nữ hài tử muốn cái gì…. Quả nhiên là rất phức tạp mà!
- Đoán không ra thì không nên đi đoán, ta cũng không phải là tên Hứa Nhị Phù dại gái kia.
Sở Mặc liếc mắt nói:
- Cấm chế mà ngươi nói kia, nếu như có cửa vào có lẽ là…. ngay ở chỗ này!
- Ở trong này?
Kỳ Tiêu Vũ dường như đã quên chuyện vừa rồi, vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Làm sao có thể? Nơi này một chút lực lượng dao động cũng không có!
- Đừng lên tiếng, trước tiên xác định xem có người phát hiện ra nơi này hay không rồi nói sau.
Sở Mặc vẻ mặt thần bí, ngọc ở trên người đã cho hắn biết tất cả. Nhưng hắn phải xác định, bọn người Lãnh Thu Minh kia có tới nơi này hay không.
Kỳ Tiêu Vũ có chút im lặng nhìn Sở Mặc, nàng cũng không quá tin tưởng vào lời nói của Sở Mặc…. Bởi vì ở nơi này, rõ ràng chính là một rừng cỏ hoang mà thôi!- Có phải tên tiểu tử này nổi lên tâm tư gì đối với ta hay không?
- Nếu đúng như vậy mà nói…. Thì ta phải làm sao bây giờ?
- Có muốn cự tuyệt hay không đây?
- Chúng ta còn nhỏ như vậy….
- Ta cũng không phải là một cô gái tùy tiện! Vào lúc Kỳ Tiêu Vũ đang suy nghĩ miên man, lòng của thiếu nữ, vào thời điểm lần đầu tiên bị một nam hài tử lôi kéo, cũng có chút hỗnloạn.
Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Chắc là không thành vấn đề, đi nào!
Nói xong, bay thẳng đến sâu bên trong bụi cỏ.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ cắn hàm răng, một đôi mắt như sao sáng quan sát Sở Mặc, đứng ở nơi đó, nhưng không có di chuyển.
- Đi nào?
Sở Mặc đi ra ngoài được vài bước, phát hiện Kỳ Tiêu Vũ đứng ở nơiđó không có nhúc nhích, ngay lập tức xoay người, vẻ mặt kỳ quái nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ngươi đang làm gì đó?
- Ta… Ta sợ!
Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên giọng nói yếu ớt hẳn.
- Đừng làm chuyện giật mình…. Thập Vạn Đại Sơn ngươi cũng giẫn lên như trên đất bằng, mỗi ngày tới vô ảnh đi vô tung rồi, ngươi nói ngươi sợ…. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi?
Sở Mặc vẻ mặt giống như đã hiểu rõ tất cả về ngươi rồi.Kỳ Tiêu Vũ có chút xấu hổ trừng mắt nhìn hắn:
- Cái này cùng chuyện kia đều không giống nhau không phải sao?
- Có cái gì không giống nhau? Nhiều ngày như vậy, không phải là ngươi đang đi tìm thứ này sao? Hiện tại tìm được rồi, tại sao ngươi lại muốn rút lui?
Sở Mặc nói.
- Ngươi, ngươi là muốn giúp ta?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ, hiện lên một tia khác thường:
- Vì sao?- Cái gì vì sao? Ngươi làm sao lại dông dài như vậy! Không phải ngươi cũng thường xuyên giúp đỡ ta sao? Ta có hỏi qua ngươi vì sao chưa? Như thế nào ta giúp ngươi thì ngươi lại hỏi vì sao nhiều như vậy?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ một cách kỳ quái:
- Nhanh lên, đừng có suy nghĩ nữa, ta cũng không biết cánh cửa kia mở ra được bao lâu đâu!
- Hì hì, được, chúng ta đi!
Kỳ Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào Sở Mặc một lúc thật lâu, trong lúc đó chợt nhoẻn miệng cười, lại quay trở lại vẻ hoạt bát, sôi nổi đi đến bên người của Sở Mặc.Trong lòng lại đang không ngừng mà chỉ trích Sở Mặc: Đồ ngốc! Ngu ngốc! Ngu như heo! Đầu heo! Thực ngu xuẩn!
Sở Mặc đương nhiên không nghĩ tới trong lòng Kỳ Tiêu Vũ đã đem mình mắng cho tan nát rồi, hắn còn cảm thấy thật vui vẻ nữa, lúc trước đều là Kỳ Tiêu Vũ giúp đỡ mình rốt cục cũng có thể giúp lại nàng một lần rồi.
Trong lòng Sở Mặc đã quyết định, một hồi sau khi vào cánh cửa kia, khi tìm được bảo vật, nếu là có được thứ Kỳ Tiêu Vũ muốn, như vậy cho dù miếng ngọc cũng muốn thì hắn cũng sẽ tặng cho Kỳ Tiêu Vũ.Hai người vẫn chưa đi được bao xa, Sở Mặc liền dừng bước, nhỏ giọng nói:
- Chính là ở chỗ này!
- Nơi này?
Lông mày Kỳ Tiêu Vũ nhíu lại, cố gắng cảm nhận một chút lực lượng dao động ở chỗ này, nhưng cuối cùng… Đều thất bại.
Tuy nhiên, lúc này nàng cũng không có mở miệng nghi ngờ Sở Mặc điều gì, bởi vì nàng nhìn thấy, một chân của Sở Mặc…. Đã biến mất không còn thấy gì nữa!- Này….
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
- Đến!
Sở Mặc vươn một tay ra:
- Nắm lấy tay ta…. Cẩn thận một chút!
Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Sở Mặc, cắn nhẹ hàm răng, hơi do dự một chút.
Sau đó, đem tay nhỏ bé của mình chủ động vươn tới, được hắn nắmlấy, ngay lập tức trước mắt thay đổi, hai người đi thẳng tới một nơi thần bí!
…………….
- Lãnh huynh, hay là chúng ta đừng tìm nữa, yêu nữ kia khẳng định đã sớm chạy thoát, thực lực của nàng cao hơn chúng ta rất nhiều, nếu muốn chạy trốn, khẳng định là chúng ta sẽ không đuổi theo kịp. Chớ nói chi đến việc trên người nàng, tám chín phần còn có bùa bảo mệnh gì đó.
Dư Tông Hậu nhìn sắc mặt khó coi của Lãnh Thu Minh, mở miệng khuyên nhủ.Đông Phương Bạch cũng ở một bên nói:
- Vẫn là cái cơ duyên kia quan trọng hơn, tuy rằng nói mỗi tháng đều xuất hiện một lần, nhưng ai biết được có thể có người nhanh chân đến trước hay không?
Lãnh Thu Minh vẻ mặt buồn bực nói:
- Các ngươi cho rằng ta thật sự muốn bắt yêu nữ kia đúng không? Các ngươi lầm rồi! Ta muốn tìm được yêu nữ kia chính là muốn giết chết nàng! Nếu không hậu hoạn vô cùng!